Tông Thủ trầm mặc hồi lâu, hắn lúc ấy thật không có ý niệm này.
Bên kia Hổ Thiên Thu vẫn sang sảng, thần sắc nghiêm nghị lớn tiếng quát:
- Huyền Tinh Trúc Tiễn trong quân Càn Thiên Sơn ta đã sớm đào thải đổi thành Huyền Thiết Trọng Tiễn có uy lực mạnh hơn mấy phần. Cho dù người khác không bán thì sao? Sử dụng mũi tên loại kém như vậy sẽ hại chết người! Giá cả quá đắt mua không được mũi tên đầy đủ cũng sẽ khiến cho thu hoạch săn bắn võ giả trong nước giảm bớt ảnh hưởng tới chính sách của quốc gia. Lại nói Càn Thiên Sơn ta võ phong cường thịnh, thương nhân mậu dịch hôm nay quan lại các nước, hơn mười vạn người không làm một chuyến này thì có chết sao? Nếu có thể để cho bọn họ cầm lấy binh khí, Càn Thiên Sơn ta nhất định có thể có hơn mười vạn võ giả nữa.
Mọi người lại im lặng một hồi, sau đó phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi, tự nhiên cũng có người phát ra âm thanh không đồng ý. Tông Thủ chỉ cảm giác là cổ quái vô cùng, những lời này của Hổ Thiên Thu tựa hồ cũng không có sai, đúng là hồ đồ.
Bất quá hắn cũng nhìn ra, hồ bộ cùng nhân tộc tham nghị, giờ phút này đều là lão thần đứng ngoài quan sát. Tại đó ồn ào hoặc là quấy phá đều là người có lợi ích tương quan.
Hổ Thiên Thu vừa nói, một bên hai tay không ngừng vung vẩy lộ ra vẻ cực kỳ hữu lực. Cuối cùng tựa hồ là vẫn cảm giác không đủ uy vũ, hắn xé y phục trên người ra, lộ cơ bắp săn chắc cuồn cuộn, ánh mắt rét lạnh quét khắp nơi.
- Tóm lại ngày hôm nay, nghị sự tuyệt không thể qua! Ai muốn nhấc tay, Hổ Thiên Thu ta đấu với hắn đến cùng.
Sài Nguyên tức giận đến mức phát run, toàn bộ nghị sự điện lâm vào tĩnh mịch.
Tông Thủ nghe vậy thì kinh ngạc:
- Đây là uy hiếp a? Lúc trước Cô đã từng nói qua là không được mà.
- Không tính là uy hiếp.
Nhâm Bác lắc đầu:
- Đấu đến cùng có nhiều loại ý nghĩa. Chỉ cần thủ đoạn cực hạn của Bá Quốc Công trong hội tham nghị nơi này không tính toán trái lệ. Kỳ thật hắn cũng không cần phải giết người phóng hỏa, có rất nhiều thủ đoạn ngầm có thể dùng, thí dụ như bịa đặt sinh sự cùng đóng cửa hàng... không quản được hắn.
Thấy toàn trường đều bị chính mình chấn nhiếp, Hổ Thiên Thu cũng âm thầm đắc ý. Về sau liền chuyển thân cúi người hành lễ với Tông Thủ bên trên.
Lúc này Tông Thủ trợn to hai mắt chỉ thấy mấy cái đồ vật đen sì bỗng nhiên bay vút lên từ dưới bàn hội nghị.
Hắn không khỏi há to miệng muốn nhắc nhở thì đã trễ, mấy cái bóng đen đã đổ lên đầu Hổ Thiên Thu, nhuộm cả người hắn thành màu đen.
Hổ Thiên Thu nhìn người mình lập tức giận dữ quay người.
- Đây là máu chó đen! Rốt cuộc là cẩu tặc nào to gan?
Toàn bộ nghị sự yên tĩnh dị thường, mọi người lộ vẻ mặt vô tội.
