Không gian 500 trượng vô luận là mạnh như cường giả cảnh giới Huyền Võ Tông hay là yếu như con sâu cái kiến đều bị định trụ.
Không phải thời không bị đông kết, mà là một cỗ áp lực cực lớn đè nặng lên thân mọi người.
Bản thân Tông Thủ đối với mấy kiểu vương đạo bí võ cũng chưa quen thuộc. Lại lấy kiếm thay quyền thì càng lộ ra vẻ không lưu loát.
Mọi người ở đây chỉ có Hổ Thiên Thu, rải rác hai mươi mấy người đã đạt tới võ đạo cường giả thất mạch cảnh giới mới có thể nhúc nhích. Tuy nhiên cũng từng người chỉ cảm thấy tay chân trói buộc giống như là lâm vào vũng bùn, hành động bị ngăn trở.
Mà thân hình Vụ Diệp Chân Nhân cùng Lệ Hổ Cát Thường giữa không trung cơ hồ đứng yên.
Một kiếm này của Tông Thủ mặc dù không cách nào khống chế, lại có non nửa áp bách chi lực gia tăng trên thân hai người khiến cho bọn hắn dùng hết toàn lực, cũng không cách nào khôi phục tốc độ bay nhanh như tia chớp trước đó.
Ảo giác trước mắt trùng trùng điệp điệp, phảng phất trên người mình, thật sự là núi cao biển cả trấn áp, áp lực tăng thêm mấy lần.
Hai mắt Vụ Diệp Chân Nhân nhất thời đỏ thẫm, mình sao có thể chết ở chỗ này? Hắn là đích truyền đời thứ ba của Đạo Danh Tông, tương lai có tư cách, vấn đỉnh Linh Sư cấp thứ tám Tố Thể Cảnh, tiền đồ vô lượng! Sao có thể chết tại Càn Thiên Sơn thành, chết ở trong tay một tiểu tử.
Mình nhất định phải phản hồi tông môn, nhất định phải xin tông môn, Tông Thủ này nếu không thể mời chào vào môn hạ, vậy phải nghĩ biện pháp nhanh chóng tru sát!
Trong đời hắn còn chưa bao giờ thấy qua hậu bối kinh tài tuyệt diễm như thế, nếu mặc kệ phát triển, đối với tương lai Đạo Danh Tông mà nói, tuyệt đối là tai nạn. Chỉ cần mười năm, Tông Thủ sẽ còn hơn cả Tông Vị Nhiên, đại địch trước nay chưa có của tông môn.
Liễu Diệp Phi Kiếm sau lưng hắn lập tức nổ tung bắn ra bốn phía, xuyên qua bóng kiếm trùng trùng điệp điệp giống vòi rồng cắt nát không gian quanh người.
Kiếm cương bắn ra bốn phía, cuồng phong vũ động khiến cho thân hình của hắn, rốt cục bắt đầu gia tăng tốc độ, vẻ mặt Vụ Diệp lộ ra sự mừng rỡ, hắn cảm giác mình sắp thoát được rồi.
Đột nhiên chỉ nghe Tông Thủ, lại than nhẹ một tiếng.
- Thiên thu thống trị bách chiến thành!
Một đạo kiếm quang như rồng thình lình vọt lên giống như là thiên lý sơn hà dung nhập trong kiếm của Tông Thủ.
Kiếm quang hạo liệt bay hơn mấy trăm trượng trảm vào trên không trung.
Vẻ mặt Vụ Diệp Chân Nhân vặn vẹo, hắn hét một tiếng giận dữ điên cuồng cơ hồ thúc dục tất cả hồn lực khiến bốn mươi tám lưỡi kiếm hợp lại làm một trả xuống mũi kiếm của Tông Thủ.
Oanh!!! Một tiếng nổ vang!
Bốn mươi tám thanh Liễu Diệp kiếm lập tức toái tán bay về phía sau, mấy thanh đứng mũi chịu sào không ngờ tan rã từng mảnh hóa thành những mảnh vỡ kim loại.
