Có đôi con đường là như thế, có khi trăm ngàn năm đều không thể đại đạo để tiến thêm một bước nhưng bởi vì một câu của người khác lại bỗng nhiên đốn ngộ.
Chỉ là cửu cửu long ảnh, của Long Ảnh hắn đặc thù một chút, chỉ có Tông Thủ đồng dạng tập kiếm thuật này mới có tư cách nói ra những lời nói đó.
Bất quá nếu không phải là những năm này thực sự quá quái gở. Hắn không đàm đạo kiếm luận với mọt ai hoặc là từ lúc mấy ngàn năm trước hắn đã đi tới một ngã rẽ.
Chủ yếu và thứ yếu chẳng phân biệt được, Long Ảnh ah Long Ảnh, ngươi thật sự là hồ đồ.
Ngàn vạn lôi đình, một tia đánh tới, Long Ảnh chẳng muốn để ý, mà lại lo lắng ảnh hướng đến Tông Thủ. Hắn đưa tay quét một cái gột rửa hư không.
Khí tượng kiếm quang hoàn toàn bất đồng với trước kia, một đầu long ảnh hiện ra như thần Long khó gặp đầu đuôi.
Mà phiến hư không ở bên trong một tiếng rồng ngâm trở lại bình thường.
Giống như trước đó, khe hở Linh Hà chưa từng nghiền nát.
Long Ảnh cũng thu lại uy áp kiếm ý nhàn nhạt nhìn Tông Thủ:
- Lần này ta rời đi, chỉ sợ mười năm khó có thể xuất quan. Ngươi bây giờ muốn đi đâu?
Tông Thủ yên lặng không nói, thần sắc nhìn chằm chằm một chỗ, không nói phương hướng nào, phần lớn thời gian là thời không điên đảo, trái chính là phải, phải chính là trái không chia trên dưới.
Nhưng Tông Thủ vẫn nhìn bên kia, trong lòng cảm giác. Người kia, nhất định ở phương hướng đó.
- Trầm Luân Vân Hải, Tông Vị Nhiên? Ngươi muốn tìm phụ thân ngươi?
Một câu này vừa hỏi đã thấy thần sắc Tông Thủ cổ quái vô cùng. Long Ảnh cười cười:
- Nhưng mà cảm giác thấp thỏm không yên? Muốn bỏ mặc trong lòng lại không muốn như thế
Khóe môi Tông Thủ nhếch lên mang theo vài phần bất đắc dĩ. Trong lòng của hắn xác thực là như thế muốn, cũng chần chờ bất định.
- Việc này ngươi cuối cùng vẫn phải đối mặt, đảm bảo ngươi vô sự là được! Không phải là đoạt xá, nuốt nguyên hồn thôi sao?
Tông Thủ nghe được mà cả kinh, toàn thân lông tơ dựng lên, Long Ảnh cũng ý vị thâm trường cười:
- Việc này ngươi cuối cùng cần đối mặt! Nhắc tới cũng là lúc này rồi! Yên tâm, phụ thân ngươi có lực đồ diệt thế giới cũng không tổn thương lông tơ của ngươi.
Vốn là muốn trêu đùa hí lộng, làm cho ái đồ mình lo lắng một phen. Nhưng đến cuối cùng vẫn còn có chút không đành lòng nên cho hắn một viên thuốc an thần.
Tiếp theo Long Ảnh cuồng thanh cười lớn, bỗng dưng một bước đi vào hư không.
Trước khi đi thanh âm của Long Ảnh bỗng:
- Đồ nhi, ngươi có muốn vấn đỉnh Thần Hoàng vị? Thống nhất ngàn vạn thế giới, võ bá bát hoang không?
Tông Thủ lắc đầu, hắn vẫn chờ Thần Hoàng hiện thế thì sẽ an tâm buông cơ nghiệp Càn Thiên, truy cầu kiếm đạo chi cực.
Chỉ cần có thể tìm một con đường sống cho Yêu tộc, phụ thân và các thần tử.
