Nếu có thể sử dụng hợp lý lấy ra luyện đan, nói không chừng tạo ra được mấy Thiên Vị cường giả đi Thiên Vị cường giả.
Mà đồ vật không thể nói theo lời Tông Thủ chỉ sợ không thể lấy giá trị mà đo đếm.
Chính Tông Thủ cũng hơi hơi thất thần. Kỳ quái Tuyệt Long Thành vì sao lại phái người tới đây, thì ra đồ vật trong chai này cũng không phải tiên phù có thể bằng được.
Cho dù là Tuyệt Long Thành chủ tự mình xuất thủ đến truy tìm cũng chưa chắc được.
Chẳng lẽ vật này người của Tuyệt Long Thành kỳ thật không ai biết?
Cái chai trong tay Tông Thủ nhìn như bình thường, kỳ thật lại có thể giam cầm chân long, hắn ném trở lại túi càn khôn. Tông Thủ là trăm mối vẫn không có cách giải cũng không có tâm tư suy nghĩ, hắn nhìn đám kim châm.
Mà đợi được thời gian. Lấy lại tinh thần, Tông Thủ chỉ thấy Triệu Yên Nhiên có chút hăng hái nhìn hồ vĩ của mình, một ngón tay như cọng hành tây non chạm vào.
Tông Thủ không khỏi cười lạnh:
- Con nhỏ tóc ngắn kia, có gan thì chạm vào đi?
Rồi hắn chuyển sang Kim Bất Hối nói:
- Ngươi dám động mà chết ở đây thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở.
Triệu Yên Nhiên nhất thời không biết làm sao, chốc lát sau mới phản ứng. Con nhỏ tóc ngắn trong miệng Tông Thủ không phải là chỉ chính mình sao?
Lập tức nàng giân dữ muốn lên tiếng mắng thì nhớ tới kẻ này có bối phận cao hơn này mấy lần, trước chữ sư tổ đã có thêm năm chữ. Vì vậy cũng chỉ có thể hừ một tiếng, xụ mặt thu ngón tay lại.
Kim Bất Hối cũng không phản bác, chính hắn đã nghi vẫn bảo ngọc này có chút vấn đề nên chỉ nhìn mà không ra tay lấy đi.
Tông Thủ không để ý tới hai người này, hắn mượn lực lượng của bảo ngọc màu trắng chữa trị hơn phân nửa thương thế bên trong cơ thể. Giờ phút này toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, chân nguyên bạo loạn vì thôn nguyên toàn bộ bài xuất, ý niệm lộn xộn bên trong thần hồn cũng đều bị tinh lọc.
Tâm niệm vừa động, yêu thân của Tông Thủ khôi phục sự khống chế, tai hồ, vĩ hồ biến mất.
Hắn đi tới trước cửa sắt quỳ xuống, thần sắc nghiêm túc và trang trọng kính cẩn bái ba bái với bức họa lão nhân trên cửa.
Quả nhiên chỉ một lát, cửa kia răng rắc răng rắc rung động rồi nâng lên cao, một mảnh không gian vô cùng rộng lớn rộng mở trước mắt bốn người.
Triệu Yên Nhiên cùng Kim Bất Hối không khỏi trợn mắt há hốc mồm hồi lâu. Nguyên lai biện pháp mở ra cánh cửa này thì đơn giản như vậy?
Hiên Vận Lan thấy thế trên mặt đỏ bừng, hổ thẹn vô cùng:
- Xấu hổ quá, một mực chỉ muốn sớm đi tiến vào đến tầng trên nhìn Võ Thánh Lưu Ảnh chính thức. Lại quên ta học được kiếm quyết của Long Ảnh lão nhân cũng xem như đệ tử của hắn. Chúng ta tìm hiểu kiếm quyết này đương nhiên không ai nghĩ tới tôn sư trọng đạo!
Tông Thủ đứng lên chậm rãi bước vào đi vào. Chỉ thấy trên vách đá bốn phía trống rỗng.