Hổ Thiên Thu nhìn mãu đều tìm không thấy người khả nghi cuối cùng dứt khoát đem ánh mắt nhìn về phía Sài Nguyên bất động thanh sắc sau đó gầm một tiếng như hổ:
- Đích thị là Sài lão thất phu! Ta lần trước chỉ cho người ném ngươi hai vỏ chuối, ngươi trả thù lão tử một thùng máu chó đen. Ngày hôm nay trước mặt quân thượng, ngươi cũng dám như thế! Ta không để yên cho ngươi.
Tiếp theo Hổ Thiên Thu gào to xông tới, Sài Nguyên vẻ mặt vô tội như muốn nói: Ngươi tìm nhầm người rồi! Nhưng sau đó lại giận tím mặt quát:
- Hừ! Vỏ chuối quả nhiên là ngươi! Nói như vậy, bốn tháng trước, hai trái trứng gà trên đầu lão phu hơn phân nửa là của Hổ Thiên Thu ngươi.
Hổ Thiên Thu hừ lạnh không đáp, chiếm cứ tiên cơ trực tiếp dùng hổ gầm ngàn dặm đánh một quyền vào mặt Sài Nguyên, Sài Nguyên cũng không vừa, hắn không tránh không né, một bàn chân gấu đạp ra khiến Hổ Thiên Thu lảo đảo về phía sau.
Hai người đều là võ đạo tông sư, giờ phút này chân khí đều bị áp chế. Nhưng thân thể đồng dạng đều có mấy mười vạn cân, toàn lực tương bác chỉ trong nháy mắt đã cuốn lấy mười tham nghị vào trong.
Người chung quanh cũng thấy sốt ruột. Một số người mặt mũi tràn đầy lo lắng nhảy vào chuẩn bị ra sức cứu chủ, một số người thì tận tình khuyên bảo nhưng thỉnh thoảng đạp một cước vào bên trong, có thù tất báo, có oán thì trả.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong điện nghị sự loạn thành một đoàn. Mấy trăm người hỗn chiến giống như anh chị trong phim Người trong giang hồ. Vỏ chuối và trứng gà cùng bay, máu chó cũng lẫn lộn máu người.
Tông Thủ cầm cái búa gõ liên hồi vào cái chuông vàng, hắn hô to vài tiếng cũng không có tác dụng.
Mắt thấy mấy vật từ phía trước bay tới, Tông Thủ vội vàng nghiêng người, chỉ thấy mấy quả táo nện nát bấy ở vách tường sau lưng.
Hắn thầm nghĩ nguy hiểm thật thiếu chút nữa đã bị đạn lạc đập trúng. Cũng không biết là kẻ nào không muốn sống dám ném lên đây.
Cũng may hắn lần trước có kinh nghiệm, lúc này đây tự nhiên là sẽ không bị bó chân bó tay.
Tông Thủ quyết đoán cùng Sơ Tuyết, Nhâm Bác trốn dưới bàn, sau đó hào hứng bừng bừng nhìn phía trước.
Sơ Tuyết càng nhu thuận vô cùng từ trong túi càn khôn lấy ra mấy thứ bánh ngọt, mấy thứ đồ ăn đặt ở trước mặt ba người. . Đáng tiếc hắn không thể uống rượu, chỉ có thể dùng Thương Sinh Đạo sinh ra bách hoa linh tương thay thế.
Vật ấy chỉ cần một hơi có thể khôi phục chân khí Linh Năng trên diện rộng. Mỹ vị cũng không kém Hoàng giai thậm chí huyền giai tiên nhưỡng.
- Ừ! Một thức hổ khiếu quy lâm này của Hổ thúc coi như không tệ! So nửa năm trước đó rất có tiến cảnh. Đoán chừng chỉ cần mấy tháng sẽ có thể bước vào Thiên Vị rồi.
Mắt thấy Hổ Thiên Thu gào thét một tiếng ném mạnh đám người đang ôm tay hoặc ôm chân giả ý khuyên can kì thực là vây khốn hắn. Trong con ngươi ẩu đả lập tức bộc lộ quang mang hưng phấn.
