Mà khi ngẫm lại Tông Thủ lòng dạ hẹp hòi đối với Tĩnh Vân Nhã cũng là quan báo tư thù thì lại không cho là đúng, bất quá tính nàng dù kiêu ngạo thế nào cũng không dám phản bác Tọa Tôn Thương Sinh Đạo. Không đề cập tới thân phận, không đề cập tới tu vi, chỉ là bối phận đã cao hơn nàng không biết bao nhiêu. Nếu gọi tên thì phải là Thái Thái Thái Thái Thái Sư Tổ, ngắn gọn hơn là chỉ có thể nhìn lên.
- Nói như vậy Tọa Tôn coi Tông Thủ như minh quân sao?
- Để lão có chỗ ở, ấu có chỗ nuôi, làm sao lại không phải minh quân? Nếu hắn sinh ở trung ương Hoàng Triều có thể làm thành những chuyện này, cho dù thiên cổ Thánh Quân cũng chưa thể làm được.
Hừ lạnh một tiếng, thanh niên mặc nho phục nắm chặt lấy tay áo rồi sau đó lại tiếc nuối lắc đầu.
- Chỉ tiếc, phương pháp này cũng chỉ thích hợp một thành Càn Thiên Sơn thành mà thôi, Trung ương hoàng triều nhân khẩu đông đúc, quan viên dư thừa, người nhiều hơn việc. Dù cho ban chính lệnh này, ở bên kia cũng không có chỗ thực dụng, thậm chí còn giày vò con dân chết đi sống lại!
Tiếp theo hắn có chút nghi ngờ, nhìn về phía da thú thứ sáu, mắt lộ vẻ kỳ lạ.
Hắn không hiểu nhất chính là chính lệnh này.
- Thiết trưởng lão viện dùng giám thị tiền tài sao? Đây cũng là thượng sách. Chỉ là động tĩnh này tựa hồ hơi lớn, cảm giác có chút không đúng, Tông Thủ còn có ý khác.
Mi tâm hắn giựt giựt ẩn ẩn cảm giác có quan hệ với số mệnh Thương Sinh Đạo của mình.
Nhưng cẩn thận suy tính lại không có đầu mối. Nho phục thanh niên chỉ đành lắc đầu, lấy mấy tờ da thú trịnh trọng cất vào trong ống tay áo.
Ngẩng đầu nhìn lên, nho phục thanh niên bỗng nhiên cười cười:
- Đây là Linh Khúc Tĩnh Thần An? Tiểu cô nương này thật sự hảo duyên pháp, rõ ràng tiến vào đốn ngộ chi cảnh. Tông Thủ cũng có phúc duyên tốt! Không đúng, phải nói là rất không may mới.
Mặc dù là có chút khó hiểu chiếu lệnh thứ sáu của Tông Thủ, bất quá với cuộc gặp tân nhiệm Càn Thiên Yêu Vương càng thêm mong đợi.
Chuyện thứ nhất ra khỏi phế tích, Tông Thủ hung hăng tắm rửa một cái.
Sau khi toàn thân sạch sẽ, hắn gọi Nhâm Bác bàn chuyện vào ban đêm.
Nhâm Bác cũng thông võ đạo, bất quá khả năng bởi vì quanh năm xử lý chính vụ không bao nhiêu thời gian tu hành. Người này căn cốt không tệ, nhưng đến hơn 40 tuổi mới đến Võ Tông cảnh giới. Lúc lên tới đỉnh núi thì lộ vẻ mệt mỏi.
Ánh mắt nhìn về phía Tông Thủ ẩn ẩn lộ hung quang, cả ngày nay hắn ngủ không tới hai canh giờ, đương nhiên là bực mình với tiểu tử quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Dù là đối phương là Yêu Vương một thành Quân chủ của nhà mình, hắn cũng khó chịu.
