Đã thành! Nguyên thần lực của hắn đã chính thức tiến vào hạch tâm bổn nguyên của mười hai đồng nhân.
Kế tiếp chỉ cần qua mười tới hai mươi hô hấp là hoàn thành thần niệm ấn ký rồi.
Kỳ thật giờ phút này hắn đã có thể mượn nhờ ngọc tỷ trấn quốc thao túng mười hai trấn quốc đồng nhân.
Nhưng mà không có gì bảo đảm Ân Ngự có mượn nhờ chân linh tần hoàng tranh đoạt với hắn không.
Một chút nguyên hồn chi lực, tăng thêm ngọc tỷ, chưa hẳn có thể thắng được Ân Ngự, ngược lại cho đối phương thời gian ứng biến.
Không hoàn toàn trấn quốc đồng nhân, cũng áp chế không nổi Lý Biệt Tuyết, có thể đánh rắn động cỏ.
Lý Biệt Tuyết lúc này nhàn nhạtnhìn tay tay trái của mình, lập tức cũng không quan tâm, hừ lạnh một tiếng
Kiếm thuật cấp vô thượng, chắc chắn là bất phàm, bỏ qua giai vị. Nhưng mà cũng không hơn, không tổn thương tới căn bản của hắn.
Cũng co ra tay với Tông Thủ mà dùng nguyên từ chi lực bao phủ nơi này.
Sức đậy mạnh mẽ hiện ra trước người Tông Thủ, cũng phong tỏa không gian tiến công của Lý Biệt Tuyết.
Bốn chí cảnh thì Từ Phúc cuối cùng cũng làm khó dễ. Lại phát sau mà tới trước ba người kia.
Trừ sức đẩy làm vật che chắn, càng có vô số nguyên từ chi lực hướng Lý Biệt Tuyết xé rách tới. Trừ chuyện đó ra, trọng lực gấp vạn lần làm thân hình Lý Biệt Tuyết bỗng nhiên trầm xuống.
Sau đó trong hư không lại có một đạo bóng kiếm xám tro, cũng đồng thời xuyên thẳng qua. Thẳng kích vào ngự thư phòng của Ân Ngự, vừa lúc Lý Biệt Tuyết đang bị ngăn cản.
Một kiếm này rõ ràng cũng tụ tập vô lượng tử vong chi lực, cùng một kiếm vừa rồi của Tông Thủ cơ hồ không hề phân biệt --
Thần sắc Lý Biệt Tuyết kinh ngạc, nhưng mà chưa từng do dự, lách mình quay vào ngự thư phòng.
Mà Tông Thủ lúc này trong mắt hiện dị sắc.
Minh Hà Cáo Tử Kiếm! Cho dù là lực lượng tính chất, say mê hấp dẫn, kiếm vượt qua không gian không hề phân biệt. Giống như đứng trước một tấm gương đột nhiên bị ảnh phản chiếu công kích vậy.
Lập tức Tông Thủ tỉnh ngộ, đây là Ngụy Húc. Kính tượng chi pháp, cơ hồ nguyên vẹn phục chế Minh Hà Cáo Tử Kiếm của hắn.
Minh Tử Chi Kiếm thần vận chín thành, lại do Ngụy Húc dùng lực Chí Cảnh thi triển, minh lực càng thêm mênh mông cuồn cuộn.
Trong Ngự Thư Phong, cho dù là Lý Biệt Tuyết, cũng không dám dùng tay ngăn cản.
Tiện tay lấy ra một thanh huyết sắc loan đao, trảm kích lên bóng kiếm tái nhợt kia.
Nhưng thanh Tiên giai ma binh kia liền hóa thành nhan sắc tro tàn tái nhợt, thiết phấn rơi lả tả, bị trúng một kích Minh Tử Chi Kiếm ‘ sinh cơ ’ liền đoạn tuyệt, triệt để tử vong, hóa thành tro cát.
Lực lượng lớn nhất càng lan tràn đến cánh tay Lý Biệt Tuyết, mặc dù còn không đến mức khiến toàn bộ tay của Vô Thượng Nguyên Ma đều triệt để ‘ tử vong ’.
