- Việc này là thật à?
- Chắc chắn 100%! Chính là thừa tướng nói trước mặt huynh trưởng của ta, sao có thể giả được?
Không có ai để ý huynh trưởng của mập mạp này là ai, bất quá cũng bị việc này khơi gợi lên vài phần hứng thú.
- Quân thượng nạp phi tất dung mạo phải tuyệt trần, thực muốn gặp mặt một lần...
- Cách làm này chẳng phải là tương đương cưỡng đoạt dân nữ sao? Chả có nhẽ...
- Quân thượng trước kia cũng không phải chưa làm qua? Nhớ rõ vị Hiên nhạc công không? Quân thượng cái gì cũng tốt, chỉ là háo sắc một chút.
- Hiên nhạc công? Hiên Vận Lan? Nghe nói trước kia là một vị đại nhạc công của Tĩnh Vân Nhã lâu. Chẳng những cầm thuật tạo nghệ là đệ nhất nhân Thập Lý Linh Hương Đinh. Nghe nói người cũng tuyệt mỹ, xinh đẹp vô cùng, là hoa thơm cỏ lạ có một không hai!
- Nghe qua! Nghe qua! Hai năm trước, quân thượng lúc mới kế vị đã coi trọng tư sắc của nàng. Vì vậy có một ít chính lệnh hoang đường phong tỏa toàn bộ Thập Lý Linh Hương Đinh vì nàng, mãi cho tới khi Hiên nhạc công lên núi tự tiến cử mới xây một Vệ thành cho những nữ tử đáng thương này chỗ dung thân. Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Lý Tri Nhạc lập tức nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là hôn quân hoang dâm. Nguyên lai lúc mới kế vị đã có chuyện này, Thập Lý Linh Hương Đinh vì vậy mới bị đóng cửa.
Nói đi cũng phải nói lại, hai năm trước Yêu Vương chẳng phải là mới mười bốn tuổi? Đúng là cầm thú!
Hai lỗ tai hơi dựng thẳng, Lý Tri Nhạc cẩn thận lắng nghe. Chỉ nghe một người lại mở miệng nói:
- Quân thượng xác thực rất háo sắc! Nghe nói ở bên cạnh hắn thời thời khắc khắc có một nữ tử tên là Triệu Yên Nhiên đi theo. Nghe nói cũng hoa nhường nguyệt thẹn, băng cơ ngọc cốt, da thịt mềm mại như mỡ dê. Mỹ mạo còn hơn Hiên nhạc công một bậc, cũng không biết quân thượng đoạt từ nơi nào.
- Ồ! Lại có việc này? Da trắng nõn nà, trắng nõn như tuyết sao? Quân thượng thực sự diễm phúc nha.
Lý Tri Nhạc cũng hâm mộ ghen ghét hận, một bên thầm giận, một bên trong lòng thầm nghĩ vì sao người này không phải ta?
- Đáng tiếc quân thượng tuổi còn trẻ đã bị sắc đẹp mê hoặc, một năm không xử lý chính sự, đây không phải phúc của nước ta.
- Nhưng mà trong lúc này cường nạp đốc suất hoàng triều làm phi có thỏa đáng không?
- Trời cao hoàng đế xa, sợ cái gì?
- Trách không được, gần đây trên thị trường, có chút vật tư hút hàng. Sợ là quân thượng đang chuẩn bị lễ nạp phi a?
- Hắc hắc! Việc này ta nghe nói qua một ít, bất quá một loại thuyết pháp khác, không phải quân thượng cường đoạt nàng làm phi. Mà là nàng này nhìn trúng quân thượng tuấn tú lịch sự, ngày ấy lên núi cường đoạt không được mới ủy thân cho quân thượng.
Hai mắt Lý Tri Nhạc đỏ lừ, hắn nhịn không được vỗ vào bàn một chưởng.
Chân lực bừng bừng phấn chấn, lập tức 'Oanh' một tiếng đập nát bấy bàn gỗ này.
