Môn kiếm quyết này cũng không tệ nhưng không phù hợp thực tế Hạo Huyền Tông ta, chỉ tiếc kim hỏa không cùng, nếu ta tập luyện kiếm thuật này chỉ sợ cả đời này cũng khó khăn vào tiên đạo.
Hắn cũng không có ý lưu luyến.
Đi ra gian thạch thất này, trước mắt mấy người Tông Thủ là một căn phòng rộng lớn hình tròn. Chung quanh có mười cái cửa, hẳn là phân biệt đi thông chín gian thạch thất, cùng chỗ với hai mươi vị thất giai cường giả tiến vào nội môn.
Bất quá Tông Thủ đầu tiên chú mục chỗ đối diện, bức từơng trung tâm của gian phòng này.
Chỉ thấy trên mặt của nó có một hoa văn long ảnh năm trảo, dưới thân toàn mây mù. Đầu nó ngẩng cao, uy thế hiển hách, lại chẳng biết tại sao bức tường vừa mới lọt vào mắt Tông Thủ thì hắn có loại cảm giác dị thường, hắn thấy Long bên trên bức tường trước mắt không trọn vẹn không được đầy đủ.
Nhưng rõ ràng đầu thân vĩ không thiếu, đường cong đừng vân rất nhiều, vẽ vô cùng linh động, phảng phất tùy thời đều có thể sống lại.
- Kim huynh, đây là cái gì?
Tông Thủ nhíu mày hỏi thăm, phải nói đến quen thuộc đối với Long Môn này thì Kim Bất Hối có tông môn kinh nghiệm gần vạn năm không ai bằng hắn.
Quả nhiên Kim Bất Hối cười cười đáp:
- Phải chăng ngươi cho rằng bức tường có chút mê hoặc? Các vị tiền bối chúng ta trước kia cũng hoài nghi như thế. Có người thậm chí đoán rằng đây là quy tắc chung của cửu cửu long ảnh kiếm. Vì thế lãng phí hơn nửa ngày thời gian ngồi trước bức tường này, liên tục mấy đời người, mới xác định thứ này chỉ là một bức tường bình thường mà thôi. Về sau tông môn mỗi lần tuyển người đi vào tìm hiểu sẽ cố ý nhắn nhủ đừng tự cho là thông minh, ở chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian. Bất quá hàng năm có ít người không tin, cố ý nhìn đều không ngoại lệ, không có lĩnh ngộ ra cái gì cả.
Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan nghe vậy cũng mím môi mà cười, hiển nhiên chuyện này các nàng cũng đồng dạng nghe nói qua.
Bất quá lời tuy như thế, bốn người vẫn đứng ở trước thạch bích cẩn thận bắt đầu quan sát.
Lòng người kỳ quái như thế, suy nghĩ người khác không được, chính mình chưa hẳn sẽ không thể.
Chốc lát về sau, Hiên Vận Lan kinh dị một tiếng nói:
- Quả nhiên là có chút cổ quái, vừa rồi ta cảm giác tâm thần bị phù điêu này hút vào. Mà khi nhìn kỹ lại không có phát hiện cái gì.
Triệu Yên Nhiên cùng Kim Bất Hối bốn mắt nhìn nhau, đều có thể phát hiện dị sắc của đối phương. Trong lòng thầm nghĩ, trách không được tiền bối sẽ mắc lừa, long ảnh lão nhân quá âm hiểm rồi.
Thần sắc Tông Thủ biến hóa, cuối cùng là bật cười một tiếng.
Đồ án bên trên bức tường đích thực là quy tắc chung của cửu cửu long ảnh kiếm. Nếu như không ngoài dự kiến của hắn thì phương pháp tham ngộ cửu cửu long ảnh kiếm duy nhất của tầng trên cũng giống tầng dưới, phải toàn bộ hiểu được chín loại chân long kiếm quyết mới có thể phát giác chân nghĩa trong đó.
Bất quá bên trong mưu đồ này vẫn không trọn vẹn.
Trong lòng còn đang hỗn loạn, Tông Thủ bỗng nghe được một tiếng kinh dị:
- Tông Thủ, Triệu Yên Nhiên, các ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Quay đầu lại nhìn thì thấy Long Nhược!
Tông Thủ dạo qua thạch thất trong gian phòng kia không lâu thì thần sắc Nghiêm Phi Bạch khó coi nhìn lên trước mắt.
Một cái cửa sắt lớn ngăn chặn lối đi thông lên tầng trên.
Nửa canh giờ trước hắn đã tới đây, vốn là truy tìm khí tức hành tung một đoàn người Tông Thủ, mà khi hắn mới đi qua mấy cái đường tắt thì bỗng nhiên toàn bộ động quật tràn ngập mây mù.
