Ân Ngự lẳng lặng nghe, lúc đầu trong đôi mắt hơi hàm không vui. Sau một lát lại hiện ra ý mỉa mai, mang theo vài phần nghiền ngẫm nhìn qua Thạch Việt:
- Thạch Việt ngươi muốn bảo toàn tính mạng của hắn? Ngược lại đúng là nhọc lòng! Trẫm còn nghe nói ngươi trước kia và Tông Thủ kỳ thật quan hệ không tệ, tỉnh táo tương tích?
Thạch Việt im lặng không nói, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm cho Kim Bất Hối. Mấy năm trước thiếu nợ Tông Thủ nhân tình, hắn vẫn nhớ trong lòng, lúc này là cơ hội duy nhất hoàn lại mà thôi.
- Theo ý của ngươi cũng không sao.
Thời điểm hào khí trong điện dần dần áp chế, Ân Ngự bỗng nhiên cười nói:
- Nhưng mà Kim Bất Hối kẻ này trẫm hận thật sâu! là kẻ thông đồng với địch, càng có thể giết, lưu nguyên thần của hắn không phải là khiến hắn sống khá giả. Mỗi bảy ngày phải thực hiện hình phạt tróc hồn...
Sắc mặt Thạch Việt rốt cục khẽ biến, cũng hiểu biết chuyện này đã định ra, không thể lại sửa đổi, bản thân mình khuyên cũng vô dụng. Ân Ngự anh minh cơ trí, không bởi vì lời nói ngu xuẩn lừa gạt.
Không gì hơn cái này, Tông Thủ một khi không thể cứu người. Kim Bất Hối khả năng trong mấy trăm năm sau sống không bằng chết.
Thở dài một tiếng, Thạch Việt lui về tại chỗ. Nhắm mắt không nói.
Hắn duy nhất không có thể ngờ tới là trải qua bại trận ở Nam Cương, đạt được mười hai trấn quốc đồng nhân Ân Ngự đã bỏ qua hình tượng khoan thứ hiền từ trước kia, đều vứt bỏ toàn bộ.
Một tên lễ bộ thị lang lập tức đi ra khỏi hàng.
- Bệ hạ, lúc này có sứ giả Đại Càn đi tới kinh thành, muốn tìm gặp bệ hạ. Lời nói ám thế ma đình công phạt Thiên Phương thế giới, quân tiên phong cách Vân Giới chưa đủ mười ngày. Lúc này Đại Càn Đại Thương môi hở răng lạnh. Cầu thỉnh diện thánh, thỉnh bệ hạ phát binh, cùng chiến đấu với đại quân Dạ Ma, không để chiến hỏa dị tộc thiêu dốt Vân Giới!
- Cầu viện?
Ân Ngự hơi cảm thấy hứng thú, hiếu kỳ nói:
- Dùng tính tình ngang ngược kiêu ngạo của Tông Thủ mà cũng chịu cúi đầu cầu viện Đại Thương sao?
Lễ bộ thị lang vốn thi lễ, lúc này mới tinh tế tường thuật:
- Quốc quân Đại Càn mất tích, đến nay đã có mấy ngày, đến nay còn chưa tìm thấy, nhưng mà vẫn còn sống nhưng tình hình thì không biết, sứ giả Đại Càn nghe lệnh nội các Đại Càn mà đến.
- Lệnh của nội các? Như vậy Lý khanh sao không trục xuất hắn ra khỏi kinh thanh? Chẳng lẽ là tán thành hắn nói? Môi hở răng lạnh, khanh cảm thấy rất có đạo lý sao?
Ánh mắt Ân Ngự u lãnh hỏi lại, khiến cho thị lang họ Lý mặt như màu đất.
Tả Đô Ngự Sử Tả Tín cũng cười ra tiếng:
- Thời điểm này mới ra yêu cầu cầu viện Đại Thương? Nhưng mà trước kia có chưa từng thấy Tông Thủ hạ thủ lưu tình với chúng ta a. Lúc này trợ bọn chúng, sau khi Đại Càn trì hoãn qua được tình cảnh này, sau đó có lẽ sẽ dụng binh với chúng ta sao?