Lý Biệt Tuyết cũng có chút nhíu mày, tay phải phất một cái, đều tro hóa tán đi.
Mắt thấy cách đó không xa, vô số mộc đằng mở rộng qua phía bên này như thủy triều.
Mà khí cơ của Nguyên Tịnh tán nhân cũng rất nhanh tiếp cận. Âm Mạch Đồ Linh bị Phù Linh Kiếm Trận và Tàn Sinh Thất Kiếm áp chế, vốn là mười thành chi uy, chỉ có thể phát huy được một thành. Lúc này tăng thêm bốn vị Chí Cảnh Thánh Tôn lại càng không chịu nổi.
Lý Biệt Tuyết ánh mắt lóe lóe, tiện tay phẩy tay áo một cái. Dùng Hư Vô Chi Lực hóa giải Minh Tử Chi Khí chung quanh, rồi sau đó thần sắc tự nhiên, hướng sau lưng thi lễ:
- Hôm nay bọn đạo chích rất nhiều! Thỉnh bệ hạ sử dụng trấn quốc đồng nhân, trợ lão phu tru sát bọn chuột nhắt này--
Ân Ngự vẫn ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, dù bận vẫn ung dung. Lúc này cũng cười khẽ một tiếng:
- Đang có ý đó! Kỳ thật quốc sư mặc dù không nói, trẫm cũng chuẩn bị vận dụng đồng nhân! Theo trẫm thấy, trận chiến hôm nay vẫn nên sớm giải quyết thì tốt hơn, miễn cho nhiễu dân. Một ngàn tám trăm vạn dân chúng trong thành lúc này đều đang lo lắng cả.
Lại hơi có chút đau đầu nói:
- Tòa Phong Hoa Cung này hôm nay hơn phân nửa đều bị hủy. Muốn chữa trị, ít nhất cần trăm vạn linh thạch. Không biết cần tiêu hao bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân nữa. Đáng tiếc đáng tiếc! Kính xin quốc sư, sau đó hạ thủ lưu tình.
Ngay khi hắn đang nói chuyện, dưới chân mười hai trấn quốc đồng nhân đều mở ra một cái khe hở màu vàng, cực kỳ chói mắt
Càng có vô số Thượng Cổ phù văn hiện ra.
Những kí tự quái dị kia, Tông Thủ rõ ràng cảm giác cực kỳ quen thuộc, lại hết lần này tới lần khác nhận không ra. Biết được đây là phù văn đã được sửa đổi qua, lộ hóa ra pháp tắc vặn vẹo thác loạn.
Mười hai khe hở không ngừng lan tràn ra bốn phía, bao phủ suốt bảy trăm dặm địa vực, nhưng sau đó dần dần nhạt đi.
Tông Thủ chỉ cảm thấy một thân tu vị, đột nhiên sụt giảm. Lại bị lực lượng pháp tắc hỗn loạn này cưỡng ép kéo xuống khỏi Tiên Cảnh đỉnh phong, cơ hồ ngay cả Nội Thiên Địa cũng không thể duy trì.
Sáu tôn đồng nhân bên trái lúc này cũng vung quyền. Uy mãnh vô bì, mạnh mẽ oanh kích về phía Nguyên Tịnh!
Nguyên Tịnh sắc mặt trầm tĩnh, cũng không kinh hãi. Dừng chân hư không, ngoắc một cái mặt đất phía dưới liền thình lình lõm xuống hơn mấy vạn trượng.
Toàn bộ vạn trượng địa tầng, giống như bị sinh sinh đào đi một khối. Mà trước người Nguyên Tịnh tán nhân liền xuất hiện một cái tinh thể cự thuẫn cự đại.
Những đồng quyền lớn như ngọn núi kia oanh kích lên đó, tuy tinh thạch bay tán loạn. Nhưng bản thân Nguyên Tịnh lại bình yên vô sự, lông tóc ít bị tổn thương.
Tông Thủ ánh mắt sáng ngời, lập tức hơi an tâm. Trong nội tâm tự giễu, hôm nay vô luận là Nguyên Tịnh hay Ngụy Húc, thực lực thể hiện ra đều vượt quá dự liệu của hắn.
