Cùng một thời gian bên trong xa trận cách đó không xa, Tông Thủ không nói gì nhìn trên bầu trời, lôi xà bị rút nhỏ mấy lần, đang không ngừng bị Tông Nguyên dẫn dắt.
- Ông trời chết tiệt, ngày hôm nay thật sự là thành cũng do lôi này, bại cũng do lôi này!
Mượn Lôi Đình trên không trung mới có thể dưới trong nháy mắt, lưu loát dùng lực lượng vô địch tru diệt Tạ Nộ.
Chỉ là cũng bởi vì lôi quang mà chân chính sa vào phiền toái nhất, có thể nói đây là biến cố duy nhất xảy ra.
Ly Lạc cùng Thi Đan đều có chút khó hiểu, cùng nghĩ tình hình này không phải vẫn tốt sao? Vì sao vị thế tử này còn nói thành bại do lô này? Hình như mất hết tin tưởng, hoàn toàn không có vẻ tràn đầy tự tin trước đó.
Cả hai nhìn về phía Tông Thủ thì sắc mặt đồng dạng là trắng bệch, chỉ thấy gương đồng màu đen trong tay Tông Thủ giờ phút này đen như mực, hình ảnh bên trong cũng biến mất.
Rồi sau đó chỉ hơi suy ngẫm đã biết rốt cuộc là tình hình gì, ngay khi điện quang nhập vào cơ thể thì hơn phân nửa là đem phù Tông Thủ họa trên người Tông Nguyên tổn hao hết.
- Quả nhiên tốt quá hóa dở! Sớm biết sẽ là như thế này, lúc trước sẽ không tiếc tiền, mua hết toàn bộ những thứ khống hồn lục giai kia, ôi thất sách, thất sách!
Mặt Thi Đan lúc trắng lúc xanh, buồn bực muốn hộc máu.
Hắn thầm nghĩ người trước mắt mình không thể hiểu là tên gia hỏa như thế nào, rõ ràng đã thấy được thắng lợi lại cố tình tiếc tiền để kết quả chiến cuộc hỏng bét làm cho người ta không biết nói gì.
Không có Tông Thủ thảo khống, ba nghìn giáp kỵ chỉ sợ là không tới chốc lát sẽ bị Vân Hà Liệt Diễm liên quân nuốt đến ngay cả cặn cũng không còn, Tông Nguyên cũng càng cũng không phải là đối thủ của vài vị Huyền Võ tông sư.
Tông Thủ cũng rất tức giận, hắn vứt cái ma khí này sang một bên rồi đứng dậy kêu to:
- Tuyết Nhi, lấy cho ta con Ngự Phong Câu tốt nhất lại đây.
Sơ Tuyết đang ở trong xe tránh vội vàng vội vàng chạy ra, nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó tỉnh ngộ:
- Thiếu chủ, ngươi cần chuẩn bị chạy trốn sao? Vậy bọn Hổ cữu thì sẽ ra sao?
Tông Thủ không nói gì mà trừng mắt nói:
- Nói hưu nói vượn, ai nói ta muốn trốn? Chuẩn bị giáp đi, thế tử nhà ngươi cần đi cứu người.
Trận chiến này rất hung hiểm, bất kể như thế nào hắn cũng khó có khả năng ngồi xem ba nghìn giáp kỵ, bởi vì chính mình tính sai mà chết ở chỗ này, Sơ Tuyết giật mình rồi đau khổ chung vào xe ngựa tìm một con Ngự Phong Câu cường tráng.
Vì tránh né tên bay, bọn họ mang Phong Dực Long Thú cùng Ngự Phong Câu đều nhét vào dưới vân xa, giờ phút này chỉ cần phí chút sức đã tìm được.
Chỉ là trong chốc lát, ở ngoài mười dặm lại truyền ra một tiếng rống giận:
- Liệt Diễm Sơn Mục Giang, chết!
