Sư Pháp Thiên hơi kinh hãi, tứ tử này của hắn vừa mới đạt đến Thân Luân cửu mạch mà thôi, chỉ có lực ngàn cân, lập lức không thể nén giận:
- Quân thượng! Tứ tử này của ta chỉ là không hiểu quy củ, nói năng lỗ mãng hôi, cần gì phải thế? Nhược Lan là nữ nhi của ta, đối với nàng thế nào, nuôi lớn thế nào, tựa hồ là nội vụ của Tuyết Sư tộc ta. Sư Pháp Thiên biết quy củ của Vân Giới, tư vụ của nước phụ thuộc, quân thượng tựa hồ không quyền nhúng tay!
- Nước phụ thuộc? Ai nói các ngươi là nước phụ thuộc?
Tông Thủ lắc đầu, trong ánh mắt không hề có tình cảm:
- Tông Thủ ta không gật đầu, nhất tộc các ngươi vẫn là nô bộc tư nhân của ta thôi.
Sư Pháp Thiên thần sắc kinh ngạc, sau một khắc lại nghe Tông Thủ có chút cười nhẹ:
- Mặc dù thật sự là nước phụ thuộc, cô muốn nhúng tay, các ngươi làm sao được?
Trong ánh mắt quét qua, rõ ràng là sát ý lạnh như băng, khiến cho khí tức của Sư Pháp Thiên cũng có chút cứng lại.
Nhớ lại sinh tử nhất tộc bọn hắn vẫn nằm trong sự khống chế của Tông Thủ, chỉ cần ra lệnh một tiếng, mấy trăm vạn đại quân chung quanh lập tức có thể ập đến diệt sát toàn bộ bọn hắn.
Nghe nói chủ nhân trước kia của nơi này chính là vì trong lòng có ý phản nên bị vị Yêu Hồ chi Vương này diệt tộc toàn bộ hai đấm không khỏi nắm chặt lại, đang muốn mở miệng. Chợt nghe người bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Quân thượng cần gì tức giận thế? Sư Nhược Lan này chỉ là do phụ thân ta và tiểu thiếp sinh ra, bản thân huyết mạch không tinh khiết, không bằng đích chi Sư gia ta. Quân thượng nếu thích nàng thì cứ mang đi là được, cần gì phải khó xử tứ đệ ta?
Sư Pháp Thiên không cần nhìn cũng biết đó là con nhì Sư Định Nguyên của hắn. Tính tình vô cùng ổn trọng thông minh, 30 tuổi đã nhập cảnh giới Võ Tông, giống như con trưởng hắn, đều người lựa chọn kế nhiệm tộc trưởng trong tộc được công nhận, xưa nay hắn cực kỳ nể trọng. Nghe được lời ấy, tầm thân hắn cũng buông lỏng, lời này nói ra có lễ có tiết, đúng là ý trong lòng hắn.
Tông Thủ lại nhịn không được cười lên, lệ khí trong lồng ngực bỗng nhiên tăng lên. Bị người này nói vậy, ngược lại phảng phất như Tông Thủ hắn đang cố tình gây sự rồi.
Thanh sắc bất động, Tông Thủ dạo bước đến chỗ cách thân người này hơn một trượng, cao thấp nhìn qua.
Không thể không tán thưởng thân hình của Tuyết sư tộc, người này thân hình khôi vĩ không dưới Hổ Trung Nguyên.
Đối với hắn vốn nhỏ gầy mà nói, cũng hơi có chút áp lực.
- Ta biết rõ ngươi, là nhị ca của Sư Nhược Lan, gọi là Sư Định Nguyên? Ta khi nào từng nói với ngươi là cô đang giảng đạo lý với các ngươi chứ?
Sư Định Nguyên cũng híp hai mắt, trên mặt hơi lộ ý cười lạnh:
- Quân thượng có biết, trong vòng mười bước, máu tươi ba thước không!
