Tông Thủ âm thầm lắc đầu như Kim Bất Hối nói mọi người có cơ duyên của họ.
Nói không chừng hai người Củng Duyệt Tông Nguyên rời khỏi hắn ngược lại sẽ có cơ duyên tốt hơn.
...
- Tông Thủ!
Việt Linh Hoàn đấm mạnh mộ quyền vào thạch bích, giọng nói của hắn tràn ngập hận ý khắc cốt.
Võ đạo của hắn không đặt trên quyền này, một kích toàn lực khiến huyết nhục mơ hồ.
Việt Linh Hoàn lại hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ ngại đau đớn không đủ, không thể thoát khỏi căm hận trong nội tâm và sự sợ hãi trong lòng ra.
- Thuộc hạ cả đời này còn chưa bao giờ thấy qua kẻ nào đáng sợ như thế.
Giờ phút này nói chuyện là một vị lão giả mặc ngân giáp tóc xám, trong mắt chớp tắt quang trạch, lộ vẻ kinh hãi.
- Trước kia ta cũng đã gặp Thiên Vị cảnh, Nhật Du Cảnh cường giả nhưng cũng không cảm giác người nào như thế. Kiếm ra người chết, quyền ra nhân vong, độ cao võ đạo ý niệm của người này sợ là có thể so sánh Thiên Vị Võ Tông. Nhân vật như Tuyết Toái Phàm cho dù là ba Huyền Võ đỉnh phong như ta cũng bị áp chế, chỉ ngăn được sáu kích.
Ngân giáp lão giả cũng là Huyền Võ đỉnh phong chi cảnh!
- Hoàn Dương Cảnh! Hắn mới mười bốn tuổi mà thôi!
Một vị Linh Sư khác bên cạnh, cười đắng chát, sau đó nói ra điểm thất bại mấu chốt lần này:
- Nếu chỉ như thế cũng còn thôi! Chúng ta nhất định có thể đánh chết. Mấu chốt là kẻ này làm việc quả quyết, ra tay cũng tàn nhẫn, thẳng kích chỗ hiểm. Võ đạo của hắn không được thì chết, toàn bộ không để ý sinh tử của mình. Đúng là như thế, người bên ngoài chỉ có thể chết, chỉ có hắn có thể sống. Trận chiến này phong cách huyết tinh bá đạo, dùng chiêu ngắn gọn lăng lệ ác liệt, nếu không có trăm ngàn lần huyết chiến thì khó mà làm được. Những tin đồn kia sợ có bảy thành là thật! Ta rất kỳ quái, nhi tử của Tông Vị Nhiên làm sao có thể thật sự là phế nhân?
Thần sắc Việt Linh Hoàn âm trầm bất định, đâu chỉ không phải phế nhân? Người này còn áp đảo toàn bộ hậu bối trẻ tuổi ở Vân Giới!
Nhân vật như vậy còn nói là phế vật thì Việt Linh Hoàn hắn tính toán là cái gì?
Chợt hắn chau mày, hồi tưởng tình hình vừa rồi lại chỉ cảm thấy có chút không đúng.
Càng nghĩ da mặt Việt Linh Hoàn càng trướng trở thành màu đỏ tím, xấu hổ vô cùng.
Khi đó sát ý của Tông Thủ như thực chất. Phảng phất tiếp theo trong nháy mắt sẽ giết chết mình khiến hắn không có cách nào tỉnh táo lại phán đoán hư thật của Tông Thủ.
Giờ phút này hồi tưởng lại mới phát hiện trong đó sợ là có chút mê hoặc.
- Thành chủ phát giác khi đó Tông Thủ kỳ thật đã là bên ngoài mạnh bên trong yếu?
