- Thủy tiên tử nhưng cũng là đích truyền? Ở trên Huyền mệnh kinh sách, xếp ở vị trí thứ mấy?
Khuôn mặt Thủy Lăng Ba lập tức cứng lại, ai oán ‘Ô’ một tiếng, nàng bây giờ mới chỉ là nội môn.
Mặc dù ngày sau thành công trèo lên kim sách, cũng chỉ có thể xếp hạng sau Tông Thủ.
Lại chợt nghĩ tới, bây giờ cũng không phải là thời điểm nói những điều này. Tông Thủ cùng nàng nói chuyện luyên thuyên, đoán chừng cũng là nhờ vào đó để phân tâm. Chân mày lá liễu lập tức nhăn lại một hồi:
- Tình hình này của ngươi, cũng không dễ xử lý! Tìm không được phương pháp cân đối huyết mạch, quả thực chính là khó giải. Chỉ sợ trong vòng bảy ngày, chính là phải chết!
Lại thây Tông Thủ cười cười, giương tay trảo một cái, liền đem một cái âm mị có hình dáng cổ quái bắt đến. Dùng Thôn Thiên Nguyên Hóa pháp khẽ hấp, lại không thu nạp vào thể nội, mà là tụ lại thành một viên tinh châu trong vo, cầm trong lòng bàn tay.
- Chí lớn chưa xong, không nỡ, Tông Thủ cũng không muốn chết không nhắm mắt!
- Ngươi ngược lại thật sự là đủ thẳng thắn đấy! Đây chính là Thôn Thiên Nguyên Hóa?
Ánh mắt của Thủy Lăng Ba sáng ngời, nhìn thấy Tông Thủ là trực tiếp nuốt vào cái bổn nguyên ấn ký của đầu âm mị này.
Nghĩ đến cách cân đối huyết mạch như vậy, đối với Tông Thủ mà nói, cũng không có cái gì khó xử:
- Ta thật ra có biết, ở trong Âm Long cốc này, chí ít có hai đầu thủy hệ thần thú. Bất quá chúng nó, không biết là đã chết rồi, hay là đã tiến cấp đến Tiên cảnh, Thần cảnh. Cũng chư hẳn có thể bắt được, cẩn thận một ít, hay là trước tiên cần tìm được người nọ.
- Người nọ? Chính là Đàm Thu? Không biết là người phương nào giả trang?
- Chính như ngươi đoán, trong lòng như đã biết rõ, cần gì phải hỏi? Bất quá đúng là vẫn còn muốn hỏi?
Thủy Lăng Ba khinh thường hếch môi:
- Nói trở lại, vài năm không thấy, hiện nay kiếm thuật của ngươi, ngược lại thật sự là có tiến triển? Vừa rồi nếu không phải là ta, người khác chưa chắc có thể đón đỡ được!
Trên thực tế, là lòng còn sợ hãi!
Vừa rồi nàng chỉ kém một chút đã muốn hương tiêu ngọc vẫn rồi! Một kiếm kia, thật sự là quá mức lăng lệ ác liệt, cũng quá mức ngoài dự đoán của mọi người.
Nếu không phải bất đắc dĩ, một kiếm qua đi, nàng tuyệt không nguyện đón thêm kiếm thứ hai!
Bất quá những điều này, Thủy Lăng Ba là tuyệt sẽ không thừa nhận đấy!
Mắt Tông Thủ cũng cười híp lại, tràn đầy đồng cảm gật đầu:
- Tiên tử có thể tiếp được, ta cũng có cảm giác ngạc nhiên! Bên trong Vân Giới, người có thể làm đối thủ của tiên tử, tất nhiên không nhiều lắm!
Kỳ thật hắn lúc này cũng có cảm giác chính mình quả thật có chút biến thái.
Không phải là chỉ tính cách, mà đơn giản là chỉ thực lực.
Đây cũng không phải là cuồng ngôn, mà là thuyết pháp thực sự rất khiêm tốn.
