Đúng là đồ không trứng, lần này ngươi đã chọc ta giận điên lên rồi!!!
Lời vừa nói ra, thái dương lão nhân mặc áo đen lập tức nổi gân xanh. Trong đôi mắt bắn ra sát ý cơ hồ hóa thành thực chất. Mà khi hắn đang muốn xuất kiếm chém giết Tông Thủ tại chỗ thì sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, vẻ khinh thường, dần dần thối lui.
Hai kiếm trong tay rõ ràng không thể chém ra!
Thần sắc Ngụy Húc cũng đồng dạng biến đổi, khí tức ở đầu ngón tay vốn đã bắt đầu khởi động đến bỗng dưng thu lại.'A...' một tiếng, lần nữa nhìn trên không phía xa.
Chỉ thấy quanh người Tông Thủ đột nhiên phun ra vài đạo cương kình lợi hại mang theo huyết vụ. Đúng là toàn bộ dùng sức một mình liền cường hành đuổi Ma Quỳ Kiếm Ý ẩn sâu trong thể nội ra.
Sau đó hắn cố ý mượn hồn lực chân khí xung quanh, nhưng biên độ này còn lớn hơn lần trước rất nhiều.
Làm cho Ngụy Húc ngạc nhiên nhất là thân thể Tông Thủ vốn đã nên gần như sụp đổ trong khoảnh khắc cũng chẳng biết tại sao, lại khôi phục không ít.
- Lôi Loan tinh hoa sao? Thú vị.
Lắc đầu, Ngụy Húc là nhịn không được cười to. Giờ phút này khí tức của Tông Thủ quá lớn, rõ ràng còn muốn mạnh hơn lúc toàn thịnh mấy phần.
Bất quá vẫn như cũ chênh lệch cùng cường giả Võ Tôn không cách nào đền bù. Bất quá đến thời khắc này, hắn đã xem như miễn cưỡng nhìn ra cực hạn của Tông Thủ.
- Quả nhiên là thiên phú chi tài, kiếm đạo tinh tuyệt!
Mà ngay sau đó, chỉ thấy kiếm trong tay Tông Thủ lần nữa nâng lên chỉ phía xa đối diện, khóe môi của hắn lộ ra tà ý.
Kiếm trong tay vẫn như cũ nóng bức, kim quang lóng lánh, lôi xà cuồng vũ, nhưng vẻn vẹn trong giây lát đã bất đồng không ít.
Một cỗ ý niệm bàng bạc trầm hùng to lớn nặng như dãy núi đè xuống bỗng nhiên hàng lâm đỉnh núi bao phủ phạm vi trăm trượng.
- Hử? Đây là Sơn Hà Kiếm Ý!
Râu tóc Ngụy Húc lập tức run run cơ hồ dựng lên, nho qua trên đỉnh đầu nghiêng một cái rồi vội vàng đưa tay đỡ lấy.
Lĩnh ngộ kiếm ý cũng không có gì, nắm giữ nhiều loại kiếm ý hắn cũng chỉ cho là Tông Thủ là sớm thông minh nhanh hơn so với người khác một bước mà thôi.
Nhưng kiếm ý giống như thế này hoàn toàn bất đồng tan ra làm một thể thì thật bó tay.
Xa xa không phải dừng lại là lĩnh ngộ vài loại kiếm ý đơn giản như vậy.
Giờ khắc này Tông Thủ có lẽ đã đem ba loại kiếm ý đều hòa hợp một lò?
Dù là hắn sớm đã biết công quyết của Tông Thủ vốn là trực chỉ kiếm đạo bổn nguyên, thiên đạo nguyên nhất. Tu đến cực điểm có thể thi triển hết Bách gia kiếm ý.
Giờ khắc này vẫn cảm giác khó mà tiếp nhận được.
Tư chất như vậy không phải dùng kiếm đạo Thông Linh hoặc siêu phàm có thể hình dung!