- Quả nhiên thực chiến có thể rèn luyện con người nhất! Nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi rốt cuộc là kẻ nào ném ra máu chó đen? Trước mặt Cô mà dám to gan như vậy? Chẳng lẽ thật sự là Sài Nguyên? Nhất định phải trừng phạt nặng!
Hắn chỉ thấy máu chó đen là bị mấy Linh Khí chuyên môn kích phát, tựa hồ là sắp đặt trước, không biết là ai đã mang tới.
Thiết Cương Điện cố nhiên áp chế chân khí, hồn niệm thần thức cũng đồng dạng không cách nào tản ra. Rất nhiều sự tình không cách nào hiểu rõ.
- Cũng chưa chắc!
Nhâm Bác cười cười, tràn ngập thâm ý:
- Có thể là do Hổ Thiên Thu tự biên tự diễn, theo ta được biết Sài Hạc Nhị gia liên thủ, thực lực mạnh hơn hắn một phần. Ngày hôm nay hơn phân nửa là có khả năng thông qua. Tại nghị sự điện đánh nhau có thể kéo dài một ít thời gian thay phương pháp phản kích. Hôm nay mấy vị này đã sử dụng nó cực kỳ thành thạo. Kỳ thật cũng không chỉ hai người Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên, Linh gia, Hách gia, mấy cái thế lực lớn của Nhân tộc cũng có thể quấy đục nước mới béo cò.
Tông Thủ nghe mà chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không khỏi quá phức tạp đi, chính mình quả nhiên không phải có tài trị chính.
Dứt khoát không đi quản nữa, một bên Tông Thủ vừa ăn vừa quan sát cuộc chiến:
- Ah nha! Một chưởng này của Sài thúc cũng vô cùng lợi hại, rất được chân ý võ đạo tiến triển rõ ràng không thua Hổ thúc, tối đa muộn hơn hắn hai ngày cũng có thể bước vào thất giai. Ah a, không tốt! Bị đánh hôn mê rồi. Thật là hèn hạ!
Bên kia Hổ Thiên Thu vẫn sang sảng, thần sắc nghiêm nghị lớn tiếng quát:
- Huyền Tinh Trúc Tiễn trong quân Càn Thiên Sơn ta đã sớm đào thải đổi thành Huyền Thiết Trọng Tiễn có uy lực mạnh hơn mấy phần. Cho dù người khác không bán thì sao? Sử dụng mũi tên loại kém như vậy sẽ hại chết người! Giá cả quá đắt mua không được mũi tên đầy đủ cũng sẽ khiến cho thu hoạch săn bắn võ giả trong nước giảm bớt ảnh hưởng tới chính sách của quốc gia. Lại nói Càn Thiên Sơn ta võ phong cường thịnh, thương nhân mậu dịch hôm nay quan lại các nước, hơn mười vạn người không làm một chuyến này thì có chết sao? Nếu có thể để cho bọn họ cầm lấy binh khí, Càn Thiên Sơn ta nhất định có thể có hơn mười vạn võ giả nữa.
Mọi người lại im lặng một hồi, sau đó phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi, tự nhiên cũng có người phát ra âm thanh không đồng ý. Tông Thủ chỉ cảm giác là cổ quái vô cùng, những lời này của Hổ Thiên Thu tựa hồ cũng không có sai, đúng là hồ đồ.
Bất quá hắn cũng nhìn ra, hồ bộ cùng nhân tộc tham nghị, giờ phút này đều là lão thần đứng ngoài quan sát. Tại đó ồn ào hoặc là quấy phá đều là người có lợi ích tương quan.
Hổ Thiên Thu vừa nói, một bên hai tay không ngừng vung vẩy lộ ra vẻ cực kỳ hữu lực. Cuối cùng tựa hồ là vẫn cảm giác không đủ uy vũ, hắn xé y phục trên người ra, lộ cơ bắp săn chắc cuồn cuộn, ánh mắt rét lạnh quét khắp nơi.
