Sao lại như thế, Tông Thủ này sao lại nắm giữ kích phách? Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào--
Hơn nữa vì sao đối với Lôi Dực mình lại có cảm giác nguy hiểm như thế chứ?
Không sợ, đúng! Không cần sợ, mặc dù toàn lực thì cũng chỉ tương đương với một kích của tu sĩ tiên cảnh đỉnh phong thôi mà.
Cần gì phải lo lắng?
Ta muốn giết người này, nhất định phải giết người này!
- Kích ý chi phách? Tốt cho một cái kích ý phách cảnh! Không hổ là người có thể diệt Thượng Tiêu Huyền Linh Tông ta! Trên đời này, rõ ràng còn có thiên tài như thế. Như vậy mới phải, giết ngươi mới có ý tứ! Tông Thủ ngươi vốn là tiền đồ vô lượng, thậm chí một ngày kia có thể vấn đỉnh hỏi thánh! Đáng tiếc đáng tiếc, ha ha --
Nói năng lộn xộn, nói ý không tứ, trong mắt Thần Tiêu lần nữa bị điên cuồng chiếm cứ.
Bỗng dưng hắn bước về trước ba bước, thời không quanh người hắn lập tức sụp đổ. Ở giữa vô số mảnh vỡ không gian kia, một tia khí tức màu đỏ như máu không ngừng dũng mãnh tiến vào, đó là huyết khí hắn lưu lại ở Ngoại Vực, mặc dù bị Ngao Khôn cực lực phá hủy, nhưng vẫn còn một ít, mặc dù đã bị toái tán nhưng vẫn bị hắn khống chế.
Ức lực trong thiên địa lúc này càng thêm cường hoành rồi, tựa hồ đang dốc hết toàn lực bước hắn ra khỏi Vân Giới.
Bất quá Thần Tiêu lại không sợ, từ một khắc Thượng Tiêu Tông diệt vong, trên đời này đã không còn thứ gì khiến hắn phải sợ hãi nữa.
Chỉ còn lại một ý niệm, đó là báo thù. Tất cả những thứ ngăn trước mặt hắn chắc chắn đều phải bị đổ nát.
Oanh!
Nguyên khí trong Thiên Địa bạo cuốn, Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận rốt cục không chịu được nữa, bắt đầu bạo liệt từng khúc .
Mà Thiên Đô Liệt Hà, còn có một đám tu sũ linh phù tông trong miệng đều phun ra một búng máu kèm theo mảnh vỡ nội tạng.
Cũng trong lúc này, trong thiên địa không biết từ chỗ nào, quán chú đến một cổ pháp lực, vô cùng mênh mông khiến Khung Không Đại Trận bị nghiền nát lại một lần nữa khôi phục.
Không để cương phong hạo liệt ở đây tràn lan ra bên ngoài.
Mà Thiên Khí bên dưới càng không khỏi nắm chặt hai đấm. Cảm giác được ý niệm uy áp càng hơn gấp 10 lần đang điên cuồng khuếch tán ra ngoài.
Khắp đại địa, tựa hồ cũng bị hồn áp mênh mông này giảm thấp xuống trọn vẹn vài thước!
Ban đầu tu sĩ bên dưới còn có thể nỗ lực chống cự, nhưng lúc này phần lớn hai mắt đều ngốc trệ.
Thiên Khí trong lòng biết những đệ tử tu vị khá thấp kia lúc này chỉ sợ ngay cả dư uy bình thường cũng không thể duy trì.
Chí Tiên cảnh, lực lượng kia nhất định là đã đột phá đến Chí Tiên Cảnh!
Như vậy Tông Thủ lúc này, chết hay sống?
Khi trong đầu Thiên Khí nổi lên ý niệm này thì trên đám mây, trong không gian nhìn không tới kia, nam tử tăng bào liền nhíu mày.
