Tông Thủ trợn mắt há hốc mồm trong lòng thầm nghĩ cái này gọi là nhân phẩm. Nguyên lai mới đốn ngộ không phải mình, mà là nữ nhân ngốc này.
Những lời kia của mình tựa hồ là triệt để triệt để Hiên Vận Lan khiến cho nàng đột phá bình chướng nào đó.
Chỉ là kỳ thật lúc đó, hắn không có nghĩ quá nhiều, chỉ có thể lừa gạt được là tốt nhất, không được cũng không sao.
Thổn thức hồi lâu, Tông Thủ bỏ đi tạp niệm, không chút do dự phóng trước người mấy cây đàn hương. Sau đó lại trân trọng lấy ra ký tự Vận đặt lên trán của mình.
Cơ hội lần này khó mà có được, mặc dù mấy canh giờ đằng sau sẽ gặp vận rủi, hắn cũng chịu.
Huyễn Tâm Kính được tế lên treo trên đỉnh đầu.
Ý niệm lập tức tiến vào trạng thái minh minh, chỉ có một chữ Tịnh.
Không ngừng hóa giải, không ngừng tu chỉnh, lại không ngừng tổ hợp, một lần lại một lần xây dựng chữ Tịnh, rồi lại đổ vỡ không lưu lại dấu vết.
Mãi tới khi khiến cho cái chữ này hợp cùng Thiên Địa đại đạo, hưởng ứng cùng thiên địa linh năng.
Chẳng biết lúc nào Tiểu Kim trên cánh tay trái của Tông Thủ sinh ra một tia cảm giác nóng nóng.
Mà trước người Tông Thủ thiên địa linh năng cũng bắt đầu ngưng tụ lặp đi lặp lại, đều là một chữ Tịnh, cơ bản giống nhau, nhưng mỗi một lần biến hóa đều khiến cho thiên địa linh năng phạm vi ngàn trượng sạch sẽ một phần.
Trong phòng tập võ rộng trăm trượng, tro bụi đều bị một cỗ dị lực, sắp xếp đến nơi hẻo lánh.
Mặt đất Tông Thủ ngồi sạch sẽ dị thường.
Chữ phù càng tác dụng ở trong thân thể thần hồn của Tông Thủ, như giờ phút này Tông Thủ có thể nội thị, tất nhiên phát giác chân khí ở trong thân thể của mình tinh khiết vô cùng. Mà vòng xoáy hồn hải cũng thanh tịnh đến gần như trong suốt.
Một lần ngộ đã khiến Tông Thủ triệt để quên thời gian.
Mãi tới khi tâm niệm tới hạn, nhiều lần không còn chút nào bổ ích nữa, ý niệm Tông Thủ mới lại lần nữa vừa tỉnh lại, biết được chính mình mặc dù tiếp tục nữa cũng không thể tiến triển thêm. Đây là tích lũy tri thức pháp và kiến thức không đủ.
- Đây mới thực sự là đốn ngộ!
Trong mắt Tông Thủ chớp lên một tia tử mang phát hiện sợ hãi lẫn vui mừng.
- Chân phù này ta đã hoàn thành sáu thành. Sau này mặc dù chỉ chậm rãi suy diễn, cũng chỉ cần nửa năm thì lĩnh ngộ thấu triệt. Nếu có tìm được phù điển tịch đến xác minh, thời gian còn rút ngắn thêm.
Linh Sư tu hành đã qua giai đoạn ngay từ đầu đột nhiên tăng mạnh. Cho dù là một ít thiên tài thường thường 4~5 năm cũng chưa chắc tiến cảnh.
Có thể ở nửa năm sau tiến vào một cảnh giới, Tông Thủ đã thoả mãn phi thường. Cái tốc độ này đã không kém hơn đích mạch thiên tài có tài nguyên tông môn giúp ích.
Giờ phút này trong đầu hắn sinh động dị thường, dưới sự kích thích của tiếng đàn cùng Huyễn Tâm Kính linh cảm không ngừng xuất hiện.
