Tông Thủ cầm lấy cái chặn giấy nện vào bàn gỗ, mà bốn mươi chín thanh phi kiếm cũng bao phủ một tầng kim quang, đồng dạng cũng bén hon mấy phần, chung quanh có gió xoáy vần vũ, lại càng có vô số điện xà bao phủ và tăng mạnh.
Hắn không có tu chữ phong, uy năng linh pháp mặc dù không bằng Nghĩ chân nhân. Nhưng mà giờ khắc này mượn nhờ lôi đình chi lực có hiệu quả tăng tốc cũng nhanh hơn kiến lính mấy phần.
Những nơi đi qua vòng xoáy xuyên thủng, một lát thì trong phạm vi trăm trượng có vô sô huyết nhục bay tán loạn.
Lúc này cả pháp đàn gia tốc vài phần, trực tiếp lao thẳng về phía của Nghĩ chân nhân mà đi.
Nếu Nghĩ chân nhân dám ngăn cản thì cứ chém giết, nếu như không dám thì pháp đàn bay vào trong biển mây là được rồi.
Hắn đánh cuộc là Nghĩ chân nhân nhất định sẽ không ngồi nhìn bản thân mình thoát đi từ biển mây.
Quả nhiên Nghĩ chân nhân thấy thế ánh mắt co rút lại, sắc mặt biến hóa, nhưng mà hắn không hiện thân ngăn cản ngược lại tránh lui, hắn vung tay áo lên thì mấy ngàn Ma Hỏa Tinh Nghĩ lại thôn phệ lẫn nhau.
Ngay lúc pháp đàn của Tông Thủ bay được chừng mười dặm thì có một núi kiến bành trướng bay tới.
Khí tức cuồng liệt trèo thẳng lên lục giai đỉnh phong. Chỉ luận khí thế hùng hồn thì trọn vẹn vượt qua những con kiến sáu cánh cả trăm lần! Cường độ này không kém gì tinh thú thất giai.
Gầm lên giận dữ, trong phạm vi mấy ngàn trượng bỗng nhiên có từng đoàn ma diễm bốc cháy dữ dội. Tràn ngập cả phiến không gian, xông thẳng lên trời.
Di động nhanh chóng cũng không có chậm. Pháp đàn mấy lần biến hướng đều bị ngăn cản, ngược lại có đoàn ma hỏa thông thiên kia ngăn cản phải lui lại.
Tông Thủ cũng âm thầm hít một hơi khí lạnh, Nghĩ chân nhân này thao túng bầy kiến không ngờ mạnh tới mức độ này!
Cũng may hắn lúc trước đã chuẩn bị Bách Lý Thanh Tịnh Hương làm đòn sát thủ, nếu không giờ phút này sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Đồng dạng vung tay áo phát ra mấy tấm chân phù. Linh quang lộn xộn bay ra dán lên người Tông Nguyên. Trên cánh tay trái có tiểu Kim quấn quanh, càng có thể ly thể ra ngoài, quấn quanh Tử Lôi thương.
Tông Nguyên hiểu ý, cũng không đợi Tông Thủ mở miệng phân phó. Hắn là người am hiểu chiến đấu, thương thế ngang trời, thế đi như sao băng đâm thẳng vào bầy kiến.
Vốn có một tia lôi đình lóng lánh và có vô số điện quang, lúc này hóa thành một đầu Lôi Long cực lớn quấn quanh thân thương của hắn, lôi đình lóe lên cuồn cuộn!
Lúc này điện quang tích súc tới tận cùng, thân hình Tông Nguyên lóe lên mấy cái đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, liên tục đâm chết hơn mười con kiến lính muốn ngăn cản. Bỗng dưng nhìn qua đám kiến lính có thân hình cực lớn kia, mũi thương đâm chỗ nào thì chỗ đó giáp xác đều nổ bung toàn bộ. Một đoàn huyết nhục nổ ra, thương thế của Tông Nguyên lướt qua cơ hồ đâm thủng một lỗ trên người kiến lính.
