Vật ấy cũng là linh trân cực kỳ hiếm có, có thể khiến cho bất luận tinh thú hồn thú gì cũng có khả năng cộng sinh trở thành hộ giá trời sinh như Lôi Đình Dực Giao, sau đó ý thức của Tông Thủ cũng có thể điều khiển.
- Tông Nguyên, ngươi có thể nhớ rõ mười vạn huyết sát Lý Tà Linh?
- Lý Tà Linh? Nhớ rõ! Dù chưa từng giao thủ với người này nhưng ta đã gặp mặt. Nếu không phải chết trong tay quân thượng thì người này trong tương lai sẽ đáng sợ hơn Long Nhược mấy lần. Chỉ vì sát kiếm đạo mà giết vợ con và mẫu thân, hắn là kẻ biến thái tới cực điểm.
- Ngươi cũng biết người này thu phục chiếm được có một đầu hộ giá trời sinh chứ? Hơn nữa khi đó đã cao tới tam giai?
Thần sắc Tông Nguyên lúc này biến thành kinh nghi. Võ tu thuần túy làm sao có thể thu được hộ giá?
Tông Thủ cười cười, lại nói bí pháp Lý Tà Linh thu phục chiếm được linh thú hộ giá, hắn lúc này mới biết được từ trong di vật của kẻ này thu được nó, nhưng hắn lại không quan tâm, bộ hạ của hắn không cần vật này.
Nhưng hiện tại lại có suy nghĩ khác. Nếu cành linh hương không sử dụng thì quá đáng tiếc.
Ngữ khí của hắn biến đổi, mang theo vài phần hấp dẫn:
- Tông Nguyên, có nghĩ muốn một đầu hộ giá trời sinh không?
Tông Nguyên nhíu này, sau đó ánh mắt của hắn nhìn qua tay của Tông Thủ. Sau đó quyết đoán lắc đầu:
- Nếu như là đám kiến này thì ta không cần đâu.
Nghĩ đến vừa rồi trên người Nghĩ chân nhân buồn nôn như vậy thì Tông Nguyên có bị đánh chết cũng không tình nguyện. Nếu như Tông Thủ kiên trì thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Nhưng mà trong nội tâm tuyệt đối không trung thành như dĩ vãng.
- Yên tâm! Không phải thứ này.
Tông Thủ bật cười, hắn thu hồi trứng kiến chúa trong tay lại. Nếu mình không muốn thì cũng không ép người.
- Là một đầu bát giai hồn thú, hơn nữa thể chất thuộc tính tương hợp với ngươi. Phối hợp với thương pháp của ngươi sẽ tăng lên mấy thành. Cũng không phải là cộng sinh...
Nghĩ thầm một khi có thú hồn tương hợp thì chỉ sợ mình cũng phải nhượng bộ lui binh với hắn. Trong Vân Giới người trẻ tuổi tuấn kiệt hơn thằng này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cũng ở trên chiến trường có thể quét ngang tất cả.
Nhưng mà nghĩ tới hai đồ vật kia thì Tông Thủ cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Quay đầu thì thấy ánh mắt Tông Nguyên bán tín bán nghi, rất rõ ràng là mang theo ý chờ mong, Tông Thủ chán nản.
- Tính toán, nói chuyện này hơi sớm. Muốn hàng phục bát giai hộ giá thì tu vi ít nhất cũng là thất giai. Việc này đợi đến lúc ngươi đặt chân lên Thiên Vị nói sau, nhưng mà từ hôm nay ngươi phải tu luyện hồn lực một chút, dựa theo phương pháp này cần hồn lực thấp nhất là Xuất Khiếu Cảnh...
Tông Nguyên ‘ ah ’ một tiếng, hắn cũng đáp ứng, nghĩ ngợi nói chuyện này hơi phiền toái.
