- Làm sao có thể là Yên Nhiên? Ngươi cũng không cần lấy lòng nàng, đứa bé kia cố nhiên thiên tư không tệ, thế nhưng nếu xảy ra tình huống gì thì trưởng bối sư phụ nàng xuất thủ cần gì ta tới?
Nói đến chỗ này, thần sắc Thủy Lăng Ba dị thường hậm hực:
- Người này bổn tiên tử cả đời cũng không muốn gặp mặt!
Vừa nói một bên thì thầm than, Ngụy Húc thật sự đáng chết, ngươi đoạt người thì cũng thôi đi. Nhưng vì sao lại muốn hắn vào nhị đại môn nhân? Lúc trước còn lấy danh trưởng bối, nhưng hôm nay muốn phải gọi hắn là Thái Thái Thái sư thúc tổ, chẳng phải làm cho người phiền não?
Huyền Thái Cực lập tức "Ah " một tiếng, có chút không hiểu vì sao.
Tiếp theo Thủy Lăng Ba lại giống như không muốn nhiều lời, chân mày lá liễu nhướn lên cười khẩy một tiếng nói:
- Thực hổ danh cho các ngươi, chỉ là một cái Tụ Long Sơn nho nhỏ, Long ảnh võ thánh truyền thừa mà thôi, cả vạn năm nay không có người nào nắm được. Chư tông Đông Lâm Vân Giới thật qua vô năng, lần này lại không biết chư vị có nắm chắc không? Hôm nay linh triều đại thịnh rút ngắn thời gian mở núi ra, bất quá nếu chờ lần sau cũng phải mất hai mươi năm nữa. Chẳng lẽ là phải chờ tới Thần Hoàng xuất thế đoạt đi truyền thừa này?
Lời vừa nói ra, bát giai cường giả chung quanh dùng Linh Liệt cầm đầu biến sắc, có ý nén giận.
Sắc mặt Huyền Thái Cực đỏ lên, căn cơ Hạo Huyền Tông mặc dù ở tại Đông Lâm Vân Giới. Bất quá những lời này của Thủy Lăng Ba thực sự vơ cả Hạo Huyền Tông hắn vào trong đám này.
Bất quá nàng này nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không nguyện đơn giản đắc tội, chỉ có thể nhíu mày nói:
- Lời nói của tiên tử thật khiến Huyền Thái Cực hổ thẹn, bách niên trước đó đã từng vào địa vực tầng dưới Tụ Long Sơn, hơi có điều ngộ ra. Võ đạo Long Ảnh lão nhân huyền ảo khó lường, Thái Cực hổ thẹn, cuối cùng mười ngày cũng không lĩnh ngộ quá mười bức họa đồ. Đến nay theo ta biết, dù là thiên tư cao tới đâu ở bên trong cũng không quá có thể hiểu được mười ba bộ.
Thủy Lăng Ba lập tức 'Xùy~~' cười một tiếng, tiếp theo trong nháy mắt chợt nghe Linh Liệt chân nhân Lăng Vân tông cũng đồng dạng thần sắc ngưng trọng mở miệng.
- Hai trăm năm trước, Linh Liệt đồng dạng hữu duyên đi vào, có thể thấy Võ Thánh Lưu Ảnh. Tiến vào tầng trên nội môn cũng lĩnh ngộ rất nhiều, về sau tiềm tu 70 năm tiến vào Tố Thể cảnh. Bất quá khi đó lại có cảm giác, thế gian này tuyệt không có người nào có thể trong vòng mười ngày ngắn ngủn hoàn toàn lĩnh ngộ Võ Thánh Lưu Ảnh. Cửu cửu chân long kiếm của Long Ảnh lão nhân càng không cần nghĩ. Có thể được nội dung quan trọng của một vài loại võ đạo đã không tệ rồi. Cả gan nói một câu, võ đạo thiên phú của Thái nguyên Tiên Tử cố nhiên có một không hai nhưng nếu gặp phải vị chân truyền võ thánh này chỉ sợ cũng trắng tay mà về.
Mọi người còn lại gật nhẹ đầu đồng ý, lại có một lão giả vuốt râu cười khổ:
- Di tích tiên hiền lưu lại, bản thân ta cũng đã từng đi qua hơn mười lần. Rất sớm trước đó, cũng cảm giác Tụ Long Sơn bất đồng với nơi khác. Theo lời đồn đãi, lúc trước Long Ảnh lão nhân ly khai Vân Giới không lưu luyến. Chỉ vì hảo hữu mở miệng khuyên bảo, lúc này mới đem chín môn chân long kiếm thuật cùng bộ phận cửu cửu ảnh long kiếm lưu nơi tại ẩn cư cho người khác thể ngộ. Nhưng bởi vì trong lòng hơi tức giận mà điều kiện tìm hiểu chín loại chân long kiếm ý cực kỳ hà khắc.