Đồng thời toàn bộ quán rượu yên tĩnh, ánh mắt chung quanh nhin về phía này tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Lý Tri Nhạc cũng lạnh lùng quét mắt bốn phía muốn phát tác đối với những người này nhưng cũng biết ở trong tửu lâu này hơn phân nửa là thảo dân vô tri.
Hắn đành hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vứt bỏ một kim tệ xem như bồi thường tiếp theo thì bước đi ra ngoài quán rượu.
Ngân giáp kỵ sĩ cũng đi ra theo, hắn vô cùng lo lắng khuyên nhủ:
- Thống lĩnh, việc này phải bàn bạc kỹ hơn mới được, không thể xúc động! Ta thấy trước hết nên trở lại kinh đô, bộ binh cùng mấy vị đại soái thương nghị . Đốc suất là đế tâm. Bệ hạ nhất định đòi Càn Thiên Sơn trả người.
Lý Tri Nhạc lại không nói lời nào, liên tục hít sâu mấy cái mới khiến cho nỗi lòng bình phục xuống.
Sau đó trong nháy mắt lại ngạc nhiên nhìn về phía bầu trời. Chỉ thấy từng mảnh bông tuyết phất phới hạ xuống.
Tuyết rơi? Tháng sáu tuyết rơi, sao lại như thế?
Chợt ánh mắt Lý Tri Nhạc lộ vẻ buồn bã, vài phần thương cảm.
Trong lòng hắn thầm nghĩ trời xanh chẳng lẽ cũng biết lòng ta thê lương như trong tuyết rơi sao?
...
Đại Thương hoàng triều kinh đô Hoàng Kinh Thành lúc này cũng đồng dạng là tuyết rơi nhiều, khắp mặt đất đã có tuyết động, khiến toàn bộ Hoàng Kinh Thành nhuộm thành một vùng tuyết trắng.
Lão giả mặc áo bào màu vàng ở trong một cung điện tao nhã nghe báo cáo và quyết định sự việc thì hiếm thấy không đi xử lý chính vụ mà ra khỏi lầu các đứng dưới mái hiên nhìn cảnh tuyết bên ngoài. Chỉ thấy khắp ngự hoa viên đều đã thuần một sắc trắng , đóa hoa giờ phút này phảng phất là băng tuyết điêu khắc, cảnh trí vô cùng động lòng người.
- Tháng sáu tuyết rơi.
Lão giả không vô tâm đi thưởng thức trái lại lông mày khẽ cau lại:
- Trẫm trị vì có oan tình gì khiến cho Thiên Đạo cảm ứng?
Nội thị đứng bên cạnh nghe vậy chợt cả kinh rồi cười đáp:
- Làm sao có thể? Bệ hạ những năm này chăm lo việc nước, tiến cử rất nhiều quân tử ở triều đình, luận trị thanh minh, Đại Thương ta ngoại trừ Thái Tông Thái Tổ ra không có ai bằng. Mấy vị đại nhân Ngự Sử đài cùng Hình bộ đều là Đại Nho thanh danh thanh liêm, làm sao có oan tình gì? Quốc sư lúc trước không phải đã cho người đưa tin nói là thiên cơ lần này liên quan không quá lớn với Đại Thương ta, hình như là bởi vì bổn nguyên Vân Giới bị quấy nhiễu mới dẫn động thiên biến. Nguyên cớ sâu xa hắn còn đang tra.
Hoàng bào lão giả sắc mặt âm trầm, không vì nội thị trấn an mà an tâm.
- Tuyết ngập 2 xích, tuyết này tiếp tục nữa sợ là sẽ thành tuyết tai. Trẫm sợ con dân trong nước năm nay sẽ không có thu hoạch.
Đại thần khẽ giật mình, tiếp theo trên mặt toát ra vẻ cảm động.
