Mà Tông Thủ lúc này lại không biết cảm giác không hài hòa rốt cuộc là xuất hiện từ đâu. Mà Tạ Quan La Thế còn có một đám đệ tử Thương Sinh Đạo không có ngoại lệ đều ăn mặc chiến giáp đỏ thẫm của Thương Sinh Huyền Long Sĩ, cũng mang theo một thanh đại kiếm. Mà ngay cả kỵ thú cũng là một con ngân lân đạp phong thú.
Trong bụng cười đau nhức, Tông Thủ chỉ có thể cưỡng ép không cười lên, hắn cầm lấy cự kiếm sau lưng của mình.
Rồi sau đó nhìn qua sông, nhìn qua Hắc Linh Cốc.
- Cho nên chúng ta vẫn phải chiến một trận! Mà Quý Linh Tử, có lẽ cũng nhanh đến!
Tạ Quan lập tức hít vào một ngụm hàn khí, không chỉ có hắn, dám đệ tử tinh anh của Thương Sinh Đạo đằng sau cũng chấn động.
Một Thái Linh Tông bọn họ không sợ, nhưng nếu cộng thêm mười vạn đại quân của Hán vương vây quét chẳng phải tự đi tìm cái chết hay sao?
Mà Đàm Thu này chẳng lẽ bị điên rồi?
- Đây là Hắc Linh Sơn cốc, là một nơi hiểm yếu.
Đứng trên một sơn đạo đầy bùn nhão, Quý Linh Tử nhìn qua chung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là biển nước cuồn cuộn.
Vốn nơi này bởi vì địa thế cực cao nên hiếm có dấu chân người, nhưng mà khi lũ lụt tràn lan thì sơn cốc này là nơi duy nhất có thể đi được mà thôi
Chung quanh đều là núi lớn, khó có thể lướt qua. Nhưng mà chỉ có bên cạnh Hắc Linh Sơn có một sơn cốc tương đối rộng có thể vượt qua được.
Kỳ thật tất cả kỵ thú chỉ cần trên cấp bốn là có thể lơ lửng được rồi. Nhưng mà một khi đặt chân lên mặt đất đầy bùn thì không thể không cố sức gia tăng khí lực gấp mười mà bước đi, có thể cưỡi gió hành tẩu bốn mươi năm mươi dặm đã là cực hạn.
Nguyên Cửu Thần nói Thương Sinh Đạo chọn nơi này đánh lén quả nhiên không có sai mà.
Tiến vào cốc thì phát hiện nơi này là do thiên nhiên tạo ra, mà sơn cốc này rộng chừng ba ngàn trượng, có thể cung cấp cho ngàn kỵ binh chạy xong song.
Nguyên Cửu Thần lúc này lại cho tất cả kỵ binh tinh nhuệ dừng lại, thẳng tới bước chận của vạn quân phía sau cùng dừng lại thì mới cùng lúc đi về phía trước.
Quý Linh Tử thấy âm thầm tán thưởng, đổi lại là tướng lãnh bình thường có được Tử Tiêu Kiếm Kỵ cùng Định Tây thiết kỵ cùng với hai ngàn lục giai kỵ quân, tất nhiên sẽ không chờ đợi được nhảy vào trong cốc tìm Thương Sinh Huyền Long Sĩ quyết chiến.
Nếu như Nguyên Cửu Thần cũng như đám bình thường kia đầu óc choáng váng thì đã bị loại bỏ rồi. Ngược lại đã sớm đem mình đặt vào thế bất bại. Chỉ bằng vào phần cẩn thận này đã được Hán vương coi trọng.
Mà Ba Lập Tiêu Trạch lúc này càng tiếc hận hơn, ánh mắt nhìn qua Nguyên Cửu Thần trở nên phức tạp.
Cả ngàn thiên kỵ lục tục tiến vào trong cốc. Chỉ thấy chung quanh tràn ngập sương trắng.
Quý Linh Tử lúc đầu còn chưa để ý, thẳng tới bốn mươi hô hấp sau mới sợ hãi cả kinh. Nhưng mà lập tức cười lên.
- Ảo trận? Là Điên Đảo Vô Tương Trận? Nghe nói trận này khá là yếu, nhưng mà vô hình vô tướng, trách không được lúc trước không có phát giác. Ta còn tưởng rằng Đàm Thu sẽ bố trí sát trận gì đó chứ.
Trong nội tâm ngược lại đại định rồi, nơi này đã có bố trí một tòa linh trận lớn như vậy. Như thế chắc chắn sThương Sinh Huyền Long Sĩ cùng Đàm Thu hơn phân nửa cũng chọn nơi này đánh lén.
Nơi này địa thể hiểm yếu, mà Nguyên Cửu Thần đều có thể nhìn ra thì chắc chắn Đàm Thu cũng đã sớm bố trí trong Hắc Linh Cốc rồi.
