Tuy ánh mắt rời rạc, nhìn thẳng phía trước. Nhưng Chi Hi lại biết rõ, những lời này Tông Thủ là đang nói với mình.
- Đáng tiếc trời xanh có mắt! Thần Tiêu Vấn Tâm Lôi này, trẫm may mắn không việc gì cả.
Tông Thủ nói xong, lại mắt nhìn hai vạn đạo chính khí đang lay động không ngớt trên bầu trời kia, mắt lộ vẻ trào phúng.
- Ngược lại các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Hạo Nhiên Chính Khí, tùy tâm mà sinh, gian khổ học tập khổ đọc, rõ nhân thế chi đạo, hiểu thế giới chi lý. Vì vậy có thể thủ tâm trì đạo, dưỡng chính khí trong lồng ngực. Nhưng ngày hôm nay, bọn ngươi dám nói không thẹn với lương tâm sao?
Ngay khi hắn nói chuyện, tiếng rồng ngâm tiếng phượng càng thêm hùng hồn mát lạnh.
Bị Vương khí thuần trắng trùng kích ấn chiếu, trong hai vạn Hạo Nhiên bạch khí lại ẩn ẩn hiện ra một tia điểm đen. Phảng phất như giấy trắng gặp nước sơn nhuộm, lộ ra dơ bẩn bên trong.
Tông Thủ lập tức bật cười, lắc đầu nói:
- Nguyên lai chư vị, cũng không phải chân chính đạo đức hoàn mỹ không tỳ vết, chính nhân quân tử. Kỳ thật cũng có ý nghĩ cá nhân của mình, cũng có dục vọng của mình, đã từng làm chuyện ác. Nhưng nếu đã vậy, bọn ngươi có tư cách gì mà yêu cầu người khác phải chí thuần chí thiện, tuân thủ Nho môn lễ phép, đạo đức điển chương? Thường nói thứ gì mình không muốn, chớ ép người khác. Thử hỏi chư vị có từng chính thức làm được chưa?
Chỉ trong chốc lát này, lại có mấy ngàn hạo nhiên chính khí lộn xộn tản ra. Hoặc là ý niệm kích động, khó có thể duy trì, hoặc là trong nội tâm xấu hổ, chủ động thu hồi.
Mà thanh âm Tông Thủ vãnđang tiếp tục.
- Vì truyền đạo thống, vì tru một ly kinh phản đạo chi quân như trẩm mà không tiếc cùng ma làm bạn, xem con dân trong Hoàng Kinh thành như cọng rơm cái rác, đây chính là việc Nho môn nên làm sao? Chỉ vì chính sách của trẫm rời bỏ đạo lý Nho môn cho nên cho dù hi sinh thọ nguyên của một ngàn tám trăm vạn người cũng phải khiến trẫm đền tội đúng không? Chỉ vì ở trong mắt Chu Tử ngươi, đạo lý Nho môn, danh vọng Nho môn truyền tiếp còn trên cả tánh mạng những dân chúng vô tội này sao? Truy nguyên, Chu Tử ngươi cho rằng thiên hạ này đều không thoát khỏi một chữ "Lý", thế gian dù lớn cũng không qua được hai chữ "Đạo Lý". Nhưng mà trẫm không biết, thứ mà Chu Tử nươi theo, là đạo lý của mình, hay là Thiên Địa thế nhân chi lý?
Trái tim Chu Tử bỗng dưng rút nhanh, thái dương gân xanh xoắn xuýt, nhưng mà giờ khắc này, lại không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
Chỉ vì lúc này trong cung kia, chính là thánh hiền! Thánh Quân chí thuần chí thiện, được Thiên Địa thế nhân tán thành!
Cho nên vô luận Tông Thủ nói như thế nào đều đúng cả! Vô luận Chu Tử hắn phản bác thế nào, cũng đều vô dụng.
Huống chi thứ mà mình một mực kiêng trì có thật sự đúng không?
Tâm tư nổi lên, thần niệm Chu Tử liền bắt đầu dao động.
