Tông Thủ cũng bảo nàng buông tha cho, nhưng bản thân Sơ Tuyết lại không chịu. Môn kiếm thuật này, nhất định là có chút hiệu quả. Trước kia nội tức và hồn lực của nàng cứ như Hàn Băng Liệt Hỏa, hoàn toàn không cách nào tương dung. Nhưng hôm nay, cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Nàng chung quy cảm thấy cả hai kỳ thật chỉ kém một tầng cách ngăn, chỉ cần đem xuyên phá liền có thể hoàn thành hồn lực nội tức hợp lại làm một.
Vì vậy Sơ Tuyết, cũng thủy chung vẫn luyện không ngừng. Nàng từng thấy tận mắt qua, Tông Thủ thi triển Linh Vũ hợp nhất chi kiếm, thực lực dĩ nhiên trực tiếp nhảy lên hai giai vị, chống lại Hiên Viên Thông.
Mà trong truyền thuyết, tất cả người có thể làm được Linh Vũ hợp nhất, chiến lực đều nhất định hơn xa cùng thế hệ. Sơ Tuyết không thích làm vướng víu, gần đây đi theo bên người Tông Thủ, người khác đều nói nàng trì độn, là một cái bình hoa, làm liên lụy Thiếu chủ.
Thiếu chủ cho nàng năm đầu linh thú hộ giá, nàng cảm thấy phảng phất như có một trọng trách nặng trịch đặt trên vai.
Cho nên sau khi nàng nhìn thấy một đường hi vọng liền tuyệt đối không chịu buông tha cho.
Triệu Yên Nhiên thấy thế liền cười khúc khích. Đến cùng cũng không sử dụng ảo thuật mị huyễn tâm thần nữa, chỉ hiếu kỳ nói:
- Tuyết nhi ngươi thật đúng là có đắc tội qua hắn sao? Nó xem, đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Thanh âm đằng sau lại bị một tiếng kiếm minh đột ngột cắt đứt. Mà tiếp theo giây lát, chợt nghe một âm thanh trong trẻo, vang vọng toàn bộ Thương Sinh khung cảnh.
- Tại hạ Tuyệt Dục, đến đây bái sơn! Muốn hướng Thương Sinh Đạo lãnh giáo kiếm thuật, kính xin quý tông vui lòng chỉ giáo!
Thanh âm kia chấn động thật lâu không thôi. Triệu Yên Nhiên cũng mặt mày rùng mình, thấp giọng nỉ non lấy:
- Tuyệt Dục kia, cuối cùng cũng đến rồi!
Tiếp theo lại nhìn về phía Sơ Tuyết cười hỏi:
- Có muốn đi xem không?
Sơ Tuyết lại lộ vẻ chần chờ, trong lòng cũng có chút tò mò, Kiếm Công Tử Tuyệt Dục kia rốt cục bộ dạng thế nào? Chẳng lẽ thật sự là ba đầu sáu tay, mới có thể khiêu chiến thập thánh địa, thập cửu linh phủ, mà chưa từng thất bại?
Bất quá khi Sơ Tuyết đang muốn cự tuyệt, Triệu Yên Nhiên liền trực tiếp phiêu tới, lôi kéo tay của nàng, trực tiếp bay lên trời. Mang theo một đầu băng dài mười trượng bay lên không trung.
- Xem ngươi bây giờ cũng đã hư thoát, nào còn khí lực luyện kiếm? Qua bên kia nhìn xem, xem như nghỉ ngơi đi. Xem người như Tuyệt Dục đấu kiếm, đối với ngươi ngày sau, cũng rất có lợi. Ngươi xem Tông Nguyên Nhược Thủy bọn hắn, cũng không phải cũng đi sao? Bất quá Tuyết nhi ngươi hiện giờ thật nặng, bốn trăm sáu mươi ngàn cân vậy mà ngươi cũng chịu được!
Sơ Tuyết quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy đằng sau hai cái thân ảnh, cũng kẻ trước người sau, bay lên trời.