Hắn lo lắng nhất chính là yêu ma Thương Sinh Đạo không có đặt tính mạng ba trăm vạn dân kia vào trong mắt đấy.
Quả nhiên lại đi lên phía trước chừng hai dặm thì chỉ thấy một đám hình bóng kỵ sĩ đang chậm rãi đi tới trong sương mù.
Quý Linh Tử lúc này nhíu mày, trong mắt hiện ra hào quang sáng bóng, ánh mắt nhìn qua sương mù nặng nề có thể làm người ta thấy ảo giác kia, nhìn qua thật kỹ.
Chỉ thấy hơn chín trăm kỵ đều mặc áo giáp màu đỏ thâm, tay cầm đại kiếm cũng màu đỏ, tọa kỵ thì khoác giáp bạc.
Những con ngân lân đạp phong thú kia phần lớn đi rất đều nhịp, những cái chân của chúng cùng đạp xuống và nhấc lên.
Bên trong không có chút lộn xộn nào cả. Có lẽ không phải là Thương Sinh Huyền Long Sĩ chân chính, càng lờ mờ có thể thấy được những người này bao hàm ý khẩn trương khó hiểu.
Mặc dù có thực lực không tệ, nhưng nếu không biết phối hợp thì ngược lại sẽ trở thành liên lụy.
NHưng mà Điên Đảo Vô Tương Trận cũng có tác dụng của nó đấy. Vô số bóng người xa xa mà hắn nhìn thấy, nhìn như thế nào cũng có mấy ngàn người vậy.
Quý Linh Tử lúc này mỉm cười, hắn có xúc động cười to.
Phô trương thanh thế, đây hẳn là thủ đoạn của Đàm Thu ngươi sao? Thật sự là cười chết người!
- Kiềm lư kỹ cùng! (kiếm mẻ tài nghệ kém)
Bên cạnh Nguyên Cửu Thần đồng dạng lạnh giọng cười cười:
- Ta nghe tiếng vó ngựa kia nhiều nhất chỉ là một ngàn mà thôii! Nhưng mà trận chiến này cẩn thận là hơn, tốt nhất là toàn diệt chúng...
Mặc dù hắn không phải là Linh Sư, không cách nào sử dụng linh mục, chỉ có lỗ tai rèn luyện vài chục năm trên sa trường là nghe rõ ràng.
Nếu có thể ở chỗ này trọng thương Thương Sinh Đạo, tất nhiên sẽ bảo vệ hắn được vài chục năm sông khá giả.
Mà Ba Lập Tiêu Trạch hai người lúc này chuyên chú nhìn qua.
Trong mắt đều toát ra vài phần cười khổ, rồi sau đó là bất động thanh sắc, kéo dài khoảng cách với hai người này.
Quý Linh Tử hồn nhiên không biết, có chút gật đầu chấp nhận thật sâu...
- Đúng là có ý này, trận chiến này chúng ta thắng chắc mười thành rồi. Thắng không khó, khó là phải toàn diệt!
Ánh mắt nhìn qua mọi nơi, cuối cùng nhất vẫn nhìn qua chín trăm thiết kỵ mặc thiêt giáp, ánh mắt lộ ra vài phần đông cứng. Khóe môi Quý Linh Tử nhếch lên hiện ra ý mỉa mai.
Vô song thì như thế nào kiếm ý đỉnh phong thì sao, hôm nay không phải cũng vẫn lạc ở chỗ này?
...
- Một trận chiến này sợ là nhất định phải chết...
Cơ hồ cũng ngay lúc đó sau lưung Tông Thủ cũng có người lẩm bẩm. Cũng không dám thật sự lên tiếng cái gì đó, lúc này đại chiến sắp tới, nói ra những chuyện này chẳng những không có gì dùng, ngược lại chỉ làm rối loạn quân tâm mà thôi.
Mấy người Tạ Quan La Thế sắc mặt vô cùng tái nhợt. Mấy người thực lực cao cường ẩn ẩn đã co thể phân biệt ra đối diện chỉ có lục giai kỵ quân cũng gấp hai bọn họ rồi!
Bên ngoài có một ngàn bốn trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ, còn có một ngàn Định Tây thiết kỵ của Hán vương, trừ những cái này ra thì ở ngoài nữa cũng có mấy chục vạn đại quân đang tới gần.
Không chỉ có bọn họ, cho dù là rất nhiều đệ tử tinh anh của Thương Sinh Đạo cũng có sắc mặt tái nhợt nhìn qua.
Bọn họ tự hỏi mình không sợ chết, nhưng mà khi cảm giác tử vong hiện ra trước mặt thì vẫn cảm thấy tim đập thật nhanh.