- Thần Tiêu này, sợ là đã có chút vượt quá --
Thực lực Tiên cảnh còn có thể nói là bởi vì Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận và Thượng Tiêu linh phủ che đậy đi khí tức của Thần Tiêu, không thể kịp thời tìm đến.
Nhưng lúc này đột phá đến giới hạn Chí Tiên Cảnh, đã không thể thoái thác là không biết nữa.
BA người còn lại cũng đều trầm mặc. Tình hình lúc này rõ ràng đã dần vượt qua khỏi khống chế của bọn hắn rồi.
- Rõ ràng lĩnh ngộ kích ý phách cảnh, Tông Thủ này, vì sao lại là đệ tử Thương Sinh Đạo. Vị Kiếm Tông Chi Chủ kia bình thường cũng vô cùng khôn khéo, sao lần này lại nhìn sai rồi--
Lão giả đạo bạo nhíu mày. So sánh với Thương Sinh Đạo, hắn tình nguyện kẻ này là xuất thân từ Kiếm Tông đã hơi dần dần có thể sánh vai cùng Đạo gia còn hơn.
- Ta ngược lại không sao cả!
Thiếu niên kia mỉm cười không thèm để ý. Vô luận là Vân Giới, hay là một vực trăm ngàn thế giới, Thiên Địa đại đạo, đều luôn luôn cân đối.
Có quang liền có ám, có chính thì có ma, có thiện thì có ác.
Trong Thương Sinh Đạo đã có anh tài như Tông Thủ, vậy thì trong Ma Đạo cũng tất xuất hiện người có thể chống lại hắn.
Đây là Thiên Địa chi quy, là đạo lý mà khi một vực hư không mở đã định ra.
Mà theo hắn thì vô luận chính giáo hay là Thương Sinh Đạo, đều là đại địch cả. Cho nên cũng không quan tâm lắm, Tông Thủ vô luận xuất thân từ tông phái nào cũng không quan trọng.
- Theo ta thấy, việc này có thể bỏ qua! Nếu cứ tiếp tục để Thần Tiêu kia tùy ý làm ẩu như vậy sợ rằng không dễ giao phó đâu --
Đạo nhân và tăng nhân, đều không nói chuyện. Rồi sau đó nhìn về phía nữ tử váy lục kia, mang theo ý hỏi thăm.
Thần sắc người kia lại tươi cười:
- Theo ba vị thấy thì Tông Thủ có thể chống lại bao lâu trong tay Thần Tiêu?
Lời vừa nói ra, thiếu niên đã biết ý nghĩa, ngược lại cười cười:
- Như vậy ý Tiên Tử là muốn chờ một chút, tất phải khiến kẻ này thân vẫn mới được phải không?
Dùng kích ý phách cảnh của Tông Thủ, khi Thần Tiêu ở Tiên Cảnh còn có thể đánh một trận, nhưng khi đã đến Chí Tiên Cảnh, chỉ sợ cũng không thể chống nổi ba tức.
Trên mặt thiếu nữ váy lục kia lúc này lại lộ ra một tia lãnh ý:
- Kẻ này nếu còn sống, Bổn cung sẽ cảm thấy bất an. Vẫn nên để hắn chết đi thì tốt hơn, có quan hệ gì, ta chịu là được --
Tăng nhân đạo nhân đều hơi hơi nhướng mày, khôi phục lại bình tĩnh.
-- đúng rồi, nhân vật bực này, vẫn không nên để tồn tại thì tốt hơn.
Kinh tài tuyệt diễm, trời cũng phải đố kị, quá không hợp với lẽ thường.
Lại kéo dài mấy tức, cũng không coi là đại sự gì.
Ý niệm mặc dù là vậy nhưng cả hai lại hơn có cảm giác bất an. Nhất là người sau, có chút nhíu mày.
Chung quy vẫn cảm giác có chút không đúng, nhưng vô luận nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra nguyên cớ.
Chỉ biết Tông Thủ lúc này, quá mức bình tĩnh. Lại phảng phất như đang bỏ mặc Thần Tiêu, tiếp tục tăng lên lực lượng.
