Có những cái chỉ cần cải tạo đã là vân hạm trên chiến trường. Thật muốn chiến một trận, thực lực sư Đào Vân Thành gấp đôi Càn Thiên Sơn. Chỉ cần mấy tháng thì đã triệu tập hơn sáu lần vân hạm Càn Thiên Sơn ta, cộng với nước phụ thuộc chư thành tuyệt không phải Càn Thiên Sơn có thể chống cự. Quân thượng nếu có ý niệm này thì sớm nên bỏ đi.
Tông Thủ hít một hơi hàn khí, hắn biết được Đào Vân Thành ở một vùng hải ngoại nên hạm sư cực thịnh.
Bất quá nghe Cổ Liệt Không trong miệng nói ra những lời này so với những tài liệu hắn đã đọc qua còn lớn hơn rất nhiều.
Nguyên bản trong lòng toát ra chút ý niệm dã lập tức vô ảnh vô tung biến mất.
Quái vật khổng lồ như thế, Tông Vị Nhiên có thể dựa vào một chi hải sư mới xây dựng đối kháng mười năm mà không rơi vào thế hạ phong khiến cho hải sư Càn Thiên Sơn thành từng bước một phát triển cho tới quy mô bây giờ, quả thực chính là kỳ tích.
Cũng may theo hắn được biết, Càn Thiên Sơn được rất nhiều tông môn lánh đời rất cổ vũ thế lực thành tiến về dưới Vân Hải tàn sát tinh thú yêu mỵ. Đối với hạm đội khắp nơi săn bắn đều cực lực bảo vệ.
Đào Vân Thành ít nhất tại ngoài sáng không đối địch với Càn Thiên Sơn.
Bất quá từ một nơi bí mật gần đó sử thủ đoạn gì thì không biết được.
Nhâm Bác cảnh cáo nói lần này Đào Vân Thành, có thể sẽ cùng Liệt Diễm Sơn thành, Vân Hà Sơn thành liên thủ cản Càn Thiên Sơn đi tới Vân Hải. Hơn phân nửa không phải chỉ là để phỏng đoán mà đã có nắm chắc.
Nếu thật như thế, bất hạnh bị hắn đoán trúng thì thực làm người đau đầu rồi.
Đã trở thành một quốc gia chi chủ, vậy hắn đầu tiên phải để cho thủ hạ có thể đủ ăn cơm, không đói bụng. Có thể đạt được đầy đủ thú tinh cung cấp nuôi dưỡng thuộc hạ.
Nếu như lần này săn bắn tay không mà về, thế lực toàn bộ Càn Thiên Sơn đoán chừng lập tức sẽ sụp đổ.
Âm thầm thở dài một tiếng, trên mặt Tông Thủ vẫn bình tĩnh như trước, hắn bất động thanh sắc:
- Tùy tiện hỏi mà thôi, không cần cho là thật.
Mắt thấy Cổ Liệt Không cùng với những tướng lãnh sư chung quanh nhẹ nhàng thở ra. Lông mày Tông Thủ nhăn lại:
- Lần này chư thành Càn Thiên Sơn ta trị hạ sẽ ra bao nhiêu vân hạm? Bao nhiêu nhân thủ?
- Tổng số không tới hai trăm, giáp sĩ có thể chiến chỉ có mười vạn --
Trên mặt Cổ Liệt Không lộ ra vài phần tức giận:
- Nếu như đổi lại những năm trước thì ít nhất số lượng cũng ngàn hạm. Từ sau khi quân thượng kế vị thì tạm thời đổi ý hoặc mọi cách từ chối, thật sự đáng hận.
Lông mày Tông Thủ nhíu chặt, chiến hạm nước phụ thuộc thành trì chưa đủ một phần năm hiển nhiên là có ý niệm giữ lại thực lực, điển hình của nghi hoặc. Hắn cười nói:
- Xem ra là lỗi của cô rồi. Nếu đổi lại là Tông Thế mặc dù không có ngàn hạm, đoán chừng cũng có thể có thể kiếm đủ 800 đúng không?