Thiên Vị dễ nói. Từ khi hắn tu luyện Nội Quan Huyền Đình Đoán Thể Quyết và ăn linh nguyên chi huyết. Hắn cũng cảm giác căn cơ của mình đang tăng lên thật nhanh, cường hóa cơ bắp, thân thể không ngừng lớn mạnh, có thể dung nạp hấp tụ lôi đình chi lực cũng càng nhiều hơn.
Lần này ở trong Tụ Long Môn tu vi thương ý chẳng những tiến nhanh. Cũng lọt vào mắt xanh của Long Ảnh lão nhân nên thu được không ít chỗ tốt.
Đã lờ mờ cảm giác bản thân mình trong hai năm là có thể bước vào cảnh giới Thiên Vị.
Nhưng lúc này tu tập linh pháp thì khó làm. Hắn một thân chân khí huyết mạnh mẽ, đặc biệt là sửa tập Cuồng Đình Thương thì chí cương chí dương, trời sinh xung đột với hồn lực...
Xuất Khiếu chi cảnh, nếu không dùng phương pháp thì khó mà đạt tới được.
Nhưng từ khi hắn báo được đại thù, thề nguyện nhất định sẽ nghe theo lệnh của Tông Thủ. Cho dù mệnh lệnh có không hợp lý, dù hoang đường cũng phải làm được.
Tông Thủ bên kia không quan tâm tới ánh mắt Tông Nguyên biến ảo. Hắn nhíu mày nên hủy thi diệt tích như thế nào mới thỏa đáng.
Nghĩ chân nhân chết thì chắc chắn sẽ chấn động cả Vân Giới. Nhất định còn khiên người ta rung động hơn chém Long Nhược rất nhiều.
Mà trứng kiến chúa lại làm cho người ta thèm thuồng.
Hơn mười tấm đạo phù bay ra, trong phạm vi mười dặm có hỏa diễm đầy trời. Thật lâu lâu sau đã thiêu đốt toàn bộ xác kiến và xác của Nghĩ chân nhân..
Nhưng mà cũng có một phần nhỏ thời gian trôi qua vẫn lù lù bất động, không chút dấu hiệu bị hòa tan.
Tông Thủ dứt khoát dùng pháp lực quét qua, đem những cái xác này nhiếp lên, đã biết những thứ giáp xác này là bộ phận tinh hoa nhất của Ma Hỏa Tinh Nghĩ. Chất liệu kiên cố làm cho linh binh thât giai khó làm gì được.
Không chút do dự Tông Thủ nhét toàn bộ vào trong túi càn khôn. Rồi sau đó ánh mắt bình tĩnh, có chút nghi hoặc nhìn qua gò núi thấp bé phía nam.
Hai con chuột lúc trước bây giờ chỉ còn lại một, dường như rời đi là con chuột yếu nhất, mà lưu lại thì triệt để vô thanh vô tức.
Nhưng nếu không để ý thì tình hình này quá quỷ dị.
Bay tới đó, kiếm của Tông Thủ bay vút lên cao. Chỉ trăm hô hấp là đi tới chỗ đó.
Chỉ thấy nơi này có tiểu linh trận, vô cùng tinh diệu, có thể xua đuổi khí cơ và che đậy tiếng động.
Nhưng bởi vì bây giờ không có người chủ trì cho nên sơ hở.
Tông Thủ lúc trước thẳng tới khi độc chết lũ kiến và chém giết Nghĩ chân nhân , lúc này mới cảm giác ở bên này có người nhìn qua.
Sau khi đáp xuống thì Tông Thủ chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi sắc mặt tím xanh đang nằm.
Sinh cơ đã đoạn tuyệt, triệt để không có tiếng động. Da thịt đã có dấu hiệu hư thối.
Đây là hiệu quả ăn mòn thân thể của Bách Lý Thanh Tịnh Hương.
Lại nhìn qua tướng mạo và cảm thấy quen thuộc. Tông Thủ nhìn hơn nửa ngày mới phát hiện đây là người đứng chung chỗ với Hùng Ngọc mấy ngày trước.
