Chỗ hạch tâm có đươm vài giọt linh dịch cũng không biết là linh bảo gì. Tông Thủ lật qua lật lại cũng chỉ có thể đoán đây là một vật không tầm thường mà thôi.
Tông Thủ kinh ngạc, lại phân ra một đạo thần niệm, tra xét rõ ràng tình huống trong cơ thể Sơ Tuyết, ba trang kim thư kia vậy mà lại không thấy bóng dáng đâu. Tông Thủ nghi hoặc thầm nghĩ Sơ Tuyết hình như là thuộc Hổ Miêu nhất tộc, chẳng lẽ trời sinh có không gian chi năng sao?
Nuốt vào một vài thứ gì đó sẽ được chuyển dời tới một cái không gian khác?
Sơ Tuyết lúc này cuối cùng cũng từ trong trạng thái mơ mơ màng màng tỉnh lại. Khi nàng nhín thấy một bàn tay lớn đầy hơi nóng đặt giữa ngực mình thì vẻ mặt lại đầy nghi hoặc mở miệng hỏi:
- Thiếu chủ, sao người lại sờ ngực ta?
Tông Thủ lộ vẻ xấu hổ, vội vàng rụt tay lại. Rồi sau đó lại nhìn chăm chăm vào đôi môi của Sơ Tuyết như có điều suy nghĩ.
Tông Thủ quả thật là đang suy nghĩ không biết ba trang kim thư kia rốt cuộc là ở chỗ nào? Chẳng lẽ biến mất thật rồi? Ba trang kim thư này ít nhất cũng là địa giai trung phẩm linh vật a!
Thiên Địa Huyền Hoàng, mặc dù đời sau Thần Hoàng hủy diệt ngàn vạn thế giới, Thiên giai linh vật cũng chỉ còn lại lác đác vài loại mà thôi, mà loại linh vật cấp bậc Đại giai này thế gian cũng rất hiếm thấy.
Trong nội tâm khẽ động, Tông Thủ hấp lấy kiện phi toa màu vàng kia vào tay, sau đó đưa tới trước mặt Sơ Tuyết, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
- Tuyết nhi, đem cái này thử nuốt vào xem! Sau đó nhất định phải nhổ ra thứ tốt a!
Sơ Tuyết khẽ giật mình, có chút không hiểu tại sao. Sau đó nàng lộ ra vẻ mặt đáng thương vạn phần, chớp chớp đôi mắt mộng nước nói:
- Thiếu chủ, người là đang khi dễ Tuyết nhi sao?
Nửa khắc sau, Tông Thủ vẻ mặt vô cùng thất vọng một lần nữa ngồi xuống. Kiện phi toa kia cuối cùng Sơ Tuyết cũng không thể nuốt vào, tự nhiên cũng không thể lại nhổ ra vật gì tốt cả.
Mấy trang Huyền Mệnh kim thư kia vẫn như trước không thấy bóng dáng đâu nhưng trong tay Tông Thủ lại nhiều thêm một khối ngọc châu không rõ lai lịch, cũng không biết rốt cuộc nó là đồ vật gì, có tác dụng gì!
Về phần Sơ Tuyết, lại ghé vào trên lưng hổ, nằm ngủ ngon lành. Không những vậy, nàng vừa ngủ mà khóe mắt vẫn còn ráng giữ lại những giọt nước long lanh, để cho Tông Thủ không khỏi dâng lên cảm giác áy náy.
Diệp Phi Hàn ở một bên nhìn vừa bực mình lại vừa buồn cười, sau đó ánh mắt ngưng lại, nghiêm túc nói:
- Những vật này đều là do điện hạ tự mình xuất lực thu được, tỷ muội chúng ta cũng không thể dùng không như vậy được, nhưng cái linh hoa ngọc tủy kia ta xin lấy mười giọt?
Tông Thủ gật gật đầu, đây cũng là việc xác đáng. Mặc dù hai tỉ muội các nàng không xuất lực gì nhưng lại có tác dụng uy hiếp chư tông thu được hai danh ngạch và đẩy lùi đầu Cửu giai đỉnh phong Băng Giao kia.
