Tinh quang trong mắt hiện ra, Tông Thủ lúc này lấy ra một ấm phù ‘ Cửu Biến phá chướng phù ’ hai tốn hai mươi vạn công đức có được.
Khi hồn lực của hắn không ngừng quán chú vào sẽ khiến cho tấm tiên phù màu vàng này sáng bóng chói mắt, hiện ra hào quang màu vàng chói lọi.
Cuối cùng Tông Thủ đem tiên phù này này sử dụng thì đầu đầy mồ hôi lạnh. Hồn biển khô kiệt gần như khô cạn.
Cũng không dám có chút chậm trễ, lại há miệng niệm linh quyết, cuối cùng là sử dụng linh phù. Mà Cửu Biến phá chướng phù cũng hóa thành một đạo kim quang tiến vào lòng đất.
Dẫn phát linh năng và chấn động từng hồi. Linh trận phía dưới dẫn phát đầu tiên là cực lực ngăn cản hào quang màu vàng tiến xuống.
Nhưng mà sau đó là biến đổi. Bỗng dưng toàn bộ tản ra hóa thành hòa quang màu vàng lốm đốm rót vào trong đó.
Bỗng nhiên là cường công. Bỗng nhiên là thẩm thấu, bỗng nhiên là khiến linh năng chung quanh chấn động ảnh hưởng linh trận chấn động.
Một linh pháp giống như có được linh trí của mình, liên tiếp mấy lần biến hóa khiến cho đại trận phía dưới hoàn toàn không cách nào ứng đối, từng chút bị tan rã.
Tông Thủ ăn một quả Hoàn thần đan do tông môn cung ứng cho, hắn nhắm mắt dưỡng thần. Trọn vẹn chờ nửa canh giờ thì tay áo có hào quang sáng bóng lóe lên. Tầng đất phía dưới không lưu chut dấu vết nào lại chấn động.
Trong chốc lát xuất hiện một lổ hổng đủ cho một người đi vào xuất hiện trước mặt mọi người.
Một đường đi xuống không có linh trận bài xích nữa. Đi tới một nơi chừng một trăm hai mươi trượng thì phía dưới không còn đường xuống. Một không gian vô cùng rộng lớn xuất hiện trước mặt của mọi người.
Nhược Thủy nhìn qua chung quanh, chỉ thấy nơi này cho dù là nam hay bắc đều trống không không có giới hạn, nhưng mà từ trên nhìn xuống có thể lờ mờ phân biệt được địa hình phía dưới là mô phỏng theo địa hình sông núi của Vân Giới mà xây thành.
Dùng thủy ngân thay thế dòng sông, lưu động mãnh liệt.
Mà bốn phía chung quanh chính là tượng đồng màu vàng đang đứng.
- Ngọn núi kia là Nguyên Sơn?
Đầu tiên nhìn qua một góc đông nam của thì nhìn thấy hòn non bộ cao tới trăm trượng, hình dáng tương tự đệ nhất Nguyên Sơn của Vân Giới.
Rồi sau đó Nhược Thủy tức cười ngẩn ngơi. Hình dáng mặt đất hiện tại hơi khác. Vị trí của Nguyên Sơn có chút không đúng a. Ở chỗ này độ cao cũng chỉ có độ cao đứng thứ ba.
Bộ dạng này xây thành cảnh núi sông căn bản chính là vạn năm trước kia, vân lục còn chưa bị nghiền nát.
Mà lúc này Tông Nguyên thần sắc đờ đẫn, trong đôi mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi.
Chỉ có Sơ Tuyết vẫn mờ mịt khó hiểu.
- Thiếu chủ, nơi này là nơi nào? Tại sao âm khí um tùm như vậy...
- Nhìn tình hình này là biết rồi, tự nhiên là Thủy Hoàng chi mộ!
