Trong lòng của hắn cũng cảm giác như vậy, Tuyệt Dục công, Tông Thủ phòng trong chớp mắt chính là bảy lần kiếm kích, ai cũng đạt tới đỉnh phong.
Lúc này mọi người phụ cận như si mê như say sưa, cũng có nhao nhao buôn chuyện:
- Hay cho kiếm công tử Tuyệt Dục! Không hổ là tam tuyệt kiếm!
- Đàm Thu không ngờ có thể sánh ngang với Tuyệt Dục!
- Đại Tuyệt Diệt Kiếm toàn lực thi triển lại có uy thế như vậy.
- Chuyến đi này không tệ!
- Tam sinh hữu hạnh! một trận chiến này của Tuyệt Dục, Đàm Thu sợ là trăm ngàn năm có thể nói là kiếm đấu đỉnh phong nhất!
Tô Thần thất thần lẩm bẩm, thần sắc mờ mịt.
- Hôm nay Tô Thần ta mới biết, thiên tài cùng kẻ tài trí bình thường có khác! Uổng ta cả đời tự ngạo, nguyên lai chênh lệch với bọn họ như trời với vực thẳm.
Cuối cùng là 'Hô' thoải mái một hơi, Tô Thần bỗng nhiên lấy một đạo kim phù đánh ra phía ngoài, rồi biến vào hư không. Ánh mắt Lôi Động thủy chung không rời, chỉ là tình hình bên người vẫn đều có cảm ứng, hắn không khỏi kỳ quái nói:
- Ngươi làm gì vậy?
- Đương nhiên là thông báo cho Nhược Đào!
Lôi Động nghe được thì lông mày cau chặt, Nhược Đào tự nhiên chỉ có thể ở Vạn Kiếm bí cảnh, chuẩn bị chiến Tuyệt Dục. Linh kiếm Nhược Đào và Lôi Động hắn là đối thủ một mất một còn!
- Nói cho hắn biết làm cái gì?
- Ngươi là huynh đệ của ta, hắn cũng là bạn tri kỉ của Tô Thần ta. Một trận chiến này nếu bị hắn bỏ lỡ thì sẽ hối hận mấy năm.
Tô Thần mỉm cười, tiếp theo là thần sắc phức tạp thở dài một tiếng:
- Kiếm chiến đỉnh phong như thế này đối với kiếm tu chúng ta, không biết bao nhiêu năm mới có thể được thấy.
Lôi Động lập tức im lặng, không nói thêm gì nữa.
Lúc này ở Thương Sinh bí cảnh, trong nội đường giảng kinh, một đạo kim phù bay vào, nguyên một đám đệ tử áo trắng thu hồi kinh văn trong tay điên cuồng chạy ra.
Người thì phi hành bay nhanh, người chỉ có thể đi bộ thì chạy như điên, toàn bộ điên cuồng cả lên.
Viên Phi ngạc nhiên nhìn bốn phía, chỉ thấy lúc này đồng môn nghe giảng bài đã rời đi hơn phân nửa.
Hắn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì vội vàng kéo lấy một người chạy ngang.
- Chuyện gì xảy ra? Không nghe giảng bài à?
Hắn biết rõ bên ngoài bí cảnh, Tông Thủ khả năng đang kịch chiến, hai người này phân thắng bại thật hấp dẫn.
Nhưng mà lần này bất đồng lần trước, mười ngày trước là chủ học cung cho phép nghỉ học xem cuộc chiến.
Lúc này đang tại thời điểm giảng bài nếu là nửa lớp rời đi thì khẽ khó nói. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Đám người đích truyền cũng may, những người đệ tử ngoại môn sẽ bị đuổi khỏi bí cảnh.