Những đoạn truyền thừa ký ức này đối với Tông Thủ hắn giúp ích cũng là không nhỏ!
Diệp Phi Hàn cũng không khách khí nữa, trực tiếp từ bên trong bình linh hoa ngọc tủy rút ra mười giọt.
Nhưng sau đó Diệp Phi Hàn nàng lại có chút do dự nói:
- Ta thấy Nguyên Thủy Ma Tông cùng với Đạo Minh Tông chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho điện hạ, hơn nửa sẽ liên thủ lại đối phó ngài. Không biết điện hạ có cần ta lưu lại cho ngài ba người trợ giúp?
Tông Thủ bật cười lớn tiếng, vung vung tay áo không thèm để ý.
- Ta tại đây không sao! Ngược lại là hai người các nàng về sau có thể sẽ khó khăn đó. Các nàng có thể đến Càng Thiên Sơn tạm lánh đi, cho dù là đắc tội Ngũ Khung cảnh giới thì ở trong Càng Thiên Sơn nội thành cũng không ai dám gây tổn thương cho các nàng ...
Diệp Phi Hàn cũng không hề tiếp tục cù cưa, chần chờ, gật gật đầu nói:
- Bảo trọng!
Sau đó nàng phi thẳng lên không trung rời đi.
Về phần hai chữ 'tạm lánh' mà Tông Thủ đề cập đến, nàng căn bản không hề bận tâm.
Bản thân hắn còn chưa chắc lo được cho bản thân còn nói gì có thể bảo vệ tính mạng các nàng chứ? Chẳng phải là buồn cười sao?
Mà Diệp Phi Hàn nàng cũng không muốn Tông Thủ mất mặt nên liền dứt khoát xem mhư không nghe thấy.
Diệp Phi Sương bên này lại có chút lưu luyến không rời cho nên Diệp Phi Hàn đành phải cường hoành lôi kéo nàng đi.
Diệp Phi Sương cố gắng quay đầu lại nói:
- Thủ đệ đệ, qua một thời gian nữa, Phi Sương sẽ đi đến Càn Thiên Sơn thăm ngươi được không?"
Tông Thủ lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Không phải đệ đệ, phải gọi là Thủ ca!"
Khi hắn vừa dứt lời thì tỉ muội Diệp Phi Sương nàng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mà ba thân ảnh ở gần các nàng cũng đều biến mất không thấy đâu nữa.
Đột nhiên vùng không gian xung quanh đây bỗng nhiên chấn động một hồi. Một lát sau, một thiếu niên có gương mặt tuấn mỹ ôn nhu như ngọc từ hư không hiện ra trước mặt Tông Thủ.
Thiếu niên tuấn mỹ như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn về phương hướng hai tỉ muội Diệp Phi Sương vừa biến mất.
- Người Diệp gia? Thú vị!
Thiếu niên này lại nhìn về phía Tông Thủ, khi thấy khỏa Long đan màu vàng trước người Tông Thủ hắn không khỏi nhíu mày lại đưa thay tóm lấy khỏa Long đan này vào tay cẩn thận xem xét, lại như hồi tưởng gì đó. Chỉ thoáng chốc sau, thiếu niên lộ ra thần sắc kinh hãi ...
- Nguyên lai là hắn, không ngờ lại phong ấn trong đệ tam Long điện ...
Nội tâm Tông Thủ không khỏi trầm xuống, hắn biết Ngao Khôn nói đúng. Long đan này chỉ sợ hơn phân nửa không phải là tất cả sở hữu của Ngạo Khôn.
Kỳ thật cái này cũng sớm nằm trong dự liệu của hắn, sở dĩ mang tới đây cũng chỉ là ôm một phần vạn hi vọng mà thôi.
Khe khẽ thởi dài, thần sắc Tông Thủ liền trở lại bình thường.