Tông Thủ thuận miệng giải thích một câu, nhưng mà Sơ Tuyết vẫn hai mắt mờ mịt, trên mặt hiện ra vô số dấu hỏi.
Tông Thủ ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quía, nha đầu kia nghe nói qua mới là chuyện lạ, đối với chỉ số thông minh của Tuyết Nhi này hắn không ôm quá nhiều mong chờ.
Mạnh mẽ nhảy xuống, đứng trên hòn non bộ giả núi kia lại nhìn lên trên không, quả nhiên là nhìn thấy trời sao, nhưng mà trên cao bị hắn đào một lỗ thủng rồi.
Mà Nhược Thủy cùng Tông Nguyên Sơ Tuyết ba người cũng nhao nhao theo xuống, chỉ thấy trên mặt của mọi người hiện ra nét lo lắng.
Tông Thủ cũng biết bọn họ lo lắng cái gì. Lắc đầu, bình tĩnh nhìn qua phạm vi năm mươi dặm, một tòa quan tài cực lớn đang lơ lửng.
- Yên tâm, nơi này chỉ là mộ giả mà thôi, là mộ chôn quần áo và di vật mà thôi. Chỉ cần không đánh chủ ý lên thi thể của Thủy Hoàng và một ít bảo tàng cần chú ý, cẩn thận không xúc động cấm chế là bình yên vô sự.
Mà trừ mười sáu đồng nhân ở bên ngoài và có nhiều tượng binh mã rậm rạp chằng chịt, có chừng mười vạn. Tất cả đều không nhúc nhích đứng ở bốn phía.
Nhìn qua tử vật nơi này, Tông Thủ trong lòng biết rõ một khi không cẩn thận thì sẽ dẫn động sát trận ở đây. Những tượng binh mã này đều hoạt động lần nữa, hóa thân sát khí. Mỗi một binh tượng cho dù là bình thường nhất thì chiến lực đều có thể tương đương với một lục giai Huyền Vũ tông.
Mà vị Thủy Hoàng này là người khai sinh ra Tần quốc, chẳng những là thủy tổ của trung ương thiên triều. Lúc hắn toàn thịnh có thể dễ dàng diệt sát chư tông của Vũ Liệt quốc còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Binh mã tinh nhuệ dưới trướng của hắn cũng vượt xa Huyết Vân Kỵ!
Những tượng binh mã này nghe nói lúc trước lựa chọn tướng sĩ tinh nhuệ nhất và nô lệ thực lực mạnh nhất chết theo.
Mà mười sáu đồng nhân thực lực càng có thể so được với Thiên giai!
Tuy nói thì nhẹ nhõm, nhưng mà Tông Thủ sau đó lại cẩn thận từng chút, dẫn động linh quyết, thoáng cảm ứng những vật kia và một đường đi thẳng về hướng nam.
Mộ giả của Thủy Hoàng này kiếp trước hắn đã tới vài chục lần rồi, đối với nơi này xem như quen thuộc, nhưng mà khi đó chỉ là trò chơi mà thôi.
Với tư cách phó bản cấp thấp, nơi này tỉ lệ rơi ra đồ không tệ, vì vậy người chơi vô cùng yêu thích đi tới nơi này. Tông Thủ từng vào trong mộ địa ác chiến mấy ngày.
Mà giờ khắc này làm hắn kinh hỉ nhất nơi đây cũng như trong trò chơi Thần Hoàng, mặc dù biết có chút khác biệt nhưng giống nhau quá lớn.
Hắn sở cầu không phải là vật chôn cùng Thủy Hoàng, tự nhiên nguy hiểm giảm xuống mức thấp nhất.
Tuy đây chỉ là phiên bản Vân Lục thu nhỏ lại nhưng cũng cực kỳ rộng lớn, đám người Tông Thủ phải đi một canh giờ mới tới được trung ương đại lục đến phía nam vân lục. Cách nói bọn họ đi vào chừng sáu mươi dặm.