- Tóm lại ngày hôm nay, nghị sự tuyệt không thể qua! Ai muốn nhấc tay, Hổ Thiên Thu ta đấu với hắn đến cùng.
Sài Nguyên tức giận đến mức phát run, toàn bộ nghị sự điện lâm vào tĩnh mịch.
Tông Thủ nghe vậy thì kinh ngạc:
- Đây là uy hiếp a? Lúc trước Cô đã từng nói qua là không được mà.
- Không tính là uy hiếp.
Nhâm Bác lắc đầu:
- Đấu đến cùng có nhiều loại ý nghĩa. Chỉ cần thủ đoạn cực hạn của Bá Quốc Công trong hội tham nghị nơi này không tính toán trái lệ. Kỳ thật hắn cũng không cần phải giết người phóng hỏa, có rất nhiều thủ đoạn ngầm có thể dùng, thí dụ như bịa đặt sinh sự cùng đóng cửa hàng... không quản được hắn.
Thấy toàn trường đều bị chính mình chấn nhiếp, Hổ Thiên Thu cũng âm thầm đắc ý. Về sau liền chuyển thân cúi người hành lễ với Tông Thủ bên trên.
Lúc này Tông Thủ trợn to hai mắt chỉ thấy mấy cái đồ vật đen sì bỗng nhiên bay vút lên từ dưới bàn hội nghị.
Hắn không khỏi há to miệng muốn nhắc nhở thì đã trễ, mấy cái bóng đen đã đổ lên đầu Hổ Thiên Thu, nhuộm cả người hắn thành màu đen.
Hổ Thiên Thu nhìn người mình lập tức giận dữ quay người.
- Đây là máu chó đen! Rốt cuộc là cẩu tặc nào to gan?
Toàn bộ nghị sự yên tĩnh dị thường, mọi người lộ vẻ mặt vô tội.
Hổ Thiên Thu nhìn mãu đều tìm không thấy người khả nghi cuối cùng dứt khoát đem ánh mắt nhìn về phía Sài Nguyên bất động thanh sắc sau đó gầm một tiếng như hổ:
- Đích thị là Sài lão thất phu! Ta lần trước chỉ cho người ném ngươi hai vỏ chuối, ngươi trả thù lão tử một thùng máu chó đen. Ngày hôm nay trước mặt quân thượng, ngươi cũng dám như thế! Ta không để yên cho ngươi.
Tiếp theo Hổ Thiên Thu gào to xông tới, Sài Nguyên vẻ mặt vô tội như muốn nói: Ngươi tìm nhầm người rồi! Nhưng sau đó lại giận tím mặt quát:
- Hừ! Vỏ chuối quả nhiên là ngươi! Nói như vậy, bốn tháng trước, hai trái trứng gà trên đầu lão phu hơn phân nửa là của Hổ Thiên Thu ngươi.
Hổ Thiên Thu hừ lạnh không đáp, chiếm cứ tiên cơ trực tiếp dùng hổ gầm ngàn dặm đánh một quyền vào mặt Sài Nguyên, Sài Nguyên cũng không vừa, hắn không tránh không né, một bàn chân gấu đạp ra khiến Hổ Thiên Thu lảo đảo về phía sau.
Hai người đều là võ đạo tông sư, giờ phút này chân khí đều bị áp chế. Nhưng thân thể đồng dạng đều có mấy mười vạn cân, toàn lực tương bác chỉ trong nháy mắt đã cuốn lấy mười tham nghị vào trong.
Người chung quanh cũng thấy sốt ruột. Một số người mặt mũi tràn đầy lo lắng nhảy vào chuẩn bị ra sức cứu chủ, một số người thì tận tình khuyên bảo nhưng thỉnh thoảng đạp một cước vào bên trong, có thù tất báo, có oán thì trả.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong điện nghị sự loạn thành một đoàn. Mấy trăm người hỗn chiến giống như anh chị trong phim Người trong giang hồ. Vỏ chuối và trứng gà cùng bay, máu chó cũng lẫn lộn máu người.