Trong đó một mặt thạch bích đặc biệt bóng loáng, bên trên còn có một số hư ảnh lập lòe, lúc này đã có hai người đều là ba bốn mươi tuổi tu vi thất giai cường giả đã gặp ở bên ngoài.
Trông thấy Tông Thủ đi tới, thần sắc hai người đều lộ vẻ bất ngờ nhưng nhưng chỉ là thoáng phân thần lại quán chú toàn bộ tinh thần nhìn thạch bích. Một cái chớp mắt cũng không chịu bỏ qua, phảng phất trên thạch bích trống rỗng có bảo tàng mỹ nữ hấp dẫn lấy đám người này.
Ba người Triệu Yên Nhiên cũng lục tục đi đến, sau đó chợt nghe được đằng sau phát ra thanh âm kẽo kẹt, cửa sắt lại hạ xuống khép kín.
Tuy nhiên không một người nào đi để ý, họ đều bình tĩnh nhìn hư ảnh không ngừng biến hóa trên thạch bích.
Giờ khắc này bốn người yên tĩnh thần kỳ gần như là lúc đi hành hương, tâm tính bình tĩnh chú mục.
Mà ngay cả Kim Bất Hối nói nhiều nhất giờ phút này cũng không phát ra một tiếng.
Lúc này ở đây chỉ cần xuất hiện hơi thở dồn dập sẽ không hài hòa, dường như nó khinh nhờn thánh địa võ đạo trong lòng mọi người.
Tông Thủ đồng dạng ngừng lại hô hấp nhìn hình ảnh một người cầm kiếm bỗng nhiên hóa thành hình rồng, lại bỗng nhiên biến thành bộ dáng tinh thú. Có đôi khi biến hóa không theo quy tắc nào, có đôi khi tinh điểm rậm rạp chằng chịt không có quy luật chút nào.
Tông Thủ không biết hư ảnh này trong mắt người khác ra sao nhưng đối với hắn chỉ nhìn một lát đã trực tiếp ngồi xuống.
Lúc đầu nhìn thì chỉ là chút ít bóng dáng. Mà sau một lát dần dần nhập thần lại phảng phất là nhìn thấy thời đại hồng hoang, một trận đại chiến kinh thiên của cấp bậc tiên đạo.
Một vị lão nhân, đương nhiên đó là bộ dáng của lão nhân trên cửa lúc trước dùng một kiếm đang cùng một kẻ toàn thân hắc ám, quanh người lượn lờ khói đen chém giết sinh tử.
Mỗi một kích đều làm trăm ngàn dặm thổ địa rạn nứt, núi sông chấn động.
Mà khi hắn càng chuyên chú, càng cảm giác hình tượng này càng chân thưc, một số chi tiết, tỉ mĩ cũng vô cùng rõ ràng hiện ở trong mắt của hắn.
- Long Ảnh lão nhân lúc còn là Thần Cảnh đã chiến một trận này.
Có kinh nghiệm kiếp trước, Tông Thủ chỉ liếc mắt đã phát hiện đẳng cấp thực lực của hai người này.
Tiếp theo trong nháy mắt ánh mắt Tông Thủ nhẹ nhàng ngưng đọng.
Hắn cảm thấy kỳ cảnh trước mắt, mỗi khi chân thật một phần thì võ đạo ý niệm cường hoành giao phong kịch liệt bên trên thạch bích lại mạnh hơn một phần trùng kích quán chú tâm niệm khiến tâm thần Tông Thủ gần muốn sụp đổ.
Miễn cưỡng chèo chống tinh thần xem hết hình ảnh trận chiến đấu này, ý niệm võ đạo của hai vị cường giả Thần Cảnh mới bắt đầu biến mất. Khóe miệng Tông Thủ tràn ra tia máu.