Ngược lại chính bản thân hắn, mặc dù chủ trì lấy Thương Sinh Thất kiếm, có lực lượng thiên đạo nhưng vẫn chật vật không chịu nổi.
Kính Ánh Chi Thuật của Ngụy Húc có thể phục chế Vô Thượng thần thông của hắn, ngược lại siêu việt Từ Phúc thực lực mạnh nhất, trở thành một người chiến lực mạnh nhất.
Mà đại đạo căn bản của Nguyên Tịnh chính là ‘ Dịch ’ tự thần quyết, là một môn ‘ Huyền Linh Dịch Thiên đại pháp ’.
Dùng Huyền Linh làm gốc, thời điểm đỉnh phong có thể dịch Thiên Địa
Cái gọi là ‘ Dịch ’ là chỉ biến hóa, biến dời, trao đổi. Cũng là đại đạo thần tắc tiếp cận căn bản trong thiên địa.
Nguyên Tịnh chưởng ‘ Dịch ’ tự thần quyết, có thể biến hóa ngàn vạn. Có thể khiến Thiên Địa vạn vật, đều có thể biến hóa như nhau.
Vừa rồi lúc sáu cổ đồng nhân liên thủ đánh một kích, Nguyên Tịnh liền tạm thời biến hóa địa tầng dưới mặt đất mấy vạn trượng thành một tầng tinh thể, độ cứng có khả năng sánh được với tiên bảo.
Sau đó lại đem Dịch lực đánh tới của đồng nhân đánh sang chỗ đó.
Có thể chiến lực không bằng Ngụy Húc Từ Phúc, nhưng lại là một người có lực sinh tồn mạnh nhất ở đây..
Môn đại pháp này, nghe nóo tu vị càng cao thì lực lượng càng mạnh
Nếu Nguyên Tịnh có tu vị đỉnh phong chi cảnh, nói không chừng có thể dùng ‘ Huyền Linh Dịch Thiên đại pháp ’, dùng tiên lực bản thân trao đổi, trực tiếp cưỡng ép Dịch trấn quốc đồng nhân thì giờ cũng không cần phải phiến toái như thế.
Kế tiếp chỉ cần qua mười tới hai mươi hô hấp là hoàn thành thần niệm ấn ký rồi.
Kỳ thật giờ phút này hắn đã có thể mượn nhờ ngọc tỷ trấn quốc thao túng mười hai trấn quốc đồng nhân.
Nhưng mà không có gì bảo đảm Ân Ngự có mượn nhờ chân linh tần hoàng tranh đoạt với hắn không.
Một chút nguyên hồn chi lực, tăng thêm ngọc tỷ, chưa hẳn có thể thắng được Ân Ngự, ngược lại cho đối phương thời gian ứng biến.
Không hoàn toàn trấn quốc đồng nhân, cũng áp chế không nổi Lý Biệt Tuyết, có thể đánh rắn động cỏ.
Lý Biệt Tuyết lúc này nhàn nhạtnhìn tay tay trái của mình, lập tức cũng không quan tâm, hừ lạnh một tiếng
Kiếm thuật cấp vô thượng, chắc chắn là bất phàm, bỏ qua giai vị. Nhưng mà cũng không hơn, không tổn thương tới căn bản của hắn.
Cũng co ra tay với Tông Thủ mà dùng nguyên từ chi lực bao phủ nơi này.
Sức đậy mạnh mẽ hiện ra trước người Tông Thủ, cũng phong tỏa không gian tiến công của Lý Biệt Tuyết.
Bốn chí cảnh thì Từ Phúc cuối cùng cũng làm khó dễ. Lại phát sau mà tới trước ba người kia.
Trừ sức đẩy làm vật che chắn, càng có vô số nguyên từ chi lực hướng Lý Biệt Tuyết xé rách tới. Trừ chuyện đó ra, trọng lực gấp vạn lần làm thân hình Lý Biệt Tuyết bỗng nhiên trầm xuống.
Sau đó trong hư không lại có một đạo bóng kiếm xám tro, cũng đồng thời xuyên thẳng qua. Thẳng kích vào ngự thư phòng của Ân Ngự, vừa lúc Lý Biệt Tuyết đang bị ngăn cản.
