Nhưng Tần hoàng kia không thể sống lại chẳng phải tốt hơn sao? Có ai có thể cam đoan những lời này của Từ Phúc có phải lời thật lòng hay không? Sau khi Tần hoàng sống lại, có thể còn chịu cấm chế nữa không?
Lại thêm hắn biết thực lực của bản thân mình không đủ mạnh, mặc dù đây chỉ là hóa thần từ hồn niệm của Từ Phúc, nhưng hắn cũng chỉ có nước bỏ chạy thật xa thôi.
Ở ngay đây, giờ phút này, người có thể đối mặt trực diện cũng chỉ vị cư sĩ tên Minh Nhật Hiên bên cạnh này mà thôi.
Rốt cuộc phải làm như thế, hắn còn phải xem phản ứng của người này trước đã.
Từ Phúc thấy hắn không trả lời, cũng không tiếp tục ép buộc, đem tầm nhìn chuyển về hướng Minh Nhật Hiên:
- Ý của ngươi thì thế nào? Tần hoàng lúc mới sống lại nhất định sẽ rất suy yếu. Mười hai người đồng đã không có chủ vạn năm, ấn ký thần niệm của Tần hoàng giờ cũng là lúc mỏng nhất, cũng là cơ hội tranh giành tốt nhất. Một khi mất đi vũ khí trấn quốc này, nanh vuốt của hắn cũng mất hết. Với khả năng của Minh Nhật Hiên ngươi, cũng không phải không thể ở lại đây khôi phục cơ thể lúc trước. Ta cũng sẽ toàn lực trợ giúp ngươi!
Những lời này nói đến rất khẩn cầu, rất có bản lĩnh dụ hoặc. Minh Nhật Hiên kia chớp cũng không chớp một cái, vô cùng sảng khoái từ chối:
- Lời nói của tiền bối quả thật rất mê hoặc lòng người. Nhưng Minh Nhật Hiên không muốn mạo hiểm. Không phải chuyện gì trên đời đều như ý muốn. So với nguy hiểm khi đem kỳ vọng ký thác vào tương lai mờ mịt khó dò, còn không bằng nắm chắc hiện tại --
Từ Phúc giống như đã đoán trước Minh Nhật Hiên sẽ nói như vậy, ánh mắt có chút âm trầm, châm biếm hỏi:
- Ta nhớ rõ ngươi là một thuật số đại gia xuất chúng nhất trong thiên địa sau khi thời Vân Hoang kết thúc. Thôi diễn thiên địa, thăm dò mệnh cách vận số, không gì là không chính xác. Như thế nào? Ngay cả người như ngươi cũng không nguyện ý tin tưởng những chuyện tương lai mà mình nhìn thấy hay sao?
Minh Nhật Hiên kia nghe xong liền cười to:
- Chính là vì tinh thông thuật tính, biết rõ một số chuyện mới không muốn đem sống chết họa phúc của bản thân ký thác vào tương lai. Mệnh không phải không thể thay đổi, vận không phải không thể sửa đổi, họa phúc mơ mơ hồ hồ. Từ Phúc tiền bối, kỳ thật tiền bối càng để ý chuyện này hơn vãn bối mới đúng chứ.
Những lời này vừa nói ra, người khác thì không cảm thấy gì, nhưng Tông Thủ thì lại dâng trào cảm xúc, có hơi thất thần.
Còn Từ Phúc kia thì đã sớm khôi phục lại vẻ hờ hững không quan tâm.
- Đổi một cách nói khác chính là, giữa hai ta không còn chuyện để nói nữa? Chỉ có thể phân thắng bại sống chết ngay lúc này thôi?
Ngay lúc năm người Tông Thủ còn chờ Minh Nhật Hiên trả lời thì toàn bộ đại địa bỗng nhiên ầm ầm rung động. Vô cùng đột ngột, không hề có bất kỳ dự báo nào cả.
Hai mươi bốn thạch chưởng vô cùng lớn mạnh mẽ xuất hiện, đánh úp về hướng tế đàn. Đồng thời sinh ra lực từ mạnh mẽ quét ngang qua. Khiến năm người bỗng cảm thấy bản thân mình bỗng nhiên nặng hơn gấp trăm ngàn lần, bị trọng lực trói chặt, không thể cử động.
Mà ở trên không trung, xuất hiện một tia sét mập như cột nước từ trên đánh xuống.
Ở giữa không trung chia làm sáu tia, tia đầu tiên tự nhiên là đánh xuống Minh Nhật Hiên. Mà năm tia còn lại thì đúng là đánh xuống năm người Tông Thủ.
- Thiên kiếp?
Sắc mặt Tông Thủ khẽ thay đổi, vừa mới nhìn qua thì đã biết đó không phải lôi điện bình thường rồi. Mà là kiếp quang nghịch phản pháp tắc, hàm chứa đạo lý trong thiên địa.