Hoàn toàn không hề ngăn cản sao?
Lôi sí đã khuếch trương đến 2400 trượng vẫn tụ lực không phát. Lực lượng của Huyết Vân Kỵ Trận cũng càng ngưng tụ, càng tập trung.
Tất cả mọi người, đều cực kỳ bình tĩnh.
Khác hẳ với tâm niệm cuồng loạn của Thần Tiêu lúc này. Khi đột phá cảnh giới, lực lượng, hồn lực cũng không khỏi trở nên rối loạn.
Chỉ đối kháng với ức lực trong thiên địa đã tiêu hao gần chín thành lực lượng của hắn rồi. Cơ hồ tất cả tiềm năng, tất cả Tinh Nguyên, đều bị rút ra để đối kháng.
Chỉ vì một kích sau Chí Tiên Cảnh --
- Ân? Không đúng --
Chợt lão giả đạo bào có chút thất thố vươn người đứng lên. Lần nữa cẩn thận nhìn vào bốn ngàn huyết kỵ kia, bọn họ cùng lúc trước có chút bất đồng.
Lúc này trong kỵ trận, Linh Sư vốn có chút cô lập, lúc này đang dùng hồn thức của bọn hắn dung làm một thể với huyết khí.
Lúc này thanh thế không lộ ra, nhưng lão giả lại rõ ràng cảm nhận được lực lượng bành trướng đến cực độ khi nội tức vũ giả hỗn hợp với hồn lực.
- -- đây là, Linh Vũ hợp nhất!
Bỗng nhiên lão giả đạo bào như hiểu ra.
Nguyên lai Tông Thủ này từ đầu đến cuối, đều có lưu lại dư lực!
Nhìn như không hề có lực hoàn thủ, kỳ thật lại đang từng chút một áp bách lấy. Thần Tiêu thì tiếp tục tăng lên lực lượng, thẳng đến khi hơn phân nửa thực lực, đều dùng để đối kháng với ức lực trong thiên địa.
Hơn nữa vì sao đối với Lôi Dực mình lại có cảm giác nguy hiểm như thế chứ?
Không sợ, đúng! Không cần sợ, mặc dù toàn lực thì cũng chỉ tương đương với một kích của tu sĩ tiên cảnh đỉnh phong thôi mà.
Cần gì phải lo lắng?
Ta muốn giết người này, nhất định phải giết người này!
- Kích ý chi phách? Tốt cho một cái kích ý phách cảnh! Không hổ là người có thể diệt Thượng Tiêu Huyền Linh Tông ta! Trên đời này, rõ ràng còn có thiên tài như thế. Như vậy mới phải, giết ngươi mới có ý tứ! Tông Thủ ngươi vốn là tiền đồ vô lượng, thậm chí một ngày kia có thể vấn đỉnh hỏi thánh! Đáng tiếc đáng tiếc, ha ha --
Nói năng lộn xộn, nói ý không tứ, trong mắt Thần Tiêu lần nữa bị điên cuồng chiếm cứ.
Bỗng dưng hắn bước về trước ba bước, thời không quanh người hắn lập tức sụp đổ. Ở giữa vô số mảnh vỡ không gian kia, một tia khí tức màu đỏ như máu không ngừng dũng mãnh tiến vào, đó là huyết khí hắn lưu lại ở Ngoại Vực, mặc dù bị Ngao Khôn cực lực phá hủy, nhưng vẫn còn một ít, mặc dù đã bị toái tán nhưng vẫn bị hắn khống chế.
Ức lực trong thiên địa lúc này càng thêm cường hoành rồi, tựa hồ đang dốc hết toàn lực bước hắn ra khỏi Vân Giới.
Bất quá Thần Tiêu lại không sợ, từ một khắc Thượng Tiêu Tông diệt vong, trên đời này đã không còn thứ gì khiến hắn phải sợ hãi nữa.
