Lần này Tông Thủ không đón lấy mà cười lắc đầu:
- Lệnh bài ta cũng từng có rồi, bất quá Tông Thủ trùng hợp có việc yêu cầu quý tông. Long Nhược tiên sinh đã biết được, ta còn sống tới bây giờ toàn bộ là nhờ vào người hầu này. Tất nhiên nhiên sinh có thể nhìn ra tình huống trong cơ thể hắn. Xin tiên sinh trợ giúp hắn một tay mở cấm chế ra được chứ?
Khuôn mặt Doãn Dương không hề bận tâm có chút động, Triệu Yên Nhiên cũng kinh ngạc, nhìn nam tử ba mươi tuổi này.
Mà Long Nhược nghe vậy thì do dự một hồi hiện ra vẻ đắng chát. Hồi lâu sau mới chần chờ giải thích:
- Cấm chế của người này là sư môn của hắn phong, Long Nhược có thể cởi bỏ, cũng không phải là việc khó gì. Bất quá ngại nhúng tay vào nội bộ môn phái của hắn thì có chút không ổn...
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong mắt Tông Thủ ẩn hiện ý trào phúng, Long Nhược cười khổ thở dài:
- Thôi được! Long Nhược xuất thủ, hết thảy hậu quả đều do Lăng Vân Tông ta gánh chịu!
Cũng không thấy động tác của hắn như thế nào, trong cơ thể Doãn Dương lập tức tràn ra từng chút một linh quang màu đỏ. Doãn Dương đột nhiên ho khan kịch liệt nửa quỳ trên mặt đất. Mãi tới khi hai sợi tơ vàng từ trong bụng Doãn Dương phá thể chui ra mang theo một chùng máu tươi.
Huyết dịch rơi vãi ra, Doãn Dương trước mặt lại không thấy chút nào uể oải. Trái lại khàn giọng y hệt dã thú gầm nhẹ một tiếng giống một đầu hung thú bị giam cầm đã lâu đột nhiên được thoát khốn. Trong tiếng hô mặc dù đã tận lực áp chế nhưng thực sự đè nén không được lộ ra cuồng hỉ cùng hào phóng.
Gần kề mấy tức sau, quanh người hắn xuất hiện từng luồng khí xoáy, cương khí không khống chế được tràn lan cắt đứt cỏ dại chung quanh. Hai cái tơ vàng mới lấy ra một lát, Doãn Dương đã đột phá nhất mạch cuối cùng tiến vào thân luân cửu mạch đỉnh phong.
Long Nhược không chút nào để ý, ánh mắt có phần có thâm ý nhìn kỹ Tông Thủ lần nữa, sau một hồi lâu lắc đầu:
- Đáng tiếc! Thế tử không chỉ là thiên tư hơn người, mà ngay cả tâm trí cũng xa qua thường nhân, chỉ tiếc này trời xanh không có mắt, không thể để cho thế tử thành tựu một phen sự nghiệp, thật là khiến người ta tiếc nuối. Ngày nay cởi bỏ cấm chế của hắn là chuyện nhỏ, Lăng Vân Chu lệnh, hữu dụng như cũ, chỉ là chuyện Đan Linh Sơn mười ngày trước tông ta ý muốn dấu diếm, kính xin thế tử thứ lỗi.
Để lại những lời này, người này cũng không nói thêm lời nào thu hồi toàn bộ mấy trăm kiện kỳ trân bỏ xuống Lăng Vân Chu rồi thân hình phiêu khởi trở về đỉnh đầu Giao Long.
Đúng là cũng không nói một lời nửa câu với Triệu Yên Nhiên, ngoại từ lúc đến có chào hòi thì sau đó coi nàng như không khí. Trong ngôn ngữ càng không dấu diếm nàng, chẳng cần biết Triệu Yên Nhiên có đi phát tán chuyện này ra hay không.
Tự nhiên cũng không có ý tứ giải vây cho Tông Thủ nửa phần.