Mà mấy người Tông Thủ lúc này cảm thấy trên người có hàn ý nổi lên. Trên mặt đất càng xuất hiện một tầng băng mỏng.
Trong mắ Tông Thủ hiện ra vài phần thần sắc vui mừng. Quả nhiên qua một lát khi bọn họ xâm nhập thì càng nồng đậm hơn trước.
Thiên địa linh năng ở bốn phía càng chẳng biết tại sao lại hình thành một khu vực trống rỗng.
Thân hình của Tông Thủ thân lại gia tốc nhanh hơn, qua giây lát thì nhìn thấy một viên châu màu đen đang lơ lửng trên không trung.
Đây là trung ương của băng giá, mà không gian chung quanh hạt châu màu đen này lại xuất hiện hiện tượng sụp đổ.
Chung quanh vô cùng sáng ngời, chỉ có bên này là hơi tối một chút mà thôi.
Sắc mặt của Tông Thủ lúc này vô cùng vui vẻ, chính là vật này, đây chính là nguyên châu ấm lạnh trong truyền thuyết!
Thứ này trong trò chơi hắn chưa từng thấy qua. Nhưng mà từ một ít ghi chép và nghe đồn thì biết được.
Chỉ trong những mộ địa có âm khí nồng đậm và địa khí nồng nặc, phải trải qua mười ba vạn năm mới hình thành thiên địa linh vật.
Đây chính là Lưu Ly Hỏa Liệt Châu, đây là kỳ trân địa giai.
Đừng nhìn chung quanh viên châu này hàn ý bức người, trong tên của nó có hai chữ Lưu Ly. Kỳ thật cũng không phải là do nó cực kỳ lạnh lẽo, mà là vì nhiệt độ chung quanh viên châu đã bị hút đi.
Ước chừng mười bảy năm sau, khi mà Thủy Hoàng phó mộ xuất thế thì có mấy trăm cường giả tiên đạo tiến vào tranh đoạt di trân trong Thủy Hoàng phó mộ, tự nhiên cũng phát hiện ra vật này.
Khi hồn lực của hắn không ngừng quán chú vào sẽ khiến cho tấm tiên phù màu vàng này sáng bóng chói mắt, hiện ra hào quang màu vàng chói lọi.
Cuối cùng Tông Thủ đem tiên phù này này sử dụng thì đầu đầy mồ hôi lạnh. Hồn biển khô kiệt gần như khô cạn.
Cũng không dám có chút chậm trễ, lại há miệng niệm linh quyết, cuối cùng là sử dụng linh phù. Mà Cửu Biến phá chướng phù cũng hóa thành một đạo kim quang tiến vào lòng đất.
Dẫn phát linh năng và chấn động từng hồi. Linh trận phía dưới dẫn phát đầu tiên là cực lực ngăn cản hào quang màu vàng tiến xuống.
Nhưng mà sau đó là biến đổi. Bỗng dưng toàn bộ tản ra hóa thành hòa quang màu vàng lốm đốm rót vào trong đó.
Bỗng nhiên là cường công. Bỗng nhiên là thẩm thấu, bỗng nhiên là khiến linh năng chung quanh chấn động ảnh hưởng linh trận chấn động.
Một linh pháp giống như có được linh trí của mình, liên tiếp mấy lần biến hóa khiến cho đại trận phía dưới hoàn toàn không cách nào ứng đối, từng chút bị tan rã.
Tông Thủ ăn một quả Hoàn thần đan do tông môn cung ứng cho, hắn nhắm mắt dưỡng thần. Trọn vẹn chờ nửa canh giờ thì tay áo có hào quang sáng bóng lóe lên. Tầng đất phía dưới không lưu chut dấu vết nào lại chấn động.
Trong chốc lát xuất hiện một lổ hổng đủ cho một người đi vào xuất hiện trước mặt mọi người.