Kiếm khi kia vẫn không dừng lại, "ầm" một tiếng trầm muộn, sương máu bạo tán.
Toàn bộ thân hình của Vụ Diệp Chân Nhân cơ hồ là không hề có lực kháng cự, bị một kiếm này triệt để chấn vỡ.
Phong mang bất duệ, nhưng thế như hùng sơn, chấn vỡ chứ không phải trảm rách!
Huyết vũ lộn xộn rơi vãi phủ lên trên tế thiên đài.
Mặt của Tông Thủ cũng dính vài giọt, hắn cười cười, cuối cùng là giải quyết một người làm nhẹ nhõm không ít.
Hiện tại hắn đã đầu đầy mồ hôi, có vẻ cố hết sức nhưng vẫn đưa ánh mắt về phía Lệ Hổ Cát Thường đang đạp không bay đi, tốc độ không có khả năng so sánh với Thiên Vị Võ Tông chính thức nhưng không dưới Vụ Diệp.
Mặc Tông Thủ đã thi triển Sơn Hà Định vẫn chạy ra hơn ba trăm trượng.
Ánh mắt Tông Thủ lóe lên, Cửu Lân Kiếm trong tay lại lần nữa rung rung sinh ra từng cơn ảo ảnh.
Quyền pháp tàn kiểu có bốn thức, đây là thức thứ ba, cũng là kiếm thứ ba.
- Bất như chấp bôi nhất tràng túy! ( Không bằng chấp chén một hồi say!)
Bóng kiếm bay lên phảng phất huyễn ra ngàn vạn, kiếm mạc ngàn trượng.
Thân ảnh Tông Thủ giống như là uống rượu say lảo đảo muốn ngã trên tế đàn.
Lệ Hổ Cát Thường cắn răng một cái, lấy một tấm phù trong tay áo ném về phía sau lưng. Trong khoảnh khắc tụ ra hình tròn hút lấy màu sắc ngân bạch trong thiên địa, sau đó mở ra hơn mười trượng bảo vệ quanh thân Lệ Hổ Cát Thường.
Trên tế đàn, lông mày Tông Lăng lập tức nhăn lại, lộ vẻ kinh dị.
- Đúng là Canh Linh Vân Thuẫn Phù!
Trong lòng hắn thầm nghĩ trách không được Cát Thường lúc trước miệng phun cuồng ngôn, nói là có thể ngăn cản đám người Hổ Thiên Thu 200 tức thời gian, nguyên lai đúng là có bát giai phù lục của Linh Sư Tố Thể Cảnh.
Tông Thủ cũng không liếc mắt nhìn, tâm thần chỉ đắm chìm bên trong kiếm thức, trăm ngàn kiếm quang hắn đâm ra không chỉ có riêng ảo ảnh mà thôi.
Người sáng chế bộ quyền pháp này thật sự là tuyệt thế đại tài. Lợi dụng dáng người say rượu thuyên chuyển khí kình chân nguyên, dẫn động thiên địa lực lượng, đế vương thực lực quốc gia. Tốc độ xuất kiếm nhanh hơn trước gấp mấy lần.
Có thể trảm phá canh kim thuẫn, lại có thể đánh chết Cát Thường hay không, hắn đều toàn bộ không thèm để ý, chỉ biết chính mình chỉ cần hết sức nỗ lực, mặc dù phá không được, cũng không thấy tiếc nuối.
Một kiếm, hai kiếm! Bốn kiếm! Bảy kiếm! Chín Kiếm!
Hai nhịp thở sau, kiếm thứ chín đâm ra, ngân bạch linh thuẫn cuối cùng bị triệt để nổ nát. Sau đó một kiếm giống như kinh hồng tiếp tục vọt qua.
Cát Thường vốn đã là đem hết toàn lực, rốt cục thoát khỏi trói buộc thế kiếm kia của Tông Thủ. Bất quá khi canh linh vân thuẫn nghiền nát, đệ thập đạo kiếm quang đã trảm đến khiến hắn kinh hãi gần chết.
