- Một kẻ đáng thương, đáng buồn mà thôi!
Nói đến tận đây, ánh mắt Tông Vị Nhiên lại chuyển thành vui mừng, cười khẽ một tiếng.
- Thủ nhi, con rất không tệ! Quả nhiên không hổ là Tông Vị Nhiên Tông Vị Nhiên ta! Chỉ cần thiên đạo này còn một cơ hội thì nhất định nhất phi trùng thiên! Thiên Nhân chi chướng rốt cuộc bị phá. Thời gian ba năm thống nhất Đông Lâm. Tốt, làm tốt! Nên để cho Lăng Vân tông cút ra khỏi đại lục này!
- Kiếm Hoàng Đàm Thu sao? Trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng giống thành tựu như thế thật sự khổ cho ngươi rồi. Hắc! Giả thuyết ảo cảnh vạn năm sau thật thú vị! Chỉ là cần nhớ rõ, ngươi không phải Đàm Thu Tông Thủ con của ta thì sẽ phá được mê hoặc này.
Hắn nói mọi chuyện Tông Thủ đã trải qua, mỗi một câu một từ Tông Thủ liền chỉ cảm thấy sự hiện hữu của mình càng vững chắc, suy nghĩ cũng dần dần linh hoạt.
Nhưng Tông Thủ vẫn khó hiểu, chẳng lẽ mình thật sự là Tông Thủ?
Vì sao Tông Vị Nhiên nhận định như thế? Ngay cả Long Ảnh cũng vậy?
Tiếp theo Tông Vị Nhiên lại nhìn bảo điển màu xanh da trời trong tay.
- Thủ nhi, con biết lai lịch công dụng của Trụ Cực Mệnh Thế Thư không?
Hình như cũng có nhưng Tông Thủ lúc này không cách nào đáp ứng. Tông Vị Nhiên giải thích luôn.
- Truyền thuyết là mấy mươi vạn năm trước, một vực thế giới này còn chưa xuất hiện đã tồn tại hai quyển Khung Vũ Sang Thế Lục, Tịnh Xưng Vi Vũ Trụ. Vũ Thư Ký Tái chính là không gian đại đạo, mà ở trong Trụ Thư thì là thời gian. Rất nhiều Linh Sư cầu còn không được. Lời ấy cũng không phải sai, ở trong, quyển sách này của ta bao hàm thời gian đại đạo. Bất quá, con có từng nghĩ tới, trong quyển sách này tạo sao còn có hai chữ sáng thế cùng mạng thế?
Tông Thủ nghe được là khẽ giật mình, chẳng lẽ nói bốn chữ này, có huyền hư gì khác?
Quả nhiên Tông Vị Nhiên cười cười nói:
- Trong sách này không chỉ có riêng chỉ là một chữ Trụ mà còn một chữ Mạng! Là bản năng nghịch chuyển vận mệnh thần bảo. Ngày sau con phải dùng nhiều.
Hắn lại khe khẽ thở dài, ngậm lấy vô tận cảm thán và một tia tự giễu:
- Cơ hội một bước nhập thánh, thật đúng là không đành lòng buông tha! Thôi!
Hắn tiện tay phất một cái, bảo điển màu xanh da trời đánh úp lại Tông Thủ.
Sau đó là thẳng tiến trong huyệt Thần Tiêu, trong nê hoàn cung.
Một sát na sau Tông Thủ chỉ thấy hồn thể của chính mình lập tức phản hồi khống chế được thân thể của mình, hắn hiểu thời gian phân là quá khứ, hiện tại, tương lai.
Hắn vốn là Tông Thủ tương lai, vậy Trụ Cực Mệnh Thế Thư cũng là Trụ Cực Mệnh Thế Thư tương lai. Chỉ là một sát na này lại quay về hiện tại.
Trung ương Vân Lục, ở trong Hoàng Kinh Thành, tại đình viện cách hoàng cung không đến ngàn trượng.
