Một đôi con ngươi đỏ thẫm nhìn chăm chú, ánh mắt Tông Lam cùng Đàm Đào lạnh lùng nhìn quét đám kỵ sĩ bên ngoài.
Sơ Tuyết bất bình cũng đồng dạng mắt to đối mặt những người này, trong lòng nàng nghĩ ngày hôm nay chính thức dẫn các ngươi đánh tan bốn mươi vạn đại quân là thế tử nhà ta đó.
Nếu không có thế tử, tất cả mọi người đã chết ở đây rồi.
Bất quá đây cũng là vì ai? Nàng rất đơn thuần, nhớ rõ Đàm Đào từng nói với thế tử, Liệt Diễm Sơn cùng Vân Hà Sơn tụ binh ở đây là vì xây công sự, mưu đoạt mười mấy cái mỏ linh thạch trong Như Hải Sơn Mạch tại Càn Thiên Sơn cùng Huyền Sơn Thành.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng không biết thế tử lúc nào mới có thể tự mình ra trận khiến cho đám người này mở mắt ra rốt cuộc là ai chính thức có thể đạp phá thiên quân. Tốt nhất là rớt tròng mắt ra luôn đi!
Sau đó nàng chợt lắc mạnh đầu nghĩ thầm không nên để thế tử ra trận thì tốt nhất, đánh trận rất hung hiểm, thế tử núp ở phía sau không còn gì tốt hơn.
Tông Thủ giờ phút này lại lộ vẻ suy ngẫm, tựa hồ đang cân nhắc lợi hại, thời gian cũng không còn nhiều lắm có thể ỡm ờ đáp ứng. Tông Nguyên lại bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt vô cùng rất nghiêm túc.
- Ngày hôm nay Tông Nguyên ta dùng huyết để thề nguyện là nô bộc của thế tử.
Sau đó hắn rút ra bội đao cắt một đường trên cánh tay của mình, mặt không đổi sắc:
- Đời đời kiếp kiếp, nhất định không trái lời, nếu như vi phạm lời thề thì Tông Nguyên ta, vĩnh viễn rơi vào ác uyên.
Khi tiếng nói vừa dứt thì bầu trời nổ vang những tiếng sấm trầm muộn, không trung đều nhuộm thành màu sắc xanh đậm.
Kể cả Ly Lạc Tông Lam Đàm Đào đều là kinh ngạc nhìn Tông Nguyên sau đó lại nhìn về phía chân trời.
Phát huyết thệ không có gì kỳ lạ bất quá tại thời điểm thề vừa vặn sét đánh khiến người ta có chút ngoài ý muốn.
Lúc trước trên không Hải Hạp vạn dặm không mây, bỗng nhiên một cái chớp mắt, chính là mây đen cuồn cuộn, giờ phút này xác nhận không có linh lực của hồn sư thảo khống hay một vị Linh Sư nào làm phép.
Tông Thủ cũng đồng dạng có chút ngoài ý muốn nhìn lên trời một hồi, mới thu hồi ánh mắt.
Trong lòng hắn thì thầm nghĩ cái này đúng dịp quá chứ, hẳn là thật sự là hiện tượng thiên văn? Vận số của Tông Nguyên sợ là có cái gì cổ quái?
Sau đó Tông Thủ như có điều suy nghĩ nhìn kỹ huyết của người này một chút, phảng phất là tạo thành một huyết sắc phù văn tự nhiên.
Mắt Tông Thủ không khỏi nhẹ nhàng híp lại, rồi sau đó cười lắc đầu:
- Không cần như thế, kỳ thật Tông Dương Tông Hạo ngươi không đề cập tới, ta cũng không cho phép chúng yên ổn. Đứng lên đi, ta đáp ứng ngươi!
Tông Nguyên ngẩn người ra, chợt hiểu rõ thì không khỏi âm thầm tự giễu, chính mình cư nhiên thiếu kiên nhẫn cư nhiên như thế.
Bất quá, hiệu lực đường đệ nhà mình kỳ thật cũng không có gì không muốn. Kỳ thật hắn ngược lại hận không thể để Tông Thủ có thể khống chế thân thể của mình càng lâu một chút, khi đó nhất định có thể lĩnh ngộ nhiều hơn.