Cho dù là độc chiến ba phương Tuyết Toái Phàm, Tử Nhân Trùy Hàn Chung cùng Lăng Vân tông, hơn mười vị Huyền Võ tông sư cũng không khiến cho hắn bị thương nặng đến hoàn toàn đè nén không được.
Bích hoạ trước mắt hắn thiếu chút nữa đã đánh nát hồn niệm của hắn.
Cũng may hình ảnh ở phía sau đã kết thúc, một ít kiếm quyết rồng bay phượng múa xuất hiện, phong cách giống như tầng dưới, thần thần đạo đạo không trọn vẹn không được đầy đủ khiến cho người không biết làm sao.
Tiếp theo là một ít tuyến vân hình lưới còn có những tinh điểm, so với hư ảnh trước đó chứng kiến thì rõ ràng hơn.
Tông Thủ lúc bắt đầu còn khó hiểu ý nghĩa nhưng khi cẩn thận nhìn qua mới cảm giác tuyến vân cùng tinh điểm phảng phất như một người đứng ở trước thạch bích nắm lấy kiếm vung vẩy không ngừng trảm kích. Từng đạo kiếm quang tịnh lệ sáng lạn tinh ngấn chiếu thẳng vào tâm thần hắn.
Bên tai Tông Thủ giờ khắc này phảng phất là nghe thấy được một tiếng rồng ngâm cực lớn, trong gầm thét gào rú mang theo chiến ý sôi trào.
Vội vàng ghi nhớ những kiếm quang tinh ngấn này vào đầu, một lát sau cảnh tượng trước mắt lại biến đổi.
Hình ảnh trên thạch bích biến mất toàn bộ, quang ảnh hóa thành một đạo kiếm quang, bỗng nhiên chém ra!
Sau đó phảng phất phiến thiên địa này hóa thành hỏa lô địa ngục điên cuồng thiêu đốt.
Kiếm quang tới đâu, chỗ đó bị thiêu đốt hết.
Tông Thủ biết bên ngoài thạch bích này chỉ là hư ảnh nhưng hắn lại cảm giác trong cơ thể mình cũng dần dần nóng lên, phảng phất cũng muốn bị thiêu đốt.
Mà đồ vật không thể nói theo lời Tông Thủ chỉ sợ không thể lấy giá trị mà đo đếm.
Chính Tông Thủ cũng hơi hơi thất thần. Kỳ quái Tuyệt Long Thành vì sao lại phái người tới đây, thì ra đồ vật trong chai này cũng không phải tiên phù có thể bằng được.
Cho dù là Tuyệt Long Thành chủ tự mình xuất thủ đến truy tìm cũng chưa chắc được.
Chẳng lẽ vật này người của Tuyệt Long Thành kỳ thật không ai biết?
Cái chai trong tay Tông Thủ nhìn như bình thường, kỳ thật lại có thể giam cầm chân long, hắn ném trở lại túi càn khôn. Tông Thủ là trăm mối vẫn không có cách giải cũng không có tâm tư suy nghĩ, hắn nhìn đám kim châm.
Mà đợi được thời gian. Lấy lại tinh thần, Tông Thủ chỉ thấy Triệu Yên Nhiên có chút hăng hái nhìn hồ vĩ của mình, một ngón tay như cọng hành tây non chạm vào.
Tông Thủ không khỏi cười lạnh:
- Con nhỏ tóc ngắn kia, có gan thì chạm vào đi?
Rồi hắn chuyển sang Kim Bất Hối nói:
- Ngươi dám động mà chết ở đây thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở.
Triệu Yên Nhiên nhất thời không biết làm sao, chốc lát sau mới phản ứng. Con nhỏ tóc ngắn trong miệng Tông Thủ không phải là chỉ chính mình sao?
Lập tức nàng giân dữ muốn lên tiếng mắng thì nhớ tới kẻ này có bối phận cao hơn này mấy lần, trước chữ sư tổ đã có thêm năm chữ. Vì vậy cũng chỉ có thể hừ một tiếng, xụ mặt thu ngón tay lại.
