Bất quá hắn đã dám phóng xuất đầu ‘ngân bạch thú vương’ này ra, tự nhiên cũng đã nắm chắc. Trong ba tháng này, cơ hồ ngày ngày đều cho nó ăn máu của mình, cũng không phải là làm không công.
Cơ hồ mỗi một giọt huyết dịch, đều có thể tăng cao sự khống chế của hắn sau này.
Bên tai truyền đến một hồi tiếng nổ to, đầu hồn thú diều hâu cấp hai kia, đã không có xúc tu màu bạc ước thúc liền lập tức vỗ cánh bay lên không trung.
Tông Thủ mỉm cười một tiếng, ném tiểu bình màu đen lấy được từ chỗ Kỳ Khiếu qua.
Khi con diều hâu kia khó khăn lắm bay đến mười trượng thì nơi miệng bình thình lình tuôn ra vô số sợi tơ màu đen một mực trói thân hình nó lại. Sau đó cưỡng ép kéo vào trong bình. Cũng không cần Tông Thủ động thủ, miệng bình liền tự động phong bế lại.
Hộ giá và Linh Sư tâm thần tương liên, cùng cấp nhất thể, một khi Linh Sư chết đi, hộ giá cũng bị trọng thương.
Vì vậy đầu diều hâu này tuy nhị cấp nhưng giờ phút này lại không cần hắn phí chút sức lực nào liền có thể chế ngự một cách nhẹ nhõm.
Chỉ trong một lát này, đầu Niêm Thú màu bạc kia đã đến trước pháp đàn.
Thần sắc Tông Thủ cũng bắt đầu chuyển thành chuyên chú. Lấy ra một cây viết, nhuộm linh mực đặc thù, vẽ phù trên lên trên thân Niêm Thú kia.
Đây là nghi thức thu phục chiếm được hộ giá, đối với linh thú hộ giá ngày sau cũng có ảnh hưởng nhất định.
Nói chung, lúc thu phục chiếm được linh thú, hồn lực thể hiện ra càng cường đại thì linh thú lại càng trung thành.
Hắn lúc này tuy rằng cảnh giới không đủ, nhưng thần hồn lại vô cùng thuần túy, mà theo Hồn Lực Tinh Nguyên rút ra từ cơt hể Kỳ Khiếu, giờ phút này hắn càng xử dụng một cách thoải mái, không hề có ý thương tiếc. Sớm đã cho ăn huyết dịch ba tháng, lúc này cũng nổi lên hiệu quả, đủ để áp đảo đầu Niêm Thú Chi Vương này.
Tiếp theo chính là phù trận để khống chế hộ giá, vẽ càng hoàn mỹ thì hạn chế ngày sau của linh thú càng ít. Mà một ít phù văn đặc thù càng có thể xúc tiến sự tiến hóa của linh thú hộ giá.
Thời đại này, còn chưa có khái niệm này, bất quá ở mấy ngàn năm về sau, một ít Linh Sư nhàm chán, lại chuyên môn thí nghiệm cái này.
Rất không xảo chính là, hắn thân là một nhân viên quản lý nho nhỏ của đồ thư quán một quốc gia, vừa hay lại nắm giữ vài loại phù trận này.
Niêm Thú màu bạc kia vốn cực không thành thật, không ngừng giãy dụa vặn vẹo. Ước chừng vẽ đến một phần tư thì cũng không biết là có phải cảm ứng được phù trận này có vài chỗ tốt với nó hay không mà lại lộ ra thần sắc cực kỳ thoải mái, tùy ý để Tông Thủ vẽ trên người nó.
Mà khi hoàn thành, toàn bộ phù trận tựu dần dần nhạt đi. Những linh mực do Tông Thủ dùng huyết dịch, chu sa, cùng với linh thạch bột phấn, còn có ô thảo dịch ngàn năm làm chủ, trong vòng ba tháng sau khi vẽ sẽ dần dần rót vào trong da linh thú, chậm rãi thẩm thấu, cho đến khi vào trong tinh hạch.
Khi đó mới xem như linh thú hộ giá chính thức!
Đại công cáo thành, Tông Thủ tiện tay vứt cây bút trong tay đi.
Phù trận khống thú vừa mới vẽ thành, đầu ngân bạch Niêm Thú đã có thái độ hoàn toàn khác với hắn.
Thân hình nó co rút lại nhảy vào trong tay Tông Thủ, xúc tu quanh người cũng thu hồi, toàn thân nó biến thành một giọt nước, bề ngoài trơn láng hoàn toàn không hề giống Niêm Thú bình thường có những chất nhầy buồn nôn. Nó liếm lòng bàn tay của Tông Thủ, lộ vẻ cực kỳ đáng yêu.