Giờ phút này bỏ chạy dường như còn kịp. Quản hắn khỉ gió cái gì ba trăm vạn tội dân, liên quan gì tới bọn họ? Phản bội Thương Sinh Đạo cũng chưa chắc là không thể làm gì, cũng có thể giống như Nguyên Cửu Thần.
Trong bụng cười đau nhức, Tông Thủ chỉ có thể cưỡng ép không cười lên, hắn cầm lấy cự kiếm sau lưng của mình.
Rồi sau đó nhìn qua sông, nhìn qua Hắc Linh Cốc.
- Cho nên chúng ta vẫn phải chiến một trận! Mà Quý Linh Tử, có lẽ cũng nhanh đến!
Tạ Quan lập tức hít vào một ngụm hàn khí, không chỉ có hắn, dám đệ tử tinh anh của Thương Sinh Đạo đằng sau cũng chấn động.
Một Thái Linh Tông bọn họ không sợ, nhưng nếu cộng thêm mười vạn đại quân của Hán vương vây quét chẳng phải tự đi tìm cái chết hay sao?
Mà Đàm Thu này chẳng lẽ bị điên rồi?
- Đây là Hắc Linh Sơn cốc, là một nơi hiểm yếu.
Đứng trên một sơn đạo đầy bùn nhão, Quý Linh Tử nhìn qua chung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là biển nước cuồn cuộn.
Vốn nơi này bởi vì địa thế cực cao nên hiếm có dấu chân người, nhưng mà khi lũ lụt tràn lan thì sơn cốc này là nơi duy nhất có thể đi được mà thôi
Chung quanh đều là núi lớn, khó có thể lướt qua. Nhưng mà chỉ có bên cạnh Hắc Linh Sơn có một sơn cốc tương đối rộng có thể vượt qua được.
Kỳ thật tất cả kỵ thú chỉ cần trên cấp bốn là có thể lơ lửng được rồi. Nhưng mà một khi đặt chân lên mặt đất đầy bùn thì không thể không cố sức gia tăng khí lực gấp mười mà bước đi, có thể cưỡi gió hành tẩu bốn mươi năm mươi dặm đã là cực hạn.
Nguyên Cửu Thần nói Thương Sinh Đạo chọn nơi này đánh lén quả nhiên không có sai mà.
Tiến vào cốc thì phát hiện nơi này là do thiên nhiên tạo ra, mà sơn cốc này rộng chừng ba ngàn trượng, có thể cung cấp cho ngàn kỵ binh chạy xong song.
Nguyên Cửu Thần lúc này lại cho tất cả kỵ binh tinh nhuệ dừng lại, thẳng tới bước chận của vạn quân phía sau cùng dừng lại thì mới cùng lúc đi về phía trước.
Quý Linh Tử thấy âm thầm tán thưởng, đổi lại là tướng lãnh bình thường có được Tử Tiêu Kiếm Kỵ cùng Định Tây thiết kỵ cùng với hai ngàn lục giai kỵ quân, tất nhiên sẽ không chờ đợi được nhảy vào trong cốc tìm Thương Sinh Huyền Long Sĩ quyết chiến.
Nếu như Nguyên Cửu Thần cũng như đám bình thường kia đầu óc choáng váng thì đã bị loại bỏ rồi. Ngược lại đã sớm đem mình đặt vào thế bất bại. Chỉ bằng vào phần cẩn thận này đã được Hán vương coi trọng.
Mà Ba Lập Tiêu Trạch lúc này càng tiếc hận hơn, ánh mắt nhìn qua Nguyên Cửu Thần trở nên phức tạp.
Cả ngàn thiên kỵ lục tục tiến vào trong cốc. Chỉ thấy chung quanh tràn ngập sương trắng.
Quý Linh Tử lúc đầu còn chưa để ý, thẳng tới bốn mươi hô hấp sau mới sợ hãi cả kinh. Nhưng mà lập tức cười lên.
- Ảo trận? Là Điên Đảo Vô Tương Trận? Nghe nói trận này khá là yếu, nhưng mà vô hình vô tướng, trách không được lúc trước không có phát giác. Ta còn tưởng rằng Đàm Thu sẽ bố trí sát trận gì đó chứ.
Trong nội tâm ngược lại đại định rồi, nơi này đã có bố trí một tòa linh trận lớn như vậy. Như thế chắc chắn sThương Sinh Huyền Long Sĩ cùng Đàm Thu hơn phân nửa cũng chọn nơi này đánh lén.
Nơi này địa thể hiểm yếu, mà Nguyên Cửu Thần đều có thể nhìn ra thì chắc chắn Đàm Thu cũng đã sớm bố trí trong Hắc Linh Cốc rồi.
Hắn lo lắng nhất chính là yêu ma Thương Sinh Đạo không có đặt tính mạng ba trăm vạn dân kia vào trong mắt đấy.