Phạm vi hơn mười dặm lại yên tĩnh một hồi, ánh mắt Tông Thủ bỗng dưng ngưng tụ lại, mộc điểu xoay quanh trong không trung thu hết tình hình vào trong mắt hắn.
Chỉ thấy phụ cận chỗ chiến đấu kịch liệt cận, mấy vạn Vân Hà Sơn thành giáp sĩ giờ phút này trận hình rộng ra, khí thế hạ thấp tới cực hạn.
Mà ba nghìn giáp kỵ cũng dùng thế không thể đỡ tiến vào trong phương trận của hắc giáp, từng dãy hắc giáp võ sĩ bị Phong Dực Long Thú san bằng đánh bay.
Tông Nguyên vẫn xông trận đầu tiên, lộ tuyến như cũ, chiêu thức giống nhau.
Trong nháy mắt, chỉ thấy xa xa có một cỗ thi thể khoác trọng giáp màu đen bị một cỗ cự lực đánh bay lên năm mươi trượng, mọi người ngửa đầu nhìn lên.
Tiếng hô của Tông Nguyên cũng vang vọng chiến trường.
- Vân Hà Sơn Mộ Linh, chết!
Vài chục vạn người im lặng không nói gì. Giờ phút này vô luận là sĩ binh thế lực nào cũng toát ra vẻ rung động cả kinh.
Dùng tứ mạch Võ tông không đến một khắc đồng hồ nội, dẫn ba nghìn thiết kỵ liên tiếp đạp nát năm trận. Ba vị Huyền Võ Tông thất bại, giết hơn một vạn năm ngàn người!
Chiến lực mạnh mẽ tuyệt đối như vậy, mấy trăm năm qua ở Vân Giới quả thực là mới nghe lần đầu!
Ly Lạc cũng nheo mắt nhìn rồi yên lặng một hồi, sau một lúc lâu mới khe khẽ thở dài thi lễ với Tông Thủ, lộ vẻ kính nể:
- Thế tử quả nhiên là có mắt nhìn người! Tử Lôi Thương Tông Nguyên đúng là tướng tài vô song. Ly Lạc lúc trước đúng là có chút coi thường hắn.
Thi Đan cũng khẽ gật đầu:
- Lúc trước ta còn có chút xem thường người này, hoàn toàn không ngờ tới. Người này đúng là không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng! Thế tử để cho hắn thống lĩnh toàn quân thiết kỵ phong thủ để dạy dỗ hắn, lần này đúng là dụng tâm lương khổ.
Tông Thủ đồng dạng há to miệng cũng khó mà tin nổi, hắn biết thiên phú của Tông Nguyên rất mạnh có thể so với Triệu Yên Nhiên mười vạn Huyết Sát, thậm chí không kém thân thể chiến võ của Tuyết Nhi.
Có thể mạnh mẽ đến loại trình độ này thật ngoài dự đoán của mọi người, Tông Thủ chỉ thảo khống thân thể của hắn một chút, người nầy lại có thể ngộ Tử Lôi Thương có thể đánh chết cả Mục Giang, Mộ Linh hai Huyền Võ Tông sư. Tuy là mượn bộ phận Lôi Đình lực trên không trung nhưng bản thân hắn đã lĩnh ngộ bộ phận của Cuồng Đình thương ý.
Không chỉ là võ đạo, tài năng sẽ tìm được sơ hở trận hình của đối phương, người kia thiên phú tuyệt đỉnh vô song.
Nghe được tiếng của Ly Lạc, Tông Thủ mới thoáng khép miệng lại, hắn ho nhẹ một tiếng chuyển sang vẻ mặt như nói ca đã biết trước rồi. Sau đó phất phất tay, cười nhạt nói:
- Quá khen, bộ hạ của ta thật có chút thiên phú. Chỉ là chút bổn sự ấy, thật sự không đáng nhắc tới! Làm sao được xưng tụng tướng tài?
