Ngay sau đó lại nghe Tông Thủ kinh dị một tiếng:
- Điển sử Hách Liên Thiết Sơn này đã bị chúng ta mua được?
Hắn biết được cái gọi là điển sử chính là quan viên phụ trách an toàn và truy bắt làm nên. Mà điển sử một tòa thiết sơn càng quan trọng, nắm giữ sẽ biết được nơi nào đóng quân tốt nhất.
Người như vậy không ngờ lại bị Thương Sinh Đạo mua được, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Vô dụng!
Triệu Yên Nhiên cũng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Người này trước kia có không ít thủ hạ bị Thương Sinh Đạo tra được. Cũng phải mất hai năm mới khống chế hắn được. Nhưng mà tác dụng không lớn, Thái Linh Tông căn bản là không đi quản. Mà lúc này sư tôn đã từng nói với ta, kỳ thật cứu người ra thì dễ dàng, khó đi mới khó khăn. Chỉ cần Thương Sinh Đạo động thủ thì người Thái Linh Tông sẽ theo sát phía sau mà giết chóc.
Tông Thủ nghe vậy cũng không chút ngoài ý muốn, cũng đồng dạng không có vẻ uể oải. Hắn lật mấy tấm giấy đằng sau ra, đây cũng là tư liệu về Thái Linh Tông cùng Hán vương, cùng với hướng đi gần đây.
- Hai tháng sau Hán vương sẽ bị điều tới kinh thành?
- Việc này ta đã từng nghe nói!
Lần này người nói chính là Hiên Vận Lan. Căn cơ của Khinh Âm Môn dù sau cũng nằm giữa Vân Giới, đối với tình hình bên này vẫn rõ một chút.
- Cũng chẳng biết tại sao hoàng đế Đại Thương đến nay cũng không lập thái tử. Còn tất cả hoàng tử đều đã trưởng thành đều phải đi ra trấn thủ một phương. Vị Hán vương này được phái đi Thái Linh và Hàn Sơn, được ba đạo tông ủng hộ, gần đây lăn lộn phong sinh thủy khởi. Tại Tây Vực liên tục đại chiến vài lần, nghe nói được trong triều thưởng thức, cũng được điều đi tham gia Hình bộ.
Tông Thủ cảm thấy cười cười, tham gia Hình bộ cũng không phải là chuyện nổi tiếng gì.
Dựa theo những ghi chép bên trong thì cực kỳ mờ mịt để lộ ra nguyên nhân Hán vương bị ‘ thăng chức ’ thật sự. (Bị chứ ko phải được nhé)
Được mấy đại tông môn ủng hộ, đại chiến mấy trận vứi Tây Vực nhưng không có tiến triển gì, không thể diệt một quốc gia, cũng không thể chiếm đất. Mỗi lần động viên binh mã đều đạt tới bốn trăm vạn. Đây cũng không phải là đám ô hợp Đông Lâm Vân Giới của hắn nha, mà là tinh binh chân chính, mặc dù Kiền Thiên Sơn cũng chỉ có bốn mươi vạn mà thôi, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Kết quả chẳng những tử thương vô số, mỗi lần tiêu hao tư quân đạt tới ngàn vạn mà tính.
Mặc dù là hoàng triều giàu có và đông đúc cũng cảm giác có chút không chịu đựng nổi. Một năm trước có người vạch tội của hắn, tấu hắn cực kì hiếu chiến, hao người tốn của.
Vì vậy cái gọi là ‘ thăng chức ’ cũng chỉ là được những đại nhân của Đại Thương coi trọng mà thôi, chẳng nói là minh thăng ám hàng, đem Hán vương này từ từ đưa lên.
Hiên Vận Lan lại nói tiếp:
- Nguyên Cửu Thần thăng chức nghe nói chuẩn bị tiếp nhận vị trí đô đốc của Hán vương. Người này là tâm phúc đệ nhất của Hán vương, cũng chỉ có giao binh mã cho người này Hán vương mới có thể yên tâm vào kinh.
Tâm phúc sao? Chuyện này là chưa hẳn!
Tông Thủ tiếp tục nhìn xuống, không bao lâu thì nhìn qua phần của Liêu Vương. Trong các hoàng tử thì hắn khá trẻ, xếp thứ chín.
Kinh nghiệm trải qua cực kỳ yên lặng, là hoàng tử bình thường trong bình thường, không phải rất xuất chúng, cũng không yên ổn. Sau khi bị phái đi phía bắc trấn thủ ngược lại hơi có chút tài đức sáng suốt, chỉnh quân võ bị, tu dưỡng sinh lợi khiến cho Man tộc phương bắc không dám xuôi nam. Có thể so sánh thì lý lịch so với Hán vương đẹp hơn nhiều.