Đang muốn đứng dậy thì Tông Thủ chỉ một ngón tay vào hông hắn hỏi:
-Đầu của Phong Dục ngươi còn mang theo làm gì? Hẳn là là ý định đem đầu của hắn làm thành cái bô sao?
Tông Nguyên nhìn eo của mình, chỉ thấy cái đầu lâu vẫn treo ở đó, hai mắt trừng lớn phảng phất là chết không nhắm mắt.
Nhìn đầu của Phong Dục, Tông Nguyên suy tư một lát, sau đó là nhàn nhạt gật đầu:
- Có gì không thể? Nơi này có chút không tiện, chờ trở lại Càn Thiên Sơn, Tông Nguyên nhất định lấy cái sọ này xử lý, bôi thêm sơn vàng lên trên...
Cuối cùng hắn không bỏ cái đầu đi mà để sử dụng.
Dạ dày Tông Thủ cuồn cuộn lên, đầu lâu chế tạo thành cái bô, ai mà dùng đây, buổi tối sợ còn ngủ không được thì có.
Lập tức chỉ thấy ánh mắt của Hổ Thiên Thu sáng lên, sau lưng cũng có một ánh mắt nóng tực nhìn sang, ngay cả Đàm Đào cũng có vẻ tâm động.
Tông Thủ im lặng hồi lâu, trách không được vạn năm trước người ở Đông Lâm Vân Giới bị coi là man di, quả nhiên cũng có đạo lý.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tông Thủ chẳng muốn đi để ý tới, ngược lại đưa ánh mắt nhìn về phía Hùng Khôi bị Tông Lam đưa tới, hiện giờ hắn nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tím vàng như đang hôn mêm. Nếu không phải mới vừa rồi Tông Nguyên thề, người này hô hấp dồn dập một chút, cơ hồ cho rằng đối phương chưa tỉnh.
Nhìn kỹ một lát, khóe môi Tông Thủ mới lạnh lùng nhếch leen:
- Đây không phải Hùng Khôi Hùng thế tử chuẩn bị muốn ta đẹp mắt sao? Nếu ngươi tiếp tục giả vờ bất tỉnh, có tin hiện tại ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn ngủ luôn không?
Hùng Khôi vẫn nằm như cũ không có chút nào động tĩnh, hô hấp cũng như có như không. Tông Thủ lắc đầu, trực tiếp phất tay:
- Xem ra là không tỉnh lại nữa. Người đâu, kéo kẻ này cho chó ăn, nhớ rõ phải lấy đầu về cho ta.
Lời còn chưa dứt, Hùng Khôi bò từ dưới đất lên nói:
- Thế tử chậm đã!
Sau đó mặt không đỏ, cực kỳ bình tĩnh sửa sang lại áo bào của chính mình chắp tay nói với Tông Thủ:
- Liệt Diễm Sơn Hùng Khôi, bái kiến thế tử! Một trận chiến này thế tử thắng vô cùng tuyệt vời, Hùng Khôi bội phục. Chỉ là không biết thế tử muốn xử trí Hùng Khôi như thế nào? Nếu có thể tha cho ta thì Hùng Khôi nhất định vô cùng cảm kích. Thứ cho Hùng Khôi cả gan một câu, dùng tình cảnh hôm nay của thế tử tứ phía đều địch. Hùng Khôi bất tài cũng nguyện làm minh hữu của thế tử.
Tông Thủ nghe vậy thì âm thầm cười lạnh một tiếng, giả vờ chết không được thì lại tới đây đe dọa hử? Chính mình lần này tổn thất mấy trăm viên thú tinh, nếu không lấy từ trên người ngươi đền bù lại thì sao có thể cam tâm?
Thần sắc Tông Thủ vẫn bất động, hắn nhàn nhạt nói:
- Cái này để sau này hãy nói, ta hiện tại không thích nói chuyện với kẻ đứng, đặc biệt là với người cao hơn ta.
Vẻ mặt Hùng Khôi lập tức trướng thành tím đen, ánh mắt lập loè bất định, trong lồng ngực phiền muộn đến sắp bạo tạc nổ tung.
Mà khi nhìn về phía trước mặt, vô luận là Tông Lam hay là Tông Nguyên đều có thần sắc âm lãnh nhìn chằm chằm vào mình thì trong lòng phát lạnh.