Mà Triệu Yên Nhiên bên kia từ đầu đến cuối đều là mục hàn như nhận, gắt gao nhìn chằm chằm vào Long Nhược. Lúc hắn trên giao long rời đi thì sát ý càng tăng đến đỉnh phong, không che dấu chút nào.
Tông Thủ thấy hơi hơi tiếc nuối, Thất Linh Tông cùng Lăng Vân Tông là đại phái địch thủ đương thời.
Bất quá thấy tình hình này còn chưa tới tình hình không chết không ngớt, chỉ có kiêng kị lẫn nhau cả đời không qua lại với nhau mà thôi.
Tông Thủ lại thầm cười nhạo, Lăng Vân Tông tiễn đưa những vật này nói là vì di lệnh của tổ sư nhưng thực ra là bịt mồm hắn.
Không phải là vì kiếm trận Thiên Phù, mà vì Lăng Vân Tông là một kẻ phụ nghĩa không đáng nhắc tới, cẩn thận ngẫm lại con quái vật khổng lồ này đúng là đáng sợ.
Bất quá lúc này mình vẫn có lời, một lọ Huyết Vân Tủy, mười viên Thiên Phác Đan chỉ cần một tháng tạo ra được một vị Tiên Thiên Võ Sư. Mà khối Long Linh ngọc bích thì càng khó được. Tự nhiên còn có này một Lăng Vân Chu lệnh tuyệt phẩm nữa.
Hắn lúc trước biểu hiện được không thèm quan tâm đối với vật này là giờ phút này khi mà Long Nhược rời đi thì cười hì hì thu lệnh bài màu đỏ vào trong tay.
Tông Thủ yên tâm thoải mái nghĩ ngợi nói mặc dù thứ này chính mình hơn phân nửa không dùng được, cũng không nguyện đi cầu Lăng Vân Tông làm việc, bất quá ngày sau lấy ra bán lấy tiền cũng không tệ.
Tuyệt phẩm Lăng Vân Chu lệnh, thế gian cũng chỉ có ba khối mà thôi.
Bên cạnh hắn Sơ Tuyết, lúc này lại có chút ước mơ đấy, nhìn cự giao nhảy vào bên trong tầng mây nói:
- Vị Long Nhược kia cũng là Linh Võ song tu? Có thể ngự giao mà đi, không biết tu vi của hắn cao thâm đến tình trạng gì, thoạt nhìn còn lợi hại hơn quân thượng chút ít, hắn có đạt tới cảnh giới Thiên Vị cùng Viết Du không?
- Hắn mà coi là Linh Võ song tu cái gì? Chỉ là học chút luyện thể thuật mà thôi. Bất quá một thân hồn lực ngược lại miễn cưỡng đến Viết Du. Thân là thủ tịch Lăng Vân đời thứ ba, chỉ với chút bổn sự ấy cũng dám khoe.
Triệu Yên Nhiên cười lạnh một tiếng sau một khắc lại nhẹ nhàng run sợ nhìn về phía Doãn Dương, chỉ thấy trung niên ba mươi tuổi giờ phút này có một thứ khí thế như dã thú, cuồng liệt thô bạo. Trong ánh mắt đầy sát cơ hung liệt vô cùng.
Phảng phất chỉ cần nàng hơi có địch ý đối với Tông Thủ sẽ tấn công ngay lập tức. Triệu Yên Nhiên nhắm lại hai mắt hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lại trở lại trên người Tông Thủ chớp động quang mang:
- Vị tổ sư kia của Lăng Vân Tông năm đó vì cầu một tài tuyệt thế truyền thừa tuyệt học của hắn mà tạo ra minh kiếm đài cùng Thiên Phù đài. Thập Nhị Thiên Phù thần bia cùng Tiểu La Thiên Kiếm Trận tại Trung Ương Vân đại danh đỉnh đỉnh, không ngờ lại bị ngươi phá vỡ. Ba trăm bốn mươi ba tức phá trận, hai canh giờ họa phù là thật sao?