Một vị trung niên nho nhã như có điều suy nghĩ đấy nhìn ngọc giản trong tay mình.
Bên trong có văn tự, từng chút một tin tức bị hắn dẫn vào trong hồn thức.
- Càn Thiên, Tông Thủ, Huyết Vân Kỵ sao? Không ngờ thế gian này lại xuất hiện một cường nhân như thế, đối với Thạch gia ta không biết là họa hay là phúc
Trung niên nhíu nhíu mày, ẩn hàm thần sắc lo lắng, hắn đứng lên dạo bước trong hoa viên.
Lúc ngồi, hắn có một hàm ý nho nhã mà khi đứng lên thì thân hình lại dị thường cao lớn, cơ hồ gần trượng áp lực bức người. Hắn mặc quan phục nhất phẩm võ tướng, dáng vẻ uy nghiêm đoan chính.
Nghĩ sâu xa một lát, trung niên nhân chợt rùng mình trong lòng nhìn về phía sau lưng. Chỉ thấy một thiếu niên mặc thanh giáp cười hì hì đứng cách hắn mười trượng.
Thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt không tuấn tú nhưng khí chất anh tuấn bất phàm, phong thần như ngọc. Mà áo giáp trên người có hơn mười vết cắt, không biết là do áp giáp cũ chế thành hay là có duyên cớ khác.
Trung niên nhân ngẩn người, tiếp theo lại nghiêm mặt răn dạy:
- Những này qua đi đâu hả? Cuối cùng cũng biết trở về nhà?
Thiếu niên mỉm cười không thèm quan tâm, hắn cúi đầu với trung niên nhân:
- Hài nhi bái kiến phụ thân!
Tiếp theo đi đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, bốc một quả trong đĩa rồi ăn ngấu nghiến giống như đang rất đói.
Trung niên võ tướng bất đắc dĩ cũng đi đến bên cạnh bàn đá, hắn nhìn thiếu niên trước mắt bằng vẻ trìu mến. Tiếp theo lại nhìn về phía mấy chục đạo bạch ngân trên áo giáp màu xanh, có chỗ xuyên thấu.
Lát cắt rất trơn nhẵn hiển nhiên là rất có sức mạnh khiến người ta thấy mà giật mình.
- Việt Nhi, bên trong ngoại vực hung hiểm như thế sao?
Dùng chiến lực của con mình mà cũng suýt nữa trọng thương sắp chết.
- Cũng không phải là như thế!
Thiếu niên tên là Việt Nhi khẽ lắc đầu:
- Con phiêu bạt từ giới hà đi qua hơn mười cái thế giới, phong cảnh khác Vân Giới ta rất lớn. Phần lớn thế giới đều không có Linh Năng. Võ đạo linh pháp cũng không từng xuất hiện, chỉ có vật lộn thô thiển nhất. Lại càng không cần phải nói có cường giả sánh vai cùng hài nhi. Bất quá có chút thế giới võ đạo cực kỳ hưng thịnh, chỉ là tu hành thuật khác Vân Giới. Buồn cười chính là có mấy cái thế giới từng nghe đồn Vân Giới chúng ta. Nói chúng ta là Tiên Giới, rất nhiều năm trước chỉ cần có người có thể đạt tới phá toái hư không chi cảnh sẽ tới Vân Giới ta. Hài nhi cố ý điều tra điển tịch bên kia cũng không quá cấp độ thất giai mà có thể xưng tiên. Buồn cười vô cùng.
- Hả? Không ngờ còn có chuyện lại này? Chỉ là lúc thượng cổ, Linh Năng Vân Giới ta rất nhiều, theo truyền thuyết được xưng là Tiên Giới cũng không có gì quá kỳ quái.
Võ tướng trung niên khẽ lắc đầu, nghe tin đồn thú vị có phần buồn cười, chỉ là thoáng chút sau thì giọng nói trầm ngưng.