Tông Thủ cũng không phải không có cảm giác, mình quả thật không có phúc. Bất quá Hiên Vận Lan vừa mới bắt đầu vẫn ở bên chằm chằm vào, không chịu xuống núi.
Thậm chí còn quỳ gối bên ngoài cửa phòng hắn, nếu hắn không đáp ứng lập tức cho nữ tử Thập Lý Linh Hương Đinh một con đường sống thì tuyệt không bỏ qua, hắn cũng bị bức phải không có biện pháp.
Bất quá sau khi gặp mặt, Nhâm Bác thu liễm tâm tình, vẻ mặt nghiêm túc khuyên can nói:
- Nghe nói quân thượng liên tục hai ngày không xử lý chính vụ, thần thật đau lòng. Quân thượng dốc lòng võ đạo, cố nhiên là chuyện tốt. Nhưng quân thượng cũng cần ghi nhớ, mười thành Càn Thiên Sơn, tám trăm ngàn người đều nằm trong tay của quân thượng, không thể khinh thường.
Tông Thủ xấu hổ phất phất tay viết một hàng chữ:
- Việc này ta đều có dự tính, chờ thêm chút ít ngày lại nói, nhất định sẽ không làm trễ nải chính sự.
Đang do dự làm như thế nào mở miệng. Nếu là nói rõ, người khác biết được Hiên Vận Lan đã từng du thuyết. Sau đó màn đêm buông xuống thì sửa lại chủ ý quả thực hơi khó nghe.
Tiếp theo chợt nghe Nhâm Bác nhếch lông mày nói:
- Quân thượng đã nói lời thì phải biết vương giả nhất ngôn cửu đỉnh, còn có một chuyện là Thập Lý Linh Hương Đinh hôm nay đã niêm phong nhưng mười vạn nữ tử cần kế sách mưu sinh.
Tông Thủ nghe vậy lập tức đại hỉ, thật sự là muốn ngủ gật thì lại đưa chiếu manh tới, hắn bất động thanh sắc nói:
- Việc này ta đã cẩn thận nghĩ tới, không bằng tuyên chỉ bên ngoài Càn Thiên Sơn thành lập Vệ thành? Những thương nhân kia cũng dời sang đó.
- Vệ thành?
Nhâm Bác nhìn chữ trong hư không rồi trầm ngâm hồi lâu tiếp theo là gật nhẹ đầu:
- Quân thượng nhân đức, phương pháp này tựa hồ không tệ, cho lão thần trở về suy nghĩ một chút nữa lợi và hại mới bẩm lại quân thượng.
Tông Thủ cũng không ngoài ý muốn, nếu như Nhâm Bác lập tức đáp ứng phía, hắn ngược lại sẽ thất vọng, trong lòng vừa nghĩ sớm thu mua đất trống xây nhà thu tô. Tông Thủ một bên thoả mãn cười nói:
- Còn có săn bắn Vân Hải, thừa tướng cũng nên bắt tay vào chuẩn bị đi. Thông tri chư tộc, tốt nhất ở trong một tháng có thể bắt đầu.
Lông mày Nhâm Bác nhíu lại, việc này sớm đã có nghĩ tới. Đây là đại sự hạng nhất của Càn Thiên Sơn, nếu không phải như thế, nửa đêm gọi hắn tới hắn cũng không tới, Nhâm Bác cúi người thi lễ:
- Hồi bẩm quân thượng, 250 chiếc vân hạm, tính cả tất cả vật tư chiến giới, thần đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời bắt đầu.
Khí tức của Tông Thủ cứng lại, trong lòng thầm nghĩ một tháng này trừ phi là chỗ dựa tìm tới tận cửa, nếu không hắn không dám đơn giản chạy ra đi. Sau đó Tông Thủ giả lơ đánh trống lảng:
- Đúng rồi! Thừa tướng, ta đã thấy qua quy chế của trung thổ hoàng triều, mấy ngày nữa, đề ra cho ta một danh sách, nhất định phải đề cử hiền năng.
