Mắt thấy nguyên hồn Tông Thủ ở phía trên Thượng Tiêu Sơn bình yên vô sự. Mấy ngàn Huyết Vân kỵ phía dưới, tương tự là tâm thần buông lỏng.
Ánh mắt Tông Nguyên lấp lóe, liền tiếp nhận vị trí đầu trận, thay thế Tông Thủ, thống soái toàn quân.
- Dựng thẳng cờ! Huyết sát không tha!
Theo tiếng nói của hắn vừa dứt, hai người ở sau lưng đem hai lá cờ lớn dựng thẳng lên.
Một mặt là chữ ‘Huyết’, mặt khác lại là chữ ‘Sát’.
Tiếp đó Tông Nguyên lại một lần nữa trường kích chỉ ra:
- Biến trận, tản ra! Trong khoảng cách trăm trượng, trận pháp hình Nhạn! Quét sạch tàn quân!
Huyết Vân kỵ lập tức lấy 300 người làm một bộ, ở mọi nơi phân tán ra. Mỗi một bộ đều cách xa nhau trăm trượng. Toàn bộ chiến trận, cũng rông đến 1600 trượng, bắt đầu quét ngang sườn núi, tất cả tàn binh. Nơi sương mù màu máu lướt qua, cơ hồ không có kẻ có may mắn sống sót.
Giống như tử thần ở dưới chân núi, đang không ngừng thu gặt tính mạng.
Mà lúc này toàn bộ chiến trường, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào huyết sắc cờ xí hai mặt kia.
Người cầm Thập Tuyệt Thiên Khung đại trân ở phía trên chính là hai người Minh Đô, Liệt Hà, lập tức đều cười ha ha, một số chỗ gần như là điên cuồng:
- Là Huyết Sát song kỳ! Quân thượng quả không lừa ta, muốn chém tận giết tuyệt ! Song cờ không thu, máu tràn ngàn dặm ! Nếu địch chưa diệt, chính là sẽ không phong đao ! Thượng Tiêu Huyền Linh Tông diệt vong ! Nguyên Không à Nguyên Không, lúc ấy các ngươi đi theo Lăng Vân Tông, công diệt Phù Linh Tông ta, nhưng các ngươi có nghĩ đến Thượng Tiêu Tông các ngươi, cũng sẽ có ngày diệt vong ? Chỉ là ngày này, Thượng Tiêu Huyền Linh tông của ngươi, nhưng lại là toàn tông chết hết, không người có thể tồn tại !
Trong lời nói, là phát ra hồn lực điên cuồng, quán chú vào trong viên bàn màu vàng kia.
Hai người đệ tử, còn có những tu sĩ còn sót lại của Phù Linh Tông, lúc này cũng bay lên chống đỡ cho hai người bên cạnh.
Đều không nói một lời, tự mình kết trận trợ giúp cho Minh Đô, Liệt Hà tiếp tục triển khai Thập Tuyệt Khung Không đại trận. Mấy chục người hợp lực khiến cho toàn bộ tầng thiên mạc bao phủ cả thiên địa kia càng thêm ngưng thực kiên cố.
Lúc này không có chuyện gì có thể so sánh với tận mắt nhìn thấy những cừu địch này từng cái vẫn lạc bỏ mình, càng làm cho bọn hắn hưng phấn chờ mong hơn
Mà ở phía dưới, Thủy Lăng Tiêu chính là khe khẽ thở dài, thần sắc cảm khái, lại có chút ít không đành lòng, rất là phức tạp.
- Đáng tiếc cơ nghiệp vạn năm của Tiêu Huyền Linh tông, hôm nay hủy hoại chỉ trong chốc lát. Cái vị điện hạ kia, quả nhiên là muốn tàn sát hết Thượng Tiêu Sơn.
Thiên Khí lại là mỉm cười, không thèm để ý chút nào:
- Nếu không như thế, làm sao có thể thành tự bá nghiệp? Quân thượng hắn ẩn nhẫn hơn một năm, chính là muốn đem Đông Lâm chư tông này, cùng với tinh nhuệ của Thiên Thành Minh, đều bao vây tiêu diệt ở Thượng Tiêu Sơn, lúc này sao có thể hạ thủ được?
Thời điểm nói chuyện, nhìn thấy rất nhiều đệ tử chủ trì Nguyên Diệt thần nỏ của Khí Tông đang liên tục nhìn sang, trong mắt hàm chứ ý xin chỉ thị.
Thiên Khí lập tức phất phất tay, ý bảo tiếp tục. Tông Thủ ở Thượng Tiêu Sơn, dưới mấy ngàn Linh pháp, mấy ngàn Linh khí oanh kích mà vô sự. Như vậy cái Nguyên Diệt thần nỏ này, chắc hẳn cũng không ngại.
