Quả nhiên sau một khắc, chợt nghe ngữ khí nhàn nhạt của Hàn Phương:
- Không lâu trước đây ở trong linh hà, sư đệ mới thu được một con linh sủng hộ giá?
Ánh mắt Tông Thủ lẫm liệt, sau đó vung tay áo, đem Hàm Hi đồng dạng đang giấu ở trong tay áo cho đi ra.
- Sư huynh nói, là nó?
- Đúng vậy!
Hàn Phương khẽ vuốt cằm, sau đó là ánh mắt phức tạp, cao thấp nhìn con linh sủng hình người này, ánh mắt thâm thúy kia, liền phảng phất như muốn đem đầu tinh thú thất giai loại trùng nay triệt để xuyên thấu. Hàm Hi cũng có cảm giác, cơn buồn ngủ toàn bộ biến mất không thấy nữa, mở ra con mắt màu tử kim, trong con mắt tỏa ra hung ý.
Hàn Phương thấy thế, lại không thèm để ý chút nào, sau khi cười cười lại dời ánh mắt đi. Ở trong đôi mắt tràn đầy ý cảm khái:
- Quả nhiên là dị chủng trời sinh, sư đệ quả nhiên là có phúc lớn.
Tông Thủ lại không nói lời nào, lẳng lặng lắng nghe. Biết được Hàn Phương này như cũ vẫn chưa nói hết.
- Sở dĩ thiên địa dị chủng, đều là theo sát phạt lệ khí mà sinh, trời sinh kiệt ngạo bất tuân. Từ tiền cổ đến nay, sự tình phệ chủ nhiều vô số kể. Bất quá nếu như sư đệ có một ngày có thể đạt tới tiên cảnh, sẽ biết được chỗ tốt của dị chủng trời sinh này, tuyệt không chỉ là chiến lực có thể sánh vai cùng với thần thú thôi đâu. Ngày sau hảo hảo đối đãi với nó, một khi có thể triệt để đem nó hàng phục, nhất định có thể trở thành một tuyệt đại trợ thủ của sư đệ.
Nghe được lời ấy, Tông Thủ nhưng lại nhíu mày lại. Hàn Phương hôm nay nói chuyện, như thế nào đều là mây mù dày đặc, từ ngữ mập mờ, lời nói đều chỉ nói đến một nửa?
Tiếp đó Hàn Phương lại không chịu nói tiếp, thần sắc cũng chuyển thành ngưng trọng:
- Còn có một sự tình! Lúc trước ta đã cẩn thận nghĩ tới, cái phương pháp tụ kết pháp tướng kia, thật sự là quá hư vô mờ mịt, cũng vô cùng mạo hiểm, đối với tiền đồ ngày sau của sư đệ cũng có ảnh hưởng. Theo ta lúc này, sư đệ vẫn là trọng cấu căn cơ cho thỏa đáng. Hàn Phương sẽ dốc hết sức tương trợ, tất có thể trong vòng nửa năm khiến cho sư đệ hồi phục như cũ!
Trong lòng Tông Thủ không khỏi hơi trầm xuống, trong miệng cũng âm thầm phát khổ. Hàn Phương mấy ngày trước đã nói, quả nhiên phần lớn chỉ là an ủi mà thôi. Chỉ sợ khi đó đã là nhận định, hắn đối với linh pháp không có thành tựu quá lớn.
Lúc này lại cải biến thái độ, chỉ sợ hơn phân nửa cũng là bởi vì linh sủng hộ giá của chính mình.
Hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, trên mặt Tông Thủ liền khôi phục lại vui vẻ:
- Trọng cấu căn cơ? Không cần phải như vậy, có một vài điển tịch pháp tướng, sự đệ cũng đã xem qua, chắc chắn hữu dụng!
