Nhưng cũng là lo lắng bỏ Trọng Huyền một người ở lại nơi đây sẽ bị Tông Thủ một kiếm chém chết.
Lúc này Ngụy Húc và Nguyên Tĩnh thân hình hồn niệm cũng đồng dạng tán đi. Một lần nữa hóa thành hơi nước, tiêu tán trên hư không. Chỉ để lại dư âm lượn lờ của Ngụy Húc.
- Sau hai giờ gặp lại ở Hoàng Kinh Thành.
Tông Thủ cũng đạp không bay lên, lại nghe sau lưng Minh Nhật Hiên bỗng nhiên mở miệng.
- Bệ hạ, trận chiến này không bằng tăng thêm một tại hạ thì thế nào?
Tông Thủ kinh ngạc quay đầu, cuộc chiến hôm nay không ngờ hắn cũng tham gia vào a.
Chỉ vì quá mức hung hiểm, cũng không như Thương Sinh Thất kiếm có thể kết trận mà chiến, ngay cả lực bảo vệ mình không có.
Đã thấy Minh Nhật Hiên nói:
- Tại hạ có Lượng Thiên Định Vận thần pháp, tự hỏi còn có lực bảo vệ mình, nói không chừng có thể giúp bệ hạ đấy. Lại nói một chí cảnh đỉnh phong Lý Biệt Tuyết có gì đáng sợ?
Tông Thủ suy tư một hồi cũng không hề cự tuyệt. Bước vào không trung, đưa lưng về phía mặt trời, thân thể của hắn có một tia sáng bắn qua phía tây.
Mượn nhờ Vô Lượng Chung Thủy độn pháp, dùng Tăng Huyền Trì Pháp Dực gia trì. Tông Thủ tại Vân Giới phi động nhanh chóng, so sánh với tu sĩ Chí Cảnh cũng không kém cỏi.
Nhưng mà tiên lực của hắn có hạn, bền bỉ và chịu đựng không bằng. Nhưng mà phi hành thời gian ngắn thì linh năng bỏ ra không nhiều lắm.
Vì vậy qua hai giờ sau Tông Thủ đến Hoàng Kinh Thành cũng còn khí huyết tràn đầy.
Đứng cách trăm dặm mà nhìn, tòa thành thủ đô Đại Thương này vẫn khí tức tường hòa, nhìn thì như ngày thường nhưng chỉ có một tầng khí đen như có như không che phủ bầu trời.
Tông Thủ nhàn nhạt đưa mắt nhìn qua, cứ tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà khi tới gần có thân ảnh hiện ra trước mặt. Tuổi chừng hai mươi, thần sắc ngưng trọng.
- Thạch Việt?
Tông Thủ dừng độn quang lạnh lùng nhìn qua người này:
- Hẳn là ngươi chuẩn bị ngăn đón trẫm?
Thạch Việt thần sắc phức tạp, cười khổ một tiếng:
- Lúc này ta cũng không biết nên lựa chọn thế nào! Ân Ngự và ngươi ai chết cũng là sinh linh đồ thán. Ám Dạ ma đình sẽ lập tức động thủ, chắc hẳn còn lại mấy tộc khác cũng động thủ, binh lâm Vân Giới không xa. Có thể Vân Giới bây giờ chiến loạn không ngướt. Chỉ một tần hoàng mộ chết bao nhiêu vị Thánh Giai? Lúc này Đại Thương Đại Càn vốn nên gắn bó với nhau mới đúng. Động chiến sự chỉ làm kẻ khác đắc ý mà thôi.
Tông Thủ sắc mặt lạnh lùng, cũng không đáp lời nói. Chắp tay sau lưng, thần sắc mỉa may.
- Nếu trẫm nhớ không sai thì phụ thân của ngươi hiện tại đang thống lĩnh hơn bốn trăm vạn binh đánh vào quan thành mấy xây của ta. Thành Kim Lăng hôm nay cũng tràn ngập nguy cơ a? Những lời này ngươi sao không đi nói với Ân Ngự?