Trong những người cùng giai, có thể tiếp được một kiếm này của hắn, ở trong Vân Giới, tuyệt không quá ba người.
Bất quá nói ra những lời này, như thế nào lại giống như hai người không biết xấu hổ giúp nhau thổi phồng?
Hai người đối mặt không nói, tiếp theo là như người điên phá lên cười, hàm chứa khoái ý, hào hùng cùng tự giễu.
Rồi sau đó Thủy Lăng Ba lại hiếu kỳ hỏi:
- Ta một mực kỳ quái, lúc Phong Thái Cực kia đến, làm sao ngươi liền có thể nhẫn nhịn được. Quá mất mặt, nhìn Tông Thủ ngươi cũng không giống là người thích nén giận.
- Xem ở trên mặt Lôi Động, Tô Thần, không tính toán với hắn.
- Thì ra là thế! Như vậy Phương Minh cùng với Tiêu Tương Tử thì sao? Hai người này, lão nương ta chán ghét đã lâu, cái mũi đều vểnh lên bầu trời. Hết lần này tới lần khác lại e ngại tuổi tác của bọn hắn, không thể xuất thủ! Thiệt thòi cho ta vừa rồi còn đang chờ mong.
- Gần đây tu vi tiến bộ quá nhanh, nội tức tăng vọt!
- Hả?
Thủy Lăng Ba nhíu mày, lập tức liền giật mình, nghĩ tới cái mấu chốt trong đó.
Quả nhiên chợt nghe Tông Thủ tiếp tục nói:
- Không thu tay lại được, là thấy người chết đấy!
Giọng nói nhàn nhạt, hàm chứa vô cùng khẳng định, không cho phép nghi ngờ.
Mặc dù hai người kia phải chết, cũng không thể ở trước mặt mọi người mà chết trong tay hắn.
Nói trở lại, vốn là không oán không cừu, chỉ là xem thường lẫn nhau mà thôi. Người trẻ tuổi tranh phong, không cần phải hạ độc thủ như vậy.
Hai người vừa nói, vừa đi về phía trước. Thủy Lăng Ba có thể là nhàm chán, cũng có khả năng là thật sự không đành lòng, một mực không ngừng theo Tông Thủ thuyết phục.
Một mực đi về phía trước, cũng dần dần cảm giác được chút ít bất thường. Ở quanh người Tông Thủ, tất cả không gian toái tán, đúng là đều bị cưỡng ép trấn áp, không cách nào biến hóa di động.
Đang lúc trong lòng có chút kinh dị, có chút khó hiểu, đã thấy Tông Thủ híp mắt, nhìn về một cái phương vị.
Chỉ cảm thấy một tia khí tức lạnh buốt từ bên kia truyền tới. Cùng với âm lực nơi đây bất đồng, khí tức này tinh khiết vô cùng, có chút tinh khí của đại hải, lại hàm chứa cực lạnh nơi cực hàn.
Mà thời điểm Tông Thủ cảm ứng được, liền phảng phất như người chết đói đã lâu, nghe thấy được mùi vị thức ăn thơm ngon, trong nội tâm lay động.
Đây là Thủy hệ thần thú.
Tông Thủ khó hiểu, trong Âm Long cốc, cái di tích vạn năm này, vì sao có thần thú còn sống.
Nhưng khí tức này, chắc chắn là Thủy hệ thần thú không thể nghi ngờ! Hơn nữa là cấp độ không thấp.
Không khỏi là tay đang cầm kiếm của mình có gan xanh nhô lên.
Thủy Lăng Ba cũng có cảm giác, cau mày nói:
- Ngươi định đi qua?
Tông Thủ cũng không đáp, lại nhẹ gật đầu. Sao lại không qua? Ở trong Âm Long cốc, sinh cơ duy nhất của hắn, có thể là ở chỗ này.
