Cự long hừ nhẹ một tiếng tựa hồ đối với chuyện Long ảnh gọi hắn là nghiệt Long cực kỳ bất mãn.
Tiếp theo nó quay về phía Tông Thủ kêu một tiếng trầm thấp, Long Ảnh phiên dịch thay nó:
- Hắn đang mắng lão phu, nói hai chữ nghiệt long phải dành cho lão phu với đúng. Ân, còn nói có phần cảm kích đối với Tông Thủ ngươi, có thể sớm thoát khốn 37 năm, đối với hắn giúp ích cực lớn, ngày sau sẽ có hậu báo. Nếu là muốn tìm người trợ quyền đánh nhau thì cứ gọi, ý hắn là sẽ bảo kê cho ngươi. À. Ngươi chớ nhìn hắn hiện tại nói nhưng lời ngu xuẩn này. Trước khi bị phong ấn, hắn cũng đã là Thần Cảnh đỉnh phong, chỉ kém nửa bước tiến vào thánh cảnh. Lần này phong ấn vạn năm cũng là một loại tôi luyện. Nếu có thể trong vòng mười năm tụ được long đan thì chỉ sợ không cần bao lâu, người này sẽ nhất phi trùng thiên.
Tông Thủ đổ đầy mồ hôi lạnh, từ đầu đến cuối hai người Long Ảnh đều là lấy ý niệm trao đổi.
Như thế nào vị cường giả Thần Cảnh này cũng có thể biết được?
Cũng thật sự là kỳ quái, vô luận là Ngụy Húc hay là Long Ảnh lão nhân, đều hoàn toàn không biết gì đối với chuyện thần hồn của hắn tới từ vạn năm sau. Chuyện này hắn chưa từng phát giác, chẳng lẽ có nguyên nhân gì.
Tông Thủ lờ mờ cảm giác, điều này hơn phân nửa là có chút liên quan với quang đoàn xanh ngọc ở chỗ sâu trong thần hồn của hắn.
Thanh âm của Long Ảnh lúc này cũng lộ vẻ mệt mỏi nói:
- Ngươi mặc dù tìm hiểu ra kiếm phách, nhưng giống như ngươi tâm ý phát tán, trước mặt cường giả chính thức không đề phòng được. Nghiệt Long thực lực kém ta mấy phần nhưng cũng biết rõ vi sư và ngươi nói chuyện với nhau.
Trong mắt cự long hiện ra vài phần vui vẻ, tiếp theo vung ra ba giọt huyết dịch đánh vào trong cánh tay trái của Tông Thủ. Trong đó hai giọt trực tiếp tiến vào trong cơ thể Lôi Đình Dực Giao ngủ say, một giọt còn lại tạo thành đồ án hình rồng nho nhỏ trên cánh tay của Tông Thủ.
Tông Thủ đang cảm thấy kỳ quái thì một cỗ tin tức trực tiếp lọt vào trong óc.
Hắn biết thông qua đồ hình nho nhỏ này, vô luận cách xa thế nào cũng có thể cầu viện với cự long này.
Trong lòng Tông Thủ cảm kích thi lễ với đối phương, hắn hiểu những lời cự long nói lúc trước là thành tâm thật ý.
Hơn Ngụy Húc sư huynh kia nhiều, nghe danh sư huynh thì to nhưng chỉ để ngoài miệng thôi.
Nếu gặp chuyện gì gấp thì chính mình thật không biết nên cầu viện chỗ nào.
Cự long cười cười hòa ái rồi tiếp theo thét dài một tiếng, sóng âm kịch chấn, sau đó toàn bộ hang đá đang kịch liệt lắc lư.
Cương khí Linh Năng từ trong long thân điên cuồng tuôn ra trùng kích bên ngoài.
Từng tiếng khí bạo nhẹ vang lên bên tai không dứt. Mặc dù dùng tu vi của Tông Thủ cũng có thể cảm giác cấm chế ở trong quật thất đang dần dần nứt vỡ.