Cổ Liệt Không nghe vậy, sắc mặt lo sợ không yên hồi lâu, thân hình nửa quỳ nói:
- Quân thượng cớ gì nói ra lời ấy? Liệt Không không biết nói chuyện, xin quân thượng đừng trách. Quân thượng anh minh cơ trí, chúng ta là tận mắt nhìn thấy. Tông Thế có chút khôn vặt thật nhưng luận tài hoa không thể bì kịp quân thượng. Những người này có mắt như mù, sẽ có lúc bọn họ phải hối hận.
Tông Thủ nhịn không được cười to, vung tay áo ra hiệu Cổ Liệt Không đứng lên.
Trong lòng của hắn sớm có sở liệu vì vậy không thèm quan tâm. Đối với mấy thế lực nước phụ thuộc cũng không có gì oán hận.
Niên kỷ của mình cộng thêm những lời đồn đãi trước kia, khó trách những người này sinh ý lo lắng, có ý niệm bảo tồn thực lực.
Nhưng vậy cũng tốt, thậm chí có thể nói tình hình này lòng kẻ dưới (tự nguyện chịu thiệt). Nước phụ thuộc đi theo thuyền ít thì ý nghĩa chia lãi thú tinh linh thạch càng ít.
450 chiếc vân hạm cộng thêm hạm đội Huyền Sơn Thành đoán chừng kiếm đủ ngàn mấy không sai biệt lắm cũng đầy đủ roòi.
Tưởng tượng như vậy, tâm tình Tông Thủ ngược lại chuyển biến tốt, mặt lộ vui vẻ. Sau đó chỉ thấy cách đó không xa, một đoàn người vội vàng chạy đến.
Người cầm đầu đúng là Nhâm Bác nhưng chẳng biết tại sao sắc mặt tái nhợt khó coi tới cực điểm. Ngoại trừ mười mấy cái hộ vệ đi theo phía sau bên cạnh còn có một đội người, nhìn quần áo và trang sức hơn phân nửa không phải nhân mã Càn Thiên Sơn.
Tới trước mặt Tông Thủ, Nhâm Bác thi lễ rồi chỉ vào một người bên cạnh:
- Đây là sứ giả Đào Vân Thành vâng lệnh Đào Vân Thành chủ đến đây bái kiến quân thượng!
Mắt Tông Thủ lập tức có chút nheo lại, đồng tử bắn ra lợi quang nhìn về phía Nhâm Bác.
Người này mặc hồng bào, phảng phất là kiểu dáng quan phục trung ương hoàng triều, trước người thêu đồ án vân nhạn, thần sắc kiêu căng.
Hắn không hành lễ cao thấp đánh giá Tông Thủ, lúc này mới ứng phó kiểu hạ thấp người:
- Ngoại thần Lâm Cơ bái kiến Tông Thủ thành chủ!
Mọi người chung quanh mắt toát ra sát cơ, ai nấy nhìn chằm chằm vào Lâm Cơ, Tông Nguyên trực tiếp nắm kiếm tiến lên trước một bước. Một cỗ ý niệm lăng lệ ác liệt ẩn ẩn lăng áp tới.
Lâm Cơ toàn bộ không thèm để ý, lạnh nhạt tự nhiên bình chân như vại. Chính diện đối kháng Tông Nguyên cũng không rơi vào thế hạ phong.
Tông Thủ cười ha ha căn bản không đếm xỉa tới người này, trực tiếp xoay người rời đi, ném một đám sứ thần Đào Vân Thành ở sau lưng.