Thủy Lăng Ba lúc này mới nhíu mày, có chút bán tín bán nghi, trong lòng thầm nghĩ Tụ Long Sơn thực sự lợi hại như vậy?
Chợt nàng lại nghĩ tới Tông Thủ, nếu như thế, chỉ sợ người này cũng không chiếm được chân truyền võ đạo của Long Ảnh lão nhân.
Lúc này đây, xem ra hơn phân nửa đều là đến vô ích.
...
Ở trong mê quật tầng dưới ngoại môn, một động quật phía tây nam.
Mi tâm Nghiêm Phi Bạch nhíu chặt thành chữ Xuyên nhìn chằm chằm vào thạch bích trước mắt.
Nó vô cùng bóng loáng cũng cực kỳ cứng rắn. Một quyền vài chục vạn cân lực lượng đánh vào cũng không thể dao động mảy may.
Nhìn như không có dị trạng gì, bất quá Nghiêm Phi Bạch cũng đã đứng ở chỗ này cả buổi. Mà sau lưng hắn còn có mấy đệ tử Lăng Vân tông. Phần lớn tu vi cao hơn Nghiêm Phi Bạch một giai, bất quá thần sắc nghiêm túc và trang trọng không hề tỏ vẻ bất mãn, cũng tuyệt không nhiều lời nửa câu.
- Lúc trước ở ngoại môn có phải là hơi quá mức không?
Người nói chuyện có thanh âm dịu dàng dễ nghe, đúng là Ca Hàm Vận. Giờ phút này nàng không chút thay đổi nói:
- Ngươi dù không hiểu đạo lý đối nhân xử thế như thế nào cũng biết được những lời đó khiến người ta bị tổn thương.
- Những lời này ngươi không cần hỏi nữa.
Nghiêm Phi Bạch mặt không biểu tình, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn phía trước, phảng phất trên thạch bích mọc ra một đóa hoa.
- Người này tự phế tu vi đã có ý buông tha, tới Tụ Long Sơn đoán chừng cũng ôm ý vạn nhất mà thôi. Ta không như thế sao có thể kích thích hắn? Đông Lâm Vân Giới, đối thủ có thể được ta coi trọng chỉ có ba năm người, thiếu đi một người sẽ không còn thú vị nữa. Hôm nay ngươi đã hết tức giận chưa?
Ca Hàm Vận lập tức cười:
- Ai giận ngươi? ? Mười năm ước hẹn của ngươi không khỏi có chút vô lễ! Theo ta thấy, không cần ba năm, Tông Thủ nhất định có thể thắng được ngươi.
- Quả nhiên nữ nhân khi yêu, đầu óc luôn không tỉnh táo. Bất quá cũng đúng, thời gian càng lâu, ta cùng với hắn càng chênh lệch lớn hơn, mười năm quả thật có chút bất công.
Nghiêm Phi Bạch cuối cùng quay đầu lại, dùng thanh âm ngưng trọng nói:
- Ngươi cứ nói chuyện về hắn còn không bằng giúp ta suy nghĩ biện pháp, hợp lực mở cái lối này ra còn hơn. Đối với chuyện tiến giai hắc giao của Long sư thúc thì đây mới là đại sự củ Lăng Vân tông không được chậm trễ!
- Hứ! Võ thánh ý niệm phủ kín, ngoại trừ chờ mấy ngày cuối cùng cấm chế suy yếu. Ta có thể có biện pháp nào?
Ca Hàm Vận tức giận hừ lạnh một tiếng, nàng không hề biết thạch bích không hề có dị trạng nào chính là cửa vào địa vực tầng trên nội môn.
Thời điểm lông mày Ca Hàm Vận trầm ngâm, nàng khẽ nhúc nhích trong lòng quay đầu lại cười rất ngọt ngào nói:
- Đoán chừng là không cần chờ rồi, có hai người này đã đủ để phá phong cấm.
Chỉ thấy xa xa phía sau có hai thân ảnh nữ tử yểu điệu dịu dàng dạo bước đến, người trước là Triệu Yên Nhiênm người sau có khuôn mặt tựa thiên tiên, đương nhiên đó là Hiên Vận Lan.
...
Cơ hồ cùng một thời gian, ở phía tây nam sâu trong mê quật.
- Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Mặc ngươi có là quỷ cũng phải uống nước rửa chân của Kim Bất Hối ta. Chân long máu huyết muốn mua cũng mua không được.
Thanh âm này cực kỳ quen thuộc, không phải là Kim Bất Hối thì còn ai?
Âm thanh lầm bầm lầu bầu mang theo vẻ đắc ý, trong chốc lát quẹo vào thạch thất.
Sau đó khi trông thấy Tông Thủ thì giật mình tại chỗ.
