Sư huynh của ngươi nói là thiên hạ chi lý, chỉ biết càng biện càng minh. Vì vậy thiết hạ hai đường này, Cầu Thị Đường chính là biện pháp, Thực Chứng Đường là tiếp thu ý kiến quần chúng, nghiên cứu như thế nào mới đem thương sinh đạo của chúng ta chứng thực. Không biết thế nào lại từ từ biến dị, ngay cả sư huynh cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho bọn họ. Yên tâm, những kẻ này chỉ nói miệng mà thôi, có sư môn trưởng bối ước thúc, kỳ thật hơn phân nửa không dám xằng bậy.
Tông Thủ lúc này mới thoáng an tâm, thực sự cảm thấy tư vị đắng chát. Hơn phân nửa không dám xằng bậy, như vậy vẫn có chút ngừoi có thể bỏ qua sư môn ước thúc.
Cuối cùng hắn vẫn dừng chân lại. mấy người Tông Thủ đều bị Hàn Phương an bài đến một gian độc viện.
Tuy rộng lớn, phong cảnh cũng ưu mỹ. Bên trong trang trí lại đơn sơ, trừ tủ giường ra thì không có gì khác. Bên trong sắp đặt một Tụ Linh Trận bình thường, có thể tụ linh năng. Mà trên cửa phòng có chữ Giáp.
Tông Thủ suy nghĩ tông môn quá đơn giản, ưu đãi đối với nhị đại đích truyền rõ ràng cũng kém như vậy, chẳng lẽ là nghèo quá sao?
Cũng chỉ nghe Hàn Phương nói:
- Thương Sinh Đạo đã nói chúng sinh ngang hàng, tự nhiên cũng phải tự thể nghiệm. Trong môn mặc dù cũng có đích truyền chân truyền, trong ngoài có khác. Nhưng mà điều kiện tu hành lại đối xử như nhau. Ngay cả ta cũng như vậy.
Nghe được lời ấy Tông Thủ lại hơi hơi ngoài ý muốn:
- Đệ tử trong môn đối xử như nhau? Có thể nói công pháp tu hành không giống nhau, tại sao đối xử như nhau?
- Ai nói bất đồng?
Hàn Phương cười cười, trên mặt tràn ngập vẻ kiêu ngạo:
- Người khác đối với tuyệt học chính thức của tông phái đều xem như trân bảo, bí mật bất truyền. Nhưng chỉ có Thương Sinh Đạo chúng ta là mở rộng ra, mặc người đi học. Chỉ nhìn tâm và phẩm đức của bọn họ, nếu có được trưởng bối tán thành, như vậy sẽ mặc ngươi học. Chỉ cần ngươi có thể xem hiểu thì ngươi cứ học. Năm đó Hi Tử sư bá lập nhiều quy củ, vạn năm không dễ dàng. Vì vậy Thương Sinh Đạo tam tông lục môn chúng ta bị coi là Ma Đạo, số lượng đệ tử thua xa chư tông còn lại, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Dùng sức một mình lực kháng đạo nho phật tam giáo, làm cho chúng không dám làm càn.
Tông Thủ bán tín bán nghi, nhớ rõ lúc trước Ngụy Húc truyền hai bộ Nội Quan Huyền Đình Đoán Thể Quyết cùng Đại Dịch La Thiên Không Minh Pháp cũng không nói như vậy.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại Ngụy Húc khi đó dường như cũng chỉ nói là không được truyền bí quyêt của tông môn cho ngoại nhân mà thôi.
- Người tu thành thì nhất định là đệ tử nội môn của Thương Sinh Đạo.
Đây là câu cuối cùng, khi đó hắn lý giải chỉ cần là đệ tử nội môn mới có tư cách, mới có thể học được hai môn công pháp này. Lúc này tưởng tượng đoán chừng ý của sư huynh là về sau có tư cách tiến vào nội môn Thương Sinh Đạo.
Nghiêm chỉnh mà nói hai môn công này không phải người bình thường có thể tu thành.
Tông Nguyên là bởi vì lôi đình chi lực, có đầy đủ lĩnh ngộ. Mà Sơ Tuyết Nhược Thủy mặc dù có hắn chỉ điểm đến nay vẫn chưa chính thức nhập môn, một mặt là rộng mở cửa cho người ta lựa chọn, thẳng đến khi học có bổn sự mới thôi. Một mặt là bi mật bất truyền, tập trung tài nguyên, đào tạo đệ tử hạch tâm. Cả hai cao thấp còn khó mà nói. Nhưng mà lòng dạ của Hi Tử làm cho người ta kính nể.