Không chỉ đạo cơ bản thân rung chuyển, mà ngay cả hạo nhiên chính khí phát ra bên ngoài thân cũng hiện ra tia tia hắc khí. Cũng không còn đường hoàng chính đại, mênh mông cuồn cuộn bàng bạc như trước kia nữa.
- A! Nguyên lai dù là Chu Tử ngươi, cũng không cách nào làm được! Lòng có niệm không muốn ai biết, thân có dục không cách nào ức chế, đã làm ra chuyện hối hận cả đời, cũng không thể hoàn toàn tuân theo đạo lý của mình. Đây là tồn thiên lý, diệt nhân dục theo lời ngươi nói sao? Nếu bàn đến cả đời bằng phẳng, nguyên lai còn không bằng ta nghĩa huynh này của ta.
Theo ngôn ngữ của hắn, mọi người mới chú ý tới Kim Bất Hối. Người kia đường hoàng chính khí, thình lình cũng thuần trắng sạch sẽ, không một chút dơ bẩn. Lúc này còn hơn xa Chi Hi, hơn xa ba vạn Đại Nho trong Hoàng Kinh Thành.
Chỉ có Kim Bất Hối là thần thái vẫn mê mang, vẫn là không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tông Thủ cười lạnh, cũng thu hồi mỉa mai lãnh trào, ngữ khí bình thản nói:
- Bọn ngươi nếu bản thân đều đã có tư niệm, sao có thể xưng là chính nhân? Sao có thể giáo hóa vạn dân? Dám nói Nho gia giáo lí, chính là Thiên Địa chính thống?
Nhẹ nhàng một câu, lại khiến Chu Tử trong văn miếu trong lồng ngực khí huyết kích động, trong miệng lại nhổ ra một ngụm hác huyết.
Máu huyết toàn thân sắc hiện lên Tử Kim, mà Chu Tử lúc này khí cơ ảm màu xám nhạt, tiếp cận với tiêu vong.
Lúc này trong Hoàng Kinh Thành, tất cả Văn Miếu, Thái Học, Ngự Sử Đài, Hàn Lâm viện. Tất cả nho sinh mặt đều xám như tro.
Cách ngự thư phòng ngoài hai vạn trượng, Thanh Huyền cũng thất thần nhìn xem một màn này.
Thật lâu sau, mới sững sờ nói:
- Chi Hi đã xong rồi, Nho môn trừ phi được Càn hoàng tán thành, nếu không kết quả đại suy đã định rồi--
Vô luận hôm nay Tông Thủ, sống hay chết, đều không đổi được kết quả suy bại của Nho môn.
Chỉ vì hôm nay, giáo lý mà Nho môn kiên trì một vạn sáu ngàn năm đã bị Tông Thủ triệt để dao động.
Chỉ vì vị kia, chính là tại thế thánh hiền! Thánh hiền chi đạo, tự nhiên không sai.
Thái Hoàng lại đang suy tư nguyên nhân trong đó. Sau nửa ngày mới nhíu mày:
- Chẳng lẽ là đầu Hắc Kỳ Lân kia của Thái Thuỷ Ma Quân? Chỉ cần thu phục chiếm được, Hắc Bạch thiện ác, ngược lại quả thật có vài phần khả năng. Nhưng mà mặc dù có Vô Lượng Chung Thủy thần thông, cũng tuyệt không thể làm thế mới phải. Trừ phi là có đại đạo thần tắc tầng thứ càng cao hơn làm môi giới ràng buộc. Chẳng lẽ căn bản chi pháp của Tông Thủ kỳ thật cũng không phải là Vô Lượng Chung Thủy.
Từ Phúc ở bên yên lặng nghe, cũng không khỏi nheo hai mắt. Nếu như chỉ là Vô Lượng Chung Thủy thuần túy, tự nhiên không có khả năng khiến thiện ác Kỳ Lân cùng tồn tại. Như vậy ở trên người Tông Thủ, đến cùng còn bí mật gì nữa?