Trong đám người, lại có rất nhiều người khó hiểu. Tịnh Âm cũng chỉ có cảm giác mờ mịt:
- Huyết tự kỳ cùng Sát tự kỳ, đây là có hàm nghĩa gì? Vì sao mọi người, đều là như thế?
Trong những người ở đây, nàng chỉ quen biết với Triệu Yên Nhiên, cũng không có trông cậy vào người khác có thể trả lời.
Bất quá ở tại thời điểm hỏi những lời này, Khổng Dao kia lại nhíu mày:
- Đây là Huyết Sát song kỳ! Là thói quen của Vũ Liệt quốc Huyết Vân kỵ hơn một vạn năm trước.
Trước mỗi lần muốn đồ sát, sẽ đem Huyết Sát song kỳ này dựng lên. Mỗi lần dựng cờ, nhất định là máu tràn ngàn dặm. Không cho phép đầu hàng cũng không cho phép đặc xá, không tàn sát hết sạch tuyệt không phong đao. Vị yêu vương kia, đây là chuẩn bị tàn sát hết tất cả đám người cảu Thượng Tiêu Tông, không lưu người sống.
Thân hình Tịnh Âm lập tức run lên. Rồi sau đó chắp tay trước ngực, niệm Nguyên thủy cổ Phật, A Di Đà Phật. Tiếp đó chân mày cau lại nói:
- Không nghĩ tới sát tính của vị điện hạ này lại nặng như vậy! Nhân vật bậc này, không phải yêu ma, nhưng cũng là giống với yêu ma. Yên Nhiên thí chủ, ngày sau ngươi chứng nhận tôn Phật quả vị, vẫn là cách xa vị điện hạ này một chút cho thỏa đáng!
Triệu Yên Nhiên lại cười khúc khích, tay che môi, trên mặt lộ ra vài phần tàn khốc.
Thật không dễ dàng mới đợi được đến lúc Tông Thủ sảng khoái một hồi. Sát phạt quyết đoán, giống như vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất. Khiến cho tâm tình của nàng quả thực sảng khoái không ít, cách xa Tông Thủ một chút, cái này chẳng lẽ không phải là đang nói đùa?
Đạo thai đỉnh lô của mình, có nên tàn nhẫn như vậy!
Liền ở trong lúc mọi người đang nói chuyện, Tông Thủ đã cách sơn điện của Thượng Tiêu linh phủ chưa đến 700 trượng. Ánh mắt lạnh lùng nhìn lên phía trên một cái, bên tai thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng tu sĩ của Thượng Tiêu Huyền Linh tông và các tông khác nghị luận với nhau.
- Huyết Sát song kỳ, dĩ nhiên là Huyết Sát song kỳ!
- Hắn quả nhiên là muốn đồ diệt toàn tông chúng ta.
- Người này không chết, ta và ngươi nhất định không có hy vọng sinh tồn!
- Sớm biết như thế, liền không nên đi trêu chọc vị yêu vương này. Đều là do tên Hàn Nghịch Thủy kia, khiến cho Thượng Tiêu Tông chúng ta chọc phải tràng đại họa này!
- Vô liêm sỉ! Chúng ta không xuống tay trước tru diệt kẻ này. Chẳng lẽ kẻ này sẽ chứa được Thượng Tiêu ta? Muốn trách cũng chỉ có thể trách Nguyên Không sư thúc ra tay quá muộn! Lại để cho Tông Thủ này có được thành tựu!
- Kế sách hiện nay, chỉ còn cách là hợp lực kháng địch, chỉ có thể tử chiến!
Khóe môi Tông Thủ chớp chớp, phảng phất như không nghe thấy, tiếp tục đi lên bậc thang, cứ như vậy vững vàng bước lên.
Lúc này ở phía trên vẫn có vô số Linh pháp, linh khí, vô số phù lục liên tục đánh xuống.
Nhưng lúc này Tông Thủ đem pháp môn khiến hắc động kia vặn vẹo không gian, vận dụng một cách tự nhiên.
Trước đó là trong năm số một nghìn linh pháp có thể tiếp xúc được với thân thể của hắn. Lúc này có thể đột phá được không gian uốn khúc này, cũng là không đến một phần nghìn.
Nguyên hồn cao thấp, vẫn là lông tóc không tổn thương. Mà lúc này Nguyên Diệt thần nỏ ở phía sau cũng một lần nữa bắt đầu gào thét, từng đạo nguyên lực không ngừng đánh vào sơn thể. Dao động cả hộ sơn đại trận, khiến cho phù văn linh cấm trên núi này không ngừng diệt vong, xuất hiện thêm càng nhiều khe hở.
Cũng đúng lúc này, bên tai Tông Thủ bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, lạnh lùng nói:
- Đúng là vặn vẹo không gian! Thì ra là thế, môn bí pháp này, thì ra là thật. Trách không được bọn hắn không đả thương được ngươi! Lại không biết, cái cửu giai kiếm này, ngươi có thể tránh được hay không?