Lão giả mặc ngân giáp hỏi, thấy Việt Linh Hoàn kinh ngạc nhìn lại thì khe khẽ thở dài:
- Kỳ thật từ lúc rời đi, lão thần liền có điều phát giác. Bất quá theo lão thần suy nghĩ, lúc ấy hắn vẫn giữ lại lực, cộng thêm bản thân bị chấn nhiếp khiến chiến ý hoàn toàn biến mất. Thật sự không có nửa phần nắm chắc, dũng khí giao thủ cũng không dám. Người này là một trong những kẻ nắm giữ quyền ý kinh khủng nhất dưới thất giai, dưới thiên vị có thể nói là tiếp cận vô địch.
Vẻ mặt Việt Linh Hoàn giãn ra, trong lòng còn có e sợ không đánh mà lui. Rõ ràng có cơ hội tốt tru sát Tông Thủ lại bởi vì chính mình sợ hãi mà bỏ mất.
Cũng đúng lúc này bỗng dưng mí mắt Việt Linh Hoàn nhếch lên lên, chỉ thấy một cái bóng người một cái lảo đảo bỗng nhiên từ chỗ rẽ phía trước rơi vào tầm mắt hắn.
Một thân áo trắng, thân hình yểu điệu, thiếu một cánh tay trái, chỗ đó huyết nhục mơ hồ.
- Hùng Ngọc?
Thần sắc Việt Linh Hoàn liền giật mình bình tĩnh nhìn nàng, khuôn mặt xám như tro, chật vật vô cùng không còn cười nói tự nhiên, khí chất thanh nhã thoát tục cũng đã không còn sót lại chút gì.
Trông thấy hắn, Hùng Ngọc nhíu nhíu mày cũng không tới mà chuyển theo hướng khác lảo đảo rời đi.
- Thành chủ có cần mời nàng tới không?
Một vị Linh Sư bên cạnh híp mắt cúi người hỏi. Mấy người còn lại cũng toát ra quang mang nguy hiểm.
Việt Linh Hoàn động tâm nhưng tiếp theo liền khẽ lắc đầu:
- Không cần thiết, quy củ của Diễm Hùng nhất tộc các ngươi đều biết. Hùng Bá vẫn còn, mặc dù bắt nàng vào tay cũng vô dụng. Đại địch trước mắt vẫn là Tông Thủ.
Nói đoạn hắn lại âm trầm lên tiếng:
- Ta để ý thấy bảy vị Huyền Võ tông sư, hai vị Hoàn Dương Linh Sư. Không một người nào đi theo nàng!
Mấy người chung quanh hắn mới hít một hơi hàn khí, thần sắc cũng biến ảo bất định.
Hùng Ngọc bị thương nặng, một mình bỏ chạy. Những người còn lại đều là không thấy bóng dáng. Sợ chỉ có duy nhất một khả năng - những cường giả lục giai giờ phút này đã vẫn lạc tại trong tay Tông Thủ!
Đám người ly khai đến bây giờ mới mất bao lâu thời gian?
Giờ khắc này kể cả lão giả mặc ngân giáp cũng không dám xác thực, thời điểm Tông Thủ cưỡng bức đám người rời đi phải chăng
Tìm kiếm phụ cận hai người Tông Nguyên và Củng Duyệt một lúc mà không có kết quả. Tông Thủ cũng chỉ có thể buông tha tiếp tục đi tìm đầu mối của mê quật, bước tới đại sảnh.
Khi đến nơi này, trong thạch thất 300 trượng quả nhiên rất thưa thớt, ước chừng chỉ có trăm người mà thôi. Những người còn lại đoán chừng đều đã đi nơi khác.
Nơi đây cũng có hai mươi sáu bộ đồ án hai bên tría phải, bất quá không phải bích họa hay gì khác mà là vô số điểm rậm rạp chằng chịt trên thạch bích.
Liếc nhìn sang phảng phất là đồ án của ngôi sao nhưng cẩn thận nhìn lại thì chúng không có nửa điểm liên quan với những ngôi sao trên bầu trời.
Nếu không có ngộ tính võ đạo hoặc không để ý tới bảy mật thất trước thì sẽ không hiểu cái gì.