Đang muốn không ngừng cố gắng phía trên võ học vương đạo lại tìm hiểu một chút thì lông mày Tông Thủ nhíu lại nhìn về phía đại môn.
Bởi vì tiếng đàn cùng Huyễn Tâm Kính, tâm thần của Tông Thủ cũng đồng dạng là dị thường mẫn cảm.
Trong chớp mắt ý niệm ác ý bỗng nhiên từ đằng xa đâm tới.
- Đây là Thiên Vị Võ Tông!
Cơ hồ là ngay lập tức, Tông Thủ đã phân biệt ra niệm mạnh yếu, còn có bên trong ẩn ẩn hàm sát ý.
Suy nghĩ lộn xộn chuyển, sau đó lại một lát, đã ước chừng đoán ra lai lịch của người này.
- Ma Sơn tông?
Tông Thủ âm thầm thở dài, này thật đúng là phiền toái.
Tại Càn Thiên Sơn thành trong địa bàn nhà mình, hắn cũng không úy kỵ Thiên Vị Võ Tông.
Hổ Thiên Thu tinh thông võ đạo xu thế Huyền Võ bát mạch cường giả, chỉ cần có chuẩn bị mượn xu thế bốn mươi vạn đại quân thì có thể cùng Thiên Vị cường giả chống lại. Nếu có thể vào nhất giai như vậy mười vạn quân là đủ.
Hai người Khâu Vi Hổ Thiên Thu, số lượng cao thủ ít hơn so với một phương Tông Thế nhưng có thể chiếm cứ ưu thế trong nội thành chính là bởi vậy.
Mà chính hắn cũng đồng dạng mượn xu thế một quốc gia. Tuy rằng tu vi chỉ tới tiên thiên nhị mạch, có thể chính thức cho sở dụng không nhiều lắm, bất quá bằng tu vi võ đạo chính diện chém giết, bảo vệ tánh mạng thì không có vấn đề.
Bất quá Thiên Vị Võ Tông mạnh cũng chỉ là bản thân, nếu một lòng muốn đối địch Càn Thiên Sơn dùng du đấu ám sát như vậy hắn thật đúng là không có quá nhiều biện pháp bắt giữ.
Đoán chừng hai ba năm này không thể rời đi Càn Thiên Sơn thành, hơn nữa người này cẩn thận như thế tựa hồ cũng đang chờ cái gì. Tông Thủ lờ mờ có cảm giác có cổ nguy cơ càng lớn hơn đang lặng yên đánh úp lại.
Chỉ sợ ngoại trừ người này ra còn có cường giả khác, nói không chừng còn có Võ Tôn cấp một.
Trong mắt Tông Thủ chớp lên lệ mang trong lòng trở nên lạnh lẽo.
Bất quá dù vậy, hắn cũng tuyệt không hối hận lúc trước sự tình bên trong Huyết Cốc Ma Thi Sơn.
Dù là biết rõ sau đó có thể sẽ bị trả thù, biết rõ chính mình không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, hắn vẫn ra tay không chút do dự!
Sanh ở nhân thế, coi như có cái nên làm có việc không nên làm. Lúc kia còn muốn ẩn nhẫn đứng ngoài quan sát, như vậy hắn sống còn có ý nghĩa gì?
Võ Tôn cường giả? Chiến... cùng lắm thì chết thôi.
Ý niệm khẽ động, Tông Thủ đem Nguyên Nhất Kiếm lơ lửng trước người.
Hắn lại lần nữa bắt đầu nhớ lại, kiếp trước xem qua chút ít bí bản ghi lại hoàng đế võ đạo.
Tứ quyền hư hư thực thực Tông Vị Nhiên sáng chế kỳ thật cũng không hoàn chỉnh, uy năng không tính là quá mạnh mẽ. Lần trước chỉ là bởi vì nhất mạch truyền thừa cùng Vô Định Linh Hoàng Quyết có thể lập tức cầm sử dụng. Lúc này mới đem bộ quyền pháp này, tạm thời cải thành kiếm thuật sử xuất.