Không chút lựa chọn, Cát Thường phẫn nộ gào thét một tiếng, điên cuồng chém một kiếm toàn lực. Khi kiếm quang xông tới thì 'Khanh' một tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, khí kình cuồng liệt đẩy dạt mây trên trời bay đi.
Cát Thường miệng ho ra máu, hai cái cánh tay, cơ hồ co quắp lại, đề không nổi nửa phần khí lực.
Một cái chớp mắt sau, kiếm thứ mười một lần nữa đánh úp lại. Chân khí trong cơ thể Cát Thường cơ hồ khô kiệt, lúc này kích phát tất cả tánh mạng tiềm năng, hắn thấp giọng gào thét, thân ảnh phiêu hốt thoáng hiện phi độn nơi xa, quỹ tích biến ảo khó hiểu.
Bất quá chỉ có điều giây lát sau, trên mặt Cát Thường tràn ngập tuyệt vọng. Chỉ thấy kiếm kia, đồng dạng phiêu hốt bất định khôi phục ngàn đạo kiếm quang, điên cuồng bao trùm đến.
Nhất thời làm hắn tránh cũng không thể thân ảnh chậm chỉ chốc lát đã cảm giác một cỗ cự lực mênh mông bỗng dưng đụng vào trong cơ thể.
- Bồng!
Lại một tiếng chấn tiếng nổ, huyết nhục tứ tán theo gió nhẹ bay lả tả.
Huyền Võ Tông sư cùng Linh Sư Hoàn Dương Cảnh còn lại đều bị đám người Hổ Thiên Thu bên trong hơn mười tức quét sạch toàn bộ, tế thiên đàn khôi phục sự tĩnh mịch.
Tuyết Mạc Ngôn chết! Vụ Diệp Chân Nhân chết! Lệ Hổ Cát Thường chết! Tam đại cường giả đạt trình độ cao nhất dậm chân một cái đều có thể làm cho phàm giới phía tây Đông Lâm Vân Giới chấn động, không ngờ trong chốc lát trước sau thân vẫn!
Mà người nguyên bản trong dự liệu của mọi người không có khả năng còn sống lại bình yên vô sự đứng ở trên đài, không hề có một chút tổn thương.
Không phải thời không bị đông kết, mà là một cỗ áp lực cực lớn đè nặng lên thân mọi người.
Bản thân Tông Thủ đối với mấy kiểu vương đạo bí võ cũng chưa quen thuộc. Lại lấy kiếm thay quyền thì càng lộ ra vẻ không lưu loát.
Mọi người ở đây chỉ có Hổ Thiên Thu, rải rác hai mươi mấy người đã đạt tới võ đạo cường giả thất mạch cảnh giới mới có thể nhúc nhích. Tuy nhiên cũng từng người chỉ cảm thấy tay chân trói buộc giống như là lâm vào vũng bùn, hành động bị ngăn trở.
Mà thân hình Vụ Diệp Chân Nhân cùng Lệ Hổ Cát Thường giữa không trung cơ hồ đứng yên.
Một kiếm này của Tông Thủ mặc dù không cách nào khống chế, lại có non nửa áp bách chi lực gia tăng trên thân hai người khiến cho bọn hắn dùng hết toàn lực, cũng không cách nào khôi phục tốc độ bay nhanh như tia chớp trước đó.
Ảo giác trước mắt trùng trùng điệp điệp, phảng phất trên người mình, thật sự là núi cao biển cả trấn áp, áp lực tăng thêm mấy lần.
Hai mắt Vụ Diệp Chân Nhân nhất thời đỏ thẫm, mình sao có thể chết ở chỗ này? Hắn là đích truyền đời thứ ba của Đạo Danh Tông, tương lai có tư cách, vấn đỉnh Linh Sư cấp thứ tám Tố Thể Cảnh, tiền đồ vô lượng! Sao có thể chết tại Càn Thiên Sơn thành, chết ở trong tay một tiểu tử.
Mình nhất định phải phản hồi tông môn, nhất định phải xin tông môn, Tông Thủ này nếu không thể mời chào vào môn hạ, vậy phải nghĩ biện pháp nhanh chóng tru sát!