Ly Lạc Thi Đan im lặng không nói được gì, lời này đúng là "khiêm tốn" quá mức.
Chiến tích vừa rồi đúng là Tông Thủ thảo khống nhưng sau đó san bằng trận thứ năm, tiêu diệt nhị vị Huyền Võ tông sư là Tông Nguyên thật sự dựa vào bản lãnh của mình. Thiên phú như thế không phải thiên hạ vô song thì là cái gì?
Thiên tài như thế, thiên hạ này chỉ có được trên đầu ngón tay, còn hiếm hơn cả Linh Võ Tôn. Không chỉ thế lực lớn coi như trân bảo, ngay cả nhiều vô kể vương triều đất rộng của nhiều, thiên tài vô số, tông môn Thánh Địa cũng phải thèm nhỏ dãi.
Rõ ràng giờ phút này, người này cười toe toét lại còn giả bộ.
Sơ Tuyết lúc này cũng nhảy đến đứng ở phía sau hắn nói:
- Thiếu chủ, tìm được ngựa rồi, ngươi còn muốn đi không?
- Không đi!
Tông Thủ rất là tiếc nuối, lắc lắc đầu:
- Vốn đang nghĩ đại phát thần uy một phen, lấy đầu tướng trong vạn quân, xem ra không được rồi.
Sơ Tuyết bĩu môi, bí mật tỏ vẻ khinh thường một phen, sau đó vẻ mặt toát ra cảm xúc ngẩn người mê mẩn nhìn phía xa:
- Người của Vân Hà Sơn Liệt Diễm Sơn ngăn không được đâu. Tông Nguyên đại ca thật là uy phong! Quá sung sướng, giết giết giết, giết bọn hắn khóc cha gọi mẹ. Xem bọn hắn còn dám chọc Càn Thiên Sơn ta nữa hay không? Sắp xông tới trận thứ sáu, Thiếu chủ, Tông Nguyên đại ca sao lại bỗng nhiên lợi hại như vậy?
Tông Thủ có chút khó chịu, nghe mà như ăn phải dấm chua, hắn khinh bỉ liếc xéo Sơ Tuyết:
- Nàng cho là hắn giống nàng hả? Chỉ biết ăn thôi, chẳng được tích sự gì.
Sơ Tuyết vừa tức vừa ủy khuất vô cùng nhưng lại nghĩ không ra từ để phản bác, cuối cùng hung hăng đạp một cước dẫm mũi chân của Tông Thủ, sau đó còn day nghiến một phen.
Tông Thủ nhe răng nhếch miệng, thầm nói nha đầu này dám phản chủ, lúc trở lại phải giáo huấn cái mông nàng một phen.
Cùng một thời gian, ở bên kia khe núi cách vài chục dặm, một chỗ không ai phát giác ra.
Lôi Động đồng dạng mang theo vài phần không dám tin nhìn sơn cốc bên dưới:
- Tông Nguyên mạnh như thế sao. Ta luôn nghĩ vị thế tử kia vì sao mang hắn theo, nguyên lai thiên phú mạnh như thế! Chẳng thể trách, hắn dám vào Hải Hạp đối chiến liên quân bốn mươi vạn Vân Hà Liệt Diễm hai nhà, thì ra còn có con bài chưa lật.
Cuối cùng hắn thâm ý thở dài một hơi, ngữ khí khôi phục lại bình tĩnh nói :
- Đúng là tuyệt thế thiên tài, dùng ba nghìn thiết kỵ đại phá bốn mươi vạn tinh nhuệ. Ngày hôm nay thế gian này lại có thêm một đoạn truyền kỳ! Cho dù ngày hôm nay cuối cùng không thể thắng thì chiến tích chiến tích cũng đủ để Vân Giới hối tiếc. Ngay cả trương ương Vân Giới cũng bị chấn động. Thực không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Yên Nhiên giờ phút này ngồi ở một chỗ bên trên núi đá nhìn xuống dưới, chỉ thấy vân vụ lượn lờ, sâu không thấy đáy.
