- Sai chính là Nho môn ta vì trục xuất bách gia, khiến Nho môn độc tôn. Vì vậy đón ý nói hùa chư đại hoàng triều, đón ý nói hùa đám thế gia ngang ngược, vặn vẹo quá nhiều. Chu Hi ta cũng có sai, chỉ sợ thật sự đúng như Càn hoàng nói.
Nói đến chỗ này, Chu Hi cũng không để ý ánh mắt đủ loại ở bốn phía.
- Ta sẽ rời khỏi hoàng kinh, quay về bạch lộc động bế quan. Nho gia giáo lí, lúc này cũng đã không hợp hậu thế. Để tránh dạy hư học sinh, bạch lộc động thư viện cũng phong bế hai mươi năm. Cũng chiêu thiên hạ Đại Nho, nghiên Đại Càn chi chính, soạn lại chư kinh!
Trong văn miếu, lập tức một hồi yên tĩnh. Phần lớn đều im ắng, chỉ có bộ phận người ánh mắt kính phục.
Không hổ là Chu Tử, không hổ là thánh nhân!
- Đại Thương đã xong, Nguyên hoàng đã xong, hôm nay Nho gia ta chỉ sợ cũng sắp suy vong rồi.
Không phải phải độc nhất, một thư viện trong Hoàng Kinh Thành, một vị thanh sam thư sinh hai mắt đang kinh ngạc thất thần nhìn về phía hoàng cung. Trong mắt thần sắc phức tạp thất lạc.
- Suy vong sao? Thế thì chưa hẳn. Nho môn ta thế chi học thuyết nổi tiếng, lại đã ăn vào dân Chỉ khi nào giáo lí ruồng bỏ vạn dân thì mới có một ngày bị vạn dân vứt bỏ lại. Nhưng Nho gia lúc này còn xa không đến trình độ bị dân chúng thiên hạ chán ghét mà vứt bỏ!
Sau lưng thanh sam thư sinh, một tiếng cười trong sáng truyền ra, khiến người trước mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn lại.
Rồi sau đó nho giả kia lúc này tuy mặt chứa ý cười, nhưng trong mắt lại vô cùng ngưng trọng chăm chú.
- Văn úy ngươi có thể bi thương, có thể phẫn hận, nhưng không thể sa sút tinh thần được. Kỳ thật trái lại, hôm nay Nho môn bị thương nặng, chưa hẳn đã là chuyện xấu. Lúc này thanh tỉnh uốn nắn, chung quy còn tốt hơn so với tiếp tục sai nhiều. Ta nghe thấy Thượng Cổ Hỏa Phượng, có thể dục hỏa Niết Bàn. Chỉ mong Nho môn ta sau khi trải qua chuyện này, cũng có thể được Niết Bàn tân sinh.
- Niết Bàn?
Văn úy vốn thần sắc kinh ngạc, lập tức liền tỉnh ngộ lại:
- Dương Minh ngươi hẳn là."
- Cho Nho gia ta tố bản thanh nguyên, thừa trước khải sau. Thủ Nhân không thể chùn bước
‘ Dương Minh ’ tiên sinh phong khinh vân đạm cười, mắt lại mang theo ý kiên quyết:
- Chu Tử chi đạo, vơ đũa cả nắm, ta không đồng ý. Muốn khiến Nho môn được tân sinh, chúng ta tuyệt không thể không có ý chí.
Văn Úy kia chấn động tinh thần, lại hơi hơi hưng phấn:
- Bất quá ngươi cũng biết hậu quả? Đây chính là đang tranh giành đạo thống với Chu Tử, tương lai sợ rằng không dễ dàng.
Vương Thủ Nhân bật cười:
- Không phải có câu nói, nghĩa nơi tay, mặc dù ngàn vạn người đều phải thần phục sao?
- Vậy phải bắt tay vào từ chỗ nào? Quay về bạch lộc động thư viện, cùng những phu tử kia biện luận kinh nghĩa sao?
- Nếu là muốn tri hành hợp nhất, không nên chỉ nặng ở chư kinh, nên kết hợp thực tế nữa.
