- Là như vậy? A Di Đà Phật sao?
Tông Thủ nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng, cũng không còn chần chờ gì nữa liền hơi gật đầu.
- Có thể! Nhưng mà tốt nhất là nhanh lên.
Cũng hiểu những lời này nói ra, giữa hắn cùng với Phật Môn liền chân chính có nhân quả không cách nào giải trừ.
Tuy nhiên cũng không chỉ là cần phải đối phó với tai ương Tần Hoàng sống lại. Hắn cũng phải theo lời Tịnh Âm nói, trước khi sát kiếp càng hung hiểm gấp hàng chục lần kia tới thì phải có thêm lực lượng hộ thân.
Mà ngưng tụ Phật Thân, không nghi ngờ là một phép có thể làm cho thực lực nhanh chóng tăng vọt.
Có điều lần này mượn lực của Phật Môn, sau này cũng cần hồi báo tương đương thì mới có thể trả được món nợ nhân quả .
Nhưng lúc này đây xin vị Phật tổ kia xuất thủ, lại không khác gì ân cứu mạng ni!
Đích thực là trong tuyết đưa than, hơn nữa lần trước phản sát Lục Vô Song ở Thương Linh Giới, nhân quả lại sao đền bù lại cho rõ được đây?
Có nhân quả cũng không sao cả, tuy nhiên Đạo Tâm một khi cảm giác thua thiệt thì cũng có lo lắng.
Lúc này những chuyện vướng víu trong lòng cũng đã đủ nhiều.
Trong Đạo Tâm những việc không nỡ bỏ này sẽ không xua đi nổi bụi trần, nếu như lợi dụng được thì thật là tốt, có thể giúp làm tăng vọt động lực tu hành của mình.
Thế nhưng đôi khi nó cũng là gánh nặng, là ràng buộc làm cho Đạo Tâm bị long đong.
Tông Thủ hơi thở dài, trong mắt lại ánh lên nghi vấn: "Ta là vì đế vương Đại Càn tiên triều nên tuyệt đối không thể đích thực đi chứng đạo như ngài Vị Lai Phật gì đó. Không biết Phật Môn các ngươi nên giải thích theo đạo nghĩa như thế nào?
Cũng là hắn tò mò xem Phật Môn chuẩn bị mai sau, để xem xử lý quan hệ giữa mình cùng Phật Môn ra sao?
Còn tình hình trước mắt cũng xác thật là hơi xấu hổ.
- Lúc này không muốn, vị tất có nghĩa là sau này không muốn.
Quan Tự Tại kia cười một tiếng: - Không lâu trước đây, vừa mới có phật chỉ đánh xuống. Nói rằng Vị Lai Phật Tôn trước khi chứng phật , là đế chủ trần thế cùng Thiên Giới. Cai quản chư thiên thế giới, là thiên đế Đế Thích Thiên.
- Đế Thích Thiên?
Tông Thủ ngẩn người, trong bụng dâng lên cảm giác vô cùng cổ quái. Hắn nghĩ ngợi sao còn có thể nói như vậy?
※ ※ ※ ※
Thời gian nói chuyện ước chừng nửa nén hương , đủ để thương lượng thỏa đáng tất cả mọi việc. Sau khi lại thỉnh cầu vài giọt máu huyết từ Tông Thủ thì hai người Quan Tự Tại kia cùng Tịnh Âm mới cáo biệt đi xa. Đều biết lúc này nếu nói tranh thủ từng khắc đều không quá đáng, đã quá chậm trễ rồi.
Nhưng mà trước khi đi, Tông Thủ lại nghĩ tới điều gì nên đột nhiên mở miệng với giọng điệu hài hước.
- Tịnh Thế Âm Phật, sư tôn nhà ta gần đây cũng khá nhớ nhung ngươi. Nếu như ngươi có thời gian, có thể đến Thương Sinh Khung Cảnh tìm người để nói chuyện cũ.