Ánh mắt Tông Nguyên lấp lóe, liền tiếp nhận vị trí đầu trận, thay thế Tông Thủ, thống soái toàn quân.
- Dựng thẳng cờ! Huyết sát không tha!
Theo tiếng nói của hắn vừa dứt, hai người ở sau lưng đem hai lá cờ lớn dựng thẳng lên.
Một mặt là chữ ‘Huyết’, mặt khác lại là chữ ‘Sát’.
Tiếp đó Tông Nguyên lại một lần nữa trường kích chỉ ra:
- Biến trận, tản ra! Trong khoảng cách trăm trượng, trận pháp hình Nhạn! Quét sạch tàn quân!
Huyết Vân kỵ lập tức lấy 300 người làm một bộ, ở mọi nơi phân tán ra. Mỗi một bộ đều cách xa nhau trăm trượng. Toàn bộ chiến trận, cũng rông đến 1600 trượng, bắt đầu quét ngang sườn núi, tất cả tàn binh. Nơi sương mù màu máu lướt qua, cơ hồ không có kẻ có may mắn sống sót.
Giống như tử thần ở dưới chân núi, đang không ngừng thu gặt tính mạng.
Mà lúc này toàn bộ chiến trường, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào huyết sắc cờ xí hai mặt kia.
Người cầm Thập Tuyệt Thiên Khung đại trân ở phía trên chính là hai người Minh Đô, Liệt Hà, lập tức đều cười ha ha, một số chỗ gần như là điên cuồng:
- Là Huyết Sát song kỳ! Quân thượng quả không lừa ta, muốn chém tận giết tuyệt ! Song cờ không thu, máu tràn ngàn dặm ! Nếu địch chưa diệt, chính là sẽ không phong đao ! Thượng Tiêu Huyền Linh Tông diệt vong ! Nguyên Không à Nguyên Không, lúc ấy các ngươi đi theo Lăng Vân Tông, công diệt Phù Linh Tông ta, nhưng các ngươi có nghĩ đến Thượng Tiêu Tông các ngươi, cũng sẽ có ngày diệt vong ? Chỉ là ngày này, Thượng Tiêu Huyền Linh tông của ngươi, nhưng lại là toàn tông chết hết, không người có thể tồn tại !
Trong lời nói, là phát ra hồn lực điên cuồng, quán chú vào trong viên bàn màu vàng kia.
Hai người đệ tử, còn có những tu sĩ còn sót lại của Phù Linh Tông, lúc này cũng bay lên chống đỡ cho hai người bên cạnh.
Đều không nói một lời, tự mình kết trận trợ giúp cho Minh Đô, Liệt Hà tiếp tục triển khai Thập Tuyệt Khung Không đại trận. Mấy chục người hợp lực khiến cho toàn bộ tầng thiên mạc bao phủ cả thiên địa kia càng thêm ngưng thực kiên cố.
Lúc này không có chuyện gì có thể so sánh với tận mắt nhìn thấy những cừu địch này từng cái vẫn lạc bỏ mình, càng làm cho bọn hắn hưng phấn chờ mong hơn
Mà ở phía dưới, Thủy Lăng Tiêu chính là khe khẽ thở dài, thần sắc cảm khái, lại có chút ít không đành lòng, rất là phức tạp.
- Đáng tiếc cơ nghiệp vạn năm của Tiêu Huyền Linh tông, hôm nay hủy hoại chỉ trong chốc lát. Cái vị điện hạ kia, quả nhiên là muốn tàn sát hết Thượng Tiêu Sơn.
Thiên Khí lại là mỉm cười, không thèm để ý chút nào:
- Nếu không như thế, làm sao có thể thành tự bá nghiệp? Quân thượng hắn ẩn nhẫn hơn một năm, chính là muốn đem Đông Lâm chư tông này, cùng với tinh nhuệ của Thiên Thành Minh, đều bao vây tiêu diệt ở Thượng Tiêu Sơn, lúc này sao có thể hạ thủ được?
Thời điểm nói chuyện, nhìn thấy rất nhiều đệ tử chủ trì Nguyên Diệt thần nỏ của Khí Tông đang liên tục nhìn sang, trong mắt hàm chứ ý xin chỉ thị.
Thiên Khí lập tức phất phất tay, ý bảo tiếp tục. Tông Thủ ở Thượng Tiêu Sơn, dưới mấy ngàn Linh pháp, mấy ngàn Linh khí oanh kích mà vô sự. Như vậy cái Nguyên Diệt thần nỏ này, chắc hẳn cũng không ngại.
Trong đám người, lại có rất nhiều người khó hiểu. Tịnh Âm cũng chỉ có cảm giác mờ mịt:
- Huyết tự kỳ cùng Sát tự kỳ, đây là có hàm nghĩa gì? Vì sao mọi người, đều là như thế?
