Thẳng tới khi âm thanh vó ngựa rời đi thì Ba Lập mới thở ra một hơi.
- Đàm Thu tuổi còn trẻ và cũng chỉ lục giai. Làm sao lại có uy thế cực lớn như vậy? Ngay cả ta cũng có chút không nhịn được.
Lại nhìn qua chút ít thi hài của Tử Tiêu Kiếm Kỵ, ánh mắt càng phức tạp:
- Toàn diệt địch gấp đôi mà cũng chỉ có tổn thất hai hơn ba mươi người, chiến lực vô song này phải nói thế nào?
Vốn cho rằng hai bên sẽ lưỡng bại câu thương, cần bọn họ tới thu thập tàn cuộc. Nhưng không ngờ lại có kết quả như thế này, Tiêu Trạch thì thì cau mày, nhìn qua sơn cốc. Nhìn qua vị trí mà Tông Thủ đứng không tổn thương lúc nãy.
Hồi lâu sau, mới ngẩng đầu:
- Vừa rồi sau kỵ chiến còn có một cuộc chiến đấu của cường giả thất giai kiếm tu. Một người là Quý Linh Tử, người còn lại chỉ sợ là Đàm Thu.
Ánh mắt Ba Lập nhìn qua, điều này sao có thể? Nếu thật như thế thì người này trong vài chục năm sau chính là đại địch lớn nhất của Đại Thương rồi.
Ba trăm vân hạm lúc này vẫn còn ở Hách Liên Thiết Sơn. Nơi đây có ba trăm vạn tội danh, đến nay cũng không quá đáng mới có một nửa lên thuyền mà thôi.
Bọn người Tạ An Huyền Diệp nhìn thấy thì nhíu mày. Nếu không phải Tông Thủ sớm có bố trí, đồng dạng đào một vũng hố chờ Thái Linh Tông nhảy vào. Nếu thật sự đám người kia đánh lén sẽ tổn thất thảm trọng.
Trong những tội dân kia thì hơn phân nửa dáng người tiều tụy, quần áo tả tơi. Mặc dù cường tráng nhất trong đó cũng gầy như que củi. Nhưng mà giờ phút này tinh thần vô cùng phấn chấn, ánh mắt hiện ra vẻ mừng rỡ, nước mắt khô cạn hiện ra vài phần hi vọng.
Nhưng mà cũng có người kích động nôn nóng chưa đi lên thuyền, đều nhìn qua thuyền lớn này.
Cũng may có mấy trăm đệ tử ngoại môn cấp thấp của Thương Sinh Đạo đang duy trì trật tự, cũng không có phát sinh hỗn loạn gì.
Thần sắc Tông Thủ nhàn nhạt nhìn qua những người này, cũng không có để ý tới. Đối với mấy trăm tội dân này hắn tối đa chỉ có cảm giác đáng thương và đáng buồn mà thôi, sẽ không để ý nếu không có năng lực viện thủ.
Nếu như nói hắn không có khả năng cứu ra, đối với ba trăm vạn dân này khổ sở cũng không làm gì. Tâm đồng tình của Tông Thủ hắn không có tràn lan như vậy.
Tạm thời làm ra ba trăm con đường nhỏ, hoặc là ở gần đi lên vân hạm, có một đầu là chuyên cung cấp cho đệ tử Thương Sinh Đạo sử dụng.
Tông Thủ leo lên thuyền nhìn qua Hàn Phương sư huynh, cười tủm tỉm đang ở trong phòng chờ hắn.
Bày hai món đồ ở trước người của hắn, hai quả ngọc phù, còn có một cái ngọc giản.
Tông Thủ không chút khách khí đem những vật này cầm vào trong tay. Hai quả ngọc phù tiện tay vỗ một cái hóa thành quang điểm hợp thành một cái lệnh bài tông môn, chính là Hàn Phương hứa hẹn hai mươi vạn điểm công đức.
Về phần trong ngọc giảm có ghi bộ phận địa mạch thứ tám và thứ chín của Hám Thế Linh Quyết.
Tông Thủ dùng ý niệm đảo qua thì cảm thấy nội tâm vui vẻ. Quả nhiên là cường giả thần cảnh, đã có thể suy diễn ra toàn bộ nền tảng rồi.
Ngay cả những bộ phận phía trước do hắn suy diễn cũng được hoàn thiện lại, có thể uốn nắn rất nhiều sơ hở.
Trên mặt của hắn lại lạnh nhạt không quan tâm:
- Sư huynh, chẳng lẽ lần này không có ban thưởng thêm vào sao? Lúc trước sư huynh chưa từng nói Thái Linh Tông sẽ thêm người a...