Hàn Phương lập tức giật mình, tiếp đó mi tâm nhíu lại nói:
- Không dối gạt sư đệ, ngưng tụ pháp tướng đúng là một con đường, khi đó Hàn Phương cũng không nghĩ được nhiều. Bất quá sự đệ cũng biết, cái Phật môn pháp tướng này, cũng có thượng, trung, hạ phân ra cửu phẩm? Thôn Thiên Nguyên Hóa Quyết tuy là thế gian kỳ công, nhưng lại lấy võ đạo làm chủ, nếu dùng nó để ngưng tụ pháp tướng, hơn phân nửa chỉ có thể dùng dòng xoáy làm vật tham chiếu. Nếu như thành công, tối đa cũng chỉ là trung phẩm.
Dòng xoáy,? Trung phẩm?
Trong mắt Tông Thủ, nhưng lại âm thầm vui vẻ. Chính mình muốn ngưng tụ pháp tướng, cũng không phải là loại này, mà là cái mà mắt thường không thể thấy được, có được lực lượng hủy diệt thế giới.
Mặc dù là chí cường giả ở thời đại này, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể biết được.
‘Kim Cương giới Đại Nhật Như Lai tâm chú’, hy vọng nội dung phía sau của quyển sách này, đừng để cho mình thất vọng.
Bỗng nhiên ngừng chân, Tông Thủ quay đầu lại nói:
- Sư huynh kiến thức rộng rãi, đã từng gặp qua lỗ đen hay chưa?
Thân hình Hàn Phương cũng đồng dạng lập tức dừng lại, trong nội tâm tràn đầy khó hiểu. Lỗ đen? Đó là cái gì?
Cái danh từ này, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Tông Thủ lại không nói thêm gì nữa, tương tự chỉ đem lời nói ra một nửa. Tay áo bồng bềnh, đi thẳng về phía truyền pháp lầu.
- Chân tâm ngưng tịch. Xen lẫn ở cùng một chỗ. Thực tính điềm nhiên. Ở trong ngoài mà như nhất thể vậy. Hồ lớn trong vắt. Đã mất đi gợn sóng đục và trong. Trăng sáng hình tròn. Cũng không có thêm bớt cảnh sắc gì.
- Âm Bì Lô Già Na giả, là biệt danh khác. Có nghĩa là trừ ám thành minh. Nhưng ở trên thế gian, lại có phương phân. Nếu ở bên ngoài, thì lại không giống bên trong. Rõ ràng là ở một bên, lại không phải một bên. Ánh sáng không làm rõ ban đêm. Như Lai trí tuệ Nhật quang, đem hết thảy nhưng nơi tăm tối đều chiếu sáng.
- Mọi Phật đều ngang hàng. Nhân quả từ hắn. Chư pháp lấy vô vi làm chủ, lấy trí tuệ nhập vào trong, đến tột cùng là ngang hàng. Trong thực tế, có thể trừ hết thảy tai nạn, có tên gọi như vậy, Đai Na La Duyên Lực giả.
Trong tĩnh thất nho nhỏ, tay Tông Thủ cầm lấy một bản điển tịch, đọc đi đọc lại mấy lần.
Quyển sách ở trong tay hắn, tự nhiên không phỉa là quyển ‘Kim Cương giới Đại Nhật Như Lai tâm chú’ trong truyền pháp lầu, mà là một cái bản sao.
Tổng cộng cũng chỉ có bốn mươi trang, ước chừng có 5000 chữ. Tông Thủ cũng đã ở trong này 30 ngày, liên tục đọc 30 ngày. Ngoại trừ thời gian tu hành và nghe giảng bài, thời gian còn lại đều tốn trên quyển sách này, tham tường nhiều lần.
Đây là hắn đã có kinh nghiệm đọc sách ở tiền thế, lần như nhất đọc không hiểu, đọc thêm mấy lần, một ít chỗ tối nghĩa khó giải, chắc chắn sẽ có chút lĩnh ngộ.
Phật hiệu thâm ảo, rất nhiều thuật ngữ. Trong sách có không ít văn tự, đều cần được sau khi có truyền thừa tương ứng, mới có thể hiểu được.