So sánh với Linh Võ hợp nhất còn kém không ít nhưng đã tuyệt đối lực áp phần đông tuấn kiệt Vân Giới... Bên kia, mọi người đứng trên Thiết Cương Điện đã cảm giác có chút không đúng. Chỉ thấy áp lực bất thình lình cơ hồ muốn đè sập Huyền Sơn này.
Thiết Cương Điện thỉnh thoảng phát ra tiếng Răng rắc, nếu không phải Hiên Viên Thông che chở đã sớm nát bấy. Dù vậy cũng có người không chịu nổi, miệng mũi rướm máu, bất đắc dĩ phải trốn vào trong Thiết Cương Điện.
Như đám người Chu quân hầu thì trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn thân ảnh Tông Thủ gần như cuồng hóa.
Trong lòng thầm nghĩ lần trước uống rượu, linh võ hợp nhất. Lúc này đây thì đem nhiều loại kiếm ý hòa tan vào một thể sao?
- Đại Thiên Kiếm Ý, Sơn Hà Kiếm Ý, không đúng! Tựa hồ còn có cuồng đình kiếm ý. Là ba loại!
Thiếu thành chủ của bọn hắn rốt cuộc đã làm như thế nào?
Chẳng lẽ là uống rượu say là được? Nhưng đám người một khi say ngược lại sẽ say khướt. Tuy nói tình hình Tông Thủ giờ phút này không khác say khướt là bao nhiêu.
Khi kiếm ý kia lăng áp tới, ngay cả Hắc y lão giả cũng đồng dạng là thần sắc ngưng lạnh. Hai kiếm vung lên, hai phần kiếm ảnh màu đen xoay quanh bất định ở xung quanh người.
Sau đó mọi người trông thấy mũi kiếm Lôi Dực Kiếm của Tông Thủ phun ra một đoàn kiếm quang cao hơn sáu trăm trượng, không có gì kết cấu, cũng không cần kiếm thuật, chỉ bổ ra một phát, dùng xu thế vạch phá bầu trời trảm vào đầu lão nhân mặc áo đen.
Sau đó kiếm khí tung hoành nhưng thiểm quang liệt ảnh, một kiếm mãnh liệt vung trảm ta giống như gió bão, liên tục không dứt.
Không gian chung lập tức bắt đầu lay động. Kiếm khí tràn ra tứ tán càng khốc liệt hơn trước gấp mấy lần.
Ngụy Húc âm thầm thở dài, trong lòng có phần là đáng tiếc. Giờ phút này thực lực của Tông Thủ xác thực mạnh hơn lúc trước không chỉ một thành. Bất quá kiếm thuật này lộ ra vụng về toàn bộ không có tinh diệu của lúc trước.
Đoán chừng thật sự là say đến mất đi ý thức, chỉ biết theo bản năng làm việc lại quyết định kiếm thuật thiên tư, đầu óc hồ đồ thì không thể làm được.
Sớm biết như thế cũng không nên để cho Tông Thủ uống rượu. Nếu không trận chiến này, nhất định sẽ càng thêm đặc sắc.
Cảm giác được kiếm khí này tiếp tục trùng kích nữa, cường giả Võ Tôn kia hơn phân cũng sẽ không có chuyện gì, mà ngược lại ngọn núi này sẽ sụp đổ. Một lớp chân khí của Ngụy Húc bỗng dưng quán chú dưới chân khiến Huyền Sơn vô thanh vô tức lần nữa chuyển thành chắc chắn.
Mà Hiên Viên Thông đau khổ duy trì khuôn mặt u sầu cũng kinh ngạc nhìn Ngụy Húc. Trong lòng hơi cả kinh, lại thoáng an tâm. Vị này gọi Tông Thủ là sư đệ, cùng Tông Thủ tới đây, quả nhiên không phải tầm thường.
Trong nháy mắt ổn định sơn thể so với phá hư còn khó khăn, thực lực tất nhiên mạnh mẽ tuyệt đối.
