Kim giáp mập mạp kia thấy rõ màn này vào mắt, nhưng lại không thèm để ý. Bất quá khi tới gần lại bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh dị.
Chỉ thấy dưới cột đá bên phía Tông Thủ nằm hơn trăm đầu phi nghĩ, thi thể binh nghĩ cũng có vài chục.
Mà khi xác con Phi Nghĩ Vương lục giai kia đập vào mắt thì đồng tử càng co rụt lại, tiếp theo cười ha ha:
- Bên này đã không chào đón ta, quên đi, vẫn là qua với ba bị thân huynh này, ít người càng an tâm một ít.
Thân ảnh lóe lên, liền biến ảo phương hướng. Sau đó liền trực tiếp bay về phía Tông Thủ.
Nhắc tới cũng kỳ, người này tiếp cận, ba mươi sáu thanh trúc diệp kiếm kia đều bị dẫn động.
Lại không một thanh có thể ngăn cản kim giáp mập mạp này, thậm chí còn không thể chạm đến.
Khi đến cạnh đống lửa, thân ảnh mập mạp này liền bỗng nhiên ngừng lại. Lau mồ hôi, hướng phía hai người Tông Thủ Tông Nguyên cười nói:
- Hai vị đa tạ rồi! Kiếm trận này thật không đơn giản, cũng may là nhị vị chưa từng chăm chú. Hôm nay Kim Bất Hối ta gặp được cao nhân rồi.
Nghe được danh tự Kim Bất Hối, không chỉ Tông Thủ trong nội tâm lập tức hơi nhộn nhạo mà mấy Linh Sư lục giai bên kia thần sắc cũng khẽ biến.
Chung Ly Sương càng nhíu mày lại nói:
- Kim Bất Hối! Là thánh địa thứ tư, đệ tử đích truyền Hạo Huyền Tông Kim Bất Hối sư thúc?
- Nguyên lai có người nhận ra ta!
Kim Bất Hối kia lạnh giọng cười cười, lại phản ứng không sao cả mà nhìn về phía sau lưng. Bầy phi nghĩ kia từ sau khi hắn vào trận cũng không đuổi theo nữa. Toàn bộ bầy kiến không ngừng phát ra tiếng Xi.. Xiiii.. tựa hồ đang trao đổi tin tức gì đó.
Thần sắc Kim Bất Hối vốn là một hồi ngưng lạnh, tiếp theo lại không thèm để ý, đi nhanh đến cạnh đống lửa ngồi xuống, cười hỏi:
- Vừa đánh hồi lâu với bầy kiến kia, khí lực tổn hại quá nhiều. Có thể mượn một ít thức ăn để lót bụng không?
Tông Thủ đang bề bộn ăn thịt, không có thời gian nói chuyện, chỉ dùng tay làm ra tư thế mời. Kim Bất Hối ‘ hắc ’ cười, lập tức cũng không khách khí, trực tiếp xé xuống một cái chân trước bắt đầu ăn lấy.
So với Tông Thủ Tông Nguyên còn bưu hãn hơn nhiều, hai người xuất thân Hồ tộc, mặc dù lúc ăn như hổ đói cũng mang theo vài phần ưu nhã.
Nhưng tên này há miệng ra đã là hơn nửa cái chân. Hàm răng cọ xát vài cái đã nuốt vào bụng.
- Ăn không được tốt lắm, bất quá lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy. Tay nghề vị huynh đệ kia cũng không sai.
Củng Duyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn qua, ba người giống như là đang đấu nhau vậy, ăn toàn bộ tinh thú kia, ngoại trừ xương cốt thì một chút cũng không thừa lại.
Do dự sau nửa ngày, mới rốt cục mở miệng:
- Điện hạ, không biết Hân Nhiên tỷ ta hiện giờ như thế nào rồi?
Tông Thủ nghe vậy, thần sắc lập tức hơi tối lại. Cũng không còn tâm tư ăn hết, bỏ chân chú trong tay qua một bên.