Hoặc chính là quay đầu ly khai, rồi vào trong giới hà, tùy ý chọn lựa một Thủy hệ thần thú để thôn phệ.
- Khí tức bên kia, tựa hồ không kém!
Chưa tính là quá mạnh mẽ, nhưng lại to lớn như nước cuộn trào, giống như đại dương mênh mông không thấy được giới hạn.
Vì vậy Thủy Lăng Ba chỉ có thể dùng hai chữ không kém để hình dung, rồi lại hỏi tiếp:
- Ngươi có biết lần này chư tông rốt cuộc là vì sao mà đến không?
Cũng không đợi Tông Thủ truy vấn, liền mở miệng giải thích:
- Là một viên đan dược cùng với một cái hoàng tọa!
- Đan dược và hoàng tọa?
Tông Thủ hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Thủy Lăng Ba, cũng đợi đối phương giải thích càng tường tận.
- Đan dược là Tử Cực đan! Ngày đó Đại Tần Thủy Long sưu tập thiên hạ phương sĩ để luyện dược. Nghe nói có thể tăng thêm năm mươi năm thọ nguyên, nhưng đáng tiếc chưa từng phục dụng, mà đã vẫn lạc.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, biết được vị Thủy Long kia tuy là vũ lực mạnh mẽ tuyệt đối, nghe nói ở thời thượng cổ Vân Hoang, mặc dù là cường giả Thánh cảnh cũng phải cúi đầu trước mặt hắn.
Bất quá võ học vương đạo, tự nhiên không có tuổi thọ vĩnh viễn, hắn cũng chỉ bởi vì bên trong hồn hải có cửu tầng tháp kia trấn áp, mới không bị cái ‘Vương khí’ kia lây nhiễm. Vì vậy lúc Thủy Long đến tuổi già, bắt đầu điên cuồng thu thập trường sinh bất tử đan. Mà cái Tử Cực đan này, cũng là một trong số đó.
Năm mươi năm thọ nguyên, đối với tu sĩ đỉnh cấp có tuổi thọ vạn năm là không đáng giá nhắc tới.
Khuôn mặt Thủy Lăng Ba lập tức cứng lại, ai oán ‘Ô’ một tiếng, nàng bây giờ mới chỉ là nội môn.
Mặc dù ngày sau thành công trèo lên kim sách, cũng chỉ có thể xếp hạng sau Tông Thủ.
Lại chợt nghĩ tới, bây giờ cũng không phải là thời điểm nói những điều này. Tông Thủ cùng nàng nói chuyện luyên thuyên, đoán chừng cũng là nhờ vào đó để phân tâm. Chân mày lá liễu lập tức nhăn lại một hồi:
- Tình hình này của ngươi, cũng không dễ xử lý! Tìm không được phương pháp cân đối huyết mạch, quả thực chính là khó giải. Chỉ sợ trong vòng bảy ngày, chính là phải chết!
Lại thây Tông Thủ cười cười, giương tay trảo một cái, liền đem một cái âm mị có hình dáng cổ quái bắt đến. Dùng Thôn Thiên Nguyên Hóa pháp khẽ hấp, lại không thu nạp vào thể nội, mà là tụ lại thành một viên tinh châu trong vo, cầm trong lòng bàn tay.
- Chí lớn chưa xong, không nỡ, Tông Thủ cũng không muốn chết không nhắm mắt!
- Ngươi ngược lại thật sự là đủ thẳng thắn đấy! Đây chính là Thôn Thiên Nguyên Hóa?
Ánh mắt của Thủy Lăng Ba sáng ngời, nhìn thấy Tông Thủ là trực tiếp nuốt vào cái bổn nguyên ấn ký của đầu âm mị này.
Nghĩ đến cách cân đối huyết mạch như vậy, đối với Tông Thủ mà nói, cũng không có cái gì khó xử:
- Ta thật ra có biết, ở trong Âm Long cốc này, chí ít có hai đầu thủy hệ thần thú. Bất quá chúng nó, không biết là đã chết rồi, hay là đã tiến cấp đến Tiên cảnh, Thần cảnh. Cũng chư hẳn có thể bắt được, cẩn thận một ít, hay là trước tiên cần tìm được người nọ.
