Huyền Thuật lúc này rất ngạc nhiên, nghĩ ngợi thì ra là nghĩ biện pháp a? Vốn gương mặt Hiên Vận Lan u sầu cũng vui vẻ:
- Phương pháp này thật diệu! Muốn làm cũng không khó, cũng đường hoàng. Chẳng những làm thành thủ Nhạc Vũ Huyện không dám bất tuân. Làm cho Nguyên Cửu Thần cũng thúc thủ vô sách. Chỉ cần kéo dài thời gian một tháng thì đợi đến lúc Nguyên Cửu Thần đã chết, khi đó có thể dễ dàng cứu những đồng môn này ra. Thật không hỗ là điện hạ...
Tông Thủ cười cười, nói đến biện pháp này kỳ thật cũng là bắt chước người khác. Ba trăm năm sau chính Thương Sinh Đạo dùng phương pháp này cứu được 'nghịch phỉ' của Vân Giới, đem ‘ Thần Hoàng ’ kinh động.
Tự nhiên không nói cho những người này nghe được, đây là thủ bút của tân nhiệm tòa tôn của Thương Sinh Đạo, làm cho mặt mũi tông môn chính đạo đại giảm.
Việc này hắn chỉ có thể nghĩ ra kế, công việc cụ thể lại do Khinh Âm Môn ra mặt. Tông này trà trộn phố phường cùng nơi bướm hoa, lực lượng ở thế tục cường đại nhất.
Nếu như Hiên Vận Lan nói có thể thì Tông Thủ cũng thả lỏng trong lòng. Nhưng mà trong đêm nay Tông Thủ còn chưa kịp đem bộ Thai Tức Linh Quyền luyện qua.
Trong động quật dưới lòng đất lại truyền ra vài tiếng ầm ầm. Linh lực chấn động, chấn động không dứt, ngầm nghe thì đó là âm thanh binh khí va chạm.
Đợi đến khi Tông Thủ cau mày, vừa nghĩ chẳng lẽ Nguyên Cửu Thần đã đánh đến tận cửa, vừa đi ra khỏi tĩnh thân phân phối cho hắn thì chỉ thấy Huyền Thuật dung nhan tái nhợt đứng ở cửa.
Tông Thủ đi qua, hiếu kỳ nhìn qua mọi nơi thì hiểu được.
- Có phải là đám người La Thế này tự rời đi?
Khóe môi của Huyền Thuật có tơ máu chảy ra ngoài, nhìn qua Tông Thủ thi lễ:
- Không chỉ là bọn họ, ngay cả một ít Thương Sinh Huyền Long Sĩ của tam tông lục môn cũng đi theo rời đi. Lần này là Huyền Thuật vô năng, không có thể trông giữ thỏa đáng!
Tông Thủ ngược lại không có ý trách tội gì, trong nội tâm ngược lại âm thầm cười tự giễu. Chuyện này là một lớp vừa san bằng, một lớp khác đã tới...
Kỳ thật nhìn qua tình hình của người nơi này chính mình nên sớm nghĩ tới mới đúng. Quả nhiên bản thân mình không có tâm tính vua của một nước.
Huyền Thuật dùng lực lượng một người tuyệt đối không phải là đối thủ của ba người La Thế. Mà những Thương Sinh Huyền Long Sĩ dù sao hơn phân nửa cũng xuất thân từ tam tông lục môn, tình cảm đối với tông môn dù sao cũng mạnh hơn Thương Sinh Đạo chút ít. Bọn người La Thế nói chuyện càng có lực hơn nhiều, dù sao bị chính mình kích thích thì những người này không thổ lộ, cũng chỉ lựa chọn rời đi, chuyện này không có gì lạ.
Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan cũng đứng cách đó không xa, thần sắc cực kỳ lúng túng. Triệu Yên Nhiên nhìn qua linh trận bị vỡ, sau nửa ngày dùng gót sen nện lên mặt đất:
- Những kẻ này thành sự không có, bại sự có thừa!
Hiên Vận Lan ở bên kia cũng nhẹ giọng thở dài:
- Là ta không tốt, không chú ý tới dị động của sư huynh muội. Kỳ thật không cái gì trở ngại, chỉ cần kịp thời đuổi theo là được rồi. La Thế, Tạ An cũng không phải thế hệ hời hợt, tuyệt không dễ dàng bị Nguyên Cửu Thần tính toán.
Tông Thủ nghe được thì nhíu mày, thời gian mấy ngày này hắn cảm thấy mình già đi vài tuổi.
Cũng bởi vì mấy người kia cực kỳ thông minh mới chính thức khó làm. Mà ba người La Thế nếu muốn che dấu thì tận lực né tránh bọn họ là được. Huyền Thuật muốn tìm chỉ sợ vô cùng khó khăn..
