Trước đây không có thực lực thì cũng đành, nhưng giờ hắn cũng đủ tư cách để tìm hiểu chuyện này tới cùng.
Giúp cho nữ tử kia giải thoát cực khổ trong lòng, cũng là một trong những tâm nguyện không nhiều lắm của hắn.
Chỉ trừ chuyện đó ra, Tông Thủ vẫn còn một việc cần lo lắng, đó là thanh âm nữ nhân muốn Đạo Huyền để lại một cái mệnh cho Tô Tiểu Tiểu.
Tựa như có chút quen thuộc, hẳn là trước đây hắn đã nghe qua, hoặc giả cũng có liên quan tới bản thân hắn!
Đáng tiếc vị nữ nhân này luôn giấu mình, chưa hề hiện thân.
Mà khi Đạo Huyền bị hắn làm cho bị thương, cũng sớm biết là nên bỏ chạy, mới không cho hắn nửa phần cơ hội.
Khi đó bản thân hắn cũng không thể nào phân thần chú ý được,.
- Thanh âm của nữ nhân này ta nhất định đã nghe qua, nhất định phải nhớ lại…
Tu sĩ đều không thể làm được như Tông Thủ, có thể đem mỗi khắc mỗi phân, từng đoạn kinh lịch nhỏ bên trong ký ức, chậm rãi tra xét lại.
Nhưng mà ký ức con người phong phú, phân bổ lại thực sự là khó tìm kiếm vô cùng.
- Nhớ lại mấy tháng trước khi ta quay về Kiền Thiên là lúc..
Thân hình Tông Thủ lập tức cứng lại, trong mắt hắn hiện lên những tia sáng dị động.
- Nữ nhân này, là Ma Liên phu nhân !
Tông Thủ đưa tay vào trong tu di không gian của mình lấy ra một viên hắc thiết hình cánh.
Nhớ lại thì lúc đó vị Ma Liên kia nói như thế nào nhỉ?
- Vật ấy ra sao, Ma Liên cũng không biết, chỉ biết ngoài giá trị ra thì còn là một vật bất phàm, chẳng qua nếu Quân thượng cho Ma Liên mượn vật đó để đánh giá thì hẳn là cũng sẽ biết sơ.
Nhưng mà nếu như không biết gì về nó thì sao lại ra sức tranh đoạt chứ.
Chính mình lúc đó, thực sự đã bị lừa rồi!
Nữ nhân này mang theo lệnh của Vô Thượng nguyên ma, liên hệ với Đạo Huyền, hẳn là biết rõ mọi chuyện trong đó, cũng là người mà Vô Thượng nguyên ma tính nhiệm.
Theo như hắn biết thì Ma Liên này chỉ là một ngoại hệ đệ tử của Ma đạo, tuy cũng tự nghĩ ra Ma Liên cung nhất mạch, nhưng địa vị làm sao lại có thể được Vô Thượng nguyên ma coi trọng nhất đây?
Là vì vật trong tay hắn ư?
Trong mắt Tông Thủ đầy vẻ lạnh lẽo, nhưng chỉ một lát sau liền biến thành bất đắc dĩ.
Thực sự là do khối màu đen này hay sao? Còn không thể nào xác định nổi? Chỉ là phán đoán của hắn thôi, mà khả năng tính toán ở bên có tác dụng vô cùng lớn.
Còn nữa, nếu thực sự là vật ấy thì nên dùng thế nào.
Lúc này ở Thương Sinh Khủng Cảnh, mấy vị Chí Cảnh kia cũng không nhận thức được mà cũng không hề tìm ra được nguyên cớ gì.
Tông Thủ mặc dù có thể xác định vật trong lời nói kia có thể gia tăng pháp thuật, nhưng có thể dùng nó thế nào đây?
- Ừm.
Một âm thanh rên rỉ nho nhỏ cắt đứt dòng suy tư của Tông Thủ, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tô Tiểu Tiểu cũng vừa đúng lúc tỉnh lại.
