Ấn tượng ngày hôm qua khắc quá sâu, hai mươi người đã chết, nếu không phải Tông Thủ nhắc tới để mọi người cùng phòng bị sớm lưu lại trận cơ thì đám người cũng đã táng thân trong miệng Tinh Nghĩ.
Kim Bất Hối sau khi nói xong cũng không lại để ý tới đám người này, bay thẳng đến Tông Thủ cười nói:
- Ta tính mạo hiểm, tình hình càng hung hiểm lại càng là muốn nhìn một cái. Những người kia đến vẫn bị mê hoặc, bất quá đoạn đường này vẫn còn có chút hung hiểm, cùng điện hạ đồng hành mới có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Tông Thủ cũng có ý này, hắn đều không có nửa điểm hứng thú với biến cố vừa rồi, duy chỉ có Vũ Thánh Đích Lưu Ảnh thì tuyệt không muốn bỏ qua.
Thu hồi thú tinh linh thạch chưa tiêu hao hết vào tay, Tông Thủ suy nghĩ một chút thì để Củng Duyệt đi theo.
Hắn tin chính mình vẫn có thể trong tình huống hung hiểm bảo toàn tính mạng.
Mà đoạn đường này đi tới đỉnh núi sẽ không có nguy hiểm, một ít địa tinh thú sinh tồn trong núi cũng không có. Có lẽ là bị bầy Diêm Nghĩ ngày hôm qua ăn sạch rồi.
Nghĩ đến Ma Hỏa Tinh Nghĩ, trong lòng cũng là Tông Thủ có chút phát lạnh, hiếu kỳ hỏi:
- Kim huynh, không biết chủ nhân của Ma Hỏa Tinh Nghĩ rốt cuộc là ai? Nếu là thất giai cường giả thì chẳng phải ra tay ở trong Vân Giới sẽ trái với quy củ của chúng ta sao?
- Ai nói là thất giai?
Kim Bất Hối lắc đầu:
- Bất quá cũng trách không được Tông huynh ngươi không biết? Người này là nhân vật ở trung ương Vân Giới gọi là Nghĩ Chân Nhân, tu vi tương đương chúng ta là Linh Sư Hoàn Dương Cảnh. Bất quá người này hai mươi năm trước từ khi đạt được một quả trứng của con kiến trời sinh hộ giá. Về sau vài thập niên đào tạo sinh sôi gần mười vạn bầy Diêm Nghĩ Nghĩ. Vì vậy thực lực mạnh có một không hai Vân Lục, ngay cả một ít Thiên Vị Võ Tông, Linh Sư Nhật Du chính thức cũng không phải đối thủ của hắn.
Thần sắc Tông Thủ lộ vẻ khẽ giật mình, hắn thật không biết trung ương Vân Lục có nhân vật như vậy.
Trong lòng lại âm thầm nghiêm nghị, cứ tưởng mình nắm giữ hơn mười loại kiếm ý, lại có kinh nghiệm kiếp trước làm cơ sở. Dưới thất giai có thể nói là vô địch. Hôm nay xem ra thật coi thường anh hùng trong thiên hạ rồi.
Chỉ bằng lực lượng một người Nghĩ Chân Nhân đã chống đỡ được trăm vạn hùng binh. Dùng Nghĩ Hậu làm hộ giá thật đúng là ý nghĩ hão huyền, không ngờ là hắn lại thành công.
Tông Thủ âm thầm kỳ quái, nhân vật như vậy sao lại chạy tới Tụ Long Sơn làm cái gì? Chỉ vì tìm hiểu Võ Thánh Lưu Ảnh? Nhưng vì sao hôm qua lại muốn tản bầy Diêm Nghĩ ra? Một tiếng gào thét cuối cùng tựa hồ là đánh nhau với ai đó?
Trăm mối vẫn không có cách giải, thực sự trong lòng Tông Thủ biết, việc này chính mình tốt nhất là không nên nhúng tay, rời đi càng xa càng tốt.
Cũng may đỉnh Tụ Long Sơn còn có cường giả chư tông chư phái, không phải sợ hắn.
Củng Duyệt được Tông Nguyên dẫn theo một đường hiếu kỳ đánh giá Tông Thủ.
Hắn cảm giác Tông Thủ cùng những gì Củng Hân Nhiên miêu tả trong thư hoàn toàn khác nhau.
Trong thư nói Tông Thủ rất là phúc hậu trung thực, bản tính thiện lương, bởi vì không cách nào tu hành mà ngày ngày sầu khổ phiền não, là một người đáng thương.
Nhưng hắn phải thay đổi cách nhìn, phúc hậu trung thực còn không biết nhưng lòng dạ ác độc thì khẳng định không sai.