Nói đến đây nên tự trách mình, dù sao nơi này không phải là Kiền Thiên Sơn. Trong Kiền Thiên quân thì dù chút ít thuộc hạ khó hiểu, dù trong lòng kháng cự thế nào cũng không kháng lệnh của hăn.
Tất cả mưu đồ của hắn từ đầu đến cuối đều không quan hệ tới những người này, cũng thật sự không dùng được, chỉ có thể tận dụng những quân cờ phế. Chỉ cần bọn họ trung thực đứng xem là tốt rồi, vì vậy cũng lười giải thích với đám người này.
Hắn nhíu mày thật sâu, ánh mắt Tông Thủ nhìn xéo qua thì thấy thân ảnh nữ nhân đang dựa vào thạch bích. Diện mạo này chính là Vĩnh Cầm lúc trước chuẩn bị dùng Mị Tâm Thảo cùng Xá Ma Tâm Pháp tính toán hắn.
Tông Thủ thầm cảm thấy kỳ dị, đi qua và nhẹ nhàng gõ ngón tay điểm lên mi tâm của Vĩnh Cầm. Một tia thủy hệ linh năng theo thần tiêu trong huyệt điểm nhập, lập tức làm mắt thiếu nữ di động.
Qua một giây lát sau Vĩnh Cầm mở mắt ra, trông thấy Tông Thủ thì bị dọa nhảy dựng lên, thân thể lui ra sau và co rút lại, cũng không biết tại sao gương mặt lại đỏ bừng lên.
Trong lòng Tông Thủ như gương sáng, hắn cũng rõ ràng vì sao cố bé lại phản ứng như thế.
Sắc mặt lại nghiêm trang, chỉ làm như không biết:
- Có phải bởi vì ngươi ngăn cản bọn họ nên mới bị như thế? Vì sao không đi cùng bọn họ? Ân, có thể giữ nghiêm môn quy, dừng cương trước bờ vực, không tệ.
Theo hắn biết thì nha đầu kia là một trong những người ‘ phản cảm ’ hắn nhất. Vẫn đi khắp nơi xâu chuỗi với các đồng môn, thề phải muốn lật tung đánh ‘ thủ tịch ’ ác độc không xứng chức này.
Nhưng mà Vĩnh Cầm vốn mờ mịt một hồi, lập tức hai mắt như bốc lửa:
- Mới không phải! Người ta là người đầu tiên rời khỏi nơi này đi cứu người.
Lập tức lại ảm đạm nói:
- Nhất định là Huyền Diệp sư điệt cảm thấy quá nguy hiểm mới đánh ta ngất xỉu ở chỗ này!
Tông Thủ nghe qua thì hiểu rồi, nghĩ ngợi nói thì ra đầu sỏ gây nên chuyện là đây, ánh mắt của hắn lại liếc xéo nhìn qua Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết cảm thấy mờ mịt, hồn nhiên không biết Tông Thủ nhìn mình làm cái gì.
Còn bên cạnh Huyền Thuật cùng Hiên Vận La lại không có tâm tư cân nhắc Vĩnh Cầm nói gì, đều đang suy nghĩ nên vãn hồi thế cục ra sao.
Nhưng mà thần sắc Triệu Yên Nhiên lại khẽ nhúc nhích, khôi phục lại bình tĩnh. Tông Thủ này bây giờ còn có tâm tư nói giỡn với tiểu sư thúc của mình, nhất định là có biện pháp giải quyết.
Nàng một đường ở cạnh Tông Thủ thời gian gần một năm, biết được trên đời này chỉ sợ ít có chuyện gì có thể làm khó được thằng này.
Chân mày lá liễu nhíu lại, trong lòng dâng lên một cổ cảm giác không phục, không nghĩ ra Tông Thủ đến tình trạng này vẫn tính toán kỹ càng. Mà khi Triệu Yên Nhiên tĩnh hạ tâm lai lại thì vẫn cảm thấy thúc thủ vô sách.
Tông Thủ bên kia xác nhận Vĩnh Cầm, không thể nào biết được hành tung của bọn người La Thế thì đầu tiên là không quan tâm tới cô nương này thế nào. Ngược lại âm thanh thản nhiên nói:
- Cái gọi là họa phúc tương y. Chuyện trên thế gian có hai mặt tốt xấu. Bọn người La Thế rời đi chưa chắc là chuyện xấu. Nếu như bố trí tốt nói không chừng chúng ta còn có thể tru sát Nguyên Cửu Thần trước đấy, sau đó lại tính toán đám Thái Linh Tông.