- Cái tên Ngân bạch Thú Vương thật sự khó nghe. Nhìn mày có vẻ quả đông lạnh, vậy thì sau này gọi mày là Quả Đống đi. (Quả Đống: quả đông lạnh)
Nhìn Quả Đống nhỏ tý trong tay đúng là có hơi giống quả đông lạnh.
Tông Thủ nuốt một ngụm nước bọt, ngay sau đó lại cảm giác không đúng.
- Đúng rồi! Thời đại này có lẽ không có Quả Đống, sau này đánh nhau với người ta, cái tên này chả có chút khí thế nào, không nên lấy tên cho linh thú. Nói thế nào mày cũng là thần thú, tổ tiên đại danh đỉnh đỉnh, ít nhất danh tự cũng phải hoa lệ mới có khí thế. Ừ! Ta nghĩ đã! Ngày sau mày tiến hóa đến mức tận cùng đổi thành màu tử kim, vậy sao này gọi mày là Tiểu Kim, OK? Lại nói tiếp, ngươi dùng Thiên Địa vạn vật là thức ăn, bổn mạng thần thông có chút tương tự Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp của ta đó.
Ngân bạch Niêm Thú hoàn toàn không hiểu những gì Tông Thủ nói, chỉ là vẫn dùng thân hình cọ vào tay hắn.
Tông Thủ cười ha ha coi như tiểu gia hỏa này đồng ý. Cũng đúng vào lúc này, một bóng người yểu điệu vượt qua màn mưa dày đặc từ đằng xa đi tới nơi này.
Sau khi tới gần, Tông Thủ mới phát hiện là Sơ Tuyết. Quần áo trên người dính đầy máu, quần áo cũng tổn hại không ít, chỉ là bản thân không có vết thương.
Tông Thủ không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu nói hai tu liên thủ, một thêm một bằng với hai thì võ tu cùng Linh Sư hợp lực chính là một cộng một bằng ba, có khi bằng bốn.
Lần này tới nhân thủ tập kích không nhiều lắm, ba thất mạch Bí Võ Sư, hơn mười người Võ Sư, tổng hợp thực lực mạnh hơn Tông Du Ô Duy một tầng.
Lại có Linh Sư Quan Hồn Cảnh có thể làm cho chiến lực bọn hắn tăng thêm năm thành.
Nhưng mà một khi đợi đến lúc tưởng tử vong rít gào thì Doãn Dương cùng Sơ Tuyết thực lực tăng nhiều giải quyết đối thủ đương nhiên là chuyện vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng Tố Sơ Tuyết không cách nào bình tĩnh, nhìn thấy bộ dáng suy yếu của Tông Thủ như vậy thì cả kinh, Mãi tới khi phát hiện Thiếu chủ mình không bị thương mới buông lỏng tâm thần.
Sau một khắc ánh mắt của nàng đã bị vật trong tay Tông Thủ hấp dẫn, ánh mắt Sơ tuyết lộ vẻ nghi hoặc.
- Thiếu chủ? Đây là.
- Hộ giá của ta đó!
Tông Thủ cười đắc ý.
- Nó tên là Tiểu Kim, nghe rất oai phải không?
Vẻ mặt Sơ Tuyết ngạc nhiên không rõ ràng lắm danh tự Tiểu Kim có cái gì liên quan với hai chữ rất "oai".
Bất quá nàng không suy nghĩ nữa, con mắt chuyển động liền đoán được lai lịch của nó:
- Đây là đầu Ngân Bạch Thú Vương biến dị Niêm Thú sao? Thiếu chủ, ngươi thật có ý muốn bắt nó làm hộ giá? Nghe nói Linh Sư cả đời chỉ có thể thu phục năm tới hai mươi hộ giá thôi. Cho dù là Linh Sư - Chân Hình cảnh cũng không cách nào sửa đổi. Giống như Linh Võ song tu chúng ta lại càng ít.
Thần sắc Tông Thủ nghiêm nghị lắc đầu:
- Nàng cảm thấy tiểu gia hỏa này vô năng đến cực điểm sau này không thể giúp ta sao?
Đẳng cấp của Tiểu Kim tuy chỉ có Nhị Giai, nhưng có vài phần thông linh, khi nghe Tông Thủ nói đến hai chữ vô năng thì lập tức từ trong lòng bàn tay Tông Thủ nhảy lên kháng nghị.
Tố Sơ Tuyết lại nhếch miệng, Niêm Thú yếu nhất trên thế giới này, là một lại tinh thú không có trí tuệ nhất, hộ giá này dù có biến dị cũng không có tiền đồ gì.