Phía sau tới trước, bất quá chỉ giây lát đã vượt qua nàng. Vẫn là Nhược Thủy tốt với nàng, khi thân ảnh xẹt qua thì một tay kéo lấy nàng, sau đó tốc độ bay liền mạnh mẽ gia tăng mãnh liệt.
Hơn mười tức sau đã tới cửa Đạo Cung. Lại thẳng ra bên ngoài Thương Sinh khung cảnh, đã đến một mảnh khe nứt thời không rộng lớn .
Chỉ thấy nơi này đã có vô số người tu tập. Hơn phân nửa đều là đệ tử Thương Sinh Đạo, còn có bộ phận lại là ngươi phái khác. Đều từng người chọn một chỗ, hoặc ngồi hoặc đứng, xa xa nhìn qua.
Mà chỗ trung ương thì đứng một thân ảnh thanh niên cao to. Một thân hắc y, khuôn mặt kia tuấn mỹ đến yêu dị, cùng thiếu chủ kế thừa Thiên Hồ huyết mạch kia của nàng quả thực khó phân cao thấp. Trong tay mang theo một thanh kiếm bản rộng màu đen, im im lặng lặng đứng thẳng. Hai mắt hơi khép, tựa hồ là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mà mọi người chung quanh, ánh mắt nhìn sang cũng vô cùng phức tạp. Có kính nể, có ghét cay ghét đắng, có tật tiện. Lại không một người nào lộ ý không phục.
Danh tiếng Kiếm Công Tử của người này là trải qua hơn trăm trận chiến. Là đạp lên đầu tất cả anh kiệt trẻ tuổi của thập thánh địa, thập cửu linh phủ mà đúc thành! Thực lực không người nào dám nghi vấn.
Sơ Tuyết cẩn thận cao thấp nhìn Tuyệt Dục kia, rồi sau đó lại hơi lắc đầu:
- Không bằng Thiếu chủ nhà ta!
Triệu Yên Nhiên lập tức mỉm cười, đang muốn nói chuyện. Lại chỉ nghe một tiếng chuông vang. Một thanh âm hơi có vẻ khàn khàn cũng theo đó vang lên.
- Viên phi, Tạ An, Hàm Kiếm, Huyền Diệp, Chu Linh, Quách Dục, Tuyết Sơ, sáu người này nhanh chóng đến chánh điện Đạo Cung!
Thanh âm này, tự hồ chỉ có đệ tử Thương Sinh Đạo nghe được, bọn họ đều xôn xao một hồi. Biết được bảy người này, có lẽ chính là người môn phái lựa chọn ứng chiến lần này. Tên sáu người trước, bọn hắn đều hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua, nhưng tên cuối lại chưa từng nghe qua!
Còn lại tán tu và đệ tử phái khác đến xem náo nhiệt lại đều không phản ứng chút nào.
Tố Sơ Tuyết vốn cũng không để ý gì, sau nửa ngày thấy mấy người Triệu Yên Nhiên đều lộ ra thần sắc quái dị nhìn qua, lúc này mới biến sắc, nhớ tới Tuyết Sơ, đúng tên giả khi mình gia nhập Thương Sinh Đạo Cung, chính là đọc ngược lại tên mình.
Sao lại là nàng? Thương Sinh Đạo tam tông lục môn, nhiều tuổi trẻ tài tuấn như vậy, gần đây trở về Đạo Cung, cường giả bát giai trăm tuổi trở xuống đã có hơn mười vị, sao lại chọn nàng?
Mình rõ ràng mới chỉ là lục giai thôi mà!
Triệu Yên Nhiên cũng ngạc nhiên, sau khi suy ngẫm một lát, mới như có điều suy nghĩ nói:
- Tóm lại tông môn đã cho gọi, vẫn phải đi xem một chút. Hoặc là một vị trưởng bối nào đó trong tông môn coi trọng thiên tư của ngươi.
Sơ Tuyết lại kinh thường nhếch miệng, nàng đến naycòn nhớ rõ, sự khinh thường của lão nhân Hàn Phương kia khi vừa gặp mình.