Tông Thủ chỉ cảm giác trước mắt hơi sáng lên, những quang điểm này phảng phất là ràng buộc, phảng phất là đầu mối khiến bích hoạ, vết kiếm, kiếm quyết không trọn vẹn cùng với Áo Nghĩa chất chứa bốn phía khác hình thành kiếm ý gần như nguyên vẹn.
Hai mươi sáu đồ án chỉ có mười tám cái là thật, chúng thực sự không phải liên quan với nhau. Bởi vì bản thân nó cũng có không ít khuyết điểm cần những đồ án khác mới có thể hoàn thành kiếm quyết chính thức:
- Thì ra là thế, trách không được lúc trước người nọ nói là cần ít nhất xem hiểu non nửa đồ án mới có thể tập một môn kiếm quyết, ngộ được một loại kiếm ý.
Tông Thủ giật mình trong lòng mà ngộ ra điều gì, hắn lại mỉm cười:
- Chân long kiếm ý sao?
Thực ra nó là một loại hơi chút giống cuồng đình kiếm ý là võ đạo ý niệm lập tức nhập vào cơ thể.
Lôi đình Long kiếm đối với võ tu mà nói, một khi võ đạo xu thế lĩnh hội tới đỉnh phong thì có thể bước vào cảnh giới Thiên Vị. Tìm hiểu võ đạo chi ý như vậy từ Thiên Vị Võ Tông vượt qua tiến vào Võ Tôn cũng chỉ là thời gian tích lũy mà thôi.
Mà giờ khắc này một loại kiếm ý làm cho vô số võ tu tha thiết ước mơ cực kỳ đơn giản được hắn thi triển.
Kỳ thật những đồ án kiếm quyết này chỉ chứa đựng cấp độ giới hạn xu thế võ đạo thậm chí còn có một chút thiếu sót. Tông Thủ lại bằng toàn bộ tạo nghệ võ đạo kiếp trước của mình dung nhập mấy chục loại kiếm ý khiến lôi đình Long kiếm sinh sôi đạt tới cấp độ "ý".
Nói không chừng hai người Củng Duyệt Tông Nguyên rời khỏi hắn ngược lại sẽ có cơ duyên tốt hơn.
...
- Tông Thủ!
Việt Linh Hoàn đấm mạnh mộ quyền vào thạch bích, giọng nói của hắn tràn ngập hận ý khắc cốt.
Võ đạo của hắn không đặt trên quyền này, một kích toàn lực khiến huyết nhục mơ hồ.
Việt Linh Hoàn lại hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ ngại đau đớn không đủ, không thể thoát khỏi căm hận trong nội tâm và sự sợ hãi trong lòng ra.
- Thuộc hạ cả đời này còn chưa bao giờ thấy qua kẻ nào đáng sợ như thế.
Giờ phút này nói chuyện là một vị lão giả mặc ngân giáp tóc xám, trong mắt chớp tắt quang trạch, lộ vẻ kinh hãi.
- Trước kia ta cũng đã gặp Thiên Vị cảnh, Nhật Du Cảnh cường giả nhưng cũng không cảm giác người nào như thế. Kiếm ra người chết, quyền ra nhân vong, độ cao võ đạo ý niệm của người này sợ là có thể so sánh Thiên Vị Võ Tông. Nhân vật như Tuyết Toái Phàm cho dù là ba Huyền Võ đỉnh phong như ta cũng bị áp chế, chỉ ngăn được sáu kích.
Ngân giáp lão giả cũng là Huyền Võ đỉnh phong chi cảnh!
- Hoàn Dương Cảnh! Hắn mới mười bốn tuổi mà thôi!