Một kiếm này rõ ràng cũng tụ tập vô lượng tử vong chi lực, cùng một kiếm vừa rồi của Tông Thủ cơ hồ không hề phân biệt --
Thần sắc Lý Biệt Tuyết kinh ngạc, nhưng mà chưa từng do dự, lách mình quay vào ngự thư phòng.
Mà Tông Thủ lúc này trong mắt hiện dị sắc.
Minh Hà Cáo Tử Kiếm! Cho dù là lực lượng tính chất, say mê hấp dẫn, kiếm vượt qua không gian không hề phân biệt. Giống như đứng trước một tấm gương đột nhiên bị ảnh phản chiếu công kích vậy.
Lập tức Tông Thủ tỉnh ngộ, đây là Ngụy Húc. Kính tượng chi pháp, cơ hồ nguyên vẹn phục chế Minh Hà Cáo Tử Kiếm của hắn.
Minh Tử Chi Kiếm thần vận chín thành, lại do Ngụy Húc dùng lực Chí Cảnh thi triển, minh lực càng thêm mênh mông cuồn cuộn.
Trong Ngự Thư Phong, cho dù là Lý Biệt Tuyết, cũng không dám dùng tay ngăn cản.
Tiện tay lấy ra một thanh huyết sắc loan đao, trảm kích lên bóng kiếm tái nhợt kia.
Nhưng thanh Tiên giai ma binh kia liền hóa thành nhan sắc tro tàn tái nhợt, thiết phấn rơi lả tả, bị trúng một kích Minh Tử Chi Kiếm ‘ sinh cơ ’ liền đoạn tuyệt, triệt để tử vong, hóa thành tro cát.
Lực lượng lớn nhất càng lan tràn đến cánh tay Lý Biệt Tuyết, mặc dù còn không đến mức khiến toàn bộ tay của Vô Thượng Nguyên Ma đều triệt để ‘ tử vong ’.
Lý Biệt Tuyết cũng có chút nhíu mày, tay phải phất một cái, đều tro hóa tán đi.
Mắt thấy cách đó không xa, vô số mộc đằng mở rộng qua phía bên này như thủy triều.
Mà khí cơ của Nguyên Tịnh tán nhân cũng rất nhanh tiếp cận. Âm Mạch Đồ Linh bị Phù Linh Kiếm Trận và Tàn Sinh Thất Kiếm áp chế, vốn là mười thành chi uy, chỉ có thể phát huy được một thành. Lúc này tăng thêm bốn vị Chí Cảnh Thánh Tôn lại càng không chịu nổi.
Lý Biệt Tuyết ánh mắt lóe lóe, tiện tay phẩy tay áo một cái. Dùng Hư Vô Chi Lực hóa giải Minh Tử Chi Khí chung quanh, rồi sau đó thần sắc tự nhiên, hướng sau lưng thi lễ:
- Hôm nay bọn đạo chích rất nhiều! Thỉnh bệ hạ sử dụng trấn quốc đồng nhân, trợ lão phu tru sát bọn chuột nhắt này--
Ân Ngự vẫn ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, dù bận vẫn ung dung. Lúc này cũng cười khẽ một tiếng:
- Đang có ý đó! Kỳ thật quốc sư mặc dù không nói, trẫm cũng chuẩn bị vận dụng đồng nhân! Theo trẫm thấy, trận chiến hôm nay vẫn nên sớm giải quyết thì tốt hơn, miễn cho nhiễu dân. Một ngàn tám trăm vạn dân chúng trong thành lúc này đều đang lo lắng cả.
Lại hơi có chút đau đầu nói:
- Tòa Phong Hoa Cung này hôm nay hơn phân nửa đều bị hủy. Muốn chữa trị, ít nhất cần trăm vạn linh thạch. Không biết cần tiêu hao bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân nữa. Đáng tiếc đáng tiếc! Kính xin quốc sư, sau đó hạ thủ lưu tình.
Ngay khi hắn đang nói chuyện, dưới chân mười hai trấn quốc đồng nhân đều mở ra một cái khe hở màu vàng, cực kỳ chói mắt
Càng có vô số Thượng Cổ phù văn hiện ra.