Sau đó cũng chỉ nghe răng rắc một tiếng nặng nề. Mặt đất suốt một trăm dặm dưới chân Tịnh Âm đều nhanh chóng nứt nẻ, lan đi mọi nơi.
Linh Năng trong không khí như nước thủy triều , vỗ sóng chấn động ầm ầm. Lực lượng mênh mông khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Sắc mặt Tịnh Âm sa sầm. Đôi mắt không nén nổi ngọn lửa thịnh nộ, gân xanh ở thái dương đập dồn dập, loáng thoáng phảng phất là một cái giếng trào dâng. Mà khí chất lạnh lùng thoát tục trước đây cũng không còn sót lại chút gì.
Trong lúc mọi người hai mặt nhìn nhau, còn Quan Tự Tại thì lấy tay che miệng, cũng biết là không phải lúc cười trộm .
Đến khi Tịnh Âm bình tĩnh trở lại, sau khi hít mấy hơi thật sâu thì mới quay đầu lại.
Sắc mặt lại bình thường, nàng khẽ cười nói: - Đệ tử vừa mới thoát kiếp chuyển sang kiếp khác, vẫn chưa tụ ra được chân thân. Nghe được Huyền Sương tỷ tỷ nhớ nhung hiếm có như thế thì thực vui mừng. Có điều Tịnh Thế Âm chỉ có thể nói xin lỗi. Sau khi sống lại, công việc nhiều chuyện phức tạp, tạm thời không có thời gian nhàn rỗi đi Thương Sinh Khung Cảnh. Nhưng cũng xin Phật Tôn tiện thể nhắn cho nàng, ân đức hôm đó, sau này Tịnh Âm nhất định báo đáp!
Sau khi nói xong, chỉ thấy nàng không dài dòng, xoay người bồng bềnh như tiên độn không đi xa.
Tông Thủ mấp máy khóe môi, bụng nghĩ ngợi nụ cười này của Tịnh Âm quả nhiên là giả mạo, làm cho người ta có hơi sởn gai ốc.
Thế nhưng cũng không phải thiếu nữ một năm trước nữa, không còn là con người đơn thuần giống như giấy trắng, mặc cho người ta trêu chọc.
Xem ra như thể nàng có hận ý quá sâu đối với Huyền Sương sư tôn. Còn bản thân hắn tuy là người được lợi , nhưng cũng không vui gì nhìn Lâm Huyền Sương bị người ta trả thù.
Oán khí tích tụ một lần kia xác thật không nhỏ.
Trong lòng xen lẫn chờ mong, Tông Thủ lại quay đầu nhìn về hướng Hàm An Thành.
Tịnh Âm ở bên kia, ít nhất phải cần đến một ngày mới có thể hoàn thành triệu tập và bày trận. Để niệm tụng 《 Vị Lai Vô Lượng Kỳ Nguyện kinh 》, tụ tập quang lượng phật lực vô biên để chiếu rọi cả khu vực Tần Hoàng Mộ.
Sau khi ngưng tụ Phật Thân, sẽ là lúc chiến lực của hắn tăng lên mạnh nhất .
Tuy nhiên một trận chiến ở Tần Hoàng Mộ lần này, hắn cũng tuyệt đối không thể chỉ gửi gắm toàn bộ hi vọng vào Phật Môn.
Chính bản thân mình cũng cần có đủ con bài chưa lật mới được.
- Không biết năm đó Hi Tử tiến vào Tần Hoàng Mộ này, rốt cuộc là vì sao? Liệu có từng lưu lại cái gì hay không?
Tông Thủ lấy Luyện Thần Kiếm ra, rồi cũng nhỏ mấy giọt máu tươi của chính mình, xoa ở trên thân kiếm.
Luyện Thần Kiếm Linh, chính là do một phần hồn của Phục Hy biến thành. Thế gian này, nếu như nói còn có vật gì đó có thể truy tìm được hành tung của Phục Hy vạn năm trước, thì không gì hơn được Luyện Thần Kiếm Linh này.