Sau một khắc, khóe môi Tông Thủ nhẹ nhàng nhếch lên:
- Tuyết nhi, nàng biết tổ tiên của Niêm Thú sớm nhất là loài nào và kế thừa huyết mạch của ai không?
hacksideVnz ^^
Chương 41: Vạn Tượng Hàn Minh. (Hạ)
- Tổ tiên sớm nhất của Niêm Thú? Ta nhớ là thần thú Vạn Tượng? biến hóa ngàn vạn, có thể biến đổi huyễn bất luận vật gì, trong truyền thuyết Vạn Tượng biến ảo thành Hắc Long có thể cùng Hắc Long đấu thủy. Biến ảo thành Hỏa Hoàng có thể đấu hỏa với Hỏa Hoàng. Trong những thần thú thời thượng cổ thì nó là quỷ dị khó lường nhất, được coi là thượng vị thần thú, đáng tiếc vẫn lạc tại thời điểm Hoang Cổ.
Sơ Tuyết nói đến chỗ này bỗng nhiên cả kinh nhìn kỹ quả bóng nước màu bạc trong tay Tông Thủ, nàng thầm nghĩ, tinh thú này có thể tiến hóa thành Vạn Tượng không?
Sau một lát, nàng lại khinh thường hừ một tiếng:
- Thiếu chủ, không phải Tuyết nhi ta không tin. Nhưng mà đầu Niêm Thú này thể tiến hóa thành Vạn Tượng thì quá hoang đường.
- Không sao! Hộ giá Linh Sư rất nhiều, chỉ mới thu một hộ giá thôi, lãng phí một hai con cũng không sao.
Tông Thủ lắc đầu, cũng lười tranh luận nữa. Hắn đã thu lấy tiểu tử này, ngày sau thật đúng là tiến vào thần thú, thiếu một chút nữa là có được huyết mạch Vạn Tượng chính thức. Chỉ tiếc cuối cùng căn cơ bất ổn mà thất bại trong gang tấc.
Bất quá những sự tình này có nói thì Sơ Tuyết cũng sẽ không tin.
Tay hắn lại thi triển một thủ ấn, thân hình Tiểu Kim tự động tản ra phảng phất như một lớp màng bao lấy tay Tông Thủ, sau đó ngọ ngoậy bò lên trên, biến mất trong tay áo hắn.
- Đúng rồi, ta nhớ Tuyết nhi còn chưa tìm được hộ giá phù hợp.
-Chưa có! Hổ Miêu chúng ta đều là tu tập võ học, trước kia đều không có ai là Linh Sư. Lúc trước quân thượng nói sẽ cho ta một linh thú cao cấp làm hộ giá, chẳng qua không được bao lâu thì quân thượng đã có biến cố.
Nói lên việc này, Sơ Tuyết có vài phần ảm đạm:
- Kỳ thật cũng không sao, ngày sau có thể tìm được linh thú phù hợp thôi.
Lời còn chưa dứt, Sơ Tuyết liền thấy một bình gỗ màu bạc ném qua, trên mặt nàng lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
- Đây là tam giai Hàn Minh Hổ, hơn nữa là hồn thú?
Hàn Minh Hổ sinh trưởng ở cực bắc, thân là vương giả bên trong tinh thú, một thân da lông nanh vuốt đều rèn luyện trong hoàn cảnh khắc nghiệt nên rất lợi hại.
Hàn Minh Hổ sau khi tấn chức ngũ giai, võ giả không tới Huyền Vũ cảnh thì đừng mơ tưởng săn giết nó trong thiên địa băng tuyết.
Mặc dù tinh hồn Hàn Minh Hổ giảm hai giai thực lực vẫn rất bất phàm.
Kỳ thật bản thân nó trong số tinh thú không tính là mạnh nhất nhưng nó thuộc loại hổ có huyết mạch Hổ Miêu giống Sơ Tuyết, rất phù hợp với nàng.
Thấy Tuyết nhi vui vẻ, Tông Thủ cũng cao hứng, vốn định đưa diều hâu cho nàng, bất quá khi nghĩ đến Tuyết nhi chính là Linh Võ song tu liền bỏ qua ý niệm này.
Diều hâu mặc dù tốt, có thể bay cao nhìn về nơi xa, cũng có thể ngăn địch, lúc biến lớn có thể cưỡi, nhưng xét sức chiến đấu thì không hợp là giá linh thú.
Huống chi lúc này diều hâu vẫn còn trong trạng thái trọng thương.
Lúc hai người nói chuyện thì bên ngoài rừng rậm kia một thân ảnh đang phiêu nhiên bay tới bên cạnh pháp đàn.
Nhìn kỹ thi thể trên mặt đất, lông mày thô dày của Doãn Dương lập tức nhíu một cái:
- Thế tử có bị thương không? Còn có người kia là ai, quần áo và trang sức nhìn tựa hồ có chút quen mắt.
Sắc mặt Sơ Tuyết lập tức đỏ lên. Nàng đã tìm đến nơi đây để xem tình hình của Tông Thủ nhưng bởi vì chuyện Hàn Minh Hổ trong tay mà cơ hồ quên việc này luôn.
Thần sắc Tông Thủ tức thì khẽ giật mình, hắn dùng kiếm gỗ trong tay lên, chỉ vào ấn ký chim bồ câu ngoài thân kiếm.