Một đường đi xuống không có linh trận bài xích nữa. Đi tới một nơi chừng một trăm hai mươi trượng thì phía dưới không còn đường xuống. Một không gian vô cùng rộng lớn xuất hiện trước mặt của mọi người.
Nhược Thủy nhìn qua chung quanh, chỉ thấy nơi này cho dù là nam hay bắc đều trống không không có giới hạn, nhưng mà từ trên nhìn xuống có thể lờ mờ phân biệt được địa hình phía dưới là mô phỏng theo địa hình sông núi của Vân Giới mà xây thành.
Dùng thủy ngân thay thế dòng sông, lưu động mãnh liệt.
Mà bốn phía chung quanh chính là tượng đồng màu vàng đang đứng.
- Ngọn núi kia là Nguyên Sơn?
Đầu tiên nhìn qua một góc đông nam của thì nhìn thấy hòn non bộ cao tới trăm trượng, hình dáng tương tự đệ nhất Nguyên Sơn của Vân Giới.
Rồi sau đó Nhược Thủy tức cười ngẩn ngơi. Hình dáng mặt đất hiện tại hơi khác. Vị trí của Nguyên Sơn có chút không đúng a. Ở chỗ này độ cao cũng chỉ có độ cao đứng thứ ba.
Bộ dạng này xây thành cảnh núi sông căn bản chính là vạn năm trước kia, vân lục còn chưa bị nghiền nát.
Mà lúc này Tông Nguyên thần sắc đờ đẫn, trong đôi mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi.
Chỉ có Sơ Tuyết vẫn mờ mịt khó hiểu.
- Thiếu chủ, nơi này là nơi nào? Tại sao âm khí um tùm như vậy...
- Nhìn tình hình này là biết rồi, tự nhiên là Thủy Hoàng chi mộ!
Tông Thủ thuận miệng giải thích một câu, nhưng mà Sơ Tuyết vẫn hai mắt mờ mịt, trên mặt hiện ra vô số dấu hỏi.
Tông Thủ ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quía, nha đầu kia nghe nói qua mới là chuyện lạ, đối với chỉ số thông minh của Tuyết Nhi này hắn không ôm quá nhiều mong chờ.
Mạnh mẽ nhảy xuống, đứng trên hòn non bộ giả núi kia lại nhìn lên trên không, quả nhiên là nhìn thấy trời sao, nhưng mà trên cao bị hắn đào một lỗ thủng rồi.
Mà Nhược Thủy cùng Tông Nguyên Sơ Tuyết ba người cũng nhao nhao theo xuống, chỉ thấy trên mặt của mọi người hiện ra nét lo lắng.
Tông Thủ cũng biết bọn họ lo lắng cái gì. Lắc đầu, bình tĩnh nhìn qua phạm vi năm mươi dặm, một tòa quan tài cực lớn đang lơ lửng.
- Yên tâm, nơi này chỉ là mộ giả mà thôi, là mộ chôn quần áo và di vật mà thôi. Chỉ cần không đánh chủ ý lên thi thể của Thủy Hoàng và một ít bảo tàng cần chú ý, cẩn thận không xúc động cấm chế là bình yên vô sự.
Mà trừ mười sáu đồng nhân ở bên ngoài và có nhiều tượng binh mã rậm rạp chằng chịt, có chừng mười vạn. Tất cả đều không nhúc nhích đứng ở bốn phía.
Nhìn qua tử vật nơi này, Tông Thủ trong lòng biết rõ một khi không cẩn thận thì sẽ dẫn động sát trận ở đây. Những tượng binh mã này đều hoạt động lần nữa, hóa thân sát khí. Mỗi một binh tượng cho dù là bình thường nhất thì chiến lực đều có thể tương đương với một lục giai Huyền Vũ tông.