Quả nhiên khi xoa giọt máu tươi kia, liền có một vầng sáng lóng lánh hiện ra. Trong tiếng vang "Ông" như vậy, Luyện Thần Kiếm Huyền Không bay lên, chỉ về hướng trung tâm của Tiểu Thiên thế giới kia.
- Có lẽ là thành Hàm Dương?
Đồng thời vẫn còn có một loại cảm giác vô cùng khát vọng và thân thiết truyền đến trong lòng.
Tông Thủ dứt khoát tùy ý để cho Luyện Thần Kiếm kia lơ lửng trôi trong hư không, có Kiếm Linh tự chủ đi lên trước.
Hắn nhập vào bên trong Tần Hoàng Mộ này, một mục đích là để cướp lấy mười hai đồng nhân. Còn mục đích khác chính là muốn xem khi Phục Hy đến Tần Hoàng Mộ mộ địa thì liệu có lưu lại cái gì hay không?
Vô Thượng Nguyên Ma bội ước, là sau khi hắn tự ý tiến vào Tần Hoàng Mộ. Vậy món đồ vật có thể làm tăng Pháp Trì Huyền, chẳng lẽ là có liên quan cùng chuyện này.
Phục Hy là tạo hóa chi chủ, nắm giữ thần quyết sáng tạo. Cẩn thận nghĩ lại, thật sự là có vài phần có thể.
Luyện Thần Kiếm Linh kia được Tông Thủ dùng máu huyết kích phát, lúc này hóa thành tử quang trong nháy mắt lan đi trăm dặm. Ở Tiểu Thiên thế giới này, trong Lưỡng Nghi Tụ Long Trận dĩ nhiên là cực kì dễ dàng khéo léo băng qua, hoàn toàn không bị ngăn trở.
Năm người sau khi liếc mắt với nhau liền vội vàng đuổi theo. Bám theo dấu vết do kiếm quang kia xẹt qua lại cũng là vô cùng dễ dàng. Do đó liền tránh khỏi cấm pháp các nơi bên trong Lưỡng Nghi Tụ Long Trận.
Tông Thủ nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng, cũng không còn chần chờ gì nữa liền hơi gật đầu.
- Có thể! Nhưng mà tốt nhất là nhanh lên.
Cũng hiểu những lời này nói ra, giữa hắn cùng với Phật Môn liền chân chính có nhân quả không cách nào giải trừ.
Tuy nhiên cũng không chỉ là cần phải đối phó với tai ương Tần Hoàng sống lại. Hắn cũng phải theo lời Tịnh Âm nói, trước khi sát kiếp càng hung hiểm gấp hàng chục lần kia tới thì phải có thêm lực lượng hộ thân.
Mà ngưng tụ Phật Thân, không nghi ngờ là một phép có thể làm cho thực lực nhanh chóng tăng vọt.
Có điều lần này mượn lực của Phật Môn, sau này cũng cần hồi báo tương đương thì mới có thể trả được món nợ nhân quả .
Nhưng lúc này đây xin vị Phật tổ kia xuất thủ, lại không khác gì ân cứu mạng ni!
Đích thực là trong tuyết đưa than, hơn nữa lần trước phản sát Lục Vô Song ở Thương Linh Giới, nhân quả lại sao đền bù lại cho rõ được đây?
Có nhân quả cũng không sao cả, tuy nhiên Đạo Tâm một khi cảm giác thua thiệt thì cũng có lo lắng.
Lúc này những chuyện vướng víu trong lòng cũng đã đủ nhiều.
Trong Đạo Tâm những việc không nỡ bỏ này sẽ không xua đi nổi bụi trần, nếu như lợi dụng được thì thật là tốt, có thể giúp làm tăng vọt động lực tu hành của mình.
Thế nhưng đôi khi nó cũng là gánh nặng, là ràng buộc làm cho Đạo Tâm bị long đong.
Tông Thủ hơi thở dài, trong mắt lại ánh lên nghi vấn: "Ta là vì đế vương Đại Càn tiên triều nên tuyệt đối không thể đích thực đi chứng đạo như ngài Vị Lai Phật gì đó. Không biết Phật Môn các ngươi nên giải thích theo đạo nghĩa như thế nào?