- Bệ hạ, Đại Thương ta từ lúc ngài xử lý chính sự, bao năm qua đều có tích trữ. Kho lẫm phong phú, quốc hữu ba năm tích lương thực, trữ tiền ức vạn. Mặc dù thực sự tuyết tai cũng có thể thong dong ứng đối, có đầy đủ vật tư qua nạn thiên tai. Bệ hạ lúc nào cũng không quên vạn dân, thực là nhân đức chi quân, nếu để cho dân chúng biết được, nhất định sẽ kính ngưỡng vạn phần.
- Nhân đức sao?
Lão giả lại tự giễu một tiếng nhìn về phía tay phải, một đoàn khí tức vàng óng từ trong hiện lên.
Hoàng đạo bí võ của Đại Thương tên là Long Đế Cửu Ngự Quyết có mười hai giai vị. Mà hắn chính là người thứ hai tu luyện công pháp này tới cấp mười hai, nội công thâm hậu còn vượt qua thái tổ.
Cho dù là cường giả Thần Cảnh cũng cúi đầu xưng thần ở trước mặt hắn!
Được mọi người tán thưởng là Trung Hưng Chi Chủ, là Thánh Quân tại vị.
Những năm này tại vị, hắn ngăn cơn sóng dữ, chăm lo việc nước, chưa từng có nửa phần chậm trễ...Từ lúc thiếu niên đăng cơ cắn răng tu bổ thuyền lớn Đại Thương rỉ nước khắp nơi trở nên tốt hơn.
Nhưng dù vậy, lão giả lại biết chính mình, cũng không tính là Thánh Quân.
So với Thánh Hoàng thời cổ đại thì thật sự còn kém quá xa.
Mặc dù là mình nhìn không thấy, hắn lại biết ở bên trong hoàng đạo chi khí chính mình ngưng tụ kỳ thật còn có rất nhiều tạp sắc. So với tổ tông thì tuy mạnh hơn nhưng cũng có hạn.
Thậm chí ba phen mấy bận, hắn đều từ trong mắt quốc sư, từ mấy vị cung phụng dị năng thấy được vẻ tiếc hận.
- Chắc chắn 100%! Chính là thừa tướng nói trước mặt huynh trưởng của ta, sao có thể giả được?
Không có ai để ý huynh trưởng của mập mạp này là ai, bất quá cũng bị việc này khơi gợi lên vài phần hứng thú.
- Quân thượng nạp phi tất dung mạo phải tuyệt trần, thực muốn gặp mặt một lần...
- Cách làm này chẳng phải là tương đương cưỡng đoạt dân nữ sao? Chả có nhẽ...
- Quân thượng trước kia cũng không phải chưa làm qua? Nhớ rõ vị Hiên nhạc công không? Quân thượng cái gì cũng tốt, chỉ là háo sắc một chút.
- Hiên nhạc công? Hiên Vận Lan? Nghe nói trước kia là một vị đại nhạc công của Tĩnh Vân Nhã lâu. Chẳng những cầm thuật tạo nghệ là đệ nhất nhân Thập Lý Linh Hương Đinh. Nghe nói người cũng tuyệt mỹ, xinh đẹp vô cùng, là hoa thơm cỏ lạ có một không hai!
- Nghe qua! Nghe qua! Hai năm trước, quân thượng lúc mới kế vị đã coi trọng tư sắc của nàng. Vì vậy có một ít chính lệnh hoang đường phong tỏa toàn bộ Thập Lý Linh Hương Đinh vì nàng, mãi cho tới khi Hiên nhạc công lên núi tự tiến cử mới xây một Vệ thành cho những nữ tử đáng thương này chỗ dung thân. Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Lý Tri Nhạc lập tức nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là hôn quân hoang dâm. Nguyên lai lúc mới kế vị đã có chuyện này, Thập Lý Linh Hương Đinh vì vậy mới bị đóng cửa.
Nói đi cũng phải nói lại, hai năm trước Yêu Vương chẳng phải là mới mười bốn tuổi? Đúng là cầm thú!