Nhưng mà qua trong chốc lát có nhiều Ma Hỏa Tinh Nghĩ cũng điên cuồng vọt tới.
Tông Nguyên cũng không dám dừng lại lần nữa, lần nữa phát huy kinh nghiệm mạnh mẽ. Thương ảnh chớp động liên tục đâm chết kiến lính, hiểm lại càng hiểm và trở lại pháp đàn.
Giờ phút này có con kiến cực lớn sau khi điên cuồng hò hét thì nổi giận, chúng lập tức từ mọi nơi xông tới.
Mà Nghĩ chân nhân lại không thèm để ý, lạnh giọng cười cười:
- Chuyện này thì thế nào? Những hài nhi của ta vô cùng vô tận. Ta muốn nhìn các ngươi có thể chèo chống trong bao lâu.
Tiếng nói vừa dứt thì những con kiến kia tỉnh táo lại, chúng thôn phệ lẫn nhau, lại đem mấy trăm con kiến chung quanh cắn nuốt sạch, trong mấy hô hấp lại có những con kiến khác bổ khuyết lại.
Nhưng mà vào lúc này kiếm gỗ đào bỗng nhiên hạ xuống. Trực tiếp đâm vào trong con kiến khổng lồ, trực tiếp thôn hấp huyết nhục của con kiến khổng lồ vào thân kiếm, sau khi chuyển hóa thành chân lực và bùng nổ.
Cơ hồ mỗi lần nổ vang thì thậm chí lục giai linh thú tự bạo cũng không hung mãnh bằng.
Những con kiến khổng lồ lúc này lâm vào cuồng loạn, nhưng sau đó không lâu không còn khí lực nằm rạp trên mặt đất. Giáp xác trên người xuất hiện vô số vêt thương. Chỉ một lát sau là không còn tiếng động.
Lúc kiếm gỗ đào xuyên thấu qua thì trên thân kiếm xuất hiện một tầng kim quang, càng phát nồng đậm thì cũng càng cường thế, một kiếm đảo qua thì có mười đầu kiến lính tử vong. Tất cả huyết nhục bị thôn phệ không còn.
Mà Nghĩ chân nhân thấy thế cũng hơi biến đổi, kiêng kị vạn phần, nhìn kiếm gỗ đào thì bình thường nhưng cũng không biết Tông Thủ này rốt cuộc thi yêu pháp gì khiến kiếm gỗ đào lại có thể trên cả linh binh thế kia, mà lực lượng của nó giống như vô cùng vô tận.
Thấy kiến lính tứ tung, hoàn toàn không cách nào ngăn cản thì một con kiến khổng lồ mà hắn vừa tiêu hao ba ngàn Ma Hỏa Tinh Nghĩ tạo thành lại bị Tông Thủ chém giết, mấy vạn con kiến của hắn bị một thanh kiếm tiêu diệt.
Hắn dĩ vãng chém giết với người ta đâu có động thủ làm gì, luôn dùng bầy kiến hao tổn chết đối thủ.
Giờ khắc này thực sự cảm nhận được loại cảm giác này thì hắn ngoài bất đắc dĩ cũng không còn thế nào cả.
- Tốt cho một hồi đại chiến tiêu hao! Không ngờ bằng vào linh pháp tinh khiết có thể chiến tiêu hao với Nghĩ đạo nhân, thú vị thú vị, Tông Thủ này quả nhiên là bất phàm. Ta lúc trước đúng là có chút xem thường hắn.
Thời điểm âm thanh nổ vang ầm ầm, âm thanh truyền ra ngoài mười dặm. Một nam tử trẻ tuổi đúng lúc này tiếng cười không ngừng, nhưng mà trong âm thanh kia lại có vài phần đắc ý và xem thường.