Chỉ còn lại một ý niệm, đó là báo thù. Tất cả những thứ ngăn trước mặt hắn chắc chắn đều phải bị đổ nát.
Oanh!
Nguyên khí trong Thiên Địa bạo cuốn, Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận rốt cục không chịu được nữa, bắt đầu bạo liệt từng khúc .
Mà Thiên Đô Liệt Hà, còn có một đám tu sũ linh phù tông trong miệng đều phun ra một búng máu kèm theo mảnh vỡ nội tạng.
Cũng trong lúc này, trong thiên địa không biết từ chỗ nào, quán chú đến một cổ pháp lực, vô cùng mênh mông khiến Khung Không Đại Trận bị nghiền nát lại một lần nữa khôi phục.
Không để cương phong hạo liệt ở đây tràn lan ra bên ngoài.
Mà Thiên Khí bên dưới càng không khỏi nắm chặt hai đấm. Cảm giác được ý niệm uy áp càng hơn gấp 10 lần đang điên cuồng khuếch tán ra ngoài.
Khắp đại địa, tựa hồ cũng bị hồn áp mênh mông này giảm thấp xuống trọn vẹn vài thước!
Ban đầu tu sĩ bên dưới còn có thể nỗ lực chống cự, nhưng lúc này phần lớn hai mắt đều ngốc trệ.
Thiên Khí trong lòng biết những đệ tử tu vị khá thấp kia lúc này chỉ sợ ngay cả dư uy bình thường cũng không thể duy trì.
Chí Tiên cảnh, lực lượng kia nhất định là đã đột phá đến Chí Tiên Cảnh!
Như vậy Tông Thủ lúc này, chết hay sống?
Khi trong đầu Thiên Khí nổi lên ý niệm này thì trên đám mây, trong không gian nhìn không tới kia, nam tử tăng bào liền nhíu mày.
- Thần Tiêu này, sợ là đã có chút vượt quá --
Thực lực Tiên cảnh còn có thể nói là bởi vì Thập Tuyệt Khung Không Đại Trận và Thượng Tiêu linh phủ che đậy đi khí tức của Thần Tiêu, không thể kịp thời tìm đến.
Nhưng lúc này đột phá đến giới hạn Chí Tiên Cảnh, đã không thể thoái thác là không biết nữa.
BA người còn lại cũng đều trầm mặc. Tình hình lúc này rõ ràng đã dần vượt qua khỏi khống chế của bọn hắn rồi.
- Rõ ràng lĩnh ngộ kích ý phách cảnh, Tông Thủ này, vì sao lại là đệ tử Thương Sinh Đạo. Vị Kiếm Tông Chi Chủ kia bình thường cũng vô cùng khôn khéo, sao lần này lại nhìn sai rồi--
Lão giả đạo bạo nhíu mày. So sánh với Thương Sinh Đạo, hắn tình nguyện kẻ này là xuất thân từ Kiếm Tông đã hơi dần dần có thể sánh vai cùng Đạo gia còn hơn.
- Ta ngược lại không sao cả!
Thiếu niên kia mỉm cười không thèm để ý. Vô luận là Vân Giới, hay là một vực trăm ngàn thế giới, Thiên Địa đại đạo, đều luôn luôn cân đối.
Có quang liền có ám, có chính thì có ma, có thiện thì có ác.
Trong Thương Sinh Đạo đã có anh tài như Tông Thủ, vậy thì trong Ma Đạo cũng tất xuất hiện người có thể chống lại hắn.
Đây là Thiên Địa chi quy, là đạo lý mà khi một vực hư không mở đã định ra.
Mà theo hắn thì vô luận chính giáo hay là Thương Sinh Đạo, đều là đại địch cả. Cho nên cũng không quan tâm lắm, Tông Thủ vô luận xuất thân từ tông phái nào cũng không quan trọng.
- Theo ta thấy, việc này có thể bỏ qua! Nếu cứ tiếp tục để Thần Tiêu kia tùy ý làm ẩu như vậy sợ rằng không dễ giao phó đâu --
Đạo nhân và tăng nhân, đều không nói chuyện. Rồi sau đó nhìn về phía nữ tử váy lục kia, mang theo ý hỏi thăm.