- Trong vòng mười bước, máu tươi ba thước?
Lửa giận trong lồng ngực Tông Thủ không biết sao lại biến mất hơn phân nửa. Chỉ cảm thấy một hồi bất đắc dĩ, đối với người đến lúc này cũng không rõ tình huống ra sao, vô luận là giảng đạo lý hay không cũng đều không có cách nào. Đầu không khỏi đau nhức, chẳng lẽ thật sự phải dùng nắm đấm để cho mấy tên này biết cái gì là đạo lý sao?
Muốn nghĩ cách chiếu cố Sư Nhược Lan cũng không thể hạ sát thủ, thật là phiền não.
Ngay cả bọn người Hổ Trung Nguyên cũng đều là nhìn ra quẫn cảnh của Tông Thủ, nhao nhao cười trộm. Tông Thủ trước kia, vô luận chuyện gì đều thành thạo, huy sái tự nhiên, hời hợt liền có thể xử trí. Tình hình như vậy ngược lại khá hiếm thấy.
- Đúng vậy!
Sư Định Nguyên kia lại không phát giác gì, hồn nhiên không trông thấy tia khí tức nguy hiểm trong mắt Tông Thủ, vẫn cười lạnh:
- Quân thượng mặc dù có mấy trăm vạn hùng binh, nhưng đây là địa bàn Tuyết Sư nhất tộc! Quân thượng có thể phân công chúng ta, nhưng không thể nhục Tuyết Sư nhất tộc! Nếu không mặc dù bị diệt tộc, Sư gia ta cũng nhất định phải liều chết chống đỡ. Sư Định Nguyên bất tài, tự hỏi trong vòng mười bước liền có thể lấy tính mệnh quân thượng.
Lời kia lại không thể tiếp tục, bỗng nhiên Sư Định Nguyên chợt cảm giác một cổ hồn lực to lớn vô biên vọt thẳng vào tâm thần. Càng cảm thấy một cổ xu thế tràn trề cao tuyệt nghiền áp tới, cơ hồ trong nháy mắt, liền khiến cương khí quanh người hắn vỡ tung.
Đó là một loại ý niệm võ đạo mặc dù không mênh mông khổng lồ, nhưng lại cao minh đến cực điểm, thống ngự lấy Linh Năng chân khí khổng lồ, lại phảng phất như nhập vô số thứ vào trong đó, mà Tông Thủ vốn nhỏ yếu trước mắt hắn bỗng nhiên lại như một tòa cự vật không thể rung chuyển, chỉ có thể nhìn lên.
Ý niệm hồn lực kia lại phảng phất như muốn khiến tinh thần của hắn, ý chí của hắn, triệt để đè sập vậy, trùng kích gần như vô tình .
Chỉ trong khoảnh khắc đã khiến chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện tán loạn. Thân hình tứ chi, cũng không ngừng vang lên tiếng ‘ răng rắc ’.
Sư Pháp Thiên bên kia cũng phát giác không đúng. Bỗng dưng giẫm chân một cái, kéo dài qua mấy trượng, vươn tới vai Tông Thủ:
- Quân thượng xin dừng tay! Hạ thủ lưu tình, Định Nguyên hắn không phải cố ý mạo phạm.
Bàn tay to kia còn chưa tới cạnh vai Tông Thủ ba thốn, Tông Thủ đã bỗng dưng xuất chưởng. Không lưu tình chút nào, một cái chưởng đao cắt nghiêng qua. Thân thể tiểu Kim lập tức hóa thành một cái chưởng sáo bọc trên cánh tay hắn, Lôi Dực Dương Xà cũng tuôn ra một đoàn lôi quang, quấn quanh tay hắn.
- Cút ngay!
Trong tràng ‘ BA~ ’ một tiếng nổ vang, trên tường thành còn chưa tu thành kia lập tức có chút chấn sáng ngời. Mà tất cả người chú mục nhìn chung quanh cũng đều nhao nhao giật mình.