Tu vi chân lực của hắn chỉ ở cấp độ võ tông, lúc trước cự long hiện hình cũng cảm giác có chút chịu không được. Giờ phút này càng không chịu nổi, bất quá cũng vừa đúng lúc một cỗ chân lực mênh mông trong hư không rót bảo vệ hồn thân thể của hắn.
Khi tâm thần Tông Thủ khẽ buông lỏng nhìn trước mắt, chỉ thấy cái đuôi lớn của cự long bỗng nhiên hất lên đánh rách mảnh không gian này, không gian đen kịt trống rỗng xuất hiện trước mắt Tông Thủ.
Cự Long lắc đầu lắc đuôi dễ dàng từ lỗ đen chui ra ngoài, hẳn là đã đi ra khỏi Vân Giới. Tông Thủ thì đau khổ chống cự lại hấp lực trống rỗng màu đen của khe hở không gian, trong miệng tràn huyết. Dưới cỗ lực lượng kia gia trì, không biết đã qua đã lâu kẽ nứt màu đen mới triệt để khép lại.
- Tên hỗn đản này! Tên điên! Nghiệp chướng! Oán khí thật đúng là không nhỏ. Trước khi đi còn muốn san bằng Tụ Long Sơn của ta mới bằng lòng. Không nhớ ngày đó là ai cứu mạng ngươi hả? Phong ấn vạn năm, cũng không phải lão phu tình nguyện.
Thật vất vả mới đợi đến lúc cơn bão táp này ngừng lại, núi đá phía trên sụp đổ từng khối lớn. Long Ảnh lập tức thở phì phì chửi ầm lên, sau đó lại trầm giọng nói:
- Cấm chế nơi này đã sắp sụp đổ, ý niệm vi sư hàng lâm nhất định càng thêm gian nan. Thời gian không nhiều, trước nhân chỗ tốt tạm bài trừ điêu khắc cự long trên bức tường. Lễ bái sư đợi ta tới Vân Giới.
Thanh âm vừa dứt, bức tường bỗng nhiên tràn ra từng chút một linh quang đánh vào trong cơ thể Tông Thủ.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, cẩn thận quan sát thì thấy một số quang điểm như hạt gạo từng chút một tiến vào trong cơ thể. Lạp tức Tông Thủ cảm giác thân hình mình bắt đầu biến hóa kịch liệt.
Có chút tương tự Long Huyết Túy Thân Đan nhưng hiệu quả lại mạnh gấp mười gấp trăm lần!
Không biết đến cùng là vật gì, chỉ một số quang điểm màu vàng đã làm thân hình hắn vô luận là thể chất hay là lực lượng mềm dai đều tăng trưởng kịch liệt.
Những điểm sáng này vào thân, thân hình hắn vốn nên không chịu nổi mới phải nhưng giờ phút này được Long Ảnh duy trì thì hoàn toàn không việc gì.
Huyết dịch không ngừng sôi trào, huyết nhục trong cơ thể bỗng nhiên bành trướng, bỗng nhiên co rút lại vặn vẹo không ngừng.
Cả thân hồn của hắn cũng giống như đang thiêu đốt, thân hình tuy không có chuyện gì nhưng đau đớn khiến Tông Thủ như đặt mình vào địa ngục. Đang đau khổ chèo chống thì nghe thanh âm của Long Ảnh lão nhân kêu một tiếng kinh dị.
- Trong quật phòng còn có người, đúng là vi sư sơ suất.
Tông Thủ cố nén đau nhức mở mắt ra cẩn thận nhìn mọi nơi, chỉ thấy chung quanh nơi này, ngoại trừ thỉnh thoảng rớt xuống đá vụn cùng cát bụi thì không có gì.
Long Ảnh như biết được hắn nhìn không thấy, một cỗ dị lực bỗng nhiên rót vào ở trong hai mắt Tông Thủ.