Tông Thủ cười xấu xa, cầm hắc sắc thiết dực trong tay, sau đó lắc lắc trước mặt Tô Tiểu Tiểu.
- Không biết đây là vật gì nhỉ? Đừng có mà nói dối nha!
Tô Tiểu Tiểu lúc đầu không hiểu được, nhưng khi nhìn thấy vật đó thì, sắc mặt kịch biến, thần tình lúc bi lúc hỉ, muốn nói cái gì thì bên khóe môi tràn ra một tia tiên huyết.
Cuối cùng nhãn châu hơi đảo lại ưm một tiếng sau đó nhẹ nhàng nói:
- Ta đau đầu quá, nhìn không rõ, cho nên không thể nhớ ra là cái gì hết.
Lời còn chưa dứt đã quay đầu đi, hai mắt nhắm nghiền, lần thứ hai ngất xỉu.
Khóe môi Tông Thủ giật giật, đây là giả bộ ngất xỉu sao? Biện pháp tốt đó, nhưng mà làm như thế này thì cũng có vẻ hơi giả quá.
Chẳng qua hắn cũng nhìn thấy được Tô Tiêu Tiểu hẳn là biết được chút gì đó, nhưng là khó nói lên lời.
Thủ đoạn của Vô Thượng nguyên ma thì hắn sao có thể xem thường đây?
Cũng may là bản thân vào lúc này cũng không phải là không có đầu mối.
Trong thương đạo, Ma Liên phu nhân là một trong số những người đang bỏ trốn điên cuồng, trong mắt mê man, chứa đầy sự hoảng sợ bất an.
Cướp! Cái tên Đạo Huyền kia kinh khủng tới mức khiến cho nàng sợ hãi không thôi, hắn trêu đùa trong lòng bàn tay, không ai có thẻ bì được với Đạo Huyền ma chủ. Chỉ có cướp, nhưng lại ở dưới một kiếm của Tông Thủ mà bại, quả thực là khó có thể tin tưởng được, cứ ngỡ bản thân đang ở trong ảo giác.
Nhưng những gì vừa mới xảy ra trước mắt nàng kia tuyệt đôi không phải là làm bộ làm tịch.
Khí tức của Đạo Huyền cũng đã triệt để biến mất, Đạo Huyền ma chủ vừa chết, ý niệm của Tông Thủ đã tản ra tìm kiếm tung tích của nàng.
Nếu không phải là phân tâm thì trong lúc Tông Thủ ở vào tuyệt cảnh, cũng không phải là lúc khinh suất.
Nàng lúc này, hơn phân nửa đã bị Tông Thủ nắm vào trong tay.
Hậu quả thực không chỉ có một, mặc dù vậy thì ở đây cũng không có an toàn, ở nơi này toàn là sát thi, còn có những tên thi tướng nguy hiểm kia, có thể tùy thời xúc động đến sự then chốt của cấm chế.
Bên trong Hàm Dương thành, còn lại là Thánh giai tôn giả, cũng có khả năng không có hảo ý đối với nàng.
Thân ảnh phiêu nhiên, ở trong thành cũng không để lại dấu vết độn tốc. Bỗng nhiên phía trước Ma Liên hiện ra một thân ảnh, quay đầu lại cũng đã thấy hai người khác từ hai bên góc đường đi tới, Ma Liên hơi thắt chặt tâm tình, liền buông lỏng, vì hai người xuất hiện này một vị là Hồng Y ma chủ, một người là Hàn Thanh.
Kẻ trước thần tinh ngưng trọng, còn người sau thì khuôn mặt quái dị,
- Tình hình vừa rồi các vị có thấy không?
Ma Liên khẽ thở dài:
- Không thể nào tưởng tượng được, Đạo Huyền cũng ngã xuống trong tay hắn.
Nghe như là Đạo Huyền chết thực sự là oan uổng vậy.