Vương Thủ Nhân khẽ lắc đầu:
- Chu Tử đơn giản là trước tu chinh kinh nghĩa, sau lại dùng ơ thực tế. Nhưng mà biện luận suông như vậy, tTất nhiên sẽ có chỗ sai. Ta chuẩn bị phản hồi Giang Nam. Theo Đại Càn chi pháp, trước chọn một trăm dặm làm trưởng một huyện.
Văn Úy lập tức nhíu mày:
- Dùng tài của Dương Minh ngươi, nếu chịu ra làm quan, dù là chủ một châu cũng có thể. Thần võ bệ hạ chính là tại thế Thánh Quân, rất biết dùng người. Gần đây được người ca tụng. Ngươi nếu tự tiến cử, tất sẽ được trọng dụng. Cần gì phải như thế?
- Ha ha! Sao có thể nói vậy được, văn úy đã quá xem trọng ta rồi!
Vương Thủ Nhân nghe vậy, lại cười ra tiếng:
- Huống chi ta và ngươi cầu, là vi tu chỉnh giáo lí Nho gia ta, mà không phải là làm quan nắm quyền. Đã như thế, quan lớn hay nhỏ có ảnh hưởng gì đâu? Ngược lại chuyện ở tầng dân gian lại càng thêm trọng yếu. Nho môn ta muốn phục hưng thì tuyệt không thể xem nhẹ.
Văn Úy rõ ràng giật mình, sau đó khẽ lắc đầu. Cũng không hề khuyên nữa, biết được người bạn này của mình là người có chủ kiến. Đã có quyết định, như vậy chín đầu ngưu cũng không thể kéo về.
Hơn nữa lời này nghe ra giống như cũng có phần có vài phần đạo lý.
※※※※
Trong Phong Hoa Cung, hoàng kim ngự y trong ngự thư phòng vẫn hoàn hảo. Nhưng thân hình Ân Ngự trên ghế đã mất đi đầu.
Chém xuống thủ cấp Ân Ngự, Tông Thủ liền không đi để ý người này nữa, ngược lại ngửa đầu nhìn lên trời.
Lý Biệt Tuyết lúc này đã hơi dần dần bị dồn đến tuyệt cảnh. Chỉ là hai người Ngụy Húc và Lâm Nguyên Tịnh một mực khống chế. Chỉ vây khốn, không xuất toàn lực.
Thực sự không phải là muốn hạ thủ lưu tình, hoặc là cố kỵ gì đó, mà là có chuyện cần hỏi thăm.
- Nguyên hồn của Hi Tử sư huynh năm đó chia ra làm sáu. Trong đó một phần bị Lý Biệt Tuyết ngươi nắm giữ. Không biết lúc này được phong ấn ở đâu? Ngươi nên rõ ràng, việc này Thương Sinh Đạo ta ngày sau tự nhiên có biện pháp biết được, chỉ là cần tốn nhiều công phu một chút thôi.
Lý Biệt Tuyết mỉa mai cười cười, giống như khinh thường trả lời, toàn lực giãy dụa.
Vừa lúc một cái đồng quyền cực lớn mãnh liệt đánh đến. Lý Biệt Tuyết vừa muốn ngăn cản, giữa không trung đi bị Huyền Thiên Dịch Linh đại pháp của Lâm Nguyên Tịnh đổi thành hư vô thần quyết.
Sau đó bị cực lực tràn trề đập đến, như diều đứt dây, bị cưỡng ép đánh chìm xuống đất!
Nguyên Tịnh tán nhận ở 3000 trượng trên không trung thì mặt không biểu tình nói:
- Lý Biệt Tuyết ngươi cả đời này, có thể nói là tội ác tày trời, vốn nên trấn áp trọn đời, quy về Hỗn Độn. Bất quá nếu chịu nói ra nơi hạ lạc của sư huynh, Thương Sinh Đạo ta sẽ chỉ phong cấm ngươi tám trăm vạn năm, tám trăm vạn năm sau, mặc ngươi phục sinh.