Nhưng mà qua một lát ánh mắt Tông Thủ lại nhìn qua hàng chữ phía dưới.
Nguyên thần tháng ba sáu năm trước Cửu hoàng tử đi dạo núi. Trên đường nói mê mười ngày sau có phản loạn.
Cẩn thận nhìn qua một lát thì mấy chữ bình thường này phóng đại.
Hồi lâu sau Tông Thủ mới thở nhẹ một hơi.
Sử sách đời sau quả nhiên không có lừa gạt hắn, không ngờ thật có chuyện này.
Thời đại Thần Hoàng đều có thể nói là khó bề phân biệt. Hắn chỉ biết mười hai năm sau chính là Liêu Vương này được lập làm thái tử, mà hôm nay Hán vương hăng hái nhất sẽ rơi vào kết cục bị giam cầm.
Về phần Nguyên Cửu Thần thì cũng chẳng biết tại sao, nếu không bị bãi chức thì quan chức được tăng lên, cực kỳ được tín nhiệm.
Chuyện này nói không chừng là có vài phần công lao đấy.
Nhắm mắt dưỡng thần, Tông Thủ vừa cẩn thận suy nghĩ một lát đã nhìn qua Hiên Vận Lan cười nói:
- Vận Lan, hai ta đã tương giao nhiều năm. Nghe nói Liêu Vương này thường ưa thích dò xét chư quân đúng không? Không biết có thể xin nhờ quý tông bảo mấy vị trưởng bối trong tông ám sát hắn không?
Hiên Vận Lan lập tức ngơ ngẩn, suy nghĩ đầu tiên là Tông Thủ điên rồi. Ám sát hoàng tử, Thương Sinh Đạo trước kia cũng không phải chưa làm qua, nhưng mà mỗi lần làm đều nghênh đón trung ương thiên triều phản công điên cuồng. Thậm chí chư tông chính đạo hợp lực lại chèn ép.
Hôm nay linh triều sắp tới, vào lúc này làm cho Thương Sinh Đạo biến thành mũi tên cho vạn chúng thì được không bù mất.
Huống chi nàng cũng nhìn không ra sống chết của Liêu Vương và sống chết của Nguyên Cửu Thần có quan hệ gì.
Triệu Yên Nhiên nghe vậy cũng nhíu mày. Nhưng mà chưa đợi nàng nói ra khỏi miệng thì chợt nghe Tông Thủ như cười mà không phải cười nói:
- Tự nhiên không phải là thật sự muốn lấy mạng của Liêu Vương này, chỉ cần buộc hắn không được thuận buồm xuôi gió là được rồi, đừng nói Khinh Âm Môn các ngươi làm không được đấy nhé? Cô mặc dù không có chứng cớ xác thực nhưng không thể thử một lần sao. Thời gian định là hai tháng sau, mười ngày trước khi Hán vương đi nhậm chức...
Nghe được câu cuối cùng thì Triệu Yên Nhiên Hiên Vận Lan sắc mặt thay đổi, đều không tự kìm hãm được vươn người đứng lên.
- Ngươi nói Thái Linh Tông cùng Liêu Vương.
Lời còn chưa dứt chỉ thấy Tông Thủ đem ngón tay đặt lên môi. ‘ hư ’ một tiếng ý bảo chớ có lên tiếng.
Hiên Vận Lan muốn nói lại dừng lại, mắt thấy người chung quanh đang nhìn qua, vội vàng ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp âm tình bất định.
- Việc này ta sẽ bẩm báo sư môn, nhưng mà mời tiền bối Thất Linh Tông ra tay thì chỉ dùng lực bức lui hoặc là tổn thương tinh thần của hắn.
Tông Thủ lập tức lộ ra vẻ tán thưởng, nhất thời ngược lại quên đi thủ đoạn hàng loạt của ma môn, Khinh Âm Môn cộng thêm Xá Ma Tông thì có cả đống thủ đoạn đấy.
- Chuyện thứ hai, ta muốn mời Khinh Âm Môn an bài. Hai tháng sau cô phải đích thân đi gặp mặt vị Hán vương điện hạ.
Đợi hai nữ Triệu Yên Nhiên nhíu mày thì cảm thấy không ổn, lập tức trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nếu Liêu Vương bên kia đã có an bài. Như vậy gặp mặt Hán vương cũng là chuyện đương nhiên, cũng không có nguy hiểm gì đáng nói.
Nhất thời đều có cảm giác không cách nào tưởng tượng nổi, nếu thật như Tông Thủ sở liệu. Như vậy chuyện làm khó Thương Sinh Đạo hai mươi năm trước đúng là dễ giải quyết.
Chẳng những có thể khiến cho Nguyên Cửu Thần chết không có chỗ chôn, còn giải quyết được hổ thẹn trước đó, làm cho Thái Linh Tông cũng nếm thử tư vị bị tính kế.
