Người cầm đầu là một vị đại hán ngoài năm mươi lạnh lùng hỏi:
- Nghiêm sư đệ. Ta có thể tru sát người này hay không?
Hắn không ra tay, chỉ không nhanh không chậm dạo bước đứng ở trước người Nghiêm Phi Bạch cùng Ca Hàm Vận bảo vệ hai người.
Mày kiếm Nghiêm Phi Bạch lạnh lẽo, sau đó con mắt u ám nói:
- Là người này tìm chết, đối với Vân Giới chư tông phải có bàn giao, Liệt sư huynh có thể giết không tha.
Đại hán lập tức nhếch miệng cười cười:
- Không biết phân biệt tốt xấu, bản thân ta muốn nhìn xem hắn giết Tử Nhân Trùy như thế nào!
Lời hắn còn chưa dứt liền thấy thân ảnh Tông Thủ vượt qua trăm bước, kích tới trước người. Sau đó là một đạo kiếm quang thê lương màu tím chém ra càn quét đến.
Ánh sáng tím huyễn lệ lập tức bao phủ cả không gian trong động quật, một kiếm chém rới.
Đại hán thấy thế, khuôn mặt hắn toát vẻ đùa cợt. Trong lòng thầm nghĩ Càn Thiên Sơn thành chi chủ này điên rồi chắc? Hắn cho rằng bằng sức một mình có thể đối kháng bảy Huyền Võ tông sư hợp lực bên này sao?
Trong lúc còn đang suy nghĩ, chợt nghe phía trước đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm, kiếm ảnh chém tới, thiên địa linh năng bị tách ra. Sau lưng của Tông Thủ xuất hiện chín đầu Long ảnh hư ảo đang giương nanh múa vuốt, thần mạo dữ tợn.
Hai vị Huyền Võ Tông Thủ hợp lực đánh tới còn chưa kịp giao phong đã bị kiếm quang lăng lệ ác liệt chặt đứt binh khí trong tay, kiếm khí truy kích khiến hai người điên cuồng lùi lại nhưng vẫn tránh không kịp, trước ngực phún huyết.
Binh khí của bốn người khác lúc này đánh về phía Tông Thủ khiến cho thế kiếm kia trì trệ miễn đi kết quả thân hình đứt đoạn.
Bất quá trong nháy mắt vài tiếng 'Đinh' nhẹ vang lên ở trong động quật khiến mang tai của mọi người đau nhức.
Trường kiếm màu tím trong tay Tông Thủ vừa thu lại vung lên, phảng phất như tiện tay chém ra thôi. Bốn thanh ngũ giai linh binh như bị thần binh lợi khí chém vào, toàn bộ vỡ vụn.
Thân ảnh của Tông Thủ chưa từng ngừng lại, tiếp tục phóng về phía trước. Chín đầu cự long sau lưng gào thét một tiếng phảng phất là đã bị tâm niệm của Tông Thủ ảnh hưởng, sát ý sôi trào. Long nhãn tràn ngập chiến ý.
- Đậu xanh rau má! Đây không phải là cửu cửu Long ảnh kiếm chứ?
Đại hán cho tới giờ khắc này mới nhận ra lai lịch kiếm thuật này của Tông Thủ, hắn lập tức kinh hãi gần chết.
Mắt thấy bốn người kia sắp chết dưới kiếm Tông Thủ, hắn không khỏi mắng to một tiếng, trọng kiếm dài hai trượng cầm trong tay vung lên trảm về phía trước.
Một mặt là vì cứu người, một mặt lại là muốn ngăn cản thân ảnh Tông Thủ nhanh như gió của hắn.
Kiếm ảnh màu tím trong tay Tông Thủ quả nhiên là thu lại, bất quá mới được một phần mười thì lại chém về phía trước.
Keng!!!!
Tiếng binh khí giao kích chấn động lần nữa, bất quá lúc này lại vang lên liên tiếp tiếng "rắc!!"