- Người này mới vừa nói, hắn tên là Kỳ Khiếu!
- Kỳ Khiếu? Thì ra là hắn!
Cơ mặt Doãn Dương giật giật, hắn lộ ra vẻ chợt hiểu, nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng lại rất đau đầu, ánh mắt có chút bối rối nói:
- Người này là nhân vật khá nổi tiếng ở trung ương vân lực, nghe nói là Linh Sư Hoàn Dương cảnh vì tránh họa mới đến Đông Lâm Vân Giới ta. Mặc dù có chút phiền phức nhưng nhất thời lão sư của Kỳ Khiếu sẽ không tìm được chúng ta. Bất quá người này rốt cuộc là do ai mời tới.
Tông Thủ cười lạnh một tiếng, lựa chọn phương thức ám muội mai phục ám sát nhưng tài nghệ không bằng người mà chết, sư trưởng của Kỳ Khiếu nếu biết xấu hổ thì đừng nên tới tìm hắn.
Bất quá Tông Thủ tinh tế tưởng tượng lại thì hiểu thời đại này, vị Thần Hoàng kia chưa xuất hiện. Tất cả ngũ lục mười sáu đảo Vân Giới đều là giết chóc huyết tinh, tranh đấu không ngớt. Chỉ cần nhìn người không vừa mắt thì rút đao xin tí tiết, thích thì cướp, yêu thì đoạt. Cường giả có thể thay chúa tể làm hết thảy, nắm đấm lớn chính là đạo lý. Ngoại trừ những người tự xưng là đại tông môn danh môn chính phái thì có ai mà theo quy củ?
Cũng chỉ có khi Thần Hoàng thống nhất thập phương thế giới định ra lễ chế quy pháp, Võ Tu Linh Sư đời sau mới chịu ước thúc.
Bất quá Linh Sư Hoàn Dương cảnh trung thổ Vân Giới đúng là trong nhất thời xác thực khó tìm Đông Lâm Vân Giới để báo thù,
Ngược lại người này rốt cuộc là bị người phương nào sai sử đúng làm cho hắn có chút đau đầu, người có khả năng bố cục phục giết hắn thật sự rất nhiều.
Cẩn thận ngẫm lại thân phận của mình không ngờ còn rước nhiều địch nhân như vậy...
Ngầm cười khổ, Tông Thủ vứt việc này ra sau đầu, hắn nhìn Doãn Dương một lượt rồi hỏi;
- Thương thế như thế nào? Bên kia đã chết mấy người? Có bao nhiêu người còn sống?
Thương thế của Doãn Dương nặng hơn Tuyết nhi một chút, bất quá tinh thần hắn cực kỳ dồi dào phảng phất không có việc gì.
Doãn Dương quả nhiên không đề cập tới thương thế của mình mà nhíu mày đáp:
- Tổng số mười hai người đã giết toàn bộ, bọn chúng đều là tử sĩ có giấu độc dược. Ta cùng với Tuyết nhi bắt giữ ba người nhưng không ai còn sống, một Bí Võ Sư bỏ chạy, ta đuổi không kịp.
Tông Thủ thở dài, hắn cũng không ôm hy vọng, tiếp theo Tông Thủ lại quay đầu nhìn rừng rậm một chút nói:
- Chúng ta tổn thất như thế nào?
Nói đến tổn thất, hàng lông mày của Doãn Dương xoắn lại với nhau, trên mặt lộ vẻ đắng chát nhưng lúc nói chuyện vẫn rất kiệm lời:
- Tổn thất rất lớn!
Mãi tới khi Tông Thủ cõng Sơ Tuyết trên lưng trở lại quan đạo mới hiểu được cái câu "Tổn thất rất lớn!" của Doãn Dương là như thế nào?
Mười sáu con Đạp Vân Câu đã chết bốn con, những con còn lại bị thương nhẹ. May mắn chúng đều chạy ở phía trước nên không bị ảnh hưởng nhiều.
Mà chiếc Phiên Vân Xa cũng thay hình đổi dạng nằm sâu trong lớp đất.
Bất quá cái xe này rất chắc chắn, không hổ là toàn bộ dùng tinh cương chế tạo, dài hơn mười trượng, cao tới năm vạn cân bị lật tung ba mươi trượng rơi xuống mà chỉ có tấm thép thân xe có chút vặn vẹo thôi.
Tông Thủ khóc không ra nước mắt, thời đại này, mỗi một thớt Đạp Vân Câu giá trị mười vạn lượng bạc, mà Phiên Vân Xa Linh Đoán Sư chế tạo có 100 vạn lượng đều chưa hẳn có thể mua được.
- Nổ tung cục sắt năm vạn cân bay cao 30 trượng phải dùng bao nhiêu Bạo Viêm Phù?