Về phần tu hành thì một thân chiến lực của người này có thể sánh vai cùng đệ tử đích truyền kiệt xuất nhất của Hạo Huyền Tông. Người như vậy sao có thể đáng thương, có thể bị khi dễ?
Ngẫm lại ở bên trong Lâm Hải Thư Viện trước đó không lâu vẫn còn nghị luận Tông Thủ. Không ít người đều giễu cợt xem thường hắn, nếu biết được sự tình ngày hôm nay không biết có bao nhiêu người rớt cằm xuống đất vì kinh ngạc.
Trong lòng tưởng tượng tính Tông Thủ cũng không thể hiền lành thật thà được.
Bốn trăm dặm đường, dùng tốc độ cao nhất của bốn người chỉ dùng ba canh giờ đã đến.
Ở đây lục tục có thể thấy được dòng người của khắp các thế lực, thậm chí cũng không có ít đệ tử Ma Tông.
Những người này đều là từ đường biển phía tây lên núi, cho nên cũng không tao ngộ bầy Diêm Nghĩ.
Tụ Long Sơn Chia ra nội ngoại hai môn giống như đệ tử hạch tâm danh môn đại phái có thể trực tiếp đ tiến vào nội môn. Nghe nói tổng cộng mới chỉ hai mươi người có tên, nhiều hơn nữa cũng không cách nào đi vào.
Mà lai lịch giống như hắn cũng chỉ có thể đi ngoại môn.
Ai nấy cũng phải phá giải cấm chế trùng trùng điệp điệp, cởi bỏ câu đố mới có thể nhìn được ảo diệu truyền thừa chính thức của Võ Thánh Lưu Ảnh.
Chỉ là nội môn đi vào nhanh hơn.
Tông Thủ sớm có danh ngạch ngoại môn bởi trước khi Ngụy Húc đi đã sai người tiến hành phân phó.
Khi đó Ngụy Húc đoán chừng cũng không ngờ tới, Tông Thủ sẽ ở trong vòng mấy tháng, trực tiếp đem Tây Bình Thiên Phương hai tỉnh một hơi nuốt sạch.
Thân là địa chủ, hắn muốn mang bao nhiêu người đi vào đều được.
Trong đám người cũng nhìn thấy nhiều người quen, vài đạo ánh mắt âm lãnh chăm chú nhìn về phía Tông Thủ.
Tông Thủ nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc cẩm bào đứng cách hắn trăm trượng. Đằng sau là mấy đại hãn cường tráng, tựa hồ cũng xuất thân trong quân, thế đứng như bàn thạch không hề nhúc nhích.
Ai cũng đều có thần sắc âm lãnh lộ ra hận ý khắc cốt ghi tâm, tướng mạo của thanh niên mặc cẩm bào có vài phần tương tự Việt Quan Vân.
Tông Thủ vừa nhìn đã biết người này nhất định là Việt Linh Hoàn - nhi tử của Việt Quan Vân. Trên chiến trường hai người đã từng giao thủ quân trận.
Tông Thủ toàn thắng nhưng không thể lấy hết tứ tỉnh, còn Việt Linh Hoàn mặc dù bại, thực sự bảo lưu được tiền vốn Đông Sơn tái khởi.
Hai người mặt đối mặt là lần đầu tiên.
Ngoài ra cách xa ngàn trượng cũng có một nữ tử đồng dạng là hiếu kỳ nhìn sang, Tông Thủ phát hiện trong đó có vài người là thị vệ của Hùng Bá.
Không đoán sai thì nàng hẳn là Huyền Ngọc công chúa, điều bất ngờ là nàng thực sự không có dáng người cao lớn thô kệch như Hùng tộc. Dung mạo tinh xảo xinh đẹp, chỉ tiếc dáng người thực sự quá cao gầy, ước chừng phải chín thước, trong đám người như là hạc giữa bầy gà.
- Cừu nhân của Điện hạ không ngờ rất nhiều nha!
Kim Bất Hối cũng phát giác hào khí nơi này có hơi khác lạ, hắn lập tức cười ha ha có phần cảm thấy hứng thú. Từ khi Tông Thủ đến, trong mười người thì có tám người nhao nhao nhìn về phía này, thần sắc có chút khác thường.
Tông Thủ cũng cười cười tự giễu:
- Phụ vương ta cố nhiên là cừu địch khắp thiên hạ, bản thân hôm nay cũng không khá hơn bao nhiêu. Vì an toàn, Kim huynh không nên ở cùng với ta, nếu không bị liên lụy thì phiền lắm.
Trong đám người, tự nhiên cũng không thiếu người chân thành, hơn nửa đều là tông môn cấp dưới Thương Sinh Đạo, trước tiên Tông Thủ thấy được thân ảnh của Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan. Hai người rời đi từ hai mươi mấy ngày trước để phản hồi tông môn tham dự Tụ Long Vũ Thánh Lưu Ảnh.
