Trên mặt Tông Thủ lộ khen ngợi:
- Tóm lại ở trong mười canh giờ, dùng một mồi lửa đốt Cố Sơn Thành cho ta.
Cổ Hạc không nói chuyện, trực tiếp hơi cúi người. Hổ Trung Nguyên có chút tò mò:
- Như vậy quân thượng chuẩn bị đi nơi nào?
- Ta?
Tông Thủ cười cười:
- Dĩ nhiên là đi tìm đám người Phong Nộ, Hùng Bá đàm phán. Trận chiến này không đánh thì thỏa đáng nhất.
17 vạn giáp sĩ tinh nhuệ cùng di chuyển, phía dưới là một cỗ liễn xa cỡ lớn, không phải loại Tông Thủ mới chế tạo mà tạm thời trưng dụng nhưng vẫn được trang trí xa hoa.
Bất quá trước trận đại quân không cân đối lắm.
Phía trước ước chừng bốn ngàn trượng chính là thạch lũy cao tới 30 trượng, dày không biết bao nhiêu, trú đóng lượng binh sĩ cũng không biết. Chỉ là phía trên gắn đầy cung nỏ, làm lòng người phát lạnh.
Khoảng cách bốn ngàn trượng nằm trong tầm bắn của Bát Tí Thập Tí Nỗ.
Bất quá giờ phút này có Hổ Thiên Thu cùng Khâu Vi vài vị Huyền Võ tông cường giả đứng ở bên dưới hoàng la tán (giống cái dù), không ai cho rằng cung nỏ bình thường có thể đả thương người bên trong, chỉ lãng phí mũi tên mà thôi.
Tông Thủ thì ở trong liễn xa, trong tay cầm một tờ giấy trắng, thần sắc ngưng trọng.
Trên đó viết một cái tên, trang giấy tới từ Nhược Thủy!
- Quả nhiên!
Khe khẽ thở dài, Tông Thủ cầm trong tay tờ giấy trắng, trân trọng cho vào trong túi càn khôn của mình.
Mật thám được Nhược Thủy bố trí xuống ở Ngự Trữ Thịnh Đức tỉnh hoặc là bị tiêu diệt toàn bộ, hoặc là mất tích, hoặc là dứt khoát đi theo địch. Tham kỵ trung quân Hổ Trung Nguyên sai đi cũng thương vong thảm trọng. Chỉ là Võ Tông cường giả đã tử thương cao tới mấy vị.
Dùng lực lượng Vân Hà Liệt Diễm hai thành khó mà làm được, có lẽ là mấy cái tông môn nhúng tay tương trợ mới có thể phong tỏa kín như thế.
Triệt để cách trở tin tức Hổ Lăng Khâu cũng quấy nhiễu phán đoán của hắn cùng với đám người Hổ Thiên Thu.
- Chuyện đó có lẽ những người này đã trợ giúp quá tay.
Nhược Thủy nghe vậy lập tức trịnh trọng quỳ gối thi lễ với Tông Thủ trên giường, thần sắc lặng im thần kỳ.
Tông Thủ cười cười tự giễu, đối thủ của Tông Vị Nhiên thật không phải đơn giản có một vài người.
Hiểm hiểm thật đã bị Phong Nộ và Hùng Bá xoay chuyển cục diện.
Khâu Vi đứng trang nghiêm một bên như biết được tâm ý của hắn, vừa quay đầ nhìn về phía xa liễm:
- Quân thượng không cần để ý, cái chết vi thần thấy nhiều rồi cũng chỉ là bình thường. Trong loạn thế vốn là như thế. Về phần Hùng Bá, Phong Nộ quả nhiên là khôn khéo cơ trí, không hổ danh xưng là kiêu hùng. Nhưng khách quan không thể so với quân thượng, hai người đó cuối cùng vẫn phải thua.
Tông Thủ nhịn không được cười to, hắn không phải người thấy thương vong thì thương cảm.
Chỉ là có chút cảm thán thôi, muốn tranh đoạt thiên hạ thật không dễ dàng. Chỉ là một góc nhỏ đã có hai đối thủ khó chơi như thế. Có thể nghĩ bá chủ năm lục mười hai đảo sẽ cường hãn như thế nào.