Người bị hắn tóm lấy hất mạnh tay áo lên, có vẻ không kiên nhẫn nói:
- Vị sư huynh này không ai truyền phù cho ngươi sao? Nghe nói thủ tịch đại nhân đã giao thủ cùng Tuyệt Dục 124 kiếm, đặc sắc vô cùng. Hôm nay mấy vị trưởng lão của Thương Sinh Đạo ta cũng đều cho rằng trận chiến này là kiếm đấu đỉnh phong nhất trong trăm năm qua. Nếu không được quan sát sẽ hối hận cả đời...
Mặt Viên Phi hơi đỏ lên, hắn bình thường đều ở ngoại tu, trước kia không quá để mắt đồng môn, ở trong Thương Sinh bí cảnh đích thật là không có bằng hữu.
- Các ngươi không sợ môn quy?
Người nọ căn bản không để ý, hắn vừa đi vừa nói:
- Pháp không trách chúng, ngươi không thấy ngay cả sư trưởng giảng bài cũng đã đi rồi à?
Viên Phi quay đầu, quả nhiên giảng sư giảng bài đã không thấy bóng dáng.
Trong lòng của hắn do dự muốn cùng đi quan sát nhưng trong lồng ngực lại có chút không cam lòng. Thiệt tình không muốn chứng kiến Đàm Thu bị hắn nói xấu hạ thấp vô số lần hôm nay nổi danh.
Do dự một lát, Viên Phi rốt cục cất bước đi ra khỏi giảng kinh đường, hắn đằng không bay ra ngoài Thương Sinh bí cảnh.
Thời không nơi này đập vào mắt Viên Phi khiến hắn hít một hơi hàn khí.
Không gian vững chắc lúc này đã bị xé rách trở thành hai nửa.
Đàm Thu cùng Tuyệt Dục đang ở ngay trung tâm không gian bị xé rách, Tuyệt Dục nhờ không gian chi lực nghiền nát khiến cho uy năng của Đại Tuyệt Diệt Kiếm tăng lên tới cực hạn.
Còn Đàm Thu đứng ở trong hắc sắc kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp nửa bước không lùi. Kiếm quang màu bạc thỉnh thoảng lập loè ngăn cản kiếm triều màu đen phạm vi bên ngoài mười trượng.
Viên Phi không khỏi hơi thất thần, hắn là người biết hàng. Chỉ thoáng quan sát đã biết một trận chiến này rõ ràng bất đồng cùng mười ngày trước của Sơ Tuyết cùng Tuyệt Dục.
Sơ Tuyết lúc đó xuất kiếm cực nhanh, toàn bộ bằng cảm giác bản năng để quan sát, còn Tuyệt Dục mạnh hơn, dùng năng lực phản ứng của bản thân ứng đối.
Cố nhiên là hung hiểm đặc sắc nhưng cấp độ kiếm đạo tiêu chuẩn cực thấp.
Lúc này lại không hề giống, hai người mỗi một lần xuất kiếm đều có mục đích và thâm ý.
Mỗi một bước đều ít nhất tính toán mười, có đôi khi nhìn như không dùng được một kiếm thường thường ba năm kiếm sau mới có thể hiện ra hiệu quả. Không ngừng bắt đối phương lộ ra sơ hở.
Kiếm lộ vô cùng huyền ảo, hai loại võ đạo ý niệm triệt để xoắn kích tại một chỗ, không ngờ xu thế của thiên địa giao phong, mặc dù chỉ là dư ba cũng làm cho người ta khiếp sợ.
- Trận chiến đỉnh phong trong trăm năm sao?
Lầm bầm một tiếng, trong nội tâm Viên Phi dâng lên cảm giác khác lạ.
Đàm Thu mạnh tới ức làm cho tim hắn đập thình thịch, toàn bộ những gì không phục, ngạo mạn giờ khắc này đều bị hai người triệt để đánh nát bấy.
Chân truyền đời thứ ba quả nhiên là mạnh nhất, vị trí thủ tịch xứng đáng!
Viên Phi cảm thấy tâm tình vô cùng phức tạp, nhưng hai mắt hắn không thể di chuyển dù chỉ nửa khắc.