Tông Thủ cười cười, cũng không nói một câu, tuy Long Nhược đã đi nhưng yêu nữ hắn cũng không sợ mình không có cách ứng phó.
Vốn hắn có ý định mượn tay Long Nhược thịt nàng ta bởi Lăng Vân Tông tuyệt không nguyện thấy hắn trở thành đỉnh lô của Triệu Yên Nhiên.
Bất quá trước mắt tình hình này cũng không kém, bên trong thân thể của mình còn có tai họa ngầm, có lẽ đã đủ để yêu nữ buông tha cho mình.
Tiếp theo lại chỉ thấy Triệu Yên Nhiên đột nhiên rút kiếm ra chỉ vào phía xa, trên mặt lộ vẻ nóng bỏng:
- Rút kiếm đi! Nếu ngươi có thể đỡ được trăm kiếm của ta thì chuyện đỉnh lô nguyên thai không cần nhắc tới, ta còn dâng ba viên Luyện Thai Đan, ba viên tuyết hồn đan. Nếu không thì ngươi phải làm nô bộc cho ta.
Tông Thủ nghe vậy thì cảm thấy giật mình ngoài ý muốn, nữ tử Triệu Yên Nhiên đúng là không được bình thường.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ không nhắc lại việc này, hai bên chả có liên quan gì cả.
Hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Yên Nhiên đột nhiên lại muốn đấu kiếm cùng hắn, nhìn thần sắc cực kỳ chăm chú của nàng, một khi hắn không chịu thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Tông Thủ nghiêng đầu trầm ngâm một lát, Tùng Văn Phong Kiếm trong tay quyết đoán ra khỏi vỏ.
Tuy là phiền toái một ít, bất quá có thể kết thúc thì càng tốt, ba viên Luyện Thai Đan, ba viên Tuyết Hồn Đan, một trận chiến này hắn đang đánh bạc kỳ thực bị bách đến tận đây thì hắn không thể không theo.
- Lệnh bài ta cũng từng có rồi, bất quá Tông Thủ trùng hợp có việc yêu cầu quý tông. Long Nhược tiên sinh đã biết được, ta còn sống tới bây giờ toàn bộ là nhờ vào người hầu này. Tất nhiên nhiên sinh có thể nhìn ra tình huống trong cơ thể hắn. Xin tiên sinh trợ giúp hắn một tay mở cấm chế ra được chứ?
Khuôn mặt Doãn Dương không hề bận tâm có chút động, Triệu Yên Nhiên cũng kinh ngạc, nhìn nam tử ba mươi tuổi này.
Mà Long Nhược nghe vậy thì do dự một hồi hiện ra vẻ đắng chát. Hồi lâu sau mới chần chờ giải thích:
- Cấm chế của người này là sư môn của hắn phong, Long Nhược có thể cởi bỏ, cũng không phải là việc khó gì. Bất quá ngại nhúng tay vào nội bộ môn phái của hắn thì có chút không ổn...
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong mắt Tông Thủ ẩn hiện ý trào phúng, Long Nhược cười khổ thở dài:
- Thôi được! Long Nhược xuất thủ, hết thảy hậu quả đều do Lăng Vân Tông ta gánh chịu!
Cũng không thấy động tác của hắn như thế nào, trong cơ thể Doãn Dương lập tức tràn ra từng chút một linh quang màu đỏ. Doãn Dương đột nhiên ho khan kịch liệt nửa quỳ trên mặt đất. Mãi tới khi hai sợi tơ vàng từ trong bụng Doãn Dương phá thể chui ra mang theo một chùng máu tươi.
Huyết dịch rơi vãi ra, Doãn Dương trước mặt lại không thấy chút nào uể oải. Trái lại khàn giọng y hệt dã thú gầm nhẹ một tiếng giống một đầu hung thú bị giam cầm đã lâu đột nhiên được thoát khốn. Trong tiếng hô mặc dù đã tận lực áp chế nhưng thực sự đè nén không được lộ ra cuồng hỉ cùng hào phóng.