Lý Biệt Tuyết giật mình, tiếp theo lại cười lớn điên cuồng:
- Tám trăm vạn năm? Muốn Lý Biệt Tuyết ta tám trăm vạn năm không thể suy không thể nghĩ sao? Tám trăm vạn năm sau, ai biết được một vực thế giới này có còn tồn tại hay không chứ?
Lâm Huyền Tịnh hừ lạnh một tiếng, đã biết hắn không thể đồng ý, thân như ảo ảnh, lướt gấp hư không. Chỉ lập lòe một cái đã đến sau lưng Lý Biệt Tuyết.
Vẫn là Huyền Thiên Dịch Linh đại pháp dịch hóa, khiến nguyên từ liệt nhận của Từ Phúc không hề có lực cản oanh kích lên khuôn mặt Lý Biệt Tuyết.
Mà lúc này bầu trời, kiếm trong tay Ngụy Húc cũng lần nữa hiện ra xám trắng.
Xa xa Tông Thủ lẳng lặng nhìn xem, cũng không ngăn cản. Hắn vốn là muốn hỏi thăm Lý Biệt Tuyết cách giải trừ chú cấm.
Nhưng mà lúc này xem tình hình, chỉ sợ hỏi cũng không được gì. Mặc dù Lý Biệt Tuyết có nói ra cách phá giải, hắn cũng không cách nào yên tâm.
Đạo cơ của Tô Tiểu Tiểu đã phá rồi lại lập. Bị chú cấm ảnh hưởng, đã hạ đến mức thấp nhất.
Ngày sau chỉ cần tu hành đến thánh giai, tự nhiên có thể dựa vào lực bản thân bài trừ.
Cho nên cách phá giải biết cũng được không cũng không sao, không quan trọng.
Cũng ngay nháy mắt khi Minh Hà Cáo Tử Kiếm của Ngụy Húc lăng không xuyên thẳng qua.
Lý Biệt Tuyết lại lặng lẽ cười, ngàn trượng không gian quanh người bỗng dưng sụp xuống.
- Thương Sinh Đạo ngươi xem ra thật đúng là chuẩn bị lấy mạng bản tôn rồi--
Nói đến chỗ này, Chu Hi cũng không để ý ánh mắt đủ loại ở bốn phía.
- Ta sẽ rời khỏi hoàng kinh, quay về bạch lộc động bế quan. Nho gia giáo lí, lúc này cũng đã không hợp hậu thế. Để tránh dạy hư học sinh, bạch lộc động thư viện cũng phong bế hai mươi năm. Cũng chiêu thiên hạ Đại Nho, nghiên Đại Càn chi chính, soạn lại chư kinh!
Trong văn miếu, lập tức một hồi yên tĩnh. Phần lớn đều im ắng, chỉ có bộ phận người ánh mắt kính phục.
Không hổ là Chu Tử, không hổ là thánh nhân!
- Đại Thương đã xong, Nguyên hoàng đã xong, hôm nay Nho gia ta chỉ sợ cũng sắp suy vong rồi.
Không phải phải độc nhất, một thư viện trong Hoàng Kinh Thành, một vị thanh sam thư sinh hai mắt đang kinh ngạc thất thần nhìn về phía hoàng cung. Trong mắt thần sắc phức tạp thất lạc.
- Suy vong sao? Thế thì chưa hẳn. Nho môn ta thế chi học thuyết nổi tiếng, lại đã ăn vào dân Chỉ khi nào giáo lí ruồng bỏ vạn dân thì mới có một ngày bị vạn dân vứt bỏ lại. Nhưng Nho gia lúc này còn xa không đến trình độ bị dân chúng thiên hạ chán ghét mà vứt bỏ!
Sau lưng thanh sam thư sinh, một tiếng cười trong sáng truyền ra, khiến người trước mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn lại.
Rồi sau đó nho giả kia lúc này tuy mặt chứa ý cười, nhưng trong mắt lại vô cùng ngưng trọng chăm chú.