Tông Thủ quan sát cái hố to giữa đường bên cạnh phạm vi chừng 50 trượng. May mắn là bị linh trận ở dưới sàn Phiên Vân Xa triệt tiêu đại bộ phận.
Cơ hồ mỗi một giọt huyết dịch, đều có thể tăng cao sự khống chế của hắn sau này.
Bên tai truyền đến một hồi tiếng nổ to, đầu hồn thú diều hâu cấp hai kia, đã không có xúc tu màu bạc ước thúc liền lập tức vỗ cánh bay lên không trung.
Tông Thủ mỉm cười một tiếng, ném tiểu bình màu đen lấy được từ chỗ Kỳ Khiếu qua.
Khi con diều hâu kia khó khăn lắm bay đến mười trượng thì nơi miệng bình thình lình tuôn ra vô số sợi tơ màu đen một mực trói thân hình nó lại. Sau đó cưỡng ép kéo vào trong bình. Cũng không cần Tông Thủ động thủ, miệng bình liền tự động phong bế lại.
Hộ giá và Linh Sư tâm thần tương liên, cùng cấp nhất thể, một khi Linh Sư chết đi, hộ giá cũng bị trọng thương.
Vì vậy đầu diều hâu này tuy nhị cấp nhưng giờ phút này lại không cần hắn phí chút sức lực nào liền có thể chế ngự một cách nhẹ nhõm.
Chỉ trong một lát này, đầu Niêm Thú màu bạc kia đã đến trước pháp đàn.
Thần sắc Tông Thủ cũng bắt đầu chuyển thành chuyên chú. Lấy ra một cây viết, nhuộm linh mực đặc thù, vẽ phù trên lên trên thân Niêm Thú kia.
Đây là nghi thức thu phục chiếm được hộ giá, đối với linh thú hộ giá ngày sau cũng có ảnh hưởng nhất định.
Nói chung, lúc thu phục chiếm được linh thú, hồn lực thể hiện ra càng cường đại thì linh thú lại càng trung thành.
Hắn lúc này tuy rằng cảnh giới không đủ, nhưng thần hồn lại vô cùng thuần túy, mà theo Hồn Lực Tinh Nguyên rút ra từ cơt hể Kỳ Khiếu, giờ phút này hắn càng xử dụng một cách thoải mái, không hề có ý thương tiếc. Sớm đã cho ăn huyết dịch ba tháng, lúc này cũng nổi lên hiệu quả, đủ để áp đảo đầu Niêm Thú Chi Vương này.
Tiếp theo chính là phù trận để khống chế hộ giá, vẽ càng hoàn mỹ thì hạn chế ngày sau của linh thú càng ít. Mà một ít phù văn đặc thù càng có thể xúc tiến sự tiến hóa của linh thú hộ giá.
Thời đại này, còn chưa có khái niệm này, bất quá ở mấy ngàn năm về sau, một ít Linh Sư nhàm chán, lại chuyên môn thí nghiệm cái này.
Rất không xảo chính là, hắn thân là một nhân viên quản lý nho nhỏ của đồ thư quán một quốc gia, vừa hay lại nắm giữ vài loại phù trận này.
Niêm Thú màu bạc kia vốn cực không thành thật, không ngừng giãy dụa vặn vẹo. Ước chừng vẽ đến một phần tư thì cũng không biết là có phải cảm ứng được phù trận này có vài chỗ tốt với nó hay không mà lại lộ ra thần sắc cực kỳ thoải mái, tùy ý để Tông Thủ vẽ trên người nó.
Mà khi hoàn thành, toàn bộ phù trận tựu dần dần nhạt đi. Những linh mực do Tông Thủ dùng huyết dịch, chu sa, cùng với linh thạch bột phấn, còn có ô thảo dịch ngàn năm làm chủ, trong vòng ba tháng sau khi vẽ sẽ dần dần rót vào trong da linh thú, chậm rãi thẩm thấu, cho đến khi vào trong tinh hạch.
Khi đó mới xem như linh thú hộ giá chính thức!
Đại công cáo thành, Tông Thủ tiện tay vứt cây bút trong tay đi.
Phù trận khống thú vừa mới vẽ thành, đầu ngân bạch Niêm Thú đã có thái độ hoàn toàn khác với hắn.
Thân hình nó co rút lại nhảy vào trong tay Tông Thủ, xúc tu quanh người cũng thu hồi, toàn thân nó biến thành một giọt nước, bề ngoài trơn láng hoàn toàn không hề giống Niêm Thú bình thường có những chất nhầy buồn nôn. Nó liếm lòng bàn tay của Tông Thủ, lộ vẻ cực kỳ đáng yêu.
- Cái tên Ngân bạch Thú Vương thật sự khó nghe. Nhìn mày có vẻ quả đông lạnh, vậy thì sau này gọi mày là Quả Đống đi. (Quả Đống: quả đông lạnh)
Nhìn Quả Đống nhỏ tý trong tay đúng là có hơi giống quả đông lạnh.