- Như vậy thương thế của con bị ai làm?
Thạch Việt nghe vậy nhìn nhìn trước ngực, sau đó nói với vẻ không quan tâm:
- Hài nhi lần này đuổi theo giết Nguyên Vô Thương, kết quả bị hắn vùng thoát khỏi. Ma xui quỷ khiến làm sao lại tới một chỗ dạ ma tộc chiếm cứ thế giới. Con đại chiến với Đô úy dạ ma, hắn đâm con ba phát, con cũng chém đầu của hắn.
- Dạ ma?
Tay của võ tướng trung niên lập tức khẽ run lên. Hắn biết Dạ ma tộc ở thời đại Vân Hoang đã từng cuồng bạo Vân Giới, ở ngoại vực càng hoành phách một phương.
Nghe nói quân chế Vân Giới chính là từ Dạ ma mà có, Đô úy lĩnh một doanh bất quá chỉ là tứ cấp sĩ tốt trong dạ ma doanh thôi.
Tương đương với tiên thiên võ tu cùng với xuất khiếu Linh Sư Vân Giới.
Mà một doanh Đô úy, ít nhất cũng nửa bước tiên cảnh, hơn nữa là trải qua vô số huyết chiến cường giả cùng tu sĩ sống an nhàn sung sướng Vân Giới khác nhau rất lớn.
Nhân vật bực này ở trước mặt hắn, một ngón tay có thể giết chết. Nhưng lại chết dưới tay con mình thì không biết là nên lo hay là nên vui.
- Người của dạ ma tộc tính tình xấu xa, một kẻ đánh không lại thì quần công không chết không ngớt. Hài nhi bất đắc dĩ ở trong một năm phải đông trốn tây chạy. Ngay tại hai tháng trước đó xếp đặt thiết kế giết một vị Đô thống dạ ma lúc này mới bình yên thoát thân.
Sự tình cực kỳ hung hiểm trong miệng thiếu niên hời hợt hời hợt không đáng giá nhắc tới.
Nói đến tận đây, ánh mắt Tông Vị Nhiên lại chuyển thành vui mừng, cười khẽ một tiếng.
- Thủ nhi, con rất không tệ! Quả nhiên không hổ là Tông Vị Nhiên Tông Vị Nhiên ta! Chỉ cần thiên đạo này còn một cơ hội thì nhất định nhất phi trùng thiên! Thiên Nhân chi chướng rốt cuộc bị phá. Thời gian ba năm thống nhất Đông Lâm. Tốt, làm tốt! Nên để cho Lăng Vân tông cút ra khỏi đại lục này!
- Kiếm Hoàng Đàm Thu sao? Trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng giống thành tựu như thế thật sự khổ cho ngươi rồi. Hắc! Giả thuyết ảo cảnh vạn năm sau thật thú vị! Chỉ là cần nhớ rõ, ngươi không phải Đàm Thu Tông Thủ con của ta thì sẽ phá được mê hoặc này.
Hắn nói mọi chuyện Tông Thủ đã trải qua, mỗi một câu một từ Tông Thủ liền chỉ cảm thấy sự hiện hữu của mình càng vững chắc, suy nghĩ cũng dần dần linh hoạt.
Nhưng Tông Thủ vẫn khó hiểu, chẳng lẽ mình thật sự là Tông Thủ?
Vì sao Tông Vị Nhiên nhận định như thế? Ngay cả Long Ảnh cũng vậy?
Tiếp theo Tông Vị Nhiên lại nhìn bảo điển màu xanh da trời trong tay.
- Thủ nhi, con biết lai lịch công dụng của Trụ Cực Mệnh Thế Thư không?
Hình như cũng có nhưng Tông Thủ lúc này không cách nào đáp ứng. Tông Vị Nhiên giải thích luôn.