Tông Thủ muốn giữ một khoảng cách cùng Thương Sinh Đạo cũng không chào hỏi, chỉ là gật đầu ra hiệu.
Kim Bất Hối sau khi nói xong cũng không lại để ý tới đám người này, bay thẳng đến Tông Thủ cười nói:
- Ta tính mạo hiểm, tình hình càng hung hiểm lại càng là muốn nhìn một cái. Những người kia đến vẫn bị mê hoặc, bất quá đoạn đường này vẫn còn có chút hung hiểm, cùng điện hạ đồng hành mới có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Tông Thủ cũng có ý này, hắn đều không có nửa điểm hứng thú với biến cố vừa rồi, duy chỉ có Vũ Thánh Đích Lưu Ảnh thì tuyệt không muốn bỏ qua.
Thu hồi thú tinh linh thạch chưa tiêu hao hết vào tay, Tông Thủ suy nghĩ một chút thì để Củng Duyệt đi theo.
Hắn tin chính mình vẫn có thể trong tình huống hung hiểm bảo toàn tính mạng.
Mà đoạn đường này đi tới đỉnh núi sẽ không có nguy hiểm, một ít địa tinh thú sinh tồn trong núi cũng không có. Có lẽ là bị bầy Diêm Nghĩ ngày hôm qua ăn sạch rồi.
Nghĩ đến Ma Hỏa Tinh Nghĩ, trong lòng cũng là Tông Thủ có chút phát lạnh, hiếu kỳ hỏi:
- Kim huynh, không biết chủ nhân của Ma Hỏa Tinh Nghĩ rốt cuộc là ai? Nếu là thất giai cường giả thì chẳng phải ra tay ở trong Vân Giới sẽ trái với quy củ của chúng ta sao?
- Ai nói là thất giai?
Kim Bất Hối lắc đầu:
- Bất quá cũng trách không được Tông huynh ngươi không biết? Người này là nhân vật ở trung ương Vân Giới gọi là Nghĩ Chân Nhân, tu vi tương đương chúng ta là Linh Sư Hoàn Dương Cảnh. Bất quá người này hai mươi năm trước từ khi đạt được một quả trứng của con kiến trời sinh hộ giá. Về sau vài thập niên đào tạo sinh sôi gần mười vạn bầy Diêm Nghĩ Nghĩ. Vì vậy thực lực mạnh có một không hai Vân Lục, ngay cả một ít Thiên Vị Võ Tông, Linh Sư Nhật Du chính thức cũng không phải đối thủ của hắn.
Thần sắc Tông Thủ lộ vẻ khẽ giật mình, hắn thật không biết trung ương Vân Lục có nhân vật như vậy.
Trong lòng lại âm thầm nghiêm nghị, cứ tưởng mình nắm giữ hơn mười loại kiếm ý, lại có kinh nghiệm kiếp trước làm cơ sở. Dưới thất giai có thể nói là vô địch. Hôm nay xem ra thật coi thường anh hùng trong thiên hạ rồi.
Chỉ bằng lực lượng một người Nghĩ Chân Nhân đã chống đỡ được trăm vạn hùng binh. Dùng Nghĩ Hậu làm hộ giá thật đúng là ý nghĩ hão huyền, không ngờ là hắn lại thành công.
Tông Thủ âm thầm kỳ quái, nhân vật như vậy sao lại chạy tới Tụ Long Sơn làm cái gì? Chỉ vì tìm hiểu Võ Thánh Lưu Ảnh? Nhưng vì sao hôm qua lại muốn tản bầy Diêm Nghĩ ra? Một tiếng gào thét cuối cùng tựa hồ là đánh nhau với ai đó?
Trăm mối vẫn không có cách giải, thực sự trong lòng Tông Thủ biết, việc này chính mình tốt nhất là không nên nhúng tay, rời đi càng xa càng tốt.
Cũng may đỉnh Tụ Long Sơn còn có cường giả chư tông chư phái, không phải sợ hắn.
Củng Duyệt được Tông Nguyên dẫn theo một đường hiếu kỳ đánh giá Tông Thủ.
Hắn cảm giác Tông Thủ cùng những gì Củng Hân Nhiên miêu tả trong thư hoàn toàn khác nhau.
Trong thư nói Tông Thủ rất là phúc hậu trung thực, bản tính thiện lương, bởi vì không cách nào tu hành mà ngày ngày sầu khổ phiền não, là một người đáng thương.
Nhưng hắn phải thay đổi cách nhìn, phúc hậu trung thực còn không biết nhưng lòng dạ ác độc thì khẳng định không sai.
Về phần tu hành thì một thân chiến lực của người này có thể sánh vai cùng đệ tử đích truyền kiệt xuất nhất của Hạo Huyền Tông. Người như vậy sao có thể đáng thương, có thể bị khi dễ?