Lôi Dực Kiếm chém vào trọng kiếm sau đó nhấn sâu vào thanh trọng kiếm rộng nửa trượng từng thốn một, cuối cùng cường hành chặt đứt!
Đại hán chỉ cảm thấy tay mình chợt nhẹ đi, không khỏi là giật mình. Đây chính là Đây chính là chuẩn thất giai linh binh, so với Lôi Dực Kiếm trong tay Tông Thủ cao hơn nửa cấp bậc a.
Chân khí của mình vượt xa đối thủ, binh khí của mình làm sao lại dễ dàng bị chém đứt đôi như thế?
Đại hán nhìn hư ảnh chín đầu cự long sau lưng Tông Thủ, chẳng lẽ thật sự là cửu cửu Long ảnh kiếm trong truyền thuyết?
Tâm niệm có chút thất thần, thân hình hắn theo bản năng lùi lại ba bước, sau đó chấp nhất quét ngang kiếm gãy trong tay lần nữa.
Tông Thủ lại bỗng nhiên quát lớn một tiếng:
- Cút cho ta!
Năm cái đuôi ngân bạch thiên hồ hất lên mang theo Linh Năng mênh mông trùng kích về phía trước.
Đại hán vừa vặn thanh tỉnh thì tiếng quát này của Tông Thủ khiến tâm thần mơ hồ.
Sau một khắc hồ vĩ đánh trúng, miệng hắn phun máu, lồng ngực hõm vào, thân hình bị quẳng về phía sau, quả nhiên là "cút" ra ngoài.
Mà giờ khắc này trước người Tông Thủ chỉ còn lại có Nghiêm Phi Bạch cùng Ca Hàm Vận. Ca Hàm Vận trợn mắt há hốc mồm, không có ý động thủ, chỉ là trong con ngươi lóe lên quang mang kỳ dị.
Nghiêm Phi Bạch cũng bị biến cố liên tiếp này làm cho kinh hãi, nhưng vẫn còn bảo trì vài phần tỉnh táo. Sắc mặt hắn lạnh như băng, khi Liệt sư huynh bị Tông Thủ đánh bay thì đã rút kiếm. Hắn nén rất nhiều tạp niệm trong suy nghĩ, kiếm quang đâm ra như vân như sương, như những vì sao phóng về phía trước. Vân quang kiếm ý đánh thẳng vào đầu của thân ảnh bạch sắc phía trước.
Tông Thủ thấy thế thì không thèm quan tâm, hắn cười tàn khốc mang theo vài phần huyết tinh, cũng đồng dạng đâm ra một kiếm, không phải cửu cửu Long ảnh kiếm, bạch kim kiếm long sắc bén. Mà y hệt Nghiêm Phi Bạch mờ ảo và phồn hạo vô pháp nắm bắt. Một kiếm biến mười, mười kiếm biến trăm. Trong vân kiếm quang ảnh ẩn chứa sát cơ, vô cùng lăng lệ ác liệt!
Mọi người chung quanh lúc đầu còn không có kịp phản ứng. Mãi tới khi Kim Bất Hối cả kinh quát Kinh Vân Thần Diệt Kiếm mới phản ứng.
Tông Thủ sở dụng kiếm thức không phải là tuyệt học trấn tông của Lăng Vân tông, Kinh Vân Thần Diệt Kiếm cấp truyền thuyết ở Thượng cổ Vân Hoang xếp vào vị trí thứ bảy.
Chỉ là Nghiêm Phi Bạch và Tông Thủ thi triển là cùng một loại kiếm quyết nhưng cao thấp đã phân.
Liên tiếp vang lên tiếng đinh đinh đang đang, Nghiêm Phi Bạch cơ hồ mỗi một kiếm đều lùi lại mấy bước. Ánh mắt mê mang không biết chính mình, nên ngăn cản như thế nào mới tốt. Cũng không cách nào phán đoán chính xác, thân kiếm của Tông Thủ đến cùng là ở đâu.