Gần kề mấy tức sau, quanh người hắn xuất hiện từng luồng khí xoáy, cương khí không khống chế được tràn lan cắt đứt cỏ dại chung quanh. Hai cái tơ vàng mới lấy ra một lát, Doãn Dương đã đột phá nhất mạch cuối cùng tiến vào thân luân cửu mạch đỉnh phong.
Long Nhược không chút nào để ý, ánh mắt có phần có thâm ý nhìn kỹ Tông Thủ lần nữa, sau một hồi lâu lắc đầu:
- Đáng tiếc! Thế tử không chỉ là thiên tư hơn người, mà ngay cả tâm trí cũng xa qua thường nhân, chỉ tiếc này trời xanh không có mắt, không thể để cho thế tử thành tựu một phen sự nghiệp, thật là khiến người ta tiếc nuối. Ngày nay cởi bỏ cấm chế của hắn là chuyện nhỏ, Lăng Vân Chu lệnh, hữu dụng như cũ, chỉ là chuyện Đan Linh Sơn mười ngày trước tông ta ý muốn dấu diếm, kính xin thế tử thứ lỗi.
Để lại những lời này, người này cũng không nói thêm lời nào thu hồi toàn bộ mấy trăm kiện kỳ trân bỏ xuống Lăng Vân Chu rồi thân hình phiêu khởi trở về đỉnh đầu Giao Long.
Đúng là cũng không nói một lời nửa câu với Triệu Yên Nhiên, ngoại từ lúc đến có chào hòi thì sau đó coi nàng như không khí. Trong ngôn ngữ càng không dấu diếm nàng, chẳng cần biết Triệu Yên Nhiên có đi phát tán chuyện này ra hay không.
Tự nhiên cũng không có ý tứ giải vây cho Tông Thủ nửa phần.
Mà Triệu Yên Nhiên bên kia từ đầu đến cuối đều là mục hàn như nhận, gắt gao nhìn chằm chằm vào Long Nhược. Lúc hắn trên giao long rời đi thì sát ý càng tăng đến đỉnh phong, không che dấu chút nào.
Tông Thủ thấy hơi hơi tiếc nuối, Thất Linh Tông cùng Lăng Vân Tông là đại phái địch thủ đương thời.
Bất quá thấy tình hình này còn chưa tới tình hình không chết không ngớt, chỉ có kiêng kị lẫn nhau cả đời không qua lại với nhau mà thôi.
Tông Thủ lại thầm cười nhạo, Lăng Vân Tông tiễn đưa những vật này nói là vì di lệnh của tổ sư nhưng thực ra là bịt mồm hắn.
Không phải là vì kiếm trận Thiên Phù, mà vì Lăng Vân Tông là một kẻ phụ nghĩa không đáng nhắc tới, cẩn thận ngẫm lại con quái vật khổng lồ này đúng là đáng sợ.
Bất quá lúc này mình vẫn có lời, một lọ Huyết Vân Tủy, mười viên Thiên Phác Đan chỉ cần một tháng tạo ra được một vị Tiên Thiên Võ Sư. Mà khối Long Linh ngọc bích thì càng khó được. Tự nhiên còn có này một Lăng Vân Chu lệnh tuyệt phẩm nữa.
Hắn lúc trước biểu hiện được không thèm quan tâm đối với vật này là giờ phút này khi mà Long Nhược rời đi thì cười hì hì thu lệnh bài màu đỏ vào trong tay.
Tông Thủ yên tâm thoải mái nghĩ ngợi nói mặc dù thứ này chính mình hơn phân nửa không dùng được, cũng không nguyện đi cầu Lăng Vân Tông làm việc, bất quá ngày sau lấy ra bán lấy tiền cũng không tệ.
Tuyệt phẩm Lăng Vân Chu lệnh, thế gian cũng chỉ có ba khối mà thôi.