- Chị của ngươi đã bất hạnh thân vẫn, ta chôn nàng ở phía nam Ma Thi Sơn chi nam. Về sau ngươi nếu có thời gian, có thể dời đến cố hương để an táng.
Kim Bất Hối vốn đang vùi đầu ăn ngấu nghiến, nghe được lời ấy, lại lập tức liền ngơ ngẩn.
Kim Bất Hối đang vùi đầu vào ăn, nghe được lời ấy thì lập tức ngơ ngẩn. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, tiện tay móc ra một tấm vải lau dầu trên tay vô cùng cẩn thận, tuyệt sẽ không ảnh hưởng chuyện cầm kiếm của hắn.
- Hân Nhiên, Ma Thi Sơn? Là Củng Hân Nhiên?
Khí tức bên cạnh đống lửa cũng trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt Tông Thủ hơi co lại rồi khôi phục bình tĩnh.
- Sao Kim huynh lại biết?
- Ta đã từng đi qua chỗ đó!
Thần sắc Kim Bất Hối nhàn nhạt nắm trong tay Hoàng Kim đại kiếm cắm ở bên cạnh.
- Ta mới vừa nghe hắn gọi ngươi điện hạ, như vậy thân phận các hạ hơn phân nửa là nhất quốc chi chủ đúng không? Để cho Lão Kim Để cho ta đoán xem, mười bốn tuổi sợ là chỉ có vị Yêu Vương Càn Thiên Sơn cách dây mấy tháng đoạt bảy tỉnh.
Lông mày Tông Thủ nhướn lên, hắn đã có thể cảm giác chiến ý mãnh liệt trong ý niệm của Kim Bất Hối, mặc dù là có chút không rõ ràng cho lắm nhưng hắn không hề sợ.
Động tác của Tông Nguyên bên kia ngừng lại, toàn thân căng cứng như dây cung muốn phát lực, chỉ đợi thời điểm phóng thích.
Tiếp theo trong nháy mắt, chợt nghe Kim Bất Hối cười lạnh một tiếng.
- Ta lúc đầu thấy ngôi mộ kia, nguyên bản tưởng là kết quả vô ý tạo chí âm, hôm nay xem ra là chưa hẳn. Điện hạ còn thật không hổ là hùng tài đại lược theo như đồn đãi, trí kế bách xuất, một năm trước đó cũng đã đoán được mười năm, tâm tư ẩn độc thật giỏi.
- Kết quả tạo chí âm? Nó có nghĩa là gì?
Thần sắc Tông Thủ khẽ giật mình, ẩn ẩn có loại dự cảm không rõ, đang muốn cẩn thận hỏi thăm thì Kim Bất Hối đột ngột trảm một kiếm.
Khi Hoàng Kim đại kiếm chém tới, thanh thế Hoàng Kim huy hoàng hiển hách.
Tông Nguyên sớm có phòng bị đồng dạng là đâm ra một thương, khoảng cách từ ba trượng như điện thiểm đánh thẳng mi tâm Kim Bất Hối.
- Keng!!!
Thương kiếm tương giao, cột đá phạm vi mười trượng bị một đoàn cương kình mênh mông làm nổ tung.
- Hạo Nhiên Kiếm Ý?
Tông Nguyên lùi lại mấy bước, thần sắc ngưng trọng. Lần đầu tiên hắn gặp được đối thủ nắm giữ võ đạo chi ý.
Nhưng Tông Nguyên không chút lựa chọn tiếp tục xuất thương, trong tích tắc phạm vi mấy trượng vang lên liên tục hơn mười âm thanh kim loại giao kích, tiếng nổ và kình phong liên tục không dứt.
Người của Lâm Hải Thư Viện bên ngoài trăm trượng cũng nghe được và có cảm giác khó chịu vô cùng.
Mí mắt tất cả lục giai cường giả nhảy lên, khoảng cách hai người chỉ mấy trượng, kiếm xuất thương ra trong cái nháy mắt đã đến, đối với bản năng võ đạo của một người là một cuộc khảo sát cũng là hung hiểm nhất.
