Trường kiếm màu tím kia rung động lắc lư có thể phát ra âm thanh:
- Kiếm Tông chúng ta tuy là mới xuất hiện, thế lực xa không bằng Thương Sinh Đạo các ngươi. Nhưng đại sự bực này không thể gạt được môn nhân của ta.
Thanh âm nam tính khàn khàn khiến người ta không tự chủ được muốn tới gần, nhưng ẩn ẩn mang theo một cỗ lăng lệ ác liệt tôn quý, hàm ẩn phong mang.
- Nghe nói phía bắc trung thổ đại lục có một thiếu niên xuất thân thế gia, mười chín tuổi một mình một kiếm, một mình tru sát một đầu thất giai Lôi Liệt cự mông, được chư tông Vân Giới coi trọng.
- Người này cũng Linh Võ song tu, bởi vì gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa, võ đạo linh pháp đều đã vào Hoàn Dương Huyền Võ Tông chi cảnh, có thể nói là mười năm đến nay trở thành đệ nhất nhân ở trong Đông Lâm Vân Giới, thiệt thòi cho tộc nhân của hắn giấu kẻ này lâu như thế.
Nói đến chỗ này, mắt thanh niên nheo lại nói:
- Có thể dùng cảnh giới lục giai tru sát thất giai cự mông. Dù hắn là Linh Võ song tu cũng không thể, đoán chừng không phải đế vương võ đạo, mượn xu thế một quốc gia một quân, chính là Linh Võ song tu.
- Người này mặc dù xuất thân thế gia nhưng lại không chưởng quân, cũng chưa từng làm chủ một nước. Ngược lại là gia tộc của hắn, dã tâm bừng bừng sẵn sàng ra trận, mời chào hào kiệt, tích súc thực lực, sợ là có người không lòng thần phục. Tình hình này người bên ngoài cũng không biết, bất quá như ta liệu đến không sai, hẳn là bị thất giai cự mông áp bách đột nhiên đốn ngộ tiến vào Linh Võ hợp nhất cảnh giới. Dùng hai mươi mốt tuổi của người này thật sự khó mà có được. Mặc dù thiên tư võ đạo không bằng Tông Thủ, mười ba tuổi thì kiếm đạo Thông Linh. Bất quá trẻ tuổi không có nghĩa không thể Linh Võ hợp nhất, kẻ này là vô địch.
Trong tiếng nói của hắn hơi mang theo vài phần ý tán thưởng. Tiếp theo ngữ khí của nam tử kia cũng trầm ngưng xuống.
- Nghe nói kẻ này cũng chỉ dùng kiếm!
Nho phục thanh niên, nghe vậy lập tức là cởi mở cười cười:
- Nói như vậy Kiếm Tông các ngươi chuẩn bị muốn thu người nọ làm môn hạ sao?
Trường kiếm màu tím kia cũng không dấu diếm chút nào, mũi kiếm gật:
- Xác thực có ý đó. Chẳng lẽ Thương Sinh Đạo các ngươi thì không động tâm?
- Không dối gạt Tôn Giả, Thương Sinh Đạo chủ ta đây chắc chắn chưa từng động tâm.
Nho phục thanh niên cười ha ha lộ ra hàm ý sâu xa:
- Ta tự hiểu bản thân, Thương Sinh Đạo xưa nay đều bị coi là tà ma ngoại đạo, tại trung thổ đại lục ngẫu nhiên làm ồn ào còn có thể. khả năng xuất thủ hậu tuyển Thần Hoàng nhất định là bị cùng vây công. Vô luận thích gia, nho gia, Đạo gia, cái gì Ma Môn cũng sẽ không cho Thương Sinh Đạo ta nhúng chàm.
Ánh mắt hắn lóe lên, lộ ra vài phần tinh mang:
- Không bằng như vậy, Kiếm Tông các ngươi chịu nhường Tông Thủ cho Thương Sinh Đạo ta như vậy hạt giống Thần Hoàng này và Thương Sinh Lục Môn ta nhất định sẽ tranh đoạt giúp ngươi.