Không chỉ là hắn, giờ phút này tất cả đệ tử Thương Sinh bí cảnh tim đập mạnh và loạn nhịp bình tĩnh nhìn sang.
- Kiếm đạo của Đàm thủ tịch mạnh mẽ tuyệt đối làm cho Thương Sinh cung trong hai mươi năm đứng đầu thì ra không phải chém gió.
- Thương Sinh Đạo ta không ngờ còn có cường giả như vậy.
- Sau ngày hôm nay, ta thấy trong bí cảnh này còn ai dám không phục.
- Một năm tích lũy, hậu tích bạc phát. Một khi đột phá lại mạnh như vậy, ta thấy các ngươi đúng là mù hết rồi.
Bên cạnh Tô Thần không hề báo hiệu bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh xé rách hư không.
Thần sắc người này lạnh lùng ngũ quan bình thường đứng thẳng như cây tùng.
Tô Thần thấy thế lập tức nao nao.
- Tới nhanh lắm! Chẳng lẽ ngươi ở ngay tại phụ cận?
Vạn Kiếm bí cảnh cùng Thương Sinh bí cảnh cách xa nhau ít nhất cũng có ba vạn dặm.
- Dùng mười hai tiểu Na Di Phù.
Hời hợt đáp một tiếng, linh kiếm Nhược Đào quét nhìn Lôi Động rồi ánh mắt nhíu lại toàn bộ không thèm để ý chỉ quan sát chiến đấu kịch liệt.
- Một trận chiến này hy vọng sẽ không để cho ta thất vọng, không phụ lòng Na Di Phù. Thật không tin, trên đời này có người mười sáu tuổi có thể cân sức ngang tài cùng Tuyệt Dục kiếm nhân.
Khi hai cái thân ảnh xa xa vừa mới lọt vào trong tầm mắt. Đồng tử Nhược Đào co rụt lại, sau một lát hắn thất thần lẩm bẩm.
- Nói không sai, nếu hôm nay ta mà không tới thì nhất định hối hận cả đời.
Còn Lôi Động bên cạnh thì hừ lạnh một tiếng cũng không để ý tới kẻ này mà tiếp tục xem.
Lúc này mọi người phụ cận như si mê như say sưa, cũng có nhao nhao buôn chuyện:
- Hay cho kiếm công tử Tuyệt Dục! Không hổ là tam tuyệt kiếm!
- Đàm Thu không ngờ có thể sánh ngang với Tuyệt Dục!
- Đại Tuyệt Diệt Kiếm toàn lực thi triển lại có uy thế như vậy.
- Chuyến đi này không tệ!
- Tam sinh hữu hạnh! một trận chiến này của Tuyệt Dục, Đàm Thu sợ là trăm ngàn năm có thể nói là kiếm đấu đỉnh phong nhất!
Tô Thần thất thần lẩm bẩm, thần sắc mờ mịt.
- Hôm nay Tô Thần ta mới biết, thiên tài cùng kẻ tài trí bình thường có khác! Uổng ta cả đời tự ngạo, nguyên lai chênh lệch với bọn họ như trời với vực thẳm.
Cuối cùng là 'Hô' thoải mái một hơi, Tô Thần bỗng nhiên lấy một đạo kim phù đánh ra phía ngoài, rồi biến vào hư không. Ánh mắt Lôi Động thủy chung không rời, chỉ là tình hình bên người vẫn đều có cảm ứng, hắn không khỏi kỳ quái nói:
- Ngươi làm gì vậy?
- Đương nhiên là thông báo cho Nhược Đào!
Lôi Động nghe được thì lông mày cau chặt, Nhược Đào tự nhiên chỉ có thể ở Vạn Kiếm bí cảnh, chuẩn bị chiến Tuyệt Dục. Linh kiếm Nhược Đào và Lôi Động hắn là đối thủ một mất một còn!
- Nói cho hắn biết làm cái gì?
- Ngươi là huynh đệ của ta, hắn cũng là bạn tri kỉ của Tô Thần ta. Một trận chiến này nếu bị hắn bỏ lỡ thì sẽ hối hận mấy năm.