- Truyền thuyết là mấy mươi vạn năm trước, một vực thế giới này còn chưa xuất hiện đã tồn tại hai quyển Khung Vũ Sang Thế Lục, Tịnh Xưng Vi Vũ Trụ. Vũ Thư Ký Tái chính là không gian đại đạo, mà ở trong Trụ Thư thì là thời gian. Rất nhiều Linh Sư cầu còn không được. Lời ấy cũng không phải sai, ở trong, quyển sách này của ta bao hàm thời gian đại đạo. Bất quá, con có từng nghĩ tới, trong quyển sách này tạo sao còn có hai chữ sáng thế cùng mạng thế?
Tông Thủ nghe được là khẽ giật mình, chẳng lẽ nói bốn chữ này, có huyền hư gì khác?
Quả nhiên Tông Vị Nhiên cười cười nói:
- Trong sách này không chỉ có riêng chỉ là một chữ Trụ mà còn một chữ Mạng! Là bản năng nghịch chuyển vận mệnh thần bảo. Ngày sau con phải dùng nhiều.
Hắn lại khe khẽ thở dài, ngậm lấy vô tận cảm thán và một tia tự giễu:
- Cơ hội một bước nhập thánh, thật đúng là không đành lòng buông tha! Thôi!
Hắn tiện tay phất một cái, bảo điển màu xanh da trời đánh úp lại Tông Thủ.
Sau đó là thẳng tiến trong huyệt Thần Tiêu, trong nê hoàn cung.
Một sát na sau Tông Thủ chỉ thấy hồn thể của chính mình lập tức phản hồi khống chế được thân thể của mình, hắn hiểu thời gian phân là quá khứ, hiện tại, tương lai.
Hắn vốn là Tông Thủ tương lai, vậy Trụ Cực Mệnh Thế Thư cũng là Trụ Cực Mệnh Thế Thư tương lai. Chỉ là một sát na này lại quay về hiện tại.
Trung ương Vân Lục, ở trong Hoàng Kinh Thành, tại đình viện cách hoàng cung không đến ngàn trượng.
Một vị trung niên nho nhã như có điều suy nghĩ đấy nhìn ngọc giản trong tay mình.
Bên trong có văn tự, từng chút một tin tức bị hắn dẫn vào trong hồn thức.
- Càn Thiên, Tông Thủ, Huyết Vân Kỵ sao? Không ngờ thế gian này lại xuất hiện một cường nhân như thế, đối với Thạch gia ta không biết là họa hay là phúc
Trung niên nhíu nhíu mày, ẩn hàm thần sắc lo lắng, hắn đứng lên dạo bước trong hoa viên.
Lúc ngồi, hắn có một hàm ý nho nhã mà khi đứng lên thì thân hình lại dị thường cao lớn, cơ hồ gần trượng áp lực bức người. Hắn mặc quan phục nhất phẩm võ tướng, dáng vẻ uy nghiêm đoan chính.
Nghĩ sâu xa một lát, trung niên nhân chợt rùng mình trong lòng nhìn về phía sau lưng. Chỉ thấy một thiếu niên mặc thanh giáp cười hì hì đứng cách hắn mười trượng.
Thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt không tuấn tú nhưng khí chất anh tuấn bất phàm, phong thần như ngọc. Mà áo giáp trên người có hơn mười vết cắt, không biết là do áp giáp cũ chế thành hay là có duyên cớ khác.
Trung niên nhân ngẩn người, tiếp theo lại nghiêm mặt răn dạy:
- Những này qua đi đâu hả? Cuối cùng cũng biết trở về nhà?
Thiếu niên mỉm cười không thèm quan tâm, hắn cúi đầu với trung niên nhân:
- Hài nhi bái kiến phụ thân!
Tiếp theo đi đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, bốc một quả trong đĩa rồi ăn ngấu nghiến giống như đang rất đói.
Trung niên võ tướng bất đắc dĩ cũng đi đến bên cạnh bàn đá, hắn nhìn thiếu niên trước mắt bằng vẻ trìu mến. Tiếp theo lại nhìn về phía mấy chục đạo bạch ngân trên áo giáp màu xanh, có chỗ xuyên thấu.