Không biết ngày sau Thần Hoàng kia rốt cuộc thống nhất Vân Giới như thế nào chính mình thành thành thật thật đi tu tập hoàn thiện kiếm đạo của mình cho xong.
Hổ Thiên Thu giờ phút này lại không kiên nhẫn, càng có chút nghi hoặc:
- Quân thượng, ngươi nói Phong Nộ, Hùng Bá sẽ chủ động tới gặp ngươi nhưng đến bây giờ không bóng dáng. Không phải là lừa dối lão phu? Dùng tính tình của hai người kia không đến sơn cùng thủy tận chỉ sợ không sẽ chủ động cầu hòa.
- Hổ thúc bình tĩnh chớ nóng, chờ một chút đi.
Tông Thủ mới nói được câu này thì dừng lại, chỉ thấy thạch lũy xa xa có một đoàn người đi ra, người cầm đầu đúng là Phong Nộ.
Tiếp theo trong giây lát lại có một đám ước chừng 5000 kỵ sĩ đại quy mô lao nhanh tới, vị phía trước kia thân hình dị thường hùng tráng, đúng là Hùng Bá.
Bất quá trong chốc lát sau, hai người này đã song song đi cùng nhau tới liễn xa của Tông Thủ. Tới khoảng cách 2000 trượng thì thần sắc đều âm lãnh mang theo tò mò nhìn sang.
Tông Thủ không nói lời nào cười tủm tỉm nhìn hai người.
Cuối cùng vẫn là Phong Nộ thiếu kiên nhẫn mở miệng:
- Phong Nộ tới gặp Tông Thủ, không biết thành chủ phải như thế nào mới bằng lòng thu binh ngưng chiến.
- Chiến sự này do các ngươi dựng lên, ngươi nói cô phải làm như thế nào?
Tông Thủ đứng lên nhìn hai người này từ trên xuống dưới, lần trước gặp mặt ở Thông Linh đảo là vội vàng.
Đến thời khắc này mới sinh ra thêm vài phần hứng thú tinh tế quan sát.
Trong trò chơi ở hậu thế là bắt đầu thời đại Thần Hoàng, hai người này sớm đã không còn trên thế gian. Kiến thức của mình so với đối phương cũng nhiều hơn gần vạn năm.
Nhưng không thể nghi ngờ, hai người này xác thực có thể nói là cường địch, nếu như đối phương không bị phá huỷ vân hạm mà chính diện đối chọi thì thắng bại thật sự khó nói.
Hổ Thiên Thu kinh ngạc, Phong Nộ nhẫn nhục im hơi lặng tiếng lại thật sự mở miệng cầu hoà. Trong giây lát, một đám kỵ sĩ bỗng nhiên chạy băng băng đến nói nhỏ vào tai hắn.
Hổ Thiên Thu lập tức cười ha ha, âm thanh chấn trường thiên, nguyên lai Tông Nguyên đã đến, sơ lâm chiến trận thế công đã sắc bén như vậy.
Sắc mặt Phong Nộ âm trầm quét mắt nhìn hắn một cái, lại lần nữa chú mục trên người Tông Thủ:
- Ta dùng số tiền lớn mời Lăng Vân Thượng Tiêu Đẳng Tông đảm bảo, nhượng xuất một tỉnh Ngự Trữ, đổi ngưng chiến năm năm. Trong vòng năm năm, ai trái với điều ước chinh phạt, xin mời chư tông xuất kích. Không biết Tông thành chủ thấy thế nào?
Hùng Bá nhíu nhíu mày sắc mặt có chút không phục, bất quá hắn vẫn mở miệng nói:
- Nếu có Lăng Vân tông đảm bảo, vậy Thịnh Đức Tỉnh, bổn vương cũng nhượng xuất một nửa!
Tông Thủ cũng từ chối cho ý kiến hướng một bên Khâu Vi hỏi:
- Sau khi phụ vương ta mất tích, đám người Liệt Diễm Vân Hà nuốt vào tựa hồ là ba hành tỉnh? Ngoại trừ Ngự Trữ, Thịnh Đức còn có Bình Đạo tỉnh đúng không? Phụ vương vất vất vả vả đánh Tam đại hành tỉnh, kết quả không công để cho người khác. Đây là hiếu đạo gì?