Thạch Việt nhíu mày, trong mắt cũng lộ v xấu hổ, chủ động nhắc lên chiến sự là Đại Thương a.
Mà phụ thân hắn Thạch Thiên Lý càng thống soái quân Thương. Nói đến hắn cũng không làm được gì.
Nhưng mà Thạch Việt cũng không nhụt chí:
- Hoàng của ta nhất thời hồ đồ, cũng không biết dị tộc nước ngoài mạnh ra sao, cho nên mới có chiến sự. Kỳ thật chỉ cần Dạ Ma tộc chính thức binh lâm Vân Giới, nghĩ tới hắn sẽ nhìn rõ sự thật. Đến lúc đó tự nhiên sẽ lựa chọn liên thủ với Đại Càn.
Tông Thủ kinh ngạc, giống như cười mà không cười nhìn qua Thạch Việt:
- Ngươi ngụ ý là muốn trẫm tạm thời buông tha Thiên Phương thế giới? Bức bách Ân Ngự liên thủ với trẫm?
Quả nhiên không hổ là người cả đời quang minh a. Nhưng mà nhiều khi thật sự tàn nhẫn, không từ thủ đoạn.
Thạch Việt lại tránh mà không đáp, cúi người thi lễ:
- Ám Dạ ma đình thập đại tiết độ phủ, hai trăm vạn đạo binh, tuyệt không phải Đại Càn có thể địch. Mặc dù trận chiến này bệ hạ thắng, còn lại dị tộc cũng nối gót tới. Muốn ngăn địch chỉ có dừng chiến sự ở Vân Giới, hai quốc sáu giáo hợp lực mới được. Vì đại cục của Vân Giới kính xin bệ hạ nhẫn nại một hai. Còn nữa, bệ hạ hôm nay kỳ thật thực không cần mạo hiểm như thế, cũng không đáng được --
- Đại cục?
Tông Thủ cười lên, trong mắt mỉa mai càng đậm:
- Trong mắt của trẫm chỉ có kẻ yếu mới có thể đi chú ý đại cục. Ân Ngự mặc dù không quan tâm, trẫm tự nhiên cũng không quan tâm. Trong lúc này vân lục chiến loạn phải chăng sanh linh đồ thán có quan hệ gì tới trẫm? Về phần ám Ma Thiên đình, Thiên Phương thế giới, không cần ngươi tốn hao tâm trí. Đại Càn mặc dù là vong quốc cũng không cho Dạ Ma đại quân vượt qua lôi trì một bước.
Vừa nói ra lời này Tông Thủ đã đi qua bên cạnh Thạch Việt. Sát ý tụ kết, hai bên giao thoa.
Nhưng mà thời gian sát khí giao thoa thì Thạch Việt cũng không động thủ.
Tông Thủ hai mắt nhắm lại, ánh mắt tinh mang hơi hiện.
Thiên Tử Kiếm, Đại Tần Thiên Tử Kiếm! Thì ra nó trong tay của người này.
Sơn Hà Châu là ai lấy được?
Tất nhiên là kiếm này thì dù hắn có Tăng Huyền Trì Pháp Dực nơi tay, người này cũng có lực đối địch.
Quả nhiên là mấy người vận số mạnh nhất thời đại!
Thạch Việt lúc này không nói gì nữa, khí cơ của hắn dần dần nhạt đi, biến mất tại chỗ.
Tông Thủ hiện giờ ngẩn đầu nhìn qua đầu của Kim Bất Hối.
Lúc này ở cửa thành vẫn có người đến người đi, nối liền không dứt, tiếng người huyên náo.
Có thể đã qua nhiều ngày nên không ai quan tâm tới.
Nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có người nghị luận chửi bới. Một ít lớn người lớn mặt thì cầm đá và phân chó ném lên đầu lâu. Mà quân coi thành Đại Thương cũng không có ngăn cản mấy người này. Ngược lại phần lớn là cười đùa tí tửng, nhìn mà hả hê.