Tông Thủ nuốt một ngụm nước bọt, ngay sau đó lại cảm giác không đúng.
- Đúng rồi! Thời đại này có lẽ không có Quả Đống, sau này đánh nhau với người ta, cái tên này chả có chút khí thế nào, không nên lấy tên cho linh thú. Nói thế nào mày cũng là thần thú, tổ tiên đại danh đỉnh đỉnh, ít nhất danh tự cũng phải hoa lệ mới có khí thế. Ừ! Ta nghĩ đã! Ngày sau mày tiến hóa đến mức tận cùng đổi thành màu tử kim, vậy sao này gọi mày là Tiểu Kim, OK? Lại nói tiếp, ngươi dùng Thiên Địa vạn vật là thức ăn, bổn mạng thần thông có chút tương tự Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp của ta đó.
Ngân bạch Niêm Thú hoàn toàn không hiểu những gì Tông Thủ nói, chỉ là vẫn dùng thân hình cọ vào tay hắn.
Tông Thủ cười ha ha coi như tiểu gia hỏa này đồng ý. Cũng đúng vào lúc này, một bóng người yểu điệu vượt qua màn mưa dày đặc từ đằng xa đi tới nơi này.
Sau khi tới gần, Tông Thủ mới phát hiện là Sơ Tuyết. Quần áo trên người dính đầy máu, quần áo cũng tổn hại không ít, chỉ là bản thân không có vết thương.
Tông Thủ không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu nói hai tu liên thủ, một thêm một bằng với hai thì võ tu cùng Linh Sư hợp lực chính là một cộng một bằng ba, có khi bằng bốn.
Lần này tới nhân thủ tập kích không nhiều lắm, ba thất mạch Bí Võ Sư, hơn mười người Võ Sư, tổng hợp thực lực mạnh hơn Tông Du Ô Duy một tầng.
Lại có Linh Sư Quan Hồn Cảnh có thể làm cho chiến lực bọn hắn tăng thêm năm thành.
Nhưng mà một khi đợi đến lúc tưởng tử vong rít gào thì Doãn Dương cùng Sơ Tuyết thực lực tăng nhiều giải quyết đối thủ đương nhiên là chuyện vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng Tố Sơ Tuyết không cách nào bình tĩnh, nhìn thấy bộ dáng suy yếu của Tông Thủ như vậy thì cả kinh, Mãi tới khi phát hiện Thiếu chủ mình không bị thương mới buông lỏng tâm thần.
Sau một khắc ánh mắt của nàng đã bị vật trong tay Tông Thủ hấp dẫn, ánh mắt Sơ tuyết lộ vẻ nghi hoặc.
- Thiếu chủ? Đây là.
- Hộ giá của ta đó!
Tông Thủ cười đắc ý.
- Nó tên là Tiểu Kim, nghe rất oai phải không?
Vẻ mặt Sơ Tuyết ngạc nhiên không rõ ràng lắm danh tự Tiểu Kim có cái gì liên quan với hai chữ rất "oai".
Bất quá nàng không suy nghĩ nữa, con mắt chuyển động liền đoán được lai lịch của nó:
- Đây là đầu Ngân Bạch Thú Vương biến dị Niêm Thú sao? Thiếu chủ, ngươi thật có ý muốn bắt nó làm hộ giá? Nghe nói Linh Sư cả đời chỉ có thể thu phục năm tới hai mươi hộ giá thôi. Cho dù là Linh Sư - Chân Hình cảnh cũng không cách nào sửa đổi. Giống như Linh Võ song tu chúng ta lại càng ít.
Thần sắc Tông Thủ nghiêm nghị lắc đầu:
- Nàng cảm thấy tiểu gia hỏa này vô năng đến cực điểm sau này không thể giúp ta sao?
Đẳng cấp của Tiểu Kim tuy chỉ có Nhị Giai, nhưng có vài phần thông linh, khi nghe Tông Thủ nói đến hai chữ vô năng thì lập tức từ trong lòng bàn tay Tông Thủ nhảy lên kháng nghị.
Tố Sơ Tuyết lại nhếch miệng, Niêm Thú yếu nhất trên thế giới này, là một lại tinh thú không có trí tuệ nhất, hộ giá này dù có biến dị cũng không có tiền đồ gì.
Sau một khắc, khóe môi Tông Thủ nhẹ nhàng nhếch lên:
- Tuyết nhi, nàng biết tổ tiên của Niêm Thú sớm nhất là loài nào và kế thừa huyết mạch của ai không?
hacksideVnz ^^
Chương 41: Vạn Tượng Hàn Minh. (Hạ)
- Tổ tiên sớm nhất của Niêm Thú? Ta nhớ là thần thú Vạn Tượng? biến hóa ngàn vạn, có thể biến đổi huyễn bất luận vật gì, trong truyền thuyết Vạn Tượng biến ảo thành Hắc Long có thể cùng Hắc Long đấu thủy. Biến ảo thành Hỏa Hoàng có thể đấu hỏa với Hỏa Hoàng. Trong những thần thú thời thượng cổ thì nó là quỷ dị khó lường nhất, được coi là thượng vị thần thú, đáng tiếc vẫn lạc tại thời điểm Hoang Cổ.