Lâm Cơ lúc đầu còn chưa để ý, mãi tới khi thân ảnh Tông Thủ dần dần từng bước đi đến khi dần khuất bóng. Lúc này ánh mắt hắn mới co rụt lại lớn tiếng mở miệng nói:
- Lâm Cơ vâng lệnh vương thượng nhà ta cao tri thành chủ một câu. Mười ngày trước đó Đào Vân Thành ta đã cùng Liệt Diễm, Vân Hà hai thành định ra minh ước, ước định ngày này hợp lực chung xuống Vân Hải. Càn Thiên Sơn ngươi nếu có ý liên thủ thì nhượng xuất nửa tỉnh vân để ba nhà chúng ta phân chia.
Khóe môi Tông Thủ có chút run rẩy, ngày hôm nay cuối cùng lĩnh giáo cái gì gọi là chặt đẹp, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình. Trúc gạch thật sự là gõ được bang bang, miệng không răng mà dám đoạt nửa vùng đất của hắn.
Nhưng Tông Thủ lười mắng to, hắn không đi về phía xa.
Bất quá Lâm Cơ sau lưng vẫn như cũ là không thuận theo không buông tha hừ lạnh một tiếng:
- Ta khuyên Tông Thủ thành chủ hãy nghĩ lại. Nhượng xuất nửa tỉnh so với Càn Thiên Sơn thành vong người diệt vẫn còn tốt hơn. Thành chủ nhẫn tâm thấy cơ nghiệp Yêu Vương Vị Nhiên tiêu vong như vậy sao?
Nghe câu này phía sau, lông mày nhăn một cái, những cái khác không có gì, duy chỉ có lời ấy thật sự là chọc giận hắn.
Tông Thủ quay đầu lại cười sáng lạn vô cùng nhìn Lâm Cơ, mắt lộ vẻ chê cười. Sau đó hắn nghiêm mặt:
- Bắt đám chết tiệt này nằm sấp hết cho cô rồi ném đến ngoài thành. Nếu có phản kháng, giết! Nhớ kỹ, nhất định phải không mảnh vải che thân!
Lâm Cơ cùng một ít sứ thần Đào Vân Thành lập tức sắc mặt xanh trắng. Mà Tông Nguyên cười cười tiện tay nắm Tử Lôi Thương vào trong tay. Cổ Liệt Không liền giật mình cũng không do dự liền tiến lên trước một bước, mắt lộ sát cơ.
Tông Thủ hít một hơi hàn khí, hắn biết được Đào Vân Thành ở một vùng hải ngoại nên hạm sư cực thịnh.
Bất quá nghe Cổ Liệt Không trong miệng nói ra những lời này so với những tài liệu hắn đã đọc qua còn lớn hơn rất nhiều.
Nguyên bản trong lòng toát ra chút ý niệm dã lập tức vô ảnh vô tung biến mất.
Quái vật khổng lồ như thế, Tông Vị Nhiên có thể dựa vào một chi hải sư mới xây dựng đối kháng mười năm mà không rơi vào thế hạ phong khiến cho hải sư Càn Thiên Sơn thành từng bước một phát triển cho tới quy mô bây giờ, quả thực chính là kỳ tích.
Cũng may theo hắn được biết, Càn Thiên Sơn được rất nhiều tông môn lánh đời rất cổ vũ thế lực thành tiến về dưới Vân Hải tàn sát tinh thú yêu mỵ. Đối với hạm đội khắp nơi săn bắn đều cực lực bảo vệ.
Đào Vân Thành ít nhất tại ngoài sáng không đối địch với Càn Thiên Sơn.
Bất quá từ một nơi bí mật gần đó sử thủ đoạn gì thì không biết được.
Nhâm Bác cảnh cáo nói lần này Đào Vân Thành, có thể sẽ cùng Liệt Diễm Sơn thành, Vân Hà Sơn thành liên thủ cản Càn Thiên Sơn đi tới Vân Hải. Hơn phân nửa không phải chỉ là để phỏng đoán mà đã có nắm chắc.
Nếu thật như thế, bất hạnh bị hắn đoán trúng thì thực làm người đau đầu rồi.