Li cận thân quan sát sát, Tông Thủ mượn ngoại lực thì cảnh giới người này chỉ sợ là xa xa vượt qua tưởng tượng của hắn.
Có người này ở dây, ngày hôm nay nhất định không xảy ra vấn đề gì.
Chỉ là hắn giờ phút này càng quan tâm lo lắng chính là Tông Thủ, đồng dạng là sinh lòng hối hận. Chính mình đã sớm nên nghĩ đến, lần trước say rượu Linh Võ hợp nhất chỉ là trùng hợp. Chính mình dựa vào cái gì cho rằng người này sau khi uống rượu sẽ lại đạt tới linh võ hợp nhất chi cảnh?
Hơn mười kiếm giao thoa trên không trung, lão nhân mặc áo đen giễu cợt một tiếng:
- Chọc giận ngươi hả? Ngươi nổi giận thì như thế nào? Chỉ chút bổn sự ấy làm gì được ta? Chỉ tiếc ngươi sinh muộn mười năm, nếu không lão phu nhất định là gặp ngươi lui tránh. Nếu không có uống say, lão phu cũng sẽ cảm giác có chút khó giải quyết. Ngươi giết mấy đệ tử không nên thân của ta cũng không tính là chuyện lớn nhưng Quỳ Khí chết vào tay ngươi, ngày hôm nay ta nhất định phải bầm thây ngươi vạn đoạn.
Một kiếm quét ra đánh tan mọi kiếm quan đầy trời. Tông Thủ đối diện vẫn không thuận theo không buông tha, một đạo kiếm quang mênh mông cuồn cuộn trảm tới.
Trong nội tâm lão nhân mặc áo đen mỉm cười lạnh một tiếng, lãnh mang mũi kiếm thoáng hiện, ánh mắt cũng đã tập trung vào cổ họng của Tông Thủ.
Chỉ là kiếm quang hắn vốn không thèm để ý thời điểm chém tới trước mắt hắn lại bỗng nhiên điên cuồng bành trướng, trong chốc lát chiếm cứ toàn bộ tầm mắt hắn.
Lời vừa nói ra, thái dương lão nhân mặc áo đen lập tức nổi gân xanh. Trong đôi mắt bắn ra sát ý cơ hồ hóa thành thực chất. Mà khi hắn đang muốn xuất kiếm chém giết Tông Thủ tại chỗ thì sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, vẻ khinh thường, dần dần thối lui.
Hai kiếm trong tay rõ ràng không thể chém ra!
Thần sắc Ngụy Húc cũng đồng dạng biến đổi, khí tức ở đầu ngón tay vốn đã bắt đầu khởi động đến bỗng dưng thu lại.'A...' một tiếng, lần nữa nhìn trên không phía xa.
Chỉ thấy quanh người Tông Thủ đột nhiên phun ra vài đạo cương kình lợi hại mang theo huyết vụ. Đúng là toàn bộ dùng sức một mình liền cường hành đuổi Ma Quỳ Kiếm Ý ẩn sâu trong thể nội ra.
Sau đó hắn cố ý mượn hồn lực chân khí xung quanh, nhưng biên độ này còn lớn hơn lần trước rất nhiều.
Làm cho Ngụy Húc ngạc nhiên nhất là thân thể Tông Thủ vốn đã nên gần như sụp đổ trong khoảnh khắc cũng chẳng biết tại sao, lại khôi phục không ít.
- Lôi Loan tinh hoa sao? Thú vị.
Lắc đầu, Ngụy Húc là nhịn không được cười to. Giờ phút này khí tức của Tông Thủ quá lớn, rõ ràng còn muốn mạnh hơn lúc toàn thịnh mấy phần.
Bất quá vẫn như cũ chênh lệch cùng cường giả Võ Tôn không cách nào đền bù. Bất quá đến thời khắc này, hắn đã xem như miễn cưỡng nhìn ra cực hạn của Tông Thủ.
- Quả nhiên là thiên phú chi tài, kiếm đạo tinh tuyệt!