Mà người bên cạnh hắn thân hình cao gầy, mặc bộ quần áo trắng tuyết, nhưng mà tay áo bên trái lại đang bay bổng có huyết dịch khô cứng lại. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy máu tươi rơi ra ngoài nhuộm đỏ ống tay áo. Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vài phần tái nhợt. Chính là Hùng Ngọc trước đó không lâu bị Tông Thủ nhìn thấy ở xa xa một lần, vốn đang tĩnh dưỡng thương thế, nhưng mà khí kình thủy hỏa đinh óc của Tông Thủ vô cùng độc. Cánh tay cụt của nàng tới nay vẫn không cách nào khép miệng vết thương.
Giờ phút này vẫn vươn người đứng lên nhìn qua xa xa, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. So sánh không lâu nhìn thấy Tông Thủ đánh bại ba người Long Nhược lúc trước không kém nửa phần.
Dù sao khi đó Tông Thủ là dựa vào xu thế của Long Ảnh. Mà giờ này khắc này hắn toàn bộ bằng sức một mình đối chọi chính diện với Nghĩ đạo nhân.
Suy ngẫm một lát bỗng nhiên Hùng Ngọc mở miệng.
- Không biết cách nhìn của Lệ Hàm công tử thì hai người này ai thắng ai thua?
- Còn rất khó nói! Nghĩ chân nhân át chủ bài không ra, giờ phút này hiện thân chỉ là Ma Hỏa Tinh Nghĩ, có lẽ vẫn chưa phải lúc. Về phần Tông Thủ vẫn còn bảo lưu hơn phân nửa thực lực, người này kiếm đạo thông linh, tu vi võ đạo chỉ có cảnh giới Vũ Tông nhưng vũ lực cực mạnh. Dưới Thiên Vị hắn là số một. Cuộc chiến hôm nay hơn hơn phân nửa là Tông Thủ bại trận. Mà phần thắng của Tông Thủ nhiều nhất chỉ hơn hai thành, nhưng mà ta đoán chừng hắn mặc dù bại cũng có nắm chắc toàn thân trở ra. Thậm chí có khả năng làm Nghĩ chân nhân trọng thương, miễn không được kết quả bị thương...
Hắn không có tu chữ phong, uy năng linh pháp mặc dù không bằng Nghĩ chân nhân. Nhưng mà giờ khắc này mượn nhờ lôi đình chi lực có hiệu quả tăng tốc cũng nhanh hơn kiến lính mấy phần.
Những nơi đi qua vòng xoáy xuyên thủng, một lát thì trong phạm vi trăm trượng có vô sô huyết nhục bay tán loạn.
Lúc này cả pháp đàn gia tốc vài phần, trực tiếp lao thẳng về phía của Nghĩ chân nhân mà đi.
Nếu Nghĩ chân nhân dám ngăn cản thì cứ chém giết, nếu như không dám thì pháp đàn bay vào trong biển mây là được rồi.
Hắn đánh cuộc là Nghĩ chân nhân nhất định sẽ không ngồi nhìn bản thân mình thoát đi từ biển mây.
Quả nhiên Nghĩ chân nhân thấy thế ánh mắt co rút lại, sắc mặt biến hóa, nhưng mà hắn không hiện thân ngăn cản ngược lại tránh lui, hắn vung tay áo lên thì mấy ngàn Ma Hỏa Tinh Nghĩ lại thôn phệ lẫn nhau.
Ngay lúc pháp đàn của Tông Thủ bay được chừng mười dặm thì có một núi kiến bành trướng bay tới.
Khí tức cuồng liệt trèo thẳng lên lục giai đỉnh phong. Chỉ luận khí thế hùng hồn thì trọn vẹn vượt qua những con kiến sáu cánh cả trăm lần! Cường độ này không kém gì tinh thú thất giai.
Gầm lên giận dữ, trong phạm vi mấy ngàn trượng bỗng nhiên có từng đoàn ma diễm bốc cháy dữ dội. Tràn ngập cả phiến không gian, xông thẳng lên trời.