- Chẳn lẽ Ngạo huynh nhận ra chủ nhân của Long đan này?
- Ta xác thực là biết rõ!
Ngao Khôn gật gật đầu, không hề chần chừ xác nhận, sau đó hắn lại thổn thức cảm thán:
- Cùng bị liệt vào dạng tồn tại Nghiệt Long, cũng cùng là Thần Cảnh, ta cùng với hắn nhưng lại chênh lệch rất xa, rất lớn. Người này trước khi bị phong ấn chính là tồn tại ngoài Cửu chủng chân Long. Sau đó hắn chế tạo ra một loại Chân Long huyết mạch được xưng là Hủy Diệt Cự Long. Cuối cùng chỉ thiếu chút nữa là có thể thành công. Đáng tiếc là ngay ở thời điểm mấu chốt, hắn bị rất nhiều cường giả Long tộc liên thủ bắt lại phong ấn. Ngao Khôn ta cũng chỉ là vì tình kiếp khó khăn sát nghiệp thái thinh, gạt bỏ một vị Chí Cảnh triệt để. Cảnh giới cao thấp quá khác biệt, Ngao Khôn ta thật sừ không thể nào so bì với hắn được ...
Ngao Khôn dứt lời liền quay sang nhìn Tông Thủ cười nói:
- Khỏa Long đan này đối với ta vô dụng, nếu cưỡng ép dung hợp thì cả đời này sẽ vô pháp tiến vào Thánh Cảnh. Bất quá trong khỏa Long đan này có ẩn chứa không ít Hủy Diệt Pháp Tắc, nếu rơi vào trong tay cường giả Tiên Cảnh chắc chắn sẽ trở thành chí bảo khó cầu!
Tông Thủ nhíu nhíu mày, Hủy Diệt Pháp Tắc cùng Tuyệt Dục Đại Tuyệt Diệt Kiếm gần như là đi cùng một con đường. Nếu khỏa Long đan này có thể giúp cho người ta lĩnh ngộ Hủy Diệt Pháp tắc thì như vậy quả thật đúng là chí bảo vô thượng rồi.
Tông Thủ kinh ngạc, lại phân ra một đạo thần niệm, tra xét rõ ràng tình huống trong cơ thể Sơ Tuyết, ba trang kim thư kia vậy mà lại không thấy bóng dáng đâu. Tông Thủ nghi hoặc thầm nghĩ Sơ Tuyết hình như là thuộc Hổ Miêu nhất tộc, chẳng lẽ trời sinh có không gian chi năng sao?
Nuốt vào một vài thứ gì đó sẽ được chuyển dời tới một cái không gian khác?
Sơ Tuyết lúc này cuối cùng cũng từ trong trạng thái mơ mơ màng màng tỉnh lại. Khi nàng nhín thấy một bàn tay lớn đầy hơi nóng đặt giữa ngực mình thì vẻ mặt lại đầy nghi hoặc mở miệng hỏi:
- Thiếu chủ, sao người lại sờ ngực ta?
Tông Thủ lộ vẻ xấu hổ, vội vàng rụt tay lại. Rồi sau đó lại nhìn chăm chăm vào đôi môi của Sơ Tuyết như có điều suy nghĩ.
Tông Thủ quả thật là đang suy nghĩ không biết ba trang kim thư kia rốt cuộc là ở chỗ nào? Chẳng lẽ biến mất thật rồi? Ba trang kim thư này ít nhất cũng là địa giai trung phẩm linh vật a!
Thiên Địa Huyền Hoàng, mặc dù đời sau Thần Hoàng hủy diệt ngàn vạn thế giới, Thiên giai linh vật cũng chỉ còn lại lác đác vài loại mà thôi, mà loại linh vật cấp bậc Đại giai này thế gian cũng rất hiếm thấy.
Trong nội tâm khẽ động, Tông Thủ hấp lấy kiện phi toa màu vàng kia vào tay, sau đó đưa tới trước mặt Sơ Tuyết, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
- Tuyết nhi, đem cái này thử nuốt vào xem! Sau đó nhất định phải nhổ ra thứ tốt a!