Hắn còn làm ra động tác cắt cổ, trong mắt hiện ra thần sắc khinh thường nhìn Tông Thủ, chuyện này làm Tông Thủ nhớ mãi.
Tông Thủ cau mày, tay áo phất lên thì một cơn gió màu xanh la từ đất bắng nổi lên, đem vật tùy thân của kẻ này cầm vào trong tay. Bên trong cũng có túi tiểu càn khôn, là cực phẩm có phạm vi hai trăm trượng. Tông Thủ xem qua thì sắc mặt biến ảo bất định và hiểu ra.
- Đoán chừng là người Liệt Linh Lệ gia! Có lẽ thân phận không thấp.
Tông Nguyên lúc này xem qua xong thì trước tiên hắn nhíu mày, kinh ngạc nhìn qua thi thể này.
Nghĩ thầm đây chỉ thân phận không thấp? Người này tu vi võ đạo không ngờ đạt tới Thiên Vị. Phương diện linh pháp cũng cực kỳ bất phàm, đạt tới Hoàn Dương đỉnh phong.
Đặt ở trong tông phái thế gia đều là đệ tử hạch tâm, tiền đồ vô lượng. Nhưng mà giờ phút này hắn nằm đây chỉ là thi thể lạnh như băng.
Tông Thủ ngu ngơ hồi lâu, lúc này than nhẹ một tiếng. Chuyện này cũng quá truyền kỳ rồi, không nghĩ qua lại đầu độc chết một cường giả thất giai.
- Tông Nguyên, ngươi nói thế gian này tại sao lại có kẻ ngu dốt như vậy chứ? Bách Lý Thanh Tịnh Hương này kỳ thật không tệ, nhưng cũng không phải là không có một chút phản ứng gì cả. Giải độc đan có thể tùy tiện phục dụng sao? Lại nói nếu lúc vừa trúng độc hắn mày dạn mặt dày chạy đi cầu cứu thì ta có thể ngồi yên không nhìn tới sao?
- Tông Nguyên, ngươi có thể nhớ rõ mười vạn huyết sát Lý Tà Linh?
- Lý Tà Linh? Nhớ rõ! Dù chưa từng giao thủ với người này nhưng ta đã gặp mặt. Nếu không phải chết trong tay quân thượng thì người này trong tương lai sẽ đáng sợ hơn Long Nhược mấy lần. Chỉ vì sát kiếm đạo mà giết vợ con và mẫu thân, hắn là kẻ biến thái tới cực điểm.
- Ngươi cũng biết người này thu phục chiếm được có một đầu hộ giá trời sinh chứ? Hơn nữa khi đó đã cao tới tam giai?
Thần sắc Tông Nguyên lúc này biến thành kinh nghi. Võ tu thuần túy làm sao có thể thu được hộ giá?
Tông Thủ cười cười, lại nói bí pháp Lý Tà Linh thu phục chiếm được linh thú hộ giá, hắn lúc này mới biết được từ trong di vật của kẻ này thu được nó, nhưng hắn lại không quan tâm, bộ hạ của hắn không cần vật này.
Nhưng hiện tại lại có suy nghĩ khác. Nếu cành linh hương không sử dụng thì quá đáng tiếc.
Ngữ khí của hắn biến đổi, mang theo vài phần hấp dẫn:
- Tông Nguyên, có nghĩ muốn một đầu hộ giá trời sinh không?
Tông Nguyên nhíu này, sau đó ánh mắt của hắn nhìn qua tay của Tông Thủ. Sau đó quyết đoán lắc đầu:
- Nếu như là đám kiến này thì ta không cần đâu.
Nghĩ đến vừa rồi trên người Nghĩ chân nhân buồn nôn như vậy thì Tông Nguyên có bị đánh chết cũng không tình nguyện. Nếu như Tông Thủ kiên trì thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Nhưng mà trong nội tâm tuyệt đối không trung thành như dĩ vãng.