Khi đuổi tới chính điện Đạo Cung, nơi này cũng có một đám đệ tử Thương Sinh Đạo Cung vây xem từ xa.
Sơ Tuyết lại chần chờ một chút, cuối cùng bị Triệu Yên Nhiên ở sau lưng đẩy. Mới cố lấy dũng khí, đi về hướng cửa điện.
Sau đó chung quanh nơi này hơn ngàn đệ tử, đều xôn xao một hồi.
- Nàng là ai? Chánh điện nghị sự, nàng chỉ lục giai sao lại dám đi vào?
- Bộ dáng ngược lại xinh đẹp, so với một ít sư tỷ muội của Thất Linh Tông còn hơn vài phần hồn nhiên, cũng hơn Khinh Âm Môn, thật sự là xinh đẹp, ai da! Sư muội ngươi véo ta làm chi?
- Lại nói tiếp, trước kia trên lớp học, ta tựa hồ đã thấy nàng, ngộ tính cực kém, có mấy lần sư trưởng tạm thời khảo hạch, đều vẫn chưa xong. Là một nha đầu đần.
- Chẳng lẽ nàng này chính là Tuyết Sơ cuối cùng sao?
Thanh âm nhao nhao nghị luận truyền đến, hai gò má Tố Sơ Tuyết cũng đỏ bừng. Cưỡng chế ở tâm thần bất định trong nội tâm, bước vào trong điện.
Chỉ thấy bên trong một người, ngồi trong điện cao, đúng là Cung Chủ Phương Văn. Chỗ bên cạnh, còn ngồi mấy vị, hẳn là nhân vật bối phận trưởng lão của Thương Sinh Đạo. Một thân khí tức, đều là nội liễm trầm tĩnh, khiến người không thể dòm biết hư thật, tựa hồ so với Phương Văn, còn phải mạnh hơn không ít. Một trong số đó, chính là Hàn Phương, số ghế vẻn vẹn chỉ dưới Phương Văn.
Dưới tay còn đứng thẳng sáu người, thần sắc kính cẩn. Chỉ có Tạ An và Huyền Diệp là nàng coi như quen thuộc. Thấy nàng tiến đến, đều gật đầu hữu hảo cười cười. Xem như ý bảo.
Nàng chung quy cảm thấy cả hai kỳ thật chỉ kém một tầng cách ngăn, chỉ cần đem xuyên phá liền có thể hoàn thành hồn lực nội tức hợp lại làm một.
Vì vậy Sơ Tuyết, cũng thủy chung vẫn luyện không ngừng. Nàng từng thấy tận mắt qua, Tông Thủ thi triển Linh Vũ hợp nhất chi kiếm, thực lực dĩ nhiên trực tiếp nhảy lên hai giai vị, chống lại Hiên Viên Thông.
Mà trong truyền thuyết, tất cả người có thể làm được Linh Vũ hợp nhất, chiến lực đều nhất định hơn xa cùng thế hệ. Sơ Tuyết không thích làm vướng víu, gần đây đi theo bên người Tông Thủ, người khác đều nói nàng trì độn, là một cái bình hoa, làm liên lụy Thiếu chủ.
Thiếu chủ cho nàng năm đầu linh thú hộ giá, nàng cảm thấy phảng phất như có một trọng trách nặng trịch đặt trên vai.
Cho nên sau khi nàng nhìn thấy một đường hi vọng liền tuyệt đối không chịu buông tha cho.
Triệu Yên Nhiên thấy thế liền cười khúc khích. Đến cùng cũng không sử dụng ảo thuật mị huyễn tâm thần nữa, chỉ hiếu kỳ nói:
- Tuyết nhi ngươi thật đúng là có đắc tội qua hắn sao? Nó xem, đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Thanh âm đằng sau lại bị một tiếng kiếm minh đột ngột cắt đứt. Mà tiếp theo giây lát, chợt nghe một âm thanh trong trẻo, vang vọng toàn bộ Thương Sinh khung cảnh.
- Tại hạ Tuyệt Dục, đến đây bái sơn! Muốn hướng Thương Sinh Đạo lãnh giáo kiếm thuật, kính xin quý tông vui lòng chỉ giáo!