Thị lang họ Lý bất đắc dĩ, kinh sợ nói:
- Là thần không tự đánh giá, thỉnh bệ hạ trách tội! Thần nghe nói ám thế ma đình có hàng tỉ hùng binh, chưởng bốn trăm thế giới, có bảy mươi tiết độ phủ, năm đó đã từng càn quét Vân Giới. Lục tục bức tử ba thánh hoàng của Vân Giới chúng ta. Mà Đại Càn ở trung nguyên, đứng mũi chịu sào. Nghe nói chúng xâm lược là giết sạch.
- Thiên phương thế giới ném thì cũng ném. Dạ Ma quân, trẫm có biện pháp bức lui! Lý khanh ngươi thật sự quá lo nhiều.
Ân Ngự nói như vậy nhưng trong lòng cũng tự định giá. Người trước mắt quá mềm yếu, thật sự không thích hợp làm chức lễ bộ thị lang. Tốt nhất là cho làm quan nhàn tản, không chưởng thực quyền.
Nhưng mà sau một khắc một đoạn văn tự đột nhiên hiện ra trong đầu của hắn.
- Bệ hạ nên khiêm tốn nạp gián, tránh bảo thủ, nghe không vô lời khó nghe. Thường thường xem thần tử như cọng rơm cái rác, dùng làm quân cờ, mà không phải là như chân tay.
Đây chính là bản tấu chương mà Tả Tín đưa qua, Kim Bất Hối đã nói như vậy.
Sắc mặt Ân Ngự lập tức xanh trắng một mảnh, tạm thời bỏ ý niệm trách cứ bãi quan, ngưng âm thanh nói:
- Nhưng mà muốn Đại Thương xuất binh cũng không phải không thể! Có thể làm cho Tông Thủ đem năm châu chiếm cứ Giang Nam giao ra đây, cắt nhường nam vân lục thì trẫm sẽ xuất binh trợ chiến!
Hơi hơi do dự sau đó cười lạnh:
- Trừ chuyện đó ra, trẫm nhìn thấy ái phi Khổng Dao tướng mạo đẹp, tuyệt sắc nhân gian. Trẫm gần đây có phần tưởng niệm, có thể thỉnh nàng vào kinh làm vật thế chấp...
Lời còn chưa dứt thì chúng thần vẻ mặt khiếp sợ, nhìn qua phía Ân Ngự.
Những lời này cho dù thế nào cũng nên xuất ra từ miệng minh quân a.
Có cảm giác Nguyên Thần hoàng đế này hình như không đúng, khác với trước kia nhiều lắm.
Cho dù là thủ đoạn xử trí Kim Bất Hối hay là lời nói, đều không giống trước kia.
Tả Tín cũng hơi hiện vẻ nghi hoặc, vô ý thức muốn mở miệng khuyên can.
Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo chỉ thấy ánh mắt của Ân Ngự lạnh lùng, nhìn quét tới. Cảm thấy toàn thân băng hàn cúi đầu xuống.
Lúc này làm tức giận Ân Ngự tuyệt không sáng suốt.
Những điều kiện này cực kỳ hà khắc, Ân Ngự có lẽ có ý nhục nhã Tông Thủ, xả một ngụm ác khí mà thôi. Tinh tế suy nghĩ cũng không có gì lớn.
Nếu như Đại Càn thực đồng ý, mất mặt cũng chỉ là Đại Càn cùng Tông Thủ mà thôi.
Thạch Việt ở bên lại ẩn ẩn có điều ngộ ra. Chẳng lẽ Ân Ngự sau khi thôn phệ long khí thủy thần và chân linh tần hoàng mà ra?
Trong sử sách nói tần hoàng bạo ngược, tuyệt không phải là không có nguyên nhân. Ân Ngự võ học vương đạo lúc này tuy cường hoành. Nhưng mà dù sao căn cơ của hắn bạc nhược yếu kém, bị tần hoàng chân linh ảnh hưởng, cũng là chuyện trong dự liệu.