Hai lỗ tai hơi dựng thẳng, Lý Tri Nhạc cẩn thận lắng nghe. Chỉ nghe một người lại mở miệng nói:
- Quân thượng xác thực rất háo sắc! Nghe nói ở bên cạnh hắn thời thời khắc khắc có một nữ tử tên là Triệu Yên Nhiên đi theo. Nghe nói cũng hoa nhường nguyệt thẹn, băng cơ ngọc cốt, da thịt mềm mại như mỡ dê. Mỹ mạo còn hơn Hiên nhạc công một bậc, cũng không biết quân thượng đoạt từ nơi nào.
- Ồ! Lại có việc này? Da trắng nõn nà, trắng nõn như tuyết sao? Quân thượng thực sự diễm phúc nha.
Lý Tri Nhạc cũng hâm mộ ghen ghét hận, một bên thầm giận, một bên trong lòng thầm nghĩ vì sao người này không phải ta?
- Đáng tiếc quân thượng tuổi còn trẻ đã bị sắc đẹp mê hoặc, một năm không xử lý chính sự, đây không phải phúc của nước ta.
- Nhưng mà trong lúc này cường nạp đốc suất hoàng triều làm phi có thỏa đáng không?
- Trời cao hoàng đế xa, sợ cái gì?
- Trách không được, gần đây trên thị trường, có chút vật tư hút hàng. Sợ là quân thượng đang chuẩn bị lễ nạp phi a?
- Hắc hắc! Việc này ta nghe nói qua một ít, bất quá một loại thuyết pháp khác, không phải quân thượng cường đoạt nàng làm phi. Mà là nàng này nhìn trúng quân thượng tuấn tú lịch sự, ngày ấy lên núi cường đoạt không được mới ủy thân cho quân thượng.
Hai mắt Lý Tri Nhạc đỏ lừ, hắn nhịn không được vỗ vào bàn một chưởng.
Chân lực bừng bừng phấn chấn, lập tức 'Oanh' một tiếng đập nát bấy bàn gỗ này.
Đồng thời toàn bộ quán rượu yên tĩnh, ánh mắt chung quanh nhin về phía này tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Lý Tri Nhạc cũng lạnh lùng quét mắt bốn phía muốn phát tác đối với những người này nhưng cũng biết ở trong tửu lâu này hơn phân nửa là thảo dân vô tri.
Hắn đành hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vứt bỏ một kim tệ xem như bồi thường tiếp theo thì bước đi ra ngoài quán rượu.
Ngân giáp kỵ sĩ cũng đi ra theo, hắn vô cùng lo lắng khuyên nhủ:
- Thống lĩnh, việc này phải bàn bạc kỹ hơn mới được, không thể xúc động! Ta thấy trước hết nên trở lại kinh đô, bộ binh cùng mấy vị đại soái thương nghị . Đốc suất là đế tâm. Bệ hạ nhất định đòi Càn Thiên Sơn trả người.
Lý Tri Nhạc lại không nói lời nào, liên tục hít sâu mấy cái mới khiến cho nỗi lòng bình phục xuống.
Sau đó trong nháy mắt lại ngạc nhiên nhìn về phía bầu trời. Chỉ thấy từng mảnh bông tuyết phất phới hạ xuống.
Tuyết rơi? Tháng sáu tuyết rơi, sao lại như thế?
Chợt ánh mắt Lý Tri Nhạc lộ vẻ buồn bã, vài phần thương cảm.
Trong lòng hắn thầm nghĩ trời xanh chẳng lẽ cũng biết lòng ta thê lương như trong tuyết rơi sao?
...
Đại Thương hoàng triều kinh đô Hoàng Kinh Thành lúc này cũng đồng dạng là tuyết rơi nhiều, khắp mặt đất đã có tuyết động, khiến toàn bộ Hoàng Kinh Thành nhuộm thành một vùng tuyết trắng.