Nhâm Bác khẽ giật mình, tiếp theo thì lại bình tĩnh lại. Kiến lục bộ là chuyện tốt, quan chế Càn Thiên Sơn thành rối như canh hẹ. Bất quá lúc này phải phân quyền của hắn, nếu là nội các thì tự nhiên là phải thêm nhiều thần quả nhiên là một đời vua một đời thần, thủ đoạn của vị quân thượng này đường đường chính chính, Nhâm Bác hắn chỉ có thể làm theo.
Nhưng vì sao lại muốn hắn đến đề cử? Đúng rồi, tất nhiên là thăm dò, Nhâm Bác hắn phải chăng dã tâm bừng bừng, muốn ôm quyền. Hừ, chính mình thì tận tâm tận lực mới được.
Đưa mắt nhìn Nhâm Bác ra khỏi cửa lớn, Tông Thủ thì lâm vào suy ngẫm, nghĩ đến cảnh cáo Nhâm Bác trước khi rời đi.
Săn bắn ở Vân Hải là chuyện hàng năm ở Càn Thiên Sơn thành, có thể lung lạc nhiều cường giả. Giống như thế lực Vân Hà Sơn, Liệt Diễm Sơn cùng Đào Vân Thành, tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội chèn ép Càn Thiên Sơn lần này.
Chỉ có Thiết Cương Điện, trừ phi Tông Thủ ứng ra, nếu không trong quốc khố sẽ không có tiền tu sửa.
Rồi sau đó hắn nhìn chằm chằm một đống lớn da thú mới thêm vào mà ngẩn người, ánh mắt tan rã.
Nói không muốn để ý tới, bất quá rồi lại biết rõ. Trong lúc này có ít tấu chương phải nhanh chóng xử trí đấy.
Yêu Vương thật đúng là mệt mỏi, chỉ ngóng trông mấy tháng sau, hắn có thể xử lý thỏa đáng mọi chuyện, sau đó sớm thoát thân cho kịp.
Hiên Vận Lan đằng sau bức rèm che đi ra, sau đó cảm kích thi lễ với Tông Thủ:
- Đa tạ quân thượng, Vận Lan vô cùng cảm kích. Ba tháng ước hẹn, Hiên Vận Lan nhất định thủ tín!
- Nói như vậy Tọa Tôn coi Tông Thủ như minh quân sao?
- Để lão có chỗ ở, ấu có chỗ nuôi, làm sao lại không phải minh quân? Nếu hắn sinh ở trung ương Hoàng Triều có thể làm thành những chuyện này, cho dù thiên cổ Thánh Quân cũng chưa thể làm được.
Hừ lạnh một tiếng, thanh niên mặc nho phục nắm chặt lấy tay áo rồi sau đó lại tiếc nuối lắc đầu.
- Chỉ tiếc, phương pháp này cũng chỉ thích hợp một thành Càn Thiên Sơn thành mà thôi, Trung ương hoàng triều nhân khẩu đông đúc, quan viên dư thừa, người nhiều hơn việc. Dù cho ban chính lệnh này, ở bên kia cũng không có chỗ thực dụng, thậm chí còn giày vò con dân chết đi sống lại!
Tiếp theo hắn có chút nghi ngờ, nhìn về phía da thú thứ sáu, mắt lộ vẻ kỳ lạ.
Hắn không hiểu nhất chính là chính lệnh này.
- Thiết trưởng lão viện dùng giám thị tiền tài sao? Đây cũng là thượng sách. Chỉ là động tĩnh này tựa hồ hơi lớn, cảm giác có chút không đúng, Tông Thủ còn có ý khác.
Mi tâm hắn giựt giựt ẩn ẩn cảm giác có quan hệ với số mệnh Thương Sinh Đạo của mình.
Nhưng cẩn thận suy tính lại không có đầu mối. Nho phục thanh niên chỉ đành lắc đầu, lấy mấy tờ da thú trịnh trọng cất vào trong ống tay áo.