Lát cắt rất trơn nhẵn hiển nhiên là rất có sức mạnh khiến người ta thấy mà giật mình.
- Việt Nhi, bên trong ngoại vực hung hiểm như thế sao?
Dùng chiến lực của con mình mà cũng suýt nữa trọng thương sắp chết.
- Cũng không phải là như thế!
Thiếu niên tên là Việt Nhi khẽ lắc đầu:
- Con phiêu bạt từ giới hà đi qua hơn mười cái thế giới, phong cảnh khác Vân Giới ta rất lớn. Phần lớn thế giới đều không có Linh Năng. Võ đạo linh pháp cũng không từng xuất hiện, chỉ có vật lộn thô thiển nhất. Lại càng không cần phải nói có cường giả sánh vai cùng hài nhi. Bất quá có chút thế giới võ đạo cực kỳ hưng thịnh, chỉ là tu hành thuật khác Vân Giới. Buồn cười chính là có mấy cái thế giới từng nghe đồn Vân Giới chúng ta. Nói chúng ta là Tiên Giới, rất nhiều năm trước chỉ cần có người có thể đạt tới phá toái hư không chi cảnh sẽ tới Vân Giới ta. Hài nhi cố ý điều tra điển tịch bên kia cũng không quá cấp độ thất giai mà có thể xưng tiên. Buồn cười vô cùng.
- Hả? Không ngờ còn có chuyện lại này? Chỉ là lúc thượng cổ, Linh Năng Vân Giới ta rất nhiều, theo truyền thuyết được xưng là Tiên Giới cũng không có gì quá kỳ quái.
Võ tướng trung niên khẽ lắc đầu, nghe tin đồn thú vị có phần buồn cười, chỉ là thoáng chút sau thì giọng nói trầm ngưng.
- Như vậy thương thế của con bị ai làm?
Thạch Việt nghe vậy nhìn nhìn trước ngực, sau đó nói với vẻ không quan tâm:
- Hài nhi lần này đuổi theo giết Nguyên Vô Thương, kết quả bị hắn vùng thoát khỏi. Ma xui quỷ khiến làm sao lại tới một chỗ dạ ma tộc chiếm cứ thế giới. Con đại chiến với Đô úy dạ ma, hắn đâm con ba phát, con cũng chém đầu của hắn.
- Dạ ma?
Tay của võ tướng trung niên lập tức khẽ run lên. Hắn biết Dạ ma tộc ở thời đại Vân Hoang đã từng cuồng bạo Vân Giới, ở ngoại vực càng hoành phách một phương.
Nghe nói quân chế Vân Giới chính là từ Dạ ma mà có, Đô úy lĩnh một doanh bất quá chỉ là tứ cấp sĩ tốt trong dạ ma doanh thôi.
Tương đương với tiên thiên võ tu cùng với xuất khiếu Linh Sư Vân Giới.
Mà một doanh Đô úy, ít nhất cũng nửa bước tiên cảnh, hơn nữa là trải qua vô số huyết chiến cường giả cùng tu sĩ sống an nhàn sung sướng Vân Giới khác nhau rất lớn.
Nhân vật bực này ở trước mặt hắn, một ngón tay có thể giết chết. Nhưng lại chết dưới tay con mình thì không biết là nên lo hay là nên vui.
- Người của dạ ma tộc tính tình xấu xa, một kẻ đánh không lại thì quần công không chết không ngớt. Hài nhi bất đắc dĩ ở trong một năm phải đông trốn tây chạy. Ngay tại hai tháng trước đó xếp đặt thiết kế giết một vị Đô thống dạ ma lúc này mới bình yên thoát thân.
Sự tình cực kỳ hung hiểm trong miệng thiếu niên hời hợt hời hợt không đáng giá nhắc tới.
/1700
|