Sơ Tuyết nói đến chỗ này bỗng nhiên cả kinh nhìn kỹ quả bóng nước màu bạc trong tay Tông Thủ, nàng thầm nghĩ, tinh thú này có thể tiến hóa thành Vạn Tượng không?
Sau một lát, nàng lại khinh thường hừ một tiếng:
- Thiếu chủ, không phải Tuyết nhi ta không tin. Nhưng mà đầu Niêm Thú này thể tiến hóa thành Vạn Tượng thì quá hoang đường.
- Không sao! Hộ giá Linh Sư rất nhiều, chỉ mới thu một hộ giá thôi, lãng phí một hai con cũng không sao.
Tông Thủ lắc đầu, cũng lười tranh luận nữa. Hắn đã thu lấy tiểu tử này, ngày sau thật đúng là tiến vào thần thú, thiếu một chút nữa là có được huyết mạch Vạn Tượng chính thức. Chỉ tiếc cuối cùng căn cơ bất ổn mà thất bại trong gang tấc.
Bất quá những sự tình này có nói thì Sơ Tuyết cũng sẽ không tin.
Tay hắn lại thi triển một thủ ấn, thân hình Tiểu Kim tự động tản ra phảng phất như một lớp màng bao lấy tay Tông Thủ, sau đó ngọ ngoậy bò lên trên, biến mất trong tay áo hắn.
- Đúng rồi, ta nhớ Tuyết nhi còn chưa tìm được hộ giá phù hợp.
-Chưa có! Hổ Miêu chúng ta đều là tu tập võ học, trước kia đều không có ai là Linh Sư. Lúc trước quân thượng nói sẽ cho ta một linh thú cao cấp làm hộ giá, chẳng qua không được bao lâu thì quân thượng đã có biến cố.
Nói lên việc này, Sơ Tuyết có vài phần ảm đạm:
- Kỳ thật cũng không sao, ngày sau có thể tìm được linh thú phù hợp thôi.
Lời còn chưa dứt, Sơ Tuyết liền thấy một bình gỗ màu bạc ném qua, trên mặt nàng lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
- Đây là tam giai Hàn Minh Hổ, hơn nữa là hồn thú?
Hàn Minh Hổ sinh trưởng ở cực bắc, thân là vương giả bên trong tinh thú, một thân da lông nanh vuốt đều rèn luyện trong hoàn cảnh khắc nghiệt nên rất lợi hại.
Hàn Minh Hổ sau khi tấn chức ngũ giai, võ giả không tới Huyền Vũ cảnh thì đừng mơ tưởng săn giết nó trong thiên địa băng tuyết.
Mặc dù tinh hồn Hàn Minh Hổ giảm hai giai thực lực vẫn rất bất phàm.
Kỳ thật bản thân nó trong số tinh thú không tính là mạnh nhất nhưng nó thuộc loại hổ có huyết mạch Hổ Miêu giống Sơ Tuyết, rất phù hợp với nàng.
Thấy Tuyết nhi vui vẻ, Tông Thủ cũng cao hứng, vốn định đưa diều hâu cho nàng, bất quá khi nghĩ đến Tuyết nhi chính là Linh Võ song tu liền bỏ qua ý niệm này.
Diều hâu mặc dù tốt, có thể bay cao nhìn về nơi xa, cũng có thể ngăn địch, lúc biến lớn có thể cưỡi, nhưng xét sức chiến đấu thì không hợp là giá linh thú.
Huống chi lúc này diều hâu vẫn còn trong trạng thái trọng thương.
Lúc hai người nói chuyện thì bên ngoài rừng rậm kia một thân ảnh đang phiêu nhiên bay tới bên cạnh pháp đàn.
Nhìn kỹ thi thể trên mặt đất, lông mày thô dày của Doãn Dương lập tức nhíu một cái:
- Thế tử có bị thương không? Còn có người kia là ai, quần áo và trang sức nhìn tựa hồ có chút quen mắt.
Sắc mặt Sơ Tuyết lập tức đỏ lên. Nàng đã tìm đến nơi đây để xem tình hình của Tông Thủ nhưng bởi vì chuyện Hàn Minh Hổ trong tay mà cơ hồ quên việc này luôn.
Thần sắc Tông Thủ tức thì khẽ giật mình, hắn dùng kiếm gỗ trong tay lên, chỉ vào ấn ký chim bồ câu ngoài thân kiếm.
- Người này mới vừa nói, hắn tên là Kỳ Khiếu!
- Kỳ Khiếu? Thì ra là hắn!