Thanh âm kia chấn động thật lâu không thôi. Triệu Yên Nhiên cũng mặt mày rùng mình, thấp giọng nỉ non lấy:
- Tuyệt Dục kia, cuối cùng cũng đến rồi!
Tiếp theo lại nhìn về phía Sơ Tuyết cười hỏi:
- Có muốn đi xem không?
Sơ Tuyết lại lộ vẻ chần chờ, trong lòng cũng có chút tò mò, Kiếm Công Tử Tuyệt Dục kia rốt cục bộ dạng thế nào? Chẳng lẽ thật sự là ba đầu sáu tay, mới có thể khiêu chiến thập thánh địa, thập cửu linh phủ, mà chưa từng thất bại?
Bất quá khi Sơ Tuyết đang muốn cự tuyệt, Triệu Yên Nhiên liền trực tiếp phiêu tới, lôi kéo tay của nàng, trực tiếp bay lên trời. Mang theo một đầu băng dài mười trượng bay lên không trung.
- Xem ngươi bây giờ cũng đã hư thoát, nào còn khí lực luyện kiếm? Qua bên kia nhìn xem, xem như nghỉ ngơi đi. Xem người như Tuyệt Dục đấu kiếm, đối với ngươi ngày sau, cũng rất có lợi. Ngươi xem Tông Nguyên Nhược Thủy bọn hắn, cũng không phải cũng đi sao? Bất quá Tuyết nhi ngươi hiện giờ thật nặng, bốn trăm sáu mươi ngàn cân vậy mà ngươi cũng chịu được!
Sơ Tuyết quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy đằng sau hai cái thân ảnh, cũng kẻ trước người sau, bay lên trời.
Phía sau tới trước, bất quá chỉ giây lát đã vượt qua nàng. Vẫn là Nhược Thủy tốt với nàng, khi thân ảnh xẹt qua thì một tay kéo lấy nàng, sau đó tốc độ bay liền mạnh mẽ gia tăng mãnh liệt.
Hơn mười tức sau đã tới cửa Đạo Cung. Lại thẳng ra bên ngoài Thương Sinh khung cảnh, đã đến một mảnh khe nứt thời không rộng lớn .
Chỉ thấy nơi này đã có vô số người tu tập. Hơn phân nửa đều là đệ tử Thương Sinh Đạo, còn có bộ phận lại là ngươi phái khác. Đều từng người chọn một chỗ, hoặc ngồi hoặc đứng, xa xa nhìn qua.
Mà chỗ trung ương thì đứng một thân ảnh thanh niên cao to. Một thân hắc y, khuôn mặt kia tuấn mỹ đến yêu dị, cùng thiếu chủ kế thừa Thiên Hồ huyết mạch kia của nàng quả thực khó phân cao thấp. Trong tay mang theo một thanh kiếm bản rộng màu đen, im im lặng lặng đứng thẳng. Hai mắt hơi khép, tựa hồ là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mà mọi người chung quanh, ánh mắt nhìn sang cũng vô cùng phức tạp. Có kính nể, có ghét cay ghét đắng, có tật tiện. Lại không một người nào lộ ý không phục.
Danh tiếng Kiếm Công Tử của người này là trải qua hơn trăm trận chiến. Là đạp lên đầu tất cả anh kiệt trẻ tuổi của thập thánh địa, thập cửu linh phủ mà đúc thành! Thực lực không người nào dám nghi vấn.
Sơ Tuyết cẩn thận cao thấp nhìn Tuyệt Dục kia, rồi sau đó lại hơi lắc đầu:
- Không bằng Thiếu chủ nhà ta!
Triệu Yên Nhiên lập tức mỉm cười, đang muốn nói chuyện. Lại chỉ nghe một tiếng chuông vang. Một thanh âm hơi có vẻ khàn khàn cũng theo đó vang lên.
- Viên phi, Tạ An, Hàm Kiếm, Huyền Diệp, Chu Linh, Quách Dục, Tuyết Sơ, sáu người này nhanh chóng đến chánh điện Đạo Cung!