Một vị Linh Sư khác bên cạnh, cười đắng chát, sau đó nói ra điểm thất bại mấu chốt lần này:
- Nếu chỉ như thế cũng còn thôi! Chúng ta nhất định có thể đánh chết. Mấu chốt là kẻ này làm việc quả quyết, ra tay cũng tàn nhẫn, thẳng kích chỗ hiểm. Võ đạo của hắn không được thì chết, toàn bộ không để ý sinh tử của mình. Đúng là như thế, người bên ngoài chỉ có thể chết, chỉ có hắn có thể sống. Trận chiến này phong cách huyết tinh bá đạo, dùng chiêu ngắn gọn lăng lệ ác liệt, nếu không có trăm ngàn lần huyết chiến thì khó mà làm được. Những tin đồn kia sợ có bảy thành là thật! Ta rất kỳ quái, nhi tử của Tông Vị Nhiên làm sao có thể thật sự là phế nhân?
Thần sắc Việt Linh Hoàn âm trầm bất định, đâu chỉ không phải phế nhân? Người này còn áp đảo toàn bộ hậu bối trẻ tuổi ở Vân Giới!
Nhân vật như vậy còn nói là phế vật thì Việt Linh Hoàn hắn tính toán là cái gì?
Chợt hắn chau mày, hồi tưởng tình hình vừa rồi lại chỉ cảm thấy có chút không đúng.
Càng nghĩ da mặt Việt Linh Hoàn càng trướng trở thành màu đỏ tím, xấu hổ vô cùng.
Khi đó sát ý của Tông Thủ như thực chất. Phảng phất tiếp theo trong nháy mắt sẽ giết chết mình khiến hắn không có cách nào tỉnh táo lại phán đoán hư thật của Tông Thủ.
Giờ phút này hồi tưởng lại mới phát hiện trong đó sợ là có chút mê hoặc.
- Thành chủ phát giác khi đó Tông Thủ kỳ thật đã là bên ngoài mạnh bên trong yếu?
Lão giả mặc ngân giáp hỏi, thấy Việt Linh Hoàn kinh ngạc nhìn lại thì khe khẽ thở dài:
- Kỳ thật từ lúc rời đi, lão thần liền có điều phát giác. Bất quá theo lão thần suy nghĩ, lúc ấy hắn vẫn giữ lại lực, cộng thêm bản thân bị chấn nhiếp khiến chiến ý hoàn toàn biến mất. Thật sự không có nửa phần nắm chắc, dũng khí giao thủ cũng không dám. Người này là một trong những kẻ nắm giữ quyền ý kinh khủng nhất dưới thất giai, dưới thiên vị có thể nói là tiếp cận vô địch.
Vẻ mặt Việt Linh Hoàn giãn ra, trong lòng còn có e sợ không đánh mà lui. Rõ ràng có cơ hội tốt tru sát Tông Thủ lại bởi vì chính mình sợ hãi mà bỏ mất.
Cũng đúng lúc này bỗng dưng mí mắt Việt Linh Hoàn nhếch lên lên, chỉ thấy một cái bóng người một cái lảo đảo bỗng nhiên từ chỗ rẽ phía trước rơi vào tầm mắt hắn.
Một thân áo trắng, thân hình yểu điệu, thiếu một cánh tay trái, chỗ đó huyết nhục mơ hồ.
- Hùng Ngọc?
Thần sắc Việt Linh Hoàn liền giật mình bình tĩnh nhìn nàng, khuôn mặt xám như tro, chật vật vô cùng không còn cười nói tự nhiên, khí chất thanh nhã thoát tục cũng đã không còn sót lại chút gì.
Trông thấy hắn, Hùng Ngọc nhíu nhíu mày cũng không tới mà chuyển theo hướng khác lảo đảo rời đi.
- Thành chủ có cần mời nàng tới không?
Một vị Linh Sư bên cạnh híp mắt cúi người hỏi. Mấy người còn lại cũng toát ra quang mang nguy hiểm.
Việt Linh Hoàn động tâm nhưng tiếp theo liền khẽ lắc đầu:
- Không cần thiết, quy củ của Diễm Hùng nhất tộc các ngươi đều biết. Hùng Bá vẫn còn, mặc dù bắt nàng vào tay cũng vô dụng. Đại địch trước mắt vẫn là Tông Thủ.