Bên cạnh hắn Sơ Tuyết, lúc này lại có chút ước mơ đấy, nhìn cự giao nhảy vào bên trong tầng mây nói:
- Vị Long Nhược kia cũng là Linh Võ song tu? Có thể ngự giao mà đi, không biết tu vi của hắn cao thâm đến tình trạng gì, thoạt nhìn còn lợi hại hơn quân thượng chút ít, hắn có đạt tới cảnh giới Thiên Vị cùng Viết Du không?
- Hắn mà coi là Linh Võ song tu cái gì? Chỉ là học chút luyện thể thuật mà thôi. Bất quá một thân hồn lực ngược lại miễn cưỡng đến Viết Du. Thân là thủ tịch Lăng Vân đời thứ ba, chỉ với chút bổn sự ấy cũng dám khoe.
Triệu Yên Nhiên cười lạnh một tiếng sau một khắc lại nhẹ nhàng run sợ nhìn về phía Doãn Dương, chỉ thấy trung niên ba mươi tuổi giờ phút này có một thứ khí thế như dã thú, cuồng liệt thô bạo. Trong ánh mắt đầy sát cơ hung liệt vô cùng.
Phảng phất chỉ cần nàng hơi có địch ý đối với Tông Thủ sẽ tấn công ngay lập tức. Triệu Yên Nhiên nhắm lại hai mắt hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lại trở lại trên người Tông Thủ chớp động quang mang:
- Vị tổ sư kia của Lăng Vân Tông năm đó vì cầu một tài tuyệt thế truyền thừa tuyệt học của hắn mà tạo ra minh kiếm đài cùng Thiên Phù đài. Thập Nhị Thiên Phù thần bia cùng Tiểu La Thiên Kiếm Trận tại Trung Ương Vân đại danh đỉnh đỉnh, không ngờ lại bị ngươi phá vỡ. Ba trăm bốn mươi ba tức phá trận, hai canh giờ họa phù là thật sao?
Tông Thủ cười cười, cũng không nói một câu, tuy Long Nhược đã đi nhưng yêu nữ hắn cũng không sợ mình không có cách ứng phó.
Vốn hắn có ý định mượn tay Long Nhược thịt nàng ta bởi Lăng Vân Tông tuyệt không nguyện thấy hắn trở thành đỉnh lô của Triệu Yên Nhiên.
Bất quá trước mắt tình hình này cũng không kém, bên trong thân thể của mình còn có tai họa ngầm, có lẽ đã đủ để yêu nữ buông tha cho mình.
Tiếp theo lại chỉ thấy Triệu Yên Nhiên đột nhiên rút kiếm ra chỉ vào phía xa, trên mặt lộ vẻ nóng bỏng:
- Rút kiếm đi! Nếu ngươi có thể đỡ được trăm kiếm của ta thì chuyện đỉnh lô nguyên thai không cần nhắc tới, ta còn dâng ba viên Luyện Thai Đan, ba viên tuyết hồn đan. Nếu không thì ngươi phải làm nô bộc cho ta.
Tông Thủ nghe vậy thì cảm thấy giật mình ngoài ý muốn, nữ tử Triệu Yên Nhiên đúng là không được bình thường.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ không nhắc lại việc này, hai bên chả có liên quan gì cả.
Hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Yên Nhiên đột nhiên lại muốn đấu kiếm cùng hắn, nhìn thần sắc cực kỳ chăm chú của nàng, một khi hắn không chịu thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Tông Thủ nghiêng đầu trầm ngâm một lát, Tùng Văn Phong Kiếm trong tay quyết đoán ra khỏi vỏ.
Tuy là phiền toái một ít, bất quá có thể kết thúc thì càng tốt, ba viên Luyện Thai Đan, ba viên Tuyết Hồn Đan, một trận chiến này hắn đang đánh bạc kỳ thực bị bách đến tận đây thì hắn không thể không theo.
/1700
|