Những người này thật sự đã chọc giận hắn, hắn đã ghi thù vào trong tim!
Nhưng mà thống hận lại không bằng hối hận. Lúc này tinh tế nghĩ lại không cần tới mức này. Hận không thể giậm chân đấm ngực, cho mình mấy trăm cái bạt tay.
Ánh mắt mê mang, Tông Thủ dần dần sinh ra ảo giác.
Hắn vẫn ngồi trên đất, trong tay vẫn ôm nữ tử tuyệt thế nhân gian.
Ngân giáp trên người xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng, bị máu tươi nhuộm đỏ. Cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích, cảm thấy trong lòng nặng nề, hai tay vô lực, đã vô pháp giơ lên.
Cô gái trong ngực đã hấp hối.
Mà Tông Thủ thấy cảnh này thì trước mắt không xa có tinh kỳ tung bay. Trong tinh kỳ ẩn ẩn có hai chữ Tào, Lưu.
Sau lưng còn có ngàn vạn kỵ sĩ, toàn thân cũng nhuộm máu, vô cùng mỏi mệt.
Trong vô tận hối hận, vô tận đau đớn, như nước thủy triều đánh úp, hắn cũng vô cùng tức giận.
Tông Thủ bỗng nhiên ngơ ngẩn, rồi sau đó ý thức hiện ra trong đầu của hắn.
Lữ Vô Song, Điêu Thuyền --
Trước ngực là cánh sát đen, lúc này trở nên vô cùng rõ ràng, cánh sắt này sáng rực đỏ lên.
Đây chẳng là lưu thức của thần khí? Đem cảnh mấy ngàn năm trước, chiếu rọi tình cảnh cuối cùng của ký chủ?
Như vậy --
Tông Thủ mạnh mẽ lắc đầu, thời điểm này mình làm gì có tâm tư nghĩ cái này!
Nhất định có biện pháp, hắn nhất định còn có biện pháp, có thể khiến cho Tô Tiểu Tiểu sống sót!
...
Bên ngoài đế cung, phía tây A Phòng Cung. Nhật Hiên lúc này đứng trên một mảnh phế tích, cảm thấy mỹ mãn tay cầm một vòng cổ, lại bỗng nhiên một tiếng kinh dị nhìn qua tinh không.
- Cái này là vì sao? Thôn Long Chi Cục, tại sao lại là Thôn Long Chi Cục? Trong tần hoàng mộ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thế này cơ chứ?
Tinh không sáng chói mắt, trong phương vị vốn có mười bảy khỏa ngôi sao lóng lánh thì năm ngôi sao sáng ngời lên.
Nhưng mà những ngôi sao vốn ảm đạm cũng sáng lên, lúc này cơ hồ mắt thường khó gặp.
Mà năm ánh sao tinh túy này lúc này chỉ còn lại ba khỏa, hiện lên có hình dáng tam giác.
Trong đó một quả vô cùng sáng lạn! Cho dù là này thiên cơ đã bị vô số thuật số đại sư ra tay đảo loạn, dù là trong Tiểu Thiên Thế Giới tử khí tro vân đầy trời cũng không cách nào che được ánh sáng của nó.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Nhật Hiên cảm thấy vô cùng kỳ quái, vô ý thức bước qua phía Sơn Hà Điện bên kia.
Hắn vừa đi mấy bước thì thân hình cũng dừng lại.
- Tinh tượng hiện ra, số mệnh đã định! Nếu là chuyện quá khứ thì mặc dù là ta cũng ngăn cản không được --
Trong mắt tràn đầy tiếc nuối hối hận, trong mắt Nhật Hiện hiện ra dị sắc, thực sự dần dần nhạt đi.
- Ta tu vận mệnh chi đạo, nếu như cuốn vào phong ba sẽ chỉ là họa không phải phúc. Xem ra cả đời này cũng nên làm một tán nhân sơn dã mà thôi.
Thở dài một tiếng, Nhật Hiên lại càng hiếu kỳ.