Nhưng nàng lại không để trong lòng, sương mù quấy lấy thủy vân, bàn tay nàng có một con Vân Điểu tuyết trắng không ngừng muốn bay nhưng không thể đào thoát lòng bàn tay của nàng, bộ dáng bất đắc dĩ lo lắng khiến Triệu Yên Nhiên cười khanh khách, run rẩy hết cả người.
Lôi Động liếc mắt nhìn hắn, trong lòng lại thầm mắng một tiếng biến thái. Người ta nói nữ nhân này: sáng nhặt lá, chiều đá ống bơ, tối làm thơ, đêm thẫn thờ chờ trời sáng quả là không sai. Hắn tỉnh bơ nói:
- Phong bà nương, ngươi nói chúng ta bây giờ, nên làm gì cho tốt?
- Tự nhiên là hốt ngay, chẳng lẽ ngươi còn gạt ta.
Triệu Yên Nhiên chơi đùa một hồi cũng thấy không thú vị, sau đó nới lỏng Vân Điểu lấy tay chỉ chỉ:
- Thật tốt a! Trừ một kiếm đạo thông linh lại có thể mua một tặng một, có thêm tướng tài vô song. Cũng may sư thúc ta đã đi trước, thúc phụ ngươi không có ở đây nếu không sẽ lại tranh cãi nữa.
Da mặt Lôi Động lại giật giật thật lâu không nói gì, trong lòng vô cùng rối rắm và lo lắng, kỳ hạn ba tháng lại kéo dài.
Chẳng biết lúc nào mới có thể gặp sư thúc, mà Triệu Yên Nhiên không hề nương tay tiếp tục lên tiếng:
- Ngươi nói vị thế tử này có thể trở thành hậu tuyển thần hoàng hay không? Truyền thuyết nói dưới trướng thần hoàng tương lai danh tướng như mây...
- Tuyệt đối không thể!
Lôi Động lắc đầu, sấm vĩ tam thánh Vân hoang về thần hoàng trong Vân Giới chỉ có thể là Yêu Tộc.
- Ông trời chết tiệt, ngày hôm nay thật sự là thành cũng do lôi này, bại cũng do lôi này!
Mượn Lôi Đình trên không trung mới có thể dưới trong nháy mắt, lưu loát dùng lực lượng vô địch tru diệt Tạ Nộ.
Chỉ là cũng bởi vì lôi quang mà chân chính sa vào phiền toái nhất, có thể nói đây là biến cố duy nhất xảy ra.
Ly Lạc cùng Thi Đan đều có chút khó hiểu, cùng nghĩ tình hình này không phải vẫn tốt sao? Vì sao vị thế tử này còn nói thành bại do lô này? Hình như mất hết tin tưởng, hoàn toàn không có vẻ tràn đầy tự tin trước đó.
Cả hai nhìn về phía Tông Thủ thì sắc mặt đồng dạng là trắng bệch, chỉ thấy gương đồng màu đen trong tay Tông Thủ giờ phút này đen như mực, hình ảnh bên trong cũng biến mất.
Rồi sau đó chỉ hơi suy ngẫm đã biết rốt cuộc là tình hình gì, ngay khi điện quang nhập vào cơ thể thì hơn phân nửa là đem phù Tông Thủ họa trên người Tông Nguyên tổn hao hết.
- Quả nhiên tốt quá hóa dở! Sớm biết sẽ là như thế này, lúc trước sẽ không tiếc tiền, mua hết toàn bộ những thứ khống hồn lục giai kia, ôi thất sách, thất sách!
Mặt Thi Đan lúc trắng lúc xanh, buồn bực muốn hộc máu.
Hắn thầm nghĩ người trước mắt mình không thể hiểu là tên gia hỏa như thế nào, rõ ràng đã thấy được thắng lợi lại cố tình tiếc tiền để kết quả chiến cuộc hỏng bét làm cho người ta không biết nói gì.