Mà ngay sau đó, chỉ thấy kiếm trong tay Tông Thủ lần nữa nâng lên chỉ phía xa đối diện, khóe môi của hắn lộ ra tà ý.
Kiếm trong tay vẫn như cũ nóng bức, kim quang lóng lánh, lôi xà cuồng vũ, nhưng vẻn vẹn trong giây lát đã bất đồng không ít.
Một cỗ ý niệm bàng bạc trầm hùng to lớn nặng như dãy núi đè xuống bỗng nhiên hàng lâm đỉnh núi bao phủ phạm vi trăm trượng.
- Hử? Đây là Sơn Hà Kiếm Ý!
Râu tóc Ngụy Húc lập tức run run cơ hồ dựng lên, nho qua trên đỉnh đầu nghiêng một cái rồi vội vàng đưa tay đỡ lấy.
Lĩnh ngộ kiếm ý cũng không có gì, nắm giữ nhiều loại kiếm ý hắn cũng chỉ cho là Tông Thủ là sớm thông minh nhanh hơn so với người khác một bước mà thôi.
Nhưng kiếm ý giống như thế này hoàn toàn bất đồng tan ra làm một thể thì thật bó tay.
Xa xa không phải dừng lại là lĩnh ngộ vài loại kiếm ý đơn giản như vậy.
Giờ khắc này Tông Thủ có lẽ đã đem ba loại kiếm ý đều hòa hợp một lò?
Dù là hắn sớm đã biết công quyết của Tông Thủ vốn là trực chỉ kiếm đạo bổn nguyên, thiên đạo nguyên nhất. Tu đến cực điểm có thể thi triển hết Bách gia kiếm ý.
Giờ khắc này vẫn cảm giác khó mà tiếp nhận được.
Tư chất như vậy không phải dùng kiếm đạo Thông Linh hoặc siêu phàm có thể hình dung!
So sánh với Linh Võ hợp nhất còn kém không ít nhưng đã tuyệt đối lực áp phần đông tuấn kiệt Vân Giới... Bên kia, mọi người đứng trên Thiết Cương Điện đã cảm giác có chút không đúng. Chỉ thấy áp lực bất thình lình cơ hồ muốn đè sập Huyền Sơn này.
Thiết Cương Điện thỉnh thoảng phát ra tiếng Răng rắc, nếu không phải Hiên Viên Thông che chở đã sớm nát bấy. Dù vậy cũng có người không chịu nổi, miệng mũi rướm máu, bất đắc dĩ phải trốn vào trong Thiết Cương Điện.
Như đám người Chu quân hầu thì trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn thân ảnh Tông Thủ gần như cuồng hóa.
Trong lòng thầm nghĩ lần trước uống rượu, linh võ hợp nhất. Lúc này đây thì đem nhiều loại kiếm ý hòa tan vào một thể sao?
- Đại Thiên Kiếm Ý, Sơn Hà Kiếm Ý, không đúng! Tựa hồ còn có cuồng đình kiếm ý. Là ba loại!
Thiếu thành chủ của bọn hắn rốt cuộc đã làm như thế nào?
Chẳng lẽ là uống rượu say là được? Nhưng đám người một khi say ngược lại sẽ say khướt. Tuy nói tình hình Tông Thủ giờ phút này không khác say khướt là bao nhiêu.
Khi kiếm ý kia lăng áp tới, ngay cả Hắc y lão giả cũng đồng dạng là thần sắc ngưng lạnh. Hai kiếm vung lên, hai phần kiếm ảnh màu đen xoay quanh bất định ở xung quanh người.
Sau đó mọi người trông thấy mũi kiếm Lôi Dực Kiếm của Tông Thủ phun ra một đoàn kiếm quang cao hơn sáu trăm trượng, không có gì kết cấu, cũng không cần kiếm thuật, chỉ bổ ra một phát, dùng xu thế vạch phá bầu trời trảm vào đầu lão nhân mặc áo đen.