Mà vị Thủy Hoàng này là người khai sinh ra Tần quốc, chẳng những là thủy tổ của trung ương thiên triều. Lúc hắn toàn thịnh có thể dễ dàng diệt sát chư tông của Vũ Liệt quốc còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Binh mã tinh nhuệ dưới trướng của hắn cũng vượt xa Huyết Vân Kỵ!
Những tượng binh mã này nghe nói lúc trước lựa chọn tướng sĩ tinh nhuệ nhất và nô lệ thực lực mạnh nhất chết theo.
Mà mười sáu đồng nhân thực lực càng có thể so được với Thiên giai!
Tuy nói thì nhẹ nhõm, nhưng mà Tông Thủ sau đó lại cẩn thận từng chút, dẫn động linh quyết, thoáng cảm ứng những vật kia và một đường đi thẳng về hướng nam.
Mộ giả của Thủy Hoàng này kiếp trước hắn đã tới vài chục lần rồi, đối với nơi này xem như quen thuộc, nhưng mà khi đó chỉ là trò chơi mà thôi.
Với tư cách phó bản cấp thấp, nơi này tỉ lệ rơi ra đồ không tệ, vì vậy người chơi vô cùng yêu thích đi tới nơi này. Tông Thủ từng vào trong mộ địa ác chiến mấy ngày.
Mà giờ khắc này làm hắn kinh hỉ nhất nơi đây cũng như trong trò chơi Thần Hoàng, mặc dù biết có chút khác biệt nhưng giống nhau quá lớn.
Hắn sở cầu không phải là vật chôn cùng Thủy Hoàng, tự nhiên nguy hiểm giảm xuống mức thấp nhất.
Tuy đây chỉ là phiên bản Vân Lục thu nhỏ lại nhưng cũng cực kỳ rộng lớn, đám người Tông Thủ phải đi một canh giờ mới tới được trung ương đại lục đến phía nam vân lục. Cách nói bọn họ đi vào chừng sáu mươi dặm.
Mà mấy người Tông Thủ lúc này cảm thấy trên người có hàn ý nổi lên. Trên mặt đất càng xuất hiện một tầng băng mỏng.
Trong mắ Tông Thủ hiện ra vài phần thần sắc vui mừng. Quả nhiên qua một lát khi bọn họ xâm nhập thì càng nồng đậm hơn trước.
Thiên địa linh năng ở bốn phía càng chẳng biết tại sao lại hình thành một khu vực trống rỗng.
Thân hình của Tông Thủ thân lại gia tốc nhanh hơn, qua giây lát thì nhìn thấy một viên châu màu đen đang lơ lửng trên không trung.
Đây là trung ương của băng giá, mà không gian chung quanh hạt châu màu đen này lại xuất hiện hiện tượng sụp đổ.
Chung quanh vô cùng sáng ngời, chỉ có bên này là hơi tối một chút mà thôi.
Sắc mặt của Tông Thủ lúc này vô cùng vui vẻ, chính là vật này, đây chính là nguyên châu ấm lạnh trong truyền thuyết!
Thứ này trong trò chơi hắn chưa từng thấy qua. Nhưng mà từ một ít ghi chép và nghe đồn thì biết được.
Chỉ trong những mộ địa có âm khí nồng đậm và địa khí nồng nặc, phải trải qua mười ba vạn năm mới hình thành thiên địa linh vật.
Đây chính là Lưu Ly Hỏa Liệt Châu, đây là kỳ trân địa giai.
Đừng nhìn chung quanh viên châu này hàn ý bức người, trong tên của nó có hai chữ Lưu Ly. Kỳ thật cũng không phải là do nó cực kỳ lạnh lẽo, mà là vì nhiệt độ chung quanh viên châu đã bị hút đi.
Ước chừng mười bảy năm sau, khi mà Thủy Hoàng phó mộ xuất thế thì có mấy trăm cường giả tiên đạo tiến vào tranh đoạt di trân trong Thủy Hoàng phó mộ, tự nhiên cũng phát hiện ra vật này.
/1700
|