Tông Thủ cầm cái búa gõ liên hồi vào cái chuông vàng, hắn hô to vài tiếng cũng không có tác dụng.
Mắt thấy mấy vật từ phía trước bay tới, Tông Thủ vội vàng nghiêng người, chỉ thấy mấy quả táo nện nát bấy ở vách tường sau lưng.
Hắn thầm nghĩ nguy hiểm thật thiếu chút nữa đã bị đạn lạc đập trúng. Cũng không biết là kẻ nào không muốn sống dám ném lên đây.
Cũng may hắn lần trước có kinh nghiệm, lúc này đây tự nhiên là sẽ không bị bó chân bó tay.
Tông Thủ quyết đoán cùng Sơ Tuyết, Nhâm Bác trốn dưới bàn, sau đó hào hứng bừng bừng nhìn phía trước.
Sơ Tuyết càng nhu thuận vô cùng từ trong túi càn khôn lấy ra mấy thứ bánh ngọt, mấy thứ đồ ăn đặt ở trước mặt ba người. . Đáng tiếc hắn không thể uống rượu, chỉ có thể dùng Thương Sinh Đạo sinh ra bách hoa linh tương thay thế.
Vật ấy chỉ cần một hơi có thể khôi phục chân khí Linh Năng trên diện rộng. Mỹ vị cũng không kém Hoàng giai thậm chí huyền giai tiên nhưỡng.
- Ừ! Một thức hổ khiếu quy lâm này của Hổ thúc coi như không tệ! So nửa năm trước đó rất có tiến cảnh. Đoán chừng chỉ cần mấy tháng sẽ có thể bước vào Thiên Vị rồi.
Mắt thấy Hổ Thiên Thu gào thét một tiếng ném mạnh đám người đang ôm tay hoặc ôm chân giả ý khuyên can kì thực là vây khốn hắn. Trong con ngươi ẩu đả lập tức bộc lộ quang mang hưng phấn.
- Quả nhiên thực chiến có thể rèn luyện con người nhất! Nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi rốt cuộc là kẻ nào ném ra máu chó đen? Trước mặt Cô mà dám to gan như vậy? Chẳng lẽ thật sự là Sài Nguyên? Nhất định phải trừng phạt nặng!
Hắn chỉ thấy máu chó đen là bị mấy Linh Khí chuyên môn kích phát, tựa hồ là sắp đặt trước, không biết là ai đã mang tới.
Thiết Cương Điện cố nhiên áp chế chân khí, hồn niệm thần thức cũng đồng dạng không cách nào tản ra. Rất nhiều sự tình không cách nào hiểu rõ.
- Cũng chưa chắc!
Nhâm Bác cười cười, tràn ngập thâm ý:
- Có thể là do Hổ Thiên Thu tự biên tự diễn, theo ta được biết Sài Hạc Nhị gia liên thủ, thực lực mạnh hơn hắn một phần. Ngày hôm nay hơn phân nửa là có khả năng thông qua. Tại nghị sự điện đánh nhau có thể kéo dài một ít thời gian thay phương pháp phản kích. Hôm nay mấy vị này đã sử dụng nó cực kỳ thành thạo. Kỳ thật cũng không chỉ hai người Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên, Linh gia, Hách gia, mấy cái thế lực lớn của Nhân tộc cũng có thể quấy đục nước mới béo cò.
Tông Thủ nghe mà chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không khỏi quá phức tạp đi, chính mình quả nhiên không phải có tài trị chính.
Dứt khoát không đi quản nữa, một bên Tông Thủ vừa ăn vừa quan sát cuộc chiến:
- Ah nha! Một chưởng này của Sài thúc cũng vô cùng lợi hại, rất được chân ý võ đạo tiến triển rõ ràng không thua Hổ thúc, tối đa muộn hơn hắn hai ngày cũng có thể bước vào thất giai. Ah a, không tốt! Bị đánh hôn mê rồi. Thật là hèn hạ!
/1700
|