Không có Tông Thủ thảo khống, ba nghìn giáp kỵ chỉ sợ là không tới chốc lát sẽ bị Vân Hà Liệt Diễm liên quân nuốt đến ngay cả cặn cũng không còn, Tông Nguyên cũng càng cũng không phải là đối thủ của vài vị Huyền Võ tông sư.
Tông Thủ cũng rất tức giận, hắn vứt cái ma khí này sang một bên rồi đứng dậy kêu to:
- Tuyết Nhi, lấy cho ta con Ngự Phong Câu tốt nhất lại đây.
Sơ Tuyết đang ở trong xe tránh vội vàng vội vàng chạy ra, nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó tỉnh ngộ:
- Thiếu chủ, ngươi cần chuẩn bị chạy trốn sao? Vậy bọn Hổ cữu thì sẽ ra sao?
Tông Thủ không nói gì mà trừng mắt nói:
- Nói hưu nói vượn, ai nói ta muốn trốn? Chuẩn bị giáp đi, thế tử nhà ngươi cần đi cứu người.
Trận chiến này rất hung hiểm, bất kể như thế nào hắn cũng khó có khả năng ngồi xem ba nghìn giáp kỵ, bởi vì chính mình tính sai mà chết ở chỗ này, Sơ Tuyết giật mình rồi đau khổ chung vào xe ngựa tìm một con Ngự Phong Câu cường tráng.
Vì tránh né tên bay, bọn họ mang Phong Dực Long Thú cùng Ngự Phong Câu đều nhét vào dưới vân xa, giờ phút này chỉ cần phí chút sức đã tìm được.
Chỉ là trong chốc lát, ở ngoài mười dặm lại truyền ra một tiếng rống giận:
- Liệt Diễm Sơn Mục Giang, chết!
Phạm vi hơn mười dặm lại yên tĩnh một hồi, ánh mắt Tông Thủ bỗng dưng ngưng tụ lại, mộc điểu xoay quanh trong không trung thu hết tình hình vào trong mắt hắn.
Chỉ thấy phụ cận chỗ chiến đấu kịch liệt cận, mấy vạn Vân Hà Sơn thành giáp sĩ giờ phút này trận hình rộng ra, khí thế hạ thấp tới cực hạn.
Mà ba nghìn giáp kỵ cũng dùng thế không thể đỡ tiến vào trong phương trận của hắc giáp, từng dãy hắc giáp võ sĩ bị Phong Dực Long Thú san bằng đánh bay.
Tông Nguyên vẫn xông trận đầu tiên, lộ tuyến như cũ, chiêu thức giống nhau.
Trong nháy mắt, chỉ thấy xa xa có một cỗ thi thể khoác trọng giáp màu đen bị một cỗ cự lực đánh bay lên năm mươi trượng, mọi người ngửa đầu nhìn lên.
Tiếng hô của Tông Nguyên cũng vang vọng chiến trường.
- Vân Hà Sơn Mộ Linh, chết!
Vài chục vạn người im lặng không nói gì. Giờ phút này vô luận là sĩ binh thế lực nào cũng toát ra vẻ rung động cả kinh.
Dùng tứ mạch Võ tông không đến một khắc đồng hồ nội, dẫn ba nghìn thiết kỵ liên tiếp đạp nát năm trận. Ba vị Huyền Võ Tông thất bại, giết hơn một vạn năm ngàn người!
Chiến lực mạnh mẽ tuyệt đối như vậy, mấy trăm năm qua ở Vân Giới quả thực là mới nghe lần đầu!
Ly Lạc cũng nheo mắt nhìn rồi yên lặng một hồi, sau một lúc lâu mới khe khẽ thở dài thi lễ với Tông Thủ, lộ vẻ kính nể:
- Thế tử quả nhiên là có mắt nhìn người! Tử Lôi Thương Tông Nguyên đúng là tướng tài vô song. Ly Lạc lúc trước đúng là có chút coi thường hắn.