Di động nhanh chóng cũng không có chậm. Pháp đàn mấy lần biến hướng đều bị ngăn cản, ngược lại có đoàn ma hỏa thông thiên kia ngăn cản phải lui lại.
Tông Thủ cũng âm thầm hít một hơi khí lạnh, Nghĩ chân nhân này thao túng bầy kiến không ngờ mạnh tới mức độ này!
Cũng may hắn lúc trước đã chuẩn bị Bách Lý Thanh Tịnh Hương làm đòn sát thủ, nếu không giờ phút này sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Đồng dạng vung tay áo phát ra mấy tấm chân phù. Linh quang lộn xộn bay ra dán lên người Tông Nguyên. Trên cánh tay trái có tiểu Kim quấn quanh, càng có thể ly thể ra ngoài, quấn quanh Tử Lôi thương.
Tông Nguyên hiểu ý, cũng không đợi Tông Thủ mở miệng phân phó. Hắn là người am hiểu chiến đấu, thương thế ngang trời, thế đi như sao băng đâm thẳng vào bầy kiến.
Vốn có một tia lôi đình lóng lánh và có vô số điện quang, lúc này hóa thành một đầu Lôi Long cực lớn quấn quanh thân thương của hắn, lôi đình lóe lên cuồn cuộn!
Lúc này điện quang tích súc tới tận cùng, thân hình Tông Nguyên lóe lên mấy cái đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, liên tục đâm chết hơn mười con kiến lính muốn ngăn cản. Bỗng dưng nhìn qua đám kiến lính có thân hình cực lớn kia, mũi thương đâm chỗ nào thì chỗ đó giáp xác đều nổ bung toàn bộ. Một đoàn huyết nhục nổ ra, thương thế của Tông Nguyên lướt qua cơ hồ đâm thủng một lỗ trên người kiến lính.
Nhưng mà qua trong chốc lát có nhiều Ma Hỏa Tinh Nghĩ cũng điên cuồng vọt tới.
Tông Nguyên cũng không dám dừng lại lần nữa, lần nữa phát huy kinh nghiệm mạnh mẽ. Thương ảnh chớp động liên tục đâm chết kiến lính, hiểm lại càng hiểm và trở lại pháp đàn.
Giờ phút này có con kiến cực lớn sau khi điên cuồng hò hét thì nổi giận, chúng lập tức từ mọi nơi xông tới.
Mà Nghĩ chân nhân lại không thèm để ý, lạnh giọng cười cười:
- Chuyện này thì thế nào? Những hài nhi của ta vô cùng vô tận. Ta muốn nhìn các ngươi có thể chèo chống trong bao lâu.
Tiếng nói vừa dứt thì những con kiến kia tỉnh táo lại, chúng thôn phệ lẫn nhau, lại đem mấy trăm con kiến chung quanh cắn nuốt sạch, trong mấy hô hấp lại có những con kiến khác bổ khuyết lại.
Nhưng mà vào lúc này kiếm gỗ đào bỗng nhiên hạ xuống. Trực tiếp đâm vào trong con kiến khổng lồ, trực tiếp thôn hấp huyết nhục của con kiến khổng lồ vào thân kiếm, sau khi chuyển hóa thành chân lực và bùng nổ.
Cơ hồ mỗi lần nổ vang thì thậm chí lục giai linh thú tự bạo cũng không hung mãnh bằng.
Những con kiến khổng lồ lúc này lâm vào cuồng loạn, nhưng sau đó không lâu không còn khí lực nằm rạp trên mặt đất. Giáp xác trên người xuất hiện vô số vêt thương. Chỉ một lát sau là không còn tiếng động.
Lúc kiếm gỗ đào xuyên thấu qua thì trên thân kiếm xuất hiện một tầng kim quang, càng phát nồng đậm thì cũng càng cường thế, một kiếm đảo qua thì có mười đầu kiến lính tử vong. Tất cả huyết nhục bị thôn phệ không còn.