- Người nọ? Chính là Đàm Thu? Không biết là người phương nào giả trang?
- Chính như ngươi đoán, trong lòng như đã biết rõ, cần gì phải hỏi? Bất quá đúng là vẫn còn muốn hỏi?
Thủy Lăng Ba khinh thường hếch môi:
- Nói trở lại, vài năm không thấy, hiện nay kiếm thuật của ngươi, ngược lại thật sự là có tiến triển? Vừa rồi nếu không phải là ta, người khác chưa chắc có thể đón đỡ được!
Trên thực tế, là lòng còn sợ hãi!
Vừa rồi nàng chỉ kém một chút đã muốn hương tiêu ngọc vẫn rồi! Một kiếm kia, thật sự là quá mức lăng lệ ác liệt, cũng quá mức ngoài dự đoán của mọi người.
Nếu không phải bất đắc dĩ, một kiếm qua đi, nàng tuyệt không nguyện đón thêm kiếm thứ hai!
Bất quá những điều này, Thủy Lăng Ba là tuyệt sẽ không thừa nhận đấy!
Mắt Tông Thủ cũng cười híp lại, tràn đầy đồng cảm gật đầu:
- Tiên tử có thể tiếp được, ta cũng có cảm giác ngạc nhiên! Bên trong Vân Giới, người có thể làm đối thủ của tiên tử, tất nhiên không nhiều lắm!
Kỳ thật hắn lúc này cũng có cảm giác chính mình quả thật có chút biến thái.
Không phải là chỉ tính cách, mà đơn giản là chỉ thực lực.
Đây cũng không phải là cuồng ngôn, mà là thuyết pháp thực sự rất khiêm tốn.
Trong những người cùng giai, có thể tiếp được một kiếm này của hắn, ở trong Vân Giới, tuyệt không quá ba người.
Bất quá nói ra những lời này, như thế nào lại giống như hai người không biết xấu hổ giúp nhau thổi phồng?
Hai người đối mặt không nói, tiếp theo là như người điên phá lên cười, hàm chứa khoái ý, hào hùng cùng tự giễu.
Rồi sau đó Thủy Lăng Ba lại hiếu kỳ hỏi:
- Ta một mực kỳ quái, lúc Phong Thái Cực kia đến, làm sao ngươi liền có thể nhẫn nhịn được. Quá mất mặt, nhìn Tông Thủ ngươi cũng không giống là người thích nén giận.
- Xem ở trên mặt Lôi Động, Tô Thần, không tính toán với hắn.
- Thì ra là thế! Như vậy Phương Minh cùng với Tiêu Tương Tử thì sao? Hai người này, lão nương ta chán ghét đã lâu, cái mũi đều vểnh lên bầu trời. Hết lần này tới lần khác lại e ngại tuổi tác của bọn hắn, không thể xuất thủ! Thiệt thòi cho ta vừa rồi còn đang chờ mong.
- Gần đây tu vi tiến bộ quá nhanh, nội tức tăng vọt!
- Hả?
Thủy Lăng Ba nhíu mày, lập tức liền giật mình, nghĩ tới cái mấu chốt trong đó.
Quả nhiên chợt nghe Tông Thủ tiếp tục nói:
- Không thu tay lại được, là thấy người chết đấy!
Giọng nói nhàn nhạt, hàm chứa vô cùng khẳng định, không cho phép nghi ngờ.
Mặc dù hai người kia phải chết, cũng không thể ở trước mặt mọi người mà chết trong tay hắn.
Nói trở lại, vốn là không oán không cừu, chỉ là xem thường lẫn nhau mà thôi. Người trẻ tuổi tranh phong, không cần phải hạ độc thủ như vậy.