Thi Đan cũng khẽ gật đầu:
- Lúc trước ta còn có chút xem thường người này, hoàn toàn không ngờ tới. Người này đúng là không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng! Thế tử để cho hắn thống lĩnh toàn quân thiết kỵ phong thủ để dạy dỗ hắn, lần này đúng là dụng tâm lương khổ.
Tông Thủ đồng dạng há to miệng cũng khó mà tin nổi, hắn biết thiên phú của Tông Nguyên rất mạnh có thể so với Triệu Yên Nhiên mười vạn Huyết Sát, thậm chí không kém thân thể chiến võ của Tuyết Nhi.
Có thể mạnh mẽ đến loại trình độ này thật ngoài dự đoán của mọi người, Tông Thủ chỉ thảo khống thân thể của hắn một chút, người nầy lại có thể ngộ Tử Lôi Thương có thể đánh chết cả Mục Giang, Mộ Linh hai Huyền Võ Tông sư. Tuy là mượn bộ phận Lôi Đình lực trên không trung nhưng bản thân hắn đã lĩnh ngộ bộ phận của Cuồng Đình thương ý.
Không chỉ là võ đạo, tài năng sẽ tìm được sơ hở trận hình của đối phương, người kia thiên phú tuyệt đỉnh vô song.
Nghe được tiếng của Ly Lạc, Tông Thủ mới thoáng khép miệng lại, hắn ho nhẹ một tiếng chuyển sang vẻ mặt như nói ca đã biết trước rồi. Sau đó phất phất tay, cười nhạt nói:
- Quá khen, bộ hạ của ta thật có chút thiên phú. Chỉ là chút bổn sự ấy, thật sự không đáng nhắc tới! Làm sao được xưng tụng tướng tài?
Ly Lạc Thi Đan im lặng không nói được gì, lời này đúng là "khiêm tốn" quá mức.
Chiến tích vừa rồi đúng là Tông Thủ thảo khống nhưng sau đó san bằng trận thứ năm, tiêu diệt nhị vị Huyền Võ tông sư là Tông Nguyên thật sự dựa vào bản lãnh của mình. Thiên phú như thế không phải thiên hạ vô song thì là cái gì?
Thiên tài như thế, thiên hạ này chỉ có được trên đầu ngón tay, còn hiếm hơn cả Linh Võ Tôn. Không chỉ thế lực lớn coi như trân bảo, ngay cả nhiều vô kể vương triều đất rộng của nhiều, thiên tài vô số, tông môn Thánh Địa cũng phải thèm nhỏ dãi.
Rõ ràng giờ phút này, người này cười toe toét lại còn giả bộ.
Sơ Tuyết lúc này cũng nhảy đến đứng ở phía sau hắn nói:
- Thiếu chủ, tìm được ngựa rồi, ngươi còn muốn đi không?
- Không đi!
Tông Thủ rất là tiếc nuối, lắc lắc đầu:
- Vốn đang nghĩ đại phát thần uy một phen, lấy đầu tướng trong vạn quân, xem ra không được rồi.
Sơ Tuyết bĩu môi, bí mật tỏ vẻ khinh thường một phen, sau đó vẻ mặt toát ra cảm xúc ngẩn người mê mẩn nhìn phía xa:
- Người của Vân Hà Sơn Liệt Diễm Sơn ngăn không được đâu. Tông Nguyên đại ca thật là uy phong! Quá sung sướng, giết giết giết, giết bọn hắn khóc cha gọi mẹ. Xem bọn hắn còn dám chọc Càn Thiên Sơn ta nữa hay không? Sắp xông tới trận thứ sáu, Thiếu chủ, Tông Nguyên đại ca sao lại bỗng nhiên lợi hại như vậy?
Tông Thủ có chút khó chịu, nghe mà như ăn phải dấm chua, hắn khinh bỉ liếc xéo Sơ Tuyết:
- Nàng cho là hắn giống nàng hả? Chỉ biết ăn thôi, chẳng được tích sự gì.