Tông Thủ nhớ lại ngày xưa mà tâm tình buồn rầu. Năm đó ai có thể nghĩ đến, một tên tham tài như mang ra làm quan lại nghĩa khí mười phần, bây giờ rơi vào kết cục này chứ?
Trực tiếp lấy tay một trảo, một đạo hào quang màu tím nhiếp lấy đầu lâu ở cửa thành.
Đầu lâu của Kim Bất Hối đã mục nát, cầm lấy cũng vô dụng, Tông Thủ trực tiếp nguyên thần của hắn.
Bên trong có linh sư Đại Thương bố trí xuống trùng trùng điệp điệp phong ấn. Nhưng mà đối với Tông Thủ mà nói chỉ sờ là phá, không tốn sức chút nào.
Ngược lại binh tốt giữ thành phát hiện không đúng thì thần sắc kinh nghi bất định, sau đó lập tức rút binh khí ra.
- Ngươi là người phương nào? Đây là tội phạm quan trọng của Đại Thương chúng ta, đầu này phải treo trăm năm, người khác không được vọng động! Muốn lấy thủ cấp của hắn là đại nghịch bất động.
Trong đó một nhân vật bộ dạng tướng lãnh đi tới. Nhưng mà người còn chưa đến thì đầu lâu bay lên, máu bắn tứ tung.
Tông Thủ chẳng muốn dây dưa so đo với đám người này, tức giận suốt bảy ngày qua đã tích tụ trong lòng.
Dứt khoát mở hồn niệm và khí cơ tỏa ra, tràn ngập trăm dặm. Khiến cho cửa thành này linh năng bạo liệt.
Hòn niệm to lớn làm người qua đường ở nơi này đều thần sắc hoảng sợ không biết làm gì.
Những súc vật trên đường sợ tới mức quỳ rạp xuống lạnh run.
Tông Thủ không quan tâm tới chung quanh, nguyên thần của Kim Bất Hối hiện ra trước người.
Vẫn là mập mạp, bộ dạng giống như còn sống. Chỉ hơi chật vật, dùng tu vi tiên cảnh của thằng này, thân thể bị trảm thì hồn thể không thể duy trì, chỉ ỷ vào Tông Thủ mà thôi.
Lúc này Ngụy Húc và Nguyên Tĩnh thân hình hồn niệm cũng đồng dạng tán đi. Một lần nữa hóa thành hơi nước, tiêu tán trên hư không. Chỉ để lại dư âm lượn lờ của Ngụy Húc.
- Sau hai giờ gặp lại ở Hoàng Kinh Thành.
Tông Thủ cũng đạp không bay lên, lại nghe sau lưng Minh Nhật Hiên bỗng nhiên mở miệng.
- Bệ hạ, trận chiến này không bằng tăng thêm một tại hạ thì thế nào?
Tông Thủ kinh ngạc quay đầu, cuộc chiến hôm nay không ngờ hắn cũng tham gia vào a.
Chỉ vì quá mức hung hiểm, cũng không như Thương Sinh Thất kiếm có thể kết trận mà chiến, ngay cả lực bảo vệ mình không có.
Đã thấy Minh Nhật Hiên nói:
- Tại hạ có Lượng Thiên Định Vận thần pháp, tự hỏi còn có lực bảo vệ mình, nói không chừng có thể giúp bệ hạ đấy. Lại nói một chí cảnh đỉnh phong Lý Biệt Tuyết có gì đáng sợ?
Tông Thủ suy tư một hồi cũng không hề cự tuyệt. Bước vào không trung, đưa lưng về phía mặt trời, thân thể của hắn có một tia sáng bắn qua phía tây.
Mượn nhờ Vô Lượng Chung Thủy độn pháp, dùng Tăng Huyền Trì Pháp Dực gia trì. Tông Thủ tại Vân Giới phi động nhanh chóng, so sánh với tu sĩ Chí Cảnh cũng không kém cỏi.
Nhưng mà tiên lực của hắn có hạn, bền bỉ và chịu đựng không bằng. Nhưng mà phi hành thời gian ngắn thì linh năng bỏ ra không nhiều lắm.