Cũng là hắn tò mò xem Phật Môn chuẩn bị mai sau, để xem xử lý quan hệ giữa mình cùng Phật Môn ra sao?
Còn tình hình trước mắt cũng xác thật là hơi xấu hổ.
- Lúc này không muốn, vị tất có nghĩa là sau này không muốn.
Quan Tự Tại kia cười một tiếng: - Không lâu trước đây, vừa mới có phật chỉ đánh xuống. Nói rằng Vị Lai Phật Tôn trước khi chứng phật , là đế chủ trần thế cùng Thiên Giới. Cai quản chư thiên thế giới, là thiên đế Đế Thích Thiên.
- Đế Thích Thiên?
Tông Thủ ngẩn người, trong bụng dâng lên cảm giác vô cùng cổ quái. Hắn nghĩ ngợi sao còn có thể nói như vậy?
※ ※ ※ ※
Thời gian nói chuyện ước chừng nửa nén hương , đủ để thương lượng thỏa đáng tất cả mọi việc. Sau khi lại thỉnh cầu vài giọt máu huyết từ Tông Thủ thì hai người Quan Tự Tại kia cùng Tịnh Âm mới cáo biệt đi xa. Đều biết lúc này nếu nói tranh thủ từng khắc đều không quá đáng, đã quá chậm trễ rồi.
Nhưng mà trước khi đi, Tông Thủ lại nghĩ tới điều gì nên đột nhiên mở miệng với giọng điệu hài hước.
- Tịnh Thế Âm Phật, sư tôn nhà ta gần đây cũng khá nhớ nhung ngươi. Nếu như ngươi có thời gian, có thể đến Thương Sinh Khung Cảnh tìm người để nói chuyện cũ.
Sau đó cũng chỉ nghe răng rắc một tiếng nặng nề. Mặt đất suốt một trăm dặm dưới chân Tịnh Âm đều nhanh chóng nứt nẻ, lan đi mọi nơi.
Linh Năng trong không khí như nước thủy triều , vỗ sóng chấn động ầm ầm. Lực lượng mênh mông khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Sắc mặt Tịnh Âm sa sầm. Đôi mắt không nén nổi ngọn lửa thịnh nộ, gân xanh ở thái dương đập dồn dập, loáng thoáng phảng phất là một cái giếng trào dâng. Mà khí chất lạnh lùng thoát tục trước đây cũng không còn sót lại chút gì.
Trong lúc mọi người hai mặt nhìn nhau, còn Quan Tự Tại thì lấy tay che miệng, cũng biết là không phải lúc cười trộm .
Đến khi Tịnh Âm bình tĩnh trở lại, sau khi hít mấy hơi thật sâu thì mới quay đầu lại.
Sắc mặt lại bình thường, nàng khẽ cười nói: - Đệ tử vừa mới thoát kiếp chuyển sang kiếp khác, vẫn chưa tụ ra được chân thân. Nghe được Huyền Sương tỷ tỷ nhớ nhung hiếm có như thế thì thực vui mừng. Có điều Tịnh Thế Âm chỉ có thể nói xin lỗi. Sau khi sống lại, công việc nhiều chuyện phức tạp, tạm thời không có thời gian nhàn rỗi đi Thương Sinh Khung Cảnh. Nhưng cũng xin Phật Tôn tiện thể nhắn cho nàng, ân đức hôm đó, sau này Tịnh Âm nhất định báo đáp!
Sau khi nói xong, chỉ thấy nàng không dài dòng, xoay người bồng bềnh như tiên độn không đi xa.
Tông Thủ mấp máy khóe môi, bụng nghĩ ngợi nụ cười này của Tịnh Âm quả nhiên là giả mạo, làm cho người ta có hơi sởn gai ốc.
