Ước chừng đi được 50 trượng thì lại nghe Nghiêm Phi Bạch thở hào hển hỏi:
- Kinh Vân Thần Diệt Kiếm của ngươi học được từ đâu?
Bước chân Tông Thủ dừng lại, ánh mắt hắn lóe lên tiếp theo lại khôi phục như thường nói:
- Tự nhiên là Minh Kiếm Thai, thập bát cụ kiếm khôi lỗi!
Nếu không có hắn thì Kinh Vân Thần Diệt Kiếm có lẽ do Nghiêm Phi Bạch đoạt được.
Nếu không phải là nhớ tình này, ngày hôm nay mặc dù bộc lộ ra thân phận Nhị đại đệ tử của Thương Sinh Đạo, hắn cũng nhất định muốn giết người!
Nơi đây quá gần một gian thạch thất, đi theo Tông Thủ là Hiên Vận Lan, nàng sợ hãi thán phục một tiếng.
- Cái này là ghi lại chín loại chân long kiếm ý, địa phương yếu quyết cuối cùng? Đáng tiếc không cách nào phát hiện ra, Thất Linh Tông ta thủy chung không thể hồi phục chín loại chân long kiếm quyết trở lại như cũ. Chỉ có thể lấy bộ phận tinh túy của nó dung nhập bên trong võ học tông môn. Sư tôn trước kia đã từng tiến vào ngoại môn mà luôn tiếc rẻ không thôi.
Triệu Yên Nhiên cũng hứng thú cẩn thận nhìn qua, Kim Bất Hối thì vui vẻ ra mặt. Hắn lấy một trăm trang giấy đặc dị lần lượt dán từng cái một lên trên, sau đó thác ấn đồ án xuống dưới kết nối 49 phù, rồi cười ha ha nói:
- Mặc dù không cách nào đạt được chân long tinh huyết, bất quá có được những họa đồ này coi như kiếm lớn. Sau này hơn phân nửa bán đi có thể thu hồi tiền vốn.
Ngay cả hai người Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan cũng có chút tâm động. Chần chờ một lát thì mượn ít giấy, thậm chí mua luôn.
Trong họa đồ rõ ràng cho thấy ẩn hàm tinh thần ý niệm Long ảnh lão nhân lưu lại.
Thác ấn trực tiếp trên họa đồ, cùng họa đồ tự vẽ là hai cái hiệu quả khác nhau.
Chín loại chân long kiếm quyết, mặc dù không bằng cửu cửu ảnh long kiếm nhưng đều là kiếm quyết cấp bậc truyền thuyết đệ thất đẳng, hơn nữa tổng cộng chín loại khác nhau hoàn toàn.
Nếu có thể mang về tông môn, nhất định có ích lợi không nhỏ đối với võ học tông môn của mình.
Tông Thủ nghe được nhịn không được cười to, tâm thần càng bình tĩnh. Bước chân hắn chưa từng dừng lại lọt vào trong đường hành lang.
Một lát sau, cửa sắt cực lớn xuất hiện trước mắt Tông Thủ.
Đứng ở trước cửa, Tông Thủ lại nhăn mày. Trước mắt hắn chỉ có khắc chín hình con rồng xoay quanh trên cửa.
Không có khóa, cũng không thấy khe hở gì, không biết phải làm thế nào mới mở ra được.
Hắn bình tĩnh đứng tại chỗ, một bên suy nghĩ sâu xa, một bên cố gắng tinh lọc điều tức khí tức trong cơ thể bài xích ý niệm phân loạn trong đầu.
Trọn vẹn một phút đồng hồ, Kim Bất Hối thác ấn xong trước tiên thì bay tới đây. Nhìn thấy cảnh cửa này cũng rất kinh ngạc, bất quá chỗ kinh ngạc không phải cửa sắt mà là Tông Thủ.
- Khá lắm! Cửa vào tầng trên cuối cùng đã tìm được, vì sao ngươi ở đây không chịu đi vào.