Mây mù đầy trời bao phủ hai người, mọi người chung quanh chỉ ẩn ẩn nghe được thanh âm soàn soạt, mỗi một lần giao kích đều xuất hiện vô số hố có màu quang ám.
Một kiếm cuối cùng không thể cầm được nữa, lục giai linh binh chỉ đành tùy ý bị một kiếm của Tông Thủ đánh bay.
Tiếp theo một nắm đấm nhro gầy và tú khí xuất hiện trong mây đánh vào cổ hắn, thế xông cực lớn khiến thân hình hắn bay ngược về phía sau. Oanh! Một tiếng đụng vào chỗ góc cua phía sau trên thạch bích.
Nghiêm Phi Bạch cảm thấy ngũ tạng lục phủ như phiên giang đảo hải, tứ chi bủn rủn vô lực, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Cự lực xông tới cơ hồ ép cả người hắn vào sâu trong thạch bích, cổ hắn bị trùng kích trực tiếp cơ hồ muốn bị bẻ gẫy.
Tiếp theo trong nháy mắt, hắn cảm giác lồng ngực lạnh như băng, tâm tình chìm vào đáy cốc.
Ngón tay của Tông Thủ giờ phút này đang giữ cổ hắn, chỉ cần thoáng dùng lực sẽ vặn gãy cổ, đoạn tuyệt tính mạng của hắn.
Trong lòng Nghiêm Phi Bạch mờ mịt hồi lâu, đây là Tông Thủ? Kẻ đã liệu định cả đời này mặc dù có thể thoát khỏi song mạch trói buộc cũng chỉ có thể đau khổ đuổi theo đi theo phía sau hắn?
Không ngờ lại thảm hại như vậy, chính mình tự xưng thiên tư võ đạo bên trong đám cùng thế hệ Đông Lâm Vân Giới không người nào có thể địch nhưng trước mặt người này không ngờ lại vô lực như vậy! Đúng là vô năng!!!
Chợt hắn lại ý thức được cái gì, sắc mặt Nghiêm Phi Bạch đột nhiên đỏ lên:
- Ngươi dám vũ nhục ta!!!
- Nghiêm sư đệ. Ta có thể tru sát người này hay không?
Hắn không ra tay, chỉ không nhanh không chậm dạo bước đứng ở trước người Nghiêm Phi Bạch cùng Ca Hàm Vận bảo vệ hai người.
Mày kiếm Nghiêm Phi Bạch lạnh lẽo, sau đó con mắt u ám nói:
- Là người này tìm chết, đối với Vân Giới chư tông phải có bàn giao, Liệt sư huynh có thể giết không tha.
Đại hán lập tức nhếch miệng cười cười:
- Không biết phân biệt tốt xấu, bản thân ta muốn nhìn xem hắn giết Tử Nhân Trùy như thế nào!
Lời hắn còn chưa dứt liền thấy thân ảnh Tông Thủ vượt qua trăm bước, kích tới trước người. Sau đó là một đạo kiếm quang thê lương màu tím chém ra càn quét đến.
Ánh sáng tím huyễn lệ lập tức bao phủ cả không gian trong động quật, một kiếm chém rới.
Đại hán thấy thế, khuôn mặt hắn toát vẻ đùa cợt. Trong lòng thầm nghĩ Càn Thiên Sơn thành chi chủ này điên rồi chắc? Hắn cho rằng bằng sức một mình có thể đối kháng bảy Huyền Võ tông sư hợp lực bên này sao?
Trong lúc còn đang suy nghĩ, chợt nghe phía trước đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm, kiếm ảnh chém tới, thiên địa linh năng bị tách ra. Sau lưng của Tông Thủ xuất hiện chín đầu Long ảnh hư ảo đang giương nanh múa vuốt, thần mạo dữ tợn.
Hai vị Huyền Võ Tông Thủ hợp lực đánh tới còn chưa kịp giao phong đã bị kiếm quang lăng lệ ác liệt chặt đứt binh khí trong tay, kiếm khí truy kích khiến hai người điên cuồng lùi lại nhưng vẫn tránh không kịp, trước ngực phún huyết.