Rốt cuộc người dẫn phát Thôn Long Chi Cục là vị nào?
Bá vương hiển thế, ba vương trên đời rốt cuộc là ai?
Là Thạch Việt hay là Tông Thủ? Chẳng lẽ là Thạch Vô Kỵ sao?
Nghĩ tới đây thân ảnh của Nhật Hiên lại không hề có nửa phần do dự chần chờ, bay ngược ra sau.
Nơi này đã có đại kiếp nạn, ở lâu vô ích! Mau lui ra mới có đường sống.
Cơ hồ là cùng một thời gian, ngoài vạn dặm. Trung ương Vân Lục, trong thành Kim Lăng, Khổng Duệ bỗng nhiên tai mũi trào máu, thất thần nhìn lên trời bầu trời, trong miệng kinh ngạc khó nói nên lời.
- Thôn Long Chi Cục, bá vương hiển thế sao --
Hổ Thiên Thu ở bên vốn đang ngồi cùng chỗ với Khổng Duệ, chuẩn bị bàn chuyện dời đô, cùng hoàng tộc và chư vị đại thần bàn chuyện xây cung điện mới..
Giờ phút này lại giật mình, lúc này thấy thế hắn kinh ngạc.
- Quốc cữu? Đây là như thế nào, chẳng lẽ thân thể có chuyện?
Nhưng trong lòng nghĩ ngợi nói hẳn là vị này phạm quá nhiều thiên cơ, kết quả bị trời phạt?
Quả nhiên thiên uy khó dò, sớm biết như thế mấy năm trước không nên đi dây dưa liều mạng tính mệnh cách của người nọ, đoạn họa phúc của hổ tộc.
Nếu như xảy ra chuyện gì, chính mình làm thế nào bàn giao nhắn nhủ với Khổng Dao và bệ hạ đây?
Khổng Duệ sau nửa ngày mới đưa ánh mắt dời khỏi bầu trời. Lắc đầu:
- Ta vô sự, là bệ hạ có chuyện!
Hổ Thiên Thu càng cả kinh, ánh mắt nguy hiểm, chẳng lẽ bệ hạ hắn ở trong tần hoàng mộ có tai họa gì?
Thiên kim chi tử cẩn thận, bệ hạ chính là vua một nước, không nên đích thân mạo hiểm đi vào trong mộ địa.
- Ta từng hộ pháp cho bệ hạ, che dấu mệnh cách tinh tượng. Nhưng mà lúc này bệ hạ hắn lệ khí thái tịnh. Khổng Duệ vô năng, tu vị chưa đủ. Ép không được, thuật pháp phá vỡ cho nên mới cắn trả bản thân.
Khổng Duệ nhàn nhạt giải thích, trong lời nói không có nhiều uể oải, ngược lại kinh hỉ chiếm đa số.
Đây là phá cục hoặc là gặp dữ hóa lành. Nên chấm dứt phong ba, đánh tan sát cục.
Bá vương hiển thế, là chỉ Tông Thủ? Hoặc là người khác?
Mà liên quan tới Thôn Long Chi Cục nhất định là liên quan tới người có mệnh cách vương đạo.
Thượng cổ có bốn vị bá vương. Xi Vưu, Hạng Sở bá vương, Nhiễm Vũ Thiên Vương, Lữ Vô Song, đều là người vô địch hậu thế quét ngang Vân Giới.
Không biết vị bá vương hiển thế này sẽ có phong độ tư thái bực nào?
Không phải là độc nhất vô song, bên ngoài tần hoàng mộ, ngồi ngay ngắn trên cửu diệp liên hoa, Tịnh Thế Âm niệm tụng Vô Lượng Vị Lai Kỳ Nguyện Kinh
cũng nghi hoặc mở mắt.
Mặc dù không tinh thông thuật toán, nhưng mà thần thông đạo pháp của nàng lại tự nhiên mà có, có thể biết trước mọi sự vạn vật.
Lúc này niệm tụng cầu nguyện tương lai, cho nên vô cùng mẫn cảm với chuyện trong mộ.