Mà Tông Nguyên càng đánh càng kinh hãi, mỗi một kiếm của Kim Bất Hối xuất ra mang theo khí thế kiếm ý càng to lớn trầm hùng một phần. Thanh thế mênh mông cuồn cuộn, đường đường chính chính như núi đè xuống!
Cơ hồ mỗi khi tiếp một kiếm, Tông Nguyên phải lùi một bước về phía sau, mới tiếp hai mươi kiếm đã lùi tới biên giới của cột đá.
Tông Nguyên đang cắn răng muốn trù tính phản kích thì lại nghe được thanh âm của Tông Thủ nói:
- Lui ra! Thương của ngươi quá dài, trận chiến này do cô xử lý.
Một đạo tử sắc kiếm ảnh, bỗng nhiên xuất ra "Đinh" một tiếng đánh vào sống kiếm Hoàng Kim khiến khí tức của nó hơi tắc nghẽn.
Sau đó giống như triều dâng bỗng nhấc lên, vô số kiếm ảnh màu tím mang theo lôi quang đánh về phía trước.
- Là Cuồng Đình Thiên Phong!
Tông Nguyên nhận ra một thức này, ánh mắt hơi sáng lên, tâm thần khẽ buông lỏng. Lập tức trong nội tâm có một cảm giác không cam lòng mãnh liệt.
Hắn biết Tông Thủ cố kỵ mặt mũi của mình mới nói là thương của hắn dài. . Đánh cận chiến, trường binh xác thực không bằng binh khí ngắn, khó có thể phát huy ưu thế.
Bất quá trong lòng Tông Nguyên cũng biết, hắn am hiểu nhất chính là kiếm, giờ phút này đối mặt tên mập mạp mặc kim giáp tối đa chỉ có thể ngăn cản hơn ba mươi chiêu.
Lúc đó, chính mình tất nhiên bại trận, mà không có chút cơ hội chạy trốn.
Chỉ thấy dưới cột đá bên phía Tông Thủ nằm hơn trăm đầu phi nghĩ, thi thể binh nghĩ cũng có vài chục.
Mà khi xác con Phi Nghĩ Vương lục giai kia đập vào mắt thì đồng tử càng co rụt lại, tiếp theo cười ha ha:
- Bên này đã không chào đón ta, quên đi, vẫn là qua với ba bị thân huynh này, ít người càng an tâm một ít.
Thân ảnh lóe lên, liền biến ảo phương hướng. Sau đó liền trực tiếp bay về phía Tông Thủ.
Nhắc tới cũng kỳ, người này tiếp cận, ba mươi sáu thanh trúc diệp kiếm kia đều bị dẫn động.
Lại không một thanh có thể ngăn cản kim giáp mập mạp này, thậm chí còn không thể chạm đến.
Khi đến cạnh đống lửa, thân ảnh mập mạp này liền bỗng nhiên ngừng lại. Lau mồ hôi, hướng phía hai người Tông Thủ Tông Nguyên cười nói:
- Hai vị đa tạ rồi! Kiếm trận này thật không đơn giản, cũng may là nhị vị chưa từng chăm chú. Hôm nay Kim Bất Hối ta gặp được cao nhân rồi.
Nghe được danh tự Kim Bất Hối, không chỉ Tông Thủ trong nội tâm lập tức hơi nhộn nhạo mà mấy Linh Sư lục giai bên kia thần sắc cũng khẽ biến.
Chung Ly Sương càng nhíu mày lại nói:
- Kim Bất Hối! Là thánh địa thứ tư, đệ tử đích truyền Hạo Huyền Tông Kim Bất Hối sư thúc?
- Nguyên lai có người nhận ra ta!