Những kí tự quái dị kia, Tông Thủ rõ ràng cảm giác cực kỳ quen thuộc, lại hết lần này tới lần khác nhận không ra. Biết được đây là phù văn đã được sửa đổi qua, lộ hóa ra pháp tắc vặn vẹo thác loạn.
Mười hai khe hở không ngừng lan tràn ra bốn phía, bao phủ suốt bảy trăm dặm địa vực, nhưng sau đó dần dần nhạt đi.
Tông Thủ chỉ cảm thấy một thân tu vị, đột nhiên sụt giảm. Lại bị lực lượng pháp tắc hỗn loạn này cưỡng ép kéo xuống khỏi Tiên Cảnh đỉnh phong, cơ hồ ngay cả Nội Thiên Địa cũng không thể duy trì.
Sáu tôn đồng nhân bên trái lúc này cũng vung quyền. Uy mãnh vô bì, mạnh mẽ oanh kích về phía Nguyên Tịnh!
Nguyên Tịnh sắc mặt trầm tĩnh, cũng không kinh hãi. Dừng chân hư không, ngoắc một cái mặt đất phía dưới liền thình lình lõm xuống hơn mấy vạn trượng.
Toàn bộ vạn trượng địa tầng, giống như bị sinh sinh đào đi một khối. Mà trước người Nguyên Tịnh tán nhân liền xuất hiện một cái tinh thể cự thuẫn cự đại.
Những đồng quyền lớn như ngọn núi kia oanh kích lên đó, tuy tinh thạch bay tán loạn. Nhưng bản thân Nguyên Tịnh lại bình yên vô sự, lông tóc ít bị tổn thương.
Tông Thủ ánh mắt sáng ngời, lập tức hơi an tâm. Trong nội tâm tự giễu, hôm nay vô luận là Nguyên Tịnh hay Ngụy Húc, thực lực thể hiện ra đều vượt quá dự liệu của hắn.
Ngược lại chính bản thân hắn, mặc dù chủ trì lấy Thương Sinh Thất kiếm, có lực lượng thiên đạo nhưng vẫn chật vật không chịu nổi.
Kính Ánh Chi Thuật của Ngụy Húc có thể phục chế Vô Thượng thần thông của hắn, ngược lại siêu việt Từ Phúc thực lực mạnh nhất, trở thành một người chiến lực mạnh nhất.
Mà đại đạo căn bản của Nguyên Tịnh chính là ‘ Dịch ’ tự thần quyết, là một môn ‘ Huyền Linh Dịch Thiên đại pháp ’.
Dùng Huyền Linh làm gốc, thời điểm đỉnh phong có thể dịch Thiên Địa
Cái gọi là ‘ Dịch ’ là chỉ biến hóa, biến dời, trao đổi. Cũng là đại đạo thần tắc tiếp cận căn bản trong thiên địa.
Nguyên Tịnh chưởng ‘ Dịch ’ tự thần quyết, có thể biến hóa ngàn vạn. Có thể khiến Thiên Địa vạn vật, đều có thể biến hóa như nhau.
Vừa rồi lúc sáu cổ đồng nhân liên thủ đánh một kích, Nguyên Tịnh liền tạm thời biến hóa địa tầng dưới mặt đất mấy vạn trượng thành một tầng tinh thể, độ cứng có khả năng sánh được với tiên bảo.
Sau đó lại đem Dịch lực đánh tới của đồng nhân đánh sang chỗ đó.
Có thể chiến lực không bằng Ngụy Húc Từ Phúc, nhưng lại là một người có lực sinh tồn mạnh nhất ở đây..
Môn đại pháp này, nghe nóo tu vị càng cao thì lực lượng càng mạnh
Nếu Nguyên Tịnh có tu vị đỉnh phong chi cảnh, nói không chừng có thể dùng ‘ Huyền Linh Dịch Thiên đại pháp ’, dùng tiên lực bản thân trao đổi, trực tiếp cưỡng ép Dịch trấn quốc đồng nhân thì giờ cũng không cần phải phiến toái như thế.
/1700
|