Mà ánh mắt của Tông Thủ như ác lang càng làm tâm tình của hắn là thấp thỏm không yên.
Ngẫm nghĩ một lát, thầm nghĩ đại trượng phu co được dãn được, có thể nhẫn mà người thường không thể bằng mới trở thành thương nhân, giờ phút này quỳ thì có làm sao.
Chần chờ một lát, Hùng Khôi quỳ một gối xuống, trong lòng hắn hận không thể phanh thây xé xác Tông Thủ, tính cả Tông Nguyên Tông Lam băm thành thịt nát! Không trả thù này thề không làm người!
Ngay sau đó, chỉ thấy trên mặt Tông Thủ lộ nét vui vẻ hỏi:
- Hùng Khôi thế tử là muốn trở về Liệt Diễm Sơn các ngươi?
Cùng một thời gian, trên núi cao cách đó vài chục dặm.
- Tông Nguyên rốt cuộc là có địa vị gì? Một cái huyết thệ lại có thể dẫn động hiện tượng thiên văn. Hẳn là không chỉ có tướng tài vô song? Không nên ah, nếu là người này thật sự là có được mệnh cách tốt nhất, vậy sư thúc ta sao lại không nhìn ra?
Xa xa Lôi Động nhìn bầu trời cuốn động mây đen vẻ mặt ngạc nhiên tự hỏi.
Rồi sau đó cau mày, cảm thán một tiếng viết vào miếng vải tơ màu xanh da trời, một bên suy đoán:
- Triệu Yên Nhiên, nghe nói Thái nguyên Tiên Tử có Bất Chỉ Lôi Pháp Kiếm Thuật rất cao minh, nghe nói tướng thuật cũng bất phàm. Các ngươi sớm đã nhìn ra, cố ý không nói phải không?
Chân mày lá liễu của Triệu Yên Nhiên giờ phút này nhẹ chau lại, căn bản là chẳng muốn đi để ý tới. Đồng dạng viết lên trên một miếng vải lụa màu xanh da trời, bất quá rõ ràng cố hết sức. Mỗi khi viết một chữ phải dùng thời gian 50~60 tức, không được tiêu sái tự nhiên như Lôi Động, lời nói ngắn gọn, chỉ có rải rác trên dưới một trăm chữ.
- Tông Thủ vào Hải Hạp để Tông Nguyên suất 3000 thiết kỵ xông trận. Trận trảm Dương Hiên, Mộ Linh, Tạ Nộ, Mục Giang, Phong Dục, đánh bại bốn mươi vạn đại quân! Hai người nghi ngờ đều là tướng tài vô song. Sư đệ Tông Thủ càng thâm bất khả trắc. Tông Nguyên chiến hậu, huyết thệ thuần phục dẫn phát hiện tượng thiên văn. Nghi hoặc người này mệnh cách đã thay đổi.
Những lời này Lôi Động cũng nhìn thấy, hắn thở dài một tiếng:
- Mệnh cách đã biến sao? Ta cũng đoán là như thế. Ngày hôm nay thật đúng là thú vị, 3000 thiết kỵ, đạp phá thiên quân. Từ sau vị kia chưa từng thấy hành động vĩ đại như thế.
Lời nói nói đến chỗ này, văn tự trên vải lụa màu xanh da trời cũng đã triệt để biến mất, Lôi Động chắp tay trước ngực, trong miệng niệm vài câu linh ngôn, vải tơ bỗng dưng lăng không thiêu đốt hóa thành một đoàn bụi mù tan biến. Bên trong lại dâng lên từng đoàn từng đoàn linh quang bay lên không trung, một lát sau đã không thấy bóng dáng.
Mà Triệu Yên Nhiên giờ phút này đồng dạng cũng hoàn thành, vải tơ màu xanh da trời cũng thiêu đốt.
Bất quá khi vải tơ hóa thành tro tàn lúc, khuôn mặt Triệu Yên Nhiên đổ mồ hôi, tiện tay lấy khăn lấy tay xoa xoa rồi đứng lên, nàng từ trên cự thạch lởm chởm nhảy về phía trước.