Nói đoạn hắn lại âm trầm lên tiếng:
- Ta để ý thấy bảy vị Huyền Võ tông sư, hai vị Hoàn Dương Linh Sư. Không một người nào đi theo nàng!
Mấy người chung quanh hắn mới hít một hơi hàn khí, thần sắc cũng biến ảo bất định.
Hùng Ngọc bị thương nặng, một mình bỏ chạy. Những người còn lại đều là không thấy bóng dáng. Sợ chỉ có duy nhất một khả năng - những cường giả lục giai giờ phút này đã vẫn lạc tại trong tay Tông Thủ!
Đám người ly khai đến bây giờ mới mất bao lâu thời gian?
Giờ khắc này kể cả lão giả mặc ngân giáp cũng không dám xác thực, thời điểm Tông Thủ cưỡng bức đám người rời đi phải chăng
Tìm kiếm phụ cận hai người Tông Nguyên và Củng Duyệt một lúc mà không có kết quả. Tông Thủ cũng chỉ có thể buông tha tiếp tục đi tìm đầu mối của mê quật, bước tới đại sảnh.
Khi đến nơi này, trong thạch thất 300 trượng quả nhiên rất thưa thớt, ước chừng chỉ có trăm người mà thôi. Những người còn lại đoán chừng đều đã đi nơi khác.
Nơi đây cũng có hai mươi sáu bộ đồ án hai bên tría phải, bất quá không phải bích họa hay gì khác mà là vô số điểm rậm rạp chằng chịt trên thạch bích.
Liếc nhìn sang phảng phất là đồ án của ngôi sao nhưng cẩn thận nhìn lại thì chúng không có nửa điểm liên quan với những ngôi sao trên bầu trời.
Nếu không có ngộ tính võ đạo hoặc không để ý tới bảy mật thất trước thì sẽ không hiểu cái gì.
Tông Thủ chỉ cảm giác trước mắt hơi sáng lên, những quang điểm này phảng phất là ràng buộc, phảng phất là đầu mối khiến bích hoạ, vết kiếm, kiếm quyết không trọn vẹn cùng với Áo Nghĩa chất chứa bốn phía khác hình thành kiếm ý gần như nguyên vẹn.
Hai mươi sáu đồ án chỉ có mười tám cái là thật, chúng thực sự không phải liên quan với nhau. Bởi vì bản thân nó cũng có không ít khuyết điểm cần những đồ án khác mới có thể hoàn thành kiếm quyết chính thức:
- Thì ra là thế, trách không được lúc trước người nọ nói là cần ít nhất xem hiểu non nửa đồ án mới có thể tập một môn kiếm quyết, ngộ được một loại kiếm ý.
Tông Thủ giật mình trong lòng mà ngộ ra điều gì, hắn lại mỉm cười:
- Chân long kiếm ý sao?
Thực ra nó là một loại hơi chút giống cuồng đình kiếm ý là võ đạo ý niệm lập tức nhập vào cơ thể.
Lôi đình Long kiếm đối với võ tu mà nói, một khi võ đạo xu thế lĩnh hội tới đỉnh phong thì có thể bước vào cảnh giới Thiên Vị. Tìm hiểu võ đạo chi ý như vậy từ Thiên Vị Võ Tông vượt qua tiến vào Võ Tôn cũng chỉ là thời gian tích lũy mà thôi.
Mà giờ khắc này một loại kiếm ý làm cho vô số võ tu tha thiết ước mơ cực kỳ đơn giản được hắn thi triển.
Kỳ thật những đồ án kiếm quyết này chỉ chứa đựng cấp độ giới hạn xu thế võ đạo thậm chí còn có một chút thiếu sót. Tông Thủ lại bằng toàn bộ tạo nghệ võ đạo kiếp trước của mình dung nhập mấy chục loại kiếm ý khiến lôi đình Long kiếm sinh sôi đạt tới cấp độ "ý".
/1700
|