Kỳ thật chỗ thiếu hụt rất nhiều, mấy người Tuyết Mạc Ngôn cùng Vụ Diệp bởi vì chưa tới cảnh giới đỉnh phong. Mặc dù thấy được sơ hở cũng không cách nào lợi dụng, mới bị hắn dùng phương thức nghiền áp giết chết.
Về phần Tông Chính thì là bởi vì hắn xuất bất kỳ ý, nếu người này xem thấu hắn hư thật, ít nhất có thể toàn thân trở ra.
Mặc dù hắn sử dụng vương đạo võ học trên lực lượng toàn thắng Tông Chính.
- Chính là nó rồi! Đế Phong!!
Một đoạn văn tự chảy xuôi trong đầu, hoàng đạo công pháp chỉ ngắn gọn hai chữ mà thôi Đế Phong!
Bí võ Vân Giới hoàng đạo không nhiều lắm, trung ương đại lục mười cái hoàng triều lại thêm năm lục mười hai đảo quy tắc có sẵn mô hình, vương quốc có tư cách sử dụng vương đạo võ học cũng chỉ hơn trăm. Nguyên vẹn bảo tồn số lượng càng ít, bất quá tăng thêm lưu truyền từ giới khác thì nhiều hơn.
Mà Tông Thủ lựa chọn cuốn này uy năng không tính mạnh, tốc độ tu hành cũng là trung đẳng. Duy nhất một kẻ ưu điểm, chính là công chính bình thản, nhuộm dần thần hồn chân khí là nhỏ nhất.
Sau khi quyết định, Tông Thủ không do dự nữa, mượn tiếng đàn lần nữa tiến vào trạng thái huyễn hoặc khó hiểu.
Suy nghĩ trong đầu vận chuyển tốc độ gấp 10 lần dĩ vãng, Nguyên Nhất Kiếm trước người biến hóa từng chút một.
Những lời kia của mình tựa hồ là triệt để triệt để Hiên Vận Lan khiến cho nàng đột phá bình chướng nào đó.
Chỉ là kỳ thật lúc đó, hắn không có nghĩ quá nhiều, chỉ có thể lừa gạt được là tốt nhất, không được cũng không sao.
Thổn thức hồi lâu, Tông Thủ bỏ đi tạp niệm, không chút do dự phóng trước người mấy cây đàn hương. Sau đó lại trân trọng lấy ra ký tự Vận đặt lên trán của mình.
Cơ hội lần này khó mà có được, mặc dù mấy canh giờ đằng sau sẽ gặp vận rủi, hắn cũng chịu.
Huyễn Tâm Kính được tế lên treo trên đỉnh đầu.
Ý niệm lập tức tiến vào trạng thái minh minh, chỉ có một chữ Tịnh.
Không ngừng hóa giải, không ngừng tu chỉnh, lại không ngừng tổ hợp, một lần lại một lần xây dựng chữ Tịnh, rồi lại đổ vỡ không lưu lại dấu vết.
Mãi tới khi khiến cho cái chữ này hợp cùng Thiên Địa đại đạo, hưởng ứng cùng thiên địa linh năng.
Chẳng biết lúc nào Tiểu Kim trên cánh tay trái của Tông Thủ sinh ra một tia cảm giác nóng nóng.
Mà trước người Tông Thủ thiên địa linh năng cũng bắt đầu ngưng tụ lặp đi lặp lại, đều là một chữ Tịnh, cơ bản giống nhau, nhưng mỗi một lần biến hóa đều khiến cho thiên địa linh năng phạm vi ngàn trượng sạch sẽ một phần.
Trong phòng tập võ rộng trăm trượng, tro bụi đều bị một cỗ dị lực, sắp xếp đến nơi hẻo lánh.