Hàn Phương cười ha hả, dường như đã sớm đoán được sẽ như thế này. Cũng không ngoài ý muốn, cũng không lộ ra bất mãn, ngược lại hiếu kỳ hỏi:
- Như vậy sư đệ còn muốn cái gì? Lần này ngươi đúng là làm nhiệm vụ tông môn vượt qua mức hoàn thành rồi. Chỉ cần yêu cầu không quá phận thì ta sẽ đồng ý.
Thần sắc Tông Thủ lập tức vui vẻ, ánh mắt sáng lên:
- Không biết có ấu thú Kỳ Lân, Thanh Long hai chủng huyết mạch lục giai không? Không có thì ngũ giai cũng được.
Lời còn chưa dứt thì thấy Hàn Phương nhíu mày, lộ ra vẻ làm khó. Tông Thủ biết trong lòng Hàn Phương chỉ sợ không cầm ra được, hoặc là có mà không nỡ.
Trong bụng oán thầm, Tông Thủ ý niệm chuyển động liền lui lại:
- Nếu như không có có thể linh vật khiến Hàn Minh Hổ ngũ giai cải tạo thân thể lại tiến giai kim hệ huyết mạch hay không.
Thần sắc của Hàn Phương lúc này mới buông lỏng, gật đầu nói:
- Như thế thì có, trên người của ta có mang hai chủng linh vật. Một cải tạo thân thể, một cải tạo huyết mạch.
Nói tới một nửa, thì vung tay áo lên, tay áo phất ra hiện ra hai đồ vật, đột ngột xuất hiện ở trước mặt của Tông Thủ trước.
Một là cái hộp ngọc, một là cái bình nhỏ.
- Sinh cơ ngọc lộ? Tim Hàn Hổ Hoàng Vương.
Tông Thủ dùng linh thức quét qua, lập tức nhíu mày. Hai chủng đồ vật này vượt qua dự kiến của hắn a.
Trong bình nhỏ là sinh cơ ngọc lộ, truyền thuyết có thể khiến người chết sống lại, cho dù chỉ còn một tia tàn hồn cũng có thể phục hồi như cũ.
Truyền thuyết này có chút khoa trương, nhưng mà Tông Thủ kiếp trước lại tận mắt thấy qua có hiệu quả này.
Đặc biệt là dưới tiên đạo có thể cải tạo thân thể.
Trong hộp ngọc này còn có trái tim cửu giai Hàn Hổ Hoàng Vương, chẳng những có huyết mạch của nó, vừa vặn là nhất mạch tương thừa. Khoảng cách huyết mạch thần thú cũng coi như gần, ít nhất có thể miễn cưỡng đạt tới yêu cầu ngũ linh cân đối.
Nhận lấy đồ vật này và sắc mặt Tông Thủ ấm lại, cầm được chỗ tốt và nhìn qua gương mặt Hàn sư huynh cũng trở nên dễ coi hơn.
Nhưng mà Tông Thủ hơi có cảm giác kỳ quái:
- Sư huynh, lần này phản đồ Nguyên Cửu Thần đã bị Thương Sinh Đạo chúng ta tru sát. Thái Linh Tông cũng đã trọng thương, trong vài năm khó khôi phục nguyên khí. Tại sao trong mắt sư huynh lại khó coi như vậy?
- Tự nhiên là vì Kiếm công tử Tuyệt Dục!
Hàn Phương hơi do dự, vẫn thở dài một tiếng, nói:
- Ba ngày trước đó Tuyết Hoa môn của tông ta đã bị Tuyệt Dục tìm tới. Kết quả mấy đệ tử đời thứ ba của Tuyết Hoa môn không tiếp được một kiếm của Tuyệt Dục, kết cục của mấy bát giai cũng không quá mười kiếm là bại trận. Bốn trưởng lão cửu giai không nắm chắc phần thắng, không dám dễ dàng ra tay, chỉ có thể mặc cho hắn rời đi. Vừa nghĩ tới một năm rưỡi sau Kiếm công tử này sẽ đi tới khiêu chiến, sư huynh ta cảm thấy đau đầu.
Tông Thủ khẽ giật mình, biết được Tuyết Hoa môn này là tam tông lục môn của Thương Sinh Đạo, chiếm cứ bài danh thứ tư, thực lực không kém.
Trong chín tông môn chi nhánh thì trở thành đá lót chân cho người ta. Kết quả này không phải quá thảm hay sao?
Mà Tuyệt Dục này thật sự mạnh như vậy? Ngay cả cường giả cửu giai không có phần thắng?
Trong lồng ngực ngược lại có vài phần hứng thú nổi lên, muốn tranh tài một hồi. Nhưng mà suy nghĩ lại vẫn thôi, thực lực của hắn còn quá kém.
Mặc dù một năm rưỡi sau cũng chỉ có thể đem linh pháp đột phá đến thất giai, về phần phương diện võ đạo còn kém xa.