Sau đó kiếm khí tung hoành nhưng thiểm quang liệt ảnh, một kiếm mãnh liệt vung trảm ta giống như gió bão, liên tục không dứt.
Không gian chung lập tức bắt đầu lay động. Kiếm khí tràn ra tứ tán càng khốc liệt hơn trước gấp mấy lần.
Ngụy Húc âm thầm thở dài, trong lòng có phần là đáng tiếc. Giờ phút này thực lực của Tông Thủ xác thực mạnh hơn lúc trước không chỉ một thành. Bất quá kiếm thuật này lộ ra vụng về toàn bộ không có tinh diệu của lúc trước.
Đoán chừng thật sự là say đến mất đi ý thức, chỉ biết theo bản năng làm việc lại quyết định kiếm thuật thiên tư, đầu óc hồ đồ thì không thể làm được.
Sớm biết như thế cũng không nên để cho Tông Thủ uống rượu. Nếu không trận chiến này, nhất định sẽ càng thêm đặc sắc.
Cảm giác được kiếm khí này tiếp tục trùng kích nữa, cường giả Võ Tôn kia hơn phân cũng sẽ không có chuyện gì, mà ngược lại ngọn núi này sẽ sụp đổ. Một lớp chân khí của Ngụy Húc bỗng dưng quán chú dưới chân khiến Huyền Sơn vô thanh vô tức lần nữa chuyển thành chắc chắn.
Mà Hiên Viên Thông đau khổ duy trì khuôn mặt u sầu cũng kinh ngạc nhìn Ngụy Húc. Trong lòng hơi cả kinh, lại thoáng an tâm. Vị này gọi Tông Thủ là sư đệ, cùng Tông Thủ tới đây, quả nhiên không phải tầm thường.
Trong nháy mắt ổn định sơn thể so với phá hư còn khó khăn, thực lực tất nhiên mạnh mẽ tuyệt đối.
Li cận thân quan sát sát, Tông Thủ mượn ngoại lực thì cảnh giới người này chỉ sợ là xa xa vượt qua tưởng tượng của hắn.
Có người này ở dây, ngày hôm nay nhất định không xảy ra vấn đề gì.
Chỉ là hắn giờ phút này càng quan tâm lo lắng chính là Tông Thủ, đồng dạng là sinh lòng hối hận. Chính mình đã sớm nên nghĩ đến, lần trước say rượu Linh Võ hợp nhất chỉ là trùng hợp. Chính mình dựa vào cái gì cho rằng người này sau khi uống rượu sẽ lại đạt tới linh võ hợp nhất chi cảnh?
Hơn mười kiếm giao thoa trên không trung, lão nhân mặc áo đen giễu cợt một tiếng:
- Chọc giận ngươi hả? Ngươi nổi giận thì như thế nào? Chỉ chút bổn sự ấy làm gì được ta? Chỉ tiếc ngươi sinh muộn mười năm, nếu không lão phu nhất định là gặp ngươi lui tránh. Nếu không có uống say, lão phu cũng sẽ cảm giác có chút khó giải quyết. Ngươi giết mấy đệ tử không nên thân của ta cũng không tính là chuyện lớn nhưng Quỳ Khí chết vào tay ngươi, ngày hôm nay ta nhất định phải bầm thây ngươi vạn đoạn.
Một kiếm quét ra đánh tan mọi kiếm quan đầy trời. Tông Thủ đối diện vẫn không thuận theo không buông tha, một đạo kiếm quang mênh mông cuồn cuộn trảm tới.
Trong nội tâm lão nhân mặc áo đen mỉm cười lạnh một tiếng, lãnh mang mũi kiếm thoáng hiện, ánh mắt cũng đã tập trung vào cổ họng của Tông Thủ.
Chỉ là kiếm quang hắn vốn không thèm để ý thời điểm chém tới trước mắt hắn lại bỗng nhiên điên cuồng bành trướng, trong chốc lát chiếm cứ toàn bộ tầm mắt hắn.
/1700
|