Nhớ rõ Nhâm Bác cùng mấy quan viên lễ bộ quả thật có an bài qua. Hôm nay tảo triều, lúc quần thần vào điện, vương hậu từng cái tiếp nhận lễ vật mà quần thần dâng lên, có thể xem hết lễ.
Nếu là quy củ lúc trước của Đông Lâm vân lục, còn cần phải đem tấm lụa trắng ra cho mọi người xem, lại để cho Tông Thủ chứng tỏ việc ấy.
Cũng may hiện tại Càn Thiên xưng quốc xây dựng chế độ rồi, loại phong tộc cổ hủ của Man tộc này, tự nhiên là phải trừ bỏ đấy.
Ngoài ra còn phải hướng cha mẹ kính trà mời rượu, chỉ là lúc này cha mẹ của hắn cũng không còn, cái lễ quy này tự nhiên cũng miễn đi.
Bất quá lễ nghi quy củ hay vân vân, Tông Thủ hắn mới không thèm để ý.
Câu nói kia nói thế nào? Mặt trời đã lên cao, từ nay về sau quân vương không tảo triều.
Hắn vốn cũng không lý chính sự, hôm nay tiếp tục cùng ái thê chăn lớn cùng ngủ, liệu trước cũng là không sao.
Hiên Viên Y Nhân nhưng lại bán tín bán nghi, thời điểm đang do dự, chợt nghe bên ngoài cửa điện có một tiếng kinh hô thanh thúy:
- Thiếu chủ, đuôi hồ ly của ngươi lộ ra rồi kìa!
Tông Thủ lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu xem. Quả nhiên là mấy cái hồ vĩ, chẳng biết lúc nào từ phía sau mọc ra. Tổng cộng có bảy cái lớn, ở phía sau đung đưa.
Liền tranh thủ thu hồi, trong nội tâm một bên kỳ quái, như thế nào cái hồ vĩ này vô duyên vô cớ lại mọc ra? Không bị khống chế, một bên nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy hai người Sơ Tuyết và Nhược Thủy đang từ bên ngoài đi vào.
Mà Hiên Viên Y Nhân rốt cục cũng phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng một mảnh. Không dám tiếp tục cùng Tông Thủ đứng chung một chỗ, ngự khởi kiếm ‘Xoát’ một tiếng, liền bay ra ngoài tẩm điện rất ca.
Tông Thủ không khỏi im lặng, thầm nghĩ đáng tiếc. Sau đó lại hung hăng trợn mắt liếc Tuyết nhi một cái, lại khiến cho Sơ Tuyết không hiểu thấu.
Chính mình không có nói sai mà, đuôi hồ ly của thiếu chủ, thật sự là lộ ra rồi.
Kết quả là ngày thứ hai tảo triều, cũng là bình thường hoàn thành. Bất quá từ đầu đến cuối, Hiên Viên Y Nhân cũng không dám liếc hắn một cái.
Mà tất cả các quần thần, ánh mắt nhìn xem Tông Thủ có quái dị, lại mang theo vài phần kính nể, hiển nhiên là sự tình ban đêm hôm qua đã truyền ra, cũng khiến cho Hiên Viên Y Nhân phát ra cảm giác không có mặt mũi gặp người. Lễ nghi vừa xong, bỏ chạy trở lại trong đan phòng, bảo là muốn bế quan mười ngày, chuẩn bị trọng chế Linh Nguyên Huyết Tinh đan. Lúc này Ngao Khôn cũng đã đem long huyết của hắn trở thành lễ vật đưa tới cho ngày đại hôn của hai người.
Hiên Viên Y Nhân trọng luyện đan dược này, tuy là lấy cớ tránh né Tông Thủ, thực sự miễn cưỡng cũng qua được.
Mà sau ngày quần thần vào điện, cũng là thời điểm mà hai người Lôi Động cùng Kim Vô Hối cáo từ.
Tông Thủ ngược lại cũng không có cảm xúc lưu luyến không rời gì, tu giả hioongs như bọn hắn, đều có tuổi thọ ngoài ngàn năm. Về sau có thời gian gặp nhau, cũng không phải chỉ lúc này.
Bất quá Tông Thủ thực sự đưa hai người tiễn đến ngoài Càn Thiên Sơn thành.
- Ngày đó lúc ta và ngươi tương kiến, cũng không nghĩ tới, 3 năm sau ngươi sẽ có phong quang như vậy. Khai sáng một quốc gia, ở trong giới này, gần như là vô địch. Còn nhớ rõ thúc phụ kia của ta, hiện tại mỗi lần nhớ tới, liền là hối hận. Lúc ấy ở trước mặt tông chủ, càng nên kiên trì chút ít mới đúng.