Sơ Tuyết khẽ giật mình, có chút không hiểu tại sao. Sau đó nàng lộ ra vẻ mặt đáng thương vạn phần, chớp chớp đôi mắt mộng nước nói:
- Thiếu chủ, người là đang khi dễ Tuyết nhi sao?
Nửa khắc sau, Tông Thủ vẻ mặt vô cùng thất vọng một lần nữa ngồi xuống. Kiện phi toa kia cuối cùng Sơ Tuyết cũng không thể nuốt vào, tự nhiên cũng không thể lại nhổ ra vật gì tốt cả.
Mấy trang Huyền Mệnh kim thư kia vẫn như trước không thấy bóng dáng đâu nhưng trong tay Tông Thủ lại nhiều thêm một khối ngọc châu không rõ lai lịch, cũng không biết rốt cuộc nó là đồ vật gì, có tác dụng gì!
Về phần Sơ Tuyết, lại ghé vào trên lưng hổ, nằm ngủ ngon lành. Không những vậy, nàng vừa ngủ mà khóe mắt vẫn còn ráng giữ lại những giọt nước long lanh, để cho Tông Thủ không khỏi dâng lên cảm giác áy náy.
Diệp Phi Hàn ở một bên nhìn vừa bực mình lại vừa buồn cười, sau đó ánh mắt ngưng lại, nghiêm túc nói:
- Những vật này đều là do điện hạ tự mình xuất lực thu được, tỷ muội chúng ta cũng không thể dùng không như vậy được, nhưng cái linh hoa ngọc tủy kia ta xin lấy mười giọt?
Tông Thủ gật gật đầu, đây cũng là việc xác đáng. Mặc dù hai tỉ muội các nàng không xuất lực gì nhưng lại có tác dụng uy hiếp chư tông thu được hai danh ngạch và đẩy lùi đầu Cửu giai đỉnh phong Băng Giao kia.
Những đoạn truyền thừa ký ức này đối với Tông Thủ hắn giúp ích cũng là không nhỏ!
Diệp Phi Hàn cũng không khách khí nữa, trực tiếp từ bên trong bình linh hoa ngọc tủy rút ra mười giọt.
Nhưng sau đó Diệp Phi Hàn nàng lại có chút do dự nói:
- Ta thấy Nguyên Thủy Ma Tông cùng với Đạo Minh Tông chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho điện hạ, hơn nửa sẽ liên thủ lại đối phó ngài. Không biết điện hạ có cần ta lưu lại cho ngài ba người trợ giúp?
Tông Thủ bật cười lớn tiếng, vung vung tay áo không thèm để ý.
- Ta tại đây không sao! Ngược lại là hai người các nàng về sau có thể sẽ khó khăn đó. Các nàng có thể đến Càng Thiên Sơn tạm lánh đi, cho dù là đắc tội Ngũ Khung cảnh giới thì ở trong Càng Thiên Sơn nội thành cũng không ai dám gây tổn thương cho các nàng ...
Diệp Phi Hàn cũng không hề tiếp tục cù cưa, chần chờ, gật gật đầu nói:
- Bảo trọng!
Sau đó nàng phi thẳng lên không trung rời đi.
Về phần hai chữ 'tạm lánh' mà Tông Thủ đề cập đến, nàng căn bản không hề bận tâm.
Bản thân hắn còn chưa chắc lo được cho bản thân còn nói gì có thể bảo vệ tính mạng các nàng chứ? Chẳng phải là buồn cười sao?
Mà Diệp Phi Hàn nàng cũng không muốn Tông Thủ mất mặt nên liền dứt khoát xem mhư không nghe thấy.
Diệp Phi Sương bên này lại có chút lưu luyến không rời cho nên Diệp Phi Hàn đành phải cường hoành lôi kéo nàng đi.