- Điển sử Hách Liên Thiết Sơn này đã bị chúng ta mua được?
Hắn biết được cái gọi là điển sử chính là quan viên phụ trách an toàn và truy bắt làm nên. Mà điển sử một tòa thiết sơn càng quan trọng, nắm giữ sẽ biết được nơi nào đóng quân tốt nhất.
Người như vậy không ngờ lại bị Thương Sinh Đạo mua được, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Vô dụng!
Triệu Yên Nhiên cũng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Người này trước kia có không ít thủ hạ bị Thương Sinh Đạo tra được. Cũng phải mất hai năm mới khống chế hắn được. Nhưng mà tác dụng không lớn, Thái Linh Tông căn bản là không đi quản. Mà lúc này sư tôn đã từng nói với ta, kỳ thật cứu người ra thì dễ dàng, khó đi mới khó khăn. Chỉ cần Thương Sinh Đạo động thủ thì người Thái Linh Tông sẽ theo sát phía sau mà giết chóc.
Tông Thủ nghe vậy cũng không chút ngoài ý muốn, cũng đồng dạng không có vẻ uể oải. Hắn lật mấy tấm giấy đằng sau ra, đây cũng là tư liệu về Thái Linh Tông cùng Hán vương, cùng với hướng đi gần đây.
- Hai tháng sau Hán vương sẽ bị điều tới kinh thành?
- Việc này ta đã từng nghe nói!
Lần này người nói chính là Hiên Vận Lan. Căn cơ của Khinh Âm Môn dù sau cũng nằm giữa Vân Giới, đối với tình hình bên này vẫn rõ một chút.
- Cũng chẳng biết tại sao hoàng đế Đại Thương đến nay cũng không lập thái tử. Còn tất cả hoàng tử đều đã trưởng thành đều phải đi ra trấn thủ một phương. Vị Hán vương này được phái đi Thái Linh và Hàn Sơn, được ba đạo tông ủng hộ, gần đây lăn lộn phong sinh thủy khởi. Tại Tây Vực liên tục đại chiến vài lần, nghe nói được trong triều thưởng thức, cũng được điều đi tham gia Hình bộ.
Tông Thủ cảm thấy cười cười, tham gia Hình bộ cũng không phải là chuyện nổi tiếng gì.
Dựa theo những ghi chép bên trong thì cực kỳ mờ mịt để lộ ra nguyên nhân Hán vương bị ‘ thăng chức ’ thật sự. (Bị chứ ko phải được nhé)
Được mấy đại tông môn ủng hộ, đại chiến mấy trận vứi Tây Vực nhưng không có tiến triển gì, không thể diệt một quốc gia, cũng không thể chiếm đất. Mỗi lần động viên binh mã đều đạt tới bốn trăm vạn. Đây cũng không phải là đám ô hợp Đông Lâm Vân Giới của hắn nha, mà là tinh binh chân chính, mặc dù Kiền Thiên Sơn cũng chỉ có bốn mươi vạn mà thôi, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Kết quả chẳng những tử thương vô số, mỗi lần tiêu hao tư quân đạt tới ngàn vạn mà tính.
Mặc dù là hoàng triều giàu có và đông đúc cũng cảm giác có chút không chịu đựng nổi. Một năm trước có người vạch tội của hắn, tấu hắn cực kì hiếu chiến, hao người tốn của.
Vì vậy cái gọi là ‘ thăng chức ’ cũng chỉ là được những đại nhân của Đại Thương coi trọng mà thôi, chẳng nói là minh thăng ám hàng, đem Hán vương này từ từ đưa lên.
Hiên Vận Lan lại nói tiếp:
- Nguyên Cửu Thần thăng chức nghe nói chuẩn bị tiếp nhận vị trí đô đốc của Hán vương. Người này là tâm phúc đệ nhất của Hán vương, cũng chỉ có giao binh mã cho người này Hán vương mới có thể yên tâm vào kinh.
Tâm phúc sao? Chuyện này là chưa hẳn!
Tông Thủ tiếp tục nhìn xuống, không bao lâu thì nhìn qua phần của Liêu Vương. Trong các hoàng tử thì hắn khá trẻ, xếp thứ chín.
Kinh nghiệm trải qua cực kỳ yên lặng, là hoàng tử bình thường trong bình thường, không phải rất xuất chúng, cũng không yên ổn. Sau khi bị phái đi phía bắc trấn thủ ngược lại hơi có chút tài đức sáng suốt, chỉnh quân võ bị, tu dưỡng sinh lợi khiến cho Man tộc phương bắc không dám xuôi nam. Có thể so sánh thì lý lịch so với Hán vương đẹp hơn nhiều.
Nhưng mà qua một lát ánh mắt Tông Thủ lại nhìn qua hàng chữ phía dưới.