Lại còn là loại thần kiếp tiếp cận Chí Cảnh, uy lực vô cùng lớn kia nữa chứ! Mặc dù không phải thật sự đến Chí Cảnh, nhưng cũng không phải là vật có thể bỏ qua.
Đây không còn là đạo pháp mà một tu sĩ có thể hoàn thành nữa. Chính xác là do ảnh hưởng của “Lưỡng nghi tụ trận” kia rồi.
Chỉ riêng một luồng kiếp quang này cũng đã đủ giết chết sáu người bọn họ ngay trong chớp mắt rồi!
Từ Phúc lúc đầu có ý trao đổi khuyên bảo thì vẻ mặt trông rất dịu dàng. Nhưng một khi không đạt được mục đích thì lập tức dùng toàn lực đối phó, các đòn tấn công như lôi đình vạn quân nối gót đánh tới, không chút lưu thủ.
Trụ thư trong tay Tông Thủ lập tức phát ra ánh sáng màu xanh ngọc, cộng thêm linh quyết dẫn dắt, khiến cho thời gian xung quanh chậm lại mười lần..
Lúc này đồng thời vang lên thanh âm trong trẻo của Minh Nhật Hiên. Cho dù là tiếng địa chấn rung động cả trời đất cả cũng không thể tạo ra áp lực giống như thế. Đồng thời vì thời gian trôi chậm lại, Tông Thủ lắng nghe, giống như gằn từng tiếng vậy. Cũng nghe được trong từng câu chữ không hề có một chút kiêng kị hoảng sợ.
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu! Quan hệ giữa ta và tiền bối vốn đã không còn đường cứu vãn nữa, cũng không cần nhiều lời làm chi --
Ở giữa không trung như có hàng trăm hàng ngàn đường tinh quang trút thẳng xuống đất. Thoạt nhìn rất giống như kiếm quang, lại ẩn chứa vô số tinh lực như nước chảy cuồn cuộn. Cùng cực thì đẩy nhau, trong nháy mắt đã phá nát nguyên từ quanh quẩn ở xung quanh
Khiến cho năm người Tông Thủ nhanh chóng cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, khôi phục lại bình thường. Còn hai mươi bốn chưởng kình khổng lổ cũng đã được hóa giải.
Lại thêm một cái chớp mắt nữa, một làn sóng lực lượng rộng lớn rõ ràng lấy thiên đàn làm trung tâm, lan rộng công kích bốn phương tám hướng.
Nơi này hẳn là một bộ phận của “Lưỡng nghi tụ long trận” rồi. Nhưng làn sóng linh triều ấy vừa tản ra thì đã thấy từng mảng từng mảng cấm văn bị phá hỏng phân tán.
Cấm trận quanh đây lại bị tan rã ra.
Cũng trực tiếp khiến cho lôi quang màu tím ở trên bầu trời sắp đến gần mày mặt,
bỗng nhiên trong phút chốc rút nhỏ lại mười lần, thậm chí là hai mươi lần, cho đến khi đến trước mặt Tông Thủ thì chỉ còn rộng cỡ một sợi chỉ.
Sau khi Trụ cấp mệnh thế thư chậm lại thời gian thì lại chậm đến rất thần kỳ.
Tông Thủ ngây ngẩn cả người, rồi mới phản ứng lại. Nguyên nhất hồn kiếm vung lên, hấp thu toàn bộ.
Pháp tắc nghịch phản sinh ra trong “Lưỡng nghi tụ long trận” này mặc dù có tìm hiểu cũng là vô dụng, không thể áp dụng ra bên ngoài khu mộ Tần hoàng này.
Nhưng nếu có thể khám phá ra một chút huyền bí bên trong, cũng có thể khiến trong thành Hàm Dương của hắn khôi phục lại một chút lực lượng.
Nguyên Vô Thương dùng con rối ngọc hộ thân, Trầm Nguyệt Hiên thì mở Ngàn huyền thiết hiệp hoa ra. Đến giờ phút này họ mới phát hiện ra đúng là chuyện bé xé ra to, thật dễ dàng thì đã có thể giải quyết kiếp lôi này rồi.
Minh Nhật Hiên đứng bên cạnh vẫn như thế, nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí là chưa từng cử động qua, thì kiếp quang màu tím kia đã tự động tan rã ra.
Nhưng trên không trung, lúc này, hồn ảnh của Từ Phúc đã phát ra vô số ánh sáng rực rỡ.
Linh năng hội tụ, giống như thực chất. Lại giống như một đan hoàn khổng lồ, bao phủ thân thể. Chung quanh hội tụ vô số từ lực, vô số điện lưu chớp động.