Lông mày Tông Thủ nhíu một cái hiếu kỳ hỏi:
- Hẳn là ngươi có biện pháp?
Kim Bất Hối cười một cách tự tin, sau đó từ trong túi càn không lấy ra một thanh kiesm tản ra ánh sáng chói lọi trong trẻo nhưng lạnh lùng, đẳng cấp phải cao tới cửu giai! Hắn lại lấy ra mấy tấm phù liên tục phóng ra, chúng hóa thành từng đoàn từng đoàn linh quang rơi xuống trên thân kiếm và người hắn.
Kim Bất Hối một bên quơ kiếm, một bên đắc ý nói:
- Ta đã sớm đoán được tình hình này, vì thế mượn mấy tờ linh phù cùng thanh kiếm này, chuyên dùng để phá các loại cấm chế bích chướng, ta phải bỏ ra một số lượng thú tinh lớn đó.
Khóe môi Tông Thủ nhếch lên, linh phù khác hắn không nhận ra, chỉ phát giác trong đó có một đạo bát giai Loạn Linh Phá Cấm Phù, một đạo là cửu giai Tiểu Cấm Long Phù chỉ Tuyệt Long Thành mới có.
Chỉ thấy Kim Bất Hối chuẩn bị một lát thì chém vào cánh cửa kia, sau đó một tiếng "Rầm" trầm muộn chấn động quật thất.
Kiếm quang rơi xuống khiến chín đầu cự long xoay quanh trên cửa dường như sống lại. Từng đạo linh quang lao ra hội tụ lại thành một chống cự kiếm quang của Kim Bất Hối.
Cả hai giao phong với nhau chỉ trong tích tắc, Kim Bất Hối "Ah " một tiếng bỗng dưng bay ngược lên.
Tay chân hắn quơ loạn xạ, bay ngược ra trăm trượng rơi vào bên trong hồ nước nhỏ.
Tông Thủ cười to, tiếp theo trong mắt hắn lóe lên quang mang, đưa tay xuất kiếm. Phía sau hắn hiển hiện hư ảnh của chín con rồng, một kiếm chém vào cửa sắt.
Pho tượng chín cự long trên cửa không có một chút phản ứng, Tông Thủ cũng không đi quản nó, lại một kiếm chém ra đánh nát cánh cửa.
Cũng cơ hồ là cùng lúc, Tông Thủ chợt thấy ở bên trong, cửa sắt khổng lồ bỗng nhiên truyền ra một đạo dị lực dọc theo thân kiếm của hắn thẳng vào thể nội.
Tông Thủ không khỏi ngơ ngẩn, tình hình này giống một năm trước khi hắn phá vỡ Thập Bát kiếm khôi lỗi.
Mà trước mắt hắn xuất một cầu thanh không biết đi thông nơi nào.
Sau nửa khắc Tông Thủ rời đi, Nghiêm Phi Bạch cả người vô lực xụi lơ trên mặt đất mới cảm giác thương thế bên trong cơ thể dần dần khôi phục chút ít.
Tông Thủ ra tay rất nặng khiến cho ngũ tạng lục phủ của hắn bị kịch liệt chấn động, cơ hồ là lay động căn cơ, bất quá thương thế trên nhục thể đã đả kích tin tưởng của hắn.
Từ Kinh Vân Thần Diệt Kiếm gần như mạnh nhất đến lúc trên đùa hắn trên tay, khiến hắn bại hoàn toàn, Nghiêm Phi Bạch chỉ cảm thấy hai gò má nóng lên, xấu hổ vô cùng.
Vô luận là kiếm lộ biến ảo hay là đối với lĩnh ngộ kiếm quyết, Tông Thủ rõ ràng đều hơn xa hắn!
Ánh mắt Nghiêm Phi Bạch ngốc trệ bình tĩnh ngồi sau nửa ngày trên mặt mới khôi phục một chút, ánh mắt cũng trở lại sự linh động.
Rồi sau đó hắn nói với một đệ tử Lăng Vân tông khác:
- Vịn ta dậy!