Kim Bất Hối cũng không phản bác, chính hắn đã nghi vẫn bảo ngọc này có chút vấn đề nên chỉ nhìn mà không ra tay lấy đi.
Tông Thủ không để ý tới hai người này, hắn mượn lực lượng của bảo ngọc màu trắng chữa trị hơn phân nửa thương thế bên trong cơ thể. Giờ phút này toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, chân nguyên bạo loạn vì thôn nguyên toàn bộ bài xuất, ý niệm lộn xộn bên trong thần hồn cũng đều bị tinh lọc.
Tâm niệm vừa động, yêu thân của Tông Thủ khôi phục sự khống chế, tai hồ, vĩ hồ biến mất.
Hắn đi tới trước cửa sắt quỳ xuống, thần sắc nghiêm túc và trang trọng kính cẩn bái ba bái với bức họa lão nhân trên cửa.
Quả nhiên chỉ một lát, cửa kia răng rắc răng rắc rung động rồi nâng lên cao, một mảnh không gian vô cùng rộng lớn rộng mở trước mắt bốn người.
Triệu Yên Nhiên cùng Kim Bất Hối không khỏi trợn mắt há hốc mồm hồi lâu. Nguyên lai biện pháp mở ra cánh cửa này thì đơn giản như vậy?
Hiên Vận Lan thấy thế trên mặt đỏ bừng, hổ thẹn vô cùng:
- Xấu hổ quá, một mực chỉ muốn sớm đi tiến vào đến tầng trên nhìn Võ Thánh Lưu Ảnh chính thức. Lại quên ta học được kiếm quyết của Long Ảnh lão nhân cũng xem như đệ tử của hắn. Chúng ta tìm hiểu kiếm quyết này đương nhiên không ai nghĩ tới tôn sư trọng đạo!
Tông Thủ đứng lên chậm rãi bước vào đi vào. Chỉ thấy trên vách đá bốn phía trống rỗng.
Trong đó một mặt thạch bích đặc biệt bóng loáng, bên trên còn có một số hư ảnh lập lòe, lúc này đã có hai người đều là ba bốn mươi tuổi tu vi thất giai cường giả đã gặp ở bên ngoài.
Trông thấy Tông Thủ đi tới, thần sắc hai người đều lộ vẻ bất ngờ nhưng nhưng chỉ là thoáng phân thần lại quán chú toàn bộ tinh thần nhìn thạch bích. Một cái chớp mắt cũng không chịu bỏ qua, phảng phất trên thạch bích trống rỗng có bảo tàng mỹ nữ hấp dẫn lấy đám người này.
Ba người Triệu Yên Nhiên cũng lục tục đi đến, sau đó chợt nghe được đằng sau phát ra thanh âm kẽo kẹt, cửa sắt lại hạ xuống khép kín.
Tuy nhiên không một người nào đi để ý, họ đều bình tĩnh nhìn hư ảnh không ngừng biến hóa trên thạch bích.
Giờ khắc này bốn người yên tĩnh thần kỳ gần như là lúc đi hành hương, tâm tính bình tĩnh chú mục.
Mà ngay cả Kim Bất Hối nói nhiều nhất giờ phút này cũng không phát ra một tiếng.
Lúc này ở đây chỉ cần xuất hiện hơi thở dồn dập sẽ không hài hòa, dường như nó khinh nhờn thánh địa võ đạo trong lòng mọi người.
Tông Thủ đồng dạng ngừng lại hô hấp nhìn hình ảnh một người cầm kiếm bỗng nhiên hóa thành hình rồng, lại bỗng nhiên biến thành bộ dáng tinh thú. Có đôi khi biến hóa không theo quy tắc nào, có đôi khi tinh điểm rậm rạp chằng chịt không có quy luật chút nào.
Tông Thủ không biết hư ảnh này trong mắt người khác ra sao nhưng đối với hắn chỉ nhìn một lát đã trực tiếp ngồi xuống.