Binh khí của bốn người khác lúc này đánh về phía Tông Thủ khiến cho thế kiếm kia trì trệ miễn đi kết quả thân hình đứt đoạn.
Bất quá trong nháy mắt vài tiếng 'Đinh' nhẹ vang lên ở trong động quật khiến mang tai của mọi người đau nhức.
Trường kiếm màu tím trong tay Tông Thủ vừa thu lại vung lên, phảng phất như tiện tay chém ra thôi. Bốn thanh ngũ giai linh binh như bị thần binh lợi khí chém vào, toàn bộ vỡ vụn.
Thân ảnh của Tông Thủ chưa từng ngừng lại, tiếp tục phóng về phía trước. Chín đầu cự long sau lưng gào thét một tiếng phảng phất là đã bị tâm niệm của Tông Thủ ảnh hưởng, sát ý sôi trào. Long nhãn tràn ngập chiến ý.
- Đậu xanh rau má! Đây không phải là cửu cửu Long ảnh kiếm chứ?
Đại hán cho tới giờ khắc này mới nhận ra lai lịch kiếm thuật này của Tông Thủ, hắn lập tức kinh hãi gần chết.
Mắt thấy bốn người kia sắp chết dưới kiếm Tông Thủ, hắn không khỏi mắng to một tiếng, trọng kiếm dài hai trượng cầm trong tay vung lên trảm về phía trước.
Một mặt là vì cứu người, một mặt lại là muốn ngăn cản thân ảnh Tông Thủ nhanh như gió của hắn.
Kiếm ảnh màu tím trong tay Tông Thủ quả nhiên là thu lại, bất quá mới được một phần mười thì lại chém về phía trước.
Keng!!!!
Tiếng binh khí giao kích chấn động lần nữa, bất quá lúc này lại vang lên liên tiếp tiếng "rắc!!"
Lôi Dực Kiếm chém vào trọng kiếm sau đó nhấn sâu vào thanh trọng kiếm rộng nửa trượng từng thốn một, cuối cùng cường hành chặt đứt!
Đại hán chỉ cảm thấy tay mình chợt nhẹ đi, không khỏi là giật mình. Đây chính là Đây chính là chuẩn thất giai linh binh, so với Lôi Dực Kiếm trong tay Tông Thủ cao hơn nửa cấp bậc a.
Chân khí của mình vượt xa đối thủ, binh khí của mình làm sao lại dễ dàng bị chém đứt đôi như thế?
Đại hán nhìn hư ảnh chín đầu cự long sau lưng Tông Thủ, chẳng lẽ thật sự là cửu cửu Long ảnh kiếm trong truyền thuyết?
Tâm niệm có chút thất thần, thân hình hắn theo bản năng lùi lại ba bước, sau đó chấp nhất quét ngang kiếm gãy trong tay lần nữa.
Tông Thủ lại bỗng nhiên quát lớn một tiếng:
- Cút cho ta!
Năm cái đuôi ngân bạch thiên hồ hất lên mang theo Linh Năng mênh mông trùng kích về phía trước.
Đại hán vừa vặn thanh tỉnh thì tiếng quát này của Tông Thủ khiến tâm thần mơ hồ.
Sau một khắc hồ vĩ đánh trúng, miệng hắn phun máu, lồng ngực hõm vào, thân hình bị quẳng về phía sau, quả nhiên là "cút" ra ngoài.
Mà giờ khắc này trước người Tông Thủ chỉ còn lại có Nghiêm Phi Bạch cùng Ca Hàm Vận. Ca Hàm Vận trợn mắt há hốc mồm, không có ý động thủ, chỉ là trong con ngươi lóe lên quang mang kỳ dị.