Ngẩng đầu nhìn lên, nho phục thanh niên bỗng nhiên cười cười:
- Đây là Linh Khúc Tĩnh Thần An? Tiểu cô nương này thật sự hảo duyên pháp, rõ ràng tiến vào đốn ngộ chi cảnh. Tông Thủ cũng có phúc duyên tốt! Không đúng, phải nói là rất không may mới.
Mặc dù là có chút khó hiểu chiếu lệnh thứ sáu của Tông Thủ, bất quá với cuộc gặp tân nhiệm Càn Thiên Yêu Vương càng thêm mong đợi.
Chuyện thứ nhất ra khỏi phế tích, Tông Thủ hung hăng tắm rửa một cái.
Sau khi toàn thân sạch sẽ, hắn gọi Nhâm Bác bàn chuyện vào ban đêm.
Nhâm Bác cũng thông võ đạo, bất quá khả năng bởi vì quanh năm xử lý chính vụ không bao nhiêu thời gian tu hành. Người này căn cốt không tệ, nhưng đến hơn 40 tuổi mới đến Võ Tông cảnh giới. Lúc lên tới đỉnh núi thì lộ vẻ mệt mỏi.
Ánh mắt nhìn về phía Tông Thủ ẩn ẩn lộ hung quang, cả ngày nay hắn ngủ không tới hai canh giờ, đương nhiên là bực mình với tiểu tử quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Dù là đối phương là Yêu Vương một thành Quân chủ của nhà mình, hắn cũng khó chịu.
Tông Thủ cũng không phải không có cảm giác, mình quả thật không có phúc. Bất quá Hiên Vận Lan vừa mới bắt đầu vẫn ở bên chằm chằm vào, không chịu xuống núi.
Thậm chí còn quỳ gối bên ngoài cửa phòng hắn, nếu hắn không đáp ứng lập tức cho nữ tử Thập Lý Linh Hương Đinh một con đường sống thì tuyệt không bỏ qua, hắn cũng bị bức phải không có biện pháp.
Bất quá sau khi gặp mặt, Nhâm Bác thu liễm tâm tình, vẻ mặt nghiêm túc khuyên can nói:
- Nghe nói quân thượng liên tục hai ngày không xử lý chính vụ, thần thật đau lòng. Quân thượng dốc lòng võ đạo, cố nhiên là chuyện tốt. Nhưng quân thượng cũng cần ghi nhớ, mười thành Càn Thiên Sơn, tám trăm ngàn người đều nằm trong tay của quân thượng, không thể khinh thường.
Tông Thủ xấu hổ phất phất tay viết một hàng chữ:
- Việc này ta đều có dự tính, chờ thêm chút ít ngày lại nói, nhất định sẽ không làm trễ nải chính sự.
Đang do dự làm như thế nào mở miệng. Nếu là nói rõ, người khác biết được Hiên Vận Lan đã từng du thuyết. Sau đó màn đêm buông xuống thì sửa lại chủ ý quả thực hơi khó nghe.
Tiếp theo chợt nghe Nhâm Bác nhếch lông mày nói:
- Quân thượng đã nói lời thì phải biết vương giả nhất ngôn cửu đỉnh, còn có một chuyện là Thập Lý Linh Hương Đinh hôm nay đã niêm phong nhưng mười vạn nữ tử cần kế sách mưu sinh.
Tông Thủ nghe vậy lập tức đại hỉ, thật sự là muốn ngủ gật thì lại đưa chiếu manh tới, hắn bất động thanh sắc nói:
- Việc này ta đã cẩn thận nghĩ tới, không bằng tuyên chỉ bên ngoài Càn Thiên Sơn thành lập Vệ thành? Những thương nhân kia cũng dời sang đó.
- Vệ thành?