Nếu như có trận chiến thứ hai thì người chết sẽ là Tông Thủ.
- Thần thông của kẻ nọ vô số, một trận chiến này thực là mạc danh kỳ diệu. Theo như ta thấy thì nên bỏ qua việc này đi!
Sắc mặt Hàn Thanh bỗng nhiên trắng bệch:
- Lần này không phải là kết quả, mà không biết Vô Thượng nguyên ma sẽ trách cứ thế nào.
Nói như thế, nhưng không thể nào không lo lắng hơn được, ngay cả Đạo Huyền cũng không thể làm gì Tông Thủ, vậy huống chi ba người bọn hắn?
- Bỏ không được!
Ma Liên lắc đàu, lúc này nếu từ bỏ, người khác sẽ ra sao, thì Ma Liên cũng lâm vào tình trạng cửu tử vô sinh.
Lúc đó quá sơ ý để lộ ra bản thân, lúc này Tông thủ hẳn là đã nhận ra được mánh khóe gì không?
Thời gian không chờ ta, nếu bỏ qua cơ hội này thì chẳng còn có cơ hội nào khác.
- Nguyên Ma đại nhân còn có thủ đoạn áp đáy hòm chưa dùng, làm sao có thể nói là không có kết quả gì chứ?
Xích Hồng Y chưa hề nói gì, giờ đã lên tiếng:
- Vô Lượng chung thủy pháp thân của Tông Thủ tối đa chỉ duy trì được nửa ngày, nhưng ta muốn biết hẳn là một chiêu phi đao đó, hắn có thể thi triển ra bao nhiêu lần? Không biết được giai vị thì cũng không nên nói đùa…
Nếu như không để ý giai vị thì có nghĩa là càng dễ bị sát phạt! Cho dù là một đứa bé mới sinh ra, mà có được gia trì Vô Thượng thần thông cấp mười ba thì có thể làm bị thương Chí Cản Thánh tôn, thậm chí là giết chết tu sĩ Tiên cảnh!
Giúp cho nữ tử kia giải thoát cực khổ trong lòng, cũng là một trong những tâm nguyện không nhiều lắm của hắn.
Chỉ trừ chuyện đó ra, Tông Thủ vẫn còn một việc cần lo lắng, đó là thanh âm nữ nhân muốn Đạo Huyền để lại một cái mệnh cho Tô Tiểu Tiểu.
Tựa như có chút quen thuộc, hẳn là trước đây hắn đã nghe qua, hoặc giả cũng có liên quan tới bản thân hắn!
Đáng tiếc vị nữ nhân này luôn giấu mình, chưa hề hiện thân.
Mà khi Đạo Huyền bị hắn làm cho bị thương, cũng sớm biết là nên bỏ chạy, mới không cho hắn nửa phần cơ hội.
Khi đó bản thân hắn cũng không thể nào phân thần chú ý được,.
- Thanh âm của nữ nhân này ta nhất định đã nghe qua, nhất định phải nhớ lại…
Tu sĩ đều không thể làm được như Tông Thủ, có thể đem mỗi khắc mỗi phân, từng đoạn kinh lịch nhỏ bên trong ký ức, chậm rãi tra xét lại.
Nhưng mà ký ức con người phong phú, phân bổ lại thực sự là khó tìm kiếm vô cùng.
- Nhớ lại mấy tháng trước khi ta quay về Kiền Thiên là lúc..
Thân hình Tông Thủ lập tức cứng lại, trong mắt hắn hiện lên những tia sáng dị động.
- Nữ nhân này, là Ma Liên phu nhân !
Tông Thủ đưa tay vào trong tu di không gian của mình lấy ra một viên hắc thiết hình cánh.
Nhớ lại thì lúc đó vị Ma Liên kia nói như thế nào nhỉ?