Thanh Huyền trong lòng biết ý Thái Hoàng đơn giản là môi hở răng lạnh. Đạo Nho hai nhà hợp tác vạn năm, một khi một nhà ngã xuống, một nhà khác nhất định sẽ rất gian nan.
Nhưng mặc dù biết rõ ý nghĩa, Thanh Huyền vẫn lắc đầu:
- Phương pháp này vô dụng, mặc dù Chu Tử nói ra mê hoặc trong đó thì thế nào? Thế nhân chỉ sẽ cho rằng, đây là Thiên Ý như thế. Nếu không sao lại có Thần Tiêu Vân Lôi? Tại sao có Hắc Bạch Kỳ Lân, bảo vệ thân hắn? Một thân hắn đều được trời xanh phù hộ.
Thái Hoàng ngược lại hít một hơi hàn khí:
- Nếu nói như thế, hôm nay Tông Thủ không thể không tru? Chỉ sợ ba vạn Đại Nh kia đều sẽ là địch với chúng ta.
Thanh Huyền cười khổ, đối với Đạo Môn mà nói, thật đúng là như thế. Tuyệt không có thể để Tông Thủ sống sót rời khỏi Hoàng Sinh Thành.
Nhưng Nho gia lúc này, theo Chu Tử thấy, chỉ sợ thật sự vô luận như thế nào cũng cần bảo vệ tánh mạng Tông Thủ .
Chỉ cần Tông Thủ còn sống, thánh hiền vẫn còn nhân thế, như vậy mọi chuyện đều có thể vãn hồi uốn nắn, có cơ hội một lần nữa chứng minh.
Nhưng mà Tông Thủ nếu vong, vậy thì tất cả mọi chuyện đều đã được định. Nho gia phân liệt đã nhất định.
Chu Tử, văn miếu, thậm chí bạch lộc động thư viện, ở trong mắt thế nhân sẽ chỉ là oan sát trung lương chi thần chính thức, đầu sỏ liên thủ với bọn đạo chích Ma Đạo khiến tại thế thánh hiền chi quân vẫn lạc.
- Đáng tiếc trời xanh có mắt! Thần Tiêu Vấn Tâm Lôi này, trẫm may mắn không việc gì cả.
Tông Thủ nói xong, lại mắt nhìn hai vạn đạo chính khí đang lay động không ngớt trên bầu trời kia, mắt lộ vẻ trào phúng.
- Ngược lại các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Hạo Nhiên Chính Khí, tùy tâm mà sinh, gian khổ học tập khổ đọc, rõ nhân thế chi đạo, hiểu thế giới chi lý. Vì vậy có thể thủ tâm trì đạo, dưỡng chính khí trong lồng ngực. Nhưng ngày hôm nay, bọn ngươi dám nói không thẹn với lương tâm sao?
Ngay khi hắn nói chuyện, tiếng rồng ngâm tiếng phượng càng thêm hùng hồn mát lạnh.
Bị Vương khí thuần trắng trùng kích ấn chiếu, trong hai vạn Hạo Nhiên bạch khí lại ẩn ẩn hiện ra một tia điểm đen. Phảng phất như giấy trắng gặp nước sơn nhuộm, lộ ra dơ bẩn bên trong.
Tông Thủ lập tức bật cười, lắc đầu nói:
- Nguyên lai chư vị, cũng không phải chân chính đạo đức hoàn mỹ không tỳ vết, chính nhân quân tử. Kỳ thật cũng có ý nghĩ cá nhân của mình, cũng có dục vọng của mình, đã từng làm chuyện ác. Nhưng nếu đã vậy, bọn ngươi có tư cách gì mà yêu cầu người khác phải chí thuần chí thiện, tuân thủ Nho môn lễ phép, đạo đức điển chương? Thường nói thứ gì mình không muốn, chớ ép người khác. Thử hỏi chư vị có từng chính thức làm được chưa?