Đã trở thành một quốc gia chi chủ, vậy hắn đầu tiên phải để cho thủ hạ có thể đủ ăn cơm, không đói bụng. Có thể đạt được đầy đủ thú tinh cung cấp nuôi dưỡng thuộc hạ.
Nếu như lần này săn bắn tay không mà về, thế lực toàn bộ Càn Thiên Sơn đoán chừng lập tức sẽ sụp đổ.
Âm thầm thở dài một tiếng, trên mặt Tông Thủ vẫn bình tĩnh như trước, hắn bất động thanh sắc:
- Tùy tiện hỏi mà thôi, không cần cho là thật.
Mắt thấy Cổ Liệt Không cùng với những tướng lãnh sư chung quanh nhẹ nhàng thở ra. Lông mày Tông Thủ nhăn lại:
- Lần này chư thành Càn Thiên Sơn ta trị hạ sẽ ra bao nhiêu vân hạm? Bao nhiêu nhân thủ?
- Tổng số không tới hai trăm, giáp sĩ có thể chiến chỉ có mười vạn --
Trên mặt Cổ Liệt Không lộ ra vài phần tức giận:
- Nếu như đổi lại những năm trước thì ít nhất số lượng cũng ngàn hạm. Từ sau khi quân thượng kế vị thì tạm thời đổi ý hoặc mọi cách từ chối, thật sự đáng hận.
Lông mày Tông Thủ nhíu chặt, chiến hạm nước phụ thuộc thành trì chưa đủ một phần năm hiển nhiên là có ý niệm giữ lại thực lực, điển hình của nghi hoặc. Hắn cười nói:
- Xem ra là lỗi của cô rồi. Nếu đổi lại là Tông Thế mặc dù không có ngàn hạm, đoán chừng cũng có thể có thể kiếm đủ 800 đúng không?
Cổ Liệt Không nghe vậy, sắc mặt lo sợ không yên hồi lâu, thân hình nửa quỳ nói:
- Quân thượng cớ gì nói ra lời ấy? Liệt Không không biết nói chuyện, xin quân thượng đừng trách. Quân thượng anh minh cơ trí, chúng ta là tận mắt nhìn thấy. Tông Thế có chút khôn vặt thật nhưng luận tài hoa không thể bì kịp quân thượng. Những người này có mắt như mù, sẽ có lúc bọn họ phải hối hận.
Tông Thủ nhịn không được cười to, vung tay áo ra hiệu Cổ Liệt Không đứng lên.
Trong lòng của hắn sớm có sở liệu vì vậy không thèm quan tâm. Đối với mấy thế lực nước phụ thuộc cũng không có gì oán hận.
Niên kỷ của mình cộng thêm những lời đồn đãi trước kia, khó trách những người này sinh ý lo lắng, có ý niệm bảo tồn thực lực.
Nhưng vậy cũng tốt, thậm chí có thể nói tình hình này lòng kẻ dưới (tự nguyện chịu thiệt). Nước phụ thuộc đi theo thuyền ít thì ý nghĩa chia lãi thú tinh linh thạch càng ít.
450 chiếc vân hạm cộng thêm hạm đội Huyền Sơn Thành đoán chừng kiếm đủ ngàn mấy không sai biệt lắm cũng đầy đủ roòi.
Tưởng tượng như vậy, tâm tình Tông Thủ ngược lại chuyển biến tốt, mặt lộ vui vẻ. Sau đó chỉ thấy cách đó không xa, một đoàn người vội vàng chạy đến.
Người cầm đầu đúng là Nhâm Bác nhưng chẳng biết tại sao sắc mặt tái nhợt khó coi tới cực điểm. Ngoại trừ mười mấy cái hộ vệ đi theo phía sau bên cạnh còn có một đội người, nhìn quần áo và trang sức hơn phân nửa không phải nhân mã Càn Thiên Sơn.