Kiếm màu tím lập tức yên lặng, sau một lát mới lại nghi ngờ nói:
- Ngươi thật sự cam tâm? Kiếm đạo Thông Linh tuy là không tệ, nhưng ngộ tính chênh lệch, chưa hẳn thì không cách nào đền bù. Tư chất Linh Võ hợp nhất thì có thể ngộ nhưng không thể cầu. Trăm ngàn năm đều chưa hẳn có thể có một vị.
- Không cam lòng thì như thế nào?
Nho phục thanh niên khẽ lắc đầu, tiếp theo lại trong mắt lộ ra ý chờ mong:
- Ta xem trọng Tông Thủ, hắn cũng hợp tính ta. Dạy dỗ tốt, một thân kiếm đạo thành tựu, chưa hẳn kém vị đích truyền tương lai Kiếm Tông các ngươi, ngược lại Tôn Giả ngươi, nếu như thực tuyển kẻ này, tương lai lại còn cần cẩn thận. Có thể có Linh Võ hợp nhất tư chất không tệ cũng phải chính thức nắm giữ, lại còn chi phí tâm cố sức. Làm không tốt, nói không chừng sẽ bị phế bỏ, có thể trước Thiên Vị cơ duyên xảo hợp hoàn thành Linh Võ hợp nhất không ít nhưng cuối cùng làm tiếp lần thứ hai thì không có mấy người.
- Ta dạy dỗ đệ tử như thế nào không quan hệ với ngươi.
Thanh kiếm màu tím không nói nhảm nữa, thân kiếm lại rung động nói:
- Tâm niệm ngươi đã định, như vậy việc này cứ như vậy đi. Tông Thủ ta tặng cho ngươi, bất quá Thương Sinh Đạo bọn ngươi phải toàn lực giúp Kiếm Tông ta tranh đoạt.
Thanh niên mặc nho phục thấy thế thì cực kỳ hâm mộ, có nguyên thần thứ hai quả nhiên là thuận tiện cực kỳ. Chính mình ngày sau có nhàn hạ, tất nhiên cũng phải làm một cái.
Trong lòng hắn cũng thầm cảm thấy nhẹ nhõm, một tháng này ngồi ở trên đỉnh tháp, không phải kề chỉ dùng mồm mép tranh giành mà thôi, thủ đoạn của Kiếm Tông là vô luận chuyện gì đều cố gắng đoạt lấy kiếm của hắn.
Đoạn hắn lại lẩm bẩm:
- Cuối cùng là thu phục, bất quá người này rõ ràng đã đáp ứng như vậy sao? Sẽ không sợ Thương Sinh Đạo cùng ta cấu kết, bị đám dở hơi kia nói là cấu kết tà ma? Chẳng lẽ Kiếm Tông thật là có dã tâm, muốn vấn đỉnh tranh ngôi hoàng đế.
Thanh niên mặc nho phục khó hiểu lắc đầu vươn người đứng lên. Sau đó một cái ngáp, duỗi cái lưng.
Lập tức những cái gai nhọn hoắt đầy lôi điện phía trên tụ càng dày đặc, thanh niên mặc nho phục mỉm cười một cái, tùy ý đạp mạnh khiến cho cự tháp ngàn trượng lay động kịch liệt hồi lâu:
- Được rồi! Không cần ngươi tới đuổi người, tự ta sẽ đi. Vị Kiếm Tông Chi Chủ đã ly khai, ta tự nhiên cũng không cần phải ở lâu. Hắc! Nếu không phải chỉ có ngươi tại đây có thể che lấp khí tức. Ngươi cho rằng ta sẽ có tâm tư đến địa phương rách nát của ngươi hả? Cái phá tháp này bộ dạng thì xấu xí, sau này có cầu xin ta cũng không bước vào cửa.