Khiến cho xung quanh mười ngàn mét, tất cả kim thiết đều bị hút đứng thẳng lên.
Lại thêm hắn biết thực lực của bản thân mình không đủ mạnh, mặc dù đây chỉ là hóa thần từ hồn niệm của Từ Phúc, nhưng hắn cũng chỉ có nước bỏ chạy thật xa thôi.
Ở ngay đây, giờ phút này, người có thể đối mặt trực diện cũng chỉ vị cư sĩ tên Minh Nhật Hiên bên cạnh này mà thôi.
Rốt cuộc phải làm như thế, hắn còn phải xem phản ứng của người này trước đã.
Từ Phúc thấy hắn không trả lời, cũng không tiếp tục ép buộc, đem tầm nhìn chuyển về hướng Minh Nhật Hiên:
- Ý của ngươi thì thế nào? Tần hoàng lúc mới sống lại nhất định sẽ rất suy yếu. Mười hai người đồng đã không có chủ vạn năm, ấn ký thần niệm của Tần hoàng giờ cũng là lúc mỏng nhất, cũng là cơ hội tranh giành tốt nhất. Một khi mất đi vũ khí trấn quốc này, nanh vuốt của hắn cũng mất hết. Với khả năng của Minh Nhật Hiên ngươi, cũng không phải không thể ở lại đây khôi phục cơ thể lúc trước. Ta cũng sẽ toàn lực trợ giúp ngươi!
Những lời này nói đến rất khẩn cầu, rất có bản lĩnh dụ hoặc. Minh Nhật Hiên kia chớp cũng không chớp một cái, vô cùng sảng khoái từ chối:
- Lời nói của tiền bối quả thật rất mê hoặc lòng người. Nhưng Minh Nhật Hiên không muốn mạo hiểm. Không phải chuyện gì trên đời đều như ý muốn. So với nguy hiểm khi đem kỳ vọng ký thác vào tương lai mờ mịt khó dò, còn không bằng nắm chắc hiện tại --
Từ Phúc giống như đã đoán trước Minh Nhật Hiên sẽ nói như vậy, ánh mắt có chút âm trầm, châm biếm hỏi:
- Ta nhớ rõ ngươi là một thuật số đại gia xuất chúng nhất trong thiên địa sau khi thời Vân Hoang kết thúc. Thôi diễn thiên địa, thăm dò mệnh cách vận số, không gì là không chính xác. Như thế nào? Ngay cả người như ngươi cũng không nguyện ý tin tưởng những chuyện tương lai mà mình nhìn thấy hay sao?
Minh Nhật Hiên kia nghe xong liền cười to:
- Chính là vì tinh thông thuật tính, biết rõ một số chuyện mới không muốn đem sống chết họa phúc của bản thân ký thác vào tương lai. Mệnh không phải không thể thay đổi, vận không phải không thể sửa đổi, họa phúc mơ mơ hồ hồ. Từ Phúc tiền bối, kỳ thật tiền bối càng để ý chuyện này hơn vãn bối mới đúng chứ.
Những lời này vừa nói ra, người khác thì không cảm thấy gì, nhưng Tông Thủ thì lại dâng trào cảm xúc, có hơi thất thần.
Còn Từ Phúc kia thì đã sớm khôi phục lại vẻ hờ hững không quan tâm.
- Đổi một cách nói khác chính là, giữa hai ta không còn chuyện để nói nữa? Chỉ có thể phân thắng bại sống chết ngay lúc này thôi?
Ngay lúc năm người Tông Thủ còn chờ Minh Nhật Hiên trả lời thì toàn bộ đại địa bỗng nhiên ầm ầm rung động. Vô cùng đột ngột, không hề có bất kỳ dự báo nào cả.
Hai mươi bốn thạch chưởng vô cùng lớn mạnh mẽ xuất hiện, đánh úp về hướng tế đàn. Đồng thời sinh ra lực từ mạnh mẽ quét ngang qua. Khiến năm người bỗng cảm thấy bản thân mình bỗng nhiên nặng hơn gấp trăm ngàn lần, bị trọng lực trói chặt, không thể cử động.
Mà ở trên không trung, xuất hiện một tia sét mập như cột nước từ trên đánh xuống.
Ở giữa không trung chia làm sáu tia, tia đầu tiên tự nhiên là đánh xuống Minh Nhật Hiên. Mà năm tia còn lại thì đúng là đánh xuống năm người Tông Thủ.
- Thiên kiếp?
Sắc mặt Tông Thủ khẽ thay đổi, vừa mới nhìn qua thì đã biết đó không phải lôi điện bình thường rồi. Mà là kiếp quang nghịch phản pháp tắc, hàm chứa đạo lý trong thiên địa.