Chỉ trong chốc lát này, lại có mấy ngàn hạo nhiên chính khí lộn xộn tản ra. Hoặc là ý niệm kích động, khó có thể duy trì, hoặc là trong nội tâm xấu hổ, chủ động thu hồi.
Mà thanh âm Tông Thủ vãnđang tiếp tục.
- Vì truyền đạo thống, vì tru một ly kinh phản đạo chi quân như trẩm mà không tiếc cùng ma làm bạn, xem con dân trong Hoàng Kinh thành như cọng rơm cái rác, đây chính là việc Nho môn nên làm sao? Chỉ vì chính sách của trẫm rời bỏ đạo lý Nho môn cho nên cho dù hi sinh thọ nguyên của một ngàn tám trăm vạn người cũng phải khiến trẫm đền tội đúng không? Chỉ vì ở trong mắt Chu Tử ngươi, đạo lý Nho môn, danh vọng Nho môn truyền tiếp còn trên cả tánh mạng những dân chúng vô tội này sao? Truy nguyên, Chu Tử ngươi cho rằng thiên hạ này đều không thoát khỏi một chữ "Lý", thế gian dù lớn cũng không qua được hai chữ "Đạo Lý". Nhưng mà trẫm không biết, thứ mà Chu Tử nươi theo, là đạo lý của mình, hay là Thiên Địa thế nhân chi lý?
Trái tim Chu Tử bỗng dưng rút nhanh, thái dương gân xanh xoắn xuýt, nhưng mà giờ khắc này, lại không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
Chỉ vì lúc này trong cung kia, chính là thánh hiền! Thánh Quân chí thuần chí thiện, được Thiên Địa thế nhân tán thành!
Cho nên vô luận Tông Thủ nói như thế nào đều đúng cả! Vô luận Chu Tử hắn phản bác thế nào, cũng đều vô dụng.
Huống chi thứ mà mình một mực kiêng trì có thật sự đúng không?
Tâm tư nổi lên, thần niệm Chu Tử liền bắt đầu dao động.
Không chỉ đạo cơ bản thân rung chuyển, mà ngay cả hạo nhiên chính khí phát ra bên ngoài thân cũng hiện ra tia tia hắc khí. Cũng không còn đường hoàng chính đại, mênh mông cuồn cuộn bàng bạc như trước kia nữa.
- A! Nguyên lai dù là Chu Tử ngươi, cũng không cách nào làm được! Lòng có niệm không muốn ai biết, thân có dục không cách nào ức chế, đã làm ra chuyện hối hận cả đời, cũng không thể hoàn toàn tuân theo đạo lý của mình. Đây là tồn thiên lý, diệt nhân dục theo lời ngươi nói sao? Nếu bàn đến cả đời bằng phẳng, nguyên lai còn không bằng ta nghĩa huynh này của ta.
Theo ngôn ngữ của hắn, mọi người mới chú ý tới Kim Bất Hối. Người kia đường hoàng chính khí, thình lình cũng thuần trắng sạch sẽ, không một chút dơ bẩn. Lúc này còn hơn xa Chi Hi, hơn xa ba vạn Đại Nho trong Hoàng Kinh Thành.
Chỉ có Kim Bất Hối là thần thái vẫn mê mang, vẫn là không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tông Thủ cười lạnh, cũng thu hồi mỉa mai lãnh trào, ngữ khí bình thản nói:
- Bọn ngươi nếu bản thân đều đã có tư niệm, sao có thể xưng là chính nhân? Sao có thể giáo hóa vạn dân? Dám nói Nho gia giáo lí, chính là Thiên Địa chính thống?
Nhẹ nhàng một câu, lại khiến Chu Tử trong văn miếu trong lồng ngực khí huyết kích động, trong miệng lại nhổ ra một ngụm hác huyết.
Máu huyết toàn thân sắc hiện lên Tử Kim, mà Chu Tử lúc này khí cơ ảm màu xám nhạt, tiếp cận với tiêu vong.
Lúc này trong Hoàng Kinh Thành, tất cả Văn Miếu, Thái Học, Ngự Sử Đài, Hàn Lâm viện. Tất cả nho sinh mặt đều xám như tro.