Người được hắn phân phó cũng có tu vi Huyền Võ, niên kỷ già nua hơn Liệt sư huynh nhiều, giờ phút này nghe thế thì một mực cung kính nâng Nghiêm Phi Bạch dậy, vẻ mặt ngược lại khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mấy người còn lại cũng thoáng an tâm, trước đây đám người lo lắng nhất, chính là Nghiêm Phi Bạch không chịu nổi đả kích này mà phế bỏ.
Liệt sư huynh cũng nhìn qua đường hành lang Tông Thủ rời đi, thần sắc biến ảo bất định.
Sau một hồi lâu, hắn mới than nhỏ một tiếng, mở miệng nói:
- Người này thật là quái thai! Ta thấy tu vi của hắn vừa mới đến Võ Tông chi cảnh. Nhưng kiếm kia chém ra, sợ là bất kể cường giả Huyền Võ nào cũng phải thân vong dưới kiếm.
Chính mình rõ ràng nói khoác không biết ngượng muốn tru sát người này, cuối cùng kiếm gãy người tổn thương, dùng toàn lực cũng không có thể ngăn được đối phương một kiếm. Vẻ mặt Liệt sư huynh cũng hiện lên vài phần bất đắc dĩ.
Tiếp theo hắn lại hiếu kỳ nói:
- Thực không nghĩ ra, Long sư thúc vì sao lại cự tuyệt kẻ này ở ngoài môn.
Sự tình một năm trước, hắn cũng ẩn ẩn nghe nói, biết được kẻ này đồng thời phá vỡ Minh Kiếm cùng Thiên Phù hai đài.
Kích phá thập bát kiếm khôi lỗi, tổng cộng không dùng tới 160 tức!
Có thể ở trong hai ngày ngộ ra cửu cửu Long ảnh kiếm. Thiên phú khủng bố như thế, cuối cùng Long Nhược ra mặt lại bỏ qua. Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nếu có người này nhập môn, tương lai đám người Lăng Vân tông chỉ sợ có thể tranh giành cao thấp cùng mấy Đại Thánh địa đại tông môn.
- Kinh Vân Thần Diệt Kiếm của ngươi học được từ đâu?
Bước chân Tông Thủ dừng lại, ánh mắt hắn lóe lên tiếp theo lại khôi phục như thường nói:
- Tự nhiên là Minh Kiếm Thai, thập bát cụ kiếm khôi lỗi!
Nếu không có hắn thì Kinh Vân Thần Diệt Kiếm có lẽ do Nghiêm Phi Bạch đoạt được.
Nếu không phải là nhớ tình này, ngày hôm nay mặc dù bộc lộ ra thân phận Nhị đại đệ tử của Thương Sinh Đạo, hắn cũng nhất định muốn giết người!
Nơi đây quá gần một gian thạch thất, đi theo Tông Thủ là Hiên Vận Lan, nàng sợ hãi thán phục một tiếng.
- Cái này là ghi lại chín loại chân long kiếm ý, địa phương yếu quyết cuối cùng? Đáng tiếc không cách nào phát hiện ra, Thất Linh Tông ta thủy chung không thể hồi phục chín loại chân long kiếm quyết trở lại như cũ. Chỉ có thể lấy bộ phận tinh túy của nó dung nhập bên trong võ học tông môn. Sư tôn trước kia đã từng tiến vào ngoại môn mà luôn tiếc rẻ không thôi.
Triệu Yên Nhiên cũng hứng thú cẩn thận nhìn qua, Kim Bất Hối thì vui vẻ ra mặt. Hắn lấy một trăm trang giấy đặc dị lần lượt dán từng cái một lên trên, sau đó thác ấn đồ án xuống dưới kết nối 49 phù, rồi cười ha ha nói:
- Mặc dù không cách nào đạt được chân long tinh huyết, bất quá có được những họa đồ này coi như kiếm lớn. Sau này hơn phân nửa bán đi có thể thu hồi tiền vốn.
Ngay cả hai người Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan cũng có chút tâm động. Chần chờ một lát thì mượn ít giấy, thậm chí mua luôn.