Cự tháp đột nhiên gần như cuồng bạo, vô số lôi xà xông tới, tay áo thanh niên mặc nho phục phất một cái huy động thiên lý phong vân một bước bước ra mấy trăm dặm xuyên thẳng qua bên trong tầng mây, thanh niên bỗng nhiên lại kêu một tiếng kinh dị. Nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư.
- Vương đạo bí võ sao? Tông Thủ, thật đúng là học cái gì biết cái đó. Bất quá thật khó làm rồi, hắn không phải Thần Hoàng, muốn đế vương chi khí làm cái gì?
Nói đoạn lại cười khổ một tiếng:
- Chẳng lẽ nói, đứa nhỏ này vừa vào cửa. Thương Sinh Đạo ta tổn hại một kỳ bảo sao? Đứa nhỏ này, thật là không làm cho người bớt lo.
Chỉ là khuôn mặt thanh niên không lộ vẻ u sầu mà ngược lại toát ra vẻ hân hoan.
Hai ngày sau, đỉnh Càn Thiên Sơn.
Thật ra trước kia đỉnh Càn Thiên Sơn là dốc đứng, nhưng từ khi Tông Vị Nhiên ở chỗ này xây thành trì thì san bằng ra làm một quảng trường rộng lớn đạt ngàn trượng, một cái cung điện quy mô không nhỏ. Bất quá tại đây tu kiến nhà tuy là rầm rộ nhưng trang trí bên trong hơi lộ ra vẻ keo kiệt.
Có thể khiến cho Tông Thủ nghĩ trộm phụ thân tiện nghi kia thời điểm Yêu Vương ăn mặc rất đơn giản.
Mà giờ khắc này Tông Thủ hữu khí vô lực ngồi ở gần lò sưởi.
Nơi đây là chỗ Tông Vị Nhiên ngày thường xử lý chính vụ, xem như thư phòng. Tông Thủ kế nhiệm Yêu Vương, về sau tự nhiên phụ chết tử kế, chiếm cứ tại đây.
- Kiếm Tông chúng ta tuy là mới xuất hiện, thế lực xa không bằng Thương Sinh Đạo các ngươi. Nhưng đại sự bực này không thể gạt được môn nhân của ta.
Thanh âm nam tính khàn khàn khiến người ta không tự chủ được muốn tới gần, nhưng ẩn ẩn mang theo một cỗ lăng lệ ác liệt tôn quý, hàm ẩn phong mang.
- Nghe nói phía bắc trung thổ đại lục có một thiếu niên xuất thân thế gia, mười chín tuổi một mình một kiếm, một mình tru sát một đầu thất giai Lôi Liệt cự mông, được chư tông Vân Giới coi trọng.
- Người này cũng Linh Võ song tu, bởi vì gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa, võ đạo linh pháp đều đã vào Hoàn Dương Huyền Võ Tông chi cảnh, có thể nói là mười năm đến nay trở thành đệ nhất nhân ở trong Đông Lâm Vân Giới, thiệt thòi cho tộc nhân của hắn giấu kẻ này lâu như thế.
Nói đến chỗ này, mắt thanh niên nheo lại nói:
- Có thể dùng cảnh giới lục giai tru sát thất giai cự mông. Dù hắn là Linh Võ song tu cũng không thể, đoán chừng không phải đế vương võ đạo, mượn xu thế một quốc gia một quân, chính là Linh Võ song tu.
- Người này mặc dù xuất thân thế gia nhưng lại không chưởng quân, cũng chưa từng làm chủ một nước. Ngược lại là gia tộc của hắn, dã tâm bừng bừng sẵn sàng ra trận, mời chào hào kiệt, tích súc thực lực, sợ là có người không lòng thần phục. Tình hình này người bên ngoài cũng không biết, bất quá như ta liệu đến không sai, hẳn là bị thất giai cự mông áp bách đột nhiên đốn ngộ tiến vào Linh Võ hợp nhất cảnh giới. Dùng hai mươi mốt tuổi của người này thật sự khó mà có được. Mặc dù thiên tư võ đạo không bằng Tông Thủ, mười ba tuổi thì kiếm đạo Thông Linh. Bất quá trẻ tuổi không có nghĩa không thể Linh Võ hợp nhất, kẻ này là vô địch.