Truyền thuyết Long có nghịch lân, sờ vào phải chết!
Tông Thủ không thể nghi ngờ là chân long, mà Ân Ngự hôm nay lại đụng vào hai chuyện, đều chạm vào điểm mấu chốt của Tông Thủ. Lại không biết Tông Thủ sẽ phản ứng thế nào?
Thạch Việt lắc đầu, cảm giác Kim Bất Hối đúng là không sai. Vì bảo toàn vận mệnh quốc gia của Đại Thương mà mất đầu.
Nuông chiều quần thần, dùng lung lạc thế gia nho gia, khiến cho cả nước bộc phát tham nhũng. Càng không thấy rõ chính mình, cũng không biết dân gian kỹ càng.
Mặc dù có mười hai trấn quốc đồng nhân nơi tay, nhưng mà dân tâm đã mất. Trong nước bốn phía thiên tai, chỉ vẹn vẹn có những nơi bình an thì thế gia môn phiệt chiếm cứ, triều đình thuế nặng nghiền ép, đã không thừa nhận nổi.
Nếu không trì chính hơn mười năm, khó có thể ly thanh, trấn an dân chúng thiên hạ.
Gần kề nửa năm, lại định hưng binh chinh phạt Đại Càn, trong mắt Thạch Việt xem ra quả là điên cuồng.
Ngược lại Đại Càn dân ít hơn Đại Thương, nhưng mà dân rất giàu. Nếu chiến đấu lâu chưa hẳn là yếu. Thời điểm nguy cấp có thể tăng binh gấp đôi.
Tông Thủ dùng thân thánh vương hiệu triệu, chống cự đại quân Dạ Ma, chỉ sợ là thiên hạ nghe theo, thanh thế càng tăng hơn trước kia.
Nhưng phàm là người thức thời, đều biết nếu Dạ Ma quân lâm, Vân Giới sẽ lâm vào đại kiếp nạn.
Ân Ngự cho rằng có mười hai trấn quốc đồng nhân nơi tay, có thể không lo?
- Thạch Việt ngươi muốn bảo toàn tính mạng của hắn? Ngược lại đúng là nhọc lòng! Trẫm còn nghe nói ngươi trước kia và Tông Thủ kỳ thật quan hệ không tệ, tỉnh táo tương tích?
Thạch Việt im lặng không nói, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm cho Kim Bất Hối. Mấy năm trước thiếu nợ Tông Thủ nhân tình, hắn vẫn nhớ trong lòng, lúc này là cơ hội duy nhất hoàn lại mà thôi.
- Theo ý của ngươi cũng không sao.
Thời điểm hào khí trong điện dần dần áp chế, Ân Ngự bỗng nhiên cười nói:
- Nhưng mà Kim Bất Hối kẻ này trẫm hận thật sâu! là kẻ thông đồng với địch, càng có thể giết, lưu nguyên thần của hắn không phải là khiến hắn sống khá giả. Mỗi bảy ngày phải thực hiện hình phạt tróc hồn...
Sắc mặt Thạch Việt rốt cục khẽ biến, cũng hiểu biết chuyện này đã định ra, không thể lại sửa đổi, bản thân mình khuyên cũng vô dụng. Ân Ngự anh minh cơ trí, không bởi vì lời nói ngu xuẩn lừa gạt.
Không gì hơn cái này, Tông Thủ một khi không thể cứu người. Kim Bất Hối khả năng trong mấy trăm năm sau sống không bằng chết.
Thở dài một tiếng, Thạch Việt lui về tại chỗ. Nhắm mắt không nói.
Hắn duy nhất không có thể ngờ tới là trải qua bại trận ở Nam Cương, đạt được mười hai trấn quốc đồng nhân Ân Ngự đã bỏ qua hình tượng khoan thứ hiền từ trước kia, đều vứt bỏ toàn bộ.
Một tên lễ bộ thị lang lập tức đi ra khỏi hàng.