Ánh mắt Lôi Động lập loè một hồi:
- Con mụ điên, chuẩn bị đi nơi nào? Thương Sinh Đạo các ngươi mặc kệ Tông Thủ sao?
Triệu Yên Nhiên dừng thân hình lại, sau đó dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn qua nói:
- Tự nhiên là đi mời người tới. Lôi Động ngươi tự hỏi có thể bảo vệ hắn vạn toàn sao?
Lôi Động nhíu mày, tiếp theo lại như có điều suy nghĩ lộ ra hiểu vẻ, rồi sau đó là cười khổ một tiếng.
- Bản thân ta đã quên, sự tình của Tông Nguyên nhất định là khiến mọi người đều biết, Đông Lâm Vân Giới xôn xao. Hơn nữa việc này dấu diếm cũng không nổi, nhân tài như thế này hiệu lực dưới trướng phế nhân không cách nào tu hành không làm lòng người động, không làm cho người không sinh sát cơ cũng không được.
Phóng mục nhìn về nơi xa, chỉ thấy chung quanh toàn bộ Hải Hạp hơn mười chỉ ngọn lửa hồng bay vút lên ngàn dặm.
Hỏa điểu này rất mau lẹ, thế gian ít có. Trong chớp mắt đã đi xa mấy chục dặm, bay về phía bốn phương tám hướng.
Lôi Động chặn đường không kịp mà cũng không muốn chặn đường, việc này muốn dấu diếm thì dù giết vài chục vạn người cũng vô dụng.
Kỳ thật Tông Nguyên tướng tài vô song, mặc dù bị người biết được cũng không sao. Chính thức lo lắng bởi vậy sự tình này mà ảnh hướng đến Tông Thủ.
Triệu Yên Nhiên nói dứt lời, cũng không để ý đến hắn mà bay về phía xa, Lôi Động cũng trực tiếp phóng người lên.
Thiên Vị Võ Tôn ngự không mà đi mau lẹ dễ dàng hơn, một bước mười dặm đi về phương hướng Giới Phù Thành.
Trong lòng có chút nôn nóng, mà khi nghĩ lại thì dâng lên vài phần hi vọng, tốt nhất là đến một hai vị sư thúc thực lực cao cường để hắn thuận thế thoát thân, sớm chút trở về trung ương Vân Giới.
Sơ Tuyết bất bình cũng đồng dạng mắt to đối mặt những người này, trong lòng nàng nghĩ ngày hôm nay chính thức dẫn các ngươi đánh tan bốn mươi vạn đại quân là thế tử nhà ta đó.
Nếu không có thế tử, tất cả mọi người đã chết ở đây rồi.
Bất quá đây cũng là vì ai? Nàng rất đơn thuần, nhớ rõ Đàm Đào từng nói với thế tử, Liệt Diễm Sơn cùng Vân Hà Sơn tụ binh ở đây là vì xây công sự, mưu đoạt mười mấy cái mỏ linh thạch trong Như Hải Sơn Mạch tại Càn Thiên Sơn cùng Huyền Sơn Thành.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng không biết thế tử lúc nào mới có thể tự mình ra trận khiến cho đám người này mở mắt ra rốt cuộc là ai chính thức có thể đạp phá thiên quân. Tốt nhất là rớt tròng mắt ra luôn đi!
Sau đó nàng chợt lắc mạnh đầu nghĩ thầm không nên để thế tử ra trận thì tốt nhất, đánh trận rất hung hiểm, thế tử núp ở phía sau không còn gì tốt hơn.
Tông Thủ giờ phút này lại lộ vẻ suy ngẫm, tựa hồ đang cân nhắc lợi hại, thời gian cũng không còn nhiều lắm có thể ỡm ờ đáp ứng. Tông Nguyên lại bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt vô cùng rất nghiêm túc.
- Ngày hôm nay Tông Nguyên ta dùng huyết để thề nguyện là nô bộc của thế tử.
Sau đó hắn rút ra bội đao cắt một đường trên cánh tay của mình, mặt không đổi sắc:
- Đời đời kiếp kiếp, nhất định không trái lời, nếu như vi phạm lời thề thì Tông Nguyên ta, vĩnh viễn rơi vào ác uyên.
Khi tiếng nói vừa dứt thì bầu trời nổ vang những tiếng sấm trầm muộn, không trung đều nhuộm thành màu sắc xanh đậm.