Vì vậy qua hai giờ sau Tông Thủ đến Hoàng Kinh Thành cũng còn khí huyết tràn đầy.
Đứng cách trăm dặm mà nhìn, tòa thành thủ đô Đại Thương này vẫn khí tức tường hòa, nhìn thì như ngày thường nhưng chỉ có một tầng khí đen như có như không che phủ bầu trời.
Tông Thủ nhàn nhạt đưa mắt nhìn qua, cứ tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà khi tới gần có thân ảnh hiện ra trước mặt. Tuổi chừng hai mươi, thần sắc ngưng trọng.
- Thạch Việt?
Tông Thủ dừng độn quang lạnh lùng nhìn qua người này:
- Hẳn là ngươi chuẩn bị ngăn đón trẫm?
Thạch Việt thần sắc phức tạp, cười khổ một tiếng:
- Lúc này ta cũng không biết nên lựa chọn thế nào! Ân Ngự và ngươi ai chết cũng là sinh linh đồ thán. Ám Dạ ma đình sẽ lập tức động thủ, chắc hẳn còn lại mấy tộc khác cũng động thủ, binh lâm Vân Giới không xa. Có thể Vân Giới bây giờ chiến loạn không ngướt. Chỉ một tần hoàng mộ chết bao nhiêu vị Thánh Giai? Lúc này Đại Thương Đại Càn vốn nên gắn bó với nhau mới đúng. Động chiến sự chỉ làm kẻ khác đắc ý mà thôi.
Tông Thủ sắc mặt lạnh lùng, cũng không đáp lời nói. Chắp tay sau lưng, thần sắc mỉa may.
- Nếu trẫm nhớ không sai thì phụ thân của ngươi hiện tại đang thống lĩnh hơn bốn trăm vạn binh đánh vào quan thành mấy xây của ta. Thành Kim Lăng hôm nay cũng tràn ngập nguy cơ a? Những lời này ngươi sao không đi nói với Ân Ngự?
Thạch Việt nhíu mày, trong mắt cũng lộ v xấu hổ, chủ động nhắc lên chiến sự là Đại Thương a.
Mà phụ thân hắn Thạch Thiên Lý càng thống soái quân Thương. Nói đến hắn cũng không làm được gì.
Nhưng mà Thạch Việt cũng không nhụt chí:
- Hoàng của ta nhất thời hồ đồ, cũng không biết dị tộc nước ngoài mạnh ra sao, cho nên mới có chiến sự. Kỳ thật chỉ cần Dạ Ma tộc chính thức binh lâm Vân Giới, nghĩ tới hắn sẽ nhìn rõ sự thật. Đến lúc đó tự nhiên sẽ lựa chọn liên thủ với Đại Càn.
Tông Thủ kinh ngạc, giống như cười mà không cười nhìn qua Thạch Việt:
- Ngươi ngụ ý là muốn trẫm tạm thời buông tha Thiên Phương thế giới? Bức bách Ân Ngự liên thủ với trẫm?
Quả nhiên không hổ là người cả đời quang minh a. Nhưng mà nhiều khi thật sự tàn nhẫn, không từ thủ đoạn.
Thạch Việt lại tránh mà không đáp, cúi người thi lễ:
- Ám Dạ ma đình thập đại tiết độ phủ, hai trăm vạn đạo binh, tuyệt không phải Đại Càn có thể địch. Mặc dù trận chiến này bệ hạ thắng, còn lại dị tộc cũng nối gót tới. Muốn ngăn địch chỉ có dừng chiến sự ở Vân Giới, hai quốc sáu giáo hợp lực mới được. Vì đại cục của Vân Giới kính xin bệ hạ nhẫn nại một hai. Còn nữa, bệ hạ hôm nay kỳ thật thực không cần mạo hiểm như thế, cũng không đáng được --
- Đại cục?