- Văn úy ngươi có thể bi thương, có thể phẫn hận, nhưng không thể sa sút tinh thần được. Kỳ thật trái lại, hôm nay Nho môn bị thương nặng, chưa hẳn đã là chuyện xấu. Lúc này thanh tỉnh uốn nắn, chung quy còn tốt hơn so với tiếp tục sai nhiều. Ta nghe thấy Thượng Cổ Hỏa Phượng, có thể dục hỏa Niết Bàn. Chỉ mong Nho môn ta sau khi trải qua chuyện này, cũng có thể được Niết Bàn tân sinh.
- Niết Bàn?
Văn úy vốn thần sắc kinh ngạc, lập tức liền tỉnh ngộ lại:
- Dương Minh ngươi hẳn là."
- Cho Nho gia ta tố bản thanh nguyên, thừa trước khải sau. Thủ Nhân không thể chùn bước
‘ Dương Minh ’ tiên sinh phong khinh vân đạm cười, mắt lại mang theo ý kiên quyết:
- Chu Tử chi đạo, vơ đũa cả nắm, ta không đồng ý. Muốn khiến Nho môn được tân sinh, chúng ta tuyệt không thể không có ý chí.
Văn Úy kia chấn động tinh thần, lại hơi hơi hưng phấn:
- Bất quá ngươi cũng biết hậu quả? Đây chính là đang tranh giành đạo thống với Chu Tử, tương lai sợ rằng không dễ dàng.
Vương Thủ Nhân bật cười:
- Không phải có câu nói, nghĩa nơi tay, mặc dù ngàn vạn người đều phải thần phục sao?
- Vậy phải bắt tay vào từ chỗ nào? Quay về bạch lộc động thư viện, cùng những phu tử kia biện luận kinh nghĩa sao?
- Nếu là muốn tri hành hợp nhất, không nên chỉ nặng ở chư kinh, nên kết hợp thực tế nữa.
Vương Thủ Nhân khẽ lắc đầu:
- Chu Tử đơn giản là trước tu chinh kinh nghĩa, sau lại dùng ơ thực tế. Nhưng mà biện luận suông như vậy, tTất nhiên sẽ có chỗ sai. Ta chuẩn bị phản hồi Giang Nam. Theo Đại Càn chi pháp, trước chọn một trăm dặm làm trưởng một huyện.
Văn Úy lập tức nhíu mày:
- Dùng tài của Dương Minh ngươi, nếu chịu ra làm quan, dù là chủ một châu cũng có thể. Thần võ bệ hạ chính là tại thế Thánh Quân, rất biết dùng người. Gần đây được người ca tụng. Ngươi nếu tự tiến cử, tất sẽ được trọng dụng. Cần gì phải như thế?
- Ha ha! Sao có thể nói vậy được, văn úy đã quá xem trọng ta rồi!
Vương Thủ Nhân nghe vậy, lại cười ra tiếng:
- Huống chi ta và ngươi cầu, là vi tu chỉnh giáo lí Nho gia ta, mà không phải là làm quan nắm quyền. Đã như thế, quan lớn hay nhỏ có ảnh hưởng gì đâu? Ngược lại chuyện ở tầng dân gian lại càng thêm trọng yếu. Nho môn ta muốn phục hưng thì tuyệt không thể xem nhẹ.
Văn Úy rõ ràng giật mình, sau đó khẽ lắc đầu. Cũng không hề khuyên nữa, biết được người bạn này của mình là người có chủ kiến. Đã có quyết định, như vậy chín đầu ngưu cũng không thể kéo về.
Hơn nữa lời này nghe ra giống như cũng có phần có vài phần đạo lý.
※※※※
Trong Phong Hoa Cung, hoàng kim ngự y trong ngự thư phòng vẫn hoàn hảo. Nhưng thân hình Ân Ngự trên ghế đã mất đi đầu.
Chém xuống thủ cấp Ân Ngự, Tông Thủ liền không đi để ý người này nữa, ngược lại ngửa đầu nhìn lên trời.