Kể cả Ly Lạc Tông Lam Đàm Đào đều là kinh ngạc nhìn Tông Nguyên sau đó lại nhìn về phía chân trời.
Phát huyết thệ không có gì kỳ lạ bất quá tại thời điểm thề vừa vặn sét đánh khiến người ta có chút ngoài ý muốn.
Lúc trước trên không Hải Hạp vạn dặm không mây, bỗng nhiên một cái chớp mắt, chính là mây đen cuồn cuộn, giờ phút này xác nhận không có linh lực của hồn sư thảo khống hay một vị Linh Sư nào làm phép.
Tông Thủ cũng đồng dạng có chút ngoài ý muốn nhìn lên trời một hồi, mới thu hồi ánh mắt.
Trong lòng hắn thì thầm nghĩ cái này đúng dịp quá chứ, hẳn là thật sự là hiện tượng thiên văn? Vận số của Tông Nguyên sợ là có cái gì cổ quái?
Sau đó Tông Thủ như có điều suy nghĩ nhìn kỹ huyết của người này một chút, phảng phất là tạo thành một huyết sắc phù văn tự nhiên.
Mắt Tông Thủ không khỏi nhẹ nhàng híp lại, rồi sau đó cười lắc đầu:
- Không cần như thế, kỳ thật Tông Dương Tông Hạo ngươi không đề cập tới, ta cũng không cho phép chúng yên ổn. Đứng lên đi, ta đáp ứng ngươi!
Tông Nguyên ngẩn người ra, chợt hiểu rõ thì không khỏi âm thầm tự giễu, chính mình cư nhiên thiếu kiên nhẫn cư nhiên như thế.
Bất quá, hiệu lực đường đệ nhà mình kỳ thật cũng không có gì không muốn. Kỳ thật hắn ngược lại hận không thể để Tông Thủ có thể khống chế thân thể của mình càng lâu một chút, khi đó nhất định có thể lĩnh ngộ nhiều hơn.
Đang muốn đứng dậy thì Tông Thủ chỉ một ngón tay vào hông hắn hỏi:
-Đầu của Phong Dục ngươi còn mang theo làm gì? Hẳn là là ý định đem đầu của hắn làm thành cái bô sao?
Tông Nguyên nhìn eo của mình, chỉ thấy cái đầu lâu vẫn treo ở đó, hai mắt trừng lớn phảng phất là chết không nhắm mắt.
Nhìn đầu của Phong Dục, Tông Nguyên suy tư một lát, sau đó là nhàn nhạt gật đầu:
- Có gì không thể? Nơi này có chút không tiện, chờ trở lại Càn Thiên Sơn, Tông Nguyên nhất định lấy cái sọ này xử lý, bôi thêm sơn vàng lên trên...
Cuối cùng hắn không bỏ cái đầu đi mà để sử dụng.
Dạ dày Tông Thủ cuồn cuộn lên, đầu lâu chế tạo thành cái bô, ai mà dùng đây, buổi tối sợ còn ngủ không được thì có.
Lập tức chỉ thấy ánh mắt của Hổ Thiên Thu sáng lên, sau lưng cũng có một ánh mắt nóng tực nhìn sang, ngay cả Đàm Đào cũng có vẻ tâm động.
Tông Thủ im lặng hồi lâu, trách không được vạn năm trước người ở Đông Lâm Vân Giới bị coi là man di, quả nhiên cũng có đạo lý.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tông Thủ chẳng muốn đi để ý tới, ngược lại đưa ánh mắt nhìn về phía Hùng Khôi bị Tông Lam đưa tới, hiện giờ hắn nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tím vàng như đang hôn mêm. Nếu không phải mới vừa rồi Tông Nguyên thề, người này hô hấp dồn dập một chút, cơ hồ cho rằng đối phương chưa tỉnh.
Nhìn kỹ một lát, khóe môi Tông Thủ mới lạnh lùng nhếch leen:
- Đây không phải Hùng Khôi Hùng thế tử chuẩn bị muốn ta đẹp mắt sao? Nếu ngươi tiếp tục giả vờ bất tỉnh, có tin hiện tại ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn ngủ luôn không?