Trong tiếng nói của hắn hơi mang theo vài phần ý tán thưởng. Tiếp theo ngữ khí của nam tử kia cũng trầm ngưng xuống.
- Nghe nói kẻ này cũng chỉ dùng kiếm!
Nho phục thanh niên, nghe vậy lập tức là cởi mở cười cười:
- Nói như vậy Kiếm Tông các ngươi chuẩn bị muốn thu người nọ làm môn hạ sao?
Trường kiếm màu tím kia cũng không dấu diếm chút nào, mũi kiếm gật:
- Xác thực có ý đó. Chẳng lẽ Thương Sinh Đạo các ngươi thì không động tâm?
- Không dối gạt Tôn Giả, Thương Sinh Đạo chủ ta đây chắc chắn chưa từng động tâm.
Nho phục thanh niên cười ha ha lộ ra hàm ý sâu xa:
- Ta tự hiểu bản thân, Thương Sinh Đạo xưa nay đều bị coi là tà ma ngoại đạo, tại trung thổ đại lục ngẫu nhiên làm ồn ào còn có thể. khả năng xuất thủ hậu tuyển Thần Hoàng nhất định là bị cùng vây công. Vô luận thích gia, nho gia, Đạo gia, cái gì Ma Môn cũng sẽ không cho Thương Sinh Đạo ta nhúng chàm.
Ánh mắt hắn lóe lên, lộ ra vài phần tinh mang:
- Không bằng như vậy, Kiếm Tông các ngươi chịu nhường Tông Thủ cho Thương Sinh Đạo ta như vậy hạt giống Thần Hoàng này và Thương Sinh Lục Môn ta nhất định sẽ tranh đoạt giúp ngươi.
Kiếm màu tím lập tức yên lặng, sau một lát mới lại nghi ngờ nói:
- Ngươi thật sự cam tâm? Kiếm đạo Thông Linh tuy là không tệ, nhưng ngộ tính chênh lệch, chưa hẳn thì không cách nào đền bù. Tư chất Linh Võ hợp nhất thì có thể ngộ nhưng không thể cầu. Trăm ngàn năm đều chưa hẳn có thể có một vị.
- Không cam lòng thì như thế nào?
Nho phục thanh niên khẽ lắc đầu, tiếp theo lại trong mắt lộ ra ý chờ mong:
- Ta xem trọng Tông Thủ, hắn cũng hợp tính ta. Dạy dỗ tốt, một thân kiếm đạo thành tựu, chưa hẳn kém vị đích truyền tương lai Kiếm Tông các ngươi, ngược lại Tôn Giả ngươi, nếu như thực tuyển kẻ này, tương lai lại còn cần cẩn thận. Có thể có Linh Võ hợp nhất tư chất không tệ cũng phải chính thức nắm giữ, lại còn chi phí tâm cố sức. Làm không tốt, nói không chừng sẽ bị phế bỏ, có thể trước Thiên Vị cơ duyên xảo hợp hoàn thành Linh Võ hợp nhất không ít nhưng cuối cùng làm tiếp lần thứ hai thì không có mấy người.
- Ta dạy dỗ đệ tử như thế nào không quan hệ với ngươi.
Thanh kiếm màu tím không nói nhảm nữa, thân kiếm lại rung động nói:
- Tâm niệm ngươi đã định, như vậy việc này cứ như vậy đi. Tông Thủ ta tặng cho ngươi, bất quá Thương Sinh Đạo bọn ngươi phải toàn lực giúp Kiếm Tông ta tranh đoạt.