- Vật ấy ra sao, Ma Liên cũng không biết, chỉ biết ngoài giá trị ra thì còn là một vật bất phàm, chẳng qua nếu Quân thượng cho Ma Liên mượn vật đó để đánh giá thì hẳn là cũng sẽ biết sơ.
Nhưng mà nếu như không biết gì về nó thì sao lại ra sức tranh đoạt chứ.
Chính mình lúc đó, thực sự đã bị lừa rồi!
Nữ nhân này mang theo lệnh của Vô Thượng nguyên ma, liên hệ với Đạo Huyền, hẳn là biết rõ mọi chuyện trong đó, cũng là người mà Vô Thượng nguyên ma tính nhiệm.
Theo như hắn biết thì Ma Liên này chỉ là một ngoại hệ đệ tử của Ma đạo, tuy cũng tự nghĩ ra Ma Liên cung nhất mạch, nhưng địa vị làm sao lại có thể được Vô Thượng nguyên ma coi trọng nhất đây?
Là vì vật trong tay hắn ư?
Trong mắt Tông Thủ đầy vẻ lạnh lẽo, nhưng chỉ một lát sau liền biến thành bất đắc dĩ.
Thực sự là do khối màu đen này hay sao? Còn không thể nào xác định nổi? Chỉ là phán đoán của hắn thôi, mà khả năng tính toán ở bên có tác dụng vô cùng lớn.
Còn nữa, nếu thực sự là vật ấy thì nên dùng thế nào.
Lúc này ở Thương Sinh Khủng Cảnh, mấy vị Chí Cảnh kia cũng không nhận thức được mà cũng không hề tìm ra được nguyên cớ gì.
Tông Thủ mặc dù có thể xác định vật trong lời nói kia có thể gia tăng pháp thuật, nhưng có thể dùng nó thế nào đây?
- Ừm.
Một âm thanh rên rỉ nho nhỏ cắt đứt dòng suy tư của Tông Thủ, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tô Tiểu Tiểu cũng vừa đúng lúc tỉnh lại.
Tông Thủ cười xấu xa, cầm hắc sắc thiết dực trong tay, sau đó lắc lắc trước mặt Tô Tiểu Tiểu.
- Không biết đây là vật gì nhỉ? Đừng có mà nói dối nha!
Tô Tiểu Tiểu lúc đầu không hiểu được, nhưng khi nhìn thấy vật đó thì, sắc mặt kịch biến, thần tình lúc bi lúc hỉ, muốn nói cái gì thì bên khóe môi tràn ra một tia tiên huyết.
Cuối cùng nhãn châu hơi đảo lại ưm một tiếng sau đó nhẹ nhàng nói:
- Ta đau đầu quá, nhìn không rõ, cho nên không thể nhớ ra là cái gì hết.
Lời còn chưa dứt đã quay đầu đi, hai mắt nhắm nghiền, lần thứ hai ngất xỉu.
Khóe môi Tông Thủ giật giật, đây là giả bộ ngất xỉu sao? Biện pháp tốt đó, nhưng mà làm như thế này thì cũng có vẻ hơi giả quá.
Chẳng qua hắn cũng nhìn thấy được Tô Tiêu Tiểu hẳn là biết được chút gì đó, nhưng là khó nói lên lời.
Thủ đoạn của Vô Thượng nguyên ma thì hắn sao có thể xem thường đây?
Cũng may là bản thân vào lúc này cũng không phải là không có đầu mối.
Trong thương đạo, Ma Liên phu nhân là một trong số những người đang bỏ trốn điên cuồng, trong mắt mê man, chứa đầy sự hoảng sợ bất an.
Cướp! Cái tên Đạo Huyền kia kinh khủng tới mức khiến cho nàng sợ hãi không thôi, hắn trêu đùa trong lòng bàn tay, không ai có thẻ bì được với Đạo Huyền ma chủ. Chỉ có cướp, nhưng lại ở dưới một kiếm của Tông Thủ mà bại, quả thực là khó có thể tin tưởng được, cứ ngỡ bản thân đang ở trong ảo giác.