Lại còn là loại thần kiếp tiếp cận Chí Cảnh, uy lực vô cùng lớn kia nữa chứ! Mặc dù không phải thật sự đến Chí Cảnh, nhưng cũng không phải là vật có thể bỏ qua.
Đây không còn là đạo pháp mà một tu sĩ có thể hoàn thành nữa. Chính xác là do ảnh hưởng của “Lưỡng nghi tụ trận” kia rồi.
Chỉ riêng một luồng kiếp quang này cũng đã đủ giết chết sáu người bọn họ ngay trong chớp mắt rồi!
Từ Phúc lúc đầu có ý trao đổi khuyên bảo thì vẻ mặt trông rất dịu dàng. Nhưng một khi không đạt được mục đích thì lập tức dùng toàn lực đối phó, các đòn tấn công như lôi đình vạn quân nối gót đánh tới, không chút lưu thủ.
Trụ thư trong tay Tông Thủ lập tức phát ra ánh sáng màu xanh ngọc, cộng thêm linh quyết dẫn dắt, khiến cho thời gian xung quanh chậm lại mười lần..
Lúc này đồng thời vang lên thanh âm trong trẻo của Minh Nhật Hiên. Cho dù là tiếng địa chấn rung động cả trời đất cả cũng không thể tạo ra áp lực giống như thế. Đồng thời vì thời gian trôi chậm lại, Tông Thủ lắng nghe, giống như gằn từng tiếng vậy. Cũng nghe được trong từng câu chữ không hề có một chút kiêng kị hoảng sợ.
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu! Quan hệ giữa ta và tiền bối vốn đã không còn đường cứu vãn nữa, cũng không cần nhiều lời làm chi --
Ở giữa không trung như có hàng trăm hàng ngàn đường tinh quang trút thẳng xuống đất. Thoạt nhìn rất giống như kiếm quang, lại ẩn chứa vô số tinh lực như nước chảy cuồn cuộn. Cùng cực thì đẩy nhau, trong nháy mắt đã phá nát nguyên từ quanh quẩn ở xung quanh
Khiến cho năm người Tông Thủ nhanh chóng cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, khôi phục lại bình thường. Còn hai mươi bốn chưởng kình khổng lổ cũng đã được hóa giải.
Lại thêm một cái chớp mắt nữa, một làn sóng lực lượng rộng lớn rõ ràng lấy thiên đàn làm trung tâm, lan rộng công kích bốn phương tám hướng.
Nơi này hẳn là một bộ phận của “Lưỡng nghi tụ long trận” rồi. Nhưng làn sóng linh triều ấy vừa tản ra thì đã thấy từng mảng từng mảng cấm văn bị phá hỏng phân tán.
Cấm trận quanh đây lại bị tan rã ra.
Cũng trực tiếp khiến cho lôi quang màu tím ở trên bầu trời sắp đến gần mày mặt,
bỗng nhiên trong phút chốc rút nhỏ lại mười lần, thậm chí là hai mươi lần, cho đến khi đến trước mặt Tông Thủ thì chỉ còn rộng cỡ một sợi chỉ.
Sau khi Trụ cấp mệnh thế thư chậm lại thời gian thì lại chậm đến rất thần kỳ.
Tông Thủ ngây ngẩn cả người, rồi mới phản ứng lại. Nguyên nhất hồn kiếm vung lên, hấp thu toàn bộ.
Pháp tắc nghịch phản sinh ra trong “Lưỡng nghi tụ long trận” này mặc dù có tìm hiểu cũng là vô dụng, không thể áp dụng ra bên ngoài khu mộ Tần hoàng này.
Nhưng nếu có thể khám phá ra một chút huyền bí bên trong, cũng có thể khiến trong thành Hàm Dương của hắn khôi phục lại một chút lực lượng.
Nguyên Vô Thương dùng con rối ngọc hộ thân, Trầm Nguyệt Hiên thì mở Ngàn huyền thiết hiệp hoa ra. Đến giờ phút này họ mới phát hiện ra đúng là chuyện bé xé ra to, thật dễ dàng thì đã có thể giải quyết kiếp lôi này rồi.
Minh Nhật Hiên đứng bên cạnh vẫn như thế, nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí là chưa từng cử động qua, thì kiếp quang màu tím kia đã tự động tan rã ra.
Nhưng trên không trung, lúc này, hồn ảnh của Từ Phúc đã phát ra vô số ánh sáng rực rỡ.
Linh năng hội tụ, giống như thực chất. Lại giống như một đan hoàn khổng lồ, bao phủ thân thể. Chung quanh hội tụ vô số từ lực, vô số điện lưu chớp động.
Khiến cho xung quanh mười ngàn mét, tất cả kim thiết đều bị hút đứng thẳng lên.
/1700
|