Kim Bất Hối kia lạnh giọng cười cười, lại phản ứng không sao cả mà nhìn về phía sau lưng. Bầy phi nghĩ kia từ sau khi hắn vào trận cũng không đuổi theo nữa. Toàn bộ bầy kiến không ngừng phát ra tiếng Xi.. Xiiii.. tựa hồ đang trao đổi tin tức gì đó.
Thần sắc Kim Bất Hối vốn là một hồi ngưng lạnh, tiếp theo lại không thèm để ý, đi nhanh đến cạnh đống lửa ngồi xuống, cười hỏi:
- Vừa đánh hồi lâu với bầy kiến kia, khí lực tổn hại quá nhiều. Có thể mượn một ít thức ăn để lót bụng không?
Tông Thủ đang bề bộn ăn thịt, không có thời gian nói chuyện, chỉ dùng tay làm ra tư thế mời. Kim Bất Hối ‘ hắc ’ cười, lập tức cũng không khách khí, trực tiếp xé xuống một cái chân trước bắt đầu ăn lấy.
So với Tông Thủ Tông Nguyên còn bưu hãn hơn nhiều, hai người xuất thân Hồ tộc, mặc dù lúc ăn như hổ đói cũng mang theo vài phần ưu nhã.
Nhưng tên này há miệng ra đã là hơn nửa cái chân. Hàm răng cọ xát vài cái đã nuốt vào bụng.
- Ăn không được tốt lắm, bất quá lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy. Tay nghề vị huynh đệ kia cũng không sai.
Củng Duyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn qua, ba người giống như là đang đấu nhau vậy, ăn toàn bộ tinh thú kia, ngoại trừ xương cốt thì một chút cũng không thừa lại.
Do dự sau nửa ngày, mới rốt cục mở miệng:
- Điện hạ, không biết Hân Nhiên tỷ ta hiện giờ như thế nào rồi?
Tông Thủ nghe vậy, thần sắc lập tức hơi tối lại. Cũng không còn tâm tư ăn hết, bỏ chân chú trong tay qua một bên.
- Chị của ngươi đã bất hạnh thân vẫn, ta chôn nàng ở phía nam Ma Thi Sơn chi nam. Về sau ngươi nếu có thời gian, có thể dời đến cố hương để an táng.
Kim Bất Hối vốn đang vùi đầu ăn ngấu nghiến, nghe được lời ấy, lại lập tức liền ngơ ngẩn.
Kim Bất Hối đang vùi đầu vào ăn, nghe được lời ấy thì lập tức ngơ ngẩn. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, tiện tay móc ra một tấm vải lau dầu trên tay vô cùng cẩn thận, tuyệt sẽ không ảnh hưởng chuyện cầm kiếm của hắn.
- Hân Nhiên, Ma Thi Sơn? Là Củng Hân Nhiên?
Khí tức bên cạnh đống lửa cũng trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt Tông Thủ hơi co lại rồi khôi phục bình tĩnh.
- Sao Kim huynh lại biết?
- Ta đã từng đi qua chỗ đó!
Thần sắc Kim Bất Hối nhàn nhạt nắm trong tay Hoàng Kim đại kiếm cắm ở bên cạnh.
- Ta mới vừa nghe hắn gọi ngươi điện hạ, như vậy thân phận các hạ hơn phân nửa là nhất quốc chi chủ đúng không? Để cho Lão Kim Để cho ta đoán xem, mười bốn tuổi sợ là chỉ có vị Yêu Vương Càn Thiên Sơn cách dây mấy tháng đoạt bảy tỉnh.
Lông mày Tông Thủ nhướn lên, hắn đã có thể cảm giác chiến ý mãnh liệt trong ý niệm của Kim Bất Hối, mặc dù là có chút không rõ ràng cho lắm nhưng hắn không hề sợ.
Động tác của Tông Nguyên bên kia ngừng lại, toàn thân căng cứng như dây cung muốn phát lực, chỉ đợi thời điểm phóng thích.
Tiếp theo trong nháy mắt, chợt nghe Kim Bất Hối cười lạnh một tiếng.