Mặt đất Tông Thủ ngồi sạch sẽ dị thường.
Chữ phù càng tác dụng ở trong thân thể thần hồn của Tông Thủ, như giờ phút này Tông Thủ có thể nội thị, tất nhiên phát giác chân khí ở trong thân thể của mình tinh khiết vô cùng. Mà vòng xoáy hồn hải cũng thanh tịnh đến gần như trong suốt.
Một lần ngộ đã khiến Tông Thủ triệt để quên thời gian.
Mãi tới khi tâm niệm tới hạn, nhiều lần không còn chút nào bổ ích nữa, ý niệm Tông Thủ mới lại lần nữa vừa tỉnh lại, biết được chính mình mặc dù tiếp tục nữa cũng không thể tiến triển thêm. Đây là tích lũy tri thức pháp và kiến thức không đủ.
- Đây mới thực sự là đốn ngộ!
Trong mắt Tông Thủ chớp lên một tia tử mang phát hiện sợ hãi lẫn vui mừng.
- Chân phù này ta đã hoàn thành sáu thành. Sau này mặc dù chỉ chậm rãi suy diễn, cũng chỉ cần nửa năm thì lĩnh ngộ thấu triệt. Nếu có tìm được phù điển tịch đến xác minh, thời gian còn rút ngắn thêm.
Linh Sư tu hành đã qua giai đoạn ngay từ đầu đột nhiên tăng mạnh. Cho dù là một ít thiên tài thường thường 4~5 năm cũng chưa chắc tiến cảnh.
Có thể ở nửa năm sau tiến vào một cảnh giới, Tông Thủ đã thoả mãn phi thường. Cái tốc độ này đã không kém hơn đích mạch thiên tài có tài nguyên tông môn giúp ích.
Giờ phút này trong đầu hắn sinh động dị thường, dưới sự kích thích của tiếng đàn cùng Huyễn Tâm Kính linh cảm không ngừng xuất hiện.
Đang muốn không ngừng cố gắng phía trên võ học vương đạo lại tìm hiểu một chút thì lông mày Tông Thủ nhíu lại nhìn về phía đại môn.
Bởi vì tiếng đàn cùng Huyễn Tâm Kính, tâm thần của Tông Thủ cũng đồng dạng là dị thường mẫn cảm.
Trong chớp mắt ý niệm ác ý bỗng nhiên từ đằng xa đâm tới.
- Đây là Thiên Vị Võ Tông!
Cơ hồ là ngay lập tức, Tông Thủ đã phân biệt ra niệm mạnh yếu, còn có bên trong ẩn ẩn hàm sát ý.
Suy nghĩ lộn xộn chuyển, sau đó lại một lát, đã ước chừng đoán ra lai lịch của người này.
- Ma Sơn tông?
Tông Thủ âm thầm thở dài, này thật đúng là phiền toái.
Tại Càn Thiên Sơn thành trong địa bàn nhà mình, hắn cũng không úy kỵ Thiên Vị Võ Tông.
Hổ Thiên Thu tinh thông võ đạo xu thế Huyền Võ bát mạch cường giả, chỉ cần có chuẩn bị mượn xu thế bốn mươi vạn đại quân thì có thể cùng Thiên Vị cường giả chống lại. Nếu có thể vào nhất giai như vậy mười vạn quân là đủ.
Hai người Khâu Vi Hổ Thiên Thu, số lượng cao thủ ít hơn so với một phương Tông Thế nhưng có thể chiếm cứ ưu thế trong nội thành chính là bởi vậy.
Mà chính hắn cũng đồng dạng mượn xu thế một quốc gia. Tuy rằng tu vi chỉ tới tiên thiên nhị mạch, có thể chính thức cho sở dụng không nhiều lắm, bất quá bằng tu vi võ đạo chính diện chém giết, bảo vệ tánh mạng thì không có vấn đề.