Nghiêm Phi Bạch cũng không biết nguyên do, bất quá mãi tới khi hắn trải qua gian khổ truy đến nơi đây thì đã không thấy bóng người Tông Thủ, hiển nhiên đã vào tầng trên. Mà cánh cửa này gắt gao đóng chặt lại làm cho người ta bất lực.
Suy nghĩ lộn xộn một hồi, Nghiêm Phi Bạch không chút lựa chọn xoay người nói:
- Đi thôi, đường này đã không thông, chúng ta đi nơi khác tìm xem.
Ca Hàm Vận kinh ngạc hồi lâu:
- Cánh cửa này chỉ cần nghĩ biện pháp mở ra có thể đi vào. Ngươi chỉ nhìn thoáng qua mà thôi đã định bỏ cuộc sao?
- Cửa võ đạo thánh nhân lưu lại nếu nguyện ý để cho chúng ta mở ra, cũng không phí công phu gì. Nếu không phải nguyện, sợ rằng chúng ta nghĩ hết biện pháp cũng không được.
Trong lòng cảm thán, bé này một khi yêu một nam nhân nào thì chỉ số thông minh quả bằng không.
Ca Hàm Vận giờ phút này hồn nhiên nhìn không ra trí tuệ trước kia của nàng mà chỉ tập trung tinh thần muốn gặp Tông Thủ.
Nghiêm Phi Bạch không hiểu lắc đầu, lại tiếp tục giải thích:
- Phù điêu trên cửa sắt này hẳn là do Long Ảnh lão nhân tự làm, muốn mở ra có lẽ cực kỳ đơn giản. Chỉ cần là người được hắn tán thành, bất quá ý niệm tôn sư trọng đạo, lạy quỳ thì được nhưng phù điêu đã vỡ, không nguyện có những người khác tiến vào cửa này!
Lông mày Ca Hàm Vận nhăn lại cẩn thận nhìn một cái, kỳ thật nàng đã phát giác phù điêu bên trên cửa xác thực có chút ngân tuyến nhỏ.
Giờ phút này được Nghiêm Phi Bạch nhắc nhở, mới giật mình bao hàm ý trong đó, sắc mặt nàng đỏ bừng, biết được mình thất thố.
Mà thần sắc Nghiêm Phi Bạch hờ hững nghĩ đến xa hơn một ít.
Bức họa Long Ảnh lão nhân đã vỡ nhưng mà đã cho là mình tìm được truyền nhân thích hợp nhất cửu cửu long ảnh tại Vân Giới? Không tiếp tục cầu xin hắn nữa?
Thậm chí thạch thất cuối cùng cũng dùng cấm chế che đậy.
Nếu không phải trên người hắn có mang theo chút ít trọng khí tông môn thì cơ hồ không vào được nơi đây.
Nhưng dù vậy khi hắn tiến vào một gian thạch thất cuối cùng thì lại trống rỗng, hai bên thạch bích bóng loáng, trên mặt đất tất cả đều là bột đá, giống như có vật gì đã bị phá hủy.
Hẳn là ý niệm Long Ảnh lão nhân từ đầu đến cuối đều đang chú ý Tụ Long Sơn?
Cảm thấy thỏa mãn đối với Tông Thủ sao?
Cũng đúng, đã có nhân vật như vậy, truyền thừa kiếm đạo của mình sao có thể đặt những người khác vào trong mắt.
Vị nào kiếm đạo thiên tư mạnh hơn thì theo người đó, có thể mấy năm như một ngày chịu được đau đớn cường hành đột phá Thiên Nhân chi chướng. Chỉ tưởng tượng thôi, hắn đã cảm giác toàn thân phát lạnh, tự than thở không bằng.
Tưởng tượng như vậy, trong lồng ngực Nghiêm Phi Bạch càng cảm thấy nôn nóng bất an. Tốc độ dưới chân theo thời gian dần trôi qua nhanh hơn mấy phần, hắn đang toàn lực chạy đi.
Ca Hàm Vận vội vàng thi triển linh pháp để chính mình lơ lửng trên không trung rồi đuổi theo:
- Ngươi muốn tìm cửa vào thứ hai sao lại vội vã như thế làm gì? Long sư thúc tính tình ổn trọng, làm việc đều có suy nghĩ. Dù không cần chúng ta nhắc nhở cũng không xảy ra cái sai lầm gì lớn.
Nghiêm Phi Bạch nghe vậy lại hừ lạnh một tiếng:
- Hắn có tính tình ổn trọng không sai, bất quá lại càng muốn mặt mũi. Sự tình Tông Thủ có quan hệ với định đoạt đệ tử làm chưởng môn, lại có Hàn Nghịch Thủy bên cạnh hắn. Ai có thể đoán trước sư thúc hắn sẽ làm gì quá khích hay không? Người như Tông Thủ không được đắc tội đơn giản, kết thù kết oán với hắn chỉ một mình ta đã đủ rồi. Đừng đem cả tông môn liên lụy vào!!!