Ánh mắt Khâu Vi lóe lên nói:
- Đúng là Tam đại hành tỉnh này. Khi đó quân thượng chưa trở về, đây là chúng ta vô năng xin quan thượng trách phạt.
Hùng Bá nghe vậy, trong mắt lập tức toát ra hỏa diễm giận dữ, tay phải cầm búa giục ngựa tiến lên trước mấy bước nói:
- Đậu con mợ nó! Thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước, cho mặt mũi không biết xấu hổ. Thực tưởng Hùng Bá ta sợ ngươi? Tưởng mình có thể bách chiến bách thắng? Ngươi muốn lấy ba tỉnh này, trừ phi Hùng Bá ta chết, nếu muốn chiến một trận, mặc dù Hùng Bá ta thua, ta cũng muốn để cho người Càn Thiên Sơn chết sạch.
Khâu Vi lập tức trợn mắt hổ giục ngựa đi đầu ngăn ở trước người Tông Thủ, lạnh lùng đối mặt với Hùng Bá.
Cũng đúng vào lúc này, nơi chân trời có một đạo quang ảnh bỗng nhiên hạ xuống trong quân rồi quang ảnh tán đi. Một thanh niên áo bào xanh xuất hiện trước mắt mọi người.
- Bản nhân Thượng Tiêu Hàn Nghịch Thủy, bái kiến chư vị!
Thanh âm của hắn trong sáng truyền khắp phạm vi hơn mười dặm, ánh mắt Hàn Nghịch Thủy thẳng tắp đe dọa nhìn Tông Thủ:
- Phụng sư mệnh mà đến thay Vân Giới chư tông khuyên các vị hưu binh ngưng chiến, cũng vì đảm bảo hiệp ước. Chiến sự vô tình, kính xin tam phương bọn ngươi thương bình dân, sớm ngày dừng lại chiến sự binh qua.
- Tóm lại ở trong mười canh giờ, dùng một mồi lửa đốt Cố Sơn Thành cho ta.
Cổ Hạc không nói chuyện, trực tiếp hơi cúi người. Hổ Trung Nguyên có chút tò mò:
- Như vậy quân thượng chuẩn bị đi nơi nào?
- Ta?
Tông Thủ cười cười:
- Dĩ nhiên là đi tìm đám người Phong Nộ, Hùng Bá đàm phán. Trận chiến này không đánh thì thỏa đáng nhất.
17 vạn giáp sĩ tinh nhuệ cùng di chuyển, phía dưới là một cỗ liễn xa cỡ lớn, không phải loại Tông Thủ mới chế tạo mà tạm thời trưng dụng nhưng vẫn được trang trí xa hoa.
Bất quá trước trận đại quân không cân đối lắm.
Phía trước ước chừng bốn ngàn trượng chính là thạch lũy cao tới 30 trượng, dày không biết bao nhiêu, trú đóng lượng binh sĩ cũng không biết. Chỉ là phía trên gắn đầy cung nỏ, làm lòng người phát lạnh.
Khoảng cách bốn ngàn trượng nằm trong tầm bắn của Bát Tí Thập Tí Nỗ.
Bất quá giờ phút này có Hổ Thiên Thu cùng Khâu Vi vài vị Huyền Võ tông cường giả đứng ở bên dưới hoàng la tán (giống cái dù), không ai cho rằng cung nỏ bình thường có thể đả thương người bên trong, chỉ lãng phí mũi tên mà thôi.
Tông Thủ thì ở trong liễn xa, trong tay cầm một tờ giấy trắng, thần sắc ngưng trọng.
Trên đó viết một cái tên, trang giấy tới từ Nhược Thủy!
- Quả nhiên!
Khe khẽ thở dài, Tông Thủ cầm trong tay tờ giấy trắng, trân trọng cho vào trong túi càn khôn của mình.