Chỉ thấy Tông Thủ vốn nên thối lui trong dự liệu mọi người vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngược lại Sư Pháp Thiên phải lui liền mười bước, sắc mặt hiện xanh.
Giữa hai người, cũng không thấy có cương phong bốn phía, chỉ là điện quang tia tia lóe ra, mà dưới chân Sư Pháp Thiên là một cái hô sâu đến vài thước.
Cũng đúng vào lúc này, Sư Định Nguyên kia cũng không thể chống đỡ nổi nữa, thân hình dưới cự áp rốt cục phải quỳ xuống. Choảng một tiếng, đá vụn nát bấy, khiến khối đá xanh dưới chân gần như nát bấy!
Trong mắt tràn đầy sợ hãi, tựa hồ không nghĩ tới mình lại rơi vào tình cảnh thế này.
Mà Sư Pháp Thiên cũng mờ mịt. Hắn vốn tưởng rằng Tông Thủ không biết võ. Sở dĩ coi trọng Sư Nhược Lan là do thể chất nàng gầy yếu, khó có thể tu hành, đồng bệnh tương liên mà thôi.
Giờ phút này mới biết ý niệm kia mười phần sai lầm.
Vị Càn Thiên Yêu Vương này vừa rồi chỉ tiện tay một kích đã khiến hắn trọng thượng
Như vậy thực lực người này rốt cục mạnh đến mức nào? Xem tướng mạo hắn, tựa hồ mới chỉ 14 mà thôi? Nếu không phải hắn trước kia đã tận lực tìm người nghe ngóng qua thì đã thiếu chút nữa hoài nghi tuổi thật của Tông Thủ.
Trách không được đám Tông Nguyên đi theo bên người hắn, vừa rồi cũng không có ý muốn giúp
Nhân vật như vậy, chỉ sợ hắn có dốc lực toàn tộc cũng chưa chắc có thể lưu lại được.
Một cổ hàn ý xuyên tim bỗng nhiên lan tràn khắp toàn thân.
- Quân thượng! Tứ tử này của ta chỉ là không hiểu quy củ, nói năng lỗ mãng hôi, cần gì phải thế? Nhược Lan là nữ nhi của ta, đối với nàng thế nào, nuôi lớn thế nào, tựa hồ là nội vụ của Tuyết Sư tộc ta. Sư Pháp Thiên biết quy củ của Vân Giới, tư vụ của nước phụ thuộc, quân thượng tựa hồ không quyền nhúng tay!
- Nước phụ thuộc? Ai nói các ngươi là nước phụ thuộc?
Tông Thủ lắc đầu, trong ánh mắt không hề có tình cảm:
- Tông Thủ ta không gật đầu, nhất tộc các ngươi vẫn là nô bộc tư nhân của ta thôi.
Sư Pháp Thiên thần sắc kinh ngạc, sau một khắc lại nghe Tông Thủ có chút cười nhẹ:
- Mặc dù thật sự là nước phụ thuộc, cô muốn nhúng tay, các ngươi làm sao được?
Trong ánh mắt quét qua, rõ ràng là sát ý lạnh như băng, khiến cho khí tức của Sư Pháp Thiên cũng có chút cứng lại.
Nhớ lại sinh tử nhất tộc bọn hắn vẫn nằm trong sự khống chế của Tông Thủ, chỉ cần ra lệnh một tiếng, mấy trăm vạn đại quân chung quanh lập tức có thể ập đến diệt sát toàn bộ bọn hắn.
Nghe nói chủ nhân trước kia của nơi này chính là vì trong lòng có ý phản nên bị vị Yêu Hồ chi Vương này diệt tộc toàn bộ hai đấm không khỏi nắm chặt lại, đang muốn mở miệng. Chợt nghe người bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Quân thượng cần gì tức giận thế? Sư Nhược Lan này chỉ là do phụ thân ta và tiểu thiếp sinh ra, bản thân huyết mạch không tinh khiết, không bằng đích chi Sư gia ta. Quân thượng nếu thích nàng thì cứ mang đi là được, cần gì phải khó xử tứ đệ ta?