Hắn biết rõ cường giả bát giai bực này đều là cường nhân kiếm đạo, thực lực là đáng sợ đến cực điểm
- Đàm Thu tuổi còn trẻ và cũng chỉ lục giai. Làm sao lại có uy thế cực lớn như vậy? Ngay cả ta cũng có chút không nhịn được.
Lại nhìn qua chút ít thi hài của Tử Tiêu Kiếm Kỵ, ánh mắt càng phức tạp:
- Toàn diệt địch gấp đôi mà cũng chỉ có tổn thất hai hơn ba mươi người, chiến lực vô song này phải nói thế nào?
Vốn cho rằng hai bên sẽ lưỡng bại câu thương, cần bọn họ tới thu thập tàn cuộc. Nhưng không ngờ lại có kết quả như thế này, Tiêu Trạch thì thì cau mày, nhìn qua sơn cốc. Nhìn qua vị trí mà Tông Thủ đứng không tổn thương lúc nãy.
Hồi lâu sau, mới ngẩng đầu:
- Vừa rồi sau kỵ chiến còn có một cuộc chiến đấu của cường giả thất giai kiếm tu. Một người là Quý Linh Tử, người còn lại chỉ sợ là Đàm Thu.
Ánh mắt Ba Lập nhìn qua, điều này sao có thể? Nếu thật như thế thì người này trong vài chục năm sau chính là đại địch lớn nhất của Đại Thương rồi.
Ba trăm vân hạm lúc này vẫn còn ở Hách Liên Thiết Sơn. Nơi đây có ba trăm vạn tội danh, đến nay cũng không quá đáng mới có một nửa lên thuyền mà thôi.
Bọn người Tạ An Huyền Diệp nhìn thấy thì nhíu mày. Nếu không phải Tông Thủ sớm có bố trí, đồng dạng đào một vũng hố chờ Thái Linh Tông nhảy vào. Nếu thật sự đám người kia đánh lén sẽ tổn thất thảm trọng.
Trong những tội dân kia thì hơn phân nửa dáng người tiều tụy, quần áo tả tơi. Mặc dù cường tráng nhất trong đó cũng gầy như que củi. Nhưng mà giờ phút này tinh thần vô cùng phấn chấn, ánh mắt hiện ra vẻ mừng rỡ, nước mắt khô cạn hiện ra vài phần hi vọng.
Nhưng mà cũng có người kích động nôn nóng chưa đi lên thuyền, đều nhìn qua thuyền lớn này.
Cũng may có mấy trăm đệ tử ngoại môn cấp thấp của Thương Sinh Đạo đang duy trì trật tự, cũng không có phát sinh hỗn loạn gì.
Thần sắc Tông Thủ nhàn nhạt nhìn qua những người này, cũng không có để ý tới. Đối với mấy trăm tội dân này hắn tối đa chỉ có cảm giác đáng thương và đáng buồn mà thôi, sẽ không để ý nếu không có năng lực viện thủ.
Nếu như nói hắn không có khả năng cứu ra, đối với ba trăm vạn dân này khổ sở cũng không làm gì. Tâm đồng tình của Tông Thủ hắn không có tràn lan như vậy.
Tạm thời làm ra ba trăm con đường nhỏ, hoặc là ở gần đi lên vân hạm, có một đầu là chuyên cung cấp cho đệ tử Thương Sinh Đạo sử dụng.
Tông Thủ leo lên thuyền nhìn qua Hàn Phương sư huynh, cười tủm tỉm đang ở trong phòng chờ hắn.
Bày hai món đồ ở trước người của hắn, hai quả ngọc phù, còn có một cái ngọc giản.
Tông Thủ không chút khách khí đem những vật này cầm vào trong tay. Hai quả ngọc phù tiện tay vỗ một cái hóa thành quang điểm hợp thành một cái lệnh bài tông môn, chính là Hàn Phương hứa hẹn hai mươi vạn điểm công đức.
Về phần trong ngọc giảm có ghi bộ phận địa mạch thứ tám và thứ chín của Hám Thế Linh Quyết.
Tông Thủ dùng ý niệm đảo qua thì cảm thấy nội tâm vui vẻ. Quả nhiên là cường giả thần cảnh, đã có thể suy diễn ra toàn bộ nền tảng rồi.
Ngay cả những bộ phận phía trước do hắn suy diễn cũng được hoàn thiện lại, có thể uốn nắn rất nhiều sơ hở.
Trên mặt của hắn lại lạnh nhạt không quan tâm:
- Sư huynh, chẳng lẽ lần này không có ban thưởng thêm vào sao? Lúc trước sư huynh chưa từng nói Thái Linh Tông sẽ thêm người a...
Hàn Phương cười ha hả, dường như đã sớm đoán được sẽ như thế này. Cũng không ngoài ý muốn, cũng không lộ ra bất mãn, ngược lại hiếu kỳ hỏi:
- Như vậy sư đệ còn muốn cái gì? Lần này ngươi đúng là làm nhiệm vụ tông môn vượt qua mức hoàn thành rồi. Chỉ cần yêu cầu không quá phận thì ta sẽ đồng ý.