Tông Thủ vốn tưởng rằng trước khi hai người rời đi, tất nhiên sẽ nói về sự tình trấn thủ chỗ kẽ nứt không gian kia.
Kết quả vô luận là Lôi Động hay Kim Vô Hối, đều không nói một chữ. Chỉ là người đầu tiên hơi xúc động, chợt ngữ khí lại oán hận nói:
- Bất quá mối thù ngày hôm trước, ngày sau Lôi Động ta sẽ hồi báo! Tông Thủ ngươi chờ đi.
Nghĩ tới ngày ấy, Lôi Động liền cảm thấy phẫn hận. Tông Thủ này chẳng những sinh sinh khiến hắn quá chén, liền khi hắn say, mơ hồ té xuống Càn Thiên Sơn cũng mặc kệ, may mắn thể cốt rắn chắc, mới không có bị thương.
Thực sự là một chuyện thực mất mặt, lần này trở về, nhất định sẽ bị Nhược Đào kia chê cười.
Chính mình ngông cuồng được xưng là thị tửu, ngàn chén không say, kết quả lại bị người không để ý đập gục, còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Thời điểm dĩ vãng, chỉ có Lôi Động hắn khiến cho người khác say, có khi nào lại bị người khác chơi ngược lại?
Đang nói chuyện, lại thấy sắc mặt Tông Thủ ngưng trọng, nhìn về phương vị phía bắc, ánh mắt cũng như là có điều suy nghĩ.
Lôi Động cùng Kim Vô Hối liếc nhau một cái, cũng đều hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Chỉ một lát sau, cũng có cảm giác.
- Cái phương hướng này, là Âm Long Cốc? Chẳng lẽ là cái di tích cổ Vân Hoang này đã xuất thế?
Thoáng phán đoán phương vị một phen, Lôi Đình Dực Giao liền cảm giác kỳ quái. Âm Long Cốc xuất thế, đối với Càn Thiên Sơn mà nói, phải là chuyện tốt mới đúng.
Lúc này Đông Lâm nhất thống, tất cả tông phái thân cận với Lăng Vân tông đều bị trục xuất.
Có Huyết Vân kỵ hậu thuẫn, cái Âm Long Cốc này chẳng khác gì là vật trong bàn tay Tông Thủ, cần gì phải buồn phiền.
Tông Thủ lặng yên gật đầu, nhưng trong lòng thì có trăm ngàn ý niệm không ngừng hiện ra.
Âm Long Cốc xuất thế, hắn tịnh không để ý. Đồ vật bên trong, cũng sớm đã bị hắn coi là vật sở hữu tư nhân rồi.
Đặc biệt là giờ phút này, thời điểm đang cần tiền.
Tuy nói là chưa thu hoạch được cái gì trước đó, nhưng nguyên nhân chính là thấy được Trụ Cực Mệnh Thế thư, Tông Thủ có cảm giác chờ mong vạn phần.
Cũng quyển sách này có liên hệ, chắc hẳn di tích này, nhất định có cái gì đó bất thường.
Nhưng lúc này hắn để ý nhất đấy, chính là thời gian xuất thế của Âm Long cốc, ước chừng so với trí nhớ của hắn là trước ba tháng.
Dựa theo những điển tịch ghi lại của đời sau, thời gian xuất thế của Âm Long cốc, chính là cuối đông năm 29 Nguyên Thần mới đúng.
Là trí nhớ của mình sai sót, hay thạt ra lịch sử vốn nên là như thế?
Hay ngược lại, là có duyên cơ gì khác?
Cái Âm Long cốc này như thế, như vậy cái Thi Ma Sơn kia? Có thể hay không cũng có biến hóa?
Lúc đầu thần sắc của Kim Vô Hối vẫn là bình thường, nhưng một lát sau, ở trong mắt cũng chứa dị sắc:
- Khí tức này, thật mạnh! Chẳng lẽ là Âm Long kia? Không đúng.
Ngay tại một thoáng vừa rồi, một cổ lực lượng mênh mông như nước cuộn trào, bỗng nhiên từ Đông Lâm vân lục hướng lên thiên không, quét ngang mà qua.
Tuy là cách xa nhau mấy ngàn dặm, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được. Thậm chí chân lực trong thể nội, tự phát thôi động để chống cự.
Tông Thủ cũng là nhíu mày, khí tức này, tựa hồ không kém gì Thần Tiêu lúc trước.
- Đi qua xem một chút!
Vừa mới nói xong, cũng đã đạp không lên, hướng về phương hướng kia, độn tốc mà đi.
Ba nghìn dặm, toàn lực không tiếc tiêu hao pháp lực đuổi tới, cũng hơn nửa ngày mới đến.
Tu vi của Kim Vô Hối là kém cỏi nhất, chỉ có thất giai, bất quá có hai người Tông Thủ cùng Lôi Động tương trợ, cũng có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
Sau một lát, một đoàn mây đen bao phủ thâm cốc, cũng đã hiện ra trong tầm nhìn ba người.