Sau đó ba cái thân ảnh mơ mơ hồ hồ hiện ở trong tầm mắt đứng ở bên ngoài trăm trượng, chỗ lối vào quật thất.
Cũng không biết là sử dụng thủ đoạn gì mà không bị truyền tống ra ngoài.
Người cầm đầu đương nhiên đó là Long Nhược, đỉnh đầu hắn có một mà lụa trong suốt và mấy tờ linh phù lơ lửng.
Tay phải là một kiếm ảnh ngắn, quang hoa nội liễm, có thể thấy được kiếm kình phun ra nuốt vào đang vận sức chờ phát động. Đôi mắt của hắn đang lóe lên hàn mang.
- Long Nhược!
Trong lòng Tông Thủ hơi trầm xuống lại nhìn hai người còn lại, quả nhiên hai bên đúng là Hàn Nghịch Thủy cùng Lật Nguyên Đan. Sắc mặt mỗi người lúng túng cực kỳ.
- Long Nhược? Chính là cái tên ngu xuẩn ở Lăng Vân tông không chịu thu nạp ngươi? Sát ý không nhỏ, ngươi rốt cuộc đã chọc hắn ở chỗ nào?
Long Ảnh lão nhân hơi có vẻ kỳ quái hỏi, Tông Thủ cũng đồng dạng khó hiểu.
Kiếp trước đối với Lăng Vân tông, hắn không có hảo cảm nhưng vẫn chưa tới tình trạng sinh tử cừu địch như ở kiếp này.
Mặc dù chính mình quật khởi Vân Giới cũng chỉ làm tổn thương danh dự của Lăng Vân tông mà thôi.
Càn Thiên Sơn giờ phút này mặc dù đã có chút ít cường thịnh nhưng xa không đến trình độ suy giảm tới căn cơ của Lăng Vân tông. Mình ở tầng dưới cùng Nghiêm Phi Bạch tranh đoạt chân long máu huyết có lẽ cũng còn chưa truyền vào trong tai Long Nhược. Nghiêm chỉnh mà nói, việc này chính là Lăng Vân tông đuối lý!
Tiếp theo nó quay về phía Tông Thủ kêu một tiếng trầm thấp, Long Ảnh phiên dịch thay nó:
- Hắn đang mắng lão phu, nói hai chữ nghiệt long phải dành cho lão phu với đúng. Ân, còn nói có phần cảm kích đối với Tông Thủ ngươi, có thể sớm thoát khốn 37 năm, đối với hắn giúp ích cực lớn, ngày sau sẽ có hậu báo. Nếu là muốn tìm người trợ quyền đánh nhau thì cứ gọi, ý hắn là sẽ bảo kê cho ngươi. À. Ngươi chớ nhìn hắn hiện tại nói nhưng lời ngu xuẩn này. Trước khi bị phong ấn, hắn cũng đã là Thần Cảnh đỉnh phong, chỉ kém nửa bước tiến vào thánh cảnh. Lần này phong ấn vạn năm cũng là một loại tôi luyện. Nếu có thể trong vòng mười năm tụ được long đan thì chỉ sợ không cần bao lâu, người này sẽ nhất phi trùng thiên.
Tông Thủ đổ đầy mồ hôi lạnh, từ đầu đến cuối hai người Long Ảnh đều là lấy ý niệm trao đổi.
Như thế nào vị cường giả Thần Cảnh này cũng có thể biết được?
Cũng thật sự là kỳ quái, vô luận là Ngụy Húc hay là Long Ảnh lão nhân, đều hoàn toàn không biết gì đối với chuyện thần hồn của hắn tới từ vạn năm sau. Chuyện này hắn chưa từng phát giác, chẳng lẽ có nguyên nhân gì.
Tông Thủ lờ mờ cảm giác, điều này hơn phân nửa là có chút liên quan với quang đoàn xanh ngọc ở chỗ sâu trong thần hồn của hắn.