Thần sắc người kia lại tươi cười:
- Theo ba vị thấy thì Tông Thủ có thể chống lại bao lâu trong tay Thần Tiêu?
Lời vừa nói ra, thiếu niên đã biết ý nghĩa, ngược lại cười cười:
- Như vậy ý Tiên Tử là muốn chờ một chút, tất phải khiến kẻ này thân vẫn mới được phải không?
Dùng kích ý phách cảnh của Tông Thủ, khi Thần Tiêu ở Tiên Cảnh còn có thể đánh một trận, nhưng khi đã đến Chí Tiên Cảnh, chỉ sợ cũng không thể chống nổi ba tức.
Trên mặt thiếu nữ váy lục kia lúc này lại lộ ra một tia lãnh ý:
- Kẻ này nếu còn sống, Bổn cung sẽ cảm thấy bất an. Vẫn nên để hắn chết đi thì tốt hơn, có quan hệ gì, ta chịu là được --
Tăng nhân đạo nhân đều hơi hơi nhướng mày, khôi phục lại bình tĩnh.
-- đúng rồi, nhân vật bực này, vẫn không nên để tồn tại thì tốt hơn.
Kinh tài tuyệt diễm, trời cũng phải đố kị, quá không hợp với lẽ thường.
Lại kéo dài mấy tức, cũng không coi là đại sự gì.
Ý niệm mặc dù là vậy nhưng cả hai lại hơn có cảm giác bất an. Nhất là người sau, có chút nhíu mày.
Chung quy vẫn cảm giác có chút không đúng, nhưng vô luận nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra nguyên cớ.
Chỉ biết Tông Thủ lúc này, quá mức bình tĩnh. Lại phảng phất như đang bỏ mặc Thần Tiêu, tiếp tục tăng lên lực lượng.
Hoàn toàn không hề ngăn cản sao?
Lôi sí đã khuếch trương đến 2400 trượng vẫn tụ lực không phát. Lực lượng của Huyết Vân Kỵ Trận cũng càng ngưng tụ, càng tập trung.
Tất cả mọi người, đều cực kỳ bình tĩnh.
Khác hẳ với tâm niệm cuồng loạn của Thần Tiêu lúc này. Khi đột phá cảnh giới, lực lượng, hồn lực cũng không khỏi trở nên rối loạn.
Chỉ đối kháng với ức lực trong thiên địa đã tiêu hao gần chín thành lực lượng của hắn rồi. Cơ hồ tất cả tiềm năng, tất cả Tinh Nguyên, đều bị rút ra để đối kháng.
Chỉ vì một kích sau Chí Tiên Cảnh --
- Ân? Không đúng --
Chợt lão giả đạo bào có chút thất thố vươn người đứng lên. Lần nữa cẩn thận nhìn vào bốn ngàn huyết kỵ kia, bọn họ cùng lúc trước có chút bất đồng.
Lúc này trong kỵ trận, Linh Sư vốn có chút cô lập, lúc này đang dùng hồn thức của bọn hắn dung làm một thể với huyết khí.
Lúc này thanh thế không lộ ra, nhưng lão giả lại rõ ràng cảm nhận được lực lượng bành trướng đến cực độ khi nội tức vũ giả hỗn hợp với hồn lực.
- -- đây là, Linh Vũ hợp nhất!
Bỗng nhiên lão giả đạo bào như hiểu ra.
Nguyên lai Tông Thủ này từ đầu đến cuối, đều có lưu lại dư lực!
Nhìn như không hề có lực hoàn thủ, kỳ thật lại đang từng chút một áp bách lấy. Thần Tiêu thì tiếp tục tăng lên lực lượng, thẳng đến khi hơn phân nửa thực lực, đều dùng để đối kháng với ức lực trong thiên địa.
/1700
|