Cơ mặt Doãn Dương giật giật, hắn lộ ra vẻ chợt hiểu, nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng lại rất đau đầu, ánh mắt có chút bối rối nói:
- Người này là nhân vật khá nổi tiếng ở trung ương vân lực, nghe nói là Linh Sư Hoàn Dương cảnh vì tránh họa mới đến Đông Lâm Vân Giới ta. Mặc dù có chút phiền phức nhưng nhất thời lão sư của Kỳ Khiếu sẽ không tìm được chúng ta. Bất quá người này rốt cuộc là do ai mời tới.
Tông Thủ cười lạnh một tiếng, lựa chọn phương thức ám muội mai phục ám sát nhưng tài nghệ không bằng người mà chết, sư trưởng của Kỳ Khiếu nếu biết xấu hổ thì đừng nên tới tìm hắn.
Bất quá Tông Thủ tinh tế tưởng tượng lại thì hiểu thời đại này, vị Thần Hoàng kia chưa xuất hiện. Tất cả ngũ lục mười sáu đảo Vân Giới đều là giết chóc huyết tinh, tranh đấu không ngớt. Chỉ cần nhìn người không vừa mắt thì rút đao xin tí tiết, thích thì cướp, yêu thì đoạt. Cường giả có thể thay chúa tể làm hết thảy, nắm đấm lớn chính là đạo lý. Ngoại trừ những người tự xưng là đại tông môn danh môn chính phái thì có ai mà theo quy củ?
Cũng chỉ có khi Thần Hoàng thống nhất thập phương thế giới định ra lễ chế quy pháp, Võ Tu Linh Sư đời sau mới chịu ước thúc.
Bất quá Linh Sư Hoàn Dương cảnh trung thổ Vân Giới đúng là trong nhất thời xác thực khó tìm Đông Lâm Vân Giới để báo thù,
Ngược lại người này rốt cuộc là bị người phương nào sai sử đúng làm cho hắn có chút đau đầu, người có khả năng bố cục phục giết hắn thật sự rất nhiều.
Cẩn thận ngẫm lại thân phận của mình không ngờ còn rước nhiều địch nhân như vậy...
Ngầm cười khổ, Tông Thủ vứt việc này ra sau đầu, hắn nhìn Doãn Dương một lượt rồi hỏi;
- Thương thế như thế nào? Bên kia đã chết mấy người? Có bao nhiêu người còn sống?
Thương thế của Doãn Dương nặng hơn Tuyết nhi một chút, bất quá tinh thần hắn cực kỳ dồi dào phảng phất không có việc gì.
Doãn Dương quả nhiên không đề cập tới thương thế của mình mà nhíu mày đáp:
- Tổng số mười hai người đã giết toàn bộ, bọn chúng đều là tử sĩ có giấu độc dược. Ta cùng với Tuyết nhi bắt giữ ba người nhưng không ai còn sống, một Bí Võ Sư bỏ chạy, ta đuổi không kịp.
Tông Thủ thở dài, hắn cũng không ôm hy vọng, tiếp theo Tông Thủ lại quay đầu nhìn rừng rậm một chút nói:
- Chúng ta tổn thất như thế nào?
Nói đến tổn thất, hàng lông mày của Doãn Dương xoắn lại với nhau, trên mặt lộ vẻ đắng chát nhưng lúc nói chuyện vẫn rất kiệm lời:
- Tổn thất rất lớn!
Mãi tới khi Tông Thủ cõng Sơ Tuyết trên lưng trở lại quan đạo mới hiểu được cái câu "Tổn thất rất lớn!" của Doãn Dương là như thế nào?
Mười sáu con Đạp Vân Câu đã chết bốn con, những con còn lại bị thương nhẹ. May mắn chúng đều chạy ở phía trước nên không bị ảnh hưởng nhiều.
Mà chiếc Phiên Vân Xa cũng thay hình đổi dạng nằm sâu trong lớp đất.
Bất quá cái xe này rất chắc chắn, không hổ là toàn bộ dùng tinh cương chế tạo, dài hơn mười trượng, cao tới năm vạn cân bị lật tung ba mươi trượng rơi xuống mà chỉ có tấm thép thân xe có chút vặn vẹo thôi.
Tông Thủ khóc không ra nước mắt, thời đại này, mỗi một thớt Đạp Vân Câu giá trị mười vạn lượng bạc, mà Phiên Vân Xa Linh Đoán Sư chế tạo có 100 vạn lượng đều chưa hẳn có thể mua được.
- Nổ tung cục sắt năm vạn cân bay cao 30 trượng phải dùng bao nhiêu Bạo Viêm Phù?
Tông Thủ quan sát cái hố to giữa đường bên cạnh phạm vi chừng 50 trượng. May mắn là bị linh trận ở dưới sàn Phiên Vân Xa triệt tiêu đại bộ phận.
/1700
|