Tới trước mặt Tông Thủ, Nhâm Bác thi lễ rồi chỉ vào một người bên cạnh:
- Đây là sứ giả Đào Vân Thành vâng lệnh Đào Vân Thành chủ đến đây bái kiến quân thượng!
Mắt Tông Thủ lập tức có chút nheo lại, đồng tử bắn ra lợi quang nhìn về phía Nhâm Bác.
Người này mặc hồng bào, phảng phất là kiểu dáng quan phục trung ương hoàng triều, trước người thêu đồ án vân nhạn, thần sắc kiêu căng.
Hắn không hành lễ cao thấp đánh giá Tông Thủ, lúc này mới ứng phó kiểu hạ thấp người:
- Ngoại thần Lâm Cơ bái kiến Tông Thủ thành chủ!
Mọi người chung quanh mắt toát ra sát cơ, ai nấy nhìn chằm chằm vào Lâm Cơ, Tông Nguyên trực tiếp nắm kiếm tiến lên trước một bước. Một cỗ ý niệm lăng lệ ác liệt ẩn ẩn lăng áp tới.
Lâm Cơ toàn bộ không thèm để ý, lạnh nhạt tự nhiên bình chân như vại. Chính diện đối kháng Tông Nguyên cũng không rơi vào thế hạ phong.
Tông Thủ cười ha ha căn bản không đếm xỉa tới người này, trực tiếp xoay người rời đi, ném một đám sứ thần Đào Vân Thành ở sau lưng.
Lâm Cơ lúc đầu còn chưa để ý, mãi tới khi thân ảnh Tông Thủ dần dần từng bước đi đến khi dần khuất bóng. Lúc này ánh mắt hắn mới co rụt lại lớn tiếng mở miệng nói:
- Lâm Cơ vâng lệnh vương thượng nhà ta cao tri thành chủ một câu. Mười ngày trước đó Đào Vân Thành ta đã cùng Liệt Diễm, Vân Hà hai thành định ra minh ước, ước định ngày này hợp lực chung xuống Vân Hải. Càn Thiên Sơn ngươi nếu có ý liên thủ thì nhượng xuất nửa tỉnh vân để ba nhà chúng ta phân chia.
Khóe môi Tông Thủ có chút run rẩy, ngày hôm nay cuối cùng lĩnh giáo cái gì gọi là chặt đẹp, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình. Trúc gạch thật sự là gõ được bang bang, miệng không răng mà dám đoạt nửa vùng đất của hắn.
Nhưng Tông Thủ lười mắng to, hắn không đi về phía xa.
Bất quá Lâm Cơ sau lưng vẫn như cũ là không thuận theo không buông tha hừ lạnh một tiếng:
- Ta khuyên Tông Thủ thành chủ hãy nghĩ lại. Nhượng xuất nửa tỉnh so với Càn Thiên Sơn thành vong người diệt vẫn còn tốt hơn. Thành chủ nhẫn tâm thấy cơ nghiệp Yêu Vương Vị Nhiên tiêu vong như vậy sao?
Nghe câu này phía sau, lông mày nhăn một cái, những cái khác không có gì, duy chỉ có lời ấy thật sự là chọc giận hắn.
Tông Thủ quay đầu lại cười sáng lạn vô cùng nhìn Lâm Cơ, mắt lộ vẻ chê cười. Sau đó hắn nghiêm mặt:
- Bắt đám chết tiệt này nằm sấp hết cho cô rồi ném đến ngoài thành. Nếu có phản kháng, giết! Nhớ kỹ, nhất định phải không mảnh vải che thân!
Lâm Cơ cùng một ít sứ thần Đào Vân Thành lập tức sắc mặt xanh trắng. Mà Tông Nguyên cười cười tiện tay nắm Tử Lôi Thương vào trong tay. Cổ Liệt Không liền giật mình cũng không do dự liền tiến lên trước một bước, mắt lộ sát cơ.
/1700
|