Tô Thần mỉm cười, tiếp theo là thần sắc phức tạp thở dài một tiếng:
- Kiếm chiến đỉnh phong như thế này đối với kiếm tu chúng ta, không biết bao nhiêu năm mới có thể được thấy.
Lôi Động lập tức im lặng, không nói thêm gì nữa.
Lúc này ở Thương Sinh bí cảnh, trong nội đường giảng kinh, một đạo kim phù bay vào, nguyên một đám đệ tử áo trắng thu hồi kinh văn trong tay điên cuồng chạy ra.
Người thì phi hành bay nhanh, người chỉ có thể đi bộ thì chạy như điên, toàn bộ điên cuồng cả lên.
Viên Phi ngạc nhiên nhìn bốn phía, chỉ thấy lúc này đồng môn nghe giảng bài đã rời đi hơn phân nửa.
Hắn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì vội vàng kéo lấy một người chạy ngang.
- Chuyện gì xảy ra? Không nghe giảng bài à?
Hắn biết rõ bên ngoài bí cảnh, Tông Thủ khả năng đang kịch chiến, hai người này phân thắng bại thật hấp dẫn.
Nhưng mà lần này bất đồng lần trước, mười ngày trước là chủ học cung cho phép nghỉ học xem cuộc chiến.
Lúc này đang tại thời điểm giảng bài nếu là nửa lớp rời đi thì khẽ khó nói. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Đám người đích truyền cũng may, những người đệ tử ngoại môn sẽ bị đuổi khỏi bí cảnh.
Người bị hắn tóm lấy hất mạnh tay áo lên, có vẻ không kiên nhẫn nói:
- Vị sư huynh này không ai truyền phù cho ngươi sao? Nghe nói thủ tịch đại nhân đã giao thủ cùng Tuyệt Dục 124 kiếm, đặc sắc vô cùng. Hôm nay mấy vị trưởng lão của Thương Sinh Đạo ta cũng đều cho rằng trận chiến này là kiếm đấu đỉnh phong nhất trong trăm năm qua. Nếu không được quan sát sẽ hối hận cả đời...
Mặt Viên Phi hơi đỏ lên, hắn bình thường đều ở ngoại tu, trước kia không quá để mắt đồng môn, ở trong Thương Sinh bí cảnh đích thật là không có bằng hữu.
- Các ngươi không sợ môn quy?
Người nọ căn bản không để ý, hắn vừa đi vừa nói:
- Pháp không trách chúng, ngươi không thấy ngay cả sư trưởng giảng bài cũng đã đi rồi à?
Viên Phi quay đầu, quả nhiên giảng sư giảng bài đã không thấy bóng dáng.
Trong lòng của hắn do dự muốn cùng đi quan sát nhưng trong lồng ngực lại có chút không cam lòng. Thiệt tình không muốn chứng kiến Đàm Thu bị hắn nói xấu hạ thấp vô số lần hôm nay nổi danh.
Do dự một lát, Viên Phi rốt cục cất bước đi ra khỏi giảng kinh đường, hắn đằng không bay ra ngoài Thương Sinh bí cảnh.
Thời không nơi này đập vào mắt Viên Phi khiến hắn hít một hơi hàn khí.
Không gian vững chắc lúc này đã bị xé rách trở thành hai nửa.
Đàm Thu cùng Tuyệt Dục đang ở ngay trung tâm không gian bị xé rách, Tuyệt Dục nhờ không gian chi lực nghiền nát khiến cho uy năng của Đại Tuyệt Diệt Kiếm tăng lên tới cực hạn.
Còn Đàm Thu đứng ở trong hắc sắc kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp nửa bước không lùi. Kiếm quang màu bạc thỉnh thoảng lập loè ngăn cản kiếm triều màu đen phạm vi bên ngoài mười trượng.