Nghiêm Phi Bạch cũng bị biến cố liên tiếp này làm cho kinh hãi, nhưng vẫn còn bảo trì vài phần tỉnh táo. Sắc mặt hắn lạnh như băng, khi Liệt sư huynh bị Tông Thủ đánh bay thì đã rút kiếm. Hắn nén rất nhiều tạp niệm trong suy nghĩ, kiếm quang đâm ra như vân như sương, như những vì sao phóng về phía trước. Vân quang kiếm ý đánh thẳng vào đầu của thân ảnh bạch sắc phía trước.
Tông Thủ thấy thế thì không thèm quan tâm, hắn cười tàn khốc mang theo vài phần huyết tinh, cũng đồng dạng đâm ra một kiếm, không phải cửu cửu Long ảnh kiếm, bạch kim kiếm long sắc bén. Mà y hệt Nghiêm Phi Bạch mờ ảo và phồn hạo vô pháp nắm bắt. Một kiếm biến mười, mười kiếm biến trăm. Trong vân kiếm quang ảnh ẩn chứa sát cơ, vô cùng lăng lệ ác liệt!
Mọi người chung quanh lúc đầu còn không có kịp phản ứng. Mãi tới khi Kim Bất Hối cả kinh quát Kinh Vân Thần Diệt Kiếm mới phản ứng.
Tông Thủ sở dụng kiếm thức không phải là tuyệt học trấn tông của Lăng Vân tông, Kinh Vân Thần Diệt Kiếm cấp truyền thuyết ở Thượng cổ Vân Hoang xếp vào vị trí thứ bảy.
Chỉ là Nghiêm Phi Bạch và Tông Thủ thi triển là cùng một loại kiếm quyết nhưng cao thấp đã phân.
Liên tiếp vang lên tiếng đinh đinh đang đang, Nghiêm Phi Bạch cơ hồ mỗi một kiếm đều lùi lại mấy bước. Ánh mắt mê mang không biết chính mình, nên ngăn cản như thế nào mới tốt. Cũng không cách nào phán đoán chính xác, thân kiếm của Tông Thủ đến cùng là ở đâu.
Mây mù đầy trời bao phủ hai người, mọi người chung quanh chỉ ẩn ẩn nghe được thanh âm soàn soạt, mỗi một lần giao kích đều xuất hiện vô số hố có màu quang ám.
Một kiếm cuối cùng không thể cầm được nữa, lục giai linh binh chỉ đành tùy ý bị một kiếm của Tông Thủ đánh bay.
Tiếp theo một nắm đấm nhro gầy và tú khí xuất hiện trong mây đánh vào cổ hắn, thế xông cực lớn khiến thân hình hắn bay ngược về phía sau. Oanh! Một tiếng đụng vào chỗ góc cua phía sau trên thạch bích.
Nghiêm Phi Bạch cảm thấy ngũ tạng lục phủ như phiên giang đảo hải, tứ chi bủn rủn vô lực, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Cự lực xông tới cơ hồ ép cả người hắn vào sâu trong thạch bích, cổ hắn bị trùng kích trực tiếp cơ hồ muốn bị bẻ gẫy.
Tiếp theo trong nháy mắt, hắn cảm giác lồng ngực lạnh như băng, tâm tình chìm vào đáy cốc.
Ngón tay của Tông Thủ giờ phút này đang giữ cổ hắn, chỉ cần thoáng dùng lực sẽ vặn gãy cổ, đoạn tuyệt tính mạng của hắn.
Trong lòng Nghiêm Phi Bạch mờ mịt hồi lâu, đây là Tông Thủ? Kẻ đã liệu định cả đời này mặc dù có thể thoát khỏi song mạch trói buộc cũng chỉ có thể đau khổ đuổi theo đi theo phía sau hắn?
Không ngờ lại thảm hại như vậy, chính mình tự xưng thiên tư võ đạo bên trong đám cùng thế hệ Đông Lâm Vân Giới không người nào có thể địch nhưng trước mặt người này không ngờ lại vô lực như vậy! Đúng là vô năng!!!
Chợt hắn lại ý thức được cái gì, sắc mặt Nghiêm Phi Bạch đột nhiên đỏ lên:
- Ngươi dám vũ nhục ta!!!
/1700
|