Lúc đầu nhìn thì chỉ là chút ít bóng dáng. Mà sau một lát dần dần nhập thần lại phảng phất là nhìn thấy thời đại hồng hoang, một trận đại chiến kinh thiên của cấp bậc tiên đạo.
Một vị lão nhân, đương nhiên đó là bộ dáng của lão nhân trên cửa lúc trước dùng một kiếm đang cùng một kẻ toàn thân hắc ám, quanh người lượn lờ khói đen chém giết sinh tử.
Mỗi một kích đều làm trăm ngàn dặm thổ địa rạn nứt, núi sông chấn động.
Mà khi hắn càng chuyên chú, càng cảm giác hình tượng này càng chân thưc, một số chi tiết, tỉ mĩ cũng vô cùng rõ ràng hiện ở trong mắt của hắn.
- Long Ảnh lão nhân lúc còn là Thần Cảnh đã chiến một trận này.
Có kinh nghiệm kiếp trước, Tông Thủ chỉ liếc mắt đã phát hiện đẳng cấp thực lực của hai người này.
Tiếp theo trong nháy mắt ánh mắt Tông Thủ nhẹ nhàng ngưng đọng.
Hắn cảm thấy kỳ cảnh trước mắt, mỗi khi chân thật một phần thì võ đạo ý niệm cường hoành giao phong kịch liệt bên trên thạch bích lại mạnh hơn một phần trùng kích quán chú tâm niệm khiến tâm thần Tông Thủ gần muốn sụp đổ.
Miễn cưỡng chèo chống tinh thần xem hết hình ảnh trận chiến đấu này, ý niệm võ đạo của hai vị cường giả Thần Cảnh mới bắt đầu biến mất. Khóe miệng Tông Thủ tràn ra tia máu.
Cho dù là độc chiến ba phương Tuyết Toái Phàm, Tử Nhân Trùy Hàn Chung cùng Lăng Vân tông, hơn mười vị Huyền Võ tông sư cũng không khiến cho hắn bị thương nặng đến hoàn toàn đè nén không được.
Bích hoạ trước mắt hắn thiếu chút nữa đã đánh nát hồn niệm của hắn.
Cũng may hình ảnh ở phía sau đã kết thúc, một ít kiếm quyết rồng bay phượng múa xuất hiện, phong cách giống như tầng dưới, thần thần đạo đạo không trọn vẹn không được đầy đủ khiến cho người không biết làm sao.
Tiếp theo là một ít tuyến vân hình lưới còn có những tinh điểm, so với hư ảnh trước đó chứng kiến thì rõ ràng hơn.
Tông Thủ lúc bắt đầu còn khó hiểu ý nghĩa nhưng khi cẩn thận nhìn qua mới cảm giác tuyến vân cùng tinh điểm phảng phất như một người đứng ở trước thạch bích nắm lấy kiếm vung vẩy không ngừng trảm kích. Từng đạo kiếm quang tịnh lệ sáng lạn tinh ngấn chiếu thẳng vào tâm thần hắn.
Bên tai Tông Thủ giờ khắc này phảng phất là nghe thấy được một tiếng rồng ngâm cực lớn, trong gầm thét gào rú mang theo chiến ý sôi trào.
Vội vàng ghi nhớ những kiếm quang tinh ngấn này vào đầu, một lát sau cảnh tượng trước mắt lại biến đổi.
Hình ảnh trên thạch bích biến mất toàn bộ, quang ảnh hóa thành một đạo kiếm quang, bỗng nhiên chém ra!
Sau đó phảng phất phiến thiên địa này hóa thành hỏa lô địa ngục điên cuồng thiêu đốt.
Kiếm quang tới đâu, chỗ đó bị thiêu đốt hết.
Tông Thủ biết bên ngoài thạch bích này chỉ là hư ảnh nhưng hắn lại cảm giác trong cơ thể mình cũng dần dần nóng lên, phảng phất cũng muốn bị thiêu đốt.
/1700
|