Mật thám được Nhược Thủy bố trí xuống ở Ngự Trữ Thịnh Đức tỉnh hoặc là bị tiêu diệt toàn bộ, hoặc là mất tích, hoặc là dứt khoát đi theo địch. Tham kỵ trung quân Hổ Trung Nguyên sai đi cũng thương vong thảm trọng. Chỉ là Võ Tông cường giả đã tử thương cao tới mấy vị.
Dùng lực lượng Vân Hà Liệt Diễm hai thành khó mà làm được, có lẽ là mấy cái tông môn nhúng tay tương trợ mới có thể phong tỏa kín như thế.
Triệt để cách trở tin tức Hổ Lăng Khâu cũng quấy nhiễu phán đoán của hắn cùng với đám người Hổ Thiên Thu.
- Chuyện đó có lẽ những người này đã trợ giúp quá tay.
Nhược Thủy nghe vậy lập tức trịnh trọng quỳ gối thi lễ với Tông Thủ trên giường, thần sắc lặng im thần kỳ.
Tông Thủ cười cười tự giễu, đối thủ của Tông Vị Nhiên thật không phải đơn giản có một vài người.
Hiểm hiểm thật đã bị Phong Nộ và Hùng Bá xoay chuyển cục diện.
Khâu Vi đứng trang nghiêm một bên như biết được tâm ý của hắn, vừa quay đầ nhìn về phía xa liễm:
- Quân thượng không cần để ý, cái chết vi thần thấy nhiều rồi cũng chỉ là bình thường. Trong loạn thế vốn là như thế. Về phần Hùng Bá, Phong Nộ quả nhiên là khôn khéo cơ trí, không hổ danh xưng là kiêu hùng. Nhưng khách quan không thể so với quân thượng, hai người đó cuối cùng vẫn phải thua.
Tông Thủ nhịn không được cười to, hắn không phải người thấy thương vong thì thương cảm.
Chỉ là có chút cảm thán thôi, muốn tranh đoạt thiên hạ thật không dễ dàng. Chỉ là một góc nhỏ đã có hai đối thủ khó chơi như thế. Có thể nghĩ bá chủ năm lục mười hai đảo sẽ cường hãn như thế nào.
Không biết ngày sau Thần Hoàng kia rốt cuộc thống nhất Vân Giới như thế nào chính mình thành thành thật thật đi tu tập hoàn thiện kiếm đạo của mình cho xong.
Hổ Thiên Thu giờ phút này lại không kiên nhẫn, càng có chút nghi hoặc:
- Quân thượng, ngươi nói Phong Nộ, Hùng Bá sẽ chủ động tới gặp ngươi nhưng đến bây giờ không bóng dáng. Không phải là lừa dối lão phu? Dùng tính tình của hai người kia không đến sơn cùng thủy tận chỉ sợ không sẽ chủ động cầu hòa.
- Hổ thúc bình tĩnh chớ nóng, chờ một chút đi.
Tông Thủ mới nói được câu này thì dừng lại, chỉ thấy thạch lũy xa xa có một đoàn người đi ra, người cầm đầu đúng là Phong Nộ.
Tiếp theo trong giây lát lại có một đám ước chừng 5000 kỵ sĩ đại quy mô lao nhanh tới, vị phía trước kia thân hình dị thường hùng tráng, đúng là Hùng Bá.
Bất quá trong chốc lát sau, hai người này đã song song đi cùng nhau tới liễn xa của Tông Thủ. Tới khoảng cách 2000 trượng thì thần sắc đều âm lãnh mang theo tò mò nhìn sang.
Tông Thủ không nói lời nào cười tủm tỉm nhìn hai người.
Cuối cùng vẫn là Phong Nộ thiếu kiên nhẫn mở miệng:
- Phong Nộ tới gặp Tông Thủ, không biết thành chủ phải như thế nào mới bằng lòng thu binh ngưng chiến.
- Chiến sự này do các ngươi dựng lên, ngươi nói cô phải làm như thế nào?
Tông Thủ đứng lên nhìn hai người này từ trên xuống dưới, lần trước gặp mặt ở Thông Linh đảo là vội vàng.
Đến thời khắc này mới sinh ra thêm vài phần hứng thú tinh tế quan sát.