Thanh âm này, tự hồ chỉ có đệ tử Thương Sinh Đạo nghe được, bọn họ đều xôn xao một hồi. Biết được bảy người này, có lẽ chính là người môn phái lựa chọn ứng chiến lần này. Tên sáu người trước, bọn hắn đều hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua, nhưng tên cuối lại chưa từng nghe qua!
Còn lại tán tu và đệ tử phái khác đến xem náo nhiệt lại đều không phản ứng chút nào.
Tố Sơ Tuyết vốn cũng không để ý gì, sau nửa ngày thấy mấy người Triệu Yên Nhiên đều lộ ra thần sắc quái dị nhìn qua, lúc này mới biến sắc, nhớ tới Tuyết Sơ, đúng tên giả khi mình gia nhập Thương Sinh Đạo Cung, chính là đọc ngược lại tên mình.
Sao lại là nàng? Thương Sinh Đạo tam tông lục môn, nhiều tuổi trẻ tài tuấn như vậy, gần đây trở về Đạo Cung, cường giả bát giai trăm tuổi trở xuống đã có hơn mười vị, sao lại chọn nàng?
Mình rõ ràng mới chỉ là lục giai thôi mà!
Triệu Yên Nhiên cũng ngạc nhiên, sau khi suy ngẫm một lát, mới như có điều suy nghĩ nói:
- Tóm lại tông môn đã cho gọi, vẫn phải đi xem một chút. Hoặc là một vị trưởng bối nào đó trong tông môn coi trọng thiên tư của ngươi.
Sơ Tuyết lại kinh thường nhếch miệng, nàng đến naycòn nhớ rõ, sự khinh thường của lão nhân Hàn Phương kia khi vừa gặp mình.
Khi đuổi tới chính điện Đạo Cung, nơi này cũng có một đám đệ tử Thương Sinh Đạo Cung vây xem từ xa.
Sơ Tuyết lại chần chờ một chút, cuối cùng bị Triệu Yên Nhiên ở sau lưng đẩy. Mới cố lấy dũng khí, đi về hướng cửa điện.
Sau đó chung quanh nơi này hơn ngàn đệ tử, đều xôn xao một hồi.
- Nàng là ai? Chánh điện nghị sự, nàng chỉ lục giai sao lại dám đi vào?
- Bộ dáng ngược lại xinh đẹp, so với một ít sư tỷ muội của Thất Linh Tông còn hơn vài phần hồn nhiên, cũng hơn Khinh Âm Môn, thật sự là xinh đẹp, ai da! Sư muội ngươi véo ta làm chi?
- Lại nói tiếp, trước kia trên lớp học, ta tựa hồ đã thấy nàng, ngộ tính cực kém, có mấy lần sư trưởng tạm thời khảo hạch, đều vẫn chưa xong. Là một nha đầu đần.
- Chẳng lẽ nàng này chính là Tuyết Sơ cuối cùng sao?
Thanh âm nhao nhao nghị luận truyền đến, hai gò má Tố Sơ Tuyết cũng đỏ bừng. Cưỡng chế ở tâm thần bất định trong nội tâm, bước vào trong điện.
Chỉ thấy bên trong một người, ngồi trong điện cao, đúng là Cung Chủ Phương Văn. Chỗ bên cạnh, còn ngồi mấy vị, hẳn là nhân vật bối phận trưởng lão của Thương Sinh Đạo. Một thân khí tức, đều là nội liễm trầm tĩnh, khiến người không thể dòm biết hư thật, tựa hồ so với Phương Văn, còn phải mạnh hơn không ít. Một trong số đó, chính là Hàn Phương, số ghế vẻn vẹn chỉ dưới Phương Văn.
Dưới tay còn đứng thẳng sáu người, thần sắc kính cẩn. Chỉ có Tạ An và Huyền Diệp là nàng coi như quen thuộc. Thấy nàng tiến đến, đều gật đầu hữu hảo cười cười. Xem như ý bảo.
/1700
|