Thanh âm của Long Ảnh lúc này cũng lộ vẻ mệt mỏi nói:
- Ngươi mặc dù tìm hiểu ra kiếm phách, nhưng giống như ngươi tâm ý phát tán, trước mặt cường giả chính thức không đề phòng được. Nghiệt Long thực lực kém ta mấy phần nhưng cũng biết rõ vi sư và ngươi nói chuyện với nhau.
Trong mắt cự long hiện ra vài phần vui vẻ, tiếp theo vung ra ba giọt huyết dịch đánh vào trong cánh tay trái của Tông Thủ. Trong đó hai giọt trực tiếp tiến vào trong cơ thể Lôi Đình Dực Giao ngủ say, một giọt còn lại tạo thành đồ án hình rồng nho nhỏ trên cánh tay của Tông Thủ.
Tông Thủ đang cảm thấy kỳ quái thì một cỗ tin tức trực tiếp lọt vào trong óc.
Hắn biết thông qua đồ hình nho nhỏ này, vô luận cách xa thế nào cũng có thể cầu viện với cự long này.
Trong lòng Tông Thủ cảm kích thi lễ với đối phương, hắn hiểu những lời cự long nói lúc trước là thành tâm thật ý.
Hơn Ngụy Húc sư huynh kia nhiều, nghe danh sư huynh thì to nhưng chỉ để ngoài miệng thôi.
Nếu gặp chuyện gì gấp thì chính mình thật không biết nên cầu viện chỗ nào.
Cự long cười cười hòa ái rồi tiếp theo thét dài một tiếng, sóng âm kịch chấn, sau đó toàn bộ hang đá đang kịch liệt lắc lư.
Cương khí Linh Năng từ trong long thân điên cuồng tuôn ra trùng kích bên ngoài.
Từng tiếng khí bạo nhẹ vang lên bên tai không dứt. Mặc dù dùng tu vi của Tông Thủ cũng có thể cảm giác cấm chế ở trong quật thất đang dần dần nứt vỡ.
Tu vi chân lực của hắn chỉ ở cấp độ võ tông, lúc trước cự long hiện hình cũng cảm giác có chút chịu không được. Giờ phút này càng không chịu nổi, bất quá cũng vừa đúng lúc một cỗ chân lực mênh mông trong hư không rót bảo vệ hồn thân thể của hắn.
Khi tâm thần Tông Thủ khẽ buông lỏng nhìn trước mắt, chỉ thấy cái đuôi lớn của cự long bỗng nhiên hất lên đánh rách mảnh không gian này, không gian đen kịt trống rỗng xuất hiện trước mắt Tông Thủ.
Cự Long lắc đầu lắc đuôi dễ dàng từ lỗ đen chui ra ngoài, hẳn là đã đi ra khỏi Vân Giới. Tông Thủ thì đau khổ chống cự lại hấp lực trống rỗng màu đen của khe hở không gian, trong miệng tràn huyết. Dưới cỗ lực lượng kia gia trì, không biết đã qua đã lâu kẽ nứt màu đen mới triệt để khép lại.
- Tên hỗn đản này! Tên điên! Nghiệp chướng! Oán khí thật đúng là không nhỏ. Trước khi đi còn muốn san bằng Tụ Long Sơn của ta mới bằng lòng. Không nhớ ngày đó là ai cứu mạng ngươi hả? Phong ấn vạn năm, cũng không phải lão phu tình nguyện.
Thật vất vả mới đợi đến lúc cơn bão táp này ngừng lại, núi đá phía trên sụp đổ từng khối lớn. Long Ảnh lập tức thở phì phì chửi ầm lên, sau đó lại trầm giọng nói:
- Cấm chế nơi này đã sắp sụp đổ, ý niệm vi sư hàng lâm nhất định càng thêm gian nan. Thời gian không nhiều, trước nhân chỗ tốt tạm bài trừ điêu khắc cự long trên bức tường. Lễ bái sư đợi ta tới Vân Giới.