Thanh niên mặc nho phục thấy thế thì cực kỳ hâm mộ, có nguyên thần thứ hai quả nhiên là thuận tiện cực kỳ. Chính mình ngày sau có nhàn hạ, tất nhiên cũng phải làm một cái.
Trong lòng hắn cũng thầm cảm thấy nhẹ nhõm, một tháng này ngồi ở trên đỉnh tháp, không phải kề chỉ dùng mồm mép tranh giành mà thôi, thủ đoạn của Kiếm Tông là vô luận chuyện gì đều cố gắng đoạt lấy kiếm của hắn.
Đoạn hắn lại lẩm bẩm:
- Cuối cùng là thu phục, bất quá người này rõ ràng đã đáp ứng như vậy sao? Sẽ không sợ Thương Sinh Đạo cùng ta cấu kết, bị đám dở hơi kia nói là cấu kết tà ma? Chẳng lẽ Kiếm Tông thật là có dã tâm, muốn vấn đỉnh tranh ngôi hoàng đế.
Thanh niên mặc nho phục khó hiểu lắc đầu vươn người đứng lên. Sau đó một cái ngáp, duỗi cái lưng.
Lập tức những cái gai nhọn hoắt đầy lôi điện phía trên tụ càng dày đặc, thanh niên mặc nho phục mỉm cười một cái, tùy ý đạp mạnh khiến cho cự tháp ngàn trượng lay động kịch liệt hồi lâu:
- Được rồi! Không cần ngươi tới đuổi người, tự ta sẽ đi. Vị Kiếm Tông Chi Chủ đã ly khai, ta tự nhiên cũng không cần phải ở lâu. Hắc! Nếu không phải chỉ có ngươi tại đây có thể che lấp khí tức. Ngươi cho rằng ta sẽ có tâm tư đến địa phương rách nát của ngươi hả? Cái phá tháp này bộ dạng thì xấu xí, sau này có cầu xin ta cũng không bước vào cửa.
Cự tháp đột nhiên gần như cuồng bạo, vô số lôi xà xông tới, tay áo thanh niên mặc nho phục phất một cái huy động thiên lý phong vân một bước bước ra mấy trăm dặm xuyên thẳng qua bên trong tầng mây, thanh niên bỗng nhiên lại kêu một tiếng kinh dị. Nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư.
- Vương đạo bí võ sao? Tông Thủ, thật đúng là học cái gì biết cái đó. Bất quá thật khó làm rồi, hắn không phải Thần Hoàng, muốn đế vương chi khí làm cái gì?
Nói đoạn lại cười khổ một tiếng:
- Chẳng lẽ nói, đứa nhỏ này vừa vào cửa. Thương Sinh Đạo ta tổn hại một kỳ bảo sao? Đứa nhỏ này, thật là không làm cho người bớt lo.
Chỉ là khuôn mặt thanh niên không lộ vẻ u sầu mà ngược lại toát ra vẻ hân hoan.
Hai ngày sau, đỉnh Càn Thiên Sơn.
Thật ra trước kia đỉnh Càn Thiên Sơn là dốc đứng, nhưng từ khi Tông Vị Nhiên ở chỗ này xây thành trì thì san bằng ra làm một quảng trường rộng lớn đạt ngàn trượng, một cái cung điện quy mô không nhỏ. Bất quá tại đây tu kiến nhà tuy là rầm rộ nhưng trang trí bên trong hơi lộ ra vẻ keo kiệt.
Có thể khiến cho Tông Thủ nghĩ trộm phụ thân tiện nghi kia thời điểm Yêu Vương ăn mặc rất đơn giản.
Mà giờ khắc này Tông Thủ hữu khí vô lực ngồi ở gần lò sưởi.
Nơi đây là chỗ Tông Vị Nhiên ngày thường xử lý chính vụ, xem như thư phòng. Tông Thủ kế nhiệm Yêu Vương, về sau tự nhiên phụ chết tử kế, chiếm cứ tại đây.
/1700
|