Trong đời hắn còn chưa bao giờ thấy qua hậu bối kinh tài tuyệt diễm như thế, nếu mặc kệ phát triển, đối với tương lai Đạo Danh Tông mà nói, tuyệt đối là tai nạn. Chỉ cần mười năm, Tông Thủ sẽ còn hơn cả Tông Vị Nhiên, đại địch trước nay chưa có của tông môn.
Liễu Diệp Phi Kiếm sau lưng hắn lập tức nổ tung bắn ra bốn phía, xuyên qua bóng kiếm trùng trùng điệp điệp giống vòi rồng cắt nát không gian quanh người.
Kiếm cương bắn ra bốn phía, cuồng phong vũ động khiến cho thân hình của hắn, rốt cục bắt đầu gia tăng tốc độ, vẻ mặt Vụ Diệp lộ ra sự mừng rỡ, hắn cảm giác mình sắp thoát được rồi.
Đột nhiên chỉ nghe Tông Thủ, lại than nhẹ một tiếng.
- Thiên thu thống trị bách chiến thành!
Một đạo kiếm quang như rồng thình lình vọt lên giống như là thiên lý sơn hà dung nhập trong kiếm của Tông Thủ.
Kiếm quang hạo liệt bay hơn mấy trăm trượng trảm vào trên không trung.
Vẻ mặt Vụ Diệp Chân Nhân vặn vẹo, hắn hét một tiếng giận dữ điên cuồng cơ hồ thúc dục tất cả hồn lực khiến bốn mươi tám lưỡi kiếm hợp lại làm một trả xuống mũi kiếm của Tông Thủ.
Oanh!!! Một tiếng nổ vang!
Bốn mươi tám thanh Liễu Diệp kiếm lập tức toái tán bay về phía sau, mấy thanh đứng mũi chịu sào không ngờ tan rã từng mảnh hóa thành những mảnh vỡ kim loại.
Kiếm khi kia vẫn không dừng lại, "ầm" một tiếng trầm muộn, sương máu bạo tán.
Toàn bộ thân hình của Vụ Diệp Chân Nhân cơ hồ là không hề có lực kháng cự, bị một kiếm này triệt để chấn vỡ.
Phong mang bất duệ, nhưng thế như hùng sơn, chấn vỡ chứ không phải trảm rách!
Huyết vũ lộn xộn rơi vãi phủ lên trên tế thiên đài.
Mặt của Tông Thủ cũng dính vài giọt, hắn cười cười, cuối cùng là giải quyết một người làm nhẹ nhõm không ít.
Hiện tại hắn đã đầu đầy mồ hôi, có vẻ cố hết sức nhưng vẫn đưa ánh mắt về phía Lệ Hổ Cát Thường đang đạp không bay đi, tốc độ không có khả năng so sánh với Thiên Vị Võ Tông chính thức nhưng không dưới Vụ Diệp.
Mặc Tông Thủ đã thi triển Sơn Hà Định vẫn chạy ra hơn ba trăm trượng.
Ánh mắt Tông Thủ lóe lên, Cửu Lân Kiếm trong tay lại lần nữa rung rung sinh ra từng cơn ảo ảnh.
Quyền pháp tàn kiểu có bốn thức, đây là thức thứ ba, cũng là kiếm thứ ba.
- Bất như chấp bôi nhất tràng túy! ( Không bằng chấp chén một hồi say!)
Bóng kiếm bay lên phảng phất huyễn ra ngàn vạn, kiếm mạc ngàn trượng.
Thân ảnh Tông Thủ giống như là uống rượu say lảo đảo muốn ngã trên tế đàn.
Lệ Hổ Cát Thường cắn răng một cái, lấy một tấm phù trong tay áo ném về phía sau lưng. Trong khoảnh khắc tụ ra hình tròn hút lấy màu sắc ngân bạch trong thiên địa, sau đó mở ra hơn mười trượng bảo vệ quanh thân Lệ Hổ Cát Thường.
Trên tế đàn, lông mày Tông Lăng lập tức nhăn lại, lộ vẻ kinh dị.