Nguyên thần tháng ba sáu năm trước Cửu hoàng tử đi dạo núi. Trên đường nói mê mười ngày sau có phản loạn.
Cẩn thận nhìn qua một lát thì mấy chữ bình thường này phóng đại.
Hồi lâu sau Tông Thủ mới thở nhẹ một hơi.
Sử sách đời sau quả nhiên không có lừa gạt hắn, không ngờ thật có chuyện này.
Thời đại Thần Hoàng đều có thể nói là khó bề phân biệt. Hắn chỉ biết mười hai năm sau chính là Liêu Vương này được lập làm thái tử, mà hôm nay Hán vương hăng hái nhất sẽ rơi vào kết cục bị giam cầm.
Về phần Nguyên Cửu Thần thì cũng chẳng biết tại sao, nếu không bị bãi chức thì quan chức được tăng lên, cực kỳ được tín nhiệm.
Chuyện này nói không chừng là có vài phần công lao đấy.
Nhắm mắt dưỡng thần, Tông Thủ vừa cẩn thận suy nghĩ một lát đã nhìn qua Hiên Vận Lan cười nói:
- Vận Lan, hai ta đã tương giao nhiều năm. Nghe nói Liêu Vương này thường ưa thích dò xét chư quân đúng không? Không biết có thể xin nhờ quý tông bảo mấy vị trưởng bối trong tông ám sát hắn không?
Hiên Vận Lan lập tức ngơ ngẩn, suy nghĩ đầu tiên là Tông Thủ điên rồi. Ám sát hoàng tử, Thương Sinh Đạo trước kia cũng không phải chưa làm qua, nhưng mà mỗi lần làm đều nghênh đón trung ương thiên triều phản công điên cuồng. Thậm chí chư tông chính đạo hợp lực lại chèn ép.
Hôm nay linh triều sắp tới, vào lúc này làm cho Thương Sinh Đạo biến thành mũi tên cho vạn chúng thì được không bù mất.
Huống chi nàng cũng nhìn không ra sống chết của Liêu Vương và sống chết của Nguyên Cửu Thần có quan hệ gì.
Triệu Yên Nhiên nghe vậy cũng nhíu mày. Nhưng mà chưa đợi nàng nói ra khỏi miệng thì chợt nghe Tông Thủ như cười mà không phải cười nói:
- Tự nhiên không phải là thật sự muốn lấy mạng của Liêu Vương này, chỉ cần buộc hắn không được thuận buồm xuôi gió là được rồi, đừng nói Khinh Âm Môn các ngươi làm không được đấy nhé? Cô mặc dù không có chứng cớ xác thực nhưng không thể thử một lần sao. Thời gian định là hai tháng sau, mười ngày trước khi Hán vương đi nhậm chức...
Nghe được câu cuối cùng thì Triệu Yên Nhiên Hiên Vận Lan sắc mặt thay đổi, đều không tự kìm hãm được vươn người đứng lên.
- Ngươi nói Thái Linh Tông cùng Liêu Vương.
Lời còn chưa dứt chỉ thấy Tông Thủ đem ngón tay đặt lên môi. ‘ hư ’ một tiếng ý bảo chớ có lên tiếng.
Hiên Vận Lan muốn nói lại dừng lại, mắt thấy người chung quanh đang nhìn qua, vội vàng ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp âm tình bất định.
- Việc này ta sẽ bẩm báo sư môn, nhưng mà mời tiền bối Thất Linh Tông ra tay thì chỉ dùng lực bức lui hoặc là tổn thương tinh thần của hắn.
Tông Thủ lập tức lộ ra vẻ tán thưởng, nhất thời ngược lại quên đi thủ đoạn hàng loạt của ma môn, Khinh Âm Môn cộng thêm Xá Ma Tông thì có cả đống thủ đoạn đấy.
- Chuyện thứ hai, ta muốn mời Khinh Âm Môn an bài. Hai tháng sau cô phải đích thân đi gặp mặt vị Hán vương điện hạ.
Đợi hai nữ Triệu Yên Nhiên nhíu mày thì cảm thấy không ổn, lập tức trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nếu Liêu Vương bên kia đã có an bài. Như vậy gặp mặt Hán vương cũng là chuyện đương nhiên, cũng không có nguy hiểm gì đáng nói.
Nhất thời đều có cảm giác không cách nào tưởng tượng nổi, nếu thật như Tông Thủ sở liệu. Như vậy chuyện làm khó Thương Sinh Đạo hai mươi năm trước đúng là dễ giải quyết.
Chẳng những có thể khiến cho Nguyên Cửu Thần chết không có chỗ chôn, còn giải quyết được hổ thẹn trước đó, làm cho Thái Linh Tông cũng nếm thử tư vị bị tính kế.
/1700
|