Bất quá Thiên Vị Võ Tông mạnh cũng chỉ là bản thân, nếu một lòng muốn đối địch Càn Thiên Sơn dùng du đấu ám sát như vậy hắn thật đúng là không có quá nhiều biện pháp bắt giữ.
Đoán chừng hai ba năm này không thể rời đi Càn Thiên Sơn thành, hơn nữa người này cẩn thận như thế tựa hồ cũng đang chờ cái gì. Tông Thủ lờ mờ có cảm giác có cổ nguy cơ càng lớn hơn đang lặng yên đánh úp lại.
Chỉ sợ ngoại trừ người này ra còn có cường giả khác, nói không chừng còn có Võ Tôn cấp một.
Trong mắt Tông Thủ chớp lên lệ mang trong lòng trở nên lạnh lẽo.
Bất quá dù vậy, hắn cũng tuyệt không hối hận lúc trước sự tình bên trong Huyết Cốc Ma Thi Sơn.
Dù là biết rõ sau đó có thể sẽ bị trả thù, biết rõ chính mình không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, hắn vẫn ra tay không chút do dự!
Sanh ở nhân thế, coi như có cái nên làm có việc không nên làm. Lúc kia còn muốn ẩn nhẫn đứng ngoài quan sát, như vậy hắn sống còn có ý nghĩa gì?
Võ Tôn cường giả? Chiến... cùng lắm thì chết thôi.
Ý niệm khẽ động, Tông Thủ đem Nguyên Nhất Kiếm lơ lửng trước người.
Hắn lại lần nữa bắt đầu nhớ lại, kiếp trước xem qua chút ít bí bản ghi lại hoàng đế võ đạo.
Tứ quyền hư hư thực thực Tông Vị Nhiên sáng chế kỳ thật cũng không hoàn chỉnh, uy năng không tính là quá mạnh mẽ. Lần trước chỉ là bởi vì nhất mạch truyền thừa cùng Vô Định Linh Hoàng Quyết có thể lập tức cầm sử dụng. Lúc này mới đem bộ quyền pháp này, tạm thời cải thành kiếm thuật sử xuất.
Kỳ thật chỗ thiếu hụt rất nhiều, mấy người Tuyết Mạc Ngôn cùng Vụ Diệp bởi vì chưa tới cảnh giới đỉnh phong. Mặc dù thấy được sơ hở cũng không cách nào lợi dụng, mới bị hắn dùng phương thức nghiền áp giết chết.
Về phần Tông Chính thì là bởi vì hắn xuất bất kỳ ý, nếu người này xem thấu hắn hư thật, ít nhất có thể toàn thân trở ra.
Mặc dù hắn sử dụng vương đạo võ học trên lực lượng toàn thắng Tông Chính.
- Chính là nó rồi! Đế Phong!!
Một đoạn văn tự chảy xuôi trong đầu, hoàng đạo công pháp chỉ ngắn gọn hai chữ mà thôi Đế Phong!
Bí võ Vân Giới hoàng đạo không nhiều lắm, trung ương đại lục mười cái hoàng triều lại thêm năm lục mười hai đảo quy tắc có sẵn mô hình, vương quốc có tư cách sử dụng vương đạo võ học cũng chỉ hơn trăm. Nguyên vẹn bảo tồn số lượng càng ít, bất quá tăng thêm lưu truyền từ giới khác thì nhiều hơn.
Mà Tông Thủ lựa chọn cuốn này uy năng không tính mạnh, tốc độ tu hành cũng là trung đẳng. Duy nhất một kẻ ưu điểm, chính là công chính bình thản, nhuộm dần thần hồn chân khí là nhỏ nhất.
Sau khi quyết định, Tông Thủ không do dự nữa, mượn tiếng đàn lần nữa tiến vào trạng thái huyễn hoặc khó hiểu.
Suy nghĩ trong đầu vận chuyển tốc độ gấp 10 lần dĩ vãng, Nguyên Nhất Kiếm trước người biến hóa từng chút một.
/1700
|