- Bệ hạ, lúc này có sứ giả Đại Càn đi tới kinh thành, muốn tìm gặp bệ hạ. Lời nói ám thế ma đình công phạt Thiên Phương thế giới, quân tiên phong cách Vân Giới chưa đủ mười ngày. Lúc này Đại Càn Đại Thương môi hở răng lạnh. Cầu thỉnh diện thánh, thỉnh bệ hạ phát binh, cùng chiến đấu với đại quân Dạ Ma, không để chiến hỏa dị tộc thiêu dốt Vân Giới!
- Cầu viện?
Ân Ngự hơi cảm thấy hứng thú, hiếu kỳ nói:
- Dùng tính tình ngang ngược kiêu ngạo của Tông Thủ mà cũng chịu cúi đầu cầu viện Đại Thương sao?
Lễ bộ thị lang vốn thi lễ, lúc này mới tinh tế tường thuật:
- Quốc quân Đại Càn mất tích, đến nay đã có mấy ngày, đến nay còn chưa tìm thấy, nhưng mà vẫn còn sống nhưng tình hình thì không biết, sứ giả Đại Càn nghe lệnh nội các Đại Càn mà đến.
- Lệnh của nội các? Như vậy Lý khanh sao không trục xuất hắn ra khỏi kinh thanh? Chẳng lẽ là tán thành hắn nói? Môi hở răng lạnh, khanh cảm thấy rất có đạo lý sao?
Ánh mắt Ân Ngự u lãnh hỏi lại, khiến cho thị lang họ Lý mặt như màu đất.
Tả Đô Ngự Sử Tả Tín cũng cười ra tiếng:
- Thời điểm này mới ra yêu cầu cầu viện Đại Thương? Nhưng mà trước kia có chưa từng thấy Tông Thủ hạ thủ lưu tình với chúng ta a. Lúc này trợ bọn chúng, sau khi Đại Càn trì hoãn qua được tình cảnh này, sau đó có lẽ sẽ dụng binh với chúng ta sao?
Thị lang họ Lý bất đắc dĩ, kinh sợ nói:
- Là thần không tự đánh giá, thỉnh bệ hạ trách tội! Thần nghe nói ám thế ma đình có hàng tỉ hùng binh, chưởng bốn trăm thế giới, có bảy mươi tiết độ phủ, năm đó đã từng càn quét Vân Giới. Lục tục bức tử ba thánh hoàng của Vân Giới chúng ta. Mà Đại Càn ở trung nguyên, đứng mũi chịu sào. Nghe nói chúng xâm lược là giết sạch.
- Thiên phương thế giới ném thì cũng ném. Dạ Ma quân, trẫm có biện pháp bức lui! Lý khanh ngươi thật sự quá lo nhiều.
Ân Ngự nói như vậy nhưng trong lòng cũng tự định giá. Người trước mắt quá mềm yếu, thật sự không thích hợp làm chức lễ bộ thị lang. Tốt nhất là cho làm quan nhàn tản, không chưởng thực quyền.
Nhưng mà sau một khắc một đoạn văn tự đột nhiên hiện ra trong đầu của hắn.
- Bệ hạ nên khiêm tốn nạp gián, tránh bảo thủ, nghe không vô lời khó nghe. Thường thường xem thần tử như cọng rơm cái rác, dùng làm quân cờ, mà không phải là như chân tay.
Đây chính là bản tấu chương mà Tả Tín đưa qua, Kim Bất Hối đã nói như vậy.
Sắc mặt Ân Ngự lập tức xanh trắng một mảnh, tạm thời bỏ ý niệm trách cứ bãi quan, ngưng âm thanh nói:
- Nhưng mà muốn Đại Thương xuất binh cũng không phải không thể! Có thể làm cho Tông Thủ đem năm châu chiếm cứ Giang Nam giao ra đây, cắt nhường nam vân lục thì trẫm sẽ xuất binh trợ chiến!