Người nơi này nhíu mày suy nghĩ, đều nhao nhao kinh dị nhìn qua phía Tông Thủ. Dùng thời cuộc hiện giờ nếu không chuyển biến xấu đã là không tệ, Tông Thủ lại đang suy nghĩ tính toán Thái Linh Tông, đồng tử của Hiên Vận Lan hơi co lại, lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
- Phương pháp này thật diệu! Muốn làm cũng không khó, cũng đường hoàng. Chẳng những làm thành thủ Nhạc Vũ Huyện không dám bất tuân. Làm cho Nguyên Cửu Thần cũng thúc thủ vô sách. Chỉ cần kéo dài thời gian một tháng thì đợi đến lúc Nguyên Cửu Thần đã chết, khi đó có thể dễ dàng cứu những đồng môn này ra. Thật không hỗ là điện hạ...
Tông Thủ cười cười, nói đến biện pháp này kỳ thật cũng là bắt chước người khác. Ba trăm năm sau chính Thương Sinh Đạo dùng phương pháp này cứu được 'nghịch phỉ' của Vân Giới, đem ‘ Thần Hoàng ’ kinh động.
Tự nhiên không nói cho những người này nghe được, đây là thủ bút của tân nhiệm tòa tôn của Thương Sinh Đạo, làm cho mặt mũi tông môn chính đạo đại giảm.
Việc này hắn chỉ có thể nghĩ ra kế, công việc cụ thể lại do Khinh Âm Môn ra mặt. Tông này trà trộn phố phường cùng nơi bướm hoa, lực lượng ở thế tục cường đại nhất.
Nếu như Hiên Vận Lan nói có thể thì Tông Thủ cũng thả lỏng trong lòng. Nhưng mà trong đêm nay Tông Thủ còn chưa kịp đem bộ Thai Tức Linh Quyền luyện qua.
Trong động quật dưới lòng đất lại truyền ra vài tiếng ầm ầm. Linh lực chấn động, chấn động không dứt, ngầm nghe thì đó là âm thanh binh khí va chạm.
Đợi đến khi Tông Thủ cau mày, vừa nghĩ chẳng lẽ Nguyên Cửu Thần đã đánh đến tận cửa, vừa đi ra khỏi tĩnh thân phân phối cho hắn thì chỉ thấy Huyền Thuật dung nhan tái nhợt đứng ở cửa.
Tông Thủ đi qua, hiếu kỳ nhìn qua mọi nơi thì hiểu được.
- Có phải là đám người La Thế này tự rời đi?
Khóe môi của Huyền Thuật có tơ máu chảy ra ngoài, nhìn qua Tông Thủ thi lễ:
- Không chỉ là bọn họ, ngay cả một ít Thương Sinh Huyền Long Sĩ của tam tông lục môn cũng đi theo rời đi. Lần này là Huyền Thuật vô năng, không có thể trông giữ thỏa đáng!
Tông Thủ ngược lại không có ý trách tội gì, trong nội tâm ngược lại âm thầm cười tự giễu. Chuyện này là một lớp vừa san bằng, một lớp khác đã tới...
Kỳ thật nhìn qua tình hình của người nơi này chính mình nên sớm nghĩ tới mới đúng. Quả nhiên bản thân mình không có tâm tính vua của một nước.
Huyền Thuật dùng lực lượng một người tuyệt đối không phải là đối thủ của ba người La Thế. Mà những Thương Sinh Huyền Long Sĩ dù sao hơn phân nửa cũng xuất thân từ tam tông lục môn, tình cảm đối với tông môn dù sao cũng mạnh hơn Thương Sinh Đạo chút ít. Bọn người La Thế nói chuyện càng có lực hơn nhiều, dù sao bị chính mình kích thích thì những người này không thổ lộ, cũng chỉ lựa chọn rời đi, chuyện này không có gì lạ.
Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan cũng đứng cách đó không xa, thần sắc cực kỳ lúng túng. Triệu Yên Nhiên nhìn qua linh trận bị vỡ, sau nửa ngày dùng gót sen nện lên mặt đất:
- Những kẻ này thành sự không có, bại sự có thừa!
Hiên Vận Lan ở bên kia cũng nhẹ giọng thở dài:
- Là ta không tốt, không chú ý tới dị động của sư huynh muội. Kỳ thật không cái gì trở ngại, chỉ cần kịp thời đuổi theo là được rồi. La Thế, Tạ An cũng không phải thế hệ hời hợt, tuyệt không dễ dàng bị Nguyên Cửu Thần tính toán.
Tông Thủ nghe được thì nhíu mày, thời gian mấy ngày này hắn cảm thấy mình già đi vài tuổi.
Cũng bởi vì mấy người kia cực kỳ thông minh mới chính thức khó làm. Mà ba người La Thế nếu muốn che dấu thì tận lực né tránh bọn họ là được. Huyền Thuật muốn tìm chỉ sợ vô cùng khó khăn..