Nếu là quy củ lúc trước của Đông Lâm vân lục, còn cần phải đem tấm lụa trắng ra cho mọi người xem, lại để cho Tông Thủ chứng tỏ việc ấy.
Cũng may hiện tại Càn Thiên xưng quốc xây dựng chế độ rồi, loại phong tộc cổ hủ của Man tộc này, tự nhiên là phải trừ bỏ đấy.
Ngoài ra còn phải hướng cha mẹ kính trà mời rượu, chỉ là lúc này cha mẹ của hắn cũng không còn, cái lễ quy này tự nhiên cũng miễn đi.
Bất quá lễ nghi quy củ hay vân vân, Tông Thủ hắn mới không thèm để ý.
Câu nói kia nói thế nào? Mặt trời đã lên cao, từ nay về sau quân vương không tảo triều.
Hắn vốn cũng không lý chính sự, hôm nay tiếp tục cùng ái thê chăn lớn cùng ngủ, liệu trước cũng là không sao.
Hiên Viên Y Nhân nhưng lại bán tín bán nghi, thời điểm đang do dự, chợt nghe bên ngoài cửa điện có một tiếng kinh hô thanh thúy:
- Thiếu chủ, đuôi hồ ly của ngươi lộ ra rồi kìa!
Tông Thủ lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu xem. Quả nhiên là mấy cái hồ vĩ, chẳng biết lúc nào từ phía sau mọc ra. Tổng cộng có bảy cái lớn, ở phía sau đung đưa.
Liền tranh thủ thu hồi, trong nội tâm một bên kỳ quái, như thế nào cái hồ vĩ này vô duyên vô cớ lại mọc ra? Không bị khống chế, một bên nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy hai người Sơ Tuyết và Nhược Thủy đang từ bên ngoài đi vào.
Mà Hiên Viên Y Nhân rốt cục cũng phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng một mảnh. Không dám tiếp tục cùng Tông Thủ đứng chung một chỗ, ngự khởi kiếm ‘Xoát’ một tiếng, liền bay ra ngoài tẩm điện rất ca.
Tông Thủ không khỏi im lặng, thầm nghĩ đáng tiếc. Sau đó lại hung hăng trợn mắt liếc Tuyết nhi một cái, lại khiến cho Sơ Tuyết không hiểu thấu.
Chính mình không có nói sai mà, đuôi hồ ly của thiếu chủ, thật sự là lộ ra rồi.
Kết quả là ngày thứ hai tảo triều, cũng là bình thường hoàn thành. Bất quá từ đầu đến cuối, Hiên Viên Y Nhân cũng không dám liếc hắn một cái.
Mà tất cả các quần thần, ánh mắt nhìn xem Tông Thủ có quái dị, lại mang theo vài phần kính nể, hiển nhiên là sự tình ban đêm hôm qua đã truyền ra, cũng khiến cho Hiên Viên Y Nhân phát ra cảm giác không có mặt mũi gặp người. Lễ nghi vừa xong, bỏ chạy trở lại trong đan phòng, bảo là muốn bế quan mười ngày, chuẩn bị trọng chế Linh Nguyên Huyết Tinh đan. Lúc này Ngao Khôn cũng đã đem long huyết của hắn trở thành lễ vật đưa tới cho ngày đại hôn của hai người.
Hiên Viên Y Nhân trọng luyện đan dược này, tuy là lấy cớ tránh né Tông Thủ, thực sự miễn cưỡng cũng qua được.
Mà sau ngày quần thần vào điện, cũng là thời điểm mà hai người Lôi Động cùng Kim Vô Hối cáo từ.
Tông Thủ ngược lại cũng không có cảm xúc lưu luyến không rời gì, tu giả hioongs như bọn hắn, đều có tuổi thọ ngoài ngàn năm. Về sau có thời gian gặp nhau, cũng không phải chỉ lúc này.
Bất quá Tông Thủ thực sự đưa hai người tiễn đến ngoài Càn Thiên Sơn thành.
- Ngày đó lúc ta và ngươi tương kiến, cũng không nghĩ tới, 3 năm sau ngươi sẽ có phong quang như vậy. Khai sáng một quốc gia, ở trong giới này, gần như là vô địch. Còn nhớ rõ thúc phụ kia của ta, hiện tại mỗi lần nhớ tới, liền là hối hận. Lúc ấy ở trước mặt tông chủ, càng nên kiên trì chút ít mới đúng.
Tông Thủ vốn tưởng rằng trước khi hai người rời đi, tất nhiên sẽ nói về sự tình trấn thủ chỗ kẽ nứt không gian kia.