Sư Pháp Thiên không cần nhìn cũng biết đó là con nhì Sư Định Nguyên của hắn. Tính tình vô cùng ổn trọng thông minh, 30 tuổi đã nhập cảnh giới Võ Tông, giống như con trưởng hắn, đều người lựa chọn kế nhiệm tộc trưởng trong tộc được công nhận, xưa nay hắn cực kỳ nể trọng. Nghe được lời ấy, tầm thân hắn cũng buông lỏng, lời này nói ra có lễ có tiết, đúng là ý trong lòng hắn.
Tông Thủ lại nhịn không được cười lên, lệ khí trong lồng ngực bỗng nhiên tăng lên. Bị người này nói vậy, ngược lại phảng phất như Tông Thủ hắn đang cố tình gây sự rồi.
Thanh sắc bất động, Tông Thủ dạo bước đến chỗ cách thân người này hơn một trượng, cao thấp nhìn qua.
Không thể không tán thưởng thân hình của Tuyết sư tộc, người này thân hình khôi vĩ không dưới Hổ Trung Nguyên.
Đối với hắn vốn nhỏ gầy mà nói, cũng hơi có chút áp lực.
- Ta biết rõ ngươi, là nhị ca của Sư Nhược Lan, gọi là Sư Định Nguyên? Ta khi nào từng nói với ngươi là cô đang giảng đạo lý với các ngươi chứ?
Sư Định Nguyên cũng híp hai mắt, trên mặt hơi lộ ý cười lạnh:
- Quân thượng có biết, trong vòng mười bước, máu tươi ba thước không!
- Trong vòng mười bước, máu tươi ba thước?
Lửa giận trong lồng ngực Tông Thủ không biết sao lại biến mất hơn phân nửa. Chỉ cảm thấy một hồi bất đắc dĩ, đối với người đến lúc này cũng không rõ tình huống ra sao, vô luận là giảng đạo lý hay không cũng đều không có cách nào. Đầu không khỏi đau nhức, chẳng lẽ thật sự phải dùng nắm đấm để cho mấy tên này biết cái gì là đạo lý sao?
Muốn nghĩ cách chiếu cố Sư Nhược Lan cũng không thể hạ sát thủ, thật là phiền não.
Ngay cả bọn người Hổ Trung Nguyên cũng đều là nhìn ra quẫn cảnh của Tông Thủ, nhao nhao cười trộm. Tông Thủ trước kia, vô luận chuyện gì đều thành thạo, huy sái tự nhiên, hời hợt liền có thể xử trí. Tình hình như vậy ngược lại khá hiếm thấy.
- Đúng vậy!
Sư Định Nguyên kia lại không phát giác gì, hồn nhiên không trông thấy tia khí tức nguy hiểm trong mắt Tông Thủ, vẫn cười lạnh:
- Quân thượng mặc dù có mấy trăm vạn hùng binh, nhưng đây là địa bàn Tuyết Sư nhất tộc! Quân thượng có thể phân công chúng ta, nhưng không thể nhục Tuyết Sư nhất tộc! Nếu không mặc dù bị diệt tộc, Sư gia ta cũng nhất định phải liều chết chống đỡ. Sư Định Nguyên bất tài, tự hỏi trong vòng mười bước liền có thể lấy tính mệnh quân thượng.
Lời kia lại không thể tiếp tục, bỗng nhiên Sư Định Nguyên chợt cảm giác một cổ hồn lực to lớn vô biên vọt thẳng vào tâm thần. Càng cảm thấy một cổ xu thế tràn trề cao tuyệt nghiền áp tới, cơ hồ trong nháy mắt, liền khiến cương khí quanh người hắn vỡ tung.