- Đoạn tuyệt --
Tất cả phật lực đều bị cắt đứt. Giống như Tông Thủ đã không còn trên giới vực này nữa.
Sau đó đôi mắt của Tịnh Thế Âm đặc biệt sáng lên:
- Thì ra đã cởi bỏ ma chướng.
Âm thanh trầm thấp, Tịnh Thế Âm vẫn tụng kinh và nỉ non:
- Đó là Tăng Huyền Trì Pháp, dùng cho kiếm có thể thông thần, dùng cho pháp có thể tiến vào vô thượng chi cảnh. Ngài nguyện thành phật, có thể kế tục hiện tại phật vị. Nếu nguyện làm vương có thể lăng áp chư giới. Chúc mừng Vị Lai Phật tổ, hôm nay một bước lên mây, ngạo lăng chư giới --
...
Vẫn là cung điện dưới mặt đất, Tông Thủ hai mắt đỏ thẫm thần sắc dữ tợn.
Vô số nghĩ cách hiện ra trong đầu của Tông Thủ, rồi sau đó bị bác bỏ từng cái.
Muốn duy trì sinh cơ của Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể băt tay vào làm nguyên sinh linh tức quyết mà Lâm Huyền Sương truyền thụ mà thôi.
Nhưng mà bởi vì thực lực của hắn không đủ, không thể thi triển, hoặc là căn bản không có nhiều tác dụng.
Huyền Sương sư tôn nàng định ra biện pháp, cho nên chỉ cần tận lực kéo dài duy trì sinh cơ của Tô Tiểu Tiểu. Ra khỏi tần hoàng mộ thì thỉnh Lâm Huyền Sương ra tay là được!
- Thiếu chủ, ngươi quên vài món chuyển sinh chi khí sao?
Âm thanh của Sơ Tuyết bỗng nhiên vang lên bên tai của Tông Thủ. Lúc này nàng cũng bị trọng thương, toàn thân vô số miệng vết thương, huyết nhục trào ra ngoài.
Nhưng mà thống hận lại không bằng hối hận. Lúc này tinh tế nghĩ lại không cần tới mức này. Hận không thể giậm chân đấm ngực, cho mình mấy trăm cái bạt tay.
Ánh mắt mê mang, Tông Thủ dần dần sinh ra ảo giác.
Hắn vẫn ngồi trên đất, trong tay vẫn ôm nữ tử tuyệt thế nhân gian.
Ngân giáp trên người xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng, bị máu tươi nhuộm đỏ. Cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích, cảm thấy trong lòng nặng nề, hai tay vô lực, đã vô pháp giơ lên.
Cô gái trong ngực đã hấp hối.
Mà Tông Thủ thấy cảnh này thì trước mắt không xa có tinh kỳ tung bay. Trong tinh kỳ ẩn ẩn có hai chữ Tào, Lưu.
Sau lưng còn có ngàn vạn kỵ sĩ, toàn thân cũng nhuộm máu, vô cùng mỏi mệt.
Trong vô tận hối hận, vô tận đau đớn, như nước thủy triều đánh úp, hắn cũng vô cùng tức giận.
Tông Thủ bỗng nhiên ngơ ngẩn, rồi sau đó ý thức hiện ra trong đầu của hắn.
Lữ Vô Song, Điêu Thuyền --
Trước ngực là cánh sát đen, lúc này trở nên vô cùng rõ ràng, cánh sắt này sáng rực đỏ lên.
Đây chẳng là lưu thức của thần khí? Đem cảnh mấy ngàn năm trước, chiếu rọi tình cảnh cuối cùng của ký chủ?
Như vậy --
Tông Thủ mạnh mẽ lắc đầu, thời điểm này mình làm gì có tâm tư nghĩ cái này!
Nhất định có biện pháp, hắn nhất định còn có biện pháp, có thể khiến cho Tô Tiểu Tiểu sống sót!
...