Trong họa đồ rõ ràng cho thấy ẩn hàm tinh thần ý niệm Long ảnh lão nhân lưu lại.
Thác ấn trực tiếp trên họa đồ, cùng họa đồ tự vẽ là hai cái hiệu quả khác nhau.
Chín loại chân long kiếm quyết, mặc dù không bằng cửu cửu ảnh long kiếm nhưng đều là kiếm quyết cấp bậc truyền thuyết đệ thất đẳng, hơn nữa tổng cộng chín loại khác nhau hoàn toàn.
Nếu có thể mang về tông môn, nhất định có ích lợi không nhỏ đối với võ học tông môn của mình.
Tông Thủ nghe được nhịn không được cười to, tâm thần càng bình tĩnh. Bước chân hắn chưa từng dừng lại lọt vào trong đường hành lang.
Một lát sau, cửa sắt cực lớn xuất hiện trước mắt Tông Thủ.
Đứng ở trước cửa, Tông Thủ lại nhăn mày. Trước mắt hắn chỉ có khắc chín hình con rồng xoay quanh trên cửa.
Không có khóa, cũng không thấy khe hở gì, không biết phải làm thế nào mới mở ra được.
Hắn bình tĩnh đứng tại chỗ, một bên suy nghĩ sâu xa, một bên cố gắng tinh lọc điều tức khí tức trong cơ thể bài xích ý niệm phân loạn trong đầu.
Trọn vẹn một phút đồng hồ, Kim Bất Hối thác ấn xong trước tiên thì bay tới đây. Nhìn thấy cảnh cửa này cũng rất kinh ngạc, bất quá chỗ kinh ngạc không phải cửa sắt mà là Tông Thủ.
- Khá lắm! Cửa vào tầng trên cuối cùng đã tìm được, vì sao ngươi ở đây không chịu đi vào.
Lông mày Tông Thủ nhíu một cái hiếu kỳ hỏi:
- Hẳn là ngươi có biện pháp?
Kim Bất Hối cười một cách tự tin, sau đó từ trong túi càn không lấy ra một thanh kiesm tản ra ánh sáng chói lọi trong trẻo nhưng lạnh lùng, đẳng cấp phải cao tới cửu giai! Hắn lại lấy ra mấy tấm phù liên tục phóng ra, chúng hóa thành từng đoàn từng đoàn linh quang rơi xuống trên thân kiếm và người hắn.
Kim Bất Hối một bên quơ kiếm, một bên đắc ý nói:
- Ta đã sớm đoán được tình hình này, vì thế mượn mấy tờ linh phù cùng thanh kiếm này, chuyên dùng để phá các loại cấm chế bích chướng, ta phải bỏ ra một số lượng thú tinh lớn đó.
Khóe môi Tông Thủ nhếch lên, linh phù khác hắn không nhận ra, chỉ phát giác trong đó có một đạo bát giai Loạn Linh Phá Cấm Phù, một đạo là cửu giai Tiểu Cấm Long Phù chỉ Tuyệt Long Thành mới có.
Chỉ thấy Kim Bất Hối chuẩn bị một lát thì chém vào cánh cửa kia, sau đó một tiếng "Rầm" trầm muộn chấn động quật thất.
Kiếm quang rơi xuống khiến chín đầu cự long xoay quanh trên cửa dường như sống lại. Từng đạo linh quang lao ra hội tụ lại thành một chống cự kiếm quang của Kim Bất Hối.
Cả hai giao phong với nhau chỉ trong tích tắc, Kim Bất Hối "Ah " một tiếng bỗng dưng bay ngược lên.
Tay chân hắn quơ loạn xạ, bay ngược ra trăm trượng rơi vào bên trong hồ nước nhỏ.
Tông Thủ cười to, tiếp theo trong mắt hắn lóe lên quang mang, đưa tay xuất kiếm. Phía sau hắn hiển hiện hư ảnh của chín con rồng, một kiếm chém vào cửa sắt.