Hùng Khôi vẫn nằm như cũ không có chút nào động tĩnh, hô hấp cũng như có như không. Tông Thủ lắc đầu, trực tiếp phất tay:
- Xem ra là không tỉnh lại nữa. Người đâu, kéo kẻ này cho chó ăn, nhớ rõ phải lấy đầu về cho ta.
Lời còn chưa dứt, Hùng Khôi bò từ dưới đất lên nói:
- Thế tử chậm đã!
Sau đó mặt không đỏ, cực kỳ bình tĩnh sửa sang lại áo bào của chính mình chắp tay nói với Tông Thủ:
- Liệt Diễm Sơn Hùng Khôi, bái kiến thế tử! Một trận chiến này thế tử thắng vô cùng tuyệt vời, Hùng Khôi bội phục. Chỉ là không biết thế tử muốn xử trí Hùng Khôi như thế nào? Nếu có thể tha cho ta thì Hùng Khôi nhất định vô cùng cảm kích. Thứ cho Hùng Khôi cả gan một câu, dùng tình cảnh hôm nay của thế tử tứ phía đều địch. Hùng Khôi bất tài cũng nguyện làm minh hữu của thế tử.
Tông Thủ nghe vậy thì âm thầm cười lạnh một tiếng, giả vờ chết không được thì lại tới đây đe dọa hử? Chính mình lần này tổn thất mấy trăm viên thú tinh, nếu không lấy từ trên người ngươi đền bù lại thì sao có thể cam tâm?
Thần sắc Tông Thủ vẫn bất động, hắn nhàn nhạt nói:
- Cái này để sau này hãy nói, ta hiện tại không thích nói chuyện với kẻ đứng, đặc biệt là với người cao hơn ta.
Vẻ mặt Hùng Khôi lập tức trướng thành tím đen, ánh mắt lập loè bất định, trong lồng ngực phiền muộn đến sắp bạo tạc nổ tung.
Mà khi nhìn về phía trước mặt, vô luận là Tông Lam hay là Tông Nguyên đều có thần sắc âm lãnh nhìn chằm chằm vào mình thì trong lòng phát lạnh.
Mà ánh mắt của Tông Thủ như ác lang càng làm tâm tình của hắn là thấp thỏm không yên.
Ngẫm nghĩ một lát, thầm nghĩ đại trượng phu co được dãn được, có thể nhẫn mà người thường không thể bằng mới trở thành thương nhân, giờ phút này quỳ thì có làm sao.
Chần chờ một lát, Hùng Khôi quỳ một gối xuống, trong lòng hắn hận không thể phanh thây xé xác Tông Thủ, tính cả Tông Nguyên Tông Lam băm thành thịt nát! Không trả thù này thề không làm người!
Ngay sau đó, chỉ thấy trên mặt Tông Thủ lộ nét vui vẻ hỏi:
- Hùng Khôi thế tử là muốn trở về Liệt Diễm Sơn các ngươi?
Cùng một thời gian, trên núi cao cách đó vài chục dặm.
- Tông Nguyên rốt cuộc là có địa vị gì? Một cái huyết thệ lại có thể dẫn động hiện tượng thiên văn. Hẳn là không chỉ có tướng tài vô song? Không nên ah, nếu là người này thật sự là có được mệnh cách tốt nhất, vậy sư thúc ta sao lại không nhìn ra?
Xa xa Lôi Động nhìn bầu trời cuốn động mây đen vẻ mặt ngạc nhiên tự hỏi.
Rồi sau đó cau mày, cảm thán một tiếng viết vào miếng vải tơ màu xanh da trời, một bên suy đoán:
- Triệu Yên Nhiên, nghe nói Thái nguyên Tiên Tử có Bất Chỉ Lôi Pháp Kiếm Thuật rất cao minh, nghe nói tướng thuật cũng bất phàm. Các ngươi sớm đã nhìn ra, cố ý không nói phải không?
Chân mày lá liễu của Triệu Yên Nhiên giờ phút này nhẹ chau lại, căn bản là chẳng muốn đi để ý tới. Đồng dạng viết lên trên một miếng vải lụa màu xanh da trời, bất quá rõ ràng cố hết sức. Mỗi khi viết một chữ phải dùng thời gian 50~60 tức, không được tiêu sái tự nhiên như Lôi Động, lời nói ngắn gọn, chỉ có rải rác trên dưới một trăm chữ.