Ngẫm lại ở bên trong Lâm Hải Thư Viện trước đó không lâu vẫn còn nghị luận Tông Thủ. Không ít người đều giễu cợt xem thường hắn, nếu biết được sự tình ngày hôm nay không biết có bao nhiêu người rớt cằm xuống đất vì kinh ngạc.
Trong lòng tưởng tượng tính Tông Thủ cũng không thể hiền lành thật thà được.
Bốn trăm dặm đường, dùng tốc độ cao nhất của bốn người chỉ dùng ba canh giờ đã đến.
Ở đây lục tục có thể thấy được dòng người của khắp các thế lực, thậm chí cũng không có ít đệ tử Ma Tông.
Những người này đều là từ đường biển phía tây lên núi, cho nên cũng không tao ngộ bầy Diêm Nghĩ.
Tụ Long Sơn Chia ra nội ngoại hai môn giống như đệ tử hạch tâm danh môn đại phái có thể trực tiếp đ tiến vào nội môn. Nghe nói tổng cộng mới chỉ hai mươi người có tên, nhiều hơn nữa cũng không cách nào đi vào.
Mà lai lịch giống như hắn cũng chỉ có thể đi ngoại môn.
Ai nấy cũng phải phá giải cấm chế trùng trùng điệp điệp, cởi bỏ câu đố mới có thể nhìn được ảo diệu truyền thừa chính thức của Võ Thánh Lưu Ảnh.
Chỉ là nội môn đi vào nhanh hơn.
Tông Thủ sớm có danh ngạch ngoại môn bởi trước khi Ngụy Húc đi đã sai người tiến hành phân phó.
Khi đó Ngụy Húc đoán chừng cũng không ngờ tới, Tông Thủ sẽ ở trong vòng mấy tháng, trực tiếp đem Tây Bình Thiên Phương hai tỉnh một hơi nuốt sạch.
Thân là địa chủ, hắn muốn mang bao nhiêu người đi vào đều được.
Trong đám người cũng nhìn thấy nhiều người quen, vài đạo ánh mắt âm lãnh chăm chú nhìn về phía Tông Thủ.
Tông Thủ nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc cẩm bào đứng cách hắn trăm trượng. Đằng sau là mấy đại hãn cường tráng, tựa hồ cũng xuất thân trong quân, thế đứng như bàn thạch không hề nhúc nhích.
Ai cũng đều có thần sắc âm lãnh lộ ra hận ý khắc cốt ghi tâm, tướng mạo của thanh niên mặc cẩm bào có vài phần tương tự Việt Quan Vân.
Tông Thủ vừa nhìn đã biết người này nhất định là Việt Linh Hoàn - nhi tử của Việt Quan Vân. Trên chiến trường hai người đã từng giao thủ quân trận.
Tông Thủ toàn thắng nhưng không thể lấy hết tứ tỉnh, còn Việt Linh Hoàn mặc dù bại, thực sự bảo lưu được tiền vốn Đông Sơn tái khởi.
Hai người mặt đối mặt là lần đầu tiên.
Ngoài ra cách xa ngàn trượng cũng có một nữ tử đồng dạng là hiếu kỳ nhìn sang, Tông Thủ phát hiện trong đó có vài người là thị vệ của Hùng Bá.
Không đoán sai thì nàng hẳn là Huyền Ngọc công chúa, điều bất ngờ là nàng thực sự không có dáng người cao lớn thô kệch như Hùng tộc. Dung mạo tinh xảo xinh đẹp, chỉ tiếc dáng người thực sự quá cao gầy, ước chừng phải chín thước, trong đám người như là hạc giữa bầy gà.
- Cừu nhân của Điện hạ không ngờ rất nhiều nha!
Kim Bất Hối cũng phát giác hào khí nơi này có hơi khác lạ, hắn lập tức cười ha ha có phần cảm thấy hứng thú. Từ khi Tông Thủ đến, trong mười người thì có tám người nhao nhao nhìn về phía này, thần sắc có chút khác thường.
Tông Thủ cũng cười cười tự giễu:
- Phụ vương ta cố nhiên là cừu địch khắp thiên hạ, bản thân hôm nay cũng không khá hơn bao nhiêu. Vì an toàn, Kim huynh không nên ở cùng với ta, nếu không bị liên lụy thì phiền lắm.
Trong đám người, tự nhiên cũng không thiếu người chân thành, hơn nửa đều là tông môn cấp dưới Thương Sinh Đạo, trước tiên Tông Thủ thấy được thân ảnh của Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan. Hai người rời đi từ hai mươi mấy ngày trước để phản hồi tông môn tham dự Tụ Long Vũ Thánh Lưu Ảnh.
Tông Thủ muốn giữ một khoảng cách cùng Thương Sinh Đạo cũng không chào hỏi, chỉ là gật đầu ra hiệu.
/1700
|