Diệp Phi Sương cố gắng quay đầu lại nói:
- Thủ đệ đệ, qua một thời gian nữa, Phi Sương sẽ đi đến Càn Thiên Sơn thăm ngươi được không?"
Tông Thủ lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Không phải đệ đệ, phải gọi là Thủ ca!"
Khi hắn vừa dứt lời thì tỉ muội Diệp Phi Sương nàng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mà ba thân ảnh ở gần các nàng cũng đều biến mất không thấy đâu nữa.
Đột nhiên vùng không gian xung quanh đây bỗng nhiên chấn động một hồi. Một lát sau, một thiếu niên có gương mặt tuấn mỹ ôn nhu như ngọc từ hư không hiện ra trước mặt Tông Thủ.
Thiếu niên tuấn mỹ như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn về phương hướng hai tỉ muội Diệp Phi Sương vừa biến mất.
- Người Diệp gia? Thú vị!
Thiếu niên này lại nhìn về phía Tông Thủ, khi thấy khỏa Long đan màu vàng trước người Tông Thủ hắn không khỏi nhíu mày lại đưa thay tóm lấy khỏa Long đan này vào tay cẩn thận xem xét, lại như hồi tưởng gì đó. Chỉ thoáng chốc sau, thiếu niên lộ ra thần sắc kinh hãi ...
- Nguyên lai là hắn, không ngờ lại phong ấn trong đệ tam Long điện ...
Nội tâm Tông Thủ không khỏi trầm xuống, hắn biết Ngao Khôn nói đúng. Long đan này chỉ sợ hơn phân nửa không phải là tất cả sở hữu của Ngạo Khôn.
Kỳ thật cái này cũng sớm nằm trong dự liệu của hắn, sở dĩ mang tới đây cũng chỉ là ôm một phần vạn hi vọng mà thôi.
Khe khẽ thởi dài, thần sắc Tông Thủ liền trở lại bình thường.
- Chẳn lẽ Ngạo huynh nhận ra chủ nhân của Long đan này?
- Ta xác thực là biết rõ!
Ngao Khôn gật gật đầu, không hề chần chừ xác nhận, sau đó hắn lại thổn thức cảm thán:
- Cùng bị liệt vào dạng tồn tại Nghiệt Long, cũng cùng là Thần Cảnh, ta cùng với hắn nhưng lại chênh lệch rất xa, rất lớn. Người này trước khi bị phong ấn chính là tồn tại ngoài Cửu chủng chân Long. Sau đó hắn chế tạo ra một loại Chân Long huyết mạch được xưng là Hủy Diệt Cự Long. Cuối cùng chỉ thiếu chút nữa là có thể thành công. Đáng tiếc là ngay ở thời điểm mấu chốt, hắn bị rất nhiều cường giả Long tộc liên thủ bắt lại phong ấn. Ngao Khôn ta cũng chỉ là vì tình kiếp khó khăn sát nghiệp thái thinh, gạt bỏ một vị Chí Cảnh triệt để. Cảnh giới cao thấp quá khác biệt, Ngao Khôn ta thật sừ không thể nào so bì với hắn được ...
Ngao Khôn dứt lời liền quay sang nhìn Tông Thủ cười nói:
- Khỏa Long đan này đối với ta vô dụng, nếu cưỡng ép dung hợp thì cả đời này sẽ vô pháp tiến vào Thánh Cảnh. Bất quá trong khỏa Long đan này có ẩn chứa không ít Hủy Diệt Pháp Tắc, nếu rơi vào trong tay cường giả Tiên Cảnh chắc chắn sẽ trở thành chí bảo khó cầu!
Tông Thủ nhíu nhíu mày, Hủy Diệt Pháp Tắc cùng Tuyệt Dục Đại Tuyệt Diệt Kiếm gần như là đi cùng một con đường. Nếu khỏa Long đan này có thể giúp cho người ta lĩnh ngộ Hủy Diệt Pháp tắc thì như vậy quả thật đúng là chí bảo vô thượng rồi.
/1700
|