Hắn cũng không có ý lưu luyến.
Đi ra gian thạch thất này, trước mắt mấy người Tông Thủ là một căn phòng rộng lớn hình tròn. Chung quanh có mười cái cửa, hẳn là phân biệt đi thông chín gian thạch thất, cùng chỗ với hai mươi vị thất giai cường giả tiến vào nội môn.
Bất quá Tông Thủ đầu tiên chú mục chỗ đối diện, bức từơng trung tâm của gian phòng này.
Chỉ thấy trên mặt của nó có một hoa văn long ảnh năm trảo, dưới thân toàn mây mù. Đầu nó ngẩng cao, uy thế hiển hách, lại chẳng biết tại sao bức tường vừa mới lọt vào mắt Tông Thủ thì hắn có loại cảm giác dị thường, hắn thấy Long bên trên bức tường trước mắt không trọn vẹn không được đầy đủ.
Nhưng rõ ràng đầu thân vĩ không thiếu, đường cong đừng vân rất nhiều, vẽ vô cùng linh động, phảng phất tùy thời đều có thể sống lại.
- Kim huynh, đây là cái gì?
Tông Thủ nhíu mày hỏi thăm, phải nói đến quen thuộc đối với Long Môn này thì Kim Bất Hối có tông môn kinh nghiệm gần vạn năm không ai bằng hắn.
Quả nhiên Kim Bất Hối cười cười đáp:
- Phải chăng ngươi cho rằng bức tường có chút mê hoặc? Các vị tiền bối chúng ta trước kia cũng hoài nghi như thế. Có người thậm chí đoán rằng đây là quy tắc chung của cửu cửu long ảnh kiếm. Vì thế lãng phí hơn nửa ngày thời gian ngồi trước bức tường này, liên tục mấy đời người, mới xác định thứ này chỉ là một bức tường bình thường mà thôi. Về sau tông môn mỗi lần tuyển người đi vào tìm hiểu sẽ cố ý nhắn nhủ đừng tự cho là thông minh, ở chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian. Bất quá hàng năm có ít người không tin, cố ý nhìn đều không ngoại lệ, không có lĩnh ngộ ra cái gì cả.
Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan nghe vậy cũng mím môi mà cười, hiển nhiên chuyện này các nàng cũng đồng dạng nghe nói qua.
Bất quá lời tuy như thế, bốn người vẫn đứng ở trước thạch bích cẩn thận bắt đầu quan sát.
Lòng người kỳ quái như thế, suy nghĩ người khác không được, chính mình chưa hẳn sẽ không thể.
Chốc lát về sau, Hiên Vận Lan kinh dị một tiếng nói:
- Quả nhiên là có chút cổ quái, vừa rồi ta cảm giác tâm thần bị phù điêu này hút vào. Mà khi nhìn kỹ lại không có phát hiện cái gì.
Triệu Yên Nhiên cùng Kim Bất Hối bốn mắt nhìn nhau, đều có thể phát hiện dị sắc của đối phương. Trong lòng thầm nghĩ, trách không được tiền bối sẽ mắc lừa, long ảnh lão nhân quá âm hiểm rồi.
Thần sắc Tông Thủ biến hóa, cuối cùng là bật cười một tiếng.
Đồ án bên trên bức tường đích thực là quy tắc chung của cửu cửu long ảnh kiếm. Nếu như không ngoài dự kiến của hắn thì phương pháp tham ngộ cửu cửu long ảnh kiếm duy nhất của tầng trên cũng giống tầng dưới, phải toàn bộ hiểu được chín loại chân long kiếm quyết mới có thể phát giác chân nghĩa trong đó.
Bất quá bên trong mưu đồ này vẫn không trọn vẹn.
Trong lòng còn đang hỗn loạn, Tông Thủ bỗng nghe được một tiếng kinh dị:
- Tông Thủ, Triệu Yên Nhiên, các ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Quay đầu lại nhìn thì thấy Long Nhược!
Tông Thủ dạo qua thạch thất trong gian phòng kia không lâu thì thần sắc Nghiêm Phi Bạch khó coi nhìn lên trước mắt.
Một cái cửa sắt lớn ngăn chặn lối đi thông lên tầng trên.
Nửa canh giờ trước hắn đã tới đây, vốn là truy tìm khí tức hành tung một đoàn người Tông Thủ, mà khi hắn mới đi qua mấy cái đường tắt thì bỗng nhiên toàn bộ động quật tràn ngập mây mù.
Nghiêm Phi Bạch cũng không biết nguyên do, bất quá mãi tới khi hắn trải qua gian khổ truy đến nơi đây thì đã không thấy bóng người Tông Thủ, hiển nhiên đã vào tầng trên. Mà cánh cửa này gắt gao đóng chặt lại làm cho người ta bất lực.