Có đôi khi chính hắn cũng thấy trên người mình gánh nặng thật sự quá nhiều.
- Không có dã tâm sao? Chỉ sợ Thần Hoàng tương lai không được phải do ngươi làm chủ. Thiên hạ tuy lớn, không cho hai hổ. Huống chi ngươi hôm nay đã phảng phất như thượng cổ...
Những lời cuối cùng này không kịp nói xong Long Ảnh đã biến mất ở trong hư không.
Tông Thủ giật mình. Thần Hoàng tương lai không được phải do ngươi làm chủ? Đây là ý gì? Thiên hạ tuy lớn, không cho hai hổ thì hắn lại biết rõ.
Chỉ là mình không có tâm tranh đoạt thống trị, không lập nước thì sao lại nói là hai hổ.
Hôm nay hắn phảng phất như thượng cổ rốt cuộc là thượng cổ cái gì? Tại sao lời này chỉ nói một nửa...
Tông Thủ không hiểu ra sao đứng yên một chỗ, thần sắc mờ mịt, sau một hồi lâu mới tỉnh lại.
Suy tư hồi lâu nhưng không giải thích được, hắn khẽ lắc đầu nhìn chuôi kiếm trong tay.
Lúc đâm ra một kiếm kia rõ ràng thời gian gia tốc làm hắn ngoài ý muốn.
Thực sự không phải là nguyên do ký tự Trụ trong hồn hải mà có chút liên quan với đoàn ánh sáng màu lam ở trong chỗ sâu nguyên hồn.
Cảm giác rõ rệt là nguồn gốc từ lực lượng đó mới khiến cho kiếm của hắn gia tốc ít nhất bốn lần thời gian!
Thử phất phất tay nhưng Tông Thủ lại không thể huy động thời không như lúc trước.
Bất đắc dĩ hắn lắc đầu vứt bỏ chuôi kiếm này.
Trong lòng cảm thán phối kiếm của mình cứ hủy dần từng chuôi một, chưa bao giờ một thanh có thể sử dụng quá một năm.
Hắn tu tuy là Hư Linh Chú Kiếm Pháp, chỉ cần có Nguyên Nhất hồn kiếm còn thì bất kỳ linh kiếm pháp kiếm nào đều có thể ngự sử tự nhiên.
Bất quá nếu có thể có một lưỡi kiếm trải qua thời gian dài đào tạo kỳ thật rất có ích đối với kiếm thuật của hắn.
Một cái chớp mắt này, trong đầu Tông Thủ bỗng nhiên hiện trường một thanh trường kiếm.
Đúng là Luyện Thần kiếm trong nội đường tổ sư!
Không hề báo hiệu, cũng không tận lực đi liên tưởng, hình ảnh này tự nhiên xuất hiện ở trong thức hải của hắn.
Nếu lưỡi kiếm này trở thành chuyên chúc kiếm khí của mình thì thật có phúc.
Chỉ tiếc loại thần binh tiên cấp đỉnh phong này trên cả pháp cấp, mặc dù có được trong tay, hắn cũng vô pháp điều khiển.
Đáng tiếc. Đáng tiếc
Trong lòngđang vô thức xẹt qua ý niệm này, Tông Thủ chợt thấy trước mắt hình ảnh Luyện Thần kiếm đột nhiên thay đổi một lần. Hình như linh quang ảm đạm một ít. Phù văn trên thân kiếm cũng đã biến mất một chút khiến cho Tông Thủ không khỏi nhíu mày, thoảng qua tự giễu. Xem ra lần này chiến đấu với Thần Tiêu tiêu hao quả nhiên cực lớn khiến đầu óc hắn mơ hồ.
Đồ vật trong trí nhớ của mình sao lại xuất hiện biến hóa như thế? Thật là không biết vì sao.
Tông Thủ không đi miệt mài theo đuổi, hình ảnh Luyện Thần kiếm xẹt qua một chút rồi triệt để biến mất vô tung.