Thế nhưng cũng không phải thiếu nữ một năm trước nữa, không còn là con người đơn thuần giống như giấy trắng, mặc cho người ta trêu chọc.
Xem ra như thể nàng có hận ý quá sâu đối với Huyền Sương sư tôn. Còn bản thân hắn tuy là người được lợi , nhưng cũng không vui gì nhìn Lâm Huyền Sương bị người ta trả thù.
Oán khí tích tụ một lần kia xác thật không nhỏ.
Trong lòng xen lẫn chờ mong, Tông Thủ lại quay đầu nhìn về hướng Hàm An Thành.
Tịnh Âm ở bên kia, ít nhất phải cần đến một ngày mới có thể hoàn thành triệu tập và bày trận. Để niệm tụng 《 Vị Lai Vô Lượng Kỳ Nguyện kinh 》, tụ tập quang lượng phật lực vô biên để chiếu rọi cả khu vực Tần Hoàng Mộ.
Sau khi ngưng tụ Phật Thân, sẽ là lúc chiến lực của hắn tăng lên mạnh nhất .
Tuy nhiên một trận chiến ở Tần Hoàng Mộ lần này, hắn cũng tuyệt đối không thể chỉ gửi gắm toàn bộ hi vọng vào Phật Môn.
Chính bản thân mình cũng cần có đủ con bài chưa lật mới được.
- Không biết năm đó Hi Tử tiến vào Tần Hoàng Mộ này, rốt cuộc là vì sao? Liệu có từng lưu lại cái gì hay không?
Tông Thủ lấy Luyện Thần Kiếm ra, rồi cũng nhỏ mấy giọt máu tươi của chính mình, xoa ở trên thân kiếm.
Luyện Thần Kiếm Linh, chính là do một phần hồn của Phục Hy biến thành. Thế gian này, nếu như nói còn có vật gì đó có thể truy tìm được hành tung của Phục Hy vạn năm trước, thì không gì hơn được Luyện Thần Kiếm Linh này.
Quả nhiên khi xoa giọt máu tươi kia, liền có một vầng sáng lóng lánh hiện ra. Trong tiếng vang "Ông" như vậy, Luyện Thần Kiếm Huyền Không bay lên, chỉ về hướng trung tâm của Tiểu Thiên thế giới kia.
- Có lẽ là thành Hàm Dương?
Đồng thời vẫn còn có một loại cảm giác vô cùng khát vọng và thân thiết truyền đến trong lòng.
Tông Thủ dứt khoát tùy ý để cho Luyện Thần Kiếm kia lơ lửng trôi trong hư không, có Kiếm Linh tự chủ đi lên trước.
Hắn nhập vào bên trong Tần Hoàng Mộ này, một mục đích là để cướp lấy mười hai đồng nhân. Còn mục đích khác chính là muốn xem khi Phục Hy đến Tần Hoàng Mộ mộ địa thì liệu có lưu lại cái gì hay không?
Vô Thượng Nguyên Ma bội ước, là sau khi hắn tự ý tiến vào Tần Hoàng Mộ. Vậy món đồ vật có thể làm tăng Pháp Trì Huyền, chẳng lẽ là có liên quan cùng chuyện này.
Phục Hy là tạo hóa chi chủ, nắm giữ thần quyết sáng tạo. Cẩn thận nghĩ lại, thật sự là có vài phần có thể.
Luyện Thần Kiếm Linh kia được Tông Thủ dùng máu huyết kích phát, lúc này hóa thành tử quang trong nháy mắt lan đi trăm dặm. Ở Tiểu Thiên thế giới này, trong Lưỡng Nghi Tụ Long Trận dĩ nhiên là cực kì dễ dàng khéo léo băng qua, hoàn toàn không bị ngăn trở.
Năm người sau khi liếc mắt với nhau liền vội vàng đuổi theo. Bám theo dấu vết do kiếm quang kia xẹt qua lại cũng là vô cùng dễ dàng. Do đó liền tránh khỏi cấm pháp các nơi bên trong Lưỡng Nghi Tụ Long Trận.
/1700
|