Nhâm Bác nhìn chữ trong hư không rồi trầm ngâm hồi lâu tiếp theo là gật nhẹ đầu:
- Quân thượng nhân đức, phương pháp này tựa hồ không tệ, cho lão thần trở về suy nghĩ một chút nữa lợi và hại mới bẩm lại quân thượng.
Tông Thủ cũng không ngoài ý muốn, nếu như Nhâm Bác lập tức đáp ứng phía, hắn ngược lại sẽ thất vọng, trong lòng vừa nghĩ sớm thu mua đất trống xây nhà thu tô. Tông Thủ một bên thoả mãn cười nói:
- Còn có săn bắn Vân Hải, thừa tướng cũng nên bắt tay vào chuẩn bị đi. Thông tri chư tộc, tốt nhất ở trong một tháng có thể bắt đầu.
Lông mày Nhâm Bác nhíu lại, việc này sớm đã có nghĩ tới. Đây là đại sự hạng nhất của Càn Thiên Sơn, nếu không phải như thế, nửa đêm gọi hắn tới hắn cũng không tới, Nhâm Bác cúi người thi lễ:
- Hồi bẩm quân thượng, 250 chiếc vân hạm, tính cả tất cả vật tư chiến giới, thần đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời bắt đầu.
Khí tức của Tông Thủ cứng lại, trong lòng thầm nghĩ một tháng này trừ phi là chỗ dựa tìm tới tận cửa, nếu không hắn không dám đơn giản chạy ra đi. Sau đó Tông Thủ giả lơ đánh trống lảng:
- Đúng rồi! Thừa tướng, ta đã thấy qua quy chế của trung thổ hoàng triều, mấy ngày nữa, đề ra cho ta một danh sách, nhất định phải đề cử hiền năng.
Nhâm Bác khẽ giật mình, tiếp theo thì lại bình tĩnh lại. Kiến lục bộ là chuyện tốt, quan chế Càn Thiên Sơn thành rối như canh hẹ. Bất quá lúc này phải phân quyền của hắn, nếu là nội các thì tự nhiên là phải thêm nhiều thần quả nhiên là một đời vua một đời thần, thủ đoạn của vị quân thượng này đường đường chính chính, Nhâm Bác hắn chỉ có thể làm theo.
Nhưng vì sao lại muốn hắn đến đề cử? Đúng rồi, tất nhiên là thăm dò, Nhâm Bác hắn phải chăng dã tâm bừng bừng, muốn ôm quyền. Hừ, chính mình thì tận tâm tận lực mới được.
Đưa mắt nhìn Nhâm Bác ra khỏi cửa lớn, Tông Thủ thì lâm vào suy ngẫm, nghĩ đến cảnh cáo Nhâm Bác trước khi rời đi.
Săn bắn ở Vân Hải là chuyện hàng năm ở Càn Thiên Sơn thành, có thể lung lạc nhiều cường giả. Giống như thế lực Vân Hà Sơn, Liệt Diễm Sơn cùng Đào Vân Thành, tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội chèn ép Càn Thiên Sơn lần này.
Chỉ có Thiết Cương Điện, trừ phi Tông Thủ ứng ra, nếu không trong quốc khố sẽ không có tiền tu sửa.
Rồi sau đó hắn nhìn chằm chằm một đống lớn da thú mới thêm vào mà ngẩn người, ánh mắt tan rã.
Nói không muốn để ý tới, bất quá rồi lại biết rõ. Trong lúc này có ít tấu chương phải nhanh chóng xử trí đấy.
Yêu Vương thật đúng là mệt mỏi, chỉ ngóng trông mấy tháng sau, hắn có thể xử lý thỏa đáng mọi chuyện, sau đó sớm thoát thân cho kịp.
Hiên Vận Lan đằng sau bức rèm che đi ra, sau đó cảm kích thi lễ với Tông Thủ:
- Đa tạ quân thượng, Vận Lan vô cùng cảm kích. Ba tháng ước hẹn, Hiên Vận Lan nhất định thủ tín!
/1700
|