Tông Thủ cười lên, trong mắt mỉa mai càng đậm:
- Trong mắt của trẫm chỉ có kẻ yếu mới có thể đi chú ý đại cục. Ân Ngự mặc dù không quan tâm, trẫm tự nhiên cũng không quan tâm. Trong lúc này vân lục chiến loạn phải chăng sanh linh đồ thán có quan hệ gì tới trẫm? Về phần ám Ma Thiên đình, Thiên Phương thế giới, không cần ngươi tốn hao tâm trí. Đại Càn mặc dù là vong quốc cũng không cho Dạ Ma đại quân vượt qua lôi trì một bước.
Vừa nói ra lời này Tông Thủ đã đi qua bên cạnh Thạch Việt. Sát ý tụ kết, hai bên giao thoa.
Nhưng mà thời gian sát khí giao thoa thì Thạch Việt cũng không động thủ.
Tông Thủ hai mắt nhắm lại, ánh mắt tinh mang hơi hiện.
Thiên Tử Kiếm, Đại Tần Thiên Tử Kiếm! Thì ra nó trong tay của người này.
Sơn Hà Châu là ai lấy được?
Tất nhiên là kiếm này thì dù hắn có Tăng Huyền Trì Pháp Dực nơi tay, người này cũng có lực đối địch.
Quả nhiên là mấy người vận số mạnh nhất thời đại!
Thạch Việt lúc này không nói gì nữa, khí cơ của hắn dần dần nhạt đi, biến mất tại chỗ.
Tông Thủ hiện giờ ngẩn đầu nhìn qua đầu của Kim Bất Hối.
Lúc này ở cửa thành vẫn có người đến người đi, nối liền không dứt, tiếng người huyên náo.
Có thể đã qua nhiều ngày nên không ai quan tâm tới.
Nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có người nghị luận chửi bới. Một ít lớn người lớn mặt thì cầm đá và phân chó ném lên đầu lâu. Mà quân coi thành Đại Thương cũng không có ngăn cản mấy người này. Ngược lại phần lớn là cười đùa tí tửng, nhìn mà hả hê.
Tông Thủ nhớ lại ngày xưa mà tâm tình buồn rầu. Năm đó ai có thể nghĩ đến, một tên tham tài như mang ra làm quan lại nghĩa khí mười phần, bây giờ rơi vào kết cục này chứ?
Trực tiếp lấy tay một trảo, một đạo hào quang màu tím nhiếp lấy đầu lâu ở cửa thành.
Đầu lâu của Kim Bất Hối đã mục nát, cầm lấy cũng vô dụng, Tông Thủ trực tiếp nguyên thần của hắn.
Bên trong có linh sư Đại Thương bố trí xuống trùng trùng điệp điệp phong ấn. Nhưng mà đối với Tông Thủ mà nói chỉ sờ là phá, không tốn sức chút nào.
Ngược lại binh tốt giữ thành phát hiện không đúng thì thần sắc kinh nghi bất định, sau đó lập tức rút binh khí ra.
- Ngươi là người phương nào? Đây là tội phạm quan trọng của Đại Thương chúng ta, đầu này phải treo trăm năm, người khác không được vọng động! Muốn lấy thủ cấp của hắn là đại nghịch bất động.
Trong đó một nhân vật bộ dạng tướng lãnh đi tới. Nhưng mà người còn chưa đến thì đầu lâu bay lên, máu bắn tứ tung.
Tông Thủ chẳng muốn dây dưa so đo với đám người này, tức giận suốt bảy ngày qua đã tích tụ trong lòng.
Dứt khoát mở hồn niệm và khí cơ tỏa ra, tràn ngập trăm dặm. Khiến cho cửa thành này linh năng bạo liệt.
Hòn niệm to lớn làm người qua đường ở nơi này đều thần sắc hoảng sợ không biết làm gì.
Những súc vật trên đường sợ tới mức quỳ rạp xuống lạnh run.
Tông Thủ không quan tâm tới chung quanh, nguyên thần của Kim Bất Hối hiện ra trước người.
Vẫn là mập mạp, bộ dạng giống như còn sống. Chỉ hơi chật vật, dùng tu vi tiên cảnh của thằng này, thân thể bị trảm thì hồn thể không thể duy trì, chỉ ỷ vào Tông Thủ mà thôi.
/1700
|