Thanh âm vừa dứt, bức tường bỗng nhiên tràn ra từng chút một linh quang đánh vào trong cơ thể Tông Thủ.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, cẩn thận quan sát thì thấy một số quang điểm như hạt gạo từng chút một tiến vào trong cơ thể. Lạp tức Tông Thủ cảm giác thân hình mình bắt đầu biến hóa kịch liệt.
Có chút tương tự Long Huyết Túy Thân Đan nhưng hiệu quả lại mạnh gấp mười gấp trăm lần!
Không biết đến cùng là vật gì, chỉ một số quang điểm màu vàng đã làm thân hình hắn vô luận là thể chất hay là lực lượng mềm dai đều tăng trưởng kịch liệt.
Những điểm sáng này vào thân, thân hình hắn vốn nên không chịu nổi mới phải nhưng giờ phút này được Long Ảnh duy trì thì hoàn toàn không việc gì.
Huyết dịch không ngừng sôi trào, huyết nhục trong cơ thể bỗng nhiên bành trướng, bỗng nhiên co rút lại vặn vẹo không ngừng.
Cả thân hồn của hắn cũng giống như đang thiêu đốt, thân hình tuy không có chuyện gì nhưng đau đớn khiến Tông Thủ như đặt mình vào địa ngục. Đang đau khổ chèo chống thì nghe thanh âm của Long Ảnh lão nhân kêu một tiếng kinh dị.
- Trong quật phòng còn có người, đúng là vi sư sơ suất.
Tông Thủ cố nén đau nhức mở mắt ra cẩn thận nhìn mọi nơi, chỉ thấy chung quanh nơi này, ngoại trừ thỉnh thoảng rớt xuống đá vụn cùng cát bụi thì không có gì.
Long Ảnh như biết được hắn nhìn không thấy, một cỗ dị lực bỗng nhiên rót vào ở trong hai mắt Tông Thủ.
Sau đó ba cái thân ảnh mơ mơ hồ hồ hiện ở trong tầm mắt đứng ở bên ngoài trăm trượng, chỗ lối vào quật thất.
Cũng không biết là sử dụng thủ đoạn gì mà không bị truyền tống ra ngoài.
Người cầm đầu đương nhiên đó là Long Nhược, đỉnh đầu hắn có một mà lụa trong suốt và mấy tờ linh phù lơ lửng.
Tay phải là một kiếm ảnh ngắn, quang hoa nội liễm, có thể thấy được kiếm kình phun ra nuốt vào đang vận sức chờ phát động. Đôi mắt của hắn đang lóe lên hàn mang.
- Long Nhược!
Trong lòng Tông Thủ hơi trầm xuống lại nhìn hai người còn lại, quả nhiên hai bên đúng là Hàn Nghịch Thủy cùng Lật Nguyên Đan. Sắc mặt mỗi người lúng túng cực kỳ.
- Long Nhược? Chính là cái tên ngu xuẩn ở Lăng Vân tông không chịu thu nạp ngươi? Sát ý không nhỏ, ngươi rốt cuộc đã chọc hắn ở chỗ nào?
Long Ảnh lão nhân hơi có vẻ kỳ quái hỏi, Tông Thủ cũng đồng dạng khó hiểu.
Kiếp trước đối với Lăng Vân tông, hắn không có hảo cảm nhưng vẫn chưa tới tình trạng sinh tử cừu địch như ở kiếp này.
Mặc dù chính mình quật khởi Vân Giới cũng chỉ làm tổn thương danh dự của Lăng Vân tông mà thôi.
Càn Thiên Sơn giờ phút này mặc dù đã có chút ít cường thịnh nhưng xa không đến trình độ suy giảm tới căn cơ của Lăng Vân tông. Mình ở tầng dưới cùng Nghiêm Phi Bạch tranh đoạt chân long máu huyết có lẽ cũng còn chưa truyền vào trong tai Long Nhược. Nghiêm chỉnh mà nói, việc này chính là Lăng Vân tông đuối lý!
/1700
|