Nói đến đây nên tự trách mình, dù sao nơi này không phải là Kiền Thiên Sơn. Trong Kiền Thiên quân thì dù chút ít thuộc hạ khó hiểu, dù trong lòng kháng cự thế nào cũng không kháng lệnh của hăn.
Tất cả mưu đồ của hắn từ đầu đến cuối đều không quan hệ tới những người này, cũng thật sự không dùng được, chỉ có thể tận dụng những quân cờ phế. Chỉ cần bọn họ trung thực đứng xem là tốt rồi, vì vậy cũng lười giải thích với đám người này.
Hắn nhíu mày thật sâu, ánh mắt Tông Thủ nhìn xéo qua thì thấy thân ảnh nữ nhân đang dựa vào thạch bích. Diện mạo này chính là Vĩnh Cầm lúc trước chuẩn bị dùng Mị Tâm Thảo cùng Xá Ma Tâm Pháp tính toán hắn.
Tông Thủ thầm cảm thấy kỳ dị, đi qua và nhẹ nhàng gõ ngón tay điểm lên mi tâm của Vĩnh Cầm. Một tia thủy hệ linh năng theo thần tiêu trong huyệt điểm nhập, lập tức làm mắt thiếu nữ di động.
Qua một giây lát sau Vĩnh Cầm mở mắt ra, trông thấy Tông Thủ thì bị dọa nhảy dựng lên, thân thể lui ra sau và co rút lại, cũng không biết tại sao gương mặt lại đỏ bừng lên.
Trong lòng Tông Thủ như gương sáng, hắn cũng rõ ràng vì sao cố bé lại phản ứng như thế.
Sắc mặt lại nghiêm trang, chỉ làm như không biết:
- Có phải bởi vì ngươi ngăn cản bọn họ nên mới bị như thế? Vì sao không đi cùng bọn họ? Ân, có thể giữ nghiêm môn quy, dừng cương trước bờ vực, không tệ.
Theo hắn biết thì nha đầu kia là một trong những người ‘ phản cảm ’ hắn nhất. Vẫn đi khắp nơi xâu chuỗi với các đồng môn, thề phải muốn lật tung đánh ‘ thủ tịch ’ ác độc không xứng chức này.
Nhưng mà Vĩnh Cầm vốn mờ mịt một hồi, lập tức hai mắt như bốc lửa:
- Mới không phải! Người ta là người đầu tiên rời khỏi nơi này đi cứu người.
Lập tức lại ảm đạm nói:
- Nhất định là Huyền Diệp sư điệt cảm thấy quá nguy hiểm mới đánh ta ngất xỉu ở chỗ này!
Tông Thủ nghe qua thì hiểu rồi, nghĩ ngợi nói thì ra đầu sỏ gây nên chuyện là đây, ánh mắt của hắn lại liếc xéo nhìn qua Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết cảm thấy mờ mịt, hồn nhiên không biết Tông Thủ nhìn mình làm cái gì.
Còn bên cạnh Huyền Thuật cùng Hiên Vận La lại không có tâm tư cân nhắc Vĩnh Cầm nói gì, đều đang suy nghĩ nên vãn hồi thế cục ra sao.
Nhưng mà thần sắc Triệu Yên Nhiên lại khẽ nhúc nhích, khôi phục lại bình tĩnh. Tông Thủ này bây giờ còn có tâm tư nói giỡn với tiểu sư thúc của mình, nhất định là có biện pháp giải quyết.
Nàng một đường ở cạnh Tông Thủ thời gian gần một năm, biết được trên đời này chỉ sợ ít có chuyện gì có thể làm khó được thằng này.
Chân mày lá liễu nhíu lại, trong lòng dâng lên một cổ cảm giác không phục, không nghĩ ra Tông Thủ đến tình trạng này vẫn tính toán kỹ càng. Mà khi Triệu Yên Nhiên tĩnh hạ tâm lai lại thì vẫn cảm thấy thúc thủ vô sách.
Tông Thủ bên kia xác nhận Vĩnh Cầm, không thể nào biết được hành tung của bọn người La Thế thì đầu tiên là không quan tâm tới cô nương này thế nào. Ngược lại âm thanh thản nhiên nói:
- Cái gọi là họa phúc tương y. Chuyện trên thế gian có hai mặt tốt xấu. Bọn người La Thế rời đi chưa chắc là chuyện xấu. Nếu như bố trí tốt nói không chừng chúng ta còn có thể tru sát Nguyên Cửu Thần trước đấy, sau đó lại tính toán đám Thái Linh Tông.
Người nơi này nhíu mày suy nghĩ, đều nhao nhao kinh dị nhìn qua phía Tông Thủ. Dùng thời cuộc hiện giờ nếu không chuyển biến xấu đã là không tệ, Tông Thủ lại đang suy nghĩ tính toán Thái Linh Tông, đồng tử của Hiên Vận Lan hơi co lại, lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
/1700
|