- Yên tâm! Không phải thứ này.
Tông Thủ bật cười, hắn thu hồi trứng kiến chúa trong tay lại. Nếu mình không muốn thì cũng không ép người.
- Là một đầu bát giai hồn thú, hơn nữa thể chất thuộc tính tương hợp với ngươi. Phối hợp với thương pháp của ngươi sẽ tăng lên mấy thành. Cũng không phải là cộng sinh...
Nghĩ thầm một khi có thú hồn tương hợp thì chỉ sợ mình cũng phải nhượng bộ lui binh với hắn. Trong Vân Giới người trẻ tuổi tuấn kiệt hơn thằng này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cũng ở trên chiến trường có thể quét ngang tất cả.
Nhưng mà nghĩ tới hai đồ vật kia thì Tông Thủ cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Quay đầu thì thấy ánh mắt Tông Nguyên bán tín bán nghi, rất rõ ràng là mang theo ý chờ mong, Tông Thủ chán nản.
- Tính toán, nói chuyện này hơi sớm. Muốn hàng phục bát giai hộ giá thì tu vi ít nhất cũng là thất giai. Việc này đợi đến lúc ngươi đặt chân lên Thiên Vị nói sau, nhưng mà từ hôm nay ngươi phải tu luyện hồn lực một chút, dựa theo phương pháp này cần hồn lực thấp nhất là Xuất Khiếu Cảnh...
Tông Nguyên ‘ ah ’ một tiếng, hắn cũng đáp ứng, nghĩ ngợi nói chuyện này hơi phiền toái.
Thiên Vị dễ nói. Từ khi hắn tu luyện Nội Quan Huyền Đình Đoán Thể Quyết và ăn linh nguyên chi huyết. Hắn cũng cảm giác căn cơ của mình đang tăng lên thật nhanh, cường hóa cơ bắp, thân thể không ngừng lớn mạnh, có thể dung nạp hấp tụ lôi đình chi lực cũng càng nhiều hơn.
Lần này ở trong Tụ Long Môn tu vi thương ý chẳng những tiến nhanh. Cũng lọt vào mắt xanh của Long Ảnh lão nhân nên thu được không ít chỗ tốt.
Đã lờ mờ cảm giác bản thân mình trong hai năm là có thể bước vào cảnh giới Thiên Vị.
Nhưng lúc này tu tập linh pháp thì khó làm. Hắn một thân chân khí huyết mạnh mẽ, đặc biệt là sửa tập Cuồng Đình Thương thì chí cương chí dương, trời sinh xung đột với hồn lực...
Xuất Khiếu chi cảnh, nếu không dùng phương pháp thì khó mà đạt tới được.
Nhưng từ khi hắn báo được đại thù, thề nguyện nhất định sẽ nghe theo lệnh của Tông Thủ. Cho dù mệnh lệnh có không hợp lý, dù hoang đường cũng phải làm được.
Tông Thủ bên kia không quan tâm tới ánh mắt Tông Nguyên biến ảo. Hắn nhíu mày nên hủy thi diệt tích như thế nào mới thỏa đáng.
Nghĩ chân nhân chết thì chắc chắn sẽ chấn động cả Vân Giới. Nhất định còn khiên người ta rung động hơn chém Long Nhược rất nhiều.
Mà trứng kiến chúa lại làm cho người ta thèm thuồng.
Hơn mười tấm đạo phù bay ra, trong phạm vi mười dặm có hỏa diễm đầy trời. Thật lâu lâu sau đã thiêu đốt toàn bộ xác kiến và xác của Nghĩ chân nhân..
Nhưng mà cũng có một phần nhỏ thời gian trôi qua vẫn lù lù bất động, không chút dấu hiệu bị hòa tan.