- Ta lúc đầu thấy ngôi mộ kia, nguyên bản tưởng là kết quả vô ý tạo chí âm, hôm nay xem ra là chưa hẳn. Điện hạ còn thật không hổ là hùng tài đại lược theo như đồn đãi, trí kế bách xuất, một năm trước đó cũng đã đoán được mười năm, tâm tư ẩn độc thật giỏi.
- Kết quả tạo chí âm? Nó có nghĩa là gì?
Thần sắc Tông Thủ khẽ giật mình, ẩn ẩn có loại dự cảm không rõ, đang muốn cẩn thận hỏi thăm thì Kim Bất Hối đột ngột trảm một kiếm.
Khi Hoàng Kim đại kiếm chém tới, thanh thế Hoàng Kim huy hoàng hiển hách.
Tông Nguyên sớm có phòng bị đồng dạng là đâm ra một thương, khoảng cách từ ba trượng như điện thiểm đánh thẳng mi tâm Kim Bất Hối.
- Keng!!!
Thương kiếm tương giao, cột đá phạm vi mười trượng bị một đoàn cương kình mênh mông làm nổ tung.
- Hạo Nhiên Kiếm Ý?
Tông Nguyên lùi lại mấy bước, thần sắc ngưng trọng. Lần đầu tiên hắn gặp được đối thủ nắm giữ võ đạo chi ý.
Nhưng Tông Nguyên không chút lựa chọn tiếp tục xuất thương, trong tích tắc phạm vi mấy trượng vang lên liên tục hơn mười âm thanh kim loại giao kích, tiếng nổ và kình phong liên tục không dứt.
Người của Lâm Hải Thư Viện bên ngoài trăm trượng cũng nghe được và có cảm giác khó chịu vô cùng.
Mí mắt tất cả lục giai cường giả nhảy lên, khoảng cách hai người chỉ mấy trượng, kiếm xuất thương ra trong cái nháy mắt đã đến, đối với bản năng võ đạo của một người là một cuộc khảo sát cũng là hung hiểm nhất.
Mà Tông Nguyên càng đánh càng kinh hãi, mỗi một kiếm của Kim Bất Hối xuất ra mang theo khí thế kiếm ý càng to lớn trầm hùng một phần. Thanh thế mênh mông cuồn cuộn, đường đường chính chính như núi đè xuống!
Cơ hồ mỗi khi tiếp một kiếm, Tông Nguyên phải lùi một bước về phía sau, mới tiếp hai mươi kiếm đã lùi tới biên giới của cột đá.
Tông Nguyên đang cắn răng muốn trù tính phản kích thì lại nghe được thanh âm của Tông Thủ nói:
- Lui ra! Thương của ngươi quá dài, trận chiến này do cô xử lý.
Một đạo tử sắc kiếm ảnh, bỗng nhiên xuất ra "Đinh" một tiếng đánh vào sống kiếm Hoàng Kim khiến khí tức của nó hơi tắc nghẽn.
Sau đó giống như triều dâng bỗng nhấc lên, vô số kiếm ảnh màu tím mang theo lôi quang đánh về phía trước.
- Là Cuồng Đình Thiên Phong!
Tông Nguyên nhận ra một thức này, ánh mắt hơi sáng lên, tâm thần khẽ buông lỏng. Lập tức trong nội tâm có một cảm giác không cam lòng mãnh liệt.
Hắn biết Tông Thủ cố kỵ mặt mũi của mình mới nói là thương của hắn dài. . Đánh cận chiến, trường binh xác thực không bằng binh khí ngắn, khó có thể phát huy ưu thế.
Bất quá trong lòng Tông Nguyên cũng biết, hắn am hiểu nhất chính là kiếm, giờ phút này đối mặt tên mập mạp mặc kim giáp tối đa chỉ có thể ngăn cản hơn ba mươi chiêu.
Lúc đó, chính mình tất nhiên bại trận, mà không có chút cơ hội chạy trốn.
/1700
|