Bát quá mấy ngày nay Tông Thủ tham hiểu từng chút, không ngừng suy diễn, rốt cuộc cũng có thể đem quyển bí điển thu hành đệ thập đẳng của Phật gia tìm hiểu được hơn phân nửa.
- Cũng là không sai biệt lắm! Có đọc nữa cũng là vô ích. Người của Phật gia, quả nhiên là keo kiệt. Thật là, học cái gì mà ngôn ngữ tinh tế, ý nghĩa sâu xa của Nho gia cơ chứ.
Tiện tay đem quyển sách trong tay ném sang một bên, Tông Thủ chợt lách người, đi đến bên cạnh cửa sổ.
Từ nơi này nhìn ra bên ngoài, cũng chỉ thấy Sơ Tuyết đang luyện kiếm, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ‘A cáp’ mềm mại, thân ảnh yểu điệu, phảng phát giống như là khiêu vũ, không có chút gì như là đang luyện kiếm.
Bên cạnh còn có một con hồn thú ngũ giai Hàn Minh Hổ phối hợp với động tác Sơ Tuyết, phối hợp với lẫn nhau coi như cũng tốt.
Mà kiếm thức kia cực kỳ đặc biệt, luôn thỉnh thoảng mang theo một tia linh năng. Bất quá mỗi khi cùng chân khí của Sơ Tuyết tiếp xúc, lập tức liền tiêu tán.
Bộ kiếm pháp kia, đúng là do Tông Thủ mấy ngày trước đặc biệt sáng chế cho Sơ Tuyết.
Đây cũng là do Tông Nguyên trong lúc vô tình đề nghị, nha đầu Sơ Tuyết kia, nếu như chỉ so võ đạo, ở trong mấy người, cơ hồ là gần bằng hắn. Liền ngay cả Tông Nguyên gặp phải, dùng thực lực ngang nhau tới chiến, cũng là đau đầu.
Nhưng mà nha đầu này, thủy chung đều không thể ở trong chiến đấu thi triển ra linh pháp, không cách nào cũng võ đạo phối hợp để càng tăng thêm sức mạnh.
- Không lâu trước đây ở trong linh hà, sư đệ mới thu được một con linh sủng hộ giá?
Ánh mắt Tông Thủ lẫm liệt, sau đó vung tay áo, đem Hàm Hi đồng dạng đang giấu ở trong tay áo cho đi ra.
- Sư huynh nói, là nó?
- Đúng vậy!
Hàn Phương khẽ vuốt cằm, sau đó là ánh mắt phức tạp, cao thấp nhìn con linh sủng hình người này, ánh mắt thâm thúy kia, liền phảng phất như muốn đem đầu tinh thú thất giai loại trùng nay triệt để xuyên thấu. Hàm Hi cũng có cảm giác, cơn buồn ngủ toàn bộ biến mất không thấy nữa, mở ra con mắt màu tử kim, trong con mắt tỏa ra hung ý.
Hàn Phương thấy thế, lại không thèm để ý chút nào, sau khi cười cười lại dời ánh mắt đi. Ở trong đôi mắt tràn đầy ý cảm khái:
- Quả nhiên là dị chủng trời sinh, sư đệ quả nhiên là có phúc lớn.
Tông Thủ lại không nói lời nào, lẳng lặng lắng nghe. Biết được Hàn Phương này như cũ vẫn chưa nói hết.
- Sở dĩ thiên địa dị chủng, đều là theo sát phạt lệ khí mà sinh, trời sinh kiệt ngạo bất tuân. Từ tiền cổ đến nay, sự tình phệ chủ nhiều vô số kể. Bất quá nếu như sư đệ có một ngày có thể đạt tới tiên cảnh, sẽ biết được chỗ tốt của dị chủng trời sinh này, tuyệt không chỉ là chiến lực có thể sánh vai cùng với thần thú thôi đâu. Ngày sau hảo hảo đối đãi với nó, một khi có thể triệt để đem nó hàng phục, nhất định có thể trở thành một tuyệt đại trợ thủ của sư đệ.