Trong trò chơi ở hậu thế là bắt đầu thời đại Thần Hoàng, hai người này sớm đã không còn trên thế gian. Kiến thức của mình so với đối phương cũng nhiều hơn gần vạn năm.
Nhưng không thể nghi ngờ, hai người này xác thực có thể nói là cường địch, nếu như đối phương không bị phá huỷ vân hạm mà chính diện đối chọi thì thắng bại thật sự khó nói.
Hổ Thiên Thu kinh ngạc, Phong Nộ nhẫn nhục im hơi lặng tiếng lại thật sự mở miệng cầu hoà. Trong giây lát, một đám kỵ sĩ bỗng nhiên chạy băng băng đến nói nhỏ vào tai hắn.
Hổ Thiên Thu lập tức cười ha ha, âm thanh chấn trường thiên, nguyên lai Tông Nguyên đã đến, sơ lâm chiến trận thế công đã sắc bén như vậy.
Sắc mặt Phong Nộ âm trầm quét mắt nhìn hắn một cái, lại lần nữa chú mục trên người Tông Thủ:
- Ta dùng số tiền lớn mời Lăng Vân Thượng Tiêu Đẳng Tông đảm bảo, nhượng xuất một tỉnh Ngự Trữ, đổi ngưng chiến năm năm. Trong vòng năm năm, ai trái với điều ước chinh phạt, xin mời chư tông xuất kích. Không biết Tông thành chủ thấy thế nào?
Hùng Bá nhíu nhíu mày sắc mặt có chút không phục, bất quá hắn vẫn mở miệng nói:
- Nếu có Lăng Vân tông đảm bảo, vậy Thịnh Đức Tỉnh, bổn vương cũng nhượng xuất một nửa!
Tông Thủ cũng từ chối cho ý kiến hướng một bên Khâu Vi hỏi:
- Sau khi phụ vương ta mất tích, đám người Liệt Diễm Vân Hà nuốt vào tựa hồ là ba hành tỉnh? Ngoại trừ Ngự Trữ, Thịnh Đức còn có Bình Đạo tỉnh đúng không? Phụ vương vất vất vả vả đánh Tam đại hành tỉnh, kết quả không công để cho người khác. Đây là hiếu đạo gì?
Ánh mắt Khâu Vi lóe lên nói:
- Đúng là Tam đại hành tỉnh này. Khi đó quân thượng chưa trở về, đây là chúng ta vô năng xin quan thượng trách phạt.
Hùng Bá nghe vậy, trong mắt lập tức toát ra hỏa diễm giận dữ, tay phải cầm búa giục ngựa tiến lên trước mấy bước nói:
- Đậu con mợ nó! Thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước, cho mặt mũi không biết xấu hổ. Thực tưởng Hùng Bá ta sợ ngươi? Tưởng mình có thể bách chiến bách thắng? Ngươi muốn lấy ba tỉnh này, trừ phi Hùng Bá ta chết, nếu muốn chiến một trận, mặc dù Hùng Bá ta thua, ta cũng muốn để cho người Càn Thiên Sơn chết sạch.
Khâu Vi lập tức trợn mắt hổ giục ngựa đi đầu ngăn ở trước người Tông Thủ, lạnh lùng đối mặt với Hùng Bá.
Cũng đúng vào lúc này, nơi chân trời có một đạo quang ảnh bỗng nhiên hạ xuống trong quân rồi quang ảnh tán đi. Một thanh niên áo bào xanh xuất hiện trước mắt mọi người.
- Bản nhân Thượng Tiêu Hàn Nghịch Thủy, bái kiến chư vị!
Thanh âm của hắn trong sáng truyền khắp phạm vi hơn mười dặm, ánh mắt Hàn Nghịch Thủy thẳng tắp đe dọa nhìn Tông Thủ:
- Phụng sư mệnh mà đến thay Vân Giới chư tông khuyên các vị hưu binh ngưng chiến, cũng vì đảm bảo hiệp ước. Chiến sự vô tình, kính xin tam phương bọn ngươi thương bình dân, sớm ngày dừng lại chiến sự binh qua.
/1700
|