Bên ngoài đế cung, phía tây A Phòng Cung. Nhật Hiên lúc này đứng trên một mảnh phế tích, cảm thấy mỹ mãn tay cầm một vòng cổ, lại bỗng nhiên một tiếng kinh dị nhìn qua tinh không.
- Cái này là vì sao? Thôn Long Chi Cục, tại sao lại là Thôn Long Chi Cục? Trong tần hoàng mộ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thế này cơ chứ?
Tinh không sáng chói mắt, trong phương vị vốn có mười bảy khỏa ngôi sao lóng lánh thì năm ngôi sao sáng ngời lên.
Nhưng mà những ngôi sao vốn ảm đạm cũng sáng lên, lúc này cơ hồ mắt thường khó gặp.
Mà năm ánh sao tinh túy này lúc này chỉ còn lại ba khỏa, hiện lên có hình dáng tam giác.
Trong đó một quả vô cùng sáng lạn! Cho dù là này thiên cơ đã bị vô số thuật số đại sư ra tay đảo loạn, dù là trong Tiểu Thiên Thế Giới tử khí tro vân đầy trời cũng không cách nào che được ánh sáng của nó.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Nhật Hiên cảm thấy vô cùng kỳ quái, vô ý thức bước qua phía Sơn Hà Điện bên kia.
Hắn vừa đi mấy bước thì thân hình cũng dừng lại.
- Tinh tượng hiện ra, số mệnh đã định! Nếu là chuyện quá khứ thì mặc dù là ta cũng ngăn cản không được --
Trong mắt tràn đầy tiếc nuối hối hận, trong mắt Nhật Hiện hiện ra dị sắc, thực sự dần dần nhạt đi.
- Ta tu vận mệnh chi đạo, nếu như cuốn vào phong ba sẽ chỉ là họa không phải phúc. Xem ra cả đời này cũng nên làm một tán nhân sơn dã mà thôi.
Thở dài một tiếng, Nhật Hiên lại càng hiếu kỳ.
Rốt cuộc người dẫn phát Thôn Long Chi Cục là vị nào?
Bá vương hiển thế, ba vương trên đời rốt cuộc là ai?
Là Thạch Việt hay là Tông Thủ? Chẳng lẽ là Thạch Vô Kỵ sao?
Nghĩ tới đây thân ảnh của Nhật Hiên lại không hề có nửa phần do dự chần chờ, bay ngược ra sau.
Nơi này đã có đại kiếp nạn, ở lâu vô ích! Mau lui ra mới có đường sống.
Cơ hồ là cùng một thời gian, ngoài vạn dặm. Trung ương Vân Lục, trong thành Kim Lăng, Khổng Duệ bỗng nhiên tai mũi trào máu, thất thần nhìn lên trời bầu trời, trong miệng kinh ngạc khó nói nên lời.
- Thôn Long Chi Cục, bá vương hiển thế sao --
Hổ Thiên Thu ở bên vốn đang ngồi cùng chỗ với Khổng Duệ, chuẩn bị bàn chuyện dời đô, cùng hoàng tộc và chư vị đại thần bàn chuyện xây cung điện mới..
Giờ phút này lại giật mình, lúc này thấy thế hắn kinh ngạc.
- Quốc cữu? Đây là như thế nào, chẳng lẽ thân thể có chuyện?
Nhưng trong lòng nghĩ ngợi nói hẳn là vị này phạm quá nhiều thiên cơ, kết quả bị trời phạt?
Quả nhiên thiên uy khó dò, sớm biết như thế mấy năm trước không nên đi dây dưa liều mạng tính mệnh cách của người nọ, đoạn họa phúc của hổ tộc.
Nếu như xảy ra chuyện gì, chính mình làm thế nào bàn giao nhắn nhủ với Khổng Dao và bệ hạ đây?
Khổng Duệ sau nửa ngày mới đưa ánh mắt dời khỏi bầu trời. Lắc đầu:
- Ta vô sự, là bệ hạ có chuyện!