Tông Thủ cười cười ha ha không chút hoang mang thổi thổi đạo phù trong tay.
Nói đến chỗ này, thần sắc Thủy Lăng Ba dị thường hậm hực:
- Người này bổn tiên tử cả đời cũng không muốn gặp mặt!
Vừa nói một bên thì thầm than, Ngụy Húc thật sự đáng chết, ngươi đoạt người thì cũng thôi đi. Nhưng vì sao lại muốn hắn vào nhị đại môn nhân? Lúc trước còn lấy danh trưởng bối, nhưng hôm nay muốn phải gọi hắn là Thái Thái Thái sư thúc tổ, chẳng phải làm cho người phiền não?
Huyền Thái Cực lập tức "Ah " một tiếng, có chút không hiểu vì sao.
Tiếp theo Thủy Lăng Ba lại giống như không muốn nhiều lời, chân mày lá liễu nhướn lên cười khẩy một tiếng nói:
- Thực hổ danh cho các ngươi, chỉ là một cái Tụ Long Sơn nho nhỏ, Long ảnh võ thánh truyền thừa mà thôi, cả vạn năm nay không có người nào nắm được. Chư tông Đông Lâm Vân Giới thật qua vô năng, lần này lại không biết chư vị có nắm chắc không? Hôm nay linh triều đại thịnh rút ngắn thời gian mở núi ra, bất quá nếu chờ lần sau cũng phải mất hai mươi năm nữa. Chẳng lẽ là phải chờ tới Thần Hoàng xuất thế đoạt đi truyền thừa này?
Lời vừa nói ra, bát giai cường giả chung quanh dùng Linh Liệt cầm đầu biến sắc, có ý nén giận.
Sắc mặt Huyền Thái Cực đỏ lên, căn cơ Hạo Huyền Tông mặc dù ở tại Đông Lâm Vân Giới. Bất quá những lời này của Thủy Lăng Ba thực sự vơ cả Hạo Huyền Tông hắn vào trong đám này.
Bất quá nàng này nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không nguyện đơn giản đắc tội, chỉ có thể nhíu mày nói:
- Lời nói của tiên tử thật khiến Huyền Thái Cực hổ thẹn, bách niên trước đó đã từng vào địa vực tầng dưới Tụ Long Sơn, hơi có điều ngộ ra. Võ đạo Long Ảnh lão nhân huyền ảo khó lường, Thái Cực hổ thẹn, cuối cùng mười ngày cũng không lĩnh ngộ quá mười bức họa đồ. Đến nay theo ta biết, dù là thiên tư cao tới đâu ở bên trong cũng không quá có thể hiểu được mười ba bộ.
Thủy Lăng Ba lập tức 'Xùy~~' cười một tiếng, tiếp theo trong nháy mắt chợt nghe Linh Liệt chân nhân Lăng Vân tông cũng đồng dạng thần sắc ngưng trọng mở miệng.
- Hai trăm năm trước, Linh Liệt đồng dạng hữu duyên đi vào, có thể thấy Võ Thánh Lưu Ảnh. Tiến vào tầng trên nội môn cũng lĩnh ngộ rất nhiều, về sau tiềm tu 70 năm tiến vào Tố Thể cảnh. Bất quá khi đó lại có cảm giác, thế gian này tuyệt không có người nào có thể trong vòng mười ngày ngắn ngủn hoàn toàn lĩnh ngộ Võ Thánh Lưu Ảnh. Cửu cửu chân long kiếm của Long Ảnh lão nhân càng không cần nghĩ. Có thể được nội dung quan trọng của một vài loại võ đạo đã không tệ rồi. Cả gan nói một câu, võ đạo thiên phú của Thái nguyên Tiên Tử cố nhiên có một không hai nhưng nếu gặp phải vị chân truyền võ thánh này chỉ sợ cũng trắng tay mà về.
Mọi người còn lại gật nhẹ đầu đồng ý, lại có một lão giả vuốt râu cười khổ:
- Di tích tiên hiền lưu lại, bản thân ta cũng đã từng đi qua hơn mười lần. Rất sớm trước đó, cũng cảm giác Tụ Long Sơn bất đồng với nơi khác. Theo lời đồn đãi, lúc trước Long Ảnh lão nhân ly khai Vân Giới không lưu luyến. Chỉ vì hảo hữu mở miệng khuyên bảo, lúc này mới đem chín môn chân long kiếm thuật cùng bộ phận cửu cửu ảnh long kiếm lưu nơi tại ẩn cư cho người khác thể ngộ. Nhưng bởi vì trong lòng hơi tức giận mà điều kiện tìm hiểu chín loại chân long kiếm ý cực kỳ hà khắc.