Hơi hơi do dự sau đó cười lạnh:
- Trừ chuyện đó ra, trẫm nhìn thấy ái phi Khổng Dao tướng mạo đẹp, tuyệt sắc nhân gian. Trẫm gần đây có phần tưởng niệm, có thể thỉnh nàng vào kinh làm vật thế chấp...
Lời còn chưa dứt thì chúng thần vẻ mặt khiếp sợ, nhìn qua phía Ân Ngự.
Những lời này cho dù thế nào cũng nên xuất ra từ miệng minh quân a.
Có cảm giác Nguyên Thần hoàng đế này hình như không đúng, khác với trước kia nhiều lắm.
Cho dù là thủ đoạn xử trí Kim Bất Hối hay là lời nói, đều không giống trước kia.
Tả Tín cũng hơi hiện vẻ nghi hoặc, vô ý thức muốn mở miệng khuyên can.
Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo chỉ thấy ánh mắt của Ân Ngự lạnh lùng, nhìn quét tới. Cảm thấy toàn thân băng hàn cúi đầu xuống.
Lúc này làm tức giận Ân Ngự tuyệt không sáng suốt.
Những điều kiện này cực kỳ hà khắc, Ân Ngự có lẽ có ý nhục nhã Tông Thủ, xả một ngụm ác khí mà thôi. Tinh tế suy nghĩ cũng không có gì lớn.
Nếu như Đại Càn thực đồng ý, mất mặt cũng chỉ là Đại Càn cùng Tông Thủ mà thôi.
Thạch Việt ở bên lại ẩn ẩn có điều ngộ ra. Chẳng lẽ Ân Ngự sau khi thôn phệ long khí thủy thần và chân linh tần hoàng mà ra?
Trong sử sách nói tần hoàng bạo ngược, tuyệt không phải là không có nguyên nhân. Ân Ngự võ học vương đạo lúc này tuy cường hoành. Nhưng mà dù sao căn cơ của hắn bạc nhược yếu kém, bị tần hoàng chân linh ảnh hưởng, cũng là chuyện trong dự liệu.
Truyền thuyết Long có nghịch lân, sờ vào phải chết!
Tông Thủ không thể nghi ngờ là chân long, mà Ân Ngự hôm nay lại đụng vào hai chuyện, đều chạm vào điểm mấu chốt của Tông Thủ. Lại không biết Tông Thủ sẽ phản ứng thế nào?
Thạch Việt lắc đầu, cảm giác Kim Bất Hối đúng là không sai. Vì bảo toàn vận mệnh quốc gia của Đại Thương mà mất đầu.
Nuông chiều quần thần, dùng lung lạc thế gia nho gia, khiến cho cả nước bộc phát tham nhũng. Càng không thấy rõ chính mình, cũng không biết dân gian kỹ càng.
Mặc dù có mười hai trấn quốc đồng nhân nơi tay, nhưng mà dân tâm đã mất. Trong nước bốn phía thiên tai, chỉ vẹn vẹn có những nơi bình an thì thế gia môn phiệt chiếm cứ, triều đình thuế nặng nghiền ép, đã không thừa nhận nổi.
Nếu không trì chính hơn mười năm, khó có thể ly thanh, trấn an dân chúng thiên hạ.
Gần kề nửa năm, lại định hưng binh chinh phạt Đại Càn, trong mắt Thạch Việt xem ra quả là điên cuồng.
Ngược lại Đại Càn dân ít hơn Đại Thương, nhưng mà dân rất giàu. Nếu chiến đấu lâu chưa hẳn là yếu. Thời điểm nguy cấp có thể tăng binh gấp đôi.
Tông Thủ dùng thân thánh vương hiệu triệu, chống cự đại quân Dạ Ma, chỉ sợ là thiên hạ nghe theo, thanh thế càng tăng hơn trước kia.
Nhưng phàm là người thức thời, đều biết nếu Dạ Ma quân lâm, Vân Giới sẽ lâm vào đại kiếp nạn.
Ân Ngự cho rằng có mười hai trấn quốc đồng nhân nơi tay, có thể không lo?
/1700
|