Suy nghĩ lộn xộn một hồi, Nghiêm Phi Bạch không chút lựa chọn xoay người nói:
- Đi thôi, đường này đã không thông, chúng ta đi nơi khác tìm xem.
Ca Hàm Vận kinh ngạc hồi lâu:
- Cánh cửa này chỉ cần nghĩ biện pháp mở ra có thể đi vào. Ngươi chỉ nhìn thoáng qua mà thôi đã định bỏ cuộc sao?
- Cửa võ đạo thánh nhân lưu lại nếu nguyện ý để cho chúng ta mở ra, cũng không phí công phu gì. Nếu không phải nguyện, sợ rằng chúng ta nghĩ hết biện pháp cũng không được.
Trong lòng cảm thán, bé này một khi yêu một nam nhân nào thì chỉ số thông minh quả bằng không.
Ca Hàm Vận giờ phút này hồn nhiên nhìn không ra trí tuệ trước kia của nàng mà chỉ tập trung tinh thần muốn gặp Tông Thủ.
Nghiêm Phi Bạch không hiểu lắc đầu, lại tiếp tục giải thích:
- Phù điêu trên cửa sắt này hẳn là do Long Ảnh lão nhân tự làm, muốn mở ra có lẽ cực kỳ đơn giản. Chỉ cần là người được hắn tán thành, bất quá ý niệm tôn sư trọng đạo, lạy quỳ thì được nhưng phù điêu đã vỡ, không nguyện có những người khác tiến vào cửa này!
Lông mày Ca Hàm Vận nhăn lại cẩn thận nhìn một cái, kỳ thật nàng đã phát giác phù điêu bên trên cửa xác thực có chút ngân tuyến nhỏ.
Giờ phút này được Nghiêm Phi Bạch nhắc nhở, mới giật mình bao hàm ý trong đó, sắc mặt nàng đỏ bừng, biết được mình thất thố.
Mà thần sắc Nghiêm Phi Bạch hờ hững nghĩ đến xa hơn một ít.
Bức họa Long Ảnh lão nhân đã vỡ nhưng mà đã cho là mình tìm được truyền nhân thích hợp nhất cửu cửu long ảnh tại Vân Giới? Không tiếp tục cầu xin hắn nữa?
Thậm chí thạch thất cuối cùng cũng dùng cấm chế che đậy.
Nếu không phải trên người hắn có mang theo chút ít trọng khí tông môn thì cơ hồ không vào được nơi đây.
Nhưng dù vậy khi hắn tiến vào một gian thạch thất cuối cùng thì lại trống rỗng, hai bên thạch bích bóng loáng, trên mặt đất tất cả đều là bột đá, giống như có vật gì đã bị phá hủy.
Hẳn là ý niệm Long Ảnh lão nhân từ đầu đến cuối đều đang chú ý Tụ Long Sơn?
Cảm thấy thỏa mãn đối với Tông Thủ sao?
Cũng đúng, đã có nhân vật như vậy, truyền thừa kiếm đạo của mình sao có thể đặt những người khác vào trong mắt.
Vị nào kiếm đạo thiên tư mạnh hơn thì theo người đó, có thể mấy năm như một ngày chịu được đau đớn cường hành đột phá Thiên Nhân chi chướng. Chỉ tưởng tượng thôi, hắn đã cảm giác toàn thân phát lạnh, tự than thở không bằng.
Tưởng tượng như vậy, trong lồng ngực Nghiêm Phi Bạch càng cảm thấy nôn nóng bất an. Tốc độ dưới chân theo thời gian dần trôi qua nhanh hơn mấy phần, hắn đang toàn lực chạy đi.
Ca Hàm Vận vội vàng thi triển linh pháp để chính mình lơ lửng trên không trung rồi đuổi theo:
- Ngươi muốn tìm cửa vào thứ hai sao lại vội vã như thế làm gì? Long sư thúc tính tình ổn trọng, làm việc đều có suy nghĩ. Dù không cần chúng ta nhắc nhở cũng không xảy ra cái sai lầm gì lớn.
Nghiêm Phi Bạch nghe vậy lại hừ lạnh một tiếng:
- Hắn có tính tình ổn trọng không sai, bất quá lại càng muốn mặt mũi. Sự tình Tông Thủ có quan hệ với định đoạt đệ tử làm chưởng môn, lại có Hàn Nghịch Thủy bên cạnh hắn. Ai có thể đoán trước sư thúc hắn sẽ làm gì quá khích hay không? Người như Tông Thủ không được đắc tội đơn giản, kết thù kết oán với hắn chỉ một mình ta đã đủ rồi. Đừng đem cả tông môn liên lụy vào!!!
/1700
|