Tông Thủ cũng đạp phá hư không, lúc này đây hắn tùy ý lấy một linh kiếm cửu giai trực tiếp bay về phía đông.
Toàn lực thúc kiếm bay đi ước chừng nửa ngày sau, lại lần nữa tới bên cạnh vòng xoáy Vân Hải khổng lồ.
Đúng là Trầm Luân Vân Hải
Trước khi bước vào Tông Thủ lại lâm vào do dự.
Chính mình thân đoạt xá, Long Ảnh có thể biết chỉ sợ chưa hẳn có thể dấu diếm được người khác.
Tự nhiên trong đó kể cả Tông Vị Nhiên - vị phụ thân hắn chưa biết thực lực như thế nào.
Bất quá nghe Long Ảnh nói thì có lẽ không việc gì. Hơn nữa chính mình cũng không đơn giản là đoạt xá.
Chẳng lẽ nói Tông Thủ cùng Đàm Thu thật sự là một thể?
Đúng như tên kia nói, ngươi chính là ta. Ta chính là ngươi?
Nếu là thật sự thì đến cùng là chuyện như thế nào.
Kiếp trước của mình hơn mười năm chẳng lẽ là nói đùa?
Chỉ mong không như suy đoán của chính mình.
Suy nghĩ ngàn vạn lần, cuối cùng Tông Thủ cũng bước ra một bước. Sau đó vậy bộ pháp cũng càng ngày càng kiên định, một mực xâm nhập vào trong sương mù dày đặc, trong lòng đã không còn sợ hãi và bất an. Chỉ còn lại ý niệm muốn suy cho cùng dọ thám lai lịch của mình!
Chỉ một lát Tông Thủ đã tiếp cận tầng bên trong của Trầm Luân Vân Hải.
Phụ cận cùng lúc truyền đến một tiếng hừ lạnh.
- Đây là cấm địa, không được tự tiện xông vào! Thượng Tiêu Huyền Linh Tông lúc này làm việc, cút trở về cho ta!
Một cỗ lực lượng cường hoành cổ đãng tràn tới, giọng nói khinh miệt xen lẫn sẳng giọng giống như lần đầu hắn tới.
Chỉ là cửu cửu long ảnh, của Long Ảnh hắn đặc thù một chút, chỉ có Tông Thủ đồng dạng tập kiếm thuật này mới có tư cách nói ra những lời nói đó.
Bất quá nếu không phải là những năm này thực sự quá quái gở. Hắn không đàm đạo kiếm luận với mọt ai hoặc là từ lúc mấy ngàn năm trước hắn đã đi tới một ngã rẽ.
Chủ yếu và thứ yếu chẳng phân biệt được, Long Ảnh ah Long Ảnh, ngươi thật sự là hồ đồ.
Ngàn vạn lôi đình, một tia đánh tới, Long Ảnh chẳng muốn để ý, mà lại lo lắng ảnh hướng đến Tông Thủ. Hắn đưa tay quét một cái gột rửa hư không.
Khí tượng kiếm quang hoàn toàn bất đồng với trước kia, một đầu long ảnh hiện ra như thần Long khó gặp đầu đuôi.
Mà phiến hư không ở bên trong một tiếng rồng ngâm trở lại bình thường.
Giống như trước đó, khe hở Linh Hà chưa từng nghiền nát.
Long Ảnh cũng thu lại uy áp kiếm ý nhàn nhạt nhìn Tông Thủ:
- Lần này ta rời đi, chỉ sợ mười năm khó có thể xuất quan. Ngươi bây giờ muốn đi đâu?
Tông Thủ yên lặng không nói, thần sắc nhìn chằm chằm một chỗ, không nói phương hướng nào, phần lớn thời gian là thời không điên đảo, trái chính là phải, phải chính là trái không chia trên dưới.
Nhưng Tông Thủ vẫn nhìn bên kia, trong lòng cảm giác. Người kia, nhất định ở phương hướng đó.
- Trầm Luân Vân Hải, Tông Vị Nhiên? Ngươi muốn tìm phụ thân ngươi?