Đó là một loại ý niệm võ đạo mặc dù không mênh mông khổng lồ, nhưng lại cao minh đến cực điểm, thống ngự lấy Linh Năng chân khí khổng lồ, lại phảng phất như nhập vô số thứ vào trong đó, mà Tông Thủ vốn nhỏ yếu trước mắt hắn bỗng nhiên lại như một tòa cự vật không thể rung chuyển, chỉ có thể nhìn lên.
Ý niệm hồn lực kia lại phảng phất như muốn khiến tinh thần của hắn, ý chí của hắn, triệt để đè sập vậy, trùng kích gần như vô tình .
Chỉ trong khoảnh khắc đã khiến chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện tán loạn. Thân hình tứ chi, cũng không ngừng vang lên tiếng ‘ răng rắc ’.
Sư Pháp Thiên bên kia cũng phát giác không đúng. Bỗng dưng giẫm chân một cái, kéo dài qua mấy trượng, vươn tới vai Tông Thủ:
- Quân thượng xin dừng tay! Hạ thủ lưu tình, Định Nguyên hắn không phải cố ý mạo phạm.
Bàn tay to kia còn chưa tới cạnh vai Tông Thủ ba thốn, Tông Thủ đã bỗng dưng xuất chưởng. Không lưu tình chút nào, một cái chưởng đao cắt nghiêng qua. Thân thể tiểu Kim lập tức hóa thành một cái chưởng sáo bọc trên cánh tay hắn, Lôi Dực Dương Xà cũng tuôn ra một đoàn lôi quang, quấn quanh tay hắn.
- Cút ngay!
Trong tràng ‘ BA~ ’ một tiếng nổ vang, trên tường thành còn chưa tu thành kia lập tức có chút chấn sáng ngời. Mà tất cả người chú mục nhìn chung quanh cũng đều nhao nhao giật mình.
Chỉ thấy Tông Thủ vốn nên thối lui trong dự liệu mọi người vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngược lại Sư Pháp Thiên phải lui liền mười bước, sắc mặt hiện xanh.
Giữa hai người, cũng không thấy có cương phong bốn phía, chỉ là điện quang tia tia lóe ra, mà dưới chân Sư Pháp Thiên là một cái hô sâu đến vài thước.
Cũng đúng vào lúc này, Sư Định Nguyên kia cũng không thể chống đỡ nổi nữa, thân hình dưới cự áp rốt cục phải quỳ xuống. Choảng một tiếng, đá vụn nát bấy, khiến khối đá xanh dưới chân gần như nát bấy!
Trong mắt tràn đầy sợ hãi, tựa hồ không nghĩ tới mình lại rơi vào tình cảnh thế này.
Mà Sư Pháp Thiên cũng mờ mịt. Hắn vốn tưởng rằng Tông Thủ không biết võ. Sở dĩ coi trọng Sư Nhược Lan là do thể chất nàng gầy yếu, khó có thể tu hành, đồng bệnh tương liên mà thôi.
Giờ phút này mới biết ý niệm kia mười phần sai lầm.
Vị Càn Thiên Yêu Vương này vừa rồi chỉ tiện tay một kích đã khiến hắn trọng thượng
Như vậy thực lực người này rốt cục mạnh đến mức nào? Xem tướng mạo hắn, tựa hồ mới chỉ 14 mà thôi? Nếu không phải hắn trước kia đã tận lực tìm người nghe ngóng qua thì đã thiếu chút nữa hoài nghi tuổi thật của Tông Thủ.
Trách không được đám Tông Nguyên đi theo bên người hắn, vừa rồi cũng không có ý muốn giúp
Nhân vật như vậy, chỉ sợ hắn có dốc lực toàn tộc cũng chưa chắc có thể lưu lại được.
Một cổ hàn ý xuyên tim bỗng nhiên lan tràn khắp toàn thân.
/1700
|