Lúc này lại nghe Hàn Phương cười khổ, nói:
- Nhưng cũng vì như vậy có rất nhiều người thiên tư cao tuyệt không gia nhập Thương Sinh Đạo chúng ta. Dù là đệ tử thiên tài thì ở trong Thương Sinh Đạo chúng ta cũng chỉ là đệ tử bình thường. Vì vậy anh tài chính thức gia nhập Thương Sinh Đạo chúng ta không nhiều lắm. Cũng thiệt thòi các đệ tử này. Vạn năm trôi qua cũng đã có xu hướng suy tàn. Không biết sư đệ hôm nay có từng hối hận?
Tông Thủ nghe vậy thì không nhịn được cười lên, thần sắc không màng danh lợi:
- Người khác nghĩ như thế nào Tông Thủ ta không biết, nhưng mà phương pháp của Hi Tử sư bá lại hợp ý của ta.
Hàn Phương nghe vậy thì khẽ giật mình, bản đạo Tông Thủ tất nhiên sẽ oán trách vài câu, mặc dù không nói trong nội tâm cũng không thoải mái, hắn cũng chuẩn bị mở miệng khuyên bảo, an ủi Tông Thủ. Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn nghe trả lời như vậy. Thần sắc cao hứng không phải làm bộ.
Người có thiên phú phần lớn là tự ngạo, tự cho mình siêu phàm. Giống như Tông Thủ thì phượng mao lân giác, quá hiếm.
Vị sư đệ này thật là quái nhân.
Hàn Phương lắc đầu, lại nói một it quy củ của Thương Sinh Khung Cảnh, liền chuẩn bị rời đi. Vốn đem theo Sư Nhược Lan cùng mang đi.
Mà cuối cùng thấy tiểu nha đầu này chết cũng muốn quấn quít bên người Tông Thủ không chịu rời đi, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho.
Mà khi hắn đi tới giữa sân thì Hàn Phương bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột ngột trở lại:
- Quên một chuyện, sư đệ phải ghi nhớ, tên họ ngươi ở trên huyền mệnh kim sách không nên nói cho ai biết.
Tông Thủ nghe vậy nhíu mày, hỏi:
- Sư đệ xin lắng nghe!
- Không có gì, chỉ là huyền mệnh kim sách không chỉ có thể bảo hộ tàn hồn bất diệt, càng có thể kéo dài tánh mạng. Ngươi nói ta một kẻ thần cảnh, lại không có huyết mạch truyền thừa, tại sao có thể từ vạn năm trước sống tới bây giờ? Sư đệ ngươi cũng biết không? Đem tên tuổi của người khắc lên huyền mệnh kim sách thì thọ mệnh nhiều hơn người ta nửa lần.
Thời điểm Hàn Phương nói xong thì cười tự giễu, rời đi.
Thần sắc Tông Thủ cũng lập tức ngơ ngẩn, hơn nửa ngày mới khôi phục lại.
Nửa lần? Nói cách khác dùng cảnh giới của hắn hiện giờ có thể sống ba trăm năm. Như vậy trên huyền mệnh kim sách là hắn sống bốn trăm năm mươi năm?
Trách không được nó là trấn tông chi bảo của Thương Sinh Đạo!
Biết được tổ sư đường của Thương Sinh Đạo cũng không nằm ở Thương Sinh Cung, mà là giấu ở chỗ cao nhất, có tinh thần vờn quanh.
Thời điểm hắn vừa mới gia nhập Thương Sinh Khung Cảnh thì có thể cảm giác được chỗ kia có đồ vật gì đ, thì ra là tổ sư đường, ẩn ẩn liên hệ tâm thần với mình, giống như đang kêu gọi.
Hăn chính là huyền mệnh kim sách? Không đúng, không nên mãnh liệt như vậy. Phải nói là lưỡi kiếm! Sư huynh gọi là ‘ luyện thần ’ là thanh tiên kiếm!
Ẩn ẩn có cảm giác xúc động muốn bay lên đem kiếm kia cầm trong tay. Nhưng mà hắn lại kỳ quái, trong cách nói của Ngụy sư huynh thì ít nhất cần thần cảnh mới nắm giữ được.
Chẳng lẽ nói chính mình cảm ứng là ảo giác?
Nhất thời bình tĩnh nhập thần, ngay cả khi Hàn sư huynh rời đi xa vẫn không để ý.
Thẳng đến khi chung quanh bỗng nhiên truyền đến âm thanh xôn xao, Tông Thủ mới lấy lại tinh thần. NHìn qua ngoài cửa sổ, chỉ thấy nơi này có hơn mười ngày, đang ngừng chân không xa, thần sắc quái dị.
Cũng không biết là giờ phút này đã chạng vạng tối, bên kia giảng kinh đường giảng bài đã chấm dứt. Càng ngày càng nhiều người lúc này tụ tập ở đây. Mà ánh mắt không khác biệt lắm.