Tông Thủ dứt khoát dùng pháp lực quét qua, đem những cái xác này nhiếp lên, đã biết những thứ giáp xác này là bộ phận tinh hoa nhất của Ma Hỏa Tinh Nghĩ. Chất liệu kiên cố làm cho linh binh thât giai khó làm gì được.
Không chút do dự Tông Thủ nhét toàn bộ vào trong túi càn khôn. Rồi sau đó ánh mắt bình tĩnh, có chút nghi hoặc nhìn qua gò núi thấp bé phía nam.
Hai con chuột lúc trước bây giờ chỉ còn lại một, dường như rời đi là con chuột yếu nhất, mà lưu lại thì triệt để vô thanh vô tức.
Nhưng nếu không để ý thì tình hình này quá quỷ dị.
Bay tới đó, kiếm của Tông Thủ bay vút lên cao. Chỉ trăm hô hấp là đi tới chỗ đó.
Chỉ thấy nơi này có tiểu linh trận, vô cùng tinh diệu, có thể xua đuổi khí cơ và che đậy tiếng động.
Nhưng bởi vì bây giờ không có người chủ trì cho nên sơ hở.
Tông Thủ lúc trước thẳng tới khi độc chết lũ kiến và chém giết Nghĩ chân nhân , lúc này mới cảm giác ở bên này có người nhìn qua.
Sau khi đáp xuống thì Tông Thủ chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi sắc mặt tím xanh đang nằm.
Sinh cơ đã đoạn tuyệt, triệt để không có tiếng động. Da thịt đã có dấu hiệu hư thối.
Đây là hiệu quả ăn mòn thân thể của Bách Lý Thanh Tịnh Hương.
Lại nhìn qua tướng mạo và cảm thấy quen thuộc. Tông Thủ nhìn hơn nửa ngày mới phát hiện đây là người đứng chung chỗ với Hùng Ngọc mấy ngày trước.
Hắn còn làm ra động tác cắt cổ, trong mắt hiện ra thần sắc khinh thường nhìn Tông Thủ, chuyện này làm Tông Thủ nhớ mãi.
Tông Thủ cau mày, tay áo phất lên thì một cơn gió màu xanh la từ đất bắng nổi lên, đem vật tùy thân của kẻ này cầm vào trong tay. Bên trong cũng có túi tiểu càn khôn, là cực phẩm có phạm vi hai trăm trượng. Tông Thủ xem qua thì sắc mặt biến ảo bất định và hiểu ra.
- Đoán chừng là người Liệt Linh Lệ gia! Có lẽ thân phận không thấp.
Tông Nguyên lúc này xem qua xong thì trước tiên hắn nhíu mày, kinh ngạc nhìn qua thi thể này.
Nghĩ thầm đây chỉ thân phận không thấp? Người này tu vi võ đạo không ngờ đạt tới Thiên Vị. Phương diện linh pháp cũng cực kỳ bất phàm, đạt tới Hoàn Dương đỉnh phong.
Đặt ở trong tông phái thế gia đều là đệ tử hạch tâm, tiền đồ vô lượng. Nhưng mà giờ phút này hắn nằm đây chỉ là thi thể lạnh như băng.
Tông Thủ ngu ngơ hồi lâu, lúc này than nhẹ một tiếng. Chuyện này cũng quá truyền kỳ rồi, không nghĩ qua lại đầu độc chết một cường giả thất giai.
- Tông Nguyên, ngươi nói thế gian này tại sao lại có kẻ ngu dốt như vậy chứ? Bách Lý Thanh Tịnh Hương này kỳ thật không tệ, nhưng cũng không phải là không có một chút phản ứng gì cả. Giải độc đan có thể tùy tiện phục dụng sao? Lại nói nếu lúc vừa trúng độc hắn mày dạn mặt dày chạy đi cầu cứu thì ta có thể ngồi yên không nhìn tới sao?
/1700
|