Một câu này vừa hỏi đã thấy thần sắc Tông Thủ cổ quái vô cùng. Long Ảnh cười cười:
- Nhưng mà cảm giác thấp thỏm không yên? Muốn bỏ mặc trong lòng lại không muốn như thế
Khóe môi Tông Thủ nhếch lên mang theo vài phần bất đắc dĩ. Trong lòng của hắn xác thực là như thế muốn, cũng chần chờ bất định.
- Việc này ngươi cuối cùng vẫn phải đối mặt, đảm bảo ngươi vô sự là được! Không phải là đoạt xá, nuốt nguyên hồn thôi sao?
Tông Thủ nghe được mà cả kinh, toàn thân lông tơ dựng lên, Long Ảnh cũng ý vị thâm trường cười:
- Việc này ngươi cuối cùng cần đối mặt! Nhắc tới cũng là lúc này rồi! Yên tâm, phụ thân ngươi có lực đồ diệt thế giới cũng không tổn thương lông tơ của ngươi.
Vốn là muốn trêu đùa hí lộng, làm cho ái đồ mình lo lắng một phen. Nhưng đến cuối cùng vẫn còn có chút không đành lòng nên cho hắn một viên thuốc an thần.
Tiếp theo Long Ảnh cuồng thanh cười lớn, bỗng dưng một bước đi vào hư không.
Trước khi đi thanh âm của Long Ảnh bỗng:
- Đồ nhi, ngươi có muốn vấn đỉnh Thần Hoàng vị? Thống nhất ngàn vạn thế giới, võ bá bát hoang không?
Tông Thủ lắc đầu, hắn vẫn chờ Thần Hoàng hiện thế thì sẽ an tâm buông cơ nghiệp Càn Thiên, truy cầu kiếm đạo chi cực.
Chỉ cần có thể tìm một con đường sống cho Yêu tộc, phụ thân và các thần tử.
Có đôi khi chính hắn cũng thấy trên người mình gánh nặng thật sự quá nhiều.
- Không có dã tâm sao? Chỉ sợ Thần Hoàng tương lai không được phải do ngươi làm chủ. Thiên hạ tuy lớn, không cho hai hổ. Huống chi ngươi hôm nay đã phảng phất như thượng cổ...
Những lời cuối cùng này không kịp nói xong Long Ảnh đã biến mất ở trong hư không.
Tông Thủ giật mình. Thần Hoàng tương lai không được phải do ngươi làm chủ? Đây là ý gì? Thiên hạ tuy lớn, không cho hai hổ thì hắn lại biết rõ.
Chỉ là mình không có tâm tranh đoạt thống trị, không lập nước thì sao lại nói là hai hổ.
Hôm nay hắn phảng phất như thượng cổ rốt cuộc là thượng cổ cái gì? Tại sao lời này chỉ nói một nửa...
Tông Thủ không hiểu ra sao đứng yên một chỗ, thần sắc mờ mịt, sau một hồi lâu mới tỉnh lại.
Suy tư hồi lâu nhưng không giải thích được, hắn khẽ lắc đầu nhìn chuôi kiếm trong tay.
Lúc đâm ra một kiếm kia rõ ràng thời gian gia tốc làm hắn ngoài ý muốn.
Thực sự không phải là nguyên do ký tự Trụ trong hồn hải mà có chút liên quan với đoàn ánh sáng màu lam ở trong chỗ sâu nguyên hồn.
Cảm giác rõ rệt là nguồn gốc từ lực lượng đó mới khiến cho kiếm của hắn gia tốc ít nhất bốn lần thời gian!
Thử phất phất tay nhưng Tông Thủ lại không thể huy động thời không như lúc trước.
Bất đắc dĩ hắn lắc đầu vứt bỏ chuôi kiếm này.
Trong lòng cảm thán phối kiếm của mình cứ hủy dần từng chuôi một, chưa bao giờ một thanh có thể sử dụng quá một năm.