- Đúng là Canh Linh Vân Thuẫn Phù!
Trong lòng hắn thầm nghĩ trách không được Cát Thường lúc trước miệng phun cuồng ngôn, nói là có thể ngăn cản đám người Hổ Thiên Thu 200 tức thời gian, nguyên lai đúng là có bát giai phù lục của Linh Sư Tố Thể Cảnh.
Tông Thủ cũng không liếc mắt nhìn, tâm thần chỉ đắm chìm bên trong kiếm thức, trăm ngàn kiếm quang hắn đâm ra không chỉ có riêng ảo ảnh mà thôi.
Người sáng chế bộ quyền pháp này thật sự là tuyệt thế đại tài. Lợi dụng dáng người say rượu thuyên chuyển khí kình chân nguyên, dẫn động thiên địa lực lượng, đế vương thực lực quốc gia. Tốc độ xuất kiếm nhanh hơn trước gấp mấy lần.
Có thể trảm phá canh kim thuẫn, lại có thể đánh chết Cát Thường hay không, hắn đều toàn bộ không thèm để ý, chỉ biết chính mình chỉ cần hết sức nỗ lực, mặc dù phá không được, cũng không thấy tiếc nuối.
Một kiếm, hai kiếm! Bốn kiếm! Bảy kiếm! Chín Kiếm!
Hai nhịp thở sau, kiếm thứ chín đâm ra, ngân bạch linh thuẫn cuối cùng bị triệt để nổ nát. Sau đó một kiếm giống như kinh hồng tiếp tục vọt qua.
Cát Thường vốn đã là đem hết toàn lực, rốt cục thoát khỏi trói buộc thế kiếm kia của Tông Thủ. Bất quá khi canh linh vân thuẫn nghiền nát, đệ thập đạo kiếm quang đã trảm đến khiến hắn kinh hãi gần chết.
Không chút lựa chọn, Cát Thường phẫn nộ gào thét một tiếng, điên cuồng chém một kiếm toàn lực. Khi kiếm quang xông tới thì 'Khanh' một tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, khí kình cuồng liệt đẩy dạt mây trên trời bay đi.
Cát Thường miệng ho ra máu, hai cái cánh tay, cơ hồ co quắp lại, đề không nổi nửa phần khí lực.
Một cái chớp mắt sau, kiếm thứ mười một lần nữa đánh úp lại. Chân khí trong cơ thể Cát Thường cơ hồ khô kiệt, lúc này kích phát tất cả tánh mạng tiềm năng, hắn thấp giọng gào thét, thân ảnh phiêu hốt thoáng hiện phi độn nơi xa, quỹ tích biến ảo khó hiểu.
Bất quá chỉ có điều giây lát sau, trên mặt Cát Thường tràn ngập tuyệt vọng. Chỉ thấy kiếm kia, đồng dạng phiêu hốt bất định khôi phục ngàn đạo kiếm quang, điên cuồng bao trùm đến.
Nhất thời làm hắn tránh cũng không thể thân ảnh chậm chỉ chốc lát đã cảm giác một cỗ cự lực mênh mông bỗng dưng đụng vào trong cơ thể.
- Bồng!
Lại một tiếng chấn tiếng nổ, huyết nhục tứ tán theo gió nhẹ bay lả tả.
Huyền Võ Tông sư cùng Linh Sư Hoàn Dương Cảnh còn lại đều bị đám người Hổ Thiên Thu bên trong hơn mười tức quét sạch toàn bộ, tế thiên đàn khôi phục sự tĩnh mịch.
Tuyết Mạc Ngôn chết! Vụ Diệp Chân Nhân chết! Lệ Hổ Cát Thường chết! Tam đại cường giả đạt trình độ cao nhất dậm chân một cái đều có thể làm cho phàm giới phía tây Đông Lâm Vân Giới chấn động, không ngờ trong chốc lát trước sau thân vẫn!
Mà người nguyên bản trong dự liệu của mọi người không có khả năng còn sống lại bình yên vô sự đứng ở trên đài, không hề có một chút tổn thương.
/1700
|