Trong những người ở đây, nàng chỉ quen biết với Triệu Yên Nhiên, cũng không có trông cậy vào người khác có thể trả lời.
Bất quá ở tại thời điểm hỏi những lời này, Khổng Dao kia lại nhíu mày:
- Đây là Huyết Sát song kỳ! Là thói quen của Vũ Liệt quốc Huyết Vân kỵ hơn một vạn năm trước.
Trước mỗi lần muốn đồ sát, sẽ đem Huyết Sát song kỳ này dựng lên. Mỗi lần dựng cờ, nhất định là máu tràn ngàn dặm. Không cho phép đầu hàng cũng không cho phép đặc xá, không tàn sát hết sạch tuyệt không phong đao. Vị yêu vương kia, đây là chuẩn bị tàn sát hết tất cả đám người cảu Thượng Tiêu Tông, không lưu người sống.
Thân hình Tịnh Âm lập tức run lên. Rồi sau đó chắp tay trước ngực, niệm Nguyên thủy cổ Phật, A Di Đà Phật. Tiếp đó chân mày cau lại nói:
- Không nghĩ tới sát tính của vị điện hạ này lại nặng như vậy! Nhân vật bậc này, không phải yêu ma, nhưng cũng là giống với yêu ma. Yên Nhiên thí chủ, ngày sau ngươi chứng nhận tôn Phật quả vị, vẫn là cách xa vị điện hạ này một chút cho thỏa đáng!
Triệu Yên Nhiên lại cười khúc khích, tay che môi, trên mặt lộ ra vài phần tàn khốc.
Thật không dễ dàng mới đợi được đến lúc Tông Thủ sảng khoái một hồi. Sát phạt quyết đoán, giống như vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất. Khiến cho tâm tình của nàng quả thực sảng khoái không ít, cách xa Tông Thủ một chút, cái này chẳng lẽ không phải là đang nói đùa?
Đạo thai đỉnh lô của mình, có nên tàn nhẫn như vậy!
Liền ở trong lúc mọi người đang nói chuyện, Tông Thủ đã cách sơn điện của Thượng Tiêu linh phủ chưa đến 700 trượng. Ánh mắt lạnh lùng nhìn lên phía trên một cái, bên tai thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng tu sĩ của Thượng Tiêu Huyền Linh tông và các tông khác nghị luận với nhau.
- Huyết Sát song kỳ, dĩ nhiên là Huyết Sát song kỳ!
- Hắn quả nhiên là muốn đồ diệt toàn tông chúng ta.
- Người này không chết, ta và ngươi nhất định không có hy vọng sinh tồn!
- Sớm biết như thế, liền không nên đi trêu chọc vị yêu vương này. Đều là do tên Hàn Nghịch Thủy kia, khiến cho Thượng Tiêu Tông chúng ta chọc phải tràng đại họa này!
- Vô liêm sỉ! Chúng ta không xuống tay trước tru diệt kẻ này. Chẳng lẽ kẻ này sẽ chứa được Thượng Tiêu ta? Muốn trách cũng chỉ có thể trách Nguyên Không sư thúc ra tay quá muộn! Lại để cho Tông Thủ này có được thành tựu!
- Kế sách hiện nay, chỉ còn cách là hợp lực kháng địch, chỉ có thể tử chiến!
Khóe môi Tông Thủ chớp chớp, phảng phất như không nghe thấy, tiếp tục đi lên bậc thang, cứ như vậy vững vàng bước lên.
Lúc này ở phía trên vẫn có vô số Linh pháp, linh khí, vô số phù lục liên tục đánh xuống.
Nhưng lúc này Tông Thủ đem pháp môn khiến hắc động kia vặn vẹo không gian, vận dụng một cách tự nhiên.
Trước đó là trong năm số một nghìn linh pháp có thể tiếp xúc được với thân thể của hắn. Lúc này có thể đột phá được không gian uốn khúc này, cũng là không đến một phần nghìn.
Nguyên hồn cao thấp, vẫn là lông tóc không tổn thương. Mà lúc này Nguyên Diệt thần nỏ ở phía sau cũng một lần nữa bắt đầu gào thét, từng đạo nguyên lực không ngừng đánh vào sơn thể. Dao động cả hộ sơn đại trận, khiến cho phù văn linh cấm trên núi này không ngừng diệt vong, xuất hiện thêm càng nhiều khe hở.
Cũng đúng lúc này, bên tai Tông Thủ bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, lạnh lùng nói:
- Đúng là vặn vẹo không gian! Thì ra là thế, môn bí pháp này, thì ra là thật. Trách không được bọn hắn không đả thương được ngươi! Lại không biết, cái cửu giai kiếm này, ngươi có thể tránh được hay không?
/1700
|