Viên Phi không khỏi hơi thất thần, hắn là người biết hàng. Chỉ thoáng quan sát đã biết một trận chiến này rõ ràng bất đồng cùng mười ngày trước của Sơ Tuyết cùng Tuyệt Dục.
Sơ Tuyết lúc đó xuất kiếm cực nhanh, toàn bộ bằng cảm giác bản năng để quan sát, còn Tuyệt Dục mạnh hơn, dùng năng lực phản ứng của bản thân ứng đối.
Cố nhiên là hung hiểm đặc sắc nhưng cấp độ kiếm đạo tiêu chuẩn cực thấp.
Lúc này lại không hề giống, hai người mỗi một lần xuất kiếm đều có mục đích và thâm ý.
Mỗi một bước đều ít nhất tính toán mười, có đôi khi nhìn như không dùng được một kiếm thường thường ba năm kiếm sau mới có thể hiện ra hiệu quả. Không ngừng bắt đối phương lộ ra sơ hở.
Kiếm lộ vô cùng huyền ảo, hai loại võ đạo ý niệm triệt để xoắn kích tại một chỗ, không ngờ xu thế của thiên địa giao phong, mặc dù chỉ là dư ba cũng làm cho người ta khiếp sợ.
- Trận chiến đỉnh phong trong trăm năm sao?
Lầm bầm một tiếng, trong nội tâm Viên Phi dâng lên cảm giác khác lạ.
Đàm Thu mạnh tới ức làm cho tim hắn đập thình thịch, toàn bộ những gì không phục, ngạo mạn giờ khắc này đều bị hai người triệt để đánh nát bấy.
Chân truyền đời thứ ba quả nhiên là mạnh nhất, vị trí thủ tịch xứng đáng!
Viên Phi cảm thấy tâm tình vô cùng phức tạp, nhưng hai mắt hắn không thể di chuyển dù chỉ nửa khắc.
Không chỉ là hắn, giờ phút này tất cả đệ tử Thương Sinh bí cảnh tim đập mạnh và loạn nhịp bình tĩnh nhìn sang.
- Kiếm đạo của Đàm thủ tịch mạnh mẽ tuyệt đối làm cho Thương Sinh cung trong hai mươi năm đứng đầu thì ra không phải chém gió.
- Thương Sinh Đạo ta không ngờ còn có cường giả như vậy.
- Sau ngày hôm nay, ta thấy trong bí cảnh này còn ai dám không phục.
- Một năm tích lũy, hậu tích bạc phát. Một khi đột phá lại mạnh như vậy, ta thấy các ngươi đúng là mù hết rồi.
Bên cạnh Tô Thần không hề báo hiệu bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh xé rách hư không.
Thần sắc người này lạnh lùng ngũ quan bình thường đứng thẳng như cây tùng.
Tô Thần thấy thế lập tức nao nao.
- Tới nhanh lắm! Chẳng lẽ ngươi ở ngay tại phụ cận?
Vạn Kiếm bí cảnh cùng Thương Sinh bí cảnh cách xa nhau ít nhất cũng có ba vạn dặm.
- Dùng mười hai tiểu Na Di Phù.
Hời hợt đáp một tiếng, linh kiếm Nhược Đào quét nhìn Lôi Động rồi ánh mắt nhíu lại toàn bộ không thèm để ý chỉ quan sát chiến đấu kịch liệt.
- Một trận chiến này hy vọng sẽ không để cho ta thất vọng, không phụ lòng Na Di Phù. Thật không tin, trên đời này có người mười sáu tuổi có thể cân sức ngang tài cùng Tuyệt Dục kiếm nhân.
Khi hai cái thân ảnh xa xa vừa mới lọt vào trong tầm mắt. Đồng tử Nhược Đào co rụt lại, sau một lát hắn thất thần lẩm bẩm.
- Nói không sai, nếu hôm nay ta mà không tới thì nhất định hối hận cả đời.
Còn Lôi Động bên cạnh thì hừ lạnh một tiếng cũng không để ý tới kẻ này mà tiếp tục xem.
/1700
|