Lý Biệt Tuyết lúc này đã hơi dần dần bị dồn đến tuyệt cảnh. Chỉ là hai người Ngụy Húc và Lâm Nguyên Tịnh một mực khống chế. Chỉ vây khốn, không xuất toàn lực.
Thực sự không phải là muốn hạ thủ lưu tình, hoặc là cố kỵ gì đó, mà là có chuyện cần hỏi thăm.
- Nguyên hồn của Hi Tử sư huynh năm đó chia ra làm sáu. Trong đó một phần bị Lý Biệt Tuyết ngươi nắm giữ. Không biết lúc này được phong ấn ở đâu? Ngươi nên rõ ràng, việc này Thương Sinh Đạo ta ngày sau tự nhiên có biện pháp biết được, chỉ là cần tốn nhiều công phu một chút thôi.
Lý Biệt Tuyết mỉa mai cười cười, giống như khinh thường trả lời, toàn lực giãy dụa.
Vừa lúc một cái đồng quyền cực lớn mãnh liệt đánh đến. Lý Biệt Tuyết vừa muốn ngăn cản, giữa không trung đi bị Huyền Thiên Dịch Linh đại pháp của Lâm Nguyên Tịnh đổi thành hư vô thần quyết.
Sau đó bị cực lực tràn trề đập đến, như diều đứt dây, bị cưỡng ép đánh chìm xuống đất!
Nguyên Tịnh tán nhận ở 3000 trượng trên không trung thì mặt không biểu tình nói:
- Lý Biệt Tuyết ngươi cả đời này, có thể nói là tội ác tày trời, vốn nên trấn áp trọn đời, quy về Hỗn Độn. Bất quá nếu chịu nói ra nơi hạ lạc của sư huynh, Thương Sinh Đạo ta sẽ chỉ phong cấm ngươi tám trăm vạn năm, tám trăm vạn năm sau, mặc ngươi phục sinh.
Lý Biệt Tuyết giật mình, tiếp theo lại cười lớn điên cuồng:
- Tám trăm vạn năm? Muốn Lý Biệt Tuyết ta tám trăm vạn năm không thể suy không thể nghĩ sao? Tám trăm vạn năm sau, ai biết được một vực thế giới này có còn tồn tại hay không chứ?
Lâm Huyền Tịnh hừ lạnh một tiếng, đã biết hắn không thể đồng ý, thân như ảo ảnh, lướt gấp hư không. Chỉ lập lòe một cái đã đến sau lưng Lý Biệt Tuyết.
Vẫn là Huyền Thiên Dịch Linh đại pháp dịch hóa, khiến nguyên từ liệt nhận của Từ Phúc không hề có lực cản oanh kích lên khuôn mặt Lý Biệt Tuyết.
Mà lúc này bầu trời, kiếm trong tay Ngụy Húc cũng lần nữa hiện ra xám trắng.
Xa xa Tông Thủ lẳng lặng nhìn xem, cũng không ngăn cản. Hắn vốn là muốn hỏi thăm Lý Biệt Tuyết cách giải trừ chú cấm.
Nhưng mà lúc này xem tình hình, chỉ sợ hỏi cũng không được gì. Mặc dù Lý Biệt Tuyết có nói ra cách phá giải, hắn cũng không cách nào yên tâm.
Đạo cơ của Tô Tiểu Tiểu đã phá rồi lại lập. Bị chú cấm ảnh hưởng, đã hạ đến mức thấp nhất.
Ngày sau chỉ cần tu hành đến thánh giai, tự nhiên có thể dựa vào lực bản thân bài trừ.
Cho nên cách phá giải biết cũng được không cũng không sao, không quan trọng.
Cũng ngay nháy mắt khi Minh Hà Cáo Tử Kiếm của Ngụy Húc lăng không xuyên thẳng qua.
Lý Biệt Tuyết lại lặng lẽ cười, ngàn trượng không gian quanh người bỗng dưng sụp xuống.
- Thương Sinh Đạo ngươi xem ra thật đúng là chuẩn bị lấy mạng bản tôn rồi--
/1700
|