Hổ Thiên Thu càng cả kinh, ánh mắt nguy hiểm, chẳng lẽ bệ hạ hắn ở trong tần hoàng mộ có tai họa gì?
Thiên kim chi tử cẩn thận, bệ hạ chính là vua một nước, không nên đích thân mạo hiểm đi vào trong mộ địa.
- Ta từng hộ pháp cho bệ hạ, che dấu mệnh cách tinh tượng. Nhưng mà lúc này bệ hạ hắn lệ khí thái tịnh. Khổng Duệ vô năng, tu vị chưa đủ. Ép không được, thuật pháp phá vỡ cho nên mới cắn trả bản thân.
Khổng Duệ nhàn nhạt giải thích, trong lời nói không có nhiều uể oải, ngược lại kinh hỉ chiếm đa số.
Đây là phá cục hoặc là gặp dữ hóa lành. Nên chấm dứt phong ba, đánh tan sát cục.
Bá vương hiển thế, là chỉ Tông Thủ? Hoặc là người khác?
Mà liên quan tới Thôn Long Chi Cục nhất định là liên quan tới người có mệnh cách vương đạo.
Thượng cổ có bốn vị bá vương. Xi Vưu, Hạng Sở bá vương, Nhiễm Vũ Thiên Vương, Lữ Vô Song, đều là người vô địch hậu thế quét ngang Vân Giới.
Không biết vị bá vương hiển thế này sẽ có phong độ tư thái bực nào?
Không phải là độc nhất vô song, bên ngoài tần hoàng mộ, ngồi ngay ngắn trên cửu diệp liên hoa, Tịnh Thế Âm niệm tụng Vô Lượng Vị Lai Kỳ Nguyện Kinh
cũng nghi hoặc mở mắt.
Mặc dù không tinh thông thuật toán, nhưng mà thần thông đạo pháp của nàng lại tự nhiên mà có, có thể biết trước mọi sự vạn vật.
Lúc này niệm tụng cầu nguyện tương lai, cho nên vô cùng mẫn cảm với chuyện trong mộ.
- Đoạn tuyệt --
Tất cả phật lực đều bị cắt đứt. Giống như Tông Thủ đã không còn trên giới vực này nữa.
Sau đó đôi mắt của Tịnh Thế Âm đặc biệt sáng lên:
- Thì ra đã cởi bỏ ma chướng.
Âm thanh trầm thấp, Tịnh Thế Âm vẫn tụng kinh và nỉ non:
- Đó là Tăng Huyền Trì Pháp, dùng cho kiếm có thể thông thần, dùng cho pháp có thể tiến vào vô thượng chi cảnh. Ngài nguyện thành phật, có thể kế tục hiện tại phật vị. Nếu nguyện làm vương có thể lăng áp chư giới. Chúc mừng Vị Lai Phật tổ, hôm nay một bước lên mây, ngạo lăng chư giới --
...
Vẫn là cung điện dưới mặt đất, Tông Thủ hai mắt đỏ thẫm thần sắc dữ tợn.
Vô số nghĩ cách hiện ra trong đầu của Tông Thủ, rồi sau đó bị bác bỏ từng cái.
Muốn duy trì sinh cơ của Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể băt tay vào làm nguyên sinh linh tức quyết mà Lâm Huyền Sương truyền thụ mà thôi.
Nhưng mà bởi vì thực lực của hắn không đủ, không thể thi triển, hoặc là căn bản không có nhiều tác dụng.
Huyền Sương sư tôn nàng định ra biện pháp, cho nên chỉ cần tận lực kéo dài duy trì sinh cơ của Tô Tiểu Tiểu. Ra khỏi tần hoàng mộ thì thỉnh Lâm Huyền Sương ra tay là được!
- Thiếu chủ, ngươi quên vài món chuyển sinh chi khí sao?
Âm thanh của Sơ Tuyết bỗng nhiên vang lên bên tai của Tông Thủ. Lúc này nàng cũng bị trọng thương, toàn thân vô số miệng vết thương, huyết nhục trào ra ngoài.
/1700
|