Sơ Tuyết vừa tức vừa ủy khuất vô cùng nhưng lại nghĩ không ra từ để phản bác, cuối cùng hung hăng đạp một cước dẫm mũi chân của Tông Thủ, sau đó còn day nghiến một phen.
Tông Thủ nhe răng nhếch miệng, thầm nói nha đầu này dám phản chủ, lúc trở lại phải giáo huấn cái mông nàng một phen.
Cùng một thời gian, ở bên kia khe núi cách vài chục dặm, một chỗ không ai phát giác ra.
Lôi Động đồng dạng mang theo vài phần không dám tin nhìn sơn cốc bên dưới:
- Tông Nguyên mạnh như thế sao. Ta luôn nghĩ vị thế tử kia vì sao mang hắn theo, nguyên lai thiên phú mạnh như thế! Chẳng thể trách, hắn dám vào Hải Hạp đối chiến liên quân bốn mươi vạn Vân Hà Liệt Diễm hai nhà, thì ra còn có con bài chưa lật.
Cuối cùng hắn thâm ý thở dài một hơi, ngữ khí khôi phục lại bình tĩnh nói :
- Đúng là tuyệt thế thiên tài, dùng ba nghìn thiết kỵ đại phá bốn mươi vạn tinh nhuệ. Ngày hôm nay thế gian này lại có thêm một đoạn truyền kỳ! Cho dù ngày hôm nay cuối cùng không thể thắng thì chiến tích chiến tích cũng đủ để Vân Giới hối tiếc. Ngay cả trương ương Vân Giới cũng bị chấn động. Thực không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Yên Nhiên giờ phút này ngồi ở một chỗ bên trên núi đá nhìn xuống dưới, chỉ thấy vân vụ lượn lờ, sâu không thấy đáy.
Nhưng nàng lại không để trong lòng, sương mù quấy lấy thủy vân, bàn tay nàng có một con Vân Điểu tuyết trắng không ngừng muốn bay nhưng không thể đào thoát lòng bàn tay của nàng, bộ dáng bất đắc dĩ lo lắng khiến Triệu Yên Nhiên cười khanh khách, run rẩy hết cả người.
Lôi Động liếc mắt nhìn hắn, trong lòng lại thầm mắng một tiếng biến thái. Người ta nói nữ nhân này: sáng nhặt lá, chiều đá ống bơ, tối làm thơ, đêm thẫn thờ chờ trời sáng quả là không sai. Hắn tỉnh bơ nói:
- Phong bà nương, ngươi nói chúng ta bây giờ, nên làm gì cho tốt?
- Tự nhiên là hốt ngay, chẳng lẽ ngươi còn gạt ta.
Triệu Yên Nhiên chơi đùa một hồi cũng thấy không thú vị, sau đó nới lỏng Vân Điểu lấy tay chỉ chỉ:
- Thật tốt a! Trừ một kiếm đạo thông linh lại có thể mua một tặng một, có thêm tướng tài vô song. Cũng may sư thúc ta đã đi trước, thúc phụ ngươi không có ở đây nếu không sẽ lại tranh cãi nữa.
Da mặt Lôi Động lại giật giật thật lâu không nói gì, trong lòng vô cùng rối rắm và lo lắng, kỳ hạn ba tháng lại kéo dài.
Chẳng biết lúc nào mới có thể gặp sư thúc, mà Triệu Yên Nhiên không hề nương tay tiếp tục lên tiếng:
- Ngươi nói vị thế tử này có thể trở thành hậu tuyển thần hoàng hay không? Truyền thuyết nói dưới trướng thần hoàng tương lai danh tướng như mây...
- Tuyệt đối không thể!
Lôi Động lắc đầu, sấm vĩ tam thánh Vân hoang về thần hoàng trong Vân Giới chỉ có thể là Yêu Tộc.
/1700
|