Pho tượng chín cự long trên cửa không có một chút phản ứng, Tông Thủ cũng không đi quản nó, lại một kiếm chém ra đánh nát cánh cửa.
Cũng cơ hồ là cùng lúc, Tông Thủ chợt thấy ở bên trong, cửa sắt khổng lồ bỗng nhiên truyền ra một đạo dị lực dọc theo thân kiếm của hắn thẳng vào thể nội.
Tông Thủ không khỏi ngơ ngẩn, tình hình này giống một năm trước khi hắn phá vỡ Thập Bát kiếm khôi lỗi.
Mà trước mắt hắn xuất một cầu thanh không biết đi thông nơi nào.
Sau nửa khắc Tông Thủ rời đi, Nghiêm Phi Bạch cả người vô lực xụi lơ trên mặt đất mới cảm giác thương thế bên trong cơ thể dần dần khôi phục chút ít.
Tông Thủ ra tay rất nặng khiến cho ngũ tạng lục phủ của hắn bị kịch liệt chấn động, cơ hồ là lay động căn cơ, bất quá thương thế trên nhục thể đã đả kích tin tưởng của hắn.
Từ Kinh Vân Thần Diệt Kiếm gần như mạnh nhất đến lúc trên đùa hắn trên tay, khiến hắn bại hoàn toàn, Nghiêm Phi Bạch chỉ cảm thấy hai gò má nóng lên, xấu hổ vô cùng.
Vô luận là kiếm lộ biến ảo hay là đối với lĩnh ngộ kiếm quyết, Tông Thủ rõ ràng đều hơn xa hắn!
Ánh mắt Nghiêm Phi Bạch ngốc trệ bình tĩnh ngồi sau nửa ngày trên mặt mới khôi phục một chút, ánh mắt cũng trở lại sự linh động.
Rồi sau đó hắn nói với một đệ tử Lăng Vân tông khác:
- Vịn ta dậy!
Người được hắn phân phó cũng có tu vi Huyền Võ, niên kỷ già nua hơn Liệt sư huynh nhiều, giờ phút này nghe thế thì một mực cung kính nâng Nghiêm Phi Bạch dậy, vẻ mặt ngược lại khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mấy người còn lại cũng thoáng an tâm, trước đây đám người lo lắng nhất, chính là Nghiêm Phi Bạch không chịu nổi đả kích này mà phế bỏ.
Liệt sư huynh cũng nhìn qua đường hành lang Tông Thủ rời đi, thần sắc biến ảo bất định.
Sau một hồi lâu, hắn mới than nhỏ một tiếng, mở miệng nói:
- Người này thật là quái thai! Ta thấy tu vi của hắn vừa mới đến Võ Tông chi cảnh. Nhưng kiếm kia chém ra, sợ là bất kể cường giả Huyền Võ nào cũng phải thân vong dưới kiếm.
Chính mình rõ ràng nói khoác không biết ngượng muốn tru sát người này, cuối cùng kiếm gãy người tổn thương, dùng toàn lực cũng không có thể ngăn được đối phương một kiếm. Vẻ mặt Liệt sư huynh cũng hiện lên vài phần bất đắc dĩ.
Tiếp theo hắn lại hiếu kỳ nói:
- Thực không nghĩ ra, Long sư thúc vì sao lại cự tuyệt kẻ này ở ngoài môn.
Sự tình một năm trước, hắn cũng ẩn ẩn nghe nói, biết được kẻ này đồng thời phá vỡ Minh Kiếm cùng Thiên Phù hai đài.
Kích phá thập bát kiếm khôi lỗi, tổng cộng không dùng tới 160 tức!
Có thể ở trong hai ngày ngộ ra cửu cửu Long ảnh kiếm. Thiên phú khủng bố như thế, cuối cùng Long Nhược ra mặt lại bỏ qua. Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nếu có người này nhập môn, tương lai đám người Lăng Vân tông chỉ sợ có thể tranh giành cao thấp cùng mấy Đại Thánh địa đại tông môn.
/1700
|