Thủy Lăng Ba lúc này mới nhíu mày, có chút bán tín bán nghi, trong lòng thầm nghĩ Tụ Long Sơn thực sự lợi hại như vậy?
Chợt nàng lại nghĩ tới Tông Thủ, nếu như thế, chỉ sợ người này cũng không chiếm được chân truyền võ đạo của Long Ảnh lão nhân.
Lúc này đây, xem ra hơn phân nửa đều là đến vô ích.
...
Ở trong mê quật tầng dưới ngoại môn, một động quật phía tây nam.
Mi tâm Nghiêm Phi Bạch nhíu chặt thành chữ Xuyên nhìn chằm chằm vào thạch bích trước mắt.
Nó vô cùng bóng loáng cũng cực kỳ cứng rắn. Một quyền vài chục vạn cân lực lượng đánh vào cũng không thể dao động mảy may.
Nhìn như không có dị trạng gì, bất quá Nghiêm Phi Bạch cũng đã đứng ở chỗ này cả buổi. Mà sau lưng hắn còn có mấy đệ tử Lăng Vân tông. Phần lớn tu vi cao hơn Nghiêm Phi Bạch một giai, bất quá thần sắc nghiêm túc và trang trọng không hề tỏ vẻ bất mãn, cũng tuyệt không nhiều lời nửa câu.
- Lúc trước ở ngoại môn có phải là hơi quá mức không?
Người nói chuyện có thanh âm dịu dàng dễ nghe, đúng là Ca Hàm Vận. Giờ phút này nàng không chút thay đổi nói:
- Ngươi dù không hiểu đạo lý đối nhân xử thế như thế nào cũng biết được những lời đó khiến người ta bị tổn thương.
- Những lời này ngươi không cần hỏi nữa.
Nghiêm Phi Bạch mặt không biểu tình, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn phía trước, phảng phất trên thạch bích mọc ra một đóa hoa.
- Người này tự phế tu vi đã có ý buông tha, tới Tụ Long Sơn đoán chừng cũng ôm ý vạn nhất mà thôi. Ta không như thế sao có thể kích thích hắn? Đông Lâm Vân Giới, đối thủ có thể được ta coi trọng chỉ có ba năm người, thiếu đi một người sẽ không còn thú vị nữa. Hôm nay ngươi đã hết tức giận chưa?
Ca Hàm Vận lập tức cười:
- Ai giận ngươi? ? Mười năm ước hẹn của ngươi không khỏi có chút vô lễ! Theo ta thấy, không cần ba năm, Tông Thủ nhất định có thể thắng được ngươi.
- Quả nhiên nữ nhân khi yêu, đầu óc luôn không tỉnh táo. Bất quá cũng đúng, thời gian càng lâu, ta cùng với hắn càng chênh lệch lớn hơn, mười năm quả thật có chút bất công.
Nghiêm Phi Bạch cuối cùng quay đầu lại, dùng thanh âm ngưng trọng nói:
- Ngươi cứ nói chuyện về hắn còn không bằng giúp ta suy nghĩ biện pháp, hợp lực mở cái lối này ra còn hơn. Đối với chuyện tiến giai hắc giao của Long sư thúc thì đây mới là đại sự củ Lăng Vân tông không được chậm trễ!
- Hứ! Võ thánh ý niệm phủ kín, ngoại trừ chờ mấy ngày cuối cùng cấm chế suy yếu. Ta có thể có biện pháp nào?
Ca Hàm Vận tức giận hừ lạnh một tiếng, nàng không hề biết thạch bích không hề có dị trạng nào chính là cửa vào địa vực tầng trên nội môn.
Thời điểm lông mày Ca Hàm Vận trầm ngâm, nàng khẽ nhúc nhích trong lòng quay đầu lại cười rất ngọt ngào nói:
- Đoán chừng là không cần chờ rồi, có hai người này đã đủ để phá phong cấm.
Chỉ thấy xa xa phía sau có hai thân ảnh nữ tử yểu điệu dịu dàng dạo bước đến, người trước là Triệu Yên Nhiênm người sau có khuôn mặt tựa thiên tiên, đương nhiên đó là Hiên Vận Lan.
...
Cơ hồ cùng một thời gian, ở phía tây nam sâu trong mê quật.
- Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Mặc ngươi có là quỷ cũng phải uống nước rửa chân của Kim Bất Hối ta. Chân long máu huyết muốn mua cũng mua không được.
Thanh âm này cực kỳ quen thuộc, không phải là Kim Bất Hối thì còn ai?
Âm thanh lầm bầm lầu bầu mang theo vẻ đắc ý, trong chốc lát quẹo vào thạch thất.
Sau đó khi trông thấy Tông Thủ thì giật mình tại chỗ.
Tông Thủ cười cười ha ha không chút hoang mang thổi thổi đạo phù trong tay.
/1700
|