Hắn tu tuy là Hư Linh Chú Kiếm Pháp, chỉ cần có Nguyên Nhất hồn kiếm còn thì bất kỳ linh kiếm pháp kiếm nào đều có thể ngự sử tự nhiên.
Bất quá nếu có thể có một lưỡi kiếm trải qua thời gian dài đào tạo kỳ thật rất có ích đối với kiếm thuật của hắn.
Một cái chớp mắt này, trong đầu Tông Thủ bỗng nhiên hiện trường một thanh trường kiếm.
Đúng là Luyện Thần kiếm trong nội đường tổ sư!
Không hề báo hiệu, cũng không tận lực đi liên tưởng, hình ảnh này tự nhiên xuất hiện ở trong thức hải của hắn.
Nếu lưỡi kiếm này trở thành chuyên chúc kiếm khí của mình thì thật có phúc.
Chỉ tiếc loại thần binh tiên cấp đỉnh phong này trên cả pháp cấp, mặc dù có được trong tay, hắn cũng vô pháp điều khiển.
Đáng tiếc. Đáng tiếc
Trong lòngđang vô thức xẹt qua ý niệm này, Tông Thủ chợt thấy trước mắt hình ảnh Luyện Thần kiếm đột nhiên thay đổi một lần. Hình như linh quang ảm đạm một ít. Phù văn trên thân kiếm cũng đã biến mất một chút khiến cho Tông Thủ không khỏi nhíu mày, thoảng qua tự giễu. Xem ra lần này chiến đấu với Thần Tiêu tiêu hao quả nhiên cực lớn khiến đầu óc hắn mơ hồ.
Đồ vật trong trí nhớ của mình sao lại xuất hiện biến hóa như thế? Thật là không biết vì sao.
Tông Thủ không đi miệt mài theo đuổi, hình ảnh Luyện Thần kiếm xẹt qua một chút rồi triệt để biến mất vô tung.
Tông Thủ cũng đạp phá hư không, lúc này đây hắn tùy ý lấy một linh kiếm cửu giai trực tiếp bay về phía đông.
Toàn lực thúc kiếm bay đi ước chừng nửa ngày sau, lại lần nữa tới bên cạnh vòng xoáy Vân Hải khổng lồ.
Đúng là Trầm Luân Vân Hải
Trước khi bước vào Tông Thủ lại lâm vào do dự.
Chính mình thân đoạt xá, Long Ảnh có thể biết chỉ sợ chưa hẳn có thể dấu diếm được người khác.
Tự nhiên trong đó kể cả Tông Vị Nhiên - vị phụ thân hắn chưa biết thực lực như thế nào.
Bất quá nghe Long Ảnh nói thì có lẽ không việc gì. Hơn nữa chính mình cũng không đơn giản là đoạt xá.
Chẳng lẽ nói Tông Thủ cùng Đàm Thu thật sự là một thể?
Đúng như tên kia nói, ngươi chính là ta. Ta chính là ngươi?
Nếu là thật sự thì đến cùng là chuyện như thế nào.
Kiếp trước của mình hơn mười năm chẳng lẽ là nói đùa?
Chỉ mong không như suy đoán của chính mình.
Suy nghĩ ngàn vạn lần, cuối cùng Tông Thủ cũng bước ra một bước. Sau đó vậy bộ pháp cũng càng ngày càng kiên định, một mực xâm nhập vào trong sương mù dày đặc, trong lòng đã không còn sợ hãi và bất an. Chỉ còn lại ý niệm muốn suy cho cùng dọ thám lai lịch của mình!
Chỉ một lát Tông Thủ đã tiếp cận tầng bên trong của Trầm Luân Vân Hải.
Phụ cận cùng lúc truyền đến một tiếng hừ lạnh.
- Đây là cấm địa, không được tự tiện xông vào! Thượng Tiêu Huyền Linh Tông lúc này làm việc, cút trở về cho ta!
Một cỗ lực lượng cường hoành cổ đãng tràn tới, giọng nói khinh miệt xen lẫn sẳng giọng giống như lần đầu hắn tới.
/1700
|