Nghe được lời ấy, Tông Thủ nhưng lại nhíu mày lại. Hàn Phương hôm nay nói chuyện, như thế nào đều là mây mù dày đặc, từ ngữ mập mờ, lời nói đều chỉ nói đến một nửa?
Tiếp đó Hàn Phương lại không chịu nói tiếp, thần sắc cũng chuyển thành ngưng trọng:
- Còn có một sự tình! Lúc trước ta đã cẩn thận nghĩ tới, cái phương pháp tụ kết pháp tướng kia, thật sự là quá hư vô mờ mịt, cũng vô cùng mạo hiểm, đối với tiền đồ ngày sau của sư đệ cũng có ảnh hưởng. Theo ta lúc này, sư đệ vẫn là trọng cấu căn cơ cho thỏa đáng. Hàn Phương sẽ dốc hết sức tương trợ, tất có thể trong vòng nửa năm khiến cho sư đệ hồi phục như cũ!
Trong lòng Tông Thủ không khỏi hơi trầm xuống, trong miệng cũng âm thầm phát khổ. Hàn Phương mấy ngày trước đã nói, quả nhiên phần lớn chỉ là an ủi mà thôi. Chỉ sợ khi đó đã là nhận định, hắn đối với linh pháp không có thành tựu quá lớn.
Lúc này lại cải biến thái độ, chỉ sợ hơn phân nửa cũng là bởi vì linh sủng hộ giá của chính mình.
Hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, trên mặt Tông Thủ liền khôi phục lại vui vẻ:
- Trọng cấu căn cơ? Không cần phải như vậy, có một vài điển tịch pháp tướng, sự đệ cũng đã xem qua, chắc chắn hữu dụng!
Hàn Phương lập tức giật mình, tiếp đó mi tâm nhíu lại nói:
- Không dối gạt sư đệ, ngưng tụ pháp tướng đúng là một con đường, khi đó Hàn Phương cũng không nghĩ được nhiều. Bất quá sự đệ cũng biết, cái Phật môn pháp tướng này, cũng có thượng, trung, hạ phân ra cửu phẩm? Thôn Thiên Nguyên Hóa Quyết tuy là thế gian kỳ công, nhưng lại lấy võ đạo làm chủ, nếu dùng nó để ngưng tụ pháp tướng, hơn phân nửa chỉ có thể dùng dòng xoáy làm vật tham chiếu. Nếu như thành công, tối đa cũng chỉ là trung phẩm.
Dòng xoáy,? Trung phẩm?
Trong mắt Tông Thủ, nhưng lại âm thầm vui vẻ. Chính mình muốn ngưng tụ pháp tướng, cũng không phải là loại này, mà là cái mà mắt thường không thể thấy được, có được lực lượng hủy diệt thế giới.
Mặc dù là chí cường giả ở thời đại này, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể biết được.
‘Kim Cương giới Đại Nhật Như Lai tâm chú’, hy vọng nội dung phía sau của quyển sách này, đừng để cho mình thất vọng.
Bỗng nhiên ngừng chân, Tông Thủ quay đầu lại nói:
- Sư huynh kiến thức rộng rãi, đã từng gặp qua lỗ đen hay chưa?
Thân hình Hàn Phương cũng đồng dạng lập tức dừng lại, trong nội tâm tràn đầy khó hiểu. Lỗ đen? Đó là cái gì?
Cái danh từ này, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Tông Thủ lại không nói thêm gì nữa, tương tự chỉ đem lời nói ra một nửa. Tay áo bồng bềnh, đi thẳng về phía truyền pháp lầu.
- Chân tâm ngưng tịch. Xen lẫn ở cùng một chỗ. Thực tính điềm nhiên. Ở trong ngoài mà như nhất thể vậy. Hồ lớn trong vắt. Đã mất đi gợn sóng đục và trong. Trăng sáng hình tròn. Cũng không có thêm bớt cảnh sắc gì.