Tông Thủ vô ý thức sờ sờ mặt của mình, cũng không có gì dị thường. Trong giây lát thì nội tâm giật mình hiểu được, nhìn qua nhãn hiệu ‘ Giáp tự đệ nhất viện ’.
Tông Thủ lúc này mới thoáng an tâm, thực sự cảm thấy tư vị đắng chát. Hơn phân nửa không dám xằng bậy, như vậy vẫn có chút ngừoi có thể bỏ qua sư môn ước thúc.
Cuối cùng hắn vẫn dừng chân lại. mấy người Tông Thủ đều bị Hàn Phương an bài đến một gian độc viện.
Tuy rộng lớn, phong cảnh cũng ưu mỹ. Bên trong trang trí lại đơn sơ, trừ tủ giường ra thì không có gì khác. Bên trong sắp đặt một Tụ Linh Trận bình thường, có thể tụ linh năng. Mà trên cửa phòng có chữ Giáp.
Tông Thủ suy nghĩ tông môn quá đơn giản, ưu đãi đối với nhị đại đích truyền rõ ràng cũng kém như vậy, chẳng lẽ là nghèo quá sao?
Cũng chỉ nghe Hàn Phương nói:
- Thương Sinh Đạo đã nói chúng sinh ngang hàng, tự nhiên cũng phải tự thể nghiệm. Trong môn mặc dù cũng có đích truyền chân truyền, trong ngoài có khác. Nhưng mà điều kiện tu hành lại đối xử như nhau. Ngay cả ta cũng như vậy.
Nghe được lời ấy Tông Thủ lại hơi hơi ngoài ý muốn:
- Đệ tử trong môn đối xử như nhau? Có thể nói công pháp tu hành không giống nhau, tại sao đối xử như nhau?
- Ai nói bất đồng?
Hàn Phương cười cười, trên mặt tràn ngập vẻ kiêu ngạo:
- Người khác đối với tuyệt học chính thức của tông phái đều xem như trân bảo, bí mật bất truyền. Nhưng chỉ có Thương Sinh Đạo chúng ta là mở rộng ra, mặc người đi học. Chỉ nhìn tâm và phẩm đức của bọn họ, nếu có được trưởng bối tán thành, như vậy sẽ mặc ngươi học. Chỉ cần ngươi có thể xem hiểu thì ngươi cứ học. Năm đó Hi Tử sư bá lập nhiều quy củ, vạn năm không dễ dàng. Vì vậy Thương Sinh Đạo tam tông lục môn chúng ta bị coi là Ma Đạo, số lượng đệ tử thua xa chư tông còn lại, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Dùng sức một mình lực kháng đạo nho phật tam giáo, làm cho chúng không dám làm càn.
Tông Thủ bán tín bán nghi, nhớ rõ lúc trước Ngụy Húc truyền hai bộ Nội Quan Huyền Đình Đoán Thể Quyết cùng Đại Dịch La Thiên Không Minh Pháp cũng không nói như vậy.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại Ngụy Húc khi đó dường như cũng chỉ nói là không được truyền bí quyêt của tông môn cho ngoại nhân mà thôi.
- Người tu thành thì nhất định là đệ tử nội môn của Thương Sinh Đạo.
Đây là câu cuối cùng, khi đó hắn lý giải chỉ cần là đệ tử nội môn mới có tư cách, mới có thể học được hai môn công pháp này. Lúc này tưởng tượng đoán chừng ý của sư huynh là về sau có tư cách tiến vào nội môn Thương Sinh Đạo.
Nghiêm chỉnh mà nói hai môn công này không phải người bình thường có thể tu thành.
Tông Nguyên là bởi vì lôi đình chi lực, có đầy đủ lĩnh ngộ. Mà Sơ Tuyết Nhược Thủy mặc dù có hắn chỉ điểm đến nay vẫn chưa chính thức nhập môn, một mặt là rộng mở cửa cho người ta lựa chọn, thẳng đến khi học có bổn sự mới thôi. Một mặt là bi mật bất truyền, tập trung tài nguyên, đào tạo đệ tử hạch tâm. Cả hai cao thấp còn khó mà nói. Nhưng mà lòng dạ của Hi Tử làm cho người ta kính nể.
Lúc này lại nghe Hàn Phương cười khổ, nói:
- Nhưng cũng vì như vậy có rất nhiều người thiên tư cao tuyệt không gia nhập Thương Sinh Đạo chúng ta. Dù là đệ tử thiên tài thì ở trong Thương Sinh Đạo chúng ta cũng chỉ là đệ tử bình thường. Vì vậy anh tài chính thức gia nhập Thương Sinh Đạo chúng ta không nhiều lắm. Cũng thiệt thòi các đệ tử này. Vạn năm trôi qua cũng đã có xu hướng suy tàn. Không biết sư đệ hôm nay có từng hối hận?