- Tông Thủ vào Hải Hạp để Tông Nguyên suất 3000 thiết kỵ xông trận. Trận trảm Dương Hiên, Mộ Linh, Tạ Nộ, Mục Giang, Phong Dục, đánh bại bốn mươi vạn đại quân! Hai người nghi ngờ đều là tướng tài vô song. Sư đệ Tông Thủ càng thâm bất khả trắc. Tông Nguyên chiến hậu, huyết thệ thuần phục dẫn phát hiện tượng thiên văn. Nghi hoặc người này mệnh cách đã thay đổi.
Những lời này Lôi Động cũng nhìn thấy, hắn thở dài một tiếng:
- Mệnh cách đã biến sao? Ta cũng đoán là như thế. Ngày hôm nay thật đúng là thú vị, 3000 thiết kỵ, đạp phá thiên quân. Từ sau vị kia chưa từng thấy hành động vĩ đại như thế.
Lời nói nói đến chỗ này, văn tự trên vải lụa màu xanh da trời cũng đã triệt để biến mất, Lôi Động chắp tay trước ngực, trong miệng niệm vài câu linh ngôn, vải tơ bỗng dưng lăng không thiêu đốt hóa thành một đoàn bụi mù tan biến. Bên trong lại dâng lên từng đoàn từng đoàn linh quang bay lên không trung, một lát sau đã không thấy bóng dáng.
Mà Triệu Yên Nhiên giờ phút này đồng dạng cũng hoàn thành, vải tơ màu xanh da trời cũng thiêu đốt.
Bất quá khi vải tơ hóa thành tro tàn lúc, khuôn mặt Triệu Yên Nhiên đổ mồ hôi, tiện tay lấy khăn lấy tay xoa xoa rồi đứng lên, nàng từ trên cự thạch lởm chởm nhảy về phía trước.
Ánh mắt Lôi Động lập loè một hồi:
- Con mụ điên, chuẩn bị đi nơi nào? Thương Sinh Đạo các ngươi mặc kệ Tông Thủ sao?
Triệu Yên Nhiên dừng thân hình lại, sau đó dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn qua nói:
- Tự nhiên là đi mời người tới. Lôi Động ngươi tự hỏi có thể bảo vệ hắn vạn toàn sao?
Lôi Động nhíu mày, tiếp theo lại như có điều suy nghĩ lộ ra hiểu vẻ, rồi sau đó là cười khổ một tiếng.
- Bản thân ta đã quên, sự tình của Tông Nguyên nhất định là khiến mọi người đều biết, Đông Lâm Vân Giới xôn xao. Hơn nữa việc này dấu diếm cũng không nổi, nhân tài như thế này hiệu lực dưới trướng phế nhân không cách nào tu hành không làm lòng người động, không làm cho người không sinh sát cơ cũng không được.
Phóng mục nhìn về nơi xa, chỉ thấy chung quanh toàn bộ Hải Hạp hơn mười chỉ ngọn lửa hồng bay vút lên ngàn dặm.
Hỏa điểu này rất mau lẹ, thế gian ít có. Trong chớp mắt đã đi xa mấy chục dặm, bay về phía bốn phương tám hướng.
Lôi Động chặn đường không kịp mà cũng không muốn chặn đường, việc này muốn dấu diếm thì dù giết vài chục vạn người cũng vô dụng.
Kỳ thật Tông Nguyên tướng tài vô song, mặc dù bị người biết được cũng không sao. Chính thức lo lắng bởi vậy sự tình này mà ảnh hướng đến Tông Thủ.
Triệu Yên Nhiên nói dứt lời, cũng không để ý đến hắn mà bay về phía xa, Lôi Động cũng trực tiếp phóng người lên.
Thiên Vị Võ Tôn ngự không mà đi mau lẹ dễ dàng hơn, một bước mười dặm đi về phương hướng Giới Phù Thành.
Trong lòng có chút nôn nóng, mà khi nghĩ lại thì dâng lên vài phần hi vọng, tốt nhất là đến một hai vị sư thúc thực lực cao cường để hắn thuận thế thoát thân, sớm chút trở về trung ương Vân Giới.
/1700
|