Thần sắc Tông Thủ lập tức vui vẻ, ánh mắt sáng lên:
- Không biết có ấu thú Kỳ Lân, Thanh Long hai chủng huyết mạch lục giai không? Không có thì ngũ giai cũng được.
Lời còn chưa dứt thì thấy Hàn Phương nhíu mày, lộ ra vẻ làm khó. Tông Thủ biết trong lòng Hàn Phương chỉ sợ không cầm ra được, hoặc là có mà không nỡ.
Trong bụng oán thầm, Tông Thủ ý niệm chuyển động liền lui lại:
- Nếu như không có có thể linh vật khiến Hàn Minh Hổ ngũ giai cải tạo thân thể lại tiến giai kim hệ huyết mạch hay không.
Thần sắc của Hàn Phương lúc này mới buông lỏng, gật đầu nói:
- Như thế thì có, trên người của ta có mang hai chủng linh vật. Một cải tạo thân thể, một cải tạo huyết mạch.
Nói tới một nửa, thì vung tay áo lên, tay áo phất ra hiện ra hai đồ vật, đột ngột xuất hiện ở trước mặt của Tông Thủ trước.
Một là cái hộp ngọc, một là cái bình nhỏ.
- Sinh cơ ngọc lộ? Tim Hàn Hổ Hoàng Vương.
Tông Thủ dùng linh thức quét qua, lập tức nhíu mày. Hai chủng đồ vật này vượt qua dự kiến của hắn a.
Trong bình nhỏ là sinh cơ ngọc lộ, truyền thuyết có thể khiến người chết sống lại, cho dù chỉ còn một tia tàn hồn cũng có thể phục hồi như cũ.
Truyền thuyết này có chút khoa trương, nhưng mà Tông Thủ kiếp trước lại tận mắt thấy qua có hiệu quả này.
Đặc biệt là dưới tiên đạo có thể cải tạo thân thể.
Trong hộp ngọc này còn có trái tim cửu giai Hàn Hổ Hoàng Vương, chẳng những có huyết mạch của nó, vừa vặn là nhất mạch tương thừa. Khoảng cách huyết mạch thần thú cũng coi như gần, ít nhất có thể miễn cưỡng đạt tới yêu cầu ngũ linh cân đối.
Nhận lấy đồ vật này và sắc mặt Tông Thủ ấm lại, cầm được chỗ tốt và nhìn qua gương mặt Hàn sư huynh cũng trở nên dễ coi hơn.
Nhưng mà Tông Thủ hơi có cảm giác kỳ quái:
- Sư huynh, lần này phản đồ Nguyên Cửu Thần đã bị Thương Sinh Đạo chúng ta tru sát. Thái Linh Tông cũng đã trọng thương, trong vài năm khó khôi phục nguyên khí. Tại sao trong mắt sư huynh lại khó coi như vậy?
- Tự nhiên là vì Kiếm công tử Tuyệt Dục!
Hàn Phương hơi do dự, vẫn thở dài một tiếng, nói:
- Ba ngày trước đó Tuyết Hoa môn của tông ta đã bị Tuyệt Dục tìm tới. Kết quả mấy đệ tử đời thứ ba của Tuyết Hoa môn không tiếp được một kiếm của Tuyệt Dục, kết cục của mấy bát giai cũng không quá mười kiếm là bại trận. Bốn trưởng lão cửu giai không nắm chắc phần thắng, không dám dễ dàng ra tay, chỉ có thể mặc cho hắn rời đi. Vừa nghĩ tới một năm rưỡi sau Kiếm công tử này sẽ đi tới khiêu chiến, sư huynh ta cảm thấy đau đầu.
Tông Thủ khẽ giật mình, biết được Tuyết Hoa môn này là tam tông lục môn của Thương Sinh Đạo, chiếm cứ bài danh thứ tư, thực lực không kém.
Trong chín tông môn chi nhánh thì trở thành đá lót chân cho người ta. Kết quả này không phải quá thảm hay sao?
Mà Tuyệt Dục này thật sự mạnh như vậy? Ngay cả cường giả cửu giai không có phần thắng?
Trong lồng ngực ngược lại có vài phần hứng thú nổi lên, muốn tranh tài một hồi. Nhưng mà suy nghĩ lại vẫn thôi, thực lực của hắn còn quá kém.
Mặc dù một năm rưỡi sau cũng chỉ có thể đem linh pháp đột phá đến thất giai, về phần phương diện võ đạo còn kém xa.
Hắn biết rõ cường giả bát giai bực này đều là cường nhân kiếm đạo, thực lực là đáng sợ đến cực điểm
/1700
|