- Âm Bì Lô Già Na giả, là biệt danh khác. Có nghĩa là trừ ám thành minh. Nhưng ở trên thế gian, lại có phương phân. Nếu ở bên ngoài, thì lại không giống bên trong. Rõ ràng là ở một bên, lại không phải một bên. Ánh sáng không làm rõ ban đêm. Như Lai trí tuệ Nhật quang, đem hết thảy nhưng nơi tăm tối đều chiếu sáng.
- Mọi Phật đều ngang hàng. Nhân quả từ hắn. Chư pháp lấy vô vi làm chủ, lấy trí tuệ nhập vào trong, đến tột cùng là ngang hàng. Trong thực tế, có thể trừ hết thảy tai nạn, có tên gọi như vậy, Đai Na La Duyên Lực giả.
Trong tĩnh thất nho nhỏ, tay Tông Thủ cầm lấy một bản điển tịch, đọc đi đọc lại mấy lần.
Quyển sách ở trong tay hắn, tự nhiên không phỉa là quyển ‘Kim Cương giới Đại Nhật Như Lai tâm chú’ trong truyền pháp lầu, mà là một cái bản sao.
Tổng cộng cũng chỉ có bốn mươi trang, ước chừng có 5000 chữ. Tông Thủ cũng đã ở trong này 30 ngày, liên tục đọc 30 ngày. Ngoại trừ thời gian tu hành và nghe giảng bài, thời gian còn lại đều tốn trên quyển sách này, tham tường nhiều lần.
Đây là hắn đã có kinh nghiệm đọc sách ở tiền thế, lần như nhất đọc không hiểu, đọc thêm mấy lần, một ít chỗ tối nghĩa khó giải, chắc chắn sẽ có chút lĩnh ngộ.
Phật hiệu thâm ảo, rất nhiều thuật ngữ. Trong sách có không ít văn tự, đều cần được sau khi có truyền thừa tương ứng, mới có thể hiểu được.
Bát quá mấy ngày nay Tông Thủ tham hiểu từng chút, không ngừng suy diễn, rốt cuộc cũng có thể đem quyển bí điển thu hành đệ thập đẳng của Phật gia tìm hiểu được hơn phân nửa.
- Cũng là không sai biệt lắm! Có đọc nữa cũng là vô ích. Người của Phật gia, quả nhiên là keo kiệt. Thật là, học cái gì mà ngôn ngữ tinh tế, ý nghĩa sâu xa của Nho gia cơ chứ.
Tiện tay đem quyển sách trong tay ném sang một bên, Tông Thủ chợt lách người, đi đến bên cạnh cửa sổ.
Từ nơi này nhìn ra bên ngoài, cũng chỉ thấy Sơ Tuyết đang luyện kiếm, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ‘A cáp’ mềm mại, thân ảnh yểu điệu, phảng phát giống như là khiêu vũ, không có chút gì như là đang luyện kiếm.
Bên cạnh còn có một con hồn thú ngũ giai Hàn Minh Hổ phối hợp với động tác Sơ Tuyết, phối hợp với lẫn nhau coi như cũng tốt.
Mà kiếm thức kia cực kỳ đặc biệt, luôn thỉnh thoảng mang theo một tia linh năng. Bất quá mỗi khi cùng chân khí của Sơ Tuyết tiếp xúc, lập tức liền tiêu tán.
Bộ kiếm pháp kia, đúng là do Tông Thủ mấy ngày trước đặc biệt sáng chế cho Sơ Tuyết.
Đây cũng là do Tông Nguyên trong lúc vô tình đề nghị, nha đầu Sơ Tuyết kia, nếu như chỉ so võ đạo, ở trong mấy người, cơ hồ là gần bằng hắn. Liền ngay cả Tông Nguyên gặp phải, dùng thực lực ngang nhau tới chiến, cũng là đau đầu.
Nhưng mà nha đầu này, thủy chung đều không thể ở trong chiến đấu thi triển ra linh pháp, không cách nào cũng võ đạo phối hợp để càng tăng thêm sức mạnh.
/1700
|