Mà Nghĩ chân nhân thấy thế cũng hơi biến đổi, kiêng kị vạn phần, nhìn kiếm gỗ đào thì bình thường nhưng cũng không biết Tông Thủ này rốt cuộc thi yêu pháp gì khiến kiếm gỗ đào lại có thể trên cả linh binh thế kia, mà lực lượng của nó giống như vô cùng vô tận.
Thấy kiến lính tứ tung, hoàn toàn không cách nào ngăn cản thì một con kiến khổng lồ mà hắn vừa tiêu hao ba ngàn Ma Hỏa Tinh Nghĩ tạo thành lại bị Tông Thủ chém giết, mấy vạn con kiến của hắn bị một thanh kiếm tiêu diệt.
Hắn dĩ vãng chém giết với người ta đâu có động thủ làm gì, luôn dùng bầy kiến hao tổn chết đối thủ.
Giờ khắc này thực sự cảm nhận được loại cảm giác này thì hắn ngoài bất đắc dĩ cũng không còn thế nào cả.
- Tốt cho một hồi đại chiến tiêu hao! Không ngờ bằng vào linh pháp tinh khiết có thể chiến tiêu hao với Nghĩ đạo nhân, thú vị thú vị, Tông Thủ này quả nhiên là bất phàm. Ta lúc trước đúng là có chút xem thường hắn.
Thời điểm âm thanh nổ vang ầm ầm, âm thanh truyền ra ngoài mười dặm. Một nam tử trẻ tuổi đúng lúc này tiếng cười không ngừng, nhưng mà trong âm thanh kia lại có vài phần đắc ý và xem thường.
Mà người bên cạnh hắn thân hình cao gầy, mặc bộ quần áo trắng tuyết, nhưng mà tay áo bên trái lại đang bay bổng có huyết dịch khô cứng lại. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy máu tươi rơi ra ngoài nhuộm đỏ ống tay áo. Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vài phần tái nhợt. Chính là Hùng Ngọc trước đó không lâu bị Tông Thủ nhìn thấy ở xa xa một lần, vốn đang tĩnh dưỡng thương thế, nhưng mà khí kình thủy hỏa đinh óc của Tông Thủ vô cùng độc. Cánh tay cụt của nàng tới nay vẫn không cách nào khép miệng vết thương.
Giờ phút này vẫn vươn người đứng lên nhìn qua xa xa, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. So sánh không lâu nhìn thấy Tông Thủ đánh bại ba người Long Nhược lúc trước không kém nửa phần.
Dù sao khi đó Tông Thủ là dựa vào xu thế của Long Ảnh. Mà giờ này khắc này hắn toàn bộ bằng sức một mình đối chọi chính diện với Nghĩ đạo nhân.
Suy ngẫm một lát bỗng nhiên Hùng Ngọc mở miệng.
- Không biết cách nhìn của Lệ Hàm công tử thì hai người này ai thắng ai thua?
- Còn rất khó nói! Nghĩ chân nhân át chủ bài không ra, giờ phút này hiện thân chỉ là Ma Hỏa Tinh Nghĩ, có lẽ vẫn chưa phải lúc. Về phần Tông Thủ vẫn còn bảo lưu hơn phân nửa thực lực, người này kiếm đạo thông linh, tu vi võ đạo chỉ có cảnh giới Vũ Tông nhưng vũ lực cực mạnh. Dưới Thiên Vị hắn là số một. Cuộc chiến hôm nay hơn hơn phân nửa là Tông Thủ bại trận. Mà phần thắng của Tông Thủ nhiều nhất chỉ hơn hai thành, nhưng mà ta đoán chừng hắn mặc dù bại cũng có nắm chắc toàn thân trở ra. Thậm chí có khả năng làm Nghĩ chân nhân trọng thương, miễn không được kết quả bị thương...
/1700
|