Lão giả mặc áo bào màu vàng ở trong một cung điện tao nhã nghe báo cáo và quyết định sự việc thì hiếm thấy không đi xử lý chính vụ mà ra khỏi lầu các đứng dưới mái hiên nhìn cảnh tuyết bên ngoài. Chỉ thấy khắp ngự hoa viên đều đã thuần một sắc trắng , đóa hoa giờ phút này phảng phất là băng tuyết điêu khắc, cảnh trí vô cùng động lòng người.
- Tháng sáu tuyết rơi.
Lão giả không vô tâm đi thưởng thức trái lại lông mày khẽ cau lại:
- Trẫm trị vì có oan tình gì khiến cho Thiên Đạo cảm ứng?
Nội thị đứng bên cạnh nghe vậy chợt cả kinh rồi cười đáp:
- Làm sao có thể? Bệ hạ những năm này chăm lo việc nước, tiến cử rất nhiều quân tử ở triều đình, luận trị thanh minh, Đại Thương ta ngoại trừ Thái Tông Thái Tổ ra không có ai bằng. Mấy vị đại nhân Ngự Sử đài cùng Hình bộ đều là Đại Nho thanh danh thanh liêm, làm sao có oan tình gì? Quốc sư lúc trước không phải đã cho người đưa tin nói là thiên cơ lần này liên quan không quá lớn với Đại Thương ta, hình như là bởi vì bổn nguyên Vân Giới bị quấy nhiễu mới dẫn động thiên biến. Nguyên cớ sâu xa hắn còn đang tra.
Hoàng bào lão giả sắc mặt âm trầm, không vì nội thị trấn an mà an tâm.
- Tuyết ngập 2 xích, tuyết này tiếp tục nữa sợ là sẽ thành tuyết tai. Trẫm sợ con dân trong nước năm nay sẽ không có thu hoạch.
Đại thần khẽ giật mình, tiếp theo trên mặt toát ra vẻ cảm động.
- Bệ hạ, Đại Thương ta từ lúc ngài xử lý chính sự, bao năm qua đều có tích trữ. Kho lẫm phong phú, quốc hữu ba năm tích lương thực, trữ tiền ức vạn. Mặc dù thực sự tuyết tai cũng có thể thong dong ứng đối, có đầy đủ vật tư qua nạn thiên tai. Bệ hạ lúc nào cũng không quên vạn dân, thực là nhân đức chi quân, nếu để cho dân chúng biết được, nhất định sẽ kính ngưỡng vạn phần.
- Nhân đức sao?
Lão giả lại tự giễu một tiếng nhìn về phía tay phải, một đoàn khí tức vàng óng từ trong hiện lên.
Hoàng đạo bí võ của Đại Thương tên là Long Đế Cửu Ngự Quyết có mười hai giai vị. Mà hắn chính là người thứ hai tu luyện công pháp này tới cấp mười hai, nội công thâm hậu còn vượt qua thái tổ.
Cho dù là cường giả Thần Cảnh cũng cúi đầu xưng thần ở trước mặt hắn!
Được mọi người tán thưởng là Trung Hưng Chi Chủ, là Thánh Quân tại vị.
Những năm này tại vị, hắn ngăn cơn sóng dữ, chăm lo việc nước, chưa từng có nửa phần chậm trễ...Từ lúc thiếu niên đăng cơ cắn răng tu bổ thuyền lớn Đại Thương rỉ nước khắp nơi trở nên tốt hơn.
Nhưng dù vậy, lão giả lại biết chính mình, cũng không tính là Thánh Quân.
So với Thánh Hoàng thời cổ đại thì thật sự còn kém quá xa.
Mặc dù là mình nhìn không thấy, hắn lại biết ở bên trong hoàng đạo chi khí chính mình ngưng tụ kỳ thật còn có rất nhiều tạp sắc. So với tổ tông thì tuy mạnh hơn nhưng cũng có hạn.
Thậm chí ba phen mấy bận, hắn đều từ trong mắt quốc sư, từ mấy vị cung phụng dị năng thấy được vẻ tiếc hận.
/1700
|