Hai người vừa nói, vừa đi về phía trước. Thủy Lăng Ba có thể là nhàm chán, cũng có khả năng là thật sự không đành lòng, một mực không ngừng theo Tông Thủ thuyết phục.
Một mực đi về phía trước, cũng dần dần cảm giác được chút ít bất thường. Ở quanh người Tông Thủ, tất cả không gian toái tán, đúng là đều bị cưỡng ép trấn áp, không cách nào biến hóa di động.
Đang lúc trong lòng có chút kinh dị, có chút khó hiểu, đã thấy Tông Thủ híp mắt, nhìn về một cái phương vị.
Chỉ cảm thấy một tia khí tức lạnh buốt từ bên kia truyền tới. Cùng với âm lực nơi đây bất đồng, khí tức này tinh khiết vô cùng, có chút tinh khí của đại hải, lại hàm chứa cực lạnh nơi cực hàn.
Mà thời điểm Tông Thủ cảm ứng được, liền phảng phất như người chết đói đã lâu, nghe thấy được mùi vị thức ăn thơm ngon, trong nội tâm lay động.
Đây là Thủy hệ thần thú.
Tông Thủ khó hiểu, trong Âm Long cốc, cái di tích vạn năm này, vì sao có thần thú còn sống.
Nhưng khí tức này, chắc chắn là Thủy hệ thần thú không thể nghi ngờ! Hơn nữa là cấp độ không thấp.
Không khỏi là tay đang cầm kiếm của mình có gan xanh nhô lên.
Thủy Lăng Ba cũng có cảm giác, cau mày nói:
- Ngươi định đi qua?
Tông Thủ cũng không đáp, lại nhẹ gật đầu. Sao lại không qua? Ở trong Âm Long cốc, sinh cơ duy nhất của hắn, có thể là ở chỗ này.
Hoặc chính là quay đầu ly khai, rồi vào trong giới hà, tùy ý chọn lựa một Thủy hệ thần thú để thôn phệ.
- Khí tức bên kia, tựa hồ không kém!
Chưa tính là quá mạnh mẽ, nhưng lại to lớn như nước cuộn trào, giống như đại dương mênh mông không thấy được giới hạn.
Vì vậy Thủy Lăng Ba chỉ có thể dùng hai chữ không kém để hình dung, rồi lại hỏi tiếp:
- Ngươi có biết lần này chư tông rốt cuộc là vì sao mà đến không?
Cũng không đợi Tông Thủ truy vấn, liền mở miệng giải thích:
- Là một viên đan dược cùng với một cái hoàng tọa!
- Đan dược và hoàng tọa?
Tông Thủ hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Thủy Lăng Ba, cũng đợi đối phương giải thích càng tường tận.
- Đan dược là Tử Cực đan! Ngày đó Đại Tần Thủy Long sưu tập thiên hạ phương sĩ để luyện dược. Nghe nói có thể tăng thêm năm mươi năm thọ nguyên, nhưng đáng tiếc chưa từng phục dụng, mà đã vẫn lạc.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, biết được vị Thủy Long kia tuy là vũ lực mạnh mẽ tuyệt đối, nghe nói ở thời thượng cổ Vân Hoang, mặc dù là cường giả Thánh cảnh cũng phải cúi đầu trước mặt hắn.
Bất quá võ học vương đạo, tự nhiên không có tuổi thọ vĩnh viễn, hắn cũng chỉ bởi vì bên trong hồn hải có cửu tầng tháp kia trấn áp, mới không bị cái ‘Vương khí’ kia lây nhiễm. Vì vậy lúc Thủy Long đến tuổi già, bắt đầu điên cuồng thu thập trường sinh bất tử đan. Mà cái Tử Cực đan này, cũng là một trong số đó.
Năm mươi năm thọ nguyên, đối với tu sĩ đỉnh cấp có tuổi thọ vạn năm là không đáng giá nhắc tới.
/1700
|