Tông Thủ nghe vậy thì không nhịn được cười lên, thần sắc không màng danh lợi:
- Người khác nghĩ như thế nào Tông Thủ ta không biết, nhưng mà phương pháp của Hi Tử sư bá lại hợp ý của ta.
Hàn Phương nghe vậy thì khẽ giật mình, bản đạo Tông Thủ tất nhiên sẽ oán trách vài câu, mặc dù không nói trong nội tâm cũng không thoải mái, hắn cũng chuẩn bị mở miệng khuyên bảo, an ủi Tông Thủ. Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn nghe trả lời như vậy. Thần sắc cao hứng không phải làm bộ.
Người có thiên phú phần lớn là tự ngạo, tự cho mình siêu phàm. Giống như Tông Thủ thì phượng mao lân giác, quá hiếm.
Vị sư đệ này thật là quái nhân.
Hàn Phương lắc đầu, lại nói một it quy củ của Thương Sinh Khung Cảnh, liền chuẩn bị rời đi. Vốn đem theo Sư Nhược Lan cùng mang đi.
Mà cuối cùng thấy tiểu nha đầu này chết cũng muốn quấn quít bên người Tông Thủ không chịu rời đi, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho.
Mà khi hắn đi tới giữa sân thì Hàn Phương bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột ngột trở lại:
- Quên một chuyện, sư đệ phải ghi nhớ, tên họ ngươi ở trên huyền mệnh kim sách không nên nói cho ai biết.
Tông Thủ nghe vậy nhíu mày, hỏi:
- Sư đệ xin lắng nghe!
- Không có gì, chỉ là huyền mệnh kim sách không chỉ có thể bảo hộ tàn hồn bất diệt, càng có thể kéo dài tánh mạng. Ngươi nói ta một kẻ thần cảnh, lại không có huyết mạch truyền thừa, tại sao có thể từ vạn năm trước sống tới bây giờ? Sư đệ ngươi cũng biết không? Đem tên tuổi của người khắc lên huyền mệnh kim sách thì thọ mệnh nhiều hơn người ta nửa lần.
Thời điểm Hàn Phương nói xong thì cười tự giễu, rời đi.
Thần sắc Tông Thủ cũng lập tức ngơ ngẩn, hơn nửa ngày mới khôi phục lại.
Nửa lần? Nói cách khác dùng cảnh giới của hắn hiện giờ có thể sống ba trăm năm. Như vậy trên huyền mệnh kim sách là hắn sống bốn trăm năm mươi năm?
Trách không được nó là trấn tông chi bảo của Thương Sinh Đạo!
Biết được tổ sư đường của Thương Sinh Đạo cũng không nằm ở Thương Sinh Cung, mà là giấu ở chỗ cao nhất, có tinh thần vờn quanh.
Thời điểm hắn vừa mới gia nhập Thương Sinh Khung Cảnh thì có thể cảm giác được chỗ kia có đồ vật gì đ, thì ra là tổ sư đường, ẩn ẩn liên hệ tâm thần với mình, giống như đang kêu gọi.
Hăn chính là huyền mệnh kim sách? Không đúng, không nên mãnh liệt như vậy. Phải nói là lưỡi kiếm! Sư huynh gọi là ‘ luyện thần ’ là thanh tiên kiếm!
Ẩn ẩn có cảm giác xúc động muốn bay lên đem kiếm kia cầm trong tay. Nhưng mà hắn lại kỳ quái, trong cách nói của Ngụy sư huynh thì ít nhất cần thần cảnh mới nắm giữ được.
Chẳng lẽ nói chính mình cảm ứng là ảo giác?
Nhất thời bình tĩnh nhập thần, ngay cả khi Hàn sư huynh rời đi xa vẫn không để ý.
Thẳng đến khi chung quanh bỗng nhiên truyền đến âm thanh xôn xao, Tông Thủ mới lấy lại tinh thần. NHìn qua ngoài cửa sổ, chỉ thấy nơi này có hơn mười ngày, đang ngừng chân không xa, thần sắc quái dị.
Cũng không biết là giờ phút này đã chạng vạng tối, bên kia giảng kinh đường giảng bài đã chấm dứt. Càng ngày càng nhiều người lúc này tụ tập ở đây. Mà ánh mắt không khác biệt lắm.
Tông Thủ vô ý thức sờ sờ mặt của mình, cũng không có gì dị thường. Trong giây lát thì nội tâm giật mình hiểu được, nhìn qua nhãn hiệu ‘ Giáp tự đệ nhất viện ’.
/1700
|