Quả nhiên lại đi lên phía trước chừng hai dặm thì chỉ thấy một đám hình bóng kỵ sĩ đang chậm rãi đi tới trong sương mù.
Quý Linh Tử lúc này nhíu mày, trong mắt hiện ra hào quang sáng bóng, ánh mắt nhìn qua sương mù nặng nề có thể làm người ta thấy ảo giác kia, nhìn qua thật kỹ.
Chỉ thấy hơn chín trăm kỵ đều mặc áo giáp màu đỏ thâm, tay cầm đại kiếm cũng màu đỏ, tọa kỵ thì khoác giáp bạc.
Những con ngân lân đạp phong thú kia phần lớn đi rất đều nhịp, những cái chân của chúng cùng đạp xuống và nhấc lên.
Bên trong không có chút lộn xộn nào cả. Có lẽ không phải là Thương Sinh Huyền Long Sĩ chân chính, càng lờ mờ có thể thấy được những người này bao hàm ý khẩn trương khó hiểu.
Mặc dù có thực lực không tệ, nhưng nếu không biết phối hợp thì ngược lại sẽ trở thành liên lụy.
NHưng mà Điên Đảo Vô Tương Trận cũng có tác dụng của nó đấy. Vô số bóng người xa xa mà hắn nhìn thấy, nhìn như thế nào cũng có mấy ngàn người vậy.
Quý Linh Tử lúc này mỉm cười, hắn có xúc động cười to.
Phô trương thanh thế, đây hẳn là thủ đoạn của Đàm Thu ngươi sao? Thật sự là cười chết người!
- Kiềm lư kỹ cùng! (kiếm mẻ tài nghệ kém)
Bên cạnh Nguyên Cửu Thần đồng dạng lạnh giọng cười cười:
- Ta nghe tiếng vó ngựa kia nhiều nhất chỉ là một ngàn mà thôii! Nhưng mà trận chiến này cẩn thận là hơn, tốt nhất là toàn diệt chúng...
Mặc dù hắn không phải là Linh Sư, không cách nào sử dụng linh mục, chỉ có lỗ tai rèn luyện vài chục năm trên sa trường là nghe rõ ràng.
Nếu có thể ở chỗ này trọng thương Thương Sinh Đạo, tất nhiên sẽ bảo vệ hắn được vài chục năm sông khá giả.
Mà Ba Lập Tiêu Trạch hai người lúc này chuyên chú nhìn qua.
Trong mắt đều toát ra vài phần cười khổ, rồi sau đó là bất động thanh sắc, kéo dài khoảng cách với hai người này.
Quý Linh Tử hồn nhiên không biết, có chút gật đầu chấp nhận thật sâu...
- Đúng là có ý này, trận chiến này chúng ta thắng chắc mười thành rồi. Thắng không khó, khó là phải toàn diệt!
Ánh mắt nhìn qua mọi nơi, cuối cùng nhất vẫn nhìn qua chín trăm thiết kỵ mặc thiêt giáp, ánh mắt lộ ra vài phần đông cứng. Khóe môi Quý Linh Tử nhếch lên hiện ra ý mỉa mai.
Vô song thì như thế nào kiếm ý đỉnh phong thì sao, hôm nay không phải cũng vẫn lạc ở chỗ này?
...
- Một trận chiến này sợ là nhất định phải chết...
Cơ hồ cũng ngay lúc đó sau lưung Tông Thủ cũng có người lẩm bẩm. Cũng không dám thật sự lên tiếng cái gì đó, lúc này đại chiến sắp tới, nói ra những chuyện này chẳng những không có gì dùng, ngược lại chỉ làm rối loạn quân tâm mà thôi.
Mấy người Tạ Quan La Thế sắc mặt vô cùng tái nhợt. Mấy người thực lực cao cường ẩn ẩn đã co thể phân biệt ra đối diện chỉ có lục giai kỵ quân cũng gấp hai bọn họ rồi!
Bên ngoài có một ngàn bốn trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ, còn có một ngàn Định Tây thiết kỵ của Hán vương, trừ những cái này ra thì ở ngoài nữa cũng có mấy chục vạn đại quân đang tới gần.
Không chỉ có bọn họ, cho dù là rất nhiều đệ tử tinh anh của Thương Sinh Đạo cũng có sắc mặt tái nhợt nhìn qua.
Bọn họ tự hỏi mình không sợ chết, nhưng mà khi cảm giác tử vong hiện ra trước mặt thì vẫn cảm thấy tim đập thật nhanh.
Giờ phút này bỏ chạy dường như còn kịp. Quản hắn khỉ gió cái gì ba trăm vạn tội dân, liên quan gì tới bọn họ? Phản bội Thương Sinh Đạo cũng chưa chắc là không thể làm gì, cũng có thể giống như Nguyên Cửu Thần.
/1700
|