Cách ngự thư phòng ngoài hai vạn trượng, Thanh Huyền cũng thất thần nhìn xem một màn này.
Thật lâu sau, mới sững sờ nói:
- Chi Hi đã xong rồi, Nho môn trừ phi được Càn hoàng tán thành, nếu không kết quả đại suy đã định rồi--
Vô luận hôm nay Tông Thủ, sống hay chết, đều không đổi được kết quả suy bại của Nho môn.
Chỉ vì hôm nay, giáo lý mà Nho môn kiên trì một vạn sáu ngàn năm đã bị Tông Thủ triệt để dao động.
Chỉ vì vị kia, chính là tại thế thánh hiền! Thánh hiền chi đạo, tự nhiên không sai.
Thái Hoàng lại đang suy tư nguyên nhân trong đó. Sau nửa ngày mới nhíu mày:
- Chẳng lẽ là đầu Hắc Kỳ Lân kia của Thái Thuỷ Ma Quân? Chỉ cần thu phục chiếm được, Hắc Bạch thiện ác, ngược lại quả thật có vài phần khả năng. Nhưng mà mặc dù có Vô Lượng Chung Thủy thần thông, cũng tuyệt không thể làm thế mới phải. Trừ phi là có đại đạo thần tắc tầng thứ càng cao hơn làm môi giới ràng buộc. Chẳng lẽ căn bản chi pháp của Tông Thủ kỳ thật cũng không phải là Vô Lượng Chung Thủy.
Từ Phúc ở bên yên lặng nghe, cũng không khỏi nheo hai mắt. Nếu như chỉ là Vô Lượng Chung Thủy thuần túy, tự nhiên không có khả năng khiến thiện ác Kỳ Lân cùng tồn tại. Như vậy ở trên người Tông Thủ, đến cùng còn bí mật gì nữa?
Thanh Huyền trong lòng biết ý Thái Hoàng đơn giản là môi hở răng lạnh. Đạo Nho hai nhà hợp tác vạn năm, một khi một nhà ngã xuống, một nhà khác nhất định sẽ rất gian nan.
Nhưng mặc dù biết rõ ý nghĩa, Thanh Huyền vẫn lắc đầu:
- Phương pháp này vô dụng, mặc dù Chu Tử nói ra mê hoặc trong đó thì thế nào? Thế nhân chỉ sẽ cho rằng, đây là Thiên Ý như thế. Nếu không sao lại có Thần Tiêu Vân Lôi? Tại sao có Hắc Bạch Kỳ Lân, bảo vệ thân hắn? Một thân hắn đều được trời xanh phù hộ.
Thái Hoàng ngược lại hít một hơi hàn khí:
- Nếu nói như thế, hôm nay Tông Thủ không thể không tru? Chỉ sợ ba vạn Đại Nh kia đều sẽ là địch với chúng ta.
Thanh Huyền cười khổ, đối với Đạo Môn mà nói, thật đúng là như thế. Tuyệt không có thể để Tông Thủ sống sót rời khỏi Hoàng Sinh Thành.
Nhưng Nho gia lúc này, theo Chu Tử thấy, chỉ sợ thật sự vô luận như thế nào cũng cần bảo vệ tánh mạng Tông Thủ .
Chỉ cần Tông Thủ còn sống, thánh hiền vẫn còn nhân thế, như vậy mọi chuyện đều có thể vãn hồi uốn nắn, có cơ hội một lần nữa chứng minh.
Nhưng mà Tông Thủ nếu vong, vậy thì tất cả mọi chuyện đều đã được định. Nho gia phân liệt đã nhất định.
Chu Tử, văn miếu, thậm chí bạch lộc động thư viện, ở trong mắt thế nhân sẽ chỉ là oan sát trung lương chi thần chính thức, đầu sỏ liên thủ với bọn đạo chích Ma Đạo khiến tại thế thánh hiền chi quân vẫn lạc.
/1700
|