Kết quả vô luận là Lôi Động hay Kim Vô Hối, đều không nói một chữ. Chỉ là người đầu tiên hơi xúc động, chợt ngữ khí lại oán hận nói:
- Bất quá mối thù ngày hôm trước, ngày sau Lôi Động ta sẽ hồi báo! Tông Thủ ngươi chờ đi.
Nghĩ tới ngày ấy, Lôi Động liền cảm thấy phẫn hận. Tông Thủ này chẳng những sinh sinh khiến hắn quá chén, liền khi hắn say, mơ hồ té xuống Càn Thiên Sơn cũng mặc kệ, may mắn thể cốt rắn chắc, mới không có bị thương.
Thực sự là một chuyện thực mất mặt, lần này trở về, nhất định sẽ bị Nhược Đào kia chê cười.
Chính mình ngông cuồng được xưng là thị tửu, ngàn chén không say, kết quả lại bị người không để ý đập gục, còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Thời điểm dĩ vãng, chỉ có Lôi Động hắn khiến cho người khác say, có khi nào lại bị người khác chơi ngược lại?
Đang nói chuyện, lại thấy sắc mặt Tông Thủ ngưng trọng, nhìn về phương vị phía bắc, ánh mắt cũng như là có điều suy nghĩ.
Lôi Động cùng Kim Vô Hối liếc nhau một cái, cũng đều hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Chỉ một lát sau, cũng có cảm giác.
- Cái phương hướng này, là Âm Long Cốc? Chẳng lẽ là cái di tích cổ Vân Hoang này đã xuất thế?
Thoáng phán đoán phương vị một phen, Lôi Đình Dực Giao liền cảm giác kỳ quái. Âm Long Cốc xuất thế, đối với Càn Thiên Sơn mà nói, phải là chuyện tốt mới đúng.
Lúc này Đông Lâm nhất thống, tất cả tông phái thân cận với Lăng Vân tông đều bị trục xuất.
Có Huyết Vân kỵ hậu thuẫn, cái Âm Long Cốc này chẳng khác gì là vật trong bàn tay Tông Thủ, cần gì phải buồn phiền.
Tông Thủ lặng yên gật đầu, nhưng trong lòng thì có trăm ngàn ý niệm không ngừng hiện ra.
Âm Long Cốc xuất thế, hắn tịnh không để ý. Đồ vật bên trong, cũng sớm đã bị hắn coi là vật sở hữu tư nhân rồi.
Đặc biệt là giờ phút này, thời điểm đang cần tiền.
Tuy nói là chưa thu hoạch được cái gì trước đó, nhưng nguyên nhân chính là thấy được Trụ Cực Mệnh Thế thư, Tông Thủ có cảm giác chờ mong vạn phần.
Cũng quyển sách này có liên hệ, chắc hẳn di tích này, nhất định có cái gì đó bất thường.
Nhưng lúc này hắn để ý nhất đấy, chính là thời gian xuất thế của Âm Long cốc, ước chừng so với trí nhớ của hắn là trước ba tháng.
Dựa theo những điển tịch ghi lại của đời sau, thời gian xuất thế của Âm Long cốc, chính là cuối đông năm 29 Nguyên Thần mới đúng.
Là trí nhớ của mình sai sót, hay thạt ra lịch sử vốn nên là như thế?
Hay ngược lại, là có duyên cơ gì khác?
Cái Âm Long cốc này như thế, như vậy cái Thi Ma Sơn kia? Có thể hay không cũng có biến hóa?
Lúc đầu thần sắc của Kim Vô Hối vẫn là bình thường, nhưng một lát sau, ở trong mắt cũng chứa dị sắc:
- Khí tức này, thật mạnh! Chẳng lẽ là Âm Long kia? Không đúng.
Ngay tại một thoáng vừa rồi, một cổ lực lượng mênh mông như nước cuộn trào, bỗng nhiên từ Đông Lâm vân lục hướng lên thiên không, quét ngang mà qua.
Tuy là cách xa nhau mấy ngàn dặm, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được. Thậm chí chân lực trong thể nội, tự phát thôi động để chống cự.
Tông Thủ cũng là nhíu mày, khí tức này, tựa hồ không kém gì Thần Tiêu lúc trước.
- Đi qua xem một chút!
Vừa mới nói xong, cũng đã đạp không lên, hướng về phương hướng kia, độn tốc mà đi.
Ba nghìn dặm, toàn lực không tiếc tiêu hao pháp lực đuổi tới, cũng hơn nửa ngày mới đến.
Tu vi của Kim Vô Hối là kém cỏi nhất, chỉ có thất giai, bất quá có hai người Tông Thủ cùng Lôi Động tương trợ, cũng có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
Sau một lát, một đoàn mây đen bao phủ thâm cốc, cũng đã hiện ra trong tầm nhìn ba người.
/1700
|