Nhưng những gì vừa mới xảy ra trước mắt nàng kia tuyệt đôi không phải là làm bộ làm tịch.
Khí tức của Đạo Huyền cũng đã triệt để biến mất, Đạo Huyền ma chủ vừa chết, ý niệm của Tông Thủ đã tản ra tìm kiếm tung tích của nàng.
Nếu không phải là phân tâm thì trong lúc Tông Thủ ở vào tuyệt cảnh, cũng không phải là lúc khinh suất.
Nàng lúc này, hơn phân nửa đã bị Tông Thủ nắm vào trong tay.
Hậu quả thực không chỉ có một, mặc dù vậy thì ở đây cũng không có an toàn, ở nơi này toàn là sát thi, còn có những tên thi tướng nguy hiểm kia, có thể tùy thời xúc động đến sự then chốt của cấm chế.
Bên trong Hàm Dương thành, còn lại là Thánh giai tôn giả, cũng có khả năng không có hảo ý đối với nàng.
Thân ảnh phiêu nhiên, ở trong thành cũng không để lại dấu vết độn tốc. Bỗng nhiên phía trước Ma Liên hiện ra một thân ảnh, quay đầu lại cũng đã thấy hai người khác từ hai bên góc đường đi tới, Ma Liên hơi thắt chặt tâm tình, liền buông lỏng, vì hai người xuất hiện này một vị là Hồng Y ma chủ, một người là Hàn Thanh.
Kẻ trước thần tinh ngưng trọng, còn người sau thì khuôn mặt quái dị,
- Tình hình vừa rồi các vị có thấy không?
Ma Liên khẽ thở dài:
- Không thể nào tưởng tượng được, Đạo Huyền cũng ngã xuống trong tay hắn.
Nghe như là Đạo Huyền chết thực sự là oan uổng vậy.
Nếu như có trận chiến thứ hai thì người chết sẽ là Tông Thủ.
- Thần thông của kẻ nọ vô số, một trận chiến này thực là mạc danh kỳ diệu. Theo như ta thấy thì nên bỏ qua việc này đi!
Sắc mặt Hàn Thanh bỗng nhiên trắng bệch:
- Lần này không phải là kết quả, mà không biết Vô Thượng nguyên ma sẽ trách cứ thế nào.
Nói như thế, nhưng không thể nào không lo lắng hơn được, ngay cả Đạo Huyền cũng không thể làm gì Tông Thủ, vậy huống chi ba người bọn hắn?
- Bỏ không được!
Ma Liên lắc đàu, lúc này nếu từ bỏ, người khác sẽ ra sao, thì Ma Liên cũng lâm vào tình trạng cửu tử vô sinh.
Lúc đó quá sơ ý để lộ ra bản thân, lúc này Tông thủ hẳn là đã nhận ra được mánh khóe gì không?
Thời gian không chờ ta, nếu bỏ qua cơ hội này thì chẳng còn có cơ hội nào khác.
- Nguyên Ma đại nhân còn có thủ đoạn áp đáy hòm chưa dùng, làm sao có thể nói là không có kết quả gì chứ?
Xích Hồng Y chưa hề nói gì, giờ đã lên tiếng:
- Vô Lượng chung thủy pháp thân của Tông Thủ tối đa chỉ duy trì được nửa ngày, nhưng ta muốn biết hẳn là một chiêu phi đao đó, hắn có thể thi triển ra bao nhiêu lần? Không biết được giai vị thì cũng không nên nói đùa…
Nếu như không để ý giai vị thì có nghĩa là càng dễ bị sát phạt! Cho dù là một đứa bé mới sinh ra, mà có được gia trì Vô Thượng thần thông cấp mười ba thì có thể làm bị